Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[𝐑𝟏𝟖] Tử Thoa Ký

Nguồn: A03

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

◬ Vẫn là song tính, vẫn có tình tiết Ly Luân nhập vào người khác ( lần này Ly Luân có làm đến cuối dưới hình dạng chân thân ). Và vẫn với câu nói cũ, không phù hợp xin hãy rời đi. 🙇🏻‍♀️

_______________

Triệu Viễn Chu vừa tiến vào đình viện liền mất liên lạc với mọi người, nơi đây sương mù dày đặc, lá rụng như mưa tạo thành một bức tường bóng tối che khuất tầm nhìn, những bóng tre xào xạc, vài con đường trải dài sâu hút. Triệu Viễn Chu nhất thời không biết nên đi hướng nào.

Một giọng nói ai oán, sướt mướt vang lên từ phía sau, Triệu Viễn Chu bắt đầu đổ mồ hôi khắp cổ. Lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh lùng như trăng đâm thẳng vào ngực. Triệu Viễn Chu nghiêng người né tránh, lưỡi dao sắc bén sượt qua dái tai, động tác sắc bén không thương tiếc, trái phải như thể bị người khác điều khiển.

Nhưng kẻ tấn công không giảm bớt hành động vì sự yếu đuối của đối phương. Những tia sáng lạnh lẽo lần lượt rơi xuống như mưa. Triệu Viễn Chu nhất thời cảm thấy mình giống như một con thú bị nhốt trong lồng, chỉ có thể miêu tả chính mình đang bối rối để tìm đường trốn thoát.

Giả sơn giả thạch, dòng nước uốn khúc, nơi đây vốn là một khung cảnh thanh bình nhưng lúc này lại tràn ngập nỗi buồn vô cớ. Một cơn gió vô danh thổi bay sương mù dày đặc trong sân, ánh trăng giống như ánh trăng thảo nguyên, khuôn mặt Văn Tiêu từ từ xuất hiện.

Vẻ đẹp của nàng dưới ánh trăng càng lộng lẫy hơn, Văn Tiêu ăn mặc như cung phi mang đầy trang sức quý giá, y phục được trang trí bằng những viên đá xanh khảm lông công. Dáng đi uyển chuyển, nàng giống  như nữ thần xẻ đôi ánh nhìn, như nàng tiên bày tỏ tình yêu, mọi vẻ đẹp hiện lên. Nàng cầm trên tay Hàn Thuỷ Kiếm. Thị lực của Triệu Viễn Chu thật kinh người, trong sương mù, y có thể nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, lòng trắng lồi ra như thể đã rời bỏ linh hồn của mình. Y cũng sợ Ly Luân đang theo dõi họ ở đâu đó, không dám thực hiện bất kỳ hành động liều lĩnh nào.

Tiếng sáo vang lên đúng lúc, thê lương như đáp lại khung cảnh ảm đạm cuối thu, sương mù dày đặc kéo về, màn đêm mở ra như cuộn mực tung tóe. Ánh trăng như hạt đậu, màn mưa dường như những thanh kiếm sắc lạnh từ bốn phương đổ về.

Thiên địa nhỏ bé, Triệu Viễn Chu đang chiến đấu với một con thú bị mắc kẹt, trước mặt là thanh kiếm nguy hiểm của Văn Tiêu, phía sau là tiếng sáo ai oán cất đoạn tình trường. Đứng trên mỏm đá Thái Hồ y đạm mạc, ánh mắt lạnh lùng sau đó nhìn Văn Tiêu, nói: “Ly Luân, ngươi còn muốn diễn bao lâu nữa?”

Văn Tiêu ngẩng đầu, khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười này không phải là sự ngượng ngùng mềm mại của thiếu nữ, cũng không phải là lời trách móc buồn bã sau khi trái tim tan vỡ mà là nụ cười với da thịt kéo khóe môi lộ ra nụ cười hoài niệm, giống như một con rối tội nghiệp, chỉ có thể hành động theo ý muốn của người thao túng. Văn Tiêu luôn bị bỏ rơi, trái tim bị đè nén trong sương mù dày đặc, nàng hiếm khi mỉm cười vào lúc yếu lòng này, Triệu Viễn Chu cảm thấy trong lòng đau đớn, nhưng dù là khế ước có sinh hiệu*  hay chỉ đơn thuần là sự thương xót, y không có thời gian để quan tâm đến điều đó.

(* hiệu lực )

Triệu Viễn Chu cầm ô, hoả diễm trên mặt ô tỏa sáng xua tan sương mù lạnh lẽo, y rút ra một lưỡi dao ngắn từ trong ô, định cắt lòng bàn tay nhưng lại do dự trước tiếng cười lạnh lùng của Văn Tiêu. Triệu Viễn Chu  bay xuống, đứng ở bên cạnh Văn Tiêu, nhìn sau tai nàng có một chiếc lá hoè nhỏ màu đen liền khuyên nhủ: "Ly Luân, ta không muốn giết ngươi, hiện tại ngươi vẫn còn thời gian để dừng lại."

Văn Tiêu càng cười đắc ý, ánh sáng như lưu ly lần lượt phân tán dưới động tác hung hãn của nàng. Nàng cởi khăn choàng, sau đó từng bước tiến về phía trước, đôi môi hồng hào, khuôn mặt như một phiến hoa, đó là điềm báo cho tình yêu.

Mỹ nhân nhẹ nhàng cởi ngoại bào nhưng Triệu Viễn Chu cũng không có chú ý tới việc này, chỉ đưa tay ra ngăn cản động tác của nàng. Ly Luân động tác như tia chớp, nhanh chóng ôm y vào trong ngực. Triệu Viễn Chu cao hơn Văn Tiêu, lúc này bị người khác khống chế, vô thức khuỵu gối để thân thể Văn Tiêu cảm thấy thoải mái hơn.

Ly Luân xuy khí như lan*, mang theo hương thơm của hoa chi yến làm Triệu Viễn Chu nhất thời tựa hồ thất thần chìm vào hồi ức.

(* Thành ngữ 吹气如兰: lời nói dịu dàng và thơm ngát )

Khi y mở mắt ra lần nữa, cảm giác như chuyện đã xảy ra cả đời rồi. Triệu Viễn Chu ở trong một sơn động tại Đại Hoang, nơi chân thân của Ly Luân bị giam cầm. Chân thân của hắn hiện tại đang chìm vào mộng mị, im lặng ẩn nấp trong góc, dây leo uể oải rũ xuống. Triệu Viễn Chu cố gắng cởi cành cây hoè đang trói cổ tay mình, nhưng giãy giụa hồi lâu đều vô ích. Đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì Văn Tiêu từ bên ngoài đi vào.

Văn Tiêu hay còn gọi là Ly Luân, cởi ngoại bào như một thê tử đang lấy lòng trượng phu, dịu dàng rúc vào trong ngực y. Triệu Viễn Chu bất động thanh sắc, bình tĩnh lui về phía sau. Không hiểu vì sao, Ly Luân bỗng nhiên kích động, mở miệng cắn vai Triệu Viễn Chu, nghiến chặt răng như muốn xé một mảnh thịt ra khỏi cơ thể.

Một lúc sau, Ly Luân rút răng ra, lè lưỡi liếm vết răng nhỏ, nhẹ thở dài: “Sao em vẫn bướng bỉnh như vậy?”

Triệu Viễn Chu chịu đựng đau đớn, môi tái nhợt hơn trước rất nhiều nhung vẫn còn sức, cười lạnh nói lại: "Không nhanh mồm nhanh miệng bằng ngươi."

Ly Luân lại mỉm cười, đặt môi lên cổ Triệu Viễn Chu rồi hôn liếm, để lại rất nhiều nụ hôn và vết răng dày đặc, nói: “Nói nhanh cũng là một thú vui, ta cũng không cần phải kìm nén, hiện tại nó có khó khăn với em không?”

Triệu Viễn Chu không lên tiếng, nhưng cố gắng hết sức ngăn cản ngọn lửa không rõ từ bụng dưới bùng lên. Từ khi tỉnh lại, một cỗ liệt hoả cuồng nộ dường như đã xuyên vào tận xương tủy, tự do rong ruổi trong cơ thể y, đốt cháy tứ chi và xương cốt của cho đến khi hoa huyệt bí mật giữa hai chân lặng lẽ mở miệng. Nó thật cô đơn, dường như đang muốn nuốt lấy thứ gì đó. Ly Luân dùng toàn bộ sức lực cắn, Triệu Viễn Chu trong đau đớn lại nếm được một loại khoái cảm kỳ lạ.

Những nụ hôn giống như một con én bay vào rừng, tấn công Triệu Viễn Chu, đôi môi của Văn Tiêu rất mềm mại và ngọt ngào như món điểm tâm, trong giây lát y thở dốc vài lần, ngẩng cao đầu tìm thêm khoái lạc.

Ly Luân dừng lại, đưa tay lột bỏ dây lưng của Triệu Viễn Chu, qua lớp y phục cọ sát vào giữa hai chân y. Triệu Viễn Chu thở hổn hển, không tự chủ được dang rộng hai chân ra để thuận tiện cho việc di chuyển. Mép âm hộ của ngoan ngoãn mở ra, rất nhiều nước dâm vừa được vuốt ve chiếu lệ chảy ra ngoài. Hoa huyệt khép chặt mang theo cảm giác khát khao mà mãi không tìm được thứ gì để lấp đầy.

Dâm thủy nhỏ giọt xuống tay của nữ tử, Ly Luân vặn vẹo mặt, chạm vào đôi môi hơi hé mở của Triệu Viễn Chu. Sau khi y hé răng, Ly Luân cố ý bắt chước giọng điệu của Văn Tiêu, áp vào gò má nóng bỏng của Triệu Viễn Chu, thì thầm như người yêu: "Nhìn đi, Triệu Viễn Chu, ta bị ngươi làm bẩn, liếm sạch cho ta được không?

Triệu Viễn Chu rùng mình, dùng đầu lưỡi quấn lấy dâm dịch của chính mình. Nước bọt chảy ra từ miệng, y cẩn thận liếm những đốt ngón tay xinh đẹp rồi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, như đang chờ đợi Văn Tiêu khen ngợi. Lông mày cụp xuống, nàng dịu dàng xinh đẹp như một thư sinh vô hại: Động phòng hoa chúc, tân nương vui vẻ cởi khăn trùm đầu, muốn dành thời gian cho phu quân và tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ.

Điều chờ đợi chỉ là một cái tát của Ly Luân vào nơi nhạy cảm. Nhụy hoa bị mưa gió cuồng bạo xé nát, chỉ dám rụt rè mở đầu ra tìm sự an ủi. Không biết chuyện gì đã xảy ra, một dòng nước khác lại phun ra từ cơ thể Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu vô cùng ướt át và đau đớn, toàn thân đau nhức, cảm thấy xung quanh đều trở nên uể oải. Y mở miệng định nói gì đó, nhưng lại phát hiện lúc này lời nào cũng không thích hợp, liền nghiến răng giả vờ chết.

Ly Luân lại vỗ thêm mấy cái, âm môi xòe ra, sưng tấy và hiện ra màu đỏ thẫm chín mọng, âm vật khẽ nhô ra ngoài, Ly Luân nhéo nó trong lòng bàn tay chơi đùa. Nước dâm trào ra, rải rác trước miệng huyệt hoa.

Thủy triều không ngừng đổ xuống, Triệu Viễn Chu tức giận, nỗi nhục nhã khi bị cưỡng ép và nỗi đau đớn khi mất đi Văn Tiêu hòa quyện thành một loại cảm xúc phức tạp khác.

Môi dưới của Triệu Viễn Chu bị lật ngược và bị dày vò đến mức rách nát một chút máu đỏ tươi như chu sa, đôi mắt chuyển động, khuôn mặt như hoa đào tháng ba, khiến y càng giống một bóng ma hút hồn người.

Đại Hoang lạnh lẽo, lông mi của Triệu Viễn Chu chớp động. Ánh trăng trong vắt sáng như tuyết trắng, sau khi lóe lên trên khuôn mặt y một cách kinh ngạc, rồi vô lực và nhanh chóng mờ đi. Triệu Viễn Chu không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ, giống như có người đang xẻ thịt, y đang gào thét muốn kết thúc, giãy dụa muốn xuống giường, lại bị Ly Luân kiên quyết đè lại. Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại và rơi nước mắt, như thể đang tỏ ra xót xa và thực sự đắm chìm trong một khung cảnh sống động trong Xuân Cung Đồ.

Ly Luân vùi giữa hai chân y, cởi hết y phục, háo hức đưa đầu lưỡi vào hoa huyệt ở giữa hai chân Triệu Viễn Chu, môi hắn thì thầm rồi trút hết tình cảm lên huyệt hoa rỉ nước. Âm môi bị ép vào không khác gì phiến đào mỏng manh, tạo nên sự phản kháng vô nghĩa. Ly Luân dùng răng chà xát âm vật, huyệt hoa sưng tấy bị chà đạp bừa bãi, có lẽ hắn nghĩ rằng chỉ cần hái và giã sẽ làm quả chín.

Cảm giác khoái cảm mãnh liệt khiến Triệu Viễn Chu vừa xấu hổ vừa tức giận, tiếng rên rỉ đứt quãng tuôn ra trên giường; toàn thân hỗn loạn, đầu lưỡi đã móc vào thịt trong khoang, nghiền nát những điểm nhạy cảm trên cơ thể một cách ngạo mạn. Triệu Viễn Chu hai tay vẫn bị trói, y phục ướt đẫm nước mắt, tóc rối bù, yếu ớt như mắc bệnh nặng. Y siết chặt hai chân, xoa xoa má Ly Luân. Thanh âm dài hơn, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Ly Luân, thả Văn Tiêu đi, hãy thả Văn Tiêu đi, nhanh lên, chúng ta không thể làm như vậy nữa."

Ly Luân nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi má xinh đẹp đang rưng rưng nước, khiến Văn Tiêu trông càng thêm thanh tú và xinh đẹp hơn. Hắn mỉm cười, nhổ ra thứ chất dịch trắng đục mà Triệu Viễn Chu vừa xuất ra trên môi, nhẹ nhàng dỗ dành: "Hôn ta, rồi ta sẽ thả nàng ta đi."

Triệu Viễn Chu nóng lòng muốn hôn "nàng", nhưng Ly Luân né được, ngẩng đầu chỉ vào chân thân của hắn ta: “Hôn ta, không phải Văn Tiêu.”

Triệu Viễn Chu: "Ta không hiểu, ngươi vì sao lại ghét Văn Tiêu như vậy"

Ly Luân lắc đầu, giống như một hồn ma oán nữ, đột nhiên nhìn thấy màu liễu buồn bã thở dài: “Ta không chỉ ghét Văn Tiêu, ta ghét mọi người xung quanh em.” Hắn tự giễu cười: "Nhưng người ta thì không quan tâm, ta nói điều đó thì có ý nghĩa gì?”

Ly Luân từ trên giường đứng dậy, ôm chặt Triệu Viễn Chu trong tay, đi tới chỗ chân thân Ly Luân, thả y xuống như đang thả một món hàng. Triệu Viễn Chu lăn lộn trên mặt đất, không biết mình đã đụng vào nhánh cây nào, có một vết nứt làm Ly Luân đau đớn kêu lên, y liền không dám cử động nữa. Những dây leo uốn lượn lại lặng lẽ nhốt Triệu Viễn Chu, chân bị kéo ra và huyệt hoa lần nữa được mở rộng. Triệu Viễn Chu vùng vẫy muốn giải thoát cũng không có kết quả, chỉ có thể ngoan ngoãn làm ra tư thế chờ chết.

Ly Luân đã đưa Văn Tiêu ra khỏi Đại Hoang, khi Triệu Viễn Chu mở mắt lần nữa, trước mắt là chân thân của Ly Luân, nam nhân bị chìm trong thân cây hoè đã tỉnh dậy. Một mắt hắn có đồng tử màu vàng, còn mắt kia có màu tối đậm. Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn kỹ hơn. Lá cây hoè cọ lên má, từng chiếc lá đều phát ra một tiếng cười khẽ đáng sợ; Ly Luân hỏi y:"Chu Yếm, tại sao em không muốn nhìn ta?"

Triệu Viễn Chu trong mắt tràn đầy nước giống như một khối ngọc bích bị xé nát, lá cây hoè vây quanh làm y đột nhiên nhớ lại thời niên thiếu của mình một lần nữa.

Mùa xuân Đại Hoang ấm áp, hạ muộn, gió thu se se, Triệu Viễn Chu vất vả chải tóc cho Ly Luân, đêm đông tuyết rơi, đom đóm như trăng sáng,...không biết năm tháng ấy đã trôi qua bao lâu rồi.

Bây giờ y đang vãng lai nơi nhân gian, trong mùa hạ thiêu đốt và mùa đông lạnh giá, ngắm hoa nở, tiếc hoa tàn, nhìn cành liễu biệt ly, cảnh vật vẫn như xưa, núi sông vẫn như xưa. Nhưng trái tim ma quỷ này lại phải chạy trốn khắp tứ phương, cuối cùng vẫn bị đánh bại. Những chiếc lá như sương giá sau mùa thu, kiên quyết lộ ra sự suy đồi và hoang tàn trước mặt.

Trong lòng Triệu Viễn Chu nổi gió, không khỏi buồn bã, thầm nghĩ: Chính ta, chính ta cắn rứt lương tâm, là ta giả vờ vì ích kỷ, là ta thương hại những kẻ khốn khó trên đời nhưng lại không đành lòng nhìn cỏ cây xung quanh mình.

Triệu Viễn Chu chịu đựng đau đớn không trả lời, nhưng Ly Luân lại tưởng rằng y lại muốn trốn tránh, ngọn lửa phiền muộn trong lòng bốc lên, đốt cháy hết lý trí và kiên nhẫn còn sót lại của hắn. Hắn đưa tay ôm lấy eo Triệu Viễn Chu, há miệng ngậm một bên núm vú, kẹp vào giữa môi xoa xoa, hai cơ thể đến gần nhau hơn. Cả người Triệu Viễn Chu như nước, lúc này mềm mại nằm xuống, Ly Luân mở ra hai mép hoa, để hắn đi vào.

Cái khoang vừa ẩm vừa nóng, siết chặt để cự tuyệt sự xâm nhập, Ly Luân muốn đưa vào sâu hơn nhưng lại quá hẹp. Triệu Viễn Chu run rẩy trên người Ly Luân, há miệng cắn vào cổ hắn, phát ra một tiếng kêu nhỏ đau đớn, nước mắt như ngọn lửa bỏng rát lần lượt rơi xuống lưng Ly Luân. Ly Luân cũng cảm thấy không thoải mái, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy oán hận nhiều hơn vui mừng, cho nên hắn không nghĩ ra được ý nghĩ gì tốt đẹp, chỉ muốn trút hết giận dữ trăm năm qua lên người Chu Yếm.

Hắn làm ngơ trước tiếng hét của Triệu Viễn Chu, dùng sức đâm vào, không ngừng đẩy vào trong, huyệt hoa càng lúc càng chật nhưng nó lại tiết ra một dòng dâm thủy nhờn dính như muốn tự bảo vệ mình. Cho đến khi trên đỉnh dương vật chạm vào nơi nào đó nhô lên trong huyệt hoa. Khoái cảm đánh úp làm Triệu Viễn Chu kêu lên, bụng dưới co thắt đáp lại, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, khoái cảm như làn sóng dâng lên, nhốt y trong dục hải vô biên.

Ly Luân càng ngày càng đâm mạnh, dương vật của hắn cần mẫn khai phá, đâm liên tục vào điểm nhạy cảm. Hắn đưa tay nhéo nhéo âm vật, Triệu Viễn Chu nằm ở trên người hắn thở hổn hển, nhẹ nhàng rên rỉ. Mỗi tiếng kêu nhỏ dường như đưa hắn lên đỉnh núi xuân tình. Ly Luân thấy y toàn thân ướt sũng, mái tóc đen như thác nước, sự dịu dàng lại chuyển thành cười khẩy, nắm mái tóc ấy kéo xuống. Trong lúc bất ngờ, môi Triệu Viễn Chu ấn lên hầu kết của Ly Luân.

Triệu Viễn Chu hỏi: “Ngươi lại phát điên cái gì?"

Ly Luân mỉm cười đáp: "Ta nghĩ em phải chăng đã làm nhân loại quá lâu rồi, em cũng muốn trẻ mãi không phải sao? Ta không thích tóc đen, nó quá xấu, mau đổi lại cho ta xem."

Triệu Viễn Chu cau mày muốn mắng, nhưng Ly Luân chỉ khiêu khích không chịu nhượng bộ. Vì thế Triệu Viễn Chu khẽ thở dài, niệm chú biến mái tóc đen của trở lại màu trắng như tuyết. Lông mày của y rất dày, khi ngượng ngùng lại giống như nguyệt hoa phi bách không biết vẻ đẹp của chính mình. Mái tóc trắng giống như ánh trăng, cũng giống như một chiếc bình hoa mang theo ái dục, càng giống kẻ câu nhân hơn là hung thú cổ xưa. Vân tưởng y thường hoa tưởng dung*, Ly Luân trong lúc nhất thời mê mẩn chỉ vùi vào trong huyệt hoa của Triệu Viễn Chu nhưng không còn động đậy nữa. Triệu Viễn Chu đang chìm đắm trong biển dục, đột nhiên Ly Luân lại dừng lại, trong lúc nhất thời liền cảm thấy thiếu thốn, sau đó tự mình lắc lắc hông.

(*Mây trắng làm liên tưởng đến y phục, đoá hoa xinh đẹp làm liên tưởng đến dung mạo )

Triệu Viễn Chu di chuyển rất chậm, vòng eo vốn đã đau nhức, chỉ có thể dùng tay ôm lấy vai Ly Luân, phun ra nuốt vào, nhưng cơ thể đã quen thuộc với mùi vị ăn sâu vào xương tủy vẫn chưa thể thỏa mãn. Huyệt hoa và vách thịt càng ngày càng quấn chặt, xoay dương vật chỉ di chuyển vào trong, khắp nơi vang lên tiếng nước ướt át, khung cảnh mây mưa xuân sắc ở núi Vu Sơn khiến người đỏ mặt. Triệu Viễn Chu đưa tay chạm vào hai mép môi tự minh an ủi, âm vật sưng tấy sau khi bị trừng phạt cọ vào lòng bàn tay, thắt lưng và mắt tê dại, y thở dốc ngồi xuống.

Lần này sâu đến mức Triệu Viễn Chu cảm thấy cơ thể sắp bị nổ tung, sau đó huyệt hoa cũng siết chặt lại như đang sợ hãi, vách thịt quấn quanh dương vật của Ly Luân, hết sức cắn nuốt. Y lại ngậm lấy hầu kết của Ly Luân vào miệng, dùng môi và lưỡi làm động tác như khẩu giao, sẵn sàng phục vụ. Triệu Viễn Chu ngoan ngoãn đến mức dường như lại biến thành Chu Yếm, nghiêm túc thúc giục Ly Luân: "Mau lên! Mau động đi."

Ly Luân đáp lại, hiển nhiên rất hài lòng, một tay sờ lên núm vú trên ngực, nhéo vào lòng bàn tay như đang thưởng thức san hồ hay ngắm nhìn châu báu. Hắn há miệng nuốt chửng bên còn lại, răng nanh sắc nhọn đâm vào núm vú như thế đang bú sữa. Hai bên ngực tê dại và ngứa ngáy vì bị chơi đùa, cảm giác như nước tiết ra từ cơ thể như cơn mưa xuân thúc giục người ta chiếm lấy. Triệu Viễn Chu càng khẩn thiết, lần lượt lên cao trào, Ly Luân còn chưa xuất tinh, khoái cảm trong thời gian chịu lửa đã mấy lần kéo dài ra.

Triệu Viễn Chu gần như từ bỏ mọi nỗ lực và cầu xin Ly Luân cho y sự thống khoái. Sau hàng trăm cú đẩy, tinh dịch đã xâm nhập vào thịt mềm. Bụng dưới của Triệu Viễn Chu nảy lên, giống như một con cá mắc kẹt trên cạn, cuối cùng lại được thả tự do trong làn nước. Khoái cảm bơi đi như xuyên thấu vào tận xương tủy, khiến y tê liệt trên người Ly Luân, thở hổn hển.

Ly Luân nâng mặt Triệu Viễn Chu hôn lần nữa, giống như một đôi tình nhân dịu dàng. Triệu Viễn Chu bình tĩnh lại một lúc, đứng dậy khỏi người hắn, lại vấp phải dây leo dưới chân, nặng nề ngã về phía sau.

Vẻ mặt Triệu Viễn Chu vẫn như thường lệ, dùng lòng bàn tay hất tay Ly Luân, đứng dậy mặc lại y phục, nhắm mắt làm ngơ trước tia tinh dịch đang tràn ra. Nếu không nhìn đôi má đỏ bừng và những dấu vết đỏ chót trên cơ thể, khó có thể tưởng tượng vừa rồi nhân vật chính chìm đắm trong dục vọng như một con mèo con này lại là y.

Chân thân Ly Luân bi vây khốn trong pháp trận, không thể di chuyển quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Viễn Chu dần rời đi, nói: "Em không thể ở lại một lát sao? Ta rất nhớ em."

Triệu Viễn Chu dừng một chút, sau đó quay người nói: "Ta còn có việc riêng phải làm."

Ly Luân hỏi: "Đó là cái gì? Chuyện đó quan trọng hơn việc ta chết trước mặt em à?"

Triệu Viễn Chu nghe vậy như bị rút cạn máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch, mỏng như sương mù tan theo sông núi. Ly Luân nhịn không được, vẫn ngang ngạnh nói: “Nếu em muốn chết, ta có thể giúp. "

Triệu Viễn Chu lắc đầu, nụ cười khổ như ngàn cánh buồm không thể vươn mình ra ngoài biển khơi: "Không thể, chỉ có Vân Quang Kiếm mới có thể chân chính giết chết ta."

Ly Luân hét lên, đầy vẻ bất mãn: “Vậy ta sẽ đánh hắn! Dùng kiếm của hắn giết em! Em chỉ muốn chết, tại sao không thể chết trong tay ta? Em còn không coi ta là bằng hữu, phải không? Có phải cảm thấy ta quá độc ác, chỉ xứng đáng chuộc tội ở đây!”

Sau đó hắn không thể nói tiếp nữa, Triệu Viễn Chu đi tới, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khóe mắt hắn. Ly Luân mới ý thức được hắn đang khóc. Hắn nghẹn ngào nức nở, cành cây hoè cũng ôm lấy cơ thể, giống như một đứa trẻ nép mình trong vòng tay Triệu Viễn Chu.

Khoảng không im lặng, Ly Luân áp môi vào lòng bàn tay Triệu Viễn Chu như đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ngắt quãng nói: “Nếu em ở lại với ta, ta cũng có thể hứa với em sẽ không làm điều ác giết người nữa. Đại Hoang lạnh quá, ta rất cô đơn, chỉ muốn em quay về."

Triệu Viễn Chu trong mắt dịu dàng, nhưng lại có rất nhiều bi thương không rõ, trả lời: "Không được, Bạch Trạch Lệnh vẫn còn ở nhân gian, ta chí ít muốn lấy lại nó. Đây là nợ nần của ta với Đại Hoang, ta cũng muốn…chuộc tội”

Triệu Viễn Chu nói thêm: "Ta vẫn luôn coi ngươi là huynh đệ tốt nhất, nhưng...nhưng nhân loại không chỉ có một người là bằng hữu."

Ly Luân nói: "Nhưng ta là yêu. Thụ yêu chỉ còn có em bên cạnh."

Triệu Viễn Chu thở dài, không trả lời nữa, chỉ đứng dậy bước qua đám rễ hoè, lội qua ánh trăng, một mình đi ra thế gian. Ly Luân nhìn bóng lưng của y, chỉ kịp túm lấy một góc áo, khẩn thiết hét lớn: "Chu Yếm! Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Triệu Viễn Chu không quay đầu lại, tưởng chừng cho rằng đó là trò đùa bị gió thổi bay. Chỉ là, Ly Luân không nhìn thấy, Chu Yếm cũng rơi một giọt nước mắt vừa nhẹ vừa nặng. Gió đi qua không dấu vết, tựa giấc mơ không có bóng mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro