Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Khi Giản Tùy Anh bước ra khỏi phòng tắm, hắn phát hiện Lý Ngọc đang nghiêng người nằm trên giường. Hệ thống sưởi trong căn phòng phả ra hơi nóng ấm áp nhưng Lý Ngọc lại vẫn mặc nguyên quần áo mà ngủ, thân thể cao to cường tráng hơi cuộn lại, đưa lưng về phía hắn, làm lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn sau gáy.

Hơi nước nóng mang theo hương thơm khoan khoái của sữa tắm từ phòng tắm bay ra, khuôn mặt Giản Tùy Anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, vừa lau tóc nhẹ nhàng, vừa thả nhẹ bước chân.

Mấy hôm trước, dự án do công ty bên Quảng Châu giám sát có xảy ra sự cố, sự việc không nghiêm trọng nhưng cần đích thân ban quản lý ra mặt để xử lý. Vốn dĩ là Giản Tùy Anh sẽ đi, nhưng đang trong giai đoạn cuối năm, nội bộ công ty cũng bận rộn, lại thêm công ty bảo an của Bạch Tân Vũ bên kia cũng nhiều người nhòm ngó, vậy nên cuối cùng là Lý Ngọc đi thay hắn.

Lúc trưa hôm nay, Lý Ngọc gọi điện thoại tới, anh vẫn đang ở Quảng Châu, báo cáo ngắn gọn tình hình cho hắn một lúc, sau đó liền bắt đầu ngả ngớn nói mấy lời yêu đương. Giản Tùy Anh còn cho rằng cũng cần phải 2 ngày nữa mới có thể giải quyết xong nhưng không ngờ tác phong của Lý Ngọc lại nhanh nhẹn như vậy, lặng thinh không nói, buổi tối đã trở về nhà luôn rồi.

"Người ngợm thế nào trông lại mệt thành như vậy rồi?" Giản Tùy Anh miệng thì thầm một câu, đưa tay vuốt ngược mái tóc đen còn hơi ẩm ướt đang phủ trước trán ra sau đầu, làm lộ ra vầng trán mịn màng đầy đặn cùng gương mặt mang theo ý cười.

Trên người hắn chỉ mặc độc một chiếc áo tắm, cổ áo rộng làm lộ ra một vùng cơ bắp vì tắm rửa bằng nước nóng mà trở nên ửng hồng, hắn ngồi dựa vào mép giường, tiện tay gẩy gẩy đoạn tóc quanh tai Lý Ngọc, nhìn thấy Lý Ngọc bị ngứa mà rụt cổ lại, gần như sắp tỉnh dậy, Giản Tùy Anh liền âm thầm cười trong lòng, cúi người xuống hôn lên vành tai của cậu một cái: "Về từ lúc nào? Còn biết giấu anh nữa cơ đấy."

Hàng lông mày của Lý Ngọc chau lại, mất một lúc lâu mới chậm rãi mở được mắt ra. Đôi mắt dài hẹp xinh đẹp mờ mịt trong phút chốc, sau vài lần chớp mắt mới lấy lại được sự tập trung, Giản Tùy Anh thật sự là yêu đến chết dáng vẻ này của Lý Ngọc, bất luận vào lúc nào, nhìn cậu như vậy hắn đều thấy cảnh đẹp ý vui.

"Chuyện phía công trường bên kia đã giải quyết xong hết rồi?"

Âm cuối của Giản Tùy Anh trầm xuống, khiến một câu nói tưởng như bình thường, từ miệng hắn nói ra lại thành như một câu tán tỉnh. Lý Ngọc sửng sốt một chút, đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu về phía hắn, đôi mắt vốn đang mệt mỏi đột nhiên mở to, biểu cảm trên gương mặt trở nên vừa kinh ngạc vừa sửng sốt.

"Hả? Sao mà..."

Giản Tùy Anh còn chưa kịp hỏi hết câu, Lý Ngọc cả người đã trở nên chấn động, đột nhiên bật người lên.

Giản Tùy Anh dù thế nào cũng không nghĩ đến, cái hắn nhận được từ Lý Ngọc không phải là một nụ hôn cuồng nhiệt, mà lại là một cú đấm nặng trịch vào ngay giữa mặt.

"Giản Tùy Anh, tôi đệt cả họ nhà anh!"

Lý Ngọc lần này lao vào quá đột ngột, Giản Tùy Anh căn bản không hề có một chút phòng bị nào, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, từ dưới phần xương quai hàm đến huyệt thái dương đều tràn lên cơn đau như thiêu như đốt. Khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của Lý Ngọc đỏ bừng, tức giận đến mức tròng mắt như muốn nứt cả ra, gắt gao nhìn vào Giản Tùy Anh vừa bị mình đánh ngã xuống dưới đất, bước tới hai bước nắm lấy cổ áo ngủ của hắn, sợ như không đủ mà còn đấm thêm hai cú nữa, mỗi một cú đều vô cùng nặng, xuống tay không hề lưu tình, đánh hắn đến ngay cả một khoảnh khắc để phản ứng lại cũng không có.

"Tôi con mẹ nó đã cho anh mặt mũi mà anh còn không cần! Trước đây là vì nể mặt Giản Tùy Lâm mà không so đo với anh, anh thật sự nghĩ rằng tôi gọi anh một câu Giản ca anh liền có thể quá phận?!" Giọng nói của Lý Ngọc gằn lại đầy dữ tợn, tròng đen trong mắt đều ánh lên lửa giận "Anh tơ tưởng đến tôi, anh nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng hả?! Tên họ Giản này, chuyện này mẹ nó tôi nhất định không để yên cho anh!"

Nói xong, Lý Ngọc liền đứng lên, hung hăng mà đạp một cước lên bụng Giản Tùy Anh. Cả người Giản Tùy Anh cong lại, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như tờ giấy. Da đầu hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, vô số lời chửi mắng đều nghẹn hết ở cuống họng nhưng lúc này, hắn thậm chí không thể bật ra bất kỳ một tiếng rên nào, mùi máu tanh nồng đậm theo từng cơn đau đớn co rút mà tràn lên trên miệng, Giản Tùy Anh cuộn mình lại một chỗ, hít khí lạnh một lúc lâu cuối cùng mới tỉnh táo lại được.

Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn trên trần phòng chiếu xuống, phủ lên đáy mắt hắn một bóng dáng đen kịt, hắn đau đến mức hốc mắt đều đỏ rực lên, bên màng nhĩ sung huyết lặp đi lặp lại những câu từ thô tục mà Lý Ngọc vừa mới giận dữ mà gầm thét. Ngược theo ánh sáng nhìn về phía khuôn mặt dường như đang tức giận đến mức bốc hỏa lên tận trời, đại não của Giản Tùy Anh trì trệ nhặt về những phần ý thức vụn vặt từ trong đau đớn.

—— Lý Ngọc này, nhìn cũng thật mẹ nó quá non nớt.

Chuyện này quả thật không thể trách Giản Tùy Anh phản ứng chậm.

Không ai có thể ngờ đến được, người đang nằm trên chính giường của mình, trong phòng ngủ của mình lại không phải là người yêu của mình, hay nói chính xác hơn, không phải là người yêu "hiện tại" của mình.

Việc này quá khoa trương cũng quá vô lý, nói ra chắc chắn sẽ không ai tin được. Là người sâu sắc chịu sự giáo dục của chủ nghĩa duy vật suốt nhiều năm, Giản Tùy Anh lần đầu cảm giác tam quan cuộc sống của mình đã bị đả kích nặng nề.

Lý Ngọc bây giờ đang bị lửa giận bùng lên toàn bộ trí óc khiến cậu không nhận thấy có điều gì không đúng, cậu cuộn chặt nắm tay nhìn Giản Tùy Anh, sắc mặt tái mét, chỉ cảm thấy tại sao trên thế giới lại có một người không biết xấu hổ đến vậy, hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của cậu, hiện giờ còn không biết liêm sỉ thừa dịp cậu say rượu liền mang cậu về nhà.

—— Tên họ Giản này lại có cái gan làm thế!

Ngay cả một câu giải thích Giản Tùy Anh cũng không thốt ra nổi, toàn thân hắn đều đau nhức, tầm nhìn trước mắt đều là một mảnh đen kịt. Những cú đấm của Lý Ngọc thật sự quá mạnh, trước đây hai người từng động thủ với nhau không ít, Giản Tùy Anh chính là hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng sau này từ lúc cả hai hòa hảo ở bên nhau, Lý Ngọc đừng nói đến việc đánh nhau, ngày thường ngay cả lớn tiếng với hắn còn không nỡ.

Đệt, thật sự là bị chiều chuộng đến yếu ớt mà.

Giản Tùy Anh phun ra một búng máu, dưới tầm mắt đang mơ hồ, cặp mắt tràn đầy giận dữ và phẫn uất của Lý Ngọc thế mà lại sáng rực —— Hắn rất quen thuộc với cái ánh mắt này, Giản Tùy Anh hiểu rất rõ trong này chứa bao nhiêu chán ghét bao nhiêu chống đối.

Trước đây hắn với Lý Ngọc chính là nhất kiến chung tình, thèm nhỏ nước miếng vẻ đẹp ấy, lúc nào cũng nảy ra toàn những chủ ý xấu xa để quấy rầy trêu chọc.

Mười lần thì có đến chín lần Lý Ngọc không muốn cùng hắn so đo, mặt khác lại luôn dùng ánh mắt này quét lên người hắn, thẳng đến khi hắn bị Giản Tùy Lâm làm tổn thương...

Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Tùy Anh liền nổi lên một trận buồn nôn.

Hai người giằng co giương cung bạt kiếm, trong không khí đều sặc mùi thuốc súng. Đại não của Giản Tùy Anh đau đến muốn nổ tung thành từng mảnh, tuyệt nhiên không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Tất nhiên, Lý Ngọc mang suy nghĩ không muốn cùng hắn dây dưa thêm một chút nào, hung dữ trừng to mắt liếc hắn một cái, biểu tình chán ghét xoay người rời đi.

Giản Tùy Anh trong lòng giật mình, bật dậy muốn ngăn cậu lại.

Lý Ngọc trước mắt này xuất hiện quá kỳ quặc, cho dù Giản Tùy Anh có ngơ ngẩn đến mấy cũng có thể nhìn ra được đây không phải là "bản gốc" của hắn. Vào lúc này, thả cậu đi ra ngoài ai mà biết được sẽ gặp phải chuyện gì.

Nhưng mà chân Lý Ngọc vừa dài, bước chân lại còn nhanh, lúc Giản Tùy Anh bắt kịp, cậu đã đứng ở trước cửa rồi.

Giản Tùy Anh tức đến muốn chửi ầm lên, hắn đây bây giờ trên người chỉ độc có một bộ đồ tắm, dù thế nào cũng không thể chạy theo đuổi người trên đường lớn được. Kết quả không ngờ tới, Lý Ngọc vừa tiến đến mở cửa, chân còn chưa kịp bước ra khỏi nhà, liền vừa vặn đụng phải Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành từ thang máy mới bước đến.

"Lý Ngọc?" Trên mặt Bạch Tân Vũ tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Lúc chiều Giản Tùy Anh mới gọi điện thoại cho cậu, nói Lý Ngọc đi tỉnh công tác, anh ở nhà một mình quá ư nhàm chán, gọi cậu buổi tối xong việc qua nhà cùng nhau ăn cơm, tiện thể bàn bạc mấy chuyện gần đây của công ty bảo an.

Bạch Tân Vũ tất nhiên vui vẻ, ngay lập tức đem lời hứa với Du Phong Thành về một thế giới riêng hai người vứt đi không còn một mảnh. Vốn còn đang nghĩ, Giản Tùy Anh anh mình đang cô đơn vậy, cậu lại mang theo vị nhà mình đến phát cơm chó liệu có thể bị anh trai cậu đem cả người cả đồ ăn ném ra ngoài hay không, không ngờ là Lý Ngọc thế mà đã trở về rồi.

"Cậu về lúc nào vậy? Anh tôi còn nói cậu chưa..."

"Cút ngay."

Bạch Tân Vũ còn chưa dứt lời, đã bị Lý Ngọc đẩy ra. Người trước mặt cậu bây giờ cậu chưa từng gặp qua, nhưng không hiểu từ đâu bày ra một bộ dáng vô cùng quen thuộc với cậu, kiểu dáng vẻ này vô cùng giống Giản Tùy Anh, khiến cho cậu vô cùng chán ghét. Dù bất kỳ người hay việc gì liên quan đến Giản Tùy Anh cậu đều không hứng thú, càng không nghĩ muốn dính líu vào một tí nào.

Du Phong Thành lông mày vừa cau lại, mặt thì hiện rõ vẻ không vui. Chưa kịp lên tiếng, Giản Tùy Anh với một bộ dáng chật vật đã xuất hiện từ góc hành lang, không cả giải thích, khẩn trương giục: "Giữ cậu ấy lại!"

Bạch Tân Vũ sửng sốt một lúc, chưa kịp phản ứng lại thì Du Phong Thành động tác đã cực nhanh, một bên nắm lấy khống chế được bả vai của Lý Ngọc. Lý Ngọc xoay người tung một đấm thẳng vào trước mặt của Du Phong Thành.

Du Phong Thành đem Bạch Tân Vũ đẩy vào trong nhà, nghiêng người tránh né, linh hoạt vặn ngược cánh tay của Lý Ngọc lại. Hai gã đàn ông cao to gần mét chín ầm một tiếng ngã vào tủ đựng giày cạnh huyền quan, khiến mấy con ngựa trang trí bằng vàng trong tủ đổ rạp hết xuống đất, toàn bộ đều vỡ tan.

"Con mẹ nó, chuyện gì thế này?!" Bạch Tân Vũ trợn to hai mắt, quay đầu lại vừa định hỏi anh mình, liền nhìn thấy khóe miệng của Giản Tùy Anh bị rách, rõ ràng là bị người khác đánh.

"Đệt, anh, anh làm sao vậy?! Này mẹ nó là do Lý Ngọc đánh?! Lý Ngọc tao đệt cả họ nhà mày ——"

"Cút sang một bên đi."

Giản Tùy Anh gắt gỏng ngắt lời, thần sắc hầm hầm, ép cơn tức tối của Bạch Tân Vũ xuống.

Hắn nhìn thấy Lý Ngọc bị Du Phong Thành vặn tay ép lên cánh cửa, gân xanh trên thái dương đều giật hết lên. Dùng hết sức lau mặt mình, Giản Tùy Anh mệt mỏi nâng ngón tay lên chỉ về phía phòng khách, ý dặn bọn Bạch Tân Vũ thành thật ngồi đó đợi, còn chính mình quay người về phòng ngủ, đổi sang một bộ quần áo khác.

Chờ lúc hắn quay lại, ba đại lão gia trong phòng khách đã trừng nhau đến tóe cả lửa.

Du Phong Thành khoanh hai tay trước ngực đứng ở cửa, giống như cố ý chặn đường ra. Lý Ngọc mặt cũng lúc xanh lúc trắng, vô cùng tức giận. Tức tối nhất là Bạch Tân Vũ, hai tay nắm chặt nắm đấm đến mức các khớp xương đều vang lên răng rắc, chỉ hận không thể xông đến đấm cho Lý Ngọc hai đấm.

Này mẹ nó thật sự đéo hiểu là thể loại gì cơ chứ, lúc trước gã theo đuổi anh cậu thì còn giả bộ một dạng moi tim móc phổi, giờ đây quay người lại cả gan dám động tay! Coi thường Bạch Tân Vũ cậu là người vô dụng à?!

Vừa rồi nếu không phải Giản Tùy Anh ngăn cản, cậu đã sớm xông lên giáo huấn tên khốn này rồi, cho dù cậu đánh không lại, thì chẳng phải vẫn còn chồng cậu nữa cơ mà!

Giản Tùy Anh không còn tâm tình nào để ý đến bọn cậu, một bên xoa bụng, một bên cầm điện thoại lên gọi.

Đầu dây bên kia chỉ sau hai hồi chuông đã có người nghe, là giọng của Lý Ngọc.

"Giản ca? Anh về đến nhà rồi sao?"

Giản Tùy Anh thả người xuống sofa, lông mày xoắn lại, lên tiếng: "Chỗ em mọi việc đã xong xuôi chưa?"

"Vẫn chưa xong, còn một vài vấn đề nữa công việc mới xong... Sao vậy, nhớ em rồi à?" Giọng nói Lý Ngọc dịu dàng lại mang theo ý cười, làm thần kinh căng chặt của Giản Tùy Anh cuối cùng cùng hòa hoãn lại.

"Việc còn lại em giao cho thư ký Lương xử lý đi, em nhanh nhanh mua chuyến bay sớm nhất quay về đi."

Sự mệt mỏi trong giọng nói của Giản Tùy Anh quá mức rõ ràng, Lý Ngọc lập tức cảm thấy không đúng lắm.

"Giản ca, có chuyện gì vậy?"

Có chuyện gì à? Giản Tùy Anh cười khổ một tiếng, trong nhà bất thình lình không phòng bị xuất hiện thêm một "em" khác, này thì phải nói là chuyện như thế nào đây?

"Em quay về trước đã." Giản Tùy Anh day day huyệt thái dương "Về rồi nói sau."

Cúp điện thoại, trong phòng khách im lặng đến mức một cái kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng.

Mới vừa rồi, giọng nói của Lý Ngọc ở đầu dây bên kia đã truyền đến rõ ràng, Bạch Tân Vũ ở bên cạnh đều nghe không sót từ nào. Vẻ mặt của cậu tràn đầy kinh ngạc nhìn Lý Ngọc đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt đảo qua đảo lại liên tục mà vẫn không kịp phản ứng.

Giản Tùy Anh thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngọc:

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

Lý Ngọc sửng sốt, mang bộ dạng như nhìn một thằng ngốc mà nhìn vào Giản Tùy Anh "Anh nói cái gì cơ?"

"Tôi nói." Giản Tùy Anh lặp lại từng chữ một "Cậu bao nhiêu tuổi."

"Giản Tùy Anh, anh mẹ nó bị điên à?"

"Mẹ nó mày nói ai bị điên?!" Bạch Tân Vũ nháy mắt liền nổ cái đùng, nhảy cẫng lên. Người đứng bên cạnh nãy giờ - Du Phong Thành đã nhìn ra được sự việc có chỗ không ổn, một tay ấn Bạch Tân Vũ xuống ghế sofa, không để cậu quậy tung lên.

"Tôi đổi cách nói vậy." Đầu lưỡi Giản Tùy Anh lướt qua phần da bị rách bên khóe miệng, đau đớn sắc bén đánh đến làm cho cổ họng hắn nghẹn lại. "Cậu, hiện tại đang ở năm bao nhiêu?"

Lý Ngọc mở to hai mắt, không hiểu Giản Tùy Anh tóm lại là có ý gì. Bầu không khí trong phòng khách hoàn toàn khác với lúc trước, Lý Ngọc nhìn thấy biểu cảm trên mặt Giản Tùy Anh, mơ hồ cảm giác được, dường như có gì đó không ổn, nhưng cậu không giải thích được, chỗ không đúng là chỗ nào....

"Năm nay là năm bao nhiêu?" Giản Tùy Anh hỏi lại một lần nữa.

"Năm 200X."

Lý Ngọc vừa dứt lời, Bạch Tân Vũ liền hít vào một hơi thật sâu.

Giản Tùy Anh cố gắng nhắm mắt lại —— quả nhiên.......

"Giản Tùy Anh, anh có ý gì?" Sắc mặt của Lý Ngọc âm trầm xuống, cậu lúc này thật sự không hiểu nổi Giản Tùy Anh là đang muốn làm cái gì.

Bạch Tân Vũ hoang mang ngẩng đầu nhìn Du Phong Thành, chỉ thấy Du Phong Thành mặc dù vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhưng lại không quá bất ngờ, hiển nhiên là đã sớm phát hiện ra có điểm kỳ lạ.

Giản Tùy Anh đứng lên, lôi tờ báo buổi sáng của hôm nay ra, tùy tiện vứt lên bàn trà trước mặt Lý Ngọc. Ngày tháng trên tờ báo ghi cực to, bày ra vô cùng phô trương trước mắt Lý Ngọc.

"—— Chào mừng đến với năm 201X, Tiểu Lý Tử."

——————

Tiểu Lý Ngọc: Không nghĩ đến, lại gặp bi kịch thấu nhân sinh này..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro