Chương 14: Hắn...ôm cô
"Thói quen này tốt, ở trong cái nhà này, hẳn không có người dám khi dễ con?"
"Không có, mọi người trong nhà đều đối với con rất tốt, không có ai khi dễ con." Tô Thiên Từ thức thời nói.
Lệ lão thủ trưởng vừa lòng gật đầu, cười tủm tỉm nói, "Vậy là tốt rồi, nếu có người khi dễ con, con nhất định phải nói cho gia gia biết, không chỉ là trong nhà mà ngay cả bên ngoài, gia gia cũng nhất định sẽ không bỏ qua."
Tất cả mọi người, ai nấy đều nghe ra ý tứ của Lệ lão thủ trưởng.
Sắc mặt Đường phu nhân trắng bệch, đứng ở một bên không dám nói lời nào, Đường Mộng Dĩnh khẽ mỉm cười, tiến lên, cười nói vô cùng tự nhiên, "Gia gia nói như vậy có chút không đúng rồi, trong nhà có Tư Thừa ca ca, liền tính ở bên ngoài, cũng có con, Lệ gia gia cứ yên tâm."
Lệ lão thủ trưởng nghe vậy, nhìn cô một cái rồi cười lạnh, "Cô có thể nghĩ như vậy đương nhiên là tốt rồi."
Đường Mộng Dĩnh vẫn mỉm cười, đang muốn nói cái gì nữa, đột nhiên Lệ lão thủ trưởng liền quay đầu về phía Lệ Tư Thừa gọi, "Tư Thừa."
Hành động này khiến lời nói vừa đến miệng Đường Mộng Dĩnh đã phải lập tức nuốt lại, nói cũng không được, mà không nói cũng không được, vô cùng xấu hổ.
"Gia gia." Lệ Tư Thừa nhàn nhạt đáp, giống như trích tiên không liên quan đến thế sự trần tục.
Nghe Lệ lão thủ trưởng gọi, mới đi tới, xuất hiện ở trong tầm mắt Lệ Tầm.
"Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay hẳn là ngày thứ ba sau khi hai người các con kết hôn? Con còn không mang theo vợ mình về nhà?"
Môi mỏng mấp máy, Lệ Tư Thừa hiển nhiên có chút không tình nguyện, nhưng khi nhìn đến bộ dáng không muốn xía vào của gia gia, đành đồng ý, "Vâng, đang chuẩn bị."
"Hừ, ta còn không biết tính con!" Lệ lão thủ trưởng giơ tay lên, nắm chặt lấy vai Lệ Tư Thừa, "Đừng làm mất mặt mũi của Lệ gia."
"Vâng." Lệ Tư Thừa bỏ hai tay vào túi quần, liếc mắt qua Tô Thiên Từ, chậm rãi về phòng.
Các phu nhân đều liếc mắt nhau, ai cũng nhìn ra Lệ lão gia tử che chở cho Tô Thiên Từ, càng nhìn ra ông ta không thích Đường Mộng Dĩnh.
Lệ lão gia tử trước mặt mọi người ném mặt mũi của Đường phu nhân và Đường Mộng Dĩnh, lại nói, "Nữ nhi tư sinh của Tô gia được Lệ lão gia tử che chở, việc này truyền ra ngoài, về sau đừng nói là khi dễ Tô Thiên Từ, ai thấy cô đều phải cung kính."
Rốt cuộc, thanh danh của Lệ Tầm, so với tên tuổi của Lệ gia còn tốt hơn nhiều.
"Hôm nay là sinh nhật của mẹ con, con không phải cố ý chuẩn bị quà sao, còn không mau lấy ra." Lệ lão thủ trưởng hòa ái mà nhắc nhở.
Tô Thiên Từ gật đầu, bước nhanh về phòng mình.
Quà là do Tô gia chuẩn bị, đi theo của hồi môn của cô, để ở trong tủ phòng cô.
Chỉ là, vừa mở cửa ra, liền thấy một màn toàn thân Lệ Tư Thừa trần trụi ngồi chọn quần áo.
Mặt Tô Thiên Từ đỏ lên, khép lại cửa phòng, bước nhanh tới món quà để ở trong ngăn tủ bên cạnh, cố ý không nhìn hắn.
Mở ngăn tủ ra lấy quà, ngay lúc xoay người đi ra thì liền đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.
Kinh hô một tiếng, Tô Thiên Từ theo bản năng liền lùi lại một bước, nhưng là ngăn tủ thấp, lùi một bước khiến chân cô va phải cái tủ, cả người đều ngã xuống.
Chỉ là, lúc Tô Thiên Từ cho rằng mình ngã thật thảm, bên hông liền xuất hiện một cánh tay dài mạnh mẽ.
Hơi thở nam tính xa lạ bao quanh thân thể cô, Tô Thiên Từ chỉ cảm thấy tim mình như run lên, nhiệt độ cơ thể từ người nam nhân ở bên hông truyền đến, hắn.... Ôm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro