Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Bây giờ không phải thời điểm dùng bữa, nhà ăn lớn như vậy nhưng ngoại trừ ba người bọn họ thì cũng chỉ còn một vài nhân viên phục vụ trông vô cùng lịch sự.

Giản Tùy Anh ăn đến mức no căng, để ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phơi nắng, xương cốt cũng cảm thấy giòn tan luôn rồi.

"Đúng rồi, Giản ca." Lý Ngọc đặt cốc cafe trong tay xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Anh trai em nhờ em hỏi anh một chút, gần đây anh có gặp mặt người nhà họ Tiêu không?"

"Người nhà họ Tiêu?" Giản Tùy Anh nhường mày "Tiêu Nguyệt? Tiêu Thịnh? Hay là cha bọn họ - Tiêu Định Quốc?"

Giọng Giản Tùy Anh lười biếng nhưng không giấu được sự khinh thường trong lòng, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi thản nhiên trả lời: "Cái lần mà đi tiệc rượu trước đó ấy, anh với Tiểu Lý Ngọc có gặp Tiêu Nguyệt. Làm sao thế?"

Lý Ngọc trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý Ngọc: "Hôm đấy Tiêu Nguyệt có nói gì với cậu không?"

Tiểu Lý Ngọc vẫn đang mơ màng chìm trong thế giới riêng, không hề phản ứng lại. Giản Tùy Anh nhấc chân, dùng mùi giày đá vào ghế dựa của Tiểu Lý Ngọc, một tiếng rầm vang lên, Tiểu Lý Ngọc bị hắn làm cho giật mình, cậu chớp mắt ngơ ngác nhìn hai người họ: "Cái gì cơ?"

Lý Ngọc tốt tính lặp lại câu hỏi lần nữa.

Kết quả Tiểu Lý Ngọc lại càng thêm mờ mịt.

Cậu vẫn phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Tiêu Nguyệt là ai. Nhưng tiệc rượu hôm đấy xảy ra quá nhiều chuyện, nhất là khi còn gặp phải Giản Tùy Lâm của tương lai, phát hiện ra những bí mật làm cho cậu đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu được, cũng không thể tin nổi, cho nên những việc khác cậu thật sự một chút cũng không để lại trong lòng.

Cậu chỉ nhớ rõ rằng ngày hôm đó sau khi Giản Tùy Anh rời đi, Tiêu Nguyệt có đi đến chào hỏi cậu. Phần lớn đều là mấy câu a dua nịnh hót, nhưng tuy rằng nói qua nói lại không nhiều lắm, cậu cũng có thể cảm giác được đối phương dù là vô tình hay cố ý, cũng đều hướng đến việc hỏi han chuyện của Lý Huyền, muốn lôi kéo làm quen.

Tiểu Lý Ngọc đem những gì còn ấn tượng về Tiêu Nguyệt thuật lại cho hai người họ, trên mặt có vẻ ngượng ngùng: "Những chuyện khác thì em cũng không nhớ rõ."

Lý Ngọc và Giản Tùy Anh cũng không so đo, chỉ gật đầu.

"Anh trai em hỏi chuyện này làm gì, xảy ra chuyện gì à?"

"Vẫn là chuyện về vị hôn phu của Tiêu Nguyệt." Lý Ngọc nói "Anh trai em bảo, Tiêu gia nhất định là không cứu nổi người dưới nữa rồi. Chuyện của vị hôn phu cô ta chọc vào quá lớn, tiếng xấu đồn xa, về cơ bản thì chẳng ai dám giao dịch với người nhà họ nữa. Hơn nữa tình huống hiện tại, không thể kết thúc ổn thỏa được, khéo lại còn kéo theo cả đứa con trai thứ hai của nhà họ Tiêu xuống nước nữa ấy chứ. Dù sao thì dự án xây dựng môi trường thành phố ban đầu là từ tay cậu ta mà ra, nếu như thật sự truy xét tận gốc, cậu ta cũng chẳng chạy nổi."

Giản Tùy Anh cười nhạo một tiếng, tựa lưng vào phần đệm lưng mềm mại của ghế ngồi, nghiêng nghiêng ngả ngả "Anh nhớ rồi, thằng ranh đó họ Trình đúng không nhỉ? Trình Minh?"

"Đúng vậy."

Ngón tay Giản Tùy Anh miết cằm, như thể đang suy nghĩ.

Hắn với người này quả thật có chút ấn tượng, dáng vẻ không tồi, đối nhân xử thế cũng khôn khéo biết tiến biết lùi nhưng trong lời nói cử chỉ đều không thể che giấu nổi ý nghĩ nịnh nọt đã ăn sâu vào trong tận xương cốt, trước đấy cũng không biết kiểu gì lại đụng chạm sai người, cùng đám Thiệu Quần quậy một trận không vui vẻ gì, sau đó nghe nói cấp trên của cậu ta đã chuẩn bị một phần quà đi xin lỗi nhưng cũng không rõ là đã tặng hay chưa. Lại nói, xuất thân của Tiêu Nguyệt tuy rằng kém hơn so với những người trong Thái tử đảng nhưng suy cho cùng thì cả gia tộc cũng có chút căn cơ. Nhìn trúng một kẻ mờ mịt như thế này, giờ có khi lại còn kéo cả người trong nhà mình cùng xuống nước, chỉ có thể nói tình yêu cũng thật con mẹ nó vĩ đại.

"Anh thấy hơi kỳ lạ, em nói xem, nhà họ Tiêu cũng sẽ không thiếu tiền cho một thằng đến ở rể như vậy, nhưng mà tiền kiểu nào cũng thấy cậu ta nhúng tay vào, thằng này nghèo quá nên phát điên rồi à?" Giản Tùy Anh quơ quơ đôi chân đang bắt chéo, đột nhiên muốn bỡn cợt, nghiêng người về phía trước nháy mắt với Lý Ngọc "Này, Lý Ngọc, em nói xem, cậu ta liều mạng vét tiền đến mức tìm chết như thế là vì cái gì thế?"

Lý Ngọc biết Giản Tùy Anh này là lại bắt đầu trêu chọc anh, tuy rằng biểu cảm trên mặt không thay đổi nhưng chóp tai đã đỏ lên rồi.

"Em không biết, dù sao cũng chắc chắn cũng không phải để theo đuổi vợ."

Giản Tùy Anh bật cười thành tiếng, nhướng mày liếc Lý Ngọc một cái, vừa cười vừa mắng với giọng điệu như đang tán tỉnh: "Cút đi!"

Ba người họ ở khách sạn nghỉ ngơi thêm mấy hôm nhưng đến cuối cùng Giản Tùy Anh vẫn không thể đến phòng suối nước nóng lớn để ngâm mình cho tử tế được.

Thật sự không phải là hắn không muốn đi, mà là do thằng quỷ Lý Ngọc lúc vui vẻ đã cắn cả người hắn đầy dấu răng, vết cũ còn chưa kịp biến mất thì vết mới đã chồng thêm lên. Dù là da mặt Giản Tùy Anh cũng có dày thật nhưng cũng không đến mức có thể làm như không có gì mà phơi cả người đầy dấu răng lẫn dấu hôn này cho tất cả mọi người ngắm, nhất là khi có cả Tiểu Lý Ngọc ở đây nữa.

So với việc hưởng thụ ngâm mình suối nước nóng thì Giản Tùy Anh cảm thấy mặt mũi của mình vẫn quan trọng hơn.

Đợi cho đến khi các sinh viên bắt đầu nghỉ học, lượng khách đến nghỉ dưỡng trong khách sạn cũng dần tăng lên, ba người họ cảm thấy đã chơi đủ vui vẻ, liền dọn dẹp đồ đạc quay về nhà.

Công ty vẫn còn rất nhiều việc cần phải xử lý trước thềm năm mới, Giản Tùy Anh và Lý Ngọc cũng đã bắt đầu phải tính toán các phương án cho năm tiếp theo.

Trong ba tháng ngắn ngủn này, Tiểu Lý Ngọc vậy mà cao hơn không ít so với lúc mới đến đây. Chiều cao vượt trội làm cho dáng người cậu lại càng mảnh khảnh và cân đối hơn, bắp chân và đường nét cơ bắp trên cánh tay đều toát lên vẻ hoàn hảo và xinh đẹp, nhìn tổng thể chính là một thân hình cực kỳ trẻ trung và mạnh mẽ.

Hai người Lý Ngọc sóng vai đứng cùng một chỗ, nếu nhìn từ xa thì ngay cả Lý Huyền cũng phải do dự một chút mới nhận ra đâu là đứa em trai đến từ quá khứ của mình.

Giản Tùy Anh kiêu ngạo mà ra vẻ rằng Giản gia nhà hắn đúng là khéo nuôi khéo dưỡng, chăm ra được cả hai Lý Ngọc đều tuyệt vời như vậy.

Ba người vẫn cứ vậy tới lui cho đến tận cuối năm, cho đến một ngày nhìn thấy Tiểu Lý Ngọc lôi từ tủ quần áo trong phòng ngủ cho khách ra một bộ quần áo thể thao mà Lý Ngọc đã không còn mặc từ cả năm trước để tròng vào người, Giản Tùy Anh mới nhận ra, hắn vậy mà chưa từng mua cho Tiểu Lý Ngọc một bộ trang phục nào riêng cho cậu.

Dù cho nói là hai người Lý Ngọc vóc dáng đều giống nhau như đúc, quần áo cũng có thể tùy tiện mặc qua lại được, nhưng trong mắt Giản Tùy Anh hai người vẫn khác nhau. Vợ của Giản Tùy Anh hắn, làm sao mà đến mấy bộ quần áo tươm tất nghiêm chỉnh cũng không có cho được?

Vì thế ngay chiều hôm đó, Giản Tùy Anh không đi làm, lái xe lôi Tiểu Lý Ngọc đến thẳng trung tâm thương mại.

Trong lòng Tiểu Lý Ngọc bất đắc dĩ không nói nên lời, cả người không được tự nhiên. Cậu đột nhiên nhớ đến cách đây không lâu, lúc cậu vừa đến công ty Giản Tùy Anh thực tập, cũng mặc trang phục thường ngày, lúc ấy Giản Tùy Anh tỏ vẻ không thể chấp nhận được, cưỡng ép mang cậu đến trung tâm thương mại lượn lờ mấy tiếng đồng hồ.

Có thể Giản Tùy Anh sẽ không nhớ rõ, nhưng ấn tượng của cậu thì rất sâu, dù sao chuyện này với Tiểu Lý Ngọc mà nói cũng chỉ mới xảy ra cách đây hai ba tháng mà thôi.

Lúc đây tâm trạng của cậu thế nào ấy nhỉ?

Phiền phức, chán ghét nhưng lại cả nể thân phận và mặt mũi của Giản Tùy Anh nên không thể hiện quá rõ ràng, lúc đối mặt với Giản Tùy Anh, cả người cậu toát lên sự thờ ơ và xa lạ.

Tiểu Lý Ngọc trầm mặc quay ra phía ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy trung tâm thương mại sầm uất từ từ xuất hiện trong tầm mắt, rõ ràng thời gian còn chưa đến ba tháng, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được tâm tình của mình có thể thay đổi lớn đến mức như vậy.

Không rõ là bắt đầu từ khi nào, Tiểu Lý Ngọc cũng không còn giống như những ngày mới tới đây, ngày nào cũng suy tư làm thế nào mới có thể quay trở về. Cậu dường như đã có thể bình tĩnh tiếp nhận một tương lai có Giản Tùy Anh bên cạnh rồi. Một khoảng thời gian này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vừa đủ để cậu nhìn nhận lại dưới một góc độ mới mẻ hơn về những chuyện trong quá khứ.

Người đàn ông Giản Tùy Anh này, không hẳn chỉ là một gã vô lại chuyên gia thách thức giới hạn của cậu, mà chẳng qua là một người trước nay vẫn luôn sống tùy hứng, một mình một kiểu không giống ai. Trong suốt mười mấy năm cuộc đời của Tiểu Lý Ngọc, cậu chưa từng gặp một người đàn ông nào như Giản Tùy Anh.

Làm cho cậu khủng hoảng, bối rồi nhưng lại không ngừng bị hắn hấp dẫn.

Giản Tùy Anh lần này cũng không đem theo ai khác, tự mình dẫn Tiểu Lý Ngọc đi, quen đường quen nẻo mà vào những cửa hàng mà bình thường hay lui tới.

Tiểu Lý Ngọc y như một con ma nơ canh, bị Giản Tùy Anh xoay vòng vòng.

Mắt thấy Giản Tùy Anh càng mua càng nhiều, quẹt thẻ tín dụng cũng đến là lưu loát, biểu cảm của Tiểu Lý Ngọc có chút không được tự nhiên.

"Đã mua nhiều như vậy rồi, anh còn định mua thêm bao nhiêu nữa hả."

"Ai bảo là mua hết cho em đâu?" Giản Tùy Anh rút ra một cái cà vạt, ướm thử lên cổ Tiểu Lý Ngọc "Hai người bọn em vóc dáng cũng không khác nhau lắm, để em thử thì anh đỡ phải dắt em ấy đến thêm lần nữa. Em nên thấy thỏa mãn đi, nếu mà anh thật sự mặc kệ, hai người bọn em thật sự chỉ mong cả năm ba trăm ngày đều được mặc mấy bộ quần áo bình thường thôi đúng không? Không ra dáng người lớn chút nào. Cái này không tệ, gói lại cho tôi luôn nhé."

Tiểu Lý Ngọc bị Giản Tùy Anh lải nhải cho không ngừng, đến tận khi hai tay cậu chất đống túi đồ này đồ kia bước ra khỏi cửa hàng mới ngơ ngác mà phản ứng lại, tại sao mà mình lại phải nghe lời anh ấy thế nhỉ?

Giản Tùy Anh lại hiểu sai biểu tình của Tiểu Lý Ngọc, hắn đánh giá Tiểu Lý Ngọc từ trên xuống dưới, cả người cao ngất ngưởng khoác lên một bộ tây trang nhàn nhã, dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng bật cười, tiến đến khoác một cánh tay lên vai Tiểu Lý Ngọc, nâng cằm cậu lên.

"Này, anh bảo Tiểu Lý Tử, em thấy cửa hàng này nhìn quen mắt không?"

Tiểu Lý Ngọc sửng sốt một chút, biểu tình có chút mờ mịt.

"Anh nhớ không nhầm thì năm năm trước phải không nhỉ, lúc em vừa đến công ty, không phải là anh cũng đưa em đến cửa hàng này mua quần áo còn gì? Em lúc ấy còn khó ở dài cả mặt ra, đi dạo phố với em cả chiều để tăng tí tình cảm mà cuối cùng lại phí công vô ích..."

"Em, em không có." Mặt Tiểu Lý Ngọc thoáng cái đỏ bừng lên, cậu không nghĩ đến, thế mà Giản Tùy Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này "Với cả cũng không phải cửa hàng này..."

Lời vừa mới nói ra, Tiểu Lý Ngọc đã ngay lập tức hối hận.

Cậu nhìn thấy Giản Tùy Anh cười nghiêng nghiêng ngả ngả thì biết mình bị Giản Tùy Anh đặt bẫy rồi. Vẻ mặt cậu cũng không biết là xấu hổ, tức giận hay ngại ngùng nữa, chỉ thấy hai vành tai rõ ràng đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu. Cậu gạt tay Giản Tùy Anh ra, sải bước dài về phía trước.

Ở đằng sau, Giản Tùy Anh cười đến gập cả người, âm lượng cao vút vừa đắc ý lại vừa ra vẻ.

"Bây giờ đã biết vì sao mà em mua đồ thì đều là anh trả tiền chưa hả, anh đây tiêu tiền cho em, đều là hiển nhiên, không cần so đo tính toán gì, đã hiểu chưa?"

Hai mươi tám tháng Chạp, thành phố Bắc Kinh đột nhiên đổ một trận tuyết lớn.

Theo những bông tuyết đến còn có thêm đầy đủ hương vị của năm mới.

Giản Tùy Anh từ mấy hôm trước đã không còn đến công ty nữa, gần đến cuối năm cũng không còn việc gì mà đích thân hắn phải xử lý mới giải quyết được, hắn thân là ông chủ, dưới trướng nuôi nhiều người như vậy, cũng không phải vô ích.

Lại nói đây cũng là năm đầu tiên kể từ khi bên nhau mà bọn họ ở nhà mình đón năm mới, Lý Ngọc từ sáng sớm đã tính toán đêm 30 này phải làm mấy món ngon nào, nên đón Giao thừa thế nào, Tiểu Lý Ngọc cũng đi theo cùng nhau giúp đỡ, chỉ có mỗi Giản Tùy Anh nằm ườn trên sofa hết ăn lại nằm rồi chơi game.

Lý Ngọc đem đĩa hoa quả đã gọt sẵn đặt lên bàn trà, tiện tay đút vào miệng Giản Tùy Anh một miếng: "Sắp đến giờ cơm tối rồi, anh đứng dậy vận động tí đi."

Giản Tùy Anh ừ hử mấy tiếng, nhưng người thì vẫn y nguyên không nhúc nhích.

Tiểu Lý Ngọc dựa vào khung cửa nhìn hai người trong phòng, bĩu môi. Cậu đi theo Lý Ngọc vào phòng bếp, nhìn thấy động tác Lý Ngọc thuần thục lấy miếng sườn từ trong tủ lạnh ra, chặt thành từng khúc một, xác nhận rằng Giản Tùy Anh không nghe được mới không nhịn được mà phàn nàn một câu.

"Anh cứ chiều chuộng anh ấy thế à?"

"Sao thế?"

".... Cũng không sợ chiều hư anh ấy."

Tiểu Lý Ngọc cảm thấy rằng đối với một người như Giản Tùy Anh, chỉ cần cho hắn một chút ánh nắng thì hắn đã dương quan xán lạn rồi. Với cái kiểu chiều chuộng như của Lý Ngọc, Giản Tùy Anh không phải sẽ bay lên trời luôn hay sao? Chiều hư anh ta như thế, sau này người chịu khổ cũng chính là cậu.

Trong nhất thời, Tiểu Lý Ngọc có chút lo xa về cuộc sống sau này của chính mình.

Lý Ngọc lại không rảnh để quan tâm đến cậu, động tác lưu loát đem sườn đi hầm, lúc đổ bia vào trong nồi mới phát hiện trong nhà chỉ còn mỗi một lon cuối cùng.

"Giản ca, ở nhà hết bia rồi."

"Anh đi mua!"

Giản Tùy Anh vừa thua một ván game, đúng lúc đang cảm thấy ngột ngạt. Nghe thấy tiếng Lý Ngọc từ trong bếp vọng ra, liền như một con cá chép nhảy cẫng lên.

"Còn thiếu cái gì nữa không? Anh với Tiểu Lý Tử lái xe ra ngoài, vừa tiện mua luôn một thể."

"Bên ngoài có tuyết, anh lái xe nhớ chú ý... mà thôi, em đi cùng với anh."

Nói xong, Lý Ngọc lại chuẩn bị rửa tay thay quần áo. Giản Tùy Anh mặc xong áo khoác, chạm vào chìa khóa xe.

"Ài, em đi theo làm gì." Hắn nhìn lướt qua Tiểu Lý Ngọc, dặn cậu mặc thêm một cái áo khoác lông vào "Bọn anh về ngay thôi, em canh cái nồi đi."

Lý Ngọc chịu thua, đành kéo Giản Tùy Anh qua đem khăn quàng quấn cho hắn thật cẩn thận, dặn đi dặn lại câu ra đường chú ý an toàn, lúc này mới để hai người ra khỏi nhà.

Không lâu sau, mùi thơm của món sườn ninh nhừ chậm rãi tràn ra khắp căn phòng ấm áp. Lý Ngọc nhớ tới Giản Tùy Anh lần trước từng nói đậu phụ chiên ăn ngon lắm, anh nhớ ra trong tủ lạnh vẫn còn.

Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết rơi dày đặc đọng trên cửa kính trong phòng bếp, hơi ấm từ căn phòng phủ lên cửa sổ một tầng hơi nước ẩm ướt mơ hồ.

Đến tận khi Lý Ngọc đã ninh xong món sườn, đem đồ ăn đặt lên bàn, Giản Tùy Anh và Tiểu Lý Ngọc vẫn chưa trở về.

Anh nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã qua hai tiếng rồi.

Cuối năm siêu thị người qua lại đông đúc, tuyết rơi cũng làm điều kiện giao thông trở nên khó khăn, về muộn cũng là bình thường.

Lý Ngọc không suy nghĩ nhiều.

Đúng lúc này, Lý Huyền gọi điện thoại đến. Vẫn là những đề tài như mọi khi, hỏi bọn họ thế nào, có việc gì xảy ra không, sao lại không cùng về nhà để đón Tết.

Lý Ngọc không chút suy nghĩ mà ngay lập tức từ chối, dù sao đã quyết sẽ đến chỗ ông nội ăn mắng, năm nay anh thầm nghĩ chỉ muốn cùng Giản Tùy Anh yên bình ở cùng nhau mà thôi.

Cúp điện thoại, Lý Ngọc mới nhớ đến trong phòng bếp vẫn còn nồi canh đang sôi.

Anh nhanh chóng chạy vào tắt bếp, may mắn là chưa bị trào ra ngoài. Anh lưu loát bắc nồi ra khỏi bếp, đột nhiên không biết vì sao lại cảm thấy hoảng hốt.

Anh nhìn qua đồng hồ treo tường ngoài phòng khách, đã qua hai tiếng rưỡi rồi, Giản Tùy Anh và Tiểu Lý Ngọc vẫn chưa trở về.

Hai người họ đi siêu thị cách đây cũng không xa, dù cho có tính cả thời gian tắc đường và xếp hàng thanh toán thì đáng nhẽ bây giờ cả hai cũng nên về đến nhà rồi.

Lý Ngọc cau mày, gọi điện cho Giản Tùy Anh.

Điện thoại có tín hiệu, nhưng đầu bên kia không ai nhấc máy.

Sắc mặt Lý Ngọc khẽ thay đổi, một cảm giác lo lắng vô hình từ đáy lòng dâng lên. Anh bấm số không ngừng, liên tục gọi vài lần, lần nào cũng có tín hiệu nhưng lại không ai nghe máy.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm như mực đen bao phủ khắp trời, những lo âu không giải thích được từng chút một chồng chất, cuối cùng biến thành nỗi bất an lo sợ trong lòng anh.

Lý Ngọc hít sâu vài hơi, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Có lẽ bọn họ vẫn đang ở trong siêu thị, đông người ồn ào, cho nên Giản Tùy Anh không nghe thấy điện thoại anh gọi đến.

Lý Ngọc đứng phắt dậy, nhanh chóng vào trong phòng thay quần áo, tùy tiện cầm lấy một cái chìa khóa xe, chạy nhanh ra khỏi nhà.

Có lẽ hai người họ đang trên đường trở về, tiếng chuông điện thoại nhỏ quá, Giản Tùy Anh và cả Tiểu Lý Ngọc đều không chú ý đến.

Tuyết bên ngoài rơi dày hơn nhiều so với góc nhìn từ trong nhà ra, lúc Lý Ngọc lái xe từ gara ra ngoài, cả trời đất đều trắng xóa một mảnh.

Có lẽ... Có lẽ chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều thôi...

Lý Ngọc một bên gọi điện thoại, một bên lái xe đi về phía siêu thị.

Vào lúc anh không biết đã gọi bao nhiêu lần vào số điện thoại của Giản Tùy Anh, cuối cùng đầu dây bên kia cũng kết nối được.

Trái tim Lý Ngọc theo tiếng động từ phía bên kia mà rung lên, nhưng còn chưa chờ anh cảm nhận được sự vui mừng thì giọng nói từ đầu kia điện thoại vọng tới, khiến cho từng nhịp thở của anh như đông cứng lại.

Một giọng nữ xa lạ, ngập ngừng hỏi anh: "Xin hỏi anh là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro