Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu một ngày kẻ thù đột nhiên trở về dáng vẻ ngày xưa, ta nên làm gì ?

Nguồn: lofter

Tác giả: 咕咕咕

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Nếu bạn chưa hiểu được thiết lập thì hãy quay về chương mở đầu của Rin để xem tóm tắt giả thuyết nhé.

Xưng hô sẽ là "Ta" - "Ngươi" hoặc "Ta" - "em" tùy đoạn và tùy chương.
_____________________________________

Triệu Viễn Chu cầm ô bảo vệ đám người Trác Dực Thần đằng sau, ánh mắt phức tạp nhìn về phía đối diện. Tám năm không phải là một khoảng thời gian dài đối với một đại yêu nhưng y vẫn có cảm giác như đang ở một thế giới khác. Triệu Viễn Chu thực sự đã lâu không gặp lại bằng hữu cũ của mình.

Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân, ở phía đối diện Ly Luân cũng đang nhìn Triệu Viễn Chu.

Bọn họ đáng lẽ ra nên vui mừng khi gặp lại bằng hữu sau chừng ấy năm xa cách. Nhưng đây thực sự không phải là tình huống thích hợp, sẽ tốt hơn nếu không có những người không cần thiết. Hơn nữa, Ly Luân chưa bao giờ thích nhân loại lắm.

"Các ngươi đi nhanh đi, đây là chuyện giữa ta và hắn, Bạch Cửu còn đang đợi ngươi." Triệu Viễn Chu nghiêm túc nói với Trác Dực Thần.

Văn Tiêu cùng Trác Dực Thần nhìn nhau, quay người rời đi không chút do dự. Đúng như lời đại yêu nói, việc ở lại đây sẽ chỉ trở thành gánh nặng, vì vậy tốt hơn hết là hãy nhanh chóng cứu Bạch Cửu.

Nhưng vào lúc này, Ly Luân vốn đang im lặng quan sát đã bất ngờ hành động.

Triệu Viễn Chu thấy hắn ta cong môi cười né tránh và tấn công vào lưng Trác Dực Thần và Văn Tiêu bằng pháp khí của mình. Nhìn thấy Trác Dực Thần sắp bị pháp khí xuyên thủng, Triệu Viễn Chu vốn đã đề phòng đã lâu cũng bay tới chặn đứng đòn tấn công của hắn. Sau đó y quay lại nhanh chóng bảo hộ Dực Thần và những người khác giúp họ thành công rời khỏi kết giới Đào Viên.

Ngay lúc Triệu Viễn Chu đang băn khoăn làm sao có thể thuận lợi như vậy thì cơn đau nhói xuất hiện khiến y cứng đờ tại chỗ. Đó chính là Lạc Hồn Châm của Ly Luân.

Mục tiêu của Ly Luân ngay từ đầu đã không phải là bọn người Trác Dực Thần. Hắn ta nhìn Triệu Viễn Chu đang quỳ một gối với vẻ mặt đau đớn sau khi nhận tác dụng của Lạc Hồn Châm. Hắn bình tĩnh cất pháp khí, ngồi xổm xuống, chiêm ngưỡng vẻ mặt thống khổ của đại yêu.

"A Yếm, em hiểu ta. Nhưng đừng quên, ta cũng hiểu em."

Hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán đại yêu rồi nói tiếp: "Ta có thể loại bỏ hai nhân loại đó bất cứ lúc nào, nhưng em thì không. Sẽ có nhiều cơ hội để ta khống chế em dễ dàng như lúc này, bị kim của ta đâm trúng sẽ không dễ chịu chút nào. Vất vả cho em rồi."

Triệu Viễn Chu còn chưa kịp đáp lại lời của Ly Luân, y khó có thể kìm nén cơn tức giận. Đương nhiên, Triệu Viễn Chu biết khi hắn xuất hiện nhất định sẽ xảy ra xảy ra chuyện nhưng y không bao giờ nghĩ rằng mục tiêu của Ly Luân lại là chính mình. Thân ảnh kẻ điên trước mặt dần dần cứng lại, Triệu Viễn Chu đơn giản là không còn có thể phản kháng, ngã xuống đất, để mình mất đi lý trí. Dù sao thì Ly Luân vẫn còn ở đó, hắn sẽ không tổn hại đến y.

Ly Luân, người trông có vẻ thoải mái, hắn thận trọng lùi lại một bước khi nhìn thấy Triệu Viễn Chu người đang dần bị lệ khí điều khiển. Nhưng hắn không dừng lại: "Đừng lo lắng, chỉ cần em vượt qua giai đoạn này, em sẽ không còn đau đớn nữa. Ta hứa với em rằng từ nay trở đi sẽ sống ẩn dật với em ở Đại Hoang và không bao giờ bận tâm về chuyện nhân loại nữa."

Lệ khí càng lúc càng mạnh, Triệu Viễn Chu đột nhiên mở mắt ra, đồng tử đỏ bừng đột nhiên xuất hiện, y hoàn toàn mất khống chế. Con quỷ mất kiểm soát trong mắt chỉ có con mồi, chậm rãi nhìn Ly Luân và nở một nụ cười khát máu.

Ánh sáng đỏ và ánh sáng xanh trong kết giới Đào Viên cạnh tranh nhau trong giây lát, chói mắt đến mức không thể nhìn rõ ai. Thời gian trôi qua, kết giới không còn chịu được sự cạnh tranh của sức mạnh khủng khiếp của quỷ dữ và dần rạn nứt rồi nổ tung. Cả hai người cũng đều bị hất văng.

Trong khoảnh khắc, sân Đào Viên bị san bằng. Ly Luân và Triệu Viễn Chu nằm trên mặt đất, bất tỉnh.

Khi màn đêm buông xuống, chưa một ai có dấu hiệu tỉnh lại, nằm trong đống đổ nát, xung quanh là sự im lặng chết chóc. Chu Yếm tỉnh dậy trước tiên, chậm rãi mở mắt, lắc đầu nhanh chóng đánh thức chính mình. Y nhìn quanh và tự hỏi tại sao mình lại ở nơi này.

Nếu không thể tìm ra câu trả lời, chỉ đơn giản là không cần nghĩ về nó nữa. Chu Yếm phủi phủi vết bẩn trên người, để ý tới y phục của mình, nhếch môi khinh thường:

"Chậc, chắc là Ly Luân làm. Lại dám cho ta mặc đồ đen, xấu quá đi, thật không có mĩ cảm*. Dường như, y cảm nhận được sự hiện diện của Ly Luân và quyết định tìm hắn ta tính sổ.

(* thưởng thức cái đẹp )

Chu Yếm theo hơi thở để tìm Ly Luân. Nhìn hắn ta đang bất tỉnh, sửng sốt trong giây lát, vội vàng quỳ xuống đỡ Ly Luân vào lòng.

"Ly Luân? Ly Luân? Tỉnh lại đi, ai đả thương ngươi!" Chu Yếm vội vàng truyền yêu lực cho Ly Luân, không để ý đến vết thương nhức nhối trong lòng mình do Lạc Hồn Châm gây nên.

Với sự giúp đỡ của Chu Yếm, Ly Luân từ từ mở mắt ra. Lần đầu tiên nhìn thấy đại yêu trong kí ức, hắn tưởng mình đang lạc trong mộng cảnh.

Hắn lẩm bẩm: "Quỷ trước khi chết cũng nằm mơ sao? Chu Yếm, ngươi đã trở lại rồi à?"

Chu Yếm nghe không rõ Ly Luân đang nói cái gì, nhưng thấy hắn đã tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó trong lòng lại cảm thấy khó chịu tuy nhiên cũng không để ý tới nó lắm. Thông thường khi y và Ly Luân đấu với nhau, sẽ luôn để lại một chút đau đớn.

Nhìn thấy Ly Luân đã hoàn toàn tỉnh táo, Chu Yếm nhìn hắn từ trên xuống dưới, không nhịn được nói: "Ly Luân, khẩu vị của ngươi thật tệ! Hình như ngươi toàn mặc đồ đen, sao lại thay cả y phục của ta nữa? Với cả từ khi nào ngươi trở nên yếu đuối như vậy? Ngoài ta ra, còn con yêu ma nào khác có thể làm ngươi bị thương đến mức này?"

Ly Luân hiếm khi trải nghiệm cảm giác bối rối, hắn nhìn đại yêu sống động trước mặt. Tóc bạc, mắt, cách nói chuyện này! Đây rõ ràng là Chu Yếm ngày xưa cùng hắn tuyên thệ! Chẳng lẽ đây là ảo cảnh?

Ly Luân tức giận và túm lấy cổ Chu Yếm. Hắn hung hăng nói với y: "Ngươi là ai? Mau giải trừ ảo cảnh!. Nếu không, ta sẽ khiến cuộc đời của ngươi còn tệ hơn cả cái chết!!"

Chu Yếm trong lúc nhất thời không để ý, sao liền bị cổ bóp cổ rồi?. Nhưng đối mặt với Ly Luân, y lại không thể ra tay, chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng. Sau đó, khi nghe những lời của Ly Luân, Chu Yếm cảm thấy hắn ta bị điên. Cảm giác khó thở đè nén nên chỉ có thể tát Ly Luân một cái để hắn buông ra.

"Khụ...khụ...ngươi bị bệnh à! Ngươi điên rồi, thật là ảo tưởng! Khụ...ngươi thậm chí không thể nhận ra ta. Ta là Chu Yếm!" Cảm giác đau đớn trong lòng ngày càng rõ ràng, nhưng Chu Yếm vẫn vậy, y vẫn lo lắng nhìn Ly Luân.

Sự thay đổi kỳ lạ đến mức Ly Luân không tin những gì Chu Yếm đang nói trước mắt. Hắn ta cười khẩy nói: "Được rồi, em giúp ta một việc nhé. Ta đã bị kẻ nào đó âm mưu và nhốt trong ảo cảnh. Ngay cả Liên Đồng Thuật* cũng không có tác dụng, ta thực sự không thể phân biệt được sự thật và những lời nói dối. Nếu em muốn ta tin em là thật cũng không sao."

(* Thuật nhìn thấu )

Ly Luân đến gần Chu Yếm, chậm rãi nói nhỏ vào tai y: "Chỉ cần em có thể làm được điều gì đó mà chỉ có hai ta biết, ta sẽ tin em, nếu em không dám thì sự thật rõ ràng. Kẻ nào dám biến thành bộ dạng của Chu Yếm ta sẽ biến hắn thành tro bụi!"

Đây là lần đầu tiên Chu Yếm nhìn thấy Ly Luân như thế này, hắn tuyệt vọng và điên cuồng khác xa với Ly Luân trong tiềm thức của y. Nhưng sau khi nghe được lời nói của hắn, y không khỏi có chút cảm động. Dù sao đi nữa, Ly Luân là người bằng hữu tốt duy nhất nếu nơi này bẩn thỉu thì cứ bẩn đi.

Với suy nghĩ này, Chu Yếm đã đồng ý với Ly Luân. Y nhanh chóng cởi y phục trải xuống đất, sau đó cởi ngoại bào của Ly Luân, phủ lên trên. Ly Luân cũng không chống cự và cho phép y hành động. Hắn muốn xem kẻ giả mạo này có ý đồ gì!

Sau khi tạo ra một cái "giường" sạch sẽ, Chu Yếm hài lòng gật đầu, cởi hết số y phục còn lại trên người. Sau đó, y nhìn Ly Luân, cau mày nói: "Cởi ra đi! Tại sao ngươi lại đứng đó? Không phải ngươi nói rằng muốn ta chứng minh bằng điều đó sao? Ta nghĩ rồi, đây là điều duy nhất có thể chứng minh rõ nhất."

Có lẽ, Chu Yếm coi não Ly Luân hỏng rồi thế là y vẫn kiên nhẫn, tiếp tục giải thích: "Ta thích chơi đùa ở nhân gian. Những kẻ nhân loại kia cũng có bằng hữu, có mối quan hệ rất tốt nhưng họ lại gọi nhau là phu thê. Và có những điều mà chỉ có bằng hữu tốt mới làm được với nhau. Lúc trước chúng ta cũng đã làm qua rồi còn gì?. Sau chuyện như vậy, ngươi nói rất thoải mái. Bây giờ việc ta phải làm là thế này. Ngươi không cởi thì làm sao chứng minh được?"

Trên thực tế, khi Chu Yếm mở miệng giải thích, Ly Luân đã ý thức được: Đây không phải ảo cảnh, đây là thực tại. A Yếm của ta đã thực sự trở lại. Có lẽ là sức mạnh của lệ khí quá lớn, không chịu sự kiểm soát nên đã bị phản ứng ngược.

Nhưng mặc kệ ra sao. Lần này, hắn thề rằng sẽ không cho Chu Yếm có cơ hội tiếp xúc với nhân loại nữa.

"A Yếm, em đang buồn ngủ, hãy ngủ một giấc đi." Ly Luân nhìn chằm chằm vào mắt Chu Yếm, một tay làm phép kích hoạt Lạc Hồn Châm cắm trong huyết mạch trái tim người kia, nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Chu Yếm dần dần mơ hồ, vô thức đáp lại: "Đúng vậy, ta buồn ngủ, thật muốn ngủ."

Vừa dứt lời, Chu Yếm liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngã vào trong ngực Ly Luân.

Ly Luân ôm Chu Yếm vào lòng. Hắn nhìn đại yêu trong tay, lòng thầm nghĩ: "Bọn họ đều là một lũ vô dụng, căn bản không xứng làm bạn của em. Chỉ có ta, chỉ có ta mới xứng đáng đứng bên cạnh em. Ta sẽ không cho Triệu Viễn Chu một cơ hội nào để xuất hiện nữa. Chu Yếm, từ bây giờ hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh ta."

Kể từ ngày đó, dù Trác Dực Thần và những người khác có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy Triệu Viễn Chu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro