Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người ngươi yêu không phải ta

Nguồn : lofter
Tác giả: 不该被遗忘的尾迹 (Bất Cai Bị Di Vong Đích Vĩ Tích)

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
_______________________________

Mây mù che phủ ánh trăng khiến khung cảnh trong màn đêm càng trở nên tăm tối hơn.

Vân Quang Kiếm nhuốm máu, cùng với đó phát ra ánh sáng màu lam. Trác Dực Thần cầm thanh Vân Quang kiếm chém ra kiếm khí cắt xuyên màn đêm, lao đến tấn công Ly Luân.

Ly Luân nhẹ nhàng lắc lắc chiếc trống bỏi trong tay phát ra âm thanh chói tai. Hắn có thể nhìn thấy những đường gân trên trán Trác Dực Thần đang nổi lên, những đường yêu văn trên cổ hiện ra, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng đau đớn.

Dù đã kiệt sức nhưng Trác Dực Thần vẫn cầm chắc thanh kiếm không chịu ngã xuống, bởi vì người bất tỉnh đang nằm trên mặt đất phía sau chính là Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần không thể để kẻ lập dị này mang Triệu Viễn Chu đi.

Ly Luân cười hắc hắc tới gần Trác Dực Thần, hắn đi từng bước một nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ khinh thường, "Hiện tại không những không bảo vệ được ai, mà chính mình còn không bảo vệ được."

Trước khi Trác Dực Thần kịp phản công, hắn ta đã nắm chặt bàn tay thành quyền và đập vào mặt trống.

Máu tươi bắn ra, như những bông hồng đỏ rực thấm vào nền tuyết trắng. Trác Dực Thần cố gắng nắm lấy bàn tay đang ở rất gần của Triệu Viễn Chu nhưng cuối cùng chỉ nắm được một góc áo mà ngất đi.

Ly Luân ôm chặt Triệu Viễn Chu trong lòng như thể ôm được bảo bối. Lúc hắn chuẩn bị rời đi, cảm thấy có lực kéo, quay lại liền thấy tay Trác Dực Thần giữ chặt vạt áo của Triệu Viễn Chu.

Ngay cả khi bất tỉnh cũng không sẵn lòng buông bỏ?

Đúng là với A Yếm tình sâu nghĩa trọng...

Trong mắt Ly Luân lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn đưa tay ra tạo ra một luồng khí. Sau cùng, tay Trác Dực Thần chỉ còn nắm lại được một mảnh vải nhàu nát.

--

Hoàng hôn như lưỡi đao sắc bén xuyên qua tầng tầng mây trắng, chiếu lên một cây hoè khổng lồ, tăng thêm chút ánh sáng cho sơn động vốn tối tăm.

Ly Luân nhìn người đang ngủ, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Hắn đưa tay chạm vào mặt Triệu Viễn Chu. Đầu ngón tay lướt qua lông mày, vuốt nhẹ xuống sống mũi, cuối cùng chạm vào đôi môi hồng hào.

Ly Luân nhếch lên khóe môi, quỷ dị nói nhỏ vào tai y: "Cuối cùng ta cũng tìm được em."

Trong không gian vắng lặng, tiếng thở của hai người đặc biệt rõ ràng.

Theo sau câu này, Triệu Viễn Chu miễn cưỡng mở ra hai mắt đỏ ngầu, y lo lắng,  theo bản năng hỏi: "... Trác Dực Thần đâu? Ngươi đã làm gì hắn?"

Có lẽ giọng nói của y quá yếu ớt, Ly Luân sửng sốt trong giây lát, trông hắn ta bối rối và phẫn nộ nhìn Triệu Viễn Chu, "Vậy là nhân loại vẫn quan trọng trong lòng em? Quan trọng đến mức em phải tìm mọi cách để cứu tên rác rưởi kia cho dù đang bị phản phệ?"

"Ừ, hắn rất quan trọng với ta"

Câu nói của Triệu Viễn Chu không nặng không nhẹ nhưng lại giống như tảng đá vạn cân đè nén lên trái tim hắn. Lúc này, Ly Luân cảm thấy mình giống như một con chim mất đi đôi cánh, bị giam trong gông cùm và không cam lòng.

"Bạn lữ* của em là ta!" Ly Luân nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.

(* Bạn bè, bạn đồng hành hoặc vợ chồng )

"Kể từ khi ngươi giết Uyển Nhi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa." Từ lúc Triệu Uyển Nhi chết trong lòng y, trái tim này đã chết, Chu Yếm cũng không còn muốn tồn tại nữa.

"Haha...ha..." Ly Luân cười khúc khích, đôi mắt đỏ ngầu, "Ta sẽ giết nhân loại mà em đang nhắc đến."

"Cái gì......?"

Sắc mặt Triệu Viễn Chu tái nhợt, khóe miệng chảy ra máu, rõ ràng là tức giận đứng lên xuất đoản kiếm hướng vế phía Ly Luân, ép hắn phải lui về sau.

"Ngươi nói dối!!"

Ly Luân dựa vào bức tường lạnh lẽo, trong lòng không có chút cảm xúc nào: “Ta chưa bao giờ nói dối.”

Kì thực hắn không nói dối. Cơ thể hiện tại của Trác Dực Thần không chịu nổi thần lực của Băng Di, vài ngày nữa sẽ bạo thể* mà chết.

(*Cơ thể nổ tung )

"Ly Luân!" Hai mắt Triệu Viễn Chu đỏ lên, y không hiểu vì sao Ly Luân luôn muốn làm hại những người thân cận của mình.

"A Yếm, có ta ở bên là đủ rồi. Cớ sao em..."

“Bốp!!!” Sự đau đớn trên mặt khiến Ly Luân dường như thanh tỉnh.

Nước mắt Triệu Viễn Chu trào ra, Ly Luân có thể nhìn rõ ràng.

Đoản kiếm trong tay Triệu Viễn Chu rơi xuống, thân thể y không tự chủ run rẩy. Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ly Luân, con ngươi hắn phản chiếu hình bóng Chu Yếm nơi Đại Hoang, Triệu Viễn Chu cười khổ nói: “Ngươi là yêu Chu Yếm, không phải ta.”

Toàn thân Ly Luân tê dại, hắn nắm lấy lòng bàn tay Triệu Viễn Chu, cảm nhận ấn kí của bọn họ trên lòng bàn tay. Mỗi cặp bạn lữ ở Đại Hoang đều sẽ được ban phúc và khắc lên ấn kí riêng.

Hắn nhớ rằng khi Chu Yếm đặt ấn kí Bạch Trạch vào cơ thể mình, A Yếm trong ký ức của hắn trước khi chìm vào giấc ngủ là một thiếu niên thanh tú mang một thân bạch y và mái tóc bạc. Sau nhiều năm, khi hắn ta tỉnh dậy và trốn thoát khỏi đó. Ly Luân lại chỉ có thể nhận ra Chu Yếm bằng khứu giác, bởi vì nam tử trước mặt này đã thay đổi dung mạo, trên lông mày hiện lên nỗi buồn vô tận.

Triệu Viễn Chu nói đúng. Người mà hắn yêu sâu sắc từ trước đến nay đều là Chu Yếm, người đã cùng hắn lớn lên. Còn với Triệu Viễn Chu, người mang danh xưng nhân loại này, hắn lại không thể nhìn rõ là có yêu y hay không. Điều Ly Luân chắc chắn nhất là hắn vẫn có mong muốn chiếm hữu mà thôi.

Ly Luân nhìn người hốc hác trước mặt, trong lòng cảm thấy đau lòng: “Nhưng trong lòng ta, vẫn luôn đau đớn chỉ vì em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro