11.2
Thiên hạ chỉ có hai loại người, tỷ như một chuỗi bồ đào tới tay, một loại người chọn ăn những quả ngon nhất trước, một loại người khác để dành những quả ngon nhất đến cuối cùng. Theo lý loại người thứ nhất hẳn là lạc quan, bởi vì người đó ăn mỗi quả đều là ăn quả bồ đào tốt nhất trong số còn lại; loại người thứ hai hẳn là bi quan, bởi vì người đó mỗi lần ăn đều là ăn quả bồ đào dở nhất còn lại, thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, nguyên nhân là loại người thứ hai còn có hy vọng, loại người thứ nhất chỉ có hoài niệm.
Đại khái là nửa đời trước của Giản Tùy Anh vẫn đủ hạnh phúc, cho nên nửa đời sau chỉ có thể thông qua hoài niệm thưởng thức những vị ngọt ngào kia.
Lý Ngọc nhìn hắn không nói lời nào, chỉ cảm thấy nổi cơn giận dữ, nếu hắn yêu cậu, không phải nên tha thứ cho cậu tất cả mọi chuyện sao? Ngay cả làm Omega của cậu cũng không muốn, còn luôn miệng nói yêu cậu gì chứ. Cũng vậy, lúc hắn phá bỏ đứa trẻ quá kiên quyết, không phải là chứng minh hắn chưa từng yêu cậu sao.
"Chúng ta đi ăn cơm." Lý Ngọc chịu đựng tức giận nói với Giản Tùy Anh. Thấy Giản Tùy Anh ngồi bất động, cậu trực tiếp kéo người lên, lôi hắn xuống lầu, cưỡng bách hắn ngồi ở cạnh bàn ăn.
"Ăn mẹ mày." Giản Tùy Anh ác mồm ác miệng nói, nếu như không phải là còn có người giúp việc tại chỗ, hắn hận không được chụp mấy món ăn lên đầu Lý Ngọc.
"Anh vẫn là ăn chút đi, " Lý Ngọc lạnh nhạt nói, "Mùi vị bị đói không dễ chịu đâu."
Giản Tùy Anh hừ lạnh một tiếng.
Lý Ngọc ung dung thong thả gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, bình tĩnh nói với người giúp việc: "Mọi người đều nghe thấy đấy, phu nhân không muốn ăn cơm, cũng không ai được cho anh ấy đồ ăn."
Giản Tùy Anh hất đũa một cái, xoay người rời đi.
Hắn rất nhanh liền hối hận, tức thì tức, tội gì phải làm khó dễ cái bụng mình, hắn từ hôm qua động dao cho đến bây giờ cũng chưa ăn thứ gì, thật ra thì buổi sáng lúc tỉnh đã có chút chịu không nổi, bây giờ bình tĩnh lại dạ dày đã bắt đầu khó chịu.
Hắn ở trong phòng đợi một hồi, vẫn là không vứt xuống mặt mũi đi tìm Lý Ngọc nói muốn ăn, hắn quyết định ngủ, nhưng mà bụng kêu ọc ọc không cách nào ngủ được. Hắn ở trên giường lật qua lật lại, đứng dậy đi xuống lầu. Không ăn cái gì, uống chút nước nóng cũng có thể qua loa mà qua.
Hắn vẫn là xem thường ý muốn trị hắn của Lý Ngọc, hắn đi xuống phòng bếp, người giúp việc lại không để cho hắn nấu nước nóng, bà bình tĩnh nói sợ hắn nấu nước là vì làm đồ ăn.
Hắn tức giận ngất trời, nhưng đối với một người chỉ nghe lời Lý Ngọc làm việc thì có gì để nói, hắn lửa giận bốc ba trượng, cầm bình trà lên rót ly nước lạnh uống.
Nước cũng không giải quyết được vấn đề của hắn, ngược lại khiến cho hắn bộc phát khó chịu. Nước lạnh như băng rót đi vào, dạ dày giống như cháy vậy, tất cả nước chua đều vọt lên cổ họng, bị hắn khó khăn nuốt xuống.
Hắn muốn đi ra ngoài một chút, tới cửa bị ngăn lại, Lý Ngọc cái đồ chết bầm này, trong lòng hắn nguyền rủa Lý Ngọc chết không được tử tế.
Đến buổi tối, Lý Ngọc dường như cố ý, bày đầy món ngon trên cái bàn lớn trong phòng ăn nhà bọn họ, lúc hắn đi ngang qua Lý Ngọc không nhìn lấy hắn một cái. Hắn cắn răng nghiến lợi, làm bộ như không nhìn thấy, nhưng tiếng bước chân rõ ràng nặng thêm cho thấy uất khí của hắn.
Mau ngủ đi, ngủ sẽ không đói nữa, hắn nhìn chằm chằm một mảnh trần nhà đen kịt, càng muốn vào mộng lại càng thanh tỉnh. Hắn có bệnh dạ dày, trước chú ý cũng coi như tốt, bây giờ tai họa ngầm toàn bộ bộc phát ra. Toàn thân hắn lạnh lẽo giống như một mạng nhện khí lạnh chằng chịt bao quanh, hắn cắn môi, tay đè dạ dày. Dạ dày co quắp khuấy động, thân thể lạnh run nhưng trong bụng giống như lửa đốt. Tay chân hắn lạnh như băng, hết nằm xuống lại đứng lên, vừa nằm xuống, cơn đau lại tới.
Hắn dứt khoát nằm xuống sàn nhà, định dùng khó chịu trên thân thể hóa giải một chút đau đớn trong dạ dày, biện pháp ngu xuẩn lấy độc trị độc như vậy hắn cũng có thể nghĩ ra được. Lý Ngọc không cho mở lò sưởi phòng hắn, cuối mùa thu mặt đất giống như kết một tầng sương, vừa lạnh lại cứng, cơn đói bụng còn cắn nuốt hắn. Hắn trong thoáng chốc nhớ tới, ngày đó mẹ hắn đi cũng là ở cuối mùa thu, Giản Đông Viễn không kịp chờ đợi đem hai mẹ con Triệu Nghiên đón về nhà bọn họ, còn ngại mẹ hắn qua đời, phòng ở xui xẻo. Hắn ngày đó cùng Giản Đông Viễn ồn ào một trận, Giản Đông Viễn tát hắn một bạt tai đuổi hắn ra ngoài. Hắn ở ngoài cửa ngồi một đêm, đêm đó cũng giống như bây giờ, chỉ có cảm giác đói bụng rõ ràng, đến hôm nay cũng có thể nhớ rõ.
Hắn nhớ mẹ hắn, thế nhưng hắn không có mặt mũi nghĩ tới bà, hắn dẫn Lý Ngọc tới làm bẩn mộ bà. Hắn cũng không biết hắn làm sao ngủ mất, chỉ nhớ ngày hôm sau đã là buổi tối, trong mơ màng trầm trầm hắn được người bế lên đặt ở trên giường mềm mại, mùi thơm tuyết tùng trong ngực người kia an ủi dạ dày của hắn, hắn được đút ăn cháo, chén cháo thịt bằm cải xanh thông thường đối với hắn giờ phút này xem như là món ngon nhất thế giới. Mùi thơm của cháo xông vào mũi, hắn vô ý thức ăn như sói như hổ, bị người đàn ông cười khẽ ngăn cản, "Ăn từ từ, đều là của anh." Hắn có chút ủy khuất chậm lại tốc độ, người đàn ông đút một muỗng, hắn liền ăn một muỗng."Nếu anh vẫn luôn nghe lời như vậy thì tốt rồi." Người kia xoa đầu hắn, hôn một cái lên trán hắn, sau khi lau khô khóe miệng cho hắn lại đắp chăn lên người hắn.
Hắn khi tỉnh lại vừa tức vừa xấu hổ, hắn biết Lý Ngọc đang làm gì, Lý Ngọc muốn cho hắn biết không có Lý Ngọc hắn cái gì cũng không phải, muốn khống chế cả tinh thần hắn. Hắn nhất định không khuất phục.
Từ sau ngày đó, chiến tranh giữa hắn và Lý Ngọc hoàn toàn bùng nổ, chỉ cần hắn một ngày không cúi đầu, Lý Ngọc liền một ngày không để cho người nấu cơm cho hắn.
Giản Tùy Anh là một vị đại thiếu gia, cái gì cũng sẽ không làm, đừng nói nấu cơm, ngay cả phòng bếp hắn cơ hồ đều không đi qua. Hắn nhìn về phía đống nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cảm thấy khó nhằn, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đi search công thức nấu ăn theo kiểu cũ. Nếu như cứ theo công thức nấu ăn là có thể nấu ngon, vậy thì mỗi một người đều có thể làm đầu bếp rồi. Hắn lần đầu tiên nấu ăn, cái gì cũng không hiểu. Nấu cơm bỏ thiếu nước, cơm xong khô khốc lại nửa sống. Thịt không có gạn nước màng, ăn toàn mùi máu tanh, huống chi hắn sợ xào không quen nên xào lâu, thịt đã trở nên vừa khô vừa dai, thêm ngổn ngang một đống gia vị vào, vừa khó ăn lại cổ quái. Còn có lần dầu sôi văng lên trên mu bàn tay hắn, nóng hừng hực làm bỏng đau rát cả tay.
Hắn nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng bếp không có điểm nào so được với thức ăn mua sẵn, thế nhưng hắn không có oán trời trách người, bình tĩnh gắp cơm sống lên ăn. Có đồ ăn so với không có đã tốt rồi, mùi vị bị đói đến bụng toàn nước chua hắn đời này cũng không muốn thể nghiệm lại. Hắn không muốn mình đáng thương, nếu ngay cả mình cũng cảm thấy mình đáng thương, đời người chính là một cơn ác mộng vĩnh viễn không kết thúc.
Lý Ngọc buổi tối trở về, nhìn thấy vết phỏng trên mu bàn tay hắn, mặt âm trầm nắm tay hắn đi bôi thuốc.
Giản Tùy Anh không hiểu cậu tức giận cái gì, biến hắn thành như bây giờ đầu sỏ không phải là Lý Ngọc sao?
Loại cuộc sống này kéo dài mấy ngày, không nghĩ tới người trước nhất không ngồi yên được lại là Lý Ngọc. Lý Ngọc trước lúc hắn sắp ngủ kéo ngón tay hắn, quan sát vết thương dán băng dính phía trên, đây là do buổi trưa lúc hắn cắt thức ăn vô tình cắt trúng. Lý Ngọc nắm cằm hắn, nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Anh biết sai chưa?"
Hắn mở mắt ra, không hiểu nổi người này điên cái gì, sau đó kịp phản ứng lại Lý Ngọc đang nói gì, hắn mắc cười, hắn có sai à? Hắn có lỗi gì, chẳng lẽ tin cậy cũng là một loại lỗi lầm sao?
"Anh đối với con của chúng ta chẳng lẽ không có một chút hối hận nào?" Lý Ngọc không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn, cậu đến bây giờ vẫn đối với Giản Tùy Anh cất giữ huyễn nghĩ sau cùng, hy vọng Giản Tùy Anh phá thai chẳng qua là nhất thời xung động, là bị Giản Tùy Lâm còn có những bạn bè kia của hắn đầu độc, Giản Tùy Anh yêu cậu như vậy, làm sao chịu để cho cậu khổ sở. Chỉ cần Giản Tùy Anh lộ ra một chút xíu hối cải, cậu lập tức sẽ tha thứ cho hắn, sau đó bọn họ sẽ trở lại như trước, hạnh phúc giống như trước đây.
Giản Tùy Anh coi thường đánh giá Lý Ngọc, câu trả lời trong mắt không cần nói cũng biết.
Lý Ngọc buông tay ra, cậu hiểu, Giản Tùy Anh là cố ý, hắn chính là người ác độc như vậy, dưới vẻ bề ngoài ưu việt là lòng dạ giống như bò cạp, cậu tại sao còn có thể trông đợi vào Giản Tùy Anh, cậu nên sớm biết. Giản Tùy Anh có thể vào lễ tốt nghiệp năm đó bỏ mặc cậu đang bị tai nạn đi tìm vịt, tự nhiên có thể đem con của cậu tùy ý hại chết. Một Alpha có thể làm gì để trừng phạt Omega của mình đây? Nếu như không phải là Giản Tùy Anh hiện tại thân thể còn chưa khỏe, trực tiếp làm sẽ ảnh hưởng khả năng có con ngày sau của bọn họ, cậu thật muốn ăn ngay người đàn ông ngoan độc này vào bụng, nuốt sống vào mới phải. Bất quá thời gian rất nhanh, cách kỳ phát tình tháng sau của Giản Tùy Anh không lâu.
Ác ý lóe lên trong con ngươi Lý Ngọc khiến cho Giản Tùy Anh cứng còng người, hắn quả thực không biết nên đối phó thế nào với một Lý Ngọc điên cuồng lại lãnh khốc như vậy. Dẫu sao bây giờ nhìn Lý Ngọc quả thực không phải người bình thường. Lý phu nhân nói Lý Ngọc có bệnh của gia tộc, hắn vốn đang không tin, lúc này biểu hiện của Lý Ngọc với một người bị bệnh thần kinh cũng không khác biệt lắm.
"Không sao, đi ngủ đi." Lý Ngọc cổ quái cười một tiếng, giúp hắn vuốt lại chăn. Giản Tùy Anh rợn cả tóc gáy, không lạnh mà run, hắn đưa lưng về phía Lý Ngọc, chỉ cảm thấy như gai ở lưng.
Giản Tùy Anh thừa dịp Lý Ngọc đi làm, gọi điện thoại cho Thiệu Quần. Chỉ vang tiếng thứ hai, Thiệu Quần lập tức tiếp, gã khẩn trương hỏi: "Cậu thế nào rồi?"
"Tôi không sao." Giản Tùy Anh bình tĩnh nói, "Thiệu Quần, cậu ngày đó có phải đã biết không?"
"... Cậu biết rồi." Thiệu Quần nội tâm một mảnh khổ sở.
" Ừ."
"Cậu muốn sinh nó ra không?" Đứa trẻ là vô tội, gã không đem những lời này nói xong, bởi vì chính gã đã làm cha, gã nghĩ có đứa bé Giản Tùy Anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Giản Tùy Anh nhàn nhạt nói: "Tôi phá rồi."
"..."
"Cậu có khỏe không?" Trong thanh âm của Thiệu Quần không dễ phát hiện run rẩy.
Hắn rất dễ dàng cười, "Yên tâm đi, cái mạng này là mẹ tôi cho tôi, mẹ tôi sinh tôi cũng không dễ dàng, tôi sẽ không vì người khác mà hủy hoại nó, ít nhất không thể phụ lòng bà."
"Tùy Anh, cậu có biết Lý Ngọc làm gì với cậu không, cậu tại sao phải... biến thành như bây giờ?" Gã điều tra Lý thị rất lâu, nhưng bọn họ làm việc giọt nước không lọt, trừ tra ra Lý thị và Giản Tùy Lâm có hợp tác bên ngoài cũng không cách nào đi sâu vào.
Giản Tùy Anh nắm lấy lòng bàn tay, "Hắn... Lý Ngọc cho tôi uống một loại nước thuốc màu tím, cậu có thể tra một chút Lạc Nghệ ở viện nghiên cứu, chất thuốc là hắn cung cấp."
"Tôi đã sớm nghi ngờ trong viện nghiên cứu có người của Lý gia, bọn họ sớm đã không phải là một viện nghiên cứu trung lập, không có lập trường chính trị... Tùy Anh? Cậu còn nghe không?" Thiệu Quần cau mày, Giản Tùy Anh bên kia điện thoại đột nhiên hô hấp kịch liệt.
Giản Tùy Anh trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn Lý Ngọc chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa phòng hắn, cũng không biết cậu đã nghe được bao nhiêu. Tay hắn buông lỏng một chút, điện thoại di động rớt trên gối.
Lý Ngọc không nhanh không chậm đi tới, nhặt điện thoại lên, "Thiệu công tử thật có hứng thú, chuyện của anh còn chưa làm xong thì đừng chõ mũi vào chuyện của người ta."
"Lý Ngọc!" Thiệu Quần lạnh giọng nói, "Mày không nên quá đáng!"
"Quá đáng là các người!" Trong mắt cậu tóe ra hận ý, nếu như không phải là vì người này, cậu và Giản Tùy Anh hiện tại vẫn đang tốt đẹp, "Anh bớt bận tâm về chúng tôi đi, chuyện của Giản Tùy Anh không cần anh nhúng tay." Không chờ Thiệu Quần nói chuyện, cậu dùng sức đè xuống nút tắt máy. Cậu cười lạnh nhìn về phía Giản Tùy Anh sắc mặt tái nhợt, "Tôi xem thường anh rồi, anh thật khiến cho tôi kinh ngạc đó."
"Cút mẹ cậu đi, Lý lão nhị!" Giản Tùy Anh dùng sức đẩy ra Lý Ngọc hướng phía ngoài chạy, không thể ly dị thì không thể ly dị, hắn trốn xa một chút không được sao, cùng cái người điên này chung một chỗ hắn mỗi ngày thần kinh suy yếu, lo lắng sợ hãi, hắn sợ ngày nào đó hắn điên mất, "Lão tử không làm! Mình cậu đi chơi trò biến thái này đi!"
Hắn bị Lý Ngọc dùng lực mạnh kéo trở lại, ngã xuống đất, đầu gối bị góc giường đụng đau rấm rức.
"Anh muốn đi đâu? Tìm Thiệu Quần? Hay là tìm mấy người trước kia của anh!"
Lý Ngọc hung hăng đè hắn, kéo hắn tới trên giường, vẻ mặt vặn vẹo, thanh âm lạnh lẽo, "Anh đời này đều là của tôi!"
"Mày đi chết đi!" Hắn kêu lớn, một cái tát vang dội đập lên mặt Lý Ngọc, khuôn mặt mà hắn trước kia xem như bảo bối không bỏ được chỉ một thoáng xuất hiện một dấu đỏ.
Hắn hạ thủ không nặng như vậy, nhưng chuyện bị người vả bạt tai là phá lệ làm nhục người. Ngực Lý Ngọc kịch liệt phập phồng, cố nén xung động, đôi môi thật mỏng, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng thoát ra, đánh vào trong tâm khảm, "Tôi đi chết? Giản Tùy Anh, anh đến bây giờ còn chưa nhận rõ thực tế à, anh dám đi sao? Anh dám để cho người khác biết anh đã là Omega? Còn là một Omega bị ký hiệu. Hai năm trước Bạch Tân Vũ ở nước M gây chuyện, là ai giúp anh ta giải quyết anh cũng quên rồi?"
Giản Tùy Anh như vào hầm băng, hắn cảm giác huyết dịch toàn thân cũng đông lại, hắn run rẩy nhìn về Lý Ngọc, lòng như tro tàn, "Cậu lại uy hiếp tôi? !" Hắn đã cái gì cũng không có, chỉ có Bạch Tân Vũ hắn không thể buông tay, Lý Ngọc nếu dám đối với cậu động thủ, hắn liều mạng cũng phải cùng người đàn ông này lấy mạng đổi mạng.
Lý Ngọc nắm cằm hắn, để cho mặt hắn ngẩng lên, nửa híp mắt lạnh lùng nói: "Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, anh ta sẽ không có việc gì, chọc tôi hậu quả không phải anh có thể tiếp nhận." Cậu mặt lạnh nhìn ánh mắt mờ mịt của Giản Tùy Anh, "Để phòng ngừa anh cảm thấy giải quyết xong chuyện của Bạch Tân Vũ liền vạn sự đại cát, tôi nơi này còn có mấy cái tội chứng đủ để cho Cố Thanh Bùi ngồi tù, anh nếu như không biết điều, vật này nói không chừng liền đến tay Nguyên Lập Giang, anh thử đoán một chút ông ấy có thể tốt bụng bỏ qua cho bạn anh không?"
Giả thuyết này là thật, nội tâm con người so với giả thuyết còn phức tạp, kinh khủng hơn nhiều. Hắn hôm nay hoàn toàn thấy được Lý Ngọc chân chính, "Nguyên lai Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương là cậu làm hại!" Hắn rất hận Lý Ngọc, chưa bao giờ có một người khiến cho hắn cảm thấy lòng như đao cắt như vậy.
Lý Ngọc ngạo mạn cười một tiếng, "Trong đó còn có công lao của anh, bọn họ có thể đi tới nước hôm nay, người có tội chẳng lẽ không phải là anh sao?"
Giản Tùy Anh trầm mặc rũ mắt xuống, thanh âm trống rỗng, "Tôi biết rồi, tôi nghe theo cậu là được."
Nếu sống ở cõi đời này, không thể tránh được phải khom lưng khụy gối với người khác, tiếp đó từng bước từng bước, chèn ép tôn nghiêm còn dư lại không có mấy, không có cách nào khác.
Hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao hắn sẽ biến thành như vậy."Cậu tại sao phải đối với tôi như vậy?" Hắn cảm thấy mình có thể nói những lời này cũng thật ngây thơ thật buồn cười, lúc đau khổ tới thì luôn muốn hỏi: "Tại sao hết lần này tới lần khác là tôi?" Bởi vì lúc hạnh phúc hắn chưa từng hỏi qua vấn đề này.
Lý Ngọc nhìn thấy hắn đã từ bỏ chống cự, hài lòng để cho hắn dựa vào bả vai mình, thân thể trong ngực mềm mại đơn bạc, "Bởi vì anh có tội, anh phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh em chuộc tội."
Hắn nhắm mắt lại, cả đời này của hắn đều là chuyện đáng xấu hổ. Hắn có thể thật sự có tội đi, yêu càng sâu, tội càng nhiều.
----------
Dạo này mình đi làm lại, đầu tất mặt tối cả ngày, tối về chỉ muốn ngủ nên không có thời gian làm truyện nhiều, các bạn thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro