Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23 - Hối hận

Trong giấc mơ hỗn loạn, Trác Dực Thần quằn quại giữa không gian u tối. Những hình ảnh mờ ảo liên tục xoay quanh y . Ly Luân gương mặt tràn đầy đau khổ ; những ký ức vụn vỡ về Đại Hoang, tiếng cười và lời hứa năm xưa chồng chéo lên nhau tạo thành bức thủy mặc u buồn khiến cảm xúc cuồn cuộn đột nhiên dâng trào trong lòng y .

Trác Dực Thần khẽ chạm vào ngực mình, cảm giác đau nhói như từng mũi dao đâm xuyên qua. Đột nhiên, y bật ho dữ dội , máu từ khóe miệng trào ra đỏ thẫm như nhuộm đen cả giấc mộng rồi rơi trên mái tóc xanh của y . Trác Dực Thần ngã quỵ xuống , tay run rẩy cố gắng chống đỡ, nhưng sức lực hoàn toàn bị rút cạn bởi từng cơn đau xé lòng đang hoành hành .

Gương mặt Ly Luân cũng nhăn lại vì cơn đau phản phệ , nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Trác Dực Thần. Hắn bước tới gần hơn người mình yêu , thét lên nghẹn ngào :

" BĂNG DI !!"

Lời nói ấy như một nhát dao nữa khắc sâu vào lòng Trác Dực Thần. Y ngước lên nhìn Ly Luân, đôi mắt ướt đẫm:

" Tránh ra ! Đừng đụng vào ta "

Ngay khi câu nói ấy dứt, cả không gian rung chuyển dữ dội. Máu từ miệng cả hai trào ra cùng lúc, như bị một sức mạnh vô hình bóp nghẹt. Trác Dực Thần và Ly Luân bất lực ngã xuống, đôi mắt từ từ khép lại, chìm vào bóng tối.

" Băng...Di ! "

----

Những tiếng la hét và tiếng chân gấp gáp vọng lại, kéo cả hai trở về thực tại đau đớn.

Trong căn phòng u ám của Tập Yêu Ti, ánh sáng từ ngọn đèn dầu le lói hắt lên gương mặt tái nhợt của Trác Dực Thần. Y nằm bất động trên giường, hơi thở mong manh, từng cơn đau nhức kéo dài xuyên thấu đến tận xương tủy. Ngay cạnh đó, Ly Luân, sắc mặt trắng bệch, đang quỳ gối bên giường. Cả hai người, cùng lúc, bật ho khan, máu tươi đỏ sẫm trào ra từ khóe miệng, vương lên tấm chăn dày sàn gỗ lạnh lẽo.

Bạch Cửu run rẩy cất tiếng, ánh mắt cậu bé tràn đầy lo âu:

" Tiểu Trác ca ! Tiểu Trác ca bị làm sao vậy ?"

Văn Tiêu không kiềm được, bước tới vài bước, đôi mắt đỏ hoe như muốn xé toạc người đàn ông trước mặt:

" Ly Luân ?! Ngươi rốt cuộc đã làm gì Tiểu Trác ?"

Ly Luân không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt chứa đầy nỗi đau đến tận cùng. Hắn cúi thấp, một tay bấu lấy mép giường, tay còn lại đặt lên ngực y.

" Tiểu Di !"

Máu từ miệng hắn nhỏ giọt xuống sàn, từng giọt một, như khắc sâu sự bi ai của thời khắc này.

Triệu Viễn Chu nãy giờ im lặng, đôi mắt sắc bén quét qua tình cảnh hỗn loạn, rồi lạnh giọng:

" Văn Tiêu ! Đừng lại gần !"

" Triệu Viễn Chu ! " Văn Tiêu quát lên, phẫn nộ dâng tràn.

"Ngươi lại đứng về phía hắn ? Hắn đã suýt giết Tiểu Trác đó ngươi không thấy sao ?"

Triệu Viễn Chu không đáp, chỉ tiến một bước chắn trước Văn Tiêu.

" Cô nhìn đi. Hắn đang truyền yêu lực cho Trác Dực Thần."

Cả phòng như lặng đi trước câu nói ấy. Văn Tiêu sững người, đôi tay run rẩy buông thõng. Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi đứng một bên, ánh mắt đan xen giữa cảnh giác và bàng hoàng.

Trên giường , Trác Dực Thần khẽ động đậy. Y mơ hồ cảm nhận được nguồn yêu lực cuồn cuộn đang tràn vào cơ thể mình, một dòng chảy ấm áp, dịu dàng mà cũng đầy đau đớn. Y mở hé mắt, nhìn thấy gương mặt của Ly Luân, tái nhợt, đôi môi dính máu, nhưng ánh mắt kia vẫn kiên định , tràn đầy một thứ cảm xúc mà y không muốn thừa nhận.

" Ly Luân ! Ngươi...muốn làm gì ?" Trác Dực Thần thều thào, giọng yếu ớt nhưng vẫn mang theo chút hờ hững lạnh lùng.

Ly Luân khẽ cười, nụ cười đượm buồn như một mảnh trăng gãy đôi.

" Ta trả lại những thứ đáng lẽ thuộc về ngươi . Ngươi là Băng Di , là người mà ta đã thề bảo vệ, dù ta có phải tan xương nát thịt , ta vẫn muốn cứu ngươi "

" Trả lại ? Ngươi nghĩ chút yêu lực này có thể trả...lại...khụ khụ ?"

Trác Dực Thần khẽ cau mày , cất lời, nhưng cơn đau từ ngực lại dội tới, khiến y ho dữ dội. Máu từ miệng y trào ra liên tục, đỏ tươi như màu của những vết thương lòng chưa bao giờ lành.

" Ngươi ...cút cho ta ! " Y yếu ớt nói, đôi mắt lóe lên chút đau đớn , nhẫn tâm .

Ly Luân không đáp, chỉ cúi thấp hơn, từng giọt máu từ khóe môi hắn rơi xuống, hòa lẫn với máu của Trác Dực Thần. Hắn thì thầm, như một lời cầu nguyện trong cơn tuyệt vọng :

"Ngươi có thể ghét ta, có thể oán ta, nhưng tư xin ngươi đừng chết !"

Bên cạnh, Văn Tiêu cắn chặt môi, giọng nói như xé toạc sự tĩnh lặng :

" Buông ra ! Triệu Viễn Chu ! Ngươi định để mặc hắn hành hạ Tiểu Trác vậy sao?"

Triệu Viễn Chu nghiêm mặt, ánh mắt lạnh như băng:

"Hắn không hành hạ, hắn đang cứu y. Văn Tiêu cô biết rõ, ngoài hắn ra không ai có thể đánh thức yêu lực bị phong ấn trong cơ thể Tiểu Trác "

Bùi Tư Tịnh lặng lẽ tiến tới gần hơn kéo tay Văn Tiêu lại , giọng nói đầy trầm ngâm :

" Đừng nóng vội !"

Văn Tiêu cắn răng, đôi mắt đỏ hoe đầy bất lực. Nàng nhìn Trác Dực Thần, gương mặt y vẫn trắng bệch, nhưng hơi thở dần đều hơn. Ly Luân, kẻ từng là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ, giờ đây lại đang cố gắng bảo vệ y, dù bản thân hắn cũng đang chịu sự phản phệ dữ dội.

Ly Luân đột ngột khụy xuống, một ngụm máu tươi phun ra, vết đỏ như đóa hoa rực rỡ giữa nền đất lạnh lẽo. Trác Dực Thần thấy vậy, lòng y dấy lên một nỗi đau không tên. Y muốn cất lời, nhưng thanh âm nghẹn lại trong cổ họng.

Bạch Cửu sợ hãi kêu lên:

"Ly Luân ! Hắn cũng không chịu nổi nữa !"

Triệu Viễn Chu nhìn cảnh tượng đó, đôi mắt thoáng chút trầm ngâm. Cuối cùng, hắn thở dài, bước lên một bước, đặt tay lên vai Ly Luân:

" Đủ rồi Ly Luân !"

" Ngươi không xứng động vào ta "

Ly Luân ngẩng đầu lên , gạt phăng bàn tay của đại yêu , đôi mắt mờ mịt phán xét . Triệu Viễn Chu khẽ lắc đầu, giọng nói khàn đặc:

" Ngươi sẽ chết , như vậy nhớ ra y còn có tác dụng gì nữa "

Những lời nói ấy như một lưỡi dao đâm sâu vào lòng Trác Dực Thần. Y nhắm mắt, để mặc giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Trong khoảnh khắc, ký ức về quá khứ ùa về, hình bóng Ly Luân năm xưa và tình yêu không thể chối bỏ giữa họ dần hiện rõ.

Nhưng y không thể, không thể tha thứ cho hắn.

"Ly Luân..." Y thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên quyết. " Ta không còn là Băng Di của ngươi . Hiện tại ta là Trác Dực Thần - thống lĩnh của Tập Yêu Ti, là kẻ thù của ngươi . Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta lần nào nữa , nếu không , Vân Quang kiếm chính là thứ sẽ tiễn ngươi hồn bay phách tán ."

Ly Luân nghe xong không nói gì , chỉ hóa thành làn gió nhẹ cũng đám hòe bay ra khỏi Tập Yêu Ti.

---------

Bên ngoài đại sảnh của Sùng Vũ Doanh ánh trăng soi sáng bóng dáng một người đàn ông trong bộ y phục trắng, mái tóc dài màu bạc khẽ lay động theo từng bước chân. Thừa Hoàng - đại yêu hơn mười vạn tuổi, là một trong những kẻ nguy hiểm nhất thế gian. Ánh mắt hắn sâu thẳm, đầy thâm hiểm, đôi tay thon dài cầm theo một chiếc đồng hồ cát lớn, mỗi hạt cát rơi xuống như mang theo sự hủy diệt và cám dỗ.

Cửa đại sảnh mở ra. Ôn Tông Du đứng dậy, dáng vẻ điềm tĩnh, đối diện với người vừa bước vào.

" Thừa Hoàng ? "

" Ngươi hẳn là Ôn Tông Du nhỉ ? " Thừa Hoàng nhếch môi, nụ cười mỉa mai thoáng qua. " Bọn chúng có biết ngươi là thủ lĩnh nơi này không ?"

"Ngươi tới đây làm gì ?" Ôn Tông Du không hề vòng vo, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn giữ sự bình thản.

"Chỉ là ta cảm nhận được tham vọng của ngươi nên đến giúp ngươi thực hiện ."

Thừa Hoàng nhấc chiếc đồng hồ cát lên, để ánh sáng trăng chiếu xuyên qua lớp thủy tinh, tạo thành những vệt sáng mờ ảo.

" Ngươi có vẻ quên rồi, nhưng ta thì không. Kẻ đã từ chối món quà của ta ngày xưa bây giờ vẫn sống tốt như vậy . Ngươi không nhớ vợ cùng đứa con chưa kịp chào đời của ngươi sao ?"

" Ngươi có ý gì ?!" Ôn Tông Du quát lên nhưng giọng nói không chút dao động.

" Ta phải hỏi ngươi muốn gì mới phải "

Thừa Hoàng bước chậm rãi tới gần, ánh mắt soi thẳng vào tâm can người đối diện.

"Ngươi nói như thể bản thân chưa từng hối tiếc . Nhưng ta biết, ngươi vẫn đau đáu vì sự lựa chọn của mình.

Ôn Tông Du không trả lời ngay. Ông nhìn chiếc đồng hồ cát, nơi những hạt cát chảy chậm rãi, như đang đếm ngược từng giây phút của số phận.

"Ngươi đến đây chỉ để nói chuyện cũ?" Ôn Tông Du hỏi, giọng trầm thấp.

"Không hẳn." Thừa Hoàng nhún vai, đặt chiếc đồng hồ cát xuống bàn. "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi . Những gì ngươi đã chọn , tốt nhất đừng quên , nếu không..."

Ôn Tông Du siết chặt tay, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản: "Ngươi muốn gì ?"

Thừa Hoàng cười nhạt, ánh mắt thoáng qua vẻ nguy hiểm. "Ta chẳng cần gì từ ngươi . Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải đối mặt với quá khứ của mình , như cách ngươi đã không bảo vệ được vợ con ngươi "

"..."

Hắn xoay người, bước ra khỏi đại sảnh. Trước khi biến mất vào bóng tối, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên:

" Chuyện giao ước giữa ta và ngươi đã hoàn thành , lo mà làm cho tốt việc của ngươi "

Trong bóng đêm, Ôn Tông Du đứng lặng, ánh mắt trầm tư nhìn theo bóng dáng Thừa Hoàng biến mất. Chiếc đồng hồ cát nằm trên bàn ta biến thành cát trắng , những hạt cát bên trong đã ngừng chảy, như một lời cảnh báo đang chực chờ hắn .

Đánh đổi , với một đại yêu liệu có đáng ?

---

Bóng đêm bao trùm Yêu Điện, không khí u uất tràn qua từng ngõ ngách nơi Ly Luân bước tới , mùi máu tanh tưởi xộc lên khoang mũi rồi thấm đẫm trên y phục đen của hắn, mỗi bước chân để lại vết máu đỏ tươi trên nền đá lạnh lẽo đến bi thương .

Ngao Nhân từ xa chạy tới, khuôn mặt nàng tái nhợt khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của chủ nhân.

"Chủ nhân ! Ngài bị thương rồi! Để ta giúp..."

"Tránh ra." Giọng nói của Ly Luân lạnh như băng, nhưng không giấu được sự mệt mỏi.

Ngao Nhân khựng lại, ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn tiến thẳng đến ghế ngồi. Nàng không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt đầy lo âu.

Ly Luân ngồi xuống , đôi tay siết chặt thành ghế. Ký ức về Trác Dực Thần lại ùa về, hình ảnh y gào lên với ánh mắt căm ghét, từng câu nói như lưỡi dao cứa vào lòng hắn.

"Ta đã sai sao ?" Hắn thì thầm, đôi mắt tràn đầy mâu thuẫn.

Ngao Nhân lên tiếng , phá vỡ sự tĩnh lặng: "Chủ nhân... Người không sai. Người sai là hắn , hắn không biết trân..."

" Sao có thể ! Là y vì cứu ta mà tan biến ngươi biết không ?"

"Ta..."

Ly Luân nhắm mắt, bàn tay đặt lên viền môi vẫn đang rỉ máu. Một nụ cười khổ hiện lên khóe miệng hắn.

"Ta không biết." Hắn đáp, giọng nói đầy nỗi đau.

"Y ghét ta. Ta có thể làm gì đây? Y đã không còn là Băng Di, nhưng ta...ta chỉ muốn y quay về như trước , bên ta , yêu ta . Không ! Là ta yêu y mới phải "

" Chủ nhân . Ngài nghĩ nhiều rồi , chuyện đó hãy để sau đi . Ngài hãy nghỉ ngơi dưỡng thương còn..."

Hắn mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự đau khổ khôn cùng.

"Có lẽ ta nên từ bỏ. Nhưng nếu từ bỏ, ta sẽ mất y mãi mãi. Ta đã mất một lần, Ngao Nhân, ta không thể để điều đó xảy ra thêm lần nữa."

"..."

Ngao Nhân lặng người, ánh mắt nàng tràn ngập sự chua xót , tại sao lại trở nên như vậy ? Không phải ngàng cũng rất yêu hắn sao ? Nhưng nàng không dám nói gì, chỉ đứng im trong bóng tối, chứng kiến Ly Luân vật lộn với nỗi đau và sự giằng xé.

Trong ánh sáng mờ nhạt của đại điện, bóng dáng Ly Luân hiện lên cô độc, như một kẻ đang lạc lối trong chính trái tim mình .

-------

Đã qua hai ngày nhưng Trác Dực Thần vẫn chưa tỉnh lại , đám người dần trở lên lo lắng . Triệu Viễn Chu nghĩ khổ , bây giờ yêu lực Băng Di của y quá lớn , nhất thời chưa thể dung hòa với xác thịt phàm nhân , nếu cứ để vậy , e rằng Trác Dực Thần sẽ bị yêu lực cuồn cuộn nuốt chửng mất .

" Triệu Viễn Chu , ngươi hẳn là có cách cứu Tiểu Trác, mau nói , chúng ta rốt cuộc cần làm gì !"

Văn Tiêu nóng lòng cầm lấy vạt áo Triệu Viễn Chu lay lay , ánh mắt tối sầm lo lắng , nàng hết nhìn đại yêu rồi lại đến Trác Dực Thần đáng thương đang nằm bất động trên đệm giường , lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả .

Văn Tiêu quỳ sụp xuống , nước mắt lăn nhẹ trên gò má tiểu cô cô :

" Làm thế nào bây giờ ! Tiểu Trác sẽ không chịu nổi mất !"

Bạch Cửu đứng sau nắm chặt dây chuông nhỏ mà Trác Dực Thần dặn dò khi trước : " Tiểu Cửu , nếu đệ sợ , hãy cầm lấy cái chuông này , sẽ đỡ hơn "

Anh Lỗi tiến lên an ủi mọi người , khác hẳn với dáng vẻ trẻ con hay nô đùa với Bạch Cửu thường ngày , ngay thời khắc vị bằng hữu đang nằm bất động , hắn lại ra dáng sơn thần đôi chút .

" Được rồi , nếu Tiểu Trác đại nhân thấy vậy sẽ không vui đâu . Đại yêu , ngươi có nhiều yêu lực như vậy , hẳn là đã nghĩ ra cách . "

Bạch Cửu trốn sau lưng Bùi Tư Tịnh gật đầu , nước mắt nước mũi chưa vắt sạch đồng tình lia lịa .

" Đúng đó đại yêu , ngươi giỏi như vậy , mau nói ra cách cứu Tiểu Trác ca của ta "

" Vân Quang kiếm là bảo vật của tộc Băng Di , gắn liền với sinh mệnh chủ nhân của nó . Một khi kiếm gãy , mạng người khó giữ , huống hồ y lại bị thương nặng như vậy , yêu lực khó thông . " - Triệu Viễn Chu lặng xuống , biểu cảm khó nói .

" Chúng ta bắt buộc phải sửa lại Vân Quang kiếm, chí ít sẽ có cơ hội giữ lại mạng sống cho Tiểu Trác " .

Bùi Tư Tịnh tiến lên :" Vậy giờ phải làm sao ?"

" Kiếm Vân Quang không phải thứ đồ tầm thường , cấm địa tộc Băng Di , là nơi ta cần đến . "

" Vậy chúng ta mau xuất phát , Sơn Hải Thốn Cảnh của ta có thể dùng !" - Anh Lỗi nóng lòng đem ra pháp bảo sơn thần muốn tới nơi đó ngay nhưng bị lời nói của Triệu Viễn Chu ngăn lại .

" Nơi đó rất nguy hiểm, không thể tùy tiện..."

Nói chưa dứt câu đột nhiên Trác Dực Thần toàn thân căng cứng ngồi dậy , ánh mắt xanh lam lóe lên toát ra khí thế dọa người . Y thân vận lam y mảnh mai , một đường vén chăn bước xuống giường liền bị Văn Tiêu giữ lại .

" Tiểu Trác ! Con sao vậy...ức !"

Nét mặt Trác Dực Thần cứng đờ như bị người khác điều khiển , lực đạo quá mạnh khiến cổ Văn Tiêu bị siết chặt đến gân mặt nổi đầy . Trác Dực Thần vẫn không buông tha , y cật lực bóp chặt lấy khiến đám người tiến tới ngăn lại .

Triệu Viễn Chu dùng nhất tự quyết làm y dừng lại nhưng hắn vốn quên rằng , Nhất Tự Quyết của hắn vốn không phải để đối phó với y - người hắn muốn bảo vệ .

" Không được !" - Triệu Viễn Chu tiến tới dùng yêu lực muốn ngăn y lại nhưng liền bị y một tay hất bay Văn Tiêu.

" Văn Tiêu !!" - Mấy người đồng loạt gọi chỉ riêng có Triệu Viễn Chu đỡ được nàng .

Vừa ngoảnh lại đã không thấy Trác Dực Thần đâu , Bùi Tư Tịnh cùng đám người lùng sục khắp Tập Yêu Ti nhưng rốt cuộc van không thấy bóng dáng nam nhân kiều mị nơi đâu .

Nào ngờ từ trong bể nước nhỏ , đàn cá tung tăng lại xuất hiện đôi mặt ngọc biếc xinh đẹp lóe sáng , Trác Dực Thần mở mắt ngấm nghía xung quanh rồi thoát khỏi bể nước .

Y ngồi dậy , bàn tay ngọc ngà bám lấy phiến đá , tạo lên một cảnh sắc xinh đẹp động lòng ,như một mỹ nhân ngư kiều diễm vừa thành hình .

" Tiểu Trác đại nhân! Ngài làm gì vậy ?"

Từ sau Anh Lỗi chứng kiến liền bàng hoàng nhưng vẫn không cút cảnh giác tiến lại gần nhìn y một thân ướt át đứng lên từ từ, khóe môi lại cong lên một đường ma mị tinh xảo .

Trác Dực Thần dơ hay ngón tay , phút chốc Anh Lỗi đã bị yêu lực mạnh mẽ hất tung , lưng đập mạnh ra chiếc bàn gần đó vỡ vụn mà thổ huyết .

Anh Lỗi cam chịu ôm lồng ngực đau nhói được Triệu Viễn Chu tiến tới đỡ dậy .

" Tiểu Trác..ngài ấy .."

" Ta biết rồi ! Là yêu lực của y thức tỉnh , mau đuổi theo "

Cả hai gật đầu xong chạy đi tìm y một lần nữa.

" Trác đại nhân ? "- Bùi Tư Tịnh đứng từ sảnh trên nhìn xuống bất ngờ , yêu khí toát ra từ người y ngùn ngụt đến đánh sợ , mang theo một niềm kiêu hãnh hiên ngang . Trác Dực Thần bơ đi mấy lời gọi lại nhàm chán , đáp lại Bùi Tư Tịnh chỉ là cái nhếch môi cùng ánh mắt sâu thẳm đầy thách thức. Nếu nhìn kỹ , nàng hẳn có thể thấy , không hòa chung với những giọt mưa , giọt nước tầm thường, Trác Dực Thần quả thật đang rơi nước mắt trong bất lực mà tiếp tục bước xa khỏi cổng Tập Yêu Ti.

-----

Mưa rơi tầm tã, những hạt nước nặng nề đập xuống mái ngói, xuyên qua các khe hở của Tập Yêu Ti, hòa lẫn với bóng tối tràn ngập trong không gian. Trác Dực Thần bước từng bước ra khỏi đại môn, mỗi bước chân như dẫm lên chính linh hồn của mình.

Y vận trên mình bộ lam y mỏng manh, giờ đã ướt đẫm, bết sát vào làn da trắng ngần như bạch ngọc. Dưới ánh chớp lóe lên giữa bầu trời đen, gương mặt y hiện ra vừa tinh xảo vừa lạnh lẽo, đôi mắt xanh lam giờ đây mang theo yêu lực nồng đậm, lấp lánh như đá quý nhưng cũng đáng sợ như vực sâu không đáy.

Cơn mưa như khóc thương, nhưng cũng như đang hòa vào nỗi thống khổ của Trác Dực Thần. Y đứng giữa cơn mưa, đầu hơi nghiêng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên bầu trời xám xịt. Một nụ cười nhạt nở trên môi, nhưng chẳng ai biết, trong lòng y lúc này là nỗi đau xé toạc tâm can.

Bỗng từ xa, tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Một người dân mặc áo mưa rơm đang chạy ngang qua. Đó là một lão nhân đã lớn tuổi, khuôn mặt hiền lành nhưng đầy lo lắng. Thấy bóng dáng quen thuộc giữa trời mưa, ông ta vội vàng bước tới, giọng nói khàn khàn vang lên:

"Trác đại nhân! Trời ơi, sao ngài lại đứng ở đây? Có phải ngài vừa đi làm nhiệm vụ về không? Trời đang mưa lớn thế này, ngài mau..."

Lời nói chưa dứt, Trác Dực Thần đột nhiên quay lại, ánh mắt xanh lam lóe lên ánh sáng đáng sợ. Không một dấu hiệu báo trước, bàn tay trắng ngọc của y thẳng thừng xuyên qua ngực lão nhân, chạm tới lá gan còn ấm nóng bên trong.

Cơn đau thấu trời khiến lão nhân sững người, ánh mắt mở lớn không tin vào những gì đang diễn ra. Lão cố gắng thốt lên một tiếng gọi, nhưng cổ họng nghẹn lại, máu đỏ tươi trào ra khỏi miệng, hòa lẫn với nước mưa.

"Ngươi... tại sao... Trác đại nhân..."

Trác Dực Thần không trả lời. Gương mặt y vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm, như thể hành động vừa rồi chẳng phải là y làm. Chỉ có đôi mắt y, nếu nhìn kỹ, thấp thoáng một tia đau đớn, như muốn bật khóc nhưng không thể.

Một tên say rượu đang loạng choạng từ quán rượu gần đó bước ra. Gã híp mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, máu từ cơ thể lão nhân chảy thành dòng hòa cùng nước mưa, còn Trác Dực Thần đứng đó, kiều diễm như một ác thần giáng thế, nụ cười cong lên đầy ranh mãnh.

"Yêu... yêu quái!" Gã lắp bắp, toàn thân run rẩy, cảm giác say rượu bị thay thế bằng nỗi sợ hãi tột cùng. Gã lập tức quay đầu, chạy mất hút trong màn mưa, bỏ lại một Trác Dực Thần vẫn đứng lặng giữa trời.

Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, từng tia chớp xé ngang bầu trời, ánh sáng lóe lên chiếu rọi dáng người mảnh mai, yếu đuối nhưng mang khí chất yêu tà khó cưỡng. Trác Dực Thần cúi đầu, nhìn bàn tay mình. Máu trên đó chảy dài theo từng ngón tay, hòa vào nước mưa lạnh lẽo.

"Ta... đã làm gì thế này..."

Y thì thầm, giọng nói lạc đi trong tiếng mưa, nhưng chẳng ai nghe thấy. Tâm trí y bị yêu lực căn nguyên thao túng, nhưng sâu trong tâm hồn, y vẫn có ý thức. Y muốn dừng lại, muốn hét lên, muốn quay về Tập Yêu Ti để cầu cứu. Nhưng cơ thể y, trái tim y, mọi thứ đều không còn thuộc về chính mình.

Ánh chớp lại lóe lên, chiếu rõ nụ cười méo mó trên môi Trác Dực Thần. Một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má y, hòa lẫn với nước mưa, rơi xuống đất mà chẳng ai hay.

"Đừng để ta... làm hại thêm ai nữa..."

Lời thì thầm vang lên yếu ớt, như một tiếng nức nở bị chôn vùi trong mưa. Nhưng bóng dáng Trác Dực Thần vẫn không dừng lại. Y bước đi, đôi chân nhẹ nhàng lướt qua vũng nước, mang theo một nỗi đau không cách nào giải thoát.

Phía sau, những tiếng gọi thất thanh của đám người Tập Yêu Ti vang vọng, nhưng dường như càng lúc càng xa. Trác Dực Thần không ngoảnh lại, bởi y biết, y không thể quay về. Hoặc có lẽ, y không còn xứng đáng để quay về nữa.

Giữa lằn ranh tội lỗi và cứu rỗi

Trác Dực Thần bước đi trong mưa, từng bước chân như nặng nề thêm bởi những gì vừa xảy ra. Nhưng cơ thể y không chịu nổi gánh nặng ấy lâu hơn nữa. Chân y khựng lại, và trong khoảnh khắc, y ngã quỵ xuống nền đất lạnh lẽo, đôi mắt xanh lam thoáng chốc trở nên đờ đẫn.

Cơn mưa không ngừng trút xuống, từng giọt nước lạnh băng hắt lên gương mặt tinh xảo đã tái nhợt của y. Trước khi đôi mắt nhắm nghiền, y cảm nhận được một vòng tay rắn rỏi đỡ lấy mình.

"Dực Thần!"

Giọng nói trầm ấm của Triệu Viễn Chu vang lên, đầy lo lắng và ân cần. Hắn nhanh chóng choàng chiếc áo khoác rộng của mình lên cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của Trác Dực Thần. Chiếc áo mang theo hơi ấm, nhưng dường như không đủ xua tan cái lạnh toát ra từ trái tim y.

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng đỡ y ngồi xuống, để y tựa vào ngực hắn. Ánh mắt hắn, sâu thẳm và đầy kiên nhẫn, nhìn y như thể muốn bảo vệ y khỏi cả thế gian.

"Ngươi sao rồi? Đã tỉnh táo chưa?" Hắn hỏi, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn lộ rõ sự lo lắng.

Trác Dực Thần không trả lời. Y cúi đầu, đôi tay trắng ngọc run rẩy nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình. Máu đỏ thẫm còn đó, nhức nhối như một lời nhắc nhở tội lỗi không thể xóa nhòa.

Từ phía xa, Bùi Tư Tịnh bước lại gần. Nàng vẫn mang vẻ mặt cương nghị, nhưng ánh mắt lạnh lùng hơn thường ngày. Nàng nhìn Trác Dực Thần một lượt, rồi cất tiếng, giọng nói dứt khoát:

"Trác Dực Thần, ngươi không thể ở đây thêm nữa. Người kia vẫn còn sống, nhưng chính ngươi đã ra tay. Theo lý, ta phải bắt ngươi về quy án."

Câu nói như một lưỡi dao sắc lạnh, xuyên qua không gian mưa gió. Triệu Viễn Chu lập tức đứng chắn trước mặt Trác Dực Thần, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi kiếm:

"Bùi Tư Tịnh, ngươi không thấy y đang không ổn sao? Chuyện này, ta sẽ giải quyết."

Bùi Tư Tịnh cắn môi, cố giữ bình tĩnh. Nàng chỉ tay về phía lão nhân vẫn nằm sõng soài trên nền đất, máu chảy loang lổ:

"Chứng cứ rành rành. Ngươi định giải thích thế nào? Chính Trác Dực Thần đã ra tay, còn muốn chối cãi?"

"Ngươi tận mắt thấy y làm sao?" Anh Lỗi bất ngờ lên tiếng, bước tới, ánh mắt đầy bất mãn nhìn Bùi Tư Tịnh. "Ngươi tận mắt thấy y giết người sao? Nếu không thì đừng vội kết tội. Có khi nào là yêu lực căn nguyên thao túng y không?"

"Nhưng..." Bùi Tư Tịnh định nói gì đó, nhưng ánh mắt của Triệu Viễn Chu và Anh Lỗi khiến nàng nghẹn lại. Dù vậy, nàng vẫn không lùi bước: "Dù bị thao túng, nhưng người bị hại đang nằm đó là sự thật. Y không thể thoát trách nhiệm."

Trác Dực Thần ngồi đó, giữa vòng vây của những lời chất vấn, nhưng y chẳng còn sức để phản kháng. Đôi tay y siết chặt, ngón tay run rẩy. Nhìn máu dính trên tay mình, y đột ngột cảm thấy dạ dày quặn thắt.

Y cúi gập người xuống, bàn tay ôm lấy miệng, rồi nôn khan. Âm thanh khô khốc vang lên giữa tiếng mưa, như một lời trừng phạt dành cho chính bản thân y. Y không thể chịu đựng được, hình ảnh lão nhân máu me đầm đìa hiện lên trong đầu, khiến y càng nôn mạnh hơn.

"Dực Thần!" Triệu Viễn Chu lo lắng đỡ lấy y, ánh mắt đầy đau lòng.

"Ta đã làm gì..." Giọng Trác Dực Thần yếu ớt, nghẹn ngào. Y ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam ướt đẫm, nhưng chẳng biết là nước mưa hay nước mắt. "Ta đã giết người... bàn tay ta..."

Y lại cúi xuống, nôn khan lần nữa, cảm giác kinh tởm với chính mình cuộn trào như sóng dữ. Dạ dày y trống rỗng, nhưng nỗi hối hận và sợ hãi khiến y không thể ngừng lại.

Triệu Viễn Chu vội vàng vỗ nhẹ lên lưng y, giọng nói trấn an:

"Không sao, không sao... Ngươi không cố ý. Ta biết ngươi không cố ý..."

Nhưng những lời an ủi ấy chẳng thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng Trác Dực Thần. Y ngước lên nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt đầy bất lực:

"Nhưng máu vẫn ở đây... máu của người vô tội... Ta thật đáng chết..."

Triệu Viễn Chu siết chặt vai y, ánh mắt kiên định:

"Không. Ngươi không đáng chết. Đừng để quá khứ thao túng ngươi. Ngươi vẫn còn chúng ta."

Trác Dực Thần lặng người, nước mắt lăn dài trên má. Trong giây phút ấy, giữa cơn mưa tầm tã, y như một linh hồn lạc lối, chờ đợi một bàn tay kéo mình khỏi vực sâu không đáy.

Ly Luân đứng từ xa, lặng lẽ quan sát khung cảnh hỗn loạn trước mắt. Gió mưa quất mạnh vào gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của hắn. Ánh mắt hẹp dài của Ly Luân lóe lên tia sáng mờ ảo, phản chiếu hình ảnh Trác Dực Thần đang được Triệu Viễn Chu đỡ lấy, bao bọc như một báu vật.

Trong ánh nhìn ấy, một chút chua chát và ghen tị không thể giấu nổi len lỏi. Trác Dực Thần, người từng thuộc về hắn, giờ đây lại được bao kẻ hết lòng bảo vệ. Còn hắn, dù đứng gần đến vậy, lại như kẻ bị gạt ra khỏi thế giới của y, mãi mãi không thể bước vào.

Hắn nhếch môi, nụ cười như chứa đầy mỉa mai và cay đắng.

"Rốt cuộc thì ngươi cũng đã trở lại là chính mình, phải không, Trác Dực Thần?" Ly Luân lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén nhìn về phía bàn tay nhuốm máu của y.

Giữa màn mưa xối xả, hình bóng kiều diễm của Trác Dực Thần hiện lên như một bức họa sống động, đẹp đẽ nhưng đầy tang thương. Y không còn là vị thống lĩnh chính trực, kiên cường của Tập Yêu Ti nữa. Máu đỏ trên tay y là bằng chứng rõ ràng nhất - bằng chứng rằng y đã giết người. Bằng chứng rằng y không còn là con người, mà đã trở về với bản chất đại yêu.

Ly Luân cảm thấy một cơn sóng trào dâng trong lòng mình, vừa là phấn khích, vừa là cay đắng.

"Đúng rồi, Trác Dực Thần. Đây mới là ngươi." Hắn thì thầm, giọng nói khẽ nhưng đầy sức nặng. "Ngươi sinh ra là đại yêu, là kẻ mạnh nhất. Ngươi không thuộc về Tập Yêu Ti, không thuộc về đám người đó. Ngươi thuộc về ta, thuộc về thế giới của ta."

Ý nghĩ đó khiến khóe môi hắn càng cong lên, một nụ cười vừa mãn nguyện vừa tàn nhẫn.

Hắn nhớ lại quãng thời gian trước đây, khi y vẫn còn là Băng Di, một đại yêu lạnh lùng nhưng kiêu hãnh, mạnh mẽ nhưng cũng đầy yếu đuối trong lòng hắn. Những ký ức ấy như dòng nước xiết, cuốn trôi mọi cảm giác kiềm chế trong tâm trí hắn. Hắn luôn cho rằng mình làm đúng - đúng khi phản bội y, đúng khi đẩy y vào con đường này, và đúng khi buộc y trở về làm đại yêu.

"Ngươi không cần làm người tốt, không cần ép mình mang gánh nặng của loài người," hắn nghĩ thầm. "Ngươi chỉ cần sống theo bản năng, sống để mạnh mẽ hơn tất thảy."

Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình, hắn biết rõ mọi hành động của hắn không chỉ để cứu y, mà còn để giữ y bên mình. Hắn không thể chịu được khi y rời xa hắn, khi y chọn những kẻ khác thay vì hắn.

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu, kẻ đang ôm chặt lấy Trác Dực Thần như một tấm lá chắn không thể phá vỡ. Trong lòng hắn bùng lên một cảm giác khó chịu, giống như hàng ngàn lưỡi dao nhỏ đâm vào tim.

Hắn cười khẩy, ánh mắt tối sầm lại. "Triệu Viễn Chu, ngươi nghĩ mình có thể bảo vệ y mãi sao? Đừng quên, y là đại yêu. Ngươi chỉ là một con người, mãi mãi không thể thay đổi điều đó."

Nhưng rồi ánh nhìn của hắn lại dừng trên gương mặt Trác Dực Thần - gương mặt ấy dù đầy vẻ mỏi mệt và đau đớn, vẫn đẹp đến nao lòng. Bên trong đôi mắt xanh lam kia, hắn thấy sự bất lực và đau khổ sâu sắc. Đôi vai gầy yếu kia đang run lên, tựa như không thể gánh nổi bất kỳ áp lực nào nữa.

Trong khoảnh khắc đó, một tia mềm lòng thoáng qua trong ánh mắt Ly Luân.

"Ta làm tất cả cũng chỉ vì ngươi..." Hắn khẽ nói, giọng đầy mâu thuẫn. "Ngươi có thể căm hận ta, có thể từ bỏ ta. Nhưng chỉ cần ngươi sống, chỉ cần ngươi mạnh mẽ, ta có thể chịu đựng tất cả."

Ly Luân siết chặt tay, móng tay sắc bén cắm sâu vào da thịt, nhưng hắn không cảm thấy đau. Hắn chỉ cảm thấy nỗi ám ảnh về Trác Dực Thần đang ngày một ăn mòn lý trí của mình.

Hắn quay người, bóng dáng cao lớn dần khuất xa trong màn mưa. Nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết tâm - dù phải dùng cách nào, dù phải trả giá bao nhiêu, hắn nhất định sẽ kéo Trác Dực Thần trở lại bên mình. Dù cho đó là cái giá của máu, của tội lỗi, hay của sự bội phản một lần nữa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro