Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vãng Sự Như Yên - Quá khứ đôi ta

Tác giả: 咸鸭蛋真好吃 ( Hàm Áp Đản Chân Hảo Cật )
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Lời tác giả: Cảnh báo, vì phim chưa được phát sóng nên có thể khác với thiết lập nhân vật, vì vậy hãy cẩn thận khi "ăn".
_________

Thực vật, cây cối muốn thành tinh đã không dễ dàng, so với nhân gian, mộc yêu có thể sống sót ở Đại Hoang trong ba ngày lại càng khó khăn hơn. Đại Hoang bao la, hoang vu mênh mông, ngàn dặm đất trống, không bóng người ở. Một thân cây hoè mọc lên từ lòng đất ở vùng đất vàng cháy và chảy đá này. Điều đáng tiếc hơn nữa là nó đã sinh ra linh thức. So với đồng loại chết một cách vô thức và tê liệt, nó sống trong đau đớn, phải chịu cái khát, cái nóng,... mọi thứ buộc nó phải chiến đấu và tranh đoạt. Chỉ bằng cách đó nó mới có thể sống sót.

Xuân qua thu đến, trong cuộc cạnh tranh sinh tử thầm lặng nối tiếp nhau, Đại Hoang dần trở nên xanh tươi hơn và cây hoè đã trở thành kẻ thống trị ở núi Chư Bì. Thỉnh thoảng, vài loài yêu thú có cánh sẽ tạm thời ở lại trên người nó, thêm một chút sinh khí vào khoảng không tĩnh lặng. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, "sinh khí" đó sẽ lại biến mất trên bầu trời. Cây hoè không quan tâm đến những tiểu sinh linh này. Đương nhiên những yêu thú sẽ phải rời đi nhưng nó vẫn chỉ có thể ở yên tại chỗ.

Theo thời gian, cây hoè đã nhìn thấy rất nhiều kẻ vãng lai, nó không thể phân biệt được đại yêu và tiểu yêu. Đôi khi nó sẽ thấy vài tiểu yêu bị các đại yêu nuốt chửng, và khi đại yêu chết thì bọn tiểu yêu cũng sẽ phân xác nó ra để gặm nhấm. Yêu thú và thực vật cũng không khác gì nhau lắm. Xác của chúng luôn biến mất quá nhanh, thường là ngay khi mặt trời lặn. Tuy nhiên, nếu thảm thực vật suy tàn đi thì nó vẫn tồn tại cho đến khi mùa mưa tiếp theo đến.

Nó không thể đếm được bao nhiêu đợt mưa đã trôi qua, lũ yêu thú thường sẽ di chuyển về phía phía bắc. Sự tồn tại của một yêu thú có tứ chi khiến nó chú ý. Đó là một yêu thú có bộ lông trắng và đôi chân trần, ngoại trừ những yêu thú có cánh thì cây hoè chưa bao giờ được nhìn thấy thứ gì sạch sẽ và gọn gàng hơn nó. Yêu thú thông thường sẽ luôn bắt một số con côn trùng từ cơ thể nó và ăn chúng. Nhưng tiểu bạch yêu này chưa bao giờ làm thế, nó trèo lên cây hái hoa và quả để ăn. Lông nó gọn gàng, không có một vết bẩn nào. Hoa và quả nó hái được nhét đầy vào các hốc cây khác. Có gì mà nó đang giấu? Những cái hốc cây đó cách cây hoè quá xa, nếu nó muốn biết bí mật ẩn giấu trong đó thì chỉ có thể tiếp tục phát triển căn tu.

Một đợt mưa nữa trôi qua, một làn sóng yêu thú mới xuất hiện ở núi Chư Bì. Chúng trông rất giống những yêu thú ẩn náu trong lòng đất. Cây hoè không thể phân biệt được yêu thú có cánh, yêu thú có bốn chân, yêu thú có hai chân... tất cả chúng đã sớm có thể di chuyển. Tiểu bạch yêu nhỏ hơn yêu thú mới đến bốn đến năm lần. Xét về kích thước, nó trông không có lợi thế gì cả.

Nếu nó chết, liệu ta có thể biết được bí mật của cái hốc cây kia không?

Nghĩ đến đây, cây hoè không khỏi tăng tốc độ sinh trưởng của bộ rễ. Nó muốn đi càng nhanh càng tốt để tiếp cận tiểu bạch yêu kia trước khi nó bị đại yêu thú nuốt chửng. Tốt nhất là nên cứu nó. Nếu một ngày bọn họ có thể giao lưu, cây hoè có thể tự mình hỏi nó trong hốc cây rốt cuộc giấu cái gì.

Mối quan hệ giữa hai con yêu thú không độc đoán như cây hoè tưởng tượng, nó không thể hiểu được ngôn ngữ của bọn chúng và chỉ có thể nhìn thấy tiểu bạch yêu dẫn đại yêu thú đến hốc cây nơi nó ẩn náu trước đó. Đại yêu thú nhảy quanh hốc cây, thỉnh thoảng lại gần và liếm thứ gì đó. Còn tiểu bạch yêu trèo lên cây đào ở một bên cạnh, cầm quả đào nhai một cách thích thú, lắc lư chân và "chim chíp" không ngừng. Mãi đến khi mặt trời lặn, đại yêu thú mới rời khỏi hốc cây với khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt ươn ướt.

Cây hoè có chút mệt mỏi khi xem màn kịch này, bộ rễ của nó đã mở rộng đến thân cây đối diện, vô luận đại hay tiểu yêu thú, chúng cũng sẽ không ảnh hưởng đến nó nữa.

Hôm nay, là ngày hôm nay,...nó nhất định phải biết được bí mật này.

Rễ cây bật ra khỏi mặt đất, chui vào trong hốc cây, đại yêu thú ngửa mặt lên trời hú hét, chạy loạn xạ rồi bỏ chạy. Tiểu bạch yêu đang ngồi yên bình trên cây bị liên lụy, nó trong tay ôm quả đào vừa hái và ngã xuống. Một đôi cánh khổng lồ dang ra, Anh Chiêu vỗ cánh và giải cứu tiểu bạch yêu, nhưng trước khi kịp mở miệng, tiếng kêu của con cầy hương đã khiến tai hắn đau nhức. Hắn bất đắc dĩ thở dài, ngăn cản yêu thú chạy quanh: "Li Li, dừng lại đi!"

" Có kẻ phàn nàn với ta, có yêu thú gây rối. Ta kiểm tra chỗ này chỗ kia, nguyên lai là ngươi, khỉ con."

Khỉ con được Anh Chiêu ôm trong lòng chớp chớp mắt như không biết gì, nó như sợ hãi không hiểu lời hắn nói, máy móc gặm quả đào.

"Đừng giả ngu, ta biết ngươi hiểu. Ta đã gặp rất nhiều yêu thú sinh ra từ lệ khí. Ở Dao Trì bên cạnh vẫn còn có một vị thần hai đầu tám chân. Nếu ngươi còn tiếp tục giả vờ, ta sẽ nhét ngươi vào đấy!" Anh Chiêu nửa đe nửa dọa, tiểu bạch hầu hoảng sợ đánh rơi quả đào xuống đất, ôm lấy y phục của Anh Chiếu lắc lắc, như thể cầu xin và nịnh nọt.

"Còn ngươi," Anh Chiêu tức giận gõ vào đầu đại yêu thú, "Không phải chỉ là Hầu Nhi Tửu thôi sao? Làm như chưa từng uống bao giờ, sao lần nào cũng bị lừa? Nó ngon đến vậy sao?". Con cầy hương vẫn trông như lúc bỏ chạy, không thể cử động hay kêu la. Lông trên mặt ướt đẫm nước mắt, trông thật đáng thương và khốn khổ.

"Hầu Nhi Tửu này ngon đến mức nào? Ta muốn nếm thử. Uống hết đi, để ngươi không phải ngày nào cũng nghĩ đến nó." Anh Chiêu lẩm bẩm, từ bên hông lấy ra một cái bầu rỗng, trong tay nhào nặn hồi lâu, trong bầu vẫn không còn chút rượu nào, hắn không khỏi nhìn về phía hốc cây, nhìn thấy gốc cây hoè thấm đầy "nước cốt" nằm uể oải.

" Ah thì ra, nó chỉ là một yêu thú hai chân có cánh, không ở lại được bao lâu sẽ bay đi." Cây hoè nghĩ.

"Này, ở đây có một tiểu thụ yêu, hình như mắt ta mù thật rồi. Ta già thật rồi, đã đến lúc phải nghe theo Tây Vương Mẫu mà tìm người thừa kế rồi." Anh Chiêu vuốt vuốt chòm râu dê gọn gàng, liếc nhìn tiểu bạch hầu và cây hoè đang ôm lấy tay mình.

"Là duyên phận mà chúng ta gặp được hai tiểu yêu các ngươi. Mỗi động tĩnh và im lặng đều bổ sung cho nhau. Hôm nay ta sẽ đặt cho hai ngươi một cái tên, sau này các ngươi sẽ thay ta bảo vệ Đại Hoang."

Cây hoè vừa rồi không để ý, "Chỗ đất" kia quá bổ dưỡng, nó hấp thụ đến mức buồn ngủ, trong lòng dự định nuôi tiểu thú này để nó tạo ra "đất" bổ dưỡng như vậy mỗi ngày.

" Ly Luân", như thể tiếng sấm mùa xuân vang lên, cây hoè chợt hiểu được lời của tên yêu thú hai chân này, nó tự động xào xạc tán lá mặc dù trời không có gió. Anh Chiêu nhặt số lá hoè rơi trên người " Ta thấy ngươi rất tươi tốt và tán lá rất rộng. Vậy nên cái tên này rất phù hợp với ngươi "

"Tíc, chíp." Nghe thấy tên của cây hoè, tiểu bạch hầu lo lắng nắm lấy vạt áo của Anh Chiêu.

"Đừng hoảng, đừng hoảng," Anh Chiêu mỉm cười chỉnh lại y phục, " Khỉ con, lông trên người ngươi gọn gàng thế, sao không đặt tên là 'Yếm'--". Tiểu bạch hầu đột nhiên mở to mắt. Nó nhẹ nhàng kéo râu Anh Chiêu và ngước mắt nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ.

" Ai ya, ai ya, đừng nhìn ta với đôi mắt đáng yêu đó, ta sẽ suy nghĩ lại một chút, bình tĩnh bình tĩnh..." Nói vậy thôi chứ Anh Chiêu không giỏi đặt tên nhưng Doanh Mẫu Sơn Thần thì giỏi việc này, mà ngặt nỗi lại chẳng tìm thấy người đâu. Anh Chiêu lo lắng đến mức ôm tiểu bạch hầu đi vòng quanh, mãi đến khi cụp mắt xuống và nhìn thấy đôi chân đỏ rực của nó, hắn mới nảy ra ý tưởng.

"Khụ.." Anh Chiêu giả vờ hắng giọng, " Chu Yếm đọc gần giống Chu Nhan*, nghĩa là dung mạo xinh đẹp, ta rất hài lòng."

(*朱厌: /zhū yàn/- Chu Yếm; 朱 颜 /zhū yán/- Chu Nhan)

" Khụ khụ..." Tiểu bạch hầu đau lòng ho khan, giọng nói dần dần từ the thé chuyển sang trong trẻo: " Khụ. Chu... Chu Yếm đa tạ đại nhân."

"Ừm, không tồi. Một khi vượt qua bài kiểm tra hoành cốt, ngươi có thể coi là thành công trong việc tu hành." Anh Chiêu hài lòng vuốt ve cái đầu đầy lông của Chu Yếm.

Ta cũng có nên nói gì đó không? Ly Luân cố gắng mở miệng, đánh rơi rất nhiều cành lá khô héo nhưng không tìm thấy cơ quan phát ra âm thanh.

Li Li định cư ở núi Chư Bì, và Anh Chiêu không thất hứa. Hắn ta hàng ngày ngồi dưới gốc cây với một cuốn sách trên tay, nói về Pháp Luận Đạo. Ly Luân không biết tiến độ học tập của mình như thế nào, chỉ là hắn yên tâm khi nhìn hai yêu thú dưới gốc cây. Chu Yếm khá năng động, thường đến nghe thuyết pháp với trái cây trên tay và đưa một ít cho Anh Chiêu. Sau khi Anh Chiêu giảng xong, râu của hắn ta dính đầy nước trái cây và Tiểu Chu Yếm sẽ chôn phần lõi còn lại xuống đất.

Hoa nở hoa tàn, Anh Chiêu đã nói xong mấy tập sách, đang tuần tra thiên hạ theo chiếu chỉ của Thiên Đế. Chu Yếm thì phải ở lại núi Chư Bì với Ly Luân, kẻ chưa học nói.

"Ly Luân, Ly Luân, ngươi lại nở hoa rồi, mùi thơm quá, ta sẽ ăn nó cho ngươi xem."

"Ly Luân, Ly Luân, dưới thân ngươi có một cây dây leo dại, ta nhổ nó cho ngươi."

"Ly Luân, Ly Luân, quả của ngươi đắng lắm, không ngon bằng hoa của ngươi."

....

Một chuỗi lời nói như nước mưa, dục vọng của Ly Luân ngày càng lớn. Hắn muốn nói chuyện với Chu Yếm, muốn chạm vào y. Vậy nên, thụ yêu hung hãn tu hành, nuốt chửng linh lực, đoạt lấy tinh hoa. Kết quả là khí hậu ở núi Chư Bì ngày càng trở nên khắc nghiệt, mặt đất nứt ra từng mảnh, cỏ rụng thành từng đám, cây cối khô héo thành hàng, chim muông biến mất không dấu vết. Ngay cả bản thân Ly Luân cũng bị ảnh hưởng, lá rụng khắp nơi, chỉ còn lại một thân cây trơ trụi.

Lúc đầu, Chu Yếm vẫn mang thùng gỗ trứ huyễn hoá để gánh nước từ mương xuống tưới hoa cỏ, nhưng cuối cùng chỉ tưới cho cây hoè, lúc nào cũng gọi tên Ly Luân, sợ hắn sẽ chết trong im lặng mà không có lời giải thích nào.

Cạch-, một quả đào rơi vào thùng, nước bắn lên tung tóe rồi lại có thêm nhiều quả đào nữa rơi nặng nề vào thùng.

"Muốn ăn quả đào cuối cùng trên cây không?" Bóng người mặc lục bào như làn khói từ phía sau ôm lấy Chu Yếm, tùy ý vẫy tay, những quả đào trong nháy mắt chất thành một ngọn núi nhỏ.

" Ngươi là ai?"

" Ly Luân"

" Ngươi có thể nói chuyện rồi?!"

" Ừm. Ta bắt chước Anh Chiêu tạm thời biến thành hình dạng này. Còn cụ thể thế nào thì vẫn chưa nghĩ ra."

Khi hắn đang nói, những ngọn núi được bao quanh bởi những đám mây đầy màu sắc, chuông và trống vang lên. Anh Chiêu mặc y phục lộng lẫy bước xuống từ thang mây.

"Lão đầu, ngươi đã về rồi à?" Chu Yếm bỗng nhiên chạy ra khỏi vòng tay của Ly Luân, dọc theo vạt áo của Anh Chiêu leo lên vai hắn ta. Ly Luân chưa kịp làm gì đã bị đá bay, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Anh Chiêu mặc kệ Chu Yếm tùy ý, hỏi một cách vô cảm: "Ta vừa mới trở về sau chuyến tuân hành* thế gian, tại sao núi Chư Bì lại trở nên như thế này?"

(* Kiểu đi ngao du theo mệnh lệnh ép buộc )

"Ly Luân tu hành thiếu kiên nhẫn, nhất thời tẩu hoả nhập ma, gây ra âm dương mất cân bằng, xin đại nhân trách tội." Bóng người màu xanh đậm nửa thân vùi trong cây hoè giơ tay hành lễ. Mấy chục năm qua, Ly Luân đã hiểu rõ thực lực và tính tình của Anh Chiêu, thay vì giấu giếm, thà nói thẳng với hắn thì hình phạt có thể nhẹ hơn.

Những đám mây đủ màu sắc ở giữa không trung bỗng nhiên biến thành mây đen, tiếng chuông và tiếng trống dần dần biến thành tiếng sấm. Chu Yếm vội vàng nhảy xuống, đứng chắn trước Ly Luân " Chu Yếm không nhận ra Ly Luân bị tẩu hoả nhập ma để kịp thời ngăn cản, vậy nên bọn ta có chung tội. Xin đại nhân trách phạt!"

Cuồng phong nổi lên, mây đen ngày càng dày đặc. Chu Yếm bám chặt vào mặt đất để chống trọi, nhân hình của Ly Luân gần như bị xuy tán.

"Hừ--" Đột nhiên bầu trời trong xanh, không khí trong lành, Anh Chiếu bấm tay niệm chú, "Núi Chư Bì đã được phong bế trong năm mươi năm, trong vòng thời gian này ngươi có hạn khôi phục nguyên dạng của ngọn núi, nhưng không được phép sử dụng pháp thuật."

"Phù--" Chu Yếm cẩn thận thở ra và kéo Ly Luân đi.

"Chờ một chút," một cuốn sách ném về phía hắn, sương mù cuồn cuộn, Ly Luân vững vàng bắt được cuốn sách. Anh Chiêu tức giận khoanh tay "Trong khoảng thời gian này đừng có nhàn rỗi, trong đây ghi chép lại cách hoá hình của ta, vậy nên hãy thực hành nó nhiều hơn."

--

Năm mươi năm không phải là quá dài đối với Đại Hoang, trước khi đàn kiến kịp chuyển thức ăn về tổ, núi Chư Bì lại được bao phủ bởi lớp cỏ xanh. Trên ngọn núi xinh đẹp với làn nước trong vắt, một thiếu niên và một yêu thú đang bước đi chậm rãi với giỏ trái cây và rượu trên tay.

" Anh Chiêu đại nhân thực sự không trách ta sao?"

"Yên tâm đi, lão đầu đó là người dễ mềm lòng, nếu chúng ta mang chút lễ vật tới, lão nhất định sẽ không tức giận."

Ở Hoè Giang Sơn có một con đường tuyết ngăn cách nó với Đại Hoang. Khi nhìn vào, sẽ chỉ thấy một màu trắng xoá bao la làm thiếu niên tuấn lãng vô thức giật mình. Chu Yếm chạy tới chỗ rìa tuyết, ra hiệu hai lần, do dự một lần, sau đó ném giỏ trái cây vào trong ngực Ly Luân rồi trèo lên vai hắn nói: "Ly Luân, chúng ta đi nhanh thôi."

"Đây chính là tuyết mà ngươi nói sao? Thật đẹp."

"Trông cũng được," Chu Yếm lắc đầu đắc ý, " "Ngươi vừa rời khỏi núi Chư Bì, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi về quê hương của ta, núi Tiểu Thứ. Ở đó có rất nhiều đá ngọc thạch, khi ánh nắng chiếu vào, chúng lấp lánh ngân quang trông còn càng đẹp hơn."

Có sương khói dẫn đường, Anh Chiêu ngồi trong đình viện, nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu mới nói: "Nếu có lần khác, hình phạt sẽ không nhẹ."

"Lão đầu, bớt nóng đi," Chu Yếm cười vui vẻ bước tới, "Rượu được ủ ba mươi năm rất ngon đó."

" Ngươi thật sự không có việc gì làm mà," Anh Chiêu cười mắng, "Đã nhiều năm như vậy, cũng là lúc ngươi phải hoá hình. Tại sao ngươi cứ chần chừ không chịu ? Chẳng lẽ ngươi đã chán tu tập pháp thuật rồi sao?"

"Aiz," Chu Yếm một mặt kiêu ngạo thở dài, chống cằm nói: "Ta phải suy nghĩ thật kỹ, ít nhất hình dạng của ta phải xứng đáng với cái tên Chu Yếm này."

Bữa cơm là một bữa tiệc thịnh soạn cho cả khách và chủ, mãi đến khi trăng lên về phía Tây, Chu Yếm và Ly Luân mới xin phép cáo từ. Trên đường còn từng vết chân in hằn trên nền tuyết trắng, một sự im lắng khá trống vắng làm Ly Luân muốn nói chuyện với Chu Yếm: "Chu Yếm, vào ngày sinh thần của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn. "

"Hả?" Chu Yếm tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy thì lễ vật ngươi tặng cho ta mỗi năm sẽ ngày càng hào phóng hơn. Nếu khi ta tám trăm tuổi và trở thành một đại yêu, ta có thể tự xưng mình là "viên*"...., chẳng phải món quà ngươi tặng cho ta còn lớn hơn cả Đại Hoang sao?"

(* vượn )

"Dù sao thì ngươi cũng ấn định sinh thần của chúng ta vào cùng một ngày, vậy nên nếu ngươi trả lễ vật thì ta cũng sẽ không bị thiệt thòi gì đâu." Ly Luân cười nói.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, dưới ánh trăng, tuyết rơi thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất. Chu Yếm bị cảnh tượng này mê hoặc, nhảy vào trong tuyết, lớn tiếng nói với Ly Luân: "Ta đã nghĩ tới chuyện sẽ biến thành thế nào!"

Bước đi của Chu Yếm bước càng lúc càng nhanh, Ly Luân gần như không theo kịp y, theo bông tuyết nhảy múa, thân hình Chu Yếm dần dần dài ra. Mây che khuất mặt trăng, Ly Luân lạc đường trong làn tuyết, đến khi trăng lại ló dạng, một thiếu niên có mái tóc bạc, khuôn mặt xinh đẹp chạy tới chỗ Ly Luân: " Đẹp không?"

Trái tim Ly Luân đập thình thịch, sau đó hắn lại giả vờ bình tĩnh đáp: " Rất đẹp."

"Chậc, chán quá. Ta còn tưởng có thể hù dọa ngươi." Chu Yếm chán nản trêu chọc. "Nói trước, chuyện khác chúng ta có thể bị ràng buộc, nhưng trên toàn bộ Đại Hoang này ta chắc chắn là tuấn mĩ nhất."

"Được rồi được rồi, đại yêu Chu Yếm là tuấn mĩ nhất. Chúng ta về nhanh đi, nếu không về trời sẽ sáng. "

Sau khi rời khỏi núi Hoè Giang, trên đường chỉ còn lại Ly Luân và Chu Yếm giống như lúc đến. Điểm khác biệt là Chu Yếm không còn ngồi trên vai Ly Luân nữa. Trước khi họ đến núi Chư Bì, Chu Yếm đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hoa hoè. Ly Luân trong lòng thắt lại, càng nắm giữ bí mật trong tay, càng nóng vội càng phạm sai lầm. Khi hai người trở về nơi ở, họ nhìn thấy bản thể của Ly Luân nở rộ, từng đàn ong bay vo ve xung quanh.

"Ly Luân, tại sao ngươi lại nở hoa?"

"A, có lẽ đã đến mùa rồi." Ly Luân hoảng hốt giải thích.

"Thật sao?" Chu Yếm nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó lại thả lỏng, "Đúng lúc, ta muốn hái chúng đi ủ Hoè Hoa Tửu."

"Ừm..."

________

Dạo này có nhiều chuyện ghia, có những người nhận mình là " người qua đường " để tự cho cái quyền mạt sát, hạ bệ người ta kinh khủng🙃.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro