
Chương 6
Hôm sau Giản Tùy Anh đi làm, dặn dò trợ lý riêng chuẩn bị thêm một vài loại rượu ngon và kiểm tra số lượng người đến tham dự tiệc tốt nghiệp của Giản Tùy Lâm.
"Xem số lượng rồi chuẩn bị mỗi người một bộ PSP để làm quà, cũng không thể để mất mặt Giản gia được."
Giản Tùy Anh lật giấy tờ trong tay, nghe thư ký sắp xếp lịch trình của ngày hôm nay rồi bắt đầu vùi đầu vào công việc. Thi thoảng lại ngước lên nhìn túi quà để ở góc bàn làm việc, không nhịn được mỉm cười.
Không ngờ tới cả ngày hôm nay Giản Tùy Anh lại vướng vào một vài rắc rối của dự án, không còn cách nào phải mở một cuộc họp gấp và tăng ca xử lý công việc. Đợi đến lúc ngẩng được đầu lên đã là gần 9h tối.
Day day thái dương, anh vội vàng gọi Tiểu Triệu chuẩn bị xe còn mình thì cầm áo khoác và túi quà nhanh chóng đi xuống.
Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc cùng đặt chỗ trước một căn phòng hạng sang tại khách sạn cao cấp ngay trung tâm thành phố để mở tiệc. Kết quả thi của cả hai về cơ bản đều rất tốt, tuy chưa công bố kết quả nhưng đều tự tin có thể đậu vào trường Đại học có tiếng.
Hôm nay tham gia bữa tiệc đều là bạn cùng lớp, cùng trường thậm chí khác trường cũng đều đến dự. Hai nhị thiếu gia nhà Lý Giản, có lý nào người khác lại không nể mặt mũi cơ chứ?
Bữa tiệc huyên náo suốt từ lúc sáu bảy giờ tối, Lý Ngọc đã bị chuốc cho mấy chục ly, dù cậu ít khi uống rượu nhưng tửu lượng trời sinh đã tốt, cũng không dễ say. Xung quanh trò chuyện huyên náo, người đến kẻ đi, nịnh nọt có, phô trương cũng có, Lý Ngọc đè nén những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn để đối đáp.
Vừa lúc lui được khỏi đám đông náo nhiệt, Lý Ngọc chợt cảm thấy có người va vào mình.
"Xin lỗi."
Cậu lùi lại, khách sáo cúi nhẹ đầu nói. Người va vào là một cô gái trẻ, đây là hotgirl trường Lý Ngọc – Trịnh Hân. Vì chuyển đến giữa chừng nên Lý Ngọc không quen thân nhưng Trịnh Hân là con út Trịnh gia, cũng quen biết Giản Tùy Lâm nên cô cũng có mặt tại bữa tiệc này.
"Cũng là lỗi của tớ, Lý Ngọc."
Trịnh Hân bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, cô mặc chiếc váy đen xẻ tà đến tận bắp đùi, khoác áo khoác trắng thanh lịch, mái tóc búi lên càng lộ rõ khuôn mặt yêu kiều góc cạnh, đôi mắt to tròn vẫn còn vương nét thiếu nữ ngây thơ. Cô nghiêng người chạm ly với Lý Ngọc: "Tớ nghe nói thành tích lần này của cậu sẽ rất tốt, cậu đã có ý định nộp hồ sơ vào trường gì chưa?"
Lý Ngọc không biểu tình gì, lạnh nhạt trả lời: "Cũng chưa biết, chưa có kết quả chính thức, tôi cũng chưa nghĩ nhiều."
Trịnh Hân còn đang muốn bắt chuyện tiếp thì phía cửa ra vào đã xôn xao, cả hai người cùng lúc quay sang.
Cửa của căn phòng này bằng gỗ lớn, mở rộng cả ra có thể đủ cho năm sáu người vào cùng lúc, mỗi lần cánh cửa nặng trịch kia hé ra, dường như tim Lý Ngọc cũng bị ép mở ra một lần. Nhưng từ tối đến giờ, từng giây từng phút trôi qua, bóng dáng cậu mong chờ vẫn chưa xuất hiện.
Mà lúc này, sau tiếng mở cửa, đám người đã xôn xao một trận, trái tim của Lý Ngọc lại treo cao lên. Đúng lúc này giọng của Giản Tùy Lâm cũng cao lên mấy tông, hân hoan chạy đến.
"Anh! Anh đến rồi!"
Giản Tùy Anh bước vào sau nhân viên phục vụ, đằng sau anh là hai nhân viên khác đang kéo theo hai xe đẩy đựng toàn hộp quà vuông vức ngay ngắn.
"Mọi người, xin giới thiệu, đây là anh trai của tớ, Giản Tùy Anh."
Giản Tùy Lâm vui vẻ kéo tay Giản Tùy Anh giới thiệu, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rút cánh tay ra, cười xã giao với đám nhóc đang bu lấy anh.
Giản Tùy Anh đơn giản chào hỏi, rồi nói anh đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, đêm nay cứ chơi cho thoải mái, không cần bận tâm điều gì.
Đám trẻ nhìn thấy Giản Tùy Anh đẹp trai soái khí động lòng người, vô cùng hào phóng thì cực kỳ ngưỡng mộ, đều bu lấy anh hô hào gọi Giản ca, Giản đại ca, cảm giác như xung quanh Giản Tùy Anh sắp bị những lời nịnh nọt tâng cho bay tận chín tầng mây.
Giản Tùy Anh vừa xong một đống công việc, cả người đang mệt mỏi, cũng không có nhu cầu lấy lòng những cậu ấm cô chiêu này, anh chỉ đơn giản khoát tay bảo chúng nó giải tán tìm chỗ chơi. Ngay khi đám nhóc giải tán, bóng dáng quen thuộc lập tức lọt vào ánh mắt Giản Tùy Anh.
Lý Ngọc hôm nay mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, áo dài tay màu trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo gile màu đen, quần short ngắn để lộ đôi chân rắn rỏi. Cậu cầm ly rượu vang đỏ, bên cạnh là một cô gái xinh xắn.
Giản Tùy Anh nhướng mày, không để lộ ra cảm xúc, anh quay sang Giản Tùy Lâm đang đứng cạnh, đưa cho nó một chiếc chìa khóa xe thể thao, logo trên đó là Maserati, bản mới nhất.
Đám bạn xung quanh nhìn thấy thì hú hét ầm ĩ, Giản Tùy Anh như cười như không:
"Quà cho kỳ thi này, anh nghe ba nói chú mày thi không tệ. Anh đã nhờ bạn đặt chiếc xe thể thao bản mới nhất này, hài lòng chứ?"
Giản Tùy Lâm cười tươi với anh "Cảm ơn anh! Em rất thích ạ!"
Giản Tùy Lâm còn muốn nói thêm, em muốn chở anh đi chơi trên chiếc xe mới này có được không? Nhưng lời chưa kịp nói, Giản Tùy Anh đã quay lưng đi, Giản Tùy Lâm thì bị đám bạn bu lại hò hét vừa chúc mừng vừa ghen tị nó có anh trai đỉnh chóp, nhất thời Giản Tùy Lâm quay cuồng đối phó, để lạc mất bóng dáng anh trai.
Giản Tùy Anh bước về phía Lý Ngọc và Trịnh Hân, tiện tay cầm theo một ly rượu vang đến. Anh đứng trước mặt Lý Ngọc hơi nghiêng đầu mỉm cười, gần như bỏ qua luôn Trịnh Hân đứng cạnh, cô nàng hơi bối rối mím môi.
Lý Ngọc vẫn còn hơi thẫn thờ nhìn nụ cười của Giản Tùy Anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo lưới đen, bên ngoài là chiếc blazer xẻ vạt ôm sát vòng eo thon gọn, chiếc quần âu vừa in với đôi chân thon mềm, mái tóc tạo kiểu hờ hững, thần sắc có hơi mệt mỏi nhưng không mất đi vẻ quyến rũ một tí nào. Giản Tùy Anh vừa đến, dường như trong mắt Lý Ngọc không còn một người nào khác, cậu nhìn anh chằm chằm cho đến tận khi tiếng nói của Trịnh Hân cất lên, hồn Lý Ngọc mới trở về.
"Xin chào ạ, anh có phải là anh trai của Tùy Lâm không?"
Trịnh Hân không cam tâm việc mình bị ngó lơ, cô nàng bước lên phía trước một bước, nâng ly lễ độ mỉm cười với Giản Tùy Anh.
"Đúng vậy, không biết anh đang vinh dự được nói chuyện với tiểu thư nào đây?"
Giản Tùy Anh quay người, không nhìn đến Lý Ngọc nữa, đưa ly rượu cụng với Trịnh Hân, nụ cười nhạt thoáng qua.
"Em là Trịnh Hân, bạn học cùng trường với Lý Ngọc và Tùy Lâm, rất vui được làm quen với anh."
Ngay lúc này có một nam sinh chen tới, đây là một trong những cậu bạn hôm đó chơi bóng rổ cùng Giản Tùy Anh, ngả ngớn nhảy ra huých huých người Lý Ngọc, cười khúc khích.
"Anh Giản, anh không biết đâu, Trịnh Hân là hoa khôi trường em đó, cậu ấy thích Lý Ngọc lâu rồi, chẳng qua không dám nói ra..."
"A Tinh, đừng nói bậy!"
Trịnh Hân đỏ mặt, dù gì chuyện này nói thẳng toẹt cũng thật xấu hổ, cô cũng chỉ mới là thiếu nữ đôi mươi, bị trêu chọc công khai, cũng không điềm nhiên đón nhận được.
Lý Ngọc chưa kịp lên tiếng, Giản Tùy Anh đã thích thú cười: "Ồ vậy sao, hóa ra là đóa hoa phong lưu của Lý nhị công tử à?"
"Không phải vậy, anh Giản..." Trịnh Hân càng đỏ mặt, cúi gằm xuống, tay bối rối mân mê ly rượu.
"Trịnh tiểu thư đây đã có ý với Lý Ngọc, vậy đã hỏi em ấy chưa?" Giản Tùy Anh nhướng mày "Có cần anh hỏi giúp không?"
Không chờ Trịnh Hân trả lời, Giản Tùy Anh quay sang Lý Ngọc, thả ly rượu trong tay xuống bàn, với tay sang cầm lấy ly trên tay Lý Ngọc, ánh mắt không để lộ cảm xúc, đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên, thong thả hỏi: "Xin hỏi Lý nhị công tử, không biết đã có người trong lòng hay chưa?"
Lý Ngọc như bị móng vuốt mèo cào qua cào lại trong lòng, cậu hít vào một hơi rồi đoạt lại ly rượu trong tay Giản Tùy Anh thả xuống bàn, xoay người nắm lấy cổ tay anh, kéo ra ngoài ban công ở cuối phòng.
Lý Ngọc đóng cửa ban công lại, tòa khách sạn này xây theo lối kiến trúc Pháp xưa, cửa kính to rộng và rất dày, ngay khi đóng lại, mọi tiếng ồn trong phòng liền biến mất, tách biệt hai người thành một thế giới riêng.
Phía trong còn kéo một mảnh rèm to, che hơn nửa ban công phía ngoài, Lý Ngọc đẩy Giản Tùy Anh về phía lan can, hai tay chống hai bên hông anh, ép Giản Tùy Anh trong phạm vi kiểm soát của cậu, nhấn chìm anh trong bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng le lói yếu ớt chiếu lên cả hai.
Giản Tùy Anh ngẩng lên thì đụng phải ánh mắt sâu hút của Lý Ngọc, đôi mắt anh mở hơi to, Lý Ngọc bắt được một tia bối rối thoáng qua trong mắt anh thì dần bình tĩnh lại, cậu khó nhọc mở miệng:
"Anh Giản..."
Giản Tùy Anh không giãy dụa, cũng không phản kháng, thậm chí còn có chút phối hợp hơi dựa người vào lan can, mặt đối mặt với cậu.
"... Anh trêu chọc cô ta làm gì?"
Giản Tùy Anh nghiêng đầu, anh khoanh tay trước ngực, miệng mím lại như đang cố nhịn cười, cuối cùng không chịu nổi liền phá ra cười.
"Ha ha ha, Lý Ngọc em đang nghĩ anh có ý với cô ta à?"
Lý Ngọc nghe được nụ cười không kiêng dè của Giản Tùy Anh thì đỏ mặt, hậm hực nói: "Vậy chứ anh có ý gì?"
Giản Tùy Anh lúc này mới ngưng cười, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Ngọc. Hôm nay cậu đặc biệt rất đẹp trai, hoàn toàn khớp với những khao khát trong người Giản Tùy Anh, ánh nhìn không chút giấu diếm, ghi lại toàn bộ gương mặt đẹp đẽ đến ngây ngất của Lý Ngọc, trái tim của Giản Tùy Anh như trống rền mà đập thình thịch.
Anh mê man vươn tay lên chạm vào má Lý Ngọc, khẽ thủ thỉ: "Nếu anh nói là anh có ý với em... Vậy thì có được không?"
Lý Ngọc mở lớn hai mắt, sửng sốt mất một hồi không thể tiêu hóa nổi. Bàn tay Giản Tùy Anh mềm mại vẫn đang áp lên má cậu, khiến Lý Ngọc cảm thấy như thiêu như đốt. Cậu thở dốc, tâm trí trống rỗng nhìn bộ dáng quyến rũ của người trước mặt.
Lý Ngọc không nhịn nổi, cúi người xuống, hai cánh môi chạm khẽ vào nhau.
Giản Tùy Anh ban đầu còn có chút kinh ngạc nhưng tất nhiên anh kinh nghiệm tình trường dày dặn, nhanh chóng lấy lại thế tấn công, dán chặt hơn vào môi người kia, đôi tay còn vòng qua ôm cổ cậu ghì xuống, hai mắt khép hờ mút lấy môi Lý Ngọc. Giản Tùy Anh cảm nhận người Lý Ngọc run lên, cứng đờ, hai tay đang chống ở ban công của cậu dời đến eo anh, siết nhẹ. Lý Ngọc đã uống rượu trước khi Giản Tùy Anh đến, bây giờ khoang miệng cậu ngập tràn mùi vang đỏ mê người, dường như cũng nhấn luôn Giản Tùy Anh trong cơn say.
Hai người đắm chìm trong nụ hôn triền miên, tiếng môi lưỡi giao triền, tiếng thở dốc mê người, đến khi hô hấp khó khăn mới tách nhau ra. Giản Tùy Anh mơ màng cảm nhận khuôn mặt mình có nóng lên, thân kinh bách chiến mấy năm qua cũng chẳng có người nào dù chỉ dùng một nụ hôn vụng về nhưng vẫn khiến Giản đại thiếu gia mặt đỏ tim đập như Lý Ngọc. Anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt phủ một tầng sương mê man của Lý Ngọc, nụ hôn đã kết thúc rồi nhưng Lý Ngọc vẫn không muốn buông anh ra, tay vẫn mân mê ở vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ của anh.
Giản Tùy Anh không nhịn được phì cười, anh hơi đẩy Lý Ngọc ra, liếm liếm môi "Tiểu Ngọc, không ngờ đó nha..."
Lý Ngọc lúc này mới cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, hậm hực kéo eo Giản Tùy Anh ôm vào lòng "Anh đúng là tiểu yêu tinh."
Giản Tùy Anh nhướn mày không vui: "Đệt, em mới là người quyến rũ anh trước, còn nói anh tiểu yêu tinh, Tiểu Lý Tử em có nói lý không thế?"
Lý Ngọc tâm tình đang rất phức tạp, trái tim đập liên hồi sau nụ hôn của Giản Tùy Anh, lí trí lại mách bảo cậu, Giản Tùy Anh là đang chơi đùa với cậu hay sao?
Nghĩ đến một loạt những hành động của Giản Tùy Anh cùng anh trai mình, Lý Ngọc mím môi nghĩ, không phải là sẽ đem cậu trở thành thế thân gì gì đó như trong mấy bộ tiểu thuyết sến rện đó chứ? Hay là vì không thành với anh trai mà Giản Tùy Anh muốn "trả thù" Lý Huyền nên mới đến trêu chọc cậu?
Một loạt những ý nghĩ hoang mang đang chạy qua đầu Lý Ngọc, Giản Tùy Anh thấy cậu thẫn thờ thì khó hiểu, anh vỗ vỗ mặt Lý Ngọc "Lý Ngọc, em sao đấy? Có nghe anh nói gì không?"
"Hả? Anh nói đi, em nghe đây?" Lý Ngọc lúc này mới hoàn hồn, nhìn Giản Tùy Anh trưng bộ mặt như nhìn thằng dở hơi nhìn cậu thì lại thấy bực bội.
Giản Tùy Anh không thể biết được những suy nghĩ điên rồ đang chạy trong đầu Lý Ngọc, thấy cậu tập trung lại thì liền cười hì hì lôi từ trong túi áo ra một chiếc hộp, đưa đến trước mặt Lý Ngọc.
"Quà thưởng cho Cá chép nhỏ đã thi rất tốt, Giản ca đây là người vô cùng uy tín!"
Lý Ngọc nhìn chiếc hộp đen sang trọng trước mặt, tâm tình cũng tốt lên, cậu nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ thủ công của một nhãn hiệu cao cấp, cực kỳ tinh tế, màu sắc cũng rất trang nhã, đặc biệt phần dây đồng hồ còn được khắc tên viết tắt của Lý Ngọc.
"Cảm ơn Giản ca, em rất thích." Lý Ngọc mỉm cười, đôi mắt cong lên. Nhìn thấy món quà của mình khác hẳn với những người khác, cậu liền cảm thấy cõi lòng như được rót đầy một hũ mật.
"Nói cho em biết, quà của Tiểu Lâm Tử cũng là anh bảo thư ký đi chuẩn bị, chỉ có quà của tiểu tổ tông em đây là anh phải tự mình đi bốn cái trung tâm thương mại, trụi tóc suy nghĩ đó, em hãy liệu mà trân trọng!" Giản Tùy Anh đắc ý vênh mặt, nhìn thấy sự hạnh phúc trong mắt Lý Ngọc, anh liền cảm thấy cả người mình như sắp bay lên, trước đây bao nuôi nhân tình, tùy tiện cho tiền cho xe, nhận về những lời nịnh nọt ngợi khen, cũng không khiến Giản đại thiếu gia vui như lúc này.
Lý Ngọc nghiêng người hôn lên má anh một cái "Ừm, em nhất định sẽ đeo nó mỗi ngày luôn."
"Lý Ngọc em đúng là, nếu em sớm bày tỏ em cũng có ý với anh, anh đã sớm buộc mình mang đến làm quà cho em rồi, đệt, thật đúng là không đúng thời điểm."
Giản Tùy Anh bắt đầu ba hoa chích chòe, Lý Ngọc liền không nhịn được cúi xuống, lần nữa khóa môi anh lại.
Trên môi Giản Tùy Anh vẫn còn vương lại nụ cười, bắt lấy gáy Lý Ngọc đáp trả.
Hai người vẫn còn đang dây dưa không dứt thì chợt nghe choang một tiếng, cả Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đều giật mình buông nhau ra, không hẹn mà cùng nhìn về hướng tiếng động.
Giản Tùy Lâm sắc mặt trắng bệch, dưới chân là mảnh vỡ ly rượu tan nát, vang đỏ còn bắn vào ống quần trắng tinh của nó, loang lổ thành từng mảng đỏ hồng cực kỳ chói mắt.
"...Anh... Lý Ngọc..."
Giản Tùy Lâm run rẩy lên tiếng, ánh mắt hằn lên tơ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro