Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22.2

Sáng sớm, những tia sáng đầu tiên chiếu rọi qua cửa sổ thủy tinh, đồng hồ sinh học đánh thức Lý Ngọc. Cậu ngồi dậy, nhìn về phía Giản Tùy Anh đang ngủ bên cạnh. Phát hiện trên mặt vợ mình vẫn còn nước mắt, cậu có chút áy náy. Tối hôm qua cậu làm có hơi quá đáng, nhưng chuyện này chỉ có thể trách Giản Tùy Anh mặc áo cưới thật xinh đẹp, mặc dù Giản Tùy Anh luôn khóc lóc cũng không khiến cậu mềm lòng chút nào. Cậu tìm được tay Giản Tùy Anh dưới chăn, dùng tư thế mười ngón tay đan vào nhau, tỉ mỉ chơi đùa những ngón tay thon dài của đối phương. Đêm qua đôi tay này bị cậu vững vàng nắm lấy, trong lòng bàn tay truyền đến tình ý nóng bỏng.

Áo cưới phủ đầy dịch bẩn đã đổi thành quần áo ngủ sạch sẽ, cậu sờ mặt Giản Tùy Anh một cái rồi đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng. Đến lúc cậu bê mâm đem bữa sáng lên, Giản Tùy Anh vẫn còn chưa tỉnh. Cậu nhẹ nhàng lay lay vợ, "Dậy ăn điểm tâm nào."


Giản Tùy Anh mở mắt ra, nhìn thấy Lý Ngọc, thần thái trong con ngươi nhanh chóng biến mất. Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là muốn vĩnh viễn sống ở trong mộng. Là bởi vì trong mộng không có Lý Ngọc cậu sao? Lý Ngọc không muốn thấy thái độ này, mặt lạnh xuống. "Rửa mặt xong thì ăn sáng đi, sau đó tôi sẽ kiểm tra xem anh khoảng thời gian này đã học được gì trong lớp học lễ nghi. Cho anh một giờ."

Giản Tùy Anh đỡ bụng, chậm rãi xuống giường. Là như vậy đó. Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại chuyện giống vậy, cứ tuân theo thông lệ của ngày hôm qua, nếu có thể tránh những niềm vui mãnh liệt, tự nhiên cũng sẽ không có đau buồn. Ở trong gương, hắn nhìn thấy mình tiều tụy. Hắn ngơ ngẩn nhìn chăm chú cái người hoàn toàn khác lạ trong gương. Người này là ai? Là Giản Tùy Anh hắn sao? Dáng vẻ Giản Tùy Anh là vậy à? Giản Tùy Anh không nên xinh đẹp nhất, nổi bật nhất, hăm hở nhất sao? Cái người không có sức sống, buồn bã, u uất này là ai?


Hắn lui về phía sau một bước, gương hiện ra dáng vẻ bây giờ của hắn: bụng lớn, tóc tai bù xù không chịu nổi, hốc mắt đỏ bừng, không có chút nào dễ coi. Thân thể hắn đã đi trước não bộ một bước, một đấm đập bể gương.


Lý Ngọc ở dưới lầu nghe âm thanh, chạy lên rất nhanh, nhìn một đống mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà, cậu cũng sợ hết hồn. "Anh làm gì vậy? Điên rồi à!" Cậu kéo Giản Tùy Anh ra, phát hiện người đàn ông không bị thương vì mảnh thủy tinh mới thở phào một hơi, nhưng một giây kế tiếp, cậu nhìn thấy trên tay Giản Tùy Anh toàn là máu. Hô hấp của cậu hơi chậm lại, liền gọi điện thoại kêu bác sĩ tới, mình thì đi lấy rượu cồn và băng gạc.

Có mấy miếng thủy tinh ghim vào trong da Giản Tùy Anh, lúc Lý Ngọc dùng nhíp kẹp ra, cả tay hắn đều không ổn. Khi rưới cồn lên, tay Giản Tùy Anh run một cái, chắc hẳn rất đau, Lý Ngọc nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng cái gì cũng không nhìn ra. Bác sĩ tới rất mau chóng, băng bó cho Giản Tùy Anh.


Lý Ngọc rất sợ đôi tay xinh đẹp kia của Giản Tùy Anh bị hủy, biết được sẽ không có gì đáng ngại mới thả lỏng. Chờ bác sĩ rời đi, cậu nắm chặt tay, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Giản Tùy Anh, "Anh tự tìm chết có phải không?"


Giản Tùy Anh trống rỗng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, "Cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi."


Lý Ngọc giận đến nỗi trên trán nổi gân xanh, tay giơ lên ở giữa không trung, ức chế hồi lâu mới buông xuống. "Anh xem bộ dạng anh bây giờ đi! Không có một chút hình tượng, thật làm người ta chán ghét!"


Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy có một búa tạ hung hăng đập vào ngực hắn, quá đau, đau đến có như vậy một lúc, trước mắt hắn tối sầm. Trước kia Lý Ngọc nói xấu hắn trước mặt hắn, hắn luôn thuyết phục mình, Lý Ngọc so với hắn nhỏ hơn bảy tuổi, còn là một thiếu niên không hiểu chuyện, hắn để mặc Lý Ngọc như vậy, ai bảo hắn thích người này chứ? Nhưng mà hắn luôn nhân nhượng Lý Ngọc, Lý Ngọc bây giờ đã trưởng thành rồi, thế nào lại không học được tôn trọng người khác?


Không, hắn bừng tỉnh, không phải Lý Ngọc sẽ không tôn trọng người khác, chẳng qua là không muốn tôn trọng hắn mà thôi. Hắn nhớ tới lúc Lý Ngọc nói chuyện với người ngoài, vĩnh viễn lễ phép ưu nhã, khí chất quý công tử với dáng vẻ băng thanh ngọc khiết kia khiến cho hắn mỗi lần liếc mắt đều động tâm không dứt. Mà khi nhìn thấy hắn, Lý Ngọc trừ châm chọc chính là ngấm ngầm hại người. Thật quái lạ là người ta thường sẽ luôn tử tế với những người mình không quan tâm. Hắn trước kia cảm thấy Lý Ngọc giống như thời tiết vậy, không đoán được, nhưng cũng không thể tránh. Thế nhưng Lý Ngọc đã không còn là tồn tại không thể thiếu trong sinh mạng của hắn, coi như Lý Ngọc ký hiệu hắn, thành chất độc trong hắn, hắn cũng sẽ loại bỏ.


Nghĩ tới đây, hắn cười to, trong cổ họng trào mùi máu, "Đúng vậy, tôi chỗ nào có thể so với cậu? Tôi không có hình tượng, không xứng với Lý nhị thiếu gia thanh cao tôn quý. Cậu là vô tội nhất! Trong sạch nhất! Ủy khuất nhất! Thế nhưng Giản Tùy Anh tôi có không chịu nổi như thế nào đi nữa cũng kém hơn loại người đâm dao sau lưng như cậu!" Chính là hắn vừa nói, khí thế còn chưa ra đã thua một nửa. Nước mắt rơi xuống trước một bước. Quá mất mặt, thân thể Omega đúng là không phù hợp. Trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, hắn vẫn cắn răng nghiến lợi không muốn nhận thua, "Lý Ngọc, tôi hận chết cậu!"


Lý Ngọc bị Giản Tùy Anh chọc giận đến không nói một lời rời đi. Giản Tùy Anh ngồi rất lâu, sau khi bình tĩnh đột nhiên muốn đi dạo trong vườn hoa. Hóa ra những bụi hoa hồng bị lửa thiêu rụi đã được trồng mới lần nữa, thậm chí so với ban đầu càng đẹp hơn, nhưng hắn không có một chút hứng thú thưởng thức nào, ngược lại thì một cụm hoa dại trong góc lại hấp dẫn hắn. Thật đáng thương, ở dưới những hoa cỏ xinh đẹp cường thế khác, mấy buội hoa dại này lại khó khăn cầu sinh. Nhưng mà cố gắng sống sót đi nữa thì thế nào? Không biết tự lượng sức mình, có thể buổi chiều sẽ bị người làm vườn cắt bỏ. Trong lòng hắn dâng lên một loại thương tiếc hiếm có, nếu tụi bây cố gắng như vậy, ta giúp tụi bây một chút đi. Hắn bảo người giúp việc cắm hoa dại vào bình hoa trong phòng hắn.

Mấy đóa hoa dại này cuối cùng cũng không vượt qua nổi, có thể sinh mạng của chúng nên như vậy. Trong một lần gây gổ, Lý Ngọc thất thủ đập bể bình hoa. Hắn nhìn cánh hoa rơi đầy đất, không biết là vì hoa khổ sở, hay là vì mình khổ sở.


Từ đó về sau, Lý Ngọc đối với hắn ngay cả mặt ngoài quan hệ đều không duy trì. Hắn cùng Lý Ngọc thật giống như trở về lại năm năm trước. Khi đó Lý Ngọc cũng là không che giấu chút nào đối với hắn lạnh lùng, hắn làm bộ như không nghe, mặt dày mày dạn tiếp tục dây dưa. Chẳng qua là tâm cảnh đã hoàn toàn bất đồng. Hôm nay hắn sẽ không thương tâm nữa, cũng sẽ không thất vọng. Hắn không có gì có thể mất đi nữa, hắn đem toàn bộ hy vọng đời người đều đặt ở trên người con của mình. Con của hắn nhất định rất tốt rất tốt, hắn sẽ cố gắng yêu nó, sẽ không để cho bé cưng đi con đường của hắn. Hắn và bé cưng cùng nhau tạo thành một gia đình.


Lý Ngọc không biết tâm tình bây giờ của mình là gì. Trước kia, Giản Tùy Anh bị cậu giễu cợt hai câu sẽ còn khó chịu, sẽ phản ứng, bây giờ hắn đã hoàn toàn không thèm để ý. So với Giản Tùy Anh cuồng loạn, cậu càng chán ghét hắn xem mình như không khí như vậy.

Kiểm tra Giản Tùy Anh xong, thấy Giản Tùy Anh có thể hoàn mỹ trình bày hết những nội dung kia, không có cơ hội để bắt bẻ, Lý Ngọc liền lạnh như băng nói: "Lúc học đại học anh dụng công bằng một nữa bây giờ thì tốt rồi." Chữ trong chữ ngoài đều đâm vào xương sống, ngoài sáng trong tối châm chọc Giản Tùy Anh trình độ học vấn thấp. Cậu hoàn toàn không biết Giản Tùy Anh là vừa học đại học vừa quản lý công ty, mỗi ngày đều xã giao uống đến ói, có một đám thân thích hút máu, chìa tay xin cơm; về nhà phải đụng mặt cha và mẹ kế không xem mình là người.

Giản Tùy Anh nghe cậu nói, vô tình cười một tiếng. Hắn sớm đã quen. Đoạn thời gian Lý Ngọc học đại học, hắn mới vừa theo đuổi Lý Ngọc, chỉ cần hắn ở đó thì Lý Ngọc sẽ cố ý cùng bạn bè mình thảo luận những vấn đề lý luận cao thâm. Giản Tùy Anh làm sao có thể nghe hiểu được, coi như hắn là ông chủ lớn, có tiền đi nữa, lúc này cũng chỉ là một kẻ mù chữ trong mắt Lý Ngọc và đám bạn học của cậu, chỉ có thể lúng túng bị gạt bỏ, nhìn bọn họ trò chuyện với nhau.


Hắn sờ bụng, dịu dàng thủ thỉ: "Bé cưng ngoan, ba kể chuyện cho con, nghe xong thì đi ngủ, được không?"


Lý Ngọc là người rất giỏi tính toán, đáng tiếc cậu coi như tính sai rồi, Giản Tùy Anh căn bản không để ý tới cậu. Cậu trong lòng tức giận, Giản Tùy Anh trước kia chỉ quan tâm đến những bạn bè của mình, bây giờ lại có mục tiêu mới, hắn chỉ quan tâm đứa trẻ của hắn. Lý Ngọc đẩy Giản Tùy Anh tới trên tường, "Anh giả bộ cái gì chứ? Ai cho phép anh không nhìn tôi lúc tôi đang nói chuyện?"


Giản Tùy Anh kinh ngạc nhìn cậu một cái, Lý Ngọc điên không nhẹ, bệnh viện tâm thần thích hợp với người này hơn. Hắn đẩy tay Lý Ngọc ra nhưng không có tác dụng gì, "Cậu nên đi gặp bác sĩ nhà cậu đi, tôi xem không rõ bệnh của cậu đâu."


Ai cũng có thể nói Lý Ngọc cậu có bệnh, duy chỉ có Giản Tùy Anh không được! Cậu có bệnh thì Giản Tùy Anh phải là thuốc của cậu. Lý Ngọc ném Giản Tùy Anh lên ghế sofa, đụng đi vào trong tiếng mắng chửi của hắn. Cậu điên rồi, bị Giản Tùy Anh ép điên! Ai có thể sau khi hưởng thụ qua tình yêu của Giản Tùy Anh, còn có thể buông xuống? Bọn họ đi tới mức ngày hôm nay, đều là Giản Tùy Anh sai. Giản Tùy Anh dựa vào cái gì ban đầu đối với cậu tốt như vậy, tốt đến cậu cảm thấy là chuyện đương nhiên, Giản Tùy Anh lại vứt bỏ cậu. Lý Ngọc hung ác chiếm giữ vợ mình, không cho phép rời đi, cậu không cho phép Giản Tùy Anh rời đi. Bản năng Alpha vào giờ khắc này đạt đến trình độ cao nhất, cậu giống như một dã thú. Cậu ký hiệu Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh suốt đời đều là của cậu, đời sau cũng là của cậu!


Sau đêm điên cuồng đó, ngày tiếp theo, Lý Ngọc ôm Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh luôn nói đau, nói đau xong còn nói lạnh. Lý Ngọc ban đầu còn khẩn trương tìm bác sĩ đến xem, kiểm tra xong phát hiện thân thể Giản Tùy Anh rất khỏe mạnh. Khi một lần nữa nghe Giản Tùy Anh nói đau, Lý Ngọc hung tợn bóp chặt cằm vợ, "Anh có phải lại mắc bệnh thiếu gia không? Đem tôi làm trò đùa à!" Ánh mắt Giản Tùy Anh mờ mịt, không biết nhìn về phía nơi nào, một lát sau cũng không kêu đau nữa.


Lý Ngọc một đêm không ngủ, cậu không biết nên làm gì mới phải, cậu chỉ muốn cùng Giản Tùy Anh trở về đoạn cuộc sống hạnh phúc kia. Tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều ở đây cản trở cậu. Giản Tùy Anh nửa đêm gặp ác mộng, cậu ở trong đêm đen nghe tiếng vợ khóc sụt sùi, có chút ủy khuất. Cậu dè dặt ôm vợ vào trong ngực, để cho tin tức tố trấn an hắn. "Ở bên em sẽ khiến anh khó chịu như vậy sao?"


Cách ngày, Lý Ngọc đi tìm Lạc Nghệ. Lạc Nghệ không biết quan hệ tốt với Yến Minh Tu từ lúc nào, hai người ở trong phòng làm việc đang trò chuyện gì đó. Lạc Nghệ lúc nghe Lý Ngọc hoài nghi chất thuốc có vấn đề, liền cười nhạo cậu: "Anh mau cho vị kia nhà anh tìm một bác sĩ tâm lý đi, anh ta đây là trong lòng có bệnh, sau khi Omega mang thai chính là một đống chuyện."


Chờ Lý Ngọc đi rồi, Lạc Nghệ nói với Yến Minh Tu: "Tôi có thể cung cấp trước thuốc thử cho anh, điều kiện là anh phải ký điều khoản miễn trách nhiệm, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi. Hơn nữa, tôi muốn anh mang Chu Tường tới đây, cho tôi lấy số liệu."


Yến Minh Tu lập tức đồng ý, chỉ cần để cho Chu Tường lần nữa biến thành Omega, hắn cái gì đều nguyện ý. Hắn cho tới bây giờ không biết thân thể Omega lại có mị lực như vậy, mấy ngày Chu Tường bị hắn giam lại đó, hắn ăn một lần biết vị, muốn ngừng cũng không được.


Lý Lan tỉnh lại. Lúc biết được tin tức này, Lý Ngọc còn ôm Giản Tùy Anh không muốn buông tay. Lý Huyền mắng cậu một trận, Lý Ngọc mới hôn Giản Tùy Anh một cái, buông tha ý tưởng dẫn theo Giản Tùy Anh.


Trong bệnh viện, y tá đang làm phục hồi chức năng cho Lý Lan. Lý Lan nhìn thấy hai con trai, cảm khái rất lâu. "Các con đã lớn như vậy rồi."


Lý Huyền gọt táo cho ông, đặt ở trên tủ đầu giường, "Lý Ngọc bây giờ rất mạnh mẽ, hơn nữa còn kết hôn, vợ nó cũng đang mang thai, ba chờ ôm cháu trai đi."


Lý Lan vui vẻ, "Trong trí nhớ của ta, Lý Ngọc vẫn còn đang ở ngày tốt nghiệp đó, bây giờ đã làm ba rồi." Ông vui mừng nhìn con trai nhỏ thành thục anh tuấn, "Ta đoán một chút xem, Lý Ngọc, vợ con là Tùy Anh à? Không đúng, Tùy Anh không phải Alpha sao, làm sao có thể mang thai? Con không thành đôi với nó sao?"


Tay Lý Ngọc đang lấy áo khoác cho cha dừng lại, "Ba... rất quen thuộc với Giản Tùy Anh à?"


Lý Lan thở dài, "Đứa nhỏ này rất thích con, tìm ta hỏi rất nhiều chuyện của con." Khác với vợ mình và những người nhà họ Lý, ông từ đầu đã rất coi trọng chuyện Giản Tùy Anh và con trai nhỏ. Ông mặc dù là Omega, lại không có giá trị quan truyền thống của Omega. Chính ông bởi vì hôn nhân gia tộc ở rể Lý gia, ông hy vọng con trai của mình dũng cảm theo đuổi tình yêu, không cần đi con đường cũ của cha mẹ. Ông và vợ ở vấn đề giáo dục Lý Ngọc tồn tại những khác biệt lớn, cho tới bây giờ ông không cảm thấy Lý Ngọc là một người không bình thường, vợ muốn cho Lý Ngọc thuận theo thiên tính Alpha, ông thì luôn nói với Lý Ngọc: "Chỉ cần con muốn, con liền giống với mọi người, bệnh của con không phải là cái cớ." Ông thật vất vả thuyết phục vợ, vợ cũng đồng ý Lý Ngọc và Giản Tùy Anh ở bên nhau, làm sao hôm nay lại tách ra. Chẳng lẽ gien AO mạnh mẽ như thế?


"Con ban đầu không phải rất thích Tùy Anh sao?" Ông cắn một miếng táo, "Gọt táo càng ngày càng đẹp, không tệ đó Lý Huyền, lúc nào gọt cho vợ con một trái."


Lý Huyền lúng túng, "Con đi rót nước cho ba." Anh chạy thật nhanh.


Ông nhìn về phía con trai nhỏ đang trầm mặc, bừng tỉnh hiểu ra, "Có phải Tùy Anh không muốn làm trễ nãi bệnh của con? Ầy, đứa nhỏ Tùy Anh này quá hiền lành, nó bởi vì hiền lành mà thua thiệt." Ông rất thích Giản Tùy Anh, ông không biết tại sao có nhiều người có thành kiến với đứa bé nhà họ Giản kia như vậy. Sinh ra trong gia đình như thế, thật sớm đã hiểu chuyện độc lập, EQ cũng cao, người cũng đẹp. Ông đã sớm nhìn ra Giản Tùy Anh bên dưới lớp ngoài phong lưu là một trái tim chân thành, Lý Ngọc được người như vậy thích là may mắn của cậu. Ông luôn muốn kết hợp con trai và Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh không để cho ông hỗ trợ, nói muốn dựa vào mị lực của mình đánh động Lý Ngọc. Đáng tiếc, quá đáng tiếc, Lý Lan lắc đầu.


Lý Ngọc sâu xa nói: "Ba, vợ con chính là Giản Tùy Anh."


"A?" Lý Lan sững sốt một chút, "Hóa ra Tùy Anh là Omega à?"


"..."


Lý Lan rất vui vẻ, ông từ sớm đã có ý xem Giản Tùy Anh là người nhà, đứa nhỏ này đã khổ nhiều rồi, bây giờ thành con dâu của ông, ông vừa vặn có thể chiếu cố hắn. "Ấy, cùng ba nói một chút, đêm hôm con tốt nghiệp, pháo hoa có đẹp không?"


Lý Ngọc ngẩng đầu, "Hôm tốt nghiệp?"


Trí nhớ của Lý Lan có sai lầm, ông quên mất ngày Lý Ngọc tốt nghiệp đó bọn họ xảy ra tai nạn. Ông cười nói: "Tùy Anh chuẩn bị quà tốt nghiệp gì cho con? Có phải con rất cảm động không? Ta nói cho con biết, vì chúc mừng con tốt nghiệp, nó đã chuẩn bị một tháng, còn để cho ta gạt con. Con đứa nhóc này, chỉ thích giả bộ đứng đắn. Có giả bộ đi nữa, quà Tùy Anh tặng con, con nhất định thích. Ba là người ngoài, ban đầu nhìn thấy mà cũng cảm động."


Lý Ngọc ngơ ngác nhìn cha mình. Giản Tùy Anh? Giản Tùy Anh không phải ngày cậu tốt nghiệp đó đã đi tìm vịt sao? Cha cậu đang nói gì vậy?


"... Ta nghe Tùy Anh nói, ngày đó nó sẽ cho người tìm con, sau đó cùng con đi nhà hàng ăn cơm. Như thế nào? Tùy Anh cho con ngạc nhiên, con thích không?"


Lý Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, trí nhớ về ngày tốt nghiệp trong nháy mắt xuất hiện trong đầu cậu. Giản Tùy Anh ngày đó bảo ai tìm mình?


... Cậu nhớ tới, là Giản Tùy Lâm.


Giản Tùy Lâm lo âu đến tìm cậu, tiếc nuối nói: "Lý Ngọc, anh tớ hôm nay có chuyện, không đến tham gia lễ tốt nghiệp của cậu được, làm lễ xong cậu về nhà đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro