14.2
Mặc dù Thiệu Quần dặn đi dặn lại Lê Sóc không để cho Giản Tùy Anh xem tin tức, thế nhưng giấy không gói được lửa, Giản Tùy Anh vẫn có ngày ở trên ti vi nhìn thấy tin tức về bầu cử.
Thật ra thì Lê Sóc và Thiệu Quần vẫn đánh giá thấp Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh trong quá khứ mặc dù không kiềm chế được tức giận nhưng thật ra hắn là một người vô cùng tỉ mỉ, rất nhiều chi tiết hắn đều có thể nhớ rõ ràng, chẳng qua là hắn gặp phải Lý Ngọc, bị tình yêu làm mờ mắt mụ mị đầu óc mà thôi. Bọn họ muốn lừa gạt hắn thật sự quá khó. Lê Sóc mỗi lần thấy hắn xem ti vi sẽ cố ý đánh trống lãng bật qua đài khác, ngược lại càng khiến cho Giản Tùy Anh nghi ngờ.
Thừa dịp Lê Sóc có chuyện, Giản Tùy Anh bật đài Trung Ương. Mỗi khi hắn muốn xem tin tức Lê Sóc đều sẽ khẩn trương nói chuyện khác dời đi chú ý của hắn, hắn càng phát giác Lê Sóc đang gạt hắn chuyện gì đó. Tin tức vừa vặn đang truyền hình trực tiếp kết quả bầu cử. Móng tay của hắn bấu vào mặt da ghế sofa. Từ lúc phát hiện mình bị cải tạo thành Omega, hắn đã không đến quốc hội.
Trên ti vi, nụ cười của Giản Tùy Lâm chói mắt như vậy, vẫn dối trá và chán ghét như thường lệ, y đối mặt với ký giả phỏng vấn, "Xin lỗi, anh tôi bởi vì nguyên nhân thân thể không cách nào tiếp tục đảm nhiệm chức vị nghị viên, không thể làm gì khác hơn là do gia chủ nhiệm kỳ kế tiếp của Giản gia, người đang tiếp quản tập đoàn Giản thị đảm nhận, cũng chính là tôi, Giản Tùy Lâm tiếp nhận ghế nghị viên. Cảm ơn những người dân đã tín nhiệm tôi cũng như sự ủng hộ của tập đoàn Lý thị, mỗi một lá phiếu của mọi người tôi đều sẽ không quên."
Lại có phóng viên xảo quyệt hỏi Giản Đông Viễn: "Xin hỏi Giản tiên sinh, nghe nói con trai thứ của ngài có độ thuần tin tức tố không cao như Giản nghị viên trước đây, huyết thống của cậu ấy cũng kém hơn, là điều gì khiến cho ngài kỳ vọng cao vào con trai thứ như vậy chứ?"
Mặt Giản Đông Viễn biến sắc nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường, ông cười lạnh nói: "Vị tiên sinh này, tin tức của cậu quá lạc hậu rồi. Độ thuần tin tức tố của Tùy Lâm cũng giống như anh nó vậy, chẳng qua là lúc trước khi kiểm tra, tuyến thể của nó còn chưa hoàn toàn thành thục thôi. Nửa năm trước có kết quả mới, nó không kém so với Tùy Anh."
Triệu Nghiên ở bên cạnh cười nói: "Tôi biết ấn tượng của mọi người đối với Giản gia còn dừng lại ở nghị viên đời trước, nhưng cơ hội là để dành cho người trẻ tuổi. Xin hãy mong đợi ở con tôi nhiều hơn, nó sẽ không để cho quốc gia này thất vọng."
"..."
Lúc Lê Sóc nghe được giọng nói của mấy người nhà họ Giản kia ở trong phòng khách thì sắc mặt đại biến, anh đi tới rất nhanh, tin tức vẫn còn mở, Giản Tùy Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm màn ảnh. "Đừng xem! Đừng xem!" Lê Sóc đoạt lấy remote, tắt tivi, anh nắm lấy tay Giản Tùy Anh, tay của hắn lạnh như băng.
"Tùy Anh!" Lê Sóc gấp gáp nâng mặt Giản Tùy Anh lên, ánh mắt trống rỗng của Giản Tùy Anh thoáng động, một chút ánh sáng yếu ớt sau cùng giống như ngọn đèn chập chờn trong gió, cuối cùng biến mất ở trong bóng tối ảm đạm. Một mảnh máu đỏ, toàn thế giới cũng đang chảy máu, từ trước vẫn luôn đang chảy máu. Máu giống như thác nước ào ào đổ xuống, giống như một suối rượu đỏ. Tầm mắt của Giản Tùy Anh chậm rãi tập trung lại trong tiếng kinh hô của Lê Sóc, màu đỏ huyết vụ tiêu tán, hắn khẽ nở nụ cười, "Tôi không sao."
Lê Sóc nhìn hắn rất lâu, trong ánh mắt tràn đầy không tin cùng lo âu.
"Tôi thật sự không sao." Hắn rút bàn tay khỏi tay Lê Sóc, lại trầm ổn cười một chút, "Tôi đi nghỉ trước, hôm nay thật là mệt."
Vẻ mặt của Giản Tùy Anh trừ ban đầu có chút khiến cho người sợ, bây giờ lại quá bình tĩnh, Lê Sóc rất khó đoán được hắn có phải đang nói dối hay không, "Cậu... Có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi." Anh không thể làm gì khác hơn là nói với Giản Tùy Anh như vậy. Giản Tùy Anh gật đầu một cái, lơ đãng rời đi ánh mắt của anh.
Người là giống loài đê hèn, cái gì cũng theo thói quen.
Đêm khuya, Lê Sóc nhìn văn kiện lông mày nhíu chặt, anh gọi điện thoại, "Tại sao lại có một vị đối tác rút vốn?"
Thôi tổng thận trọng nói: "Tiểu Lê à, không phải tôi không muốn giúp cậu. Cậu có biết chủ tịch tập đoàn Ân Nam nói rõ không cho phép đầu tư hạng mục của cậu không? Nếu như đầu tư cũng chính là đối đầu với Ân Nam bọn họ. Tôi nghe nói chủ tịch này của Ân Nam rất trẻ tuổi, hình như họ Triệu? Cậu có phải có gì hiểu lầm với cậu ta không?"
"Tôi biết, " Lê Sóc mặt không chút thay đổi nói, "Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết, bất kể nói thế nào, đa tạ Thôi tổng đã nhắc nhở."
Lê Sóc ở trong thư phòng so sánh các báo cáo bận bịu rất lâu, lúc ngẩng đầu nhìn điện thoại di động lần nữa trời đã rạng sáng, thế nhưng anh hoàn toàn không ngủ được. Ánh sáng trên màn ảnh máy vi tính nhảy nhót trong mắt, anh chợt nhớ tới hai năm trước ở ngõ hẻm bên ngoài nhìn thấy Lý Ngọc. Một người trẻ tuổi xinh đẹp, trong trẻo lạnh lùng như vậy, làm sao cũng không giống người có thể làm ra các loại chuyện độc ác đó. Bất quá biết người biết mặt nhưng không biết lòng, người anh quen cũng có tốt hơn chỗ nào chứ? Có phải tất cả những người hoàn mỹ không sứt mẻ từ vẻ bề ngoài đến gia thế giống như Lý Ngọc vậy đều là tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy?
Tâm lực của Lê Sóc quá mệt mỏi, anh xoa mắt đi đến phòng bếp rót ly nước. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh nghe thấy Giản Tùy Anh đang khóc. Khóc cũng không thể ra tiếng, thanh âm của Giản Tùy Anh quá nhỏ, chỉ có thể gọi là nhẹ giọng khóc sụt sùi, bởi vì bốn phía quá yên tĩnh anh mới có thể nghe ra mà thôi. Lê Sóc dừng lại mấy giây, nhẹ tay nhẹ chân rời đi. Người hạnh phúc đều là cùng nhau, người bất hạnh mới có riêng bất hạnh. Có thể không bị quấy rầy, đại khái là chuyện bây giờ bọn họ khát vọng nhất.
Ở trên thế giới này, vô dụng nhất chính là nước mắt, người yếu đuối không xứng có quyền lợi được bi thương. Giản Tùy Anh cho dù bị bao đau khổ và ủy khuất ở chỗ Lý Ngọc, hắn cũng không dám khóc, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn khóc chính là yếu thế hơn Lý Ngọc. Lý Ngọc sẽ không bởi vì hắn đáng thương mà bỏ qua cho hắn, ngược lại còn tệ hại hơn, bởi vì cậu sẽ biết trừng phạt của cậu đối với Giản Tùy Anh có hiệu quả. Giản Tùy Anh chỉ có thể khép mình thật chặt dưới lớp vỏ nhọn bên ngoài mới có thể cất giữ chút tự ái còn dư lại không mấy.
Hắn rất nhớ mẹ và ông nội. Mẹ nhìn thấy hắn như vậy sẽ hết sức thất vọng, mà ông nội... Hắn đem thứ cuối cùng ông nội để lại cho hắn vứt bỏ, chỗ ngồi của Giản gia ở quốc hội chính là ông nội toàn lực dốc sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người để lại cho hắn, hắn vẫn là không bảo vệ được. Chỉ cần thứ mà hắn quan tâm đều sẽ rời hắn mà đi. Hắn đã sớm nên quen.
Chỉ có lúc một mình, ở đêm khuya bảo đảm không có người phát hiện, hắn mới dám len lén nhỏ giọng khóc lên.
Buổi sáng hôm sau, Giản Tùy Anh đã khôi phục như cũ, hắn thậm chí có thể ung dung cười nói tiếng chào buổi sáng với Lê Sóc.
Lê Sóc cũng cố làm như không có gì tán gẫu với hắn. Anh đem công việc mang về nhà làm, vừa là vì chiếu cố Giản Tùy Anh, cũng là vì tránh Triệu Cẩm Tân. Lúc anh đang gõ chữ trên máy tính, Giản Tùy Anh gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Để tôi giúp anh."
Lê Sóc trầm mặc một hồi, đưa văn kiện cho hắn.
Có Giản Tùy Anh trợ giúp, Lê Sóc thoải mái không ít, áp lực bỗng nhiên hạ xuống. Nhưng rất nhanh Lê Sóc liền phát hiện Giản Tùy Anh là đang liều mạng làm việc. Nếu như không phải là anh nhắc nhở, Giản Tùy Anh có thể một ngày không ăn không uống tiếp tục làm. Anh không nhìn nổi, "Tùy Anh, cậu thả lỏng một hồi tôi cũng sẽ không phá sản đâu."
Giản Tùy Anh từ trong một đống báo biểu dừng lại, trên mặt hiện ra một loại mờ mịt, "Tôi bây giờ không biết trừ giúp anh, còn có thể làm gì khác... Nhìn những chữ số này, có thể khiến cho tôi cảm giác mình còn sống." Bị Lý Ngọc nhốt quá lâu, hắn chỉ có để cho mình bận rộn mới không đến nỗi cảm nhận được thời gian ngày ngày mang đi sinh mạng của mình.
Hắn cho là sau khi chạy ra khỏi Lý gia hắn có thể bắt đầu lại, thân thể của hắn lại tàn nhẫn nói cho hắn biết chuyện này còn lâu mới kết thúc. Kỳ phát tình ngày đó là một tràng tai nạn, cảm nhận được thân thể nóng lên, hắn lảo đảo chạy về hướng phòng ngủ, trong lúc đó đẩy ngã mấy cái ghế.
Lê Sóc nhất thời không phản ứng kịp kỳ phát tình của Giản Tùy Anh tới, mấy ngày qua sống với nhau yên ổn vô sự, khiến cho anh thậm chí quên đi sự thật Giản Tùy Anh đã là Omega. "Cậu có sao không?" Lê Sóc lo âu bất an, gõ cửa thì phát hiện Giản Tùy Anh đã khóa cửa. Anh cầm chìa khóa mở cửa, Giản Tùy Anh thân thể mềm nhũn té xuống đất. Trong phòng ngủ, hương hoa hồng giống như bùng nổ, lúc này anh mới phản ứng được Giản Tùy Anh đang phát tình. Cấp bậc Alpha của Lê Sóc rất cao, tin tức tố của Omega tạo thành ảnh hưởng không quá lớn với anh. Nhưng Giản Tùy Anh không giống vậy, Lê Sóc đến gần khiến cho hắn điên cuồng ham muốn, trong cơ thể trống không cùng tịch mịch mau chóng ép hắn phát điên. Lê Sóc muốn đỡ Giản Tùy Anh lên, Giản Tùy Anh duy trì một chút thanh tỉnh cuối cùng che kín mặt, đau đớn cầu khẩn nói: "Không nên nhìn tôi..." Cái dáng vẻ dâm đãng này.
Lê Sóc buông tay ra, mệt mỏi rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại. Cho dù anh làm sao cũng muốn giả như bình thường, thuyết phục mình Alpha và Omega là bình đẳng, không có gì khác nhau, thế nhưng Giản Tùy Anh còn chưa vậy được.
Lạc Nghệ đặt trái táo gọt xong ở trước giường bệnh Lý Ngọc. "Ăn đi, người ta tiểu cô nương cố ý gọt cho anh." Y liếc nhìn môi Lý Ngọc không có một tia huyết sắc, "Tôi nói anh cần gì chứ, làm gì phải chết treo trên một thân cây?" Thấy mặt Lý Ngọc không cảm giác, mắt y híp lại, "Tôi có biện pháp để cho Giản Tùy Anh hoàn toàn nghe lời, chỉ cần tìm người trở về, làm một giải phẫu tẩy não cho anh ta là được."
Lý Ngọc lạnh giọng nói: "Sau đó thì sao? Biến thành một bù nhìn, vậy còn là Giản Tùy Anh sao?"
Lạc Nghệ nhìn cậu như vậy, nhún nhún vai cũng không nói gì. Lý Ngọc còn chưa đủ ác, lúc mấu chốt yếu lòng, cho nên có thể để cho người cậu để ý lần lượt thương tổn tới cậu, tỷ như lần này tâm tình quá kích động phát bệnh vào bệnh viện. Nếu như y là Lý Ngọc, Giản Tùy Anh bị y hành hạ đến điên y cũng sẽ không để cho người có cơ hội chạy trốn. Cắt đứt chân, tẩy não, khống chế tinh thần, quá nhiều phương pháp. Y rất nghi ngờ Lý Ngọc tại sao vô dụng như vậy, người Lý gia đều không dạy hắn sao?
Trên cái thế giới này người có tư tưởng mới, thậm chí người có thể phát biểu một ít nhận xét mới, rất ít, thật sự ít ỏi. Người tầm thường thì nhiều không thể đếm được, suy nghĩ cực kỳ ngây thơ, đối với chuyện gì đều là hiểu biết lơ mơ, nhưng lại cố chấp. Giản Tùy Anh bất hạnh là có loại tư tưởng kia, mà bi kịch của hắn chính là hắn giác ngộ được điều đó. Nếu như hắn cả đời trôi qua bình thường, giống như mọi người chung quanh thích ứng với hoàn cảnh, hắn sẽ không rơi vào kết quả hôm nay. Tại sao phải đồng tình với người yếu? Nhiều năm như vậy, không có loại hoàn cảnh nào con người không thể thích ứng, đặc biệt là cuộc sống mà những người chung quanh hắn sống. Loài người đối với người có tư tưởng mới sẽ không tôn trọng, ngược lại sẽ cảm thấy là họ quái dị. Giản Tùy Anh gặp Lý Ngọc, giống như thiêu thân lao vào lửa, định trước tràng này tình yêu phải hủy diệt hắn.
Lúc này có người gõ cửa phòng bệnh, Lạc Nghệ mở ra, là con trai trưởng của Yến gia."Yến thính trưởng sao lại tới đây?"
Yến Minh Tự né người, Lạc Nghệ phát hiện sau lưng anh là một hòa thượng. "Vị này là Tịch Không đại sư, Lý phu nhân hy vọng ông có thể gặp Lý nhị công tử một chút."
Trong con ngươi Lạc Nghệ thoáng qua một vẻ kinh ngạc, y nghe nói qua vị Tịch Không đại sư này là một người rất thông tuệ, bình thường người có tiền có quyền mời ông, chỉ cần không có duyên ông cũng sẽ cự tuyệt. Lý phu nhân có thể mời ông tới đây, không biết nợ Yến thiếu gia ân huệ lớn bao nhiêu.
Lý Ngọc nhàn nhạt nhìn về phía Tịch Không đại sư, "Tôi không biết mẹ để cho ngài khuyên bảo tôi cái gì, nếu như là vì chuyện của vợ tôi, ngài tốn công vô ích thôi."
Tịch Không đại sư sờ phật châu, thanh âm linh hoạt kỳ ảo, "Người tuổi trẻ, cậu đã khiến ma quỷ sợ run, nếu như không thu tay lại, chỉ biết rơi vào kết quả lưỡng bại câu thương."
Yến Minh Tự vô tình hỏi thăm ra chuyện nhà Lý gia, nhưng anh thật sự là nghe rơi vào trong sương mù, "Đại sư, ngài có thể nói tỉ mỉ một chút không?"
"Lý công tử, ngài nghe nói qua yêu một người là buông tay chưa?"
Lý Ngọc giễu cợt, "Ở trong vườn Eden, Adam và Eva bởi vì ăn trộm trái cấm, bọn họ có tình dục. Từ đó loài người có tội, vậy thì có thể biết, thượng đế là một người chủ nghĩa cấm dục, ông ta không cho phép người khác làm chuyện mình không thích, vì vậy ông ấy lại là một người chủ nghĩa độc tài. Tôi không tin cái thế giới này có thượng đế tồn tại, cũng không tin cái gọi là số mệnh nhân quả. Tình yêu đối với tôi mà nói chính là chiếm làm của riêng, đi đến bây giờ, tôi căn bản cũng không hối hận. Ngài bây giờ muốn tôi buông tay?"
Tịch Không đại sư không đáp lại sự cố chấp của cậu, bình tĩnh nói với Yến Minh Tự : "Đó là tất cả ta có thể nói."
Yến Minh Tự sau khi rời đi cùng Tịch Không đại sư, không nhịn được hỏi: "Trước đó ngài không phải là không đồng ý tới sao? Tại sao lại thay đổi chủ ý?" Ở anh xem ra, Tịch Không đại sư hoàn toàn là đi một chuyến uổng công, cái này Lý nhị công tử cũng giống như đứa em trai không tỉnh tâm của anh vậy, quyết tâm đã định, cố chấp muốn chết, ai cũng không cưỡng được.
"Lúc trước ta đã gặp cậu ta một lần, " Tịch Không nói, "Ta thấy tương lai của cậu ta."
"Dạ?"
"Cậu ta nếu như cố chấp phải đi con đường bây giờ của mình, tương lai điểm cuối là bóng tối. Nửa đời sau của cậu ta sẽ vĩnh viễn sống ở trong thống khổ và hối hận, trọn đời không được siêu sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro