16.2
"Cậu có biết hắn tiếp cận cậu chỉ vì di sản của cậu?"
"Di sản của tôi..."
"Tiểu Huy ca!"
Thiệu Quần cười ha hả, "Cậu thật quá ngu ngốc, cậu cho là Lạc Nghệ tại sao lại đối tốt với cậu như vậy? Bằng việc cậu là người cậu không chung huyết thống của hắn? Hay là gương mặt này? Hay là đầu óc trống rỗng của cậu? Di sản của cậu không chỉ có ba trăm triệu ở nước Y của Lạc Nhã Nhã, còn có toàn bộ tài liệu về thí nghiệm nghịch chuyển, giá trị của những tài liệu này còn vượt xa ba trăm triệu. Cậu muốn trở thành Omega ư? Thật cảm động, hắn vì cậu hại bao nhiêu người, cậu biết không?"
Giản Tùy Anh nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Ôn Tiểu Huy run rẩy nhìn chằm chằm Lạc Nghệ, "Anh ta nói là sự thật sao?"
Lạc Nghệ yên lặng mấy giây, lộ ra nụ cười không quan tâm, "Là thật."
Một khắc kia, nói là trời sập cũng không quá đáng, Ôn Tiểu Huy choáng đầu hoa mắt, tim đau đớn. Lạc Nghệ vẫn là khuôn mặt đẹp đẽ như trước kia, bây giờ nhìn thế nào cũng đáng sợ, giống như ma quỷ, giống như quái vật.
"Cậu tại sao phải làm như vậy? !"
"Bởi vì em muốn anh cao hứng, " Lạc Nghệ bình tĩnh nói, "Anh là người duy nhất em để ý tới trên thế giới này. Anh muốn trở thành Omega, em đi ngay giúp anh. Anh không phải luôn luôn muốn để em ký hiệu anh sao? Đáng tiếc lấy kỹ thuật bây giờ, để anh cải tạo thành Omega vẫn còn quá đau đớn, bất quá không sao, đợi thêm một chút..."
Ôn Tiểu Huy không khống chế được phát ra một tiếng thét chói tai, "Cậu điên rồi! Biến thái! Quái vật!" Cậu xông về một bên xe đậu, vặn chìa khóa khởi động, đạp cần ga. Cậu chỉ muốn chạy trốn cách xa tất cả mọi thứ có liên quan đến Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ có chút mờ mịt nhìn bóng xe đi xa thẳng đến biến mất. Y không hiểu mình làm gì sai, y cho là Ôn Tiểu Huy để ý chẳng qua là di sản kếch xù mẹ y để lại, không nghĩ tới Ôn Tiểu Huy chỉ cảnh cảnh nghi ngờ đối với thí nghiệm nghịch chuyển. Anh ấy không phải rất muốn trở thành Omega sao? Lúc này anh ấy không phải nên cao hứng à?
Thiệu Quần lạnh lùng thưởng thức một màn kịch đã xong này, không có chút nào đồng tình. Gã cảm thấy chuyện này còn xa mới đủ, bọn họ hẳn phải bỏ ra cái giá lớn hơn. Gã đã từng nghe nói qua về thí nghiệm nghịch chuyển, mẹ gã lúc còn sống còn đầu tư một phần lớn kinh phí thí nghiệm, Omega có thể tự do độc lập với đời cũng là tâm nguyện của mẹ gã. Mà tất cả mọi thứ này đều bị bọn họ phá hủy.
Lạc Nghệ âm lãnh nhìn Thiệu Quần chằm chằm, lại nhìn về Giản Tùy Anh sau lưng gã, thanh âm uy nghiêm, "Giản tiên sinh, Lý Ngọc đang đợi anh trở về." Giản Tùy Anh run một cái.
"Để cho hắn đi chết đi!" Thiệu Quần tức miệng mắng to, gã phát hiện Lạc Nghệ lấy điện thoại ra bấm gì đó, mặt liền biến sắc, kéo Giản Tùy Anh nhanh chóng rời đi, " Con mẹ nó, đi nhanh một chút, tên khốn kiếp này đang xác định vị trí."
Giản Tùy Anh bị gã kéo vào xe, ánh mắt trống rỗng, "Cậu tại sao phải đối với Tiểu Huy như vậy..."
"Bởi vì tôi là một ích kỷ người, tôi bất kể cậu ta là vô tình hay là cố ý, " Thiệu Quần khởi động xe, "Tôi chính là người hẹp hòi, có nợ tất đòi! Tôi không làm được loại chuyện tha thứ này, cậu hiểu không? Cho nên ở chuyện Trình Tú trước kia... Bỏ đi, tôi hỏi cậu, ban đầu cậu nói phải đuổi Triệu Nghiên và Giản Tùy Lâm ra khỏi nhà, cậu đã làm chưa?" Gã nhìn môi Giản Tùy Anh trắng bệch, tức giận đập tay lái một cái, "Tình cảnh của cậu hôm nay, tất cả căn nguyên đều do cậu quá nhẹ dạ!"
"Được rồi!" Giản Tùy Anh lên giọng, "Cậu đừng nói nữa!"
Thiệu Quần so với hắn càng kích động, "Tôi ban đầu khuyên cậu không nên kết hôn với Lý Ngọc, cậu nói như thế nào? Có phải cũng bảo tôi đừng nói nữa không? Sau đó thì sao?" Gã ban đầu hẳn nên cứng rắn một chút nữa, gã nếu như cố chấp phản đối, có lẽ còn có thể... Gã cảm thấy mệt mỏi hết sức, từng chuyện một, vô luận là Giản Tùy Anh hay là Triệu Cẩm Tân cũng không để cho gã tiết kiệm chút tâm sức nào. Nhìn dáng vẻ của bọn họ hôm nay, gã chưa bao giờ bất lực như vậy.
Cho đến khi Giản Tùy Anh xuống xe, bọn họ cũng không nói thêm câu nào.
Lê Sóc đang định đi ra siêu thị mua ít đồ, có người gọi điện thoại tới. Nội tâm anh cầu nguyện ngàn vạn lần không nên là mẹ anh hoặc là cái người không muốn nhìn thấy đó, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái, lại là Ôn Tiểu Huy. Anh có dự cảm xấu. Sau khi tiếp thông, thanh âm Ôn Tiểu Huy mang theo nức nở truyền tới, tín hiệu vô tuyến khiến cho giọng của cậu có loại cảm giác không chân thật, cậu khóc rống lên, "Lê đại ca, anh có phải đã sớm biết không?"
"Tiểu Huy..."
"Lạc Nghệ lừa gạt em! Cậu ấy lừa gạt em..." Giọng Ôn Tiểu Huy có chút khàn khàn, nước mắt như mở van xả lũ, không ngừng được. Cậu đời này lần đầu tiên thật tâm thích một người, cũng lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc."Cậu ấy tiếp cận em chẳng qua là vì di sản của chị..."
Lê Sóc cầm chìa khóa xe đặt lại trên tủ giày, đi về ghế sofa, "Tiểu Huy, em đừng áy náy, em không làm gì sai."
"Em có! Lạc Nghệ nói là bởi vì em muốn làm Omega cậu ấy mới tiến hành loại thí nghiệm đó, Lê đại ca... Giản tiên sinh có phải bị cậu ấy cải tạo thành Omega không?" Tỉnh táo lại, hết thảy đều đã rõ ràng, cậu rốt cuộc suy nghĩ ra Thiệu Quần tại sao tức giận như vậy, lúc nhìn thấy cậu tại sao lạnh lùng và khinh thường như vậy, tại sao mỗi lần cậu nhắc tới Lạc Nghệ, dáng vẻ Giản Tùy Anh đều mất tự nhiên. Bởi vì một câu nói của cậu, một mơ tưởng xa xôi, Lạc Nghệ liền cầm đao lên, làm tổn thương bao nhiêu người. Giản Tùy Anh tuyệt không phải người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng. Cậu căn bản không vô tội, cậu là đồng lõa của ma quỷ. Nếu như không phải cậu ngu xuẩn, Lạc Nghệ sẽ không thể lấy được tài liệu của chị, cũng sẽ không có những chuyện kia!
Ôn Tiểu Huy nhớ tới hai ngày trước cậu mời Lê Sóc và Giản Tùy Anh đi xem phim, cậu cười nói với Giản Tùy Anh: "Em thật hâm mộ Omega mấy anh."
Ngón tay cầm muỗng của Giản Tùy Anh run run một chút, "Tại sao em lại hâm mộ?"
"Bởi vì em là Beta mà, quá bình thường, em luôn cảm giác kỳ phát tình của Omega rất cao cấp. Hơn nữa bạn trai em là Alpha, em luôn không có cảm giác an toàn, " cậu đầy mặt ngây thơ cùng hâm mộ, "Nếu như cậu ấy có thể ký hiệu em, em liền có thể cả đời cột vào bên người cậu ấy, một khi nghĩ như vậy, ký hiệu thật là lãng mạn, đúng không?" Cậu đối với Alpha, đối với Omega, đối với ký hiệu căn bản không hiểu, nhưng xem rất nhiều tiểu thuyết tình cảm,phim điện ảnh cũng như phim truyền hình, cậu chỉ thấy những gì chính trị gia muốn cho cậu thấy nhưng cho tới bây giờ vẫn không hiểu nỗi thống khổ của Omega. Lúc Ôn Tiểu Huy nói những lời này, cậu hoàn toàn không chú ý tới mặt Giản Tùy Anh không có chút huyết sắc nào.
Loại người không có đủ "nhạy cảm" thế này sẽ luôn luôn vô tình làm tổn thương sâu sắc người khác.
Cậu hướng Giản Tùy Anh khoe khoang tình yêu của mình, ca tụng thời điểm hạnh phúc hôm nay, tâm tình của Giản Tùy Anh sẽ thế nào chứ? Cậu thậm chí trước đó còn giới thiệu một vị Alpha cho Giản Tùy Anh.
Lê Sóc thở dài nói: "Tiểu Huy, Tùy Anh cho tới bây giờ chưa từng hận em, em vô tội, em cũng là người bị hại. Lạc Nghệ chẳng qua là muốn kéo em xuống nước, em chỉ là một lá chắn để cậu ta kiếm cớ đi hại người. Coi như em không muốn thành Omega, cậu ta cũng sẽ làm thí nghiệm của mình. Em nghĩ đến Thường Hành đi, cậu ta chẳng qua là thừa kế gien của cha mình thôi."
"Anh đừng an ủi em!" Quan tâm của Lê Sóc không khiến cho cậu tốt hơnchút nào, cậu vội vội vàng vàng cúp điện thoại, cậu sợ mình đợi một hồi sẽ không nhịn được khóc lớn.
Lê Sóc nhìn màn hình tối đen, cảm xúc khó tả.
Mặc dù Lý Trình Tú nghe Thiệu Quần nói hai ngày này Lý Ngọc nhất định sẽ đến gây phiền toái, chân chính tới ngày đó, anh vẫn có một loại cảm giác không kịp đề phòng. Anh khẽ cau mày, nhìn một đám mặc đồng phục không có thiện ý trước cửa, đây là người của chính phủ, "Lý công tử, đây là ý gì?" Anh vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với Lý Ngọc ở khoảng cách gần, chỉ nhìn bề ngoài quả thực không nhìn ra người đàn ông trẻ tuổi tuẫn mỹ này là một người điên không có chút nhân tính nào trong miệng Thiệu Quần và những người khác.
"Lục soát khẩn cấp, chúng tôi hoài nghi Thiệu gia cất giấu thứ không nên có." Lý Ngọc mắt nhìn thẳng, cấp dưới cầm ra một lệnh lục soát có đóng dấu mộc đỏ.
Lý Trình Tú biết Lý Ngọc muốn tìm gì, nhưng rất hiển nhiên cậu hôm nay cái gì cũng sẽ không tìm được."Vậy xin mời ngài." Anh né người.
Lý Ngọc lạnh lùng liếc anh một cái, tựa hồ là đang nghĩ anh làm sao lại ung dung đồng ý như vậy, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ cơ hội nào tìm được Giản Tùy Anh. Một lát sau, cấp dưới đi ra, không dám nhìn Lý Ngọc, "Thật xin lỗi Lý tổng, không tìm được."
Lý Ngọc tự mình đi vào, đi khắp nhà lớn của Thiệu gia từ trong ra ngoài một lần, cậu thật ra thì biết cấp dưới sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này, nhưng chính là không cam lòng. Lúc cậu đi ra, hung hăng nói với Lý Trình Tú, "Anh và Thiệu Quần sẽ vì chuyến mấy người đã làm mà trả giá đắt."
Cho dù là đối mặt với một Alpha đứng đầu, tin tức tố của đối phương khiến cho Lý Trình Tú cơ hồ không thở nổi, anh cũng không loạn tay chân. Một Alpha dùng tin tức tố áp đảo một Omega là chuyện rất không lễ phép, giống như xã hội cũ đàn ông động thủ đánh đàn bà. Đặt ở bình thường Lý Ngọc tuyệt đối sẽ không làm, cậu có thể đi tới bước này, cho thấy rõ cậu đã bắt đầu hoảng hốt.
Mấy tháng không có tin tức của Giản Tùy Anh khiến cho Lý Ngọc không thể giữ được bình tĩnh như quá khứ nữa. Nhưng mà Lý Trình Tú sớm đã không phải là Lý Trình Tú ban đầu đó. Cơ hồ tất cả mọi người đều đang lớn lên, chỉ có những người này dừng lại ở quá khứ. Anh tỉnh táo nói: "Chân chính cần phải trả giá đắt không phải chúng tôi, Lý công tử, những chuyện ngài và Lạc tiên sinh làm kia, buổi tối cũng sẽ không gặp ác mộng sao?"
"Xem ra Thiệu Quần nói không ít với anh, hắn còn lời gì không nói với một Omega không?" Lý Ngọc khinh miệt cười một tiếng, nắm chặt quả đấm, "Tôi sẽ gặp ác mộng? Cười chết người, tôi không có lỗi gì cả, là các người ép tôi." Cậu lạnh lùng liếc mắt với cấp dưới, "Còn muốn làm gì nữa? Đi đến chỗ tiếp theo."
Cố Thanh Bùi đang gọi điện cho Lê Sóc, "Tùy Anh có ở đó không? Muốn hỏi cậu ấy một chút cậu ấy có thích ăn mề vịt om không? Mẹ tôi làm nhiều quá, tôi và Nguyên Dương ăn cũng không hết hết. Lê Sóc anh ở nước ngoài lớn lên, có quen ăn những thứ này không?"
"Cậu ấy có chuyện đi với Thiệu Quần ra ngoài rồi, tôi có thể ăn... Chỗ anh bên kia có tiếng gì vậy?"
"Nguyên Dương nói có người quấy rầy, tôi cúp máy trước đã." Cố Thanh Bùi đứng dậy, đi tới huyền quan chỗ, "Sao thế?" Anh lúc này mới nhìn thấy Lý Ngọc, Nguyên Dương đang giằng co với cậu ta, giương cung bạt kiếm.
Nét mặt anh lộ ra nụ cười mỉm rập khuôn, "Lý tổng, thật là đúng dịp."
"Không khéo, " thanh âm của Lý Ngọc không có một tia nhiệt độ, "Đây là lục soát khẩn cấp, phiền toái tránh ra một chút."
Hai người bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, Lý Ngọc đã mang một đám người đi vào. Cố Thanh Bùi cho tới bây giờ chưa từng bực bội như vậy, vừa nghĩ tới Giản Tùy Anh ở trong tay loại người như vậy ngây ngô hai năm, anh vừa tức vừa khó chịu, hiếm thấy nổi giận, "Chuyện này còn có vương pháp sao? Muốn lục soát nhà ai thì lục soát? Hắn dứt khoát đổi tên thành Lý Vương luôn đi! Một chút lương tâm cũng bị chó ăn rồi!" (Chữ Ngọc và Vương chỉ khác nhau một nét)
Nguyên Dương mới vừa muốn động thủ, Cố Thanh Bùi kéo hắn lại, lắc đầu một cái. Nguyên Dương mặt lạnh lùng, "Anh cảm thấy em không đánh lại cậu ta à? Loại mặt trắng nhỏ này em có thể đánh mười đứa."
"Vấn đề không phải có đánh lại hay không, " anh than thở, "Em đánh cậu ta xong phải bồi thường rất nhiều tiền, hai chúng ta bây giờ đã là nghèo rớt mồng tơi, đem bán em cũng không bồi thường nổi."
Nguyên Dương: "..."
Lý Ngọc vòng vo một vòng, không phát hiện ra người, mặt vốn là giống như một tòa núi băng lại hiện lên ánh sáng trải dài. Cậu sau khi đi ra liếc Nguyên Dương đang xanh mặt một cái, sau đó lại cư cao lâm hạ, ánh mắt giống như dao, ngạo nghễ quan sát Cố Thanh Bùi một phen, sau đó đi thẳng.
Cố Thanh Bùi trợn mắt há mồm, "Hắn đây là ý gì? ! Thao, " anh không nhịn được văng lời thô tục, anh đột nhiên hiểu bộ dạng lúc nào cũng muốn đánh người của Nguyên Dương.
Lúc anh học đại học, bạn học nói với anh, trên thế giới này Alpha đều có thể thuộc về hai loại ngạo mạn. Một loại là đối với tự mình thân là Alpha mà ngạo mạn, đối với ưu thế giới tính mù quáng tự đại. Một loại là ngạo mạn vì gia thế ưu việt, thứ người như vậy ngoài mặt sẽ không hiện ra, nhưng cảm giác ưu việt lại tồn tại trong xương từ những động tác giơ tay nhấc chân.
"Anh trước kia cho là em và Tống Cư Hàn là đáng ghét nhất, sau đó phát hiện ba em còn hơn thế, " thấy Nguyên Dương không nói gì nhìn mình, anh giận dữ bất bình, bắt đầu thở hổn hển, "Hiện tại Lý Ngọc, không, Lý Vương thành công chiếm hạng nhất! Hắn dựa vào cái gì ngạo mạn như vậy? Bằng vào trong nhà hắn có ngôi vị hoàng đế phải thừa kế à? Tức chết anh!"
Nguyên Dương thấy anh cầm một hộp giữ ấm muốn ra ngoài, cảnh giác, "Anh đi làm gì?"
"Đi tìm Tùy Anh, tạm thời không muốn thấy Alpha các người."
"..."
Trog tầng cao nhất tòa nhà Lý thị.
"Còn chưa tìm được người?" Lạc Nghệ nghe cấp dưới Lý Ngọc báo cáo, châm chọc, "Hiệu suất này của các anh thật kinh ngạc, kinh thành lớn như vậy, người còn có thể núp dưới lòng đất sao?"
Cấp dưới lúng túng nhìn Lý Ngọc, cúi đầu xuống. Lý Ngọc càng ngày càng lãnh khốc hơn, mỗi ngày sắc mặt che lấp phải dọa người, có chút không giống người... Giống như ác quỷ chỉ ở địa ngục đau khổ. Hắn vô cùng sợ vị ông chủ trời con kia thấy hắn vô dụng liền xử lý hắn.
"Cút đi, coi như tôi nuôi một đám phế vật." Lý Ngọc phiền não vẫy tay. Chờ cấp dưới đi ra, cậu nhìn về phía Lạc Nghệ, "Một ngày trước cậu còn bận hơn tôi, gọi điện cũng không nhận, bây giờ sao lại rãnh rỗi rồi?"
"Trước chẳng qua là bị một ít chuyện nhỏ làm bối rối..." Lạc Nghệ tựa hồ không muốn nói chuyện này, "Anh có biện pháp cho tôi mấy người không có hộ khẩu để làm thí nghiệm không?"
"Nào có dễ dàng như vậy, nhóm tội phạm tử hình trước kia đâu?"
"Chết sạch rồi." Lạc Nghệ lạnh lùng nói, "Omega cấp thấp và Alpha cấp thấp hoàn toàn làm lãng phí thời gian của tôi."
"Cậu gấp gì chứ?"
"Anh không gấp đó là bởi vì anh đã lấy được thứ anh muốn, tôi còn chưa có!" Thấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Ngọc, y biết mình thất thố, hít thở sâu, "Xin lỗi."
Lý Ngọc lười quản lý do của y. Lúc này, thư ký báo cáo nói có người muốn gặp cậu, "Trễ như vậy, là ai ?"
Thư ký ở trong điện thoại nói: "Thật ra thì một tuần lễ trước, vị tiên sinh này đã muốn gặp ngài, ngài không có ở đây, tôi đặt hẹn trước, cậu ta nói cậu ta tùy thời có thời gian. Vị tiên sinh này họ Triệu, gọi là Triệu Cẩm Tân."
"Triệu Cẩm Tân?" Lạc Nghệ nhíu mày.
"Cậu biết cậu ta?"
"Có duyên gặp qua một lần." Lạc Nghệ giễu cợt, tựa hồ là nhớ ra chuyện gì đó buồn cười."Anh ta là em họ Thiệu Quần."
Lý Ngọc bây giờ chuyện không muốn nghe nhất là tất cả chuyện có liên quan đếnThiệu Quần, cậu trước kia rất sớm đã hận không được cho người này trăm vạn nhát đao."Không gặp."
"Cậu ta nói có chuyện ngài nhất định cảm thấy hứng thú."
"Còn biết hứng thú của tôi?" Lý Ngọc cười nhạt.
"Triệu tiên sinh nói cậu ta có tin tức về phu nhân của ngài."
Sắc mặt của Lý Ngọc trong nháy mắt âm trầm xuống, Giản Tùy Anh là vảy ngược của cậu, nếu như cái tên em họ của Thiệu Quần này dám dùng chyện của Giản Tùy Anh để trêu chọc cậu...
"Để cho cậu ta vào."
.
Liên minh Ngọc-Nghệ-Tân :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro