Mặt trời nhỏ
Hòe yêu sống trăm năm, ngàn năm, rễ bám sâu vào lòng đất, cành vươn ra đón gió. Mùa hạ trổ hoa, hương thoảng nhẹ mà dai dẳng, như chính tâm tư của hắn—lặng lẽ, không ai hay, chẳng ai biết.
Nhưng từ khi có tiểu hổ nhỏ bên người, mùa hạ của hắn trở nên rực rỡ hơn.
Tiểu hổ nhỏ là ánh dương, là ngọn lửa bừng sáng trên nền lá xanh. Đôi mắt nó long lanh như nắng sớm, giọng cười lanh lảnh như chim hót đầu ngày. Nó không giống hòe yêu, chẳng cần phải đứng yên lặng lẽ, chẳng phải chờ đợi gió xuân hay ánh tà dương. Nó là kẻ không chịu ngồi yên, hết đu cây lại trèo lên người hắn, khi vui thì cọ cọ làm nũng, khi giận lại gầm gừ như con thú nhỏ đang xù lông.
Hòe yêu đã sống bao nhiêu năm, chưa từng nghĩ mình lại có một vầng dương thuộc về riêng mình.
Dương quang ấy nhỏ bé, nghịch ngợm, đôi khi cũng rất phiền, nhưng hắn không nỡ buông tay. Vì hắn biết, nếu ánh dương ấy mất đi, lá hòe sẽ héo, hoa sẽ tàn, mà lòng hắn cũng chẳng còn ấm áp như trước nữa.
____________
Giới thiệu fic mới của tui
Dạo ni tui thích đôi gà bông này quá nên viết cho mọi người cùng đọc chữa lành
Hòe già cô đơn x Hổ nhỏ nghịch ngợm
Mọi người cùng đọc để xem liệu ánh dương trong lòng Hòe sưởi ấm như nào ha
Dù sao thì lúc ly luân buồn vị bị đả thương mà ko ai ở bên ta nói nó đau
Ngoài ra là đừng ai quan tâm tuổi nha ,anh lỗi nhìn thì nhỏ nhỏ z trong mắt Ly Luân thôi
Thời gian từ lúc bị chu yếm đã thương sẽ khác đi đôi chút
_____________
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tui
Chúc mọi người có thói gian đọc truyện happy
Tui có 2 acc tik tok lận
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro