Dây Tơ Hồng
Nguồn: lofter
Tên gốc: Hồng Thằng Kết
Tác giả: 飘啊飘 (Phiêu A Phiêu)
Nếu bạn cảm thấy chương quá dài và nội dung khó hiểu có thể lướt đến cuối trang xem phần Rin đã tóm tắt rồi từ từ đọc lại.
◬Cảnh báo OCC. Chương này không hoàn toàn giống thiết lập Chu Yếm trong phim, chỉ giữ lại mối quan hệ giữa Chu Yếm và Ly Luân là chủ yếu.
_________________________________
Theo truyền thuyết, ba vị thần đã biến thành ba ông già tội nghiệp và xin thức ăn từ cáo, khỉ và thỏ. Cáo và khỉ đều có thức ăn để giúp đỡ nhưng thỏ lại bất lực. Sau đó, thỏ nói: "Ngài có thể ăn thịt của ta!" Nó nhảy vào lửa và tự dâng mình làm thức ăn. Các vị thần rất cảm động và gửi con thỏ đến Cung Trăng, nơi nó có thể trở thành Thỏ Ngọc...
Cô bé nằm trong vòng tay mẹ, nghe mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ. Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào nhà khuấy động ngọn lửa ấm áp khiến bóng tối trên tường khẽ rung động.
Khi mây mù dần tan đi, cô bé từ dưới chăn vươn tay ra chỉ vào vầng trăng ngoài cửa sổ và nói: "Mẹ ơi, sao trăng thiếu một góc vậy?"
Người mẹ nghi ngờ nhìn về hướng cô bé chỉ, liếc một cái, hồi lâu không thể trả lời.
Không có tiếng trả lời của mẹ, cô bé kéo mạnh góc áo của mẹ để kêu gọi sự chú ý. Người mẹ vô thức giơ tay đóng cửa sổ lại, rút tay ra che mắt con gái, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là mây đen che khuất mặt trăng thôi. Con mau ngủ đi."
Cô gái vâng lời mẹ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt mẹ.
--
Chu Yếm ngồi ở ven đường, uống từng ngụm thuốc trong bình. Con đường đi đến sự bất tử của y đã gặp sai lầm và nguyên nhân sâu xa gây ra căn bệnh đã được tìm ra. Các vị thần đặc biệt chế ra một loại thuốc tốt nhưng y cảm thấy đắng không muốn uống nên đã pha thêm một chút dược liệu đặc biệt tạo vị ngọt.
Ven đường tấp nập người qua lại, những thương nhân phía trước che miệng thấp giọng bàn luận điều gì đó. Một đội kỵ binh phi nước đại qua đường, lập tức trấn áp mọi tin đồn.
Lý thúc bưng vò rượu nặng nề đặt lên bàn mà Chu Yếm đang ngồi, không khách khí ngồi xuống hỏi: "Tiểu thần tiên, ngươi có phiền khi ta ngồi vào chỗ này không?"
"Ta đương nhiên không ngại, Lý thúc, người muốn làm gì thì làm." Chu Yếm nghịch nghịch cục bông trắng trên tóc, sau đó cũng muốn uống một ngụm rượu.
Lý thúc nghe xong xua tay nói: "Uống đi, ta đãi ngươi. Tiểu nhị, mang thêm rượu!"
Một lúc sau, tiểu nhị ôm bình rượu trong tay chậm rãi di chuyển tới, hỏi: "Lý thúc, rượu bây giờ không còn nhiều nữa, giá rượu cũng không hề rẻ, bọn ta sợ sẽ phải đóng cửa ở đây. Bây giờ thúc vẫn còn có nhiều tiền như vậy để uống rượu hả. Lúc trước dì Trần còn nói muốn để dành tiền cho con trai lấy vợ, để ta trông chừng thúc."
Lý thúc sốt ruột giật lấy bình rượu trong tay tiểu nhị nói: "Thiên địa sắp sụp đổ, nếu còn sống sót là tốt rồi!"
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đồng loạt im lặng.
Sự im lặng xung quanh quá bất thường, sau khi cơn say lắng xuống, Lý thúc mới nhận ra mình đã nói gì. Lão sợ hãi liếc nhìn đội kỵ binh đã bỏ đi không còn dấu vết, tự đánh nhẹ vào mình và nói: "Ồ, nhìn cái mồm ta này.!"
Chu Yếm tựa cằm vào tay và nhìn lên bầu trời.
Y không biết khi nào xuất hiện vết nứt lớn trên bầu trời. Càng ngày càng to tạo nên một khoảng không đen xì như một cái hố lớn. Nó đã mở rộng ra không xa bên ngoài cổng thành. Cái hố tối đen như mực và đầy rẫy sự chết chóc, không một tu sĩ nào đi vào tìm hiểu nguyên do mà trở lại được. Vùng đất vía dưới vết nứt ấy đã trở thành một nơi chết chóc cho dù nhân loại có cố gắng hết sức để tu bổ nhưng nó vẫn không ngừng vụn vỡ thêm.
Người ta nói thiên địa sắp sụp đổ.
Để tránh bách tính rơi vào tình trạng hoang mang, nghi ngờ thường trực cũng như duy trì sự ổn định, triều đình đã ban lệnh cấm thảo luận bất cứ điều gì liên quan đến Thiên Động, đồng thời hứa rằng sẽ có người tận tâm giải quyết vấn đề.
Bây giờ nó dường như không có nhiều tác dụng.
"Có vẻ như thúc nên uống ít rượu hơn." Chu Yếm nhìn sang chỗ khác và cười.
"Ta sẽ đánh ngươi nếu còn cười lần nữa!"
"Lý thúc, nếu thúc có thể chạm vào một sợi tóc của ta, thúc được coi là có bản lĩnh."
Chu Yếm thả cục bông trên tóc xuống, nhanh nhẹn tránh khỏi nắm đấm của Lý Thúc và phóng ra khỏi quán rượu trong bộ y phục màu trắng. Mỗi lần bím tóc phía sau lắc lư đều toát lên một cảm giác vui vẻ và thoải mái.
Tiểu nhị đã cố gắng rất nhiều để thuyết phục Lý thúc bình tĩnh lại nhưng trong đầu hắn ta đang âm thầm tính toán xem mình nên yêu cầu Lý thúc trả bao nhiêu tiền... Nhân tiện, số tiền này có thể đến tay Chu Yếm không?
Kể từ khi vết nứt xuất hiện trên bầu trời, tình trạng hỗn loạn ở đã xảy ra ở nhiều nơi. Một số người cho rằng dù sao thì họ cũng sẽ không sống được lâu nên lấy hết can đảm để giết chết kẻ thù mà họ đã căm ghét bấy lâu nay. Một số người nói rằng họ là khách vãng lai đến từ nơi khác, họ có thể trở về quê hương của mình để tránh thiên tai ... Nhưng nhiều người vẫn sống cuộc sống ban đầu dưới áp lực của triều đình.
Rốt cuộc, chỉ có một số ít người điên cuồng. Những người còn lại chỉ muốn cứu mạng mình trong thời điểm khó khăn.
Yến Thành chỉ là một thị trấn nhỏ không thịnh vượng ở Đại Tề, nhưng ít nhất trong những ngày yên bình, người dân Yến Thành không phải lo cơm ăn áo mặc. Khi mới đến nơi này, bộ bạch y và mái tóc bạc của Chu Yếm đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò nên y đã lợi dụng điều này để giới thiệu bản thân.
"Ta là thỏ ngọc trên cung trăng, ta đến đây để giúp các ngươi kết tơ hồng! Nó có thể đảm bảo rằng khi gắn kết hai người thực sự yêu nhau, họ sẽ được an toàn, hạnh phúc và hòa hợp về mặt tình cảm."
Nhìn mái tóc bạc và đôi mắt đỏ của Chu Yếm, trông giống như một tiểu thần tiên từ thiên giới.
"Ngươi là thần, vậy tại sao không bổ thiên*!"
( * vá, sửa bầu trời )
Đôi mắt đỏ của Chu Yếm dán chặt vào tiểu tử hét lên những lời này, khiến nhóc sợ hãi lùi lại hai bước. Chu Yếm trợn mắt, liếc nhìn đám người vây quanh, cười nói: "Chỉ cần giữa các ngươi có nhiều tình cảm hơn, ta càng sớm có thể bổ thiên."
Nhưng bách tính ở Yến Thành hiển nhiên không tin, họ chỉ coi Chu Yếm là một kẻ điên khùng vì sợ hãi thiên hoạ mà thôi. Tuy nhiên, tiểu phong tử* này không giống thỏ yêu yếu đuối, bọn họ không thể đuổi y đi, cũng đánh không được nên đành phải mặc kệ.
(* Tên điên nhỏ )
Một cặp lão phu phụ yêu nhau nhiều năm rất thích khuôn mặt thanh tú của Chu Yếm nên đã mời y kết tơ hồng.
Nghe tin thỏ yêu hay càu nhàu sắp thi triển pháp thuật, nhiều người bỏ việc và đến sân nhà ông lão để xem náo nhiệt. Chẳng bao lâu sau các trên các bức tường và cửa ra vào đã chật ních người.
Ngón tay của Chu Yếm vẽ những ấn chú vàng phức tạp trong không trung. Quầng sáng vàng biến thành sợi dây mỏng màu đỏ và biến mất trên cổ tay của cặp lão phu phụ cùng lúc, chiếc nhẫn trên lòng bàn tay của Chu Yếm lại có thêm một sợi dây.
Tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy cảnh tượng lộng lẫy như vậy đều không ngừng kinh ngạc, dường như nửa tin nửa ngờ. Nhi tử của ông lão đến muộn trừng mắt nhìn Chu Yếm, nắm lấy tay hai vị phụ mẫu, nhìn trái nhìn phải.
Chu Yếm, người đang bị nhìn chằm chằm một cách vô tội, đã nhét hai tay vào tay áo mình một cách đau khổ.
Bà lão vỗ vỗ vai nhi tử để trấn an, sau đó bà hỏi Chu Yếm: "Sao chúng ta không cảm nhận được gì?"
Chu Yếm mỉm cười đáp: " Dây tơ hồng là trói buộc linh hồn, người bình thường không thể nhìn thấy và cảm nhận được."
Ông lão gật đầu hiểu ý, thấy phụ mẫu mình vẫn ổn, nhi tử của ông đã không thương tiếc đuổi Chu Yếm ra khỏi nhà. Nhìn cánh cửa gỗ cũ kĩ đóng chặt và đám đông rải rác trước mặt, Chu Yếm thở dài: " Những kẻ ngu dốt này!"
Lâu dần mọi người đều quen với sự tồn tại của Chu Yếm, câu chuyện kia cũng dần bị lãng quên.
Cho đến một ngày, ông lão vô tình bị trượt chân khi đang đi qua bậc thềm. Một tấm lưới màu đỏ từ không trung xuất hiện và giữ chặt ông lão. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều bị sốc.
"Dây tơ hồng có thể đảm bảo sự an toàn, yên bình và niềm vui cùng sự đồng điệu về cảm xúc phu thê"
Kể từ ngày đó, cái tên "Tiểu Thần Tiên" lan rộng khắp nơi trong thành.
-----
Sau khi né được nắm đấm của Lý thúc đang giận dữ, tiểu thần tiên nằm xuống bãi cỏ khô bên ngoài thành. Nhìn lên phía trên, tất cả những gì y có thể thấy là một màu đen vô tận. Trong không khí không có khí tức, khắp nơi đều là mùi chết chóc.
Chu Yếm giơ đưa những sợi dây trong tay lên, chỉ vào hố sâu trên đầu, lẩm bẩm: "Còn chưa đủ, ta mới đi qua bốn thành, còn chưa đủ để bù đắp cho những lão già trên thiên giới kia. Bọn họ không nói dối phải không?"
"Nói dối cái gì?"
Khuôn mặt đột nhiên xuất hiện khiến Chu Yếm sợ hãi đến mức suýt tát vào mặt hắn.
Bàn tay còn đang giơ lên trên không trung đã bị bắt lại, Chu Yếm nhìn thấy rõ đại ma đầu trước mặt, hai mắt sáng lên: "Ly Luân, sao ngươi lại tới đây!"
Chu Yếm và Ly Luân đã ở bên nhau từ khi sinh ra và đã trải qua hàng nghìn năm bên nhau. Năm đó Chu Yếm đột nhiên trở thành thần, không kịp nói cho hắn biết, y đã hối hận đã lâu.
Lần này, khi trở về nhân gian để hoàn thành nhiệm vụ, y cũng muốn tìm bằng hữu tốt của mình, một mũi tên giết hai con chim. Nhưng y không ngờ Ly Luân lại tự mình đến tìm đến.
Ly Luân mỉm cười, buông tay Chu Yếm ra, nằm bên cạnh y như cách hắn đã làm hàng trăm năm trước, "Ta không phải nên là người hỏi điều này sao? Làm sao ngươi vẫn có thể xuất hiện ở nhân gian? Đã trở thành thần tiên rồi à?"
"Không phải ngươi nên trả lời câu hỏi của ta trước sao?"
Ly Luân miễn cưỡng đẩy mặt Chu Yếm ra: "Ta đương nhiên là nghe thấy danh tiếng của người, từ khi tin tức Dương Thư chặt đầu phu quân mình lan truyền, tên của ngươi ở kinh thành đã trở nên cực kỳ ồn ào. Người ta nói rằng Hoàng thượng muốn gọi ngươi đến giúp đỡ ngài ấy một chút."
"Quên nó đi..."
Dương Thư cũng chính là người phụ nữ Chu Yếm đã gặp ở Yến Thành. Ngày Dương Thư thành thân với người yêu, nàng vui vẻ muốn nhờ Chu Yếm kết tơ hồng cho họ nhưng tên phu quân kia lại không chịu, cho rằng đây chỉ là mê tín, không nên cả tin.
Đầy nghi ngờ, Dương Thư đã bí mật mời Chu Yếm khi phu quân đang ngủ. Đương nhiên, không có gì ngạc nhiên khi hắn ta không đủ điều kiện là yêu nhau thật lòng để thắt dây.
Chu Yếm tiếc nuối nói: "Dương Thư, lẽ ra ngươi nên đến gặp ta sớm hơn."
Dương Thư nhìn chằm chằm vào người yêu đang ngủ say của mình, "Vẫn chưa muộn đâu."
Vài ngày sau, nàng ta mang dao tới bắt gian phu quân đang nằm trên giường với nữ tử khác khiến cả hai tử vong tại chỗ.
Có người nói Dương Thư quá bốc đồng. Nàng đứng trên pháp trường, ưỡn ngực nói: "Dù sao thiên địa cũng sập, hắn ta sớm muộn gì cũng chết, ta chỉ là tiễn hắn nốt quãng đường cuối cùng sớm hơn một chút."
"Vậy ngươi thì sao? Ta chỉ nghe nói phàm nhân thành tiên, chưa từng nghe nói thần tiên hạ phàm." Ly Luân nhìn những người xung quanh, trong mắt lộ ra cảm xúc khó đoán.
Thực ra, hắn cách nơi rất xa, nghe nói ở Yến Thành có tiểu tiên có thể kết tơ hồng liền bất chấp mà lao tới. May mắn thay, sau bao gian khổ, cuối cùng hắn cũng gặp được người mà mình hằng mong ước.
Hai người tuy rằng đã trăm năm không gặp, nhưng chỉ cần Chu Yếm cất tiếng liền coi như trăm năm xa cách không hề tồn tại.
"Ta xuống đây để bổ thiên." Chu Viêm chỉ vào vết nứt trên đầu.
"Bổ thiên? Thật sự có cách à?" Ly Luân vui mừng khôn xiết.
Chu Yếm giơ những sợi dây trong tay lên, thở dài: "Đương nhiên, chỉ là còn một chặng đường dài để bù đắp mà thôi."
"Vậy là ngươi đi khắp nơi để kết duyên? Chẳng lẽ chỉ có người thôi sao? Còn yêu ma khác thì sao?"
" Kết tơ hồng cho yêu ma khó hơn nhiều so với nhân loại. Dù sao, yêu đã sống quá lâu, khó có thể bộc lộ cảm xúc thật." Tay y đặt lên đầu Ly Luân, " Ngươi sẽ ở đây bao nhiêu ngày?"
Ly Luân đưa hai tay ra sau, để cho bóng dáng Chu Yếm che phủ hắn mà không có chút phản kháng nào, hắn chăm chú nhìn Chu Yếm nói: "Ta đi theo ngươi."
" Thật không?"
" Tại sao ta phải lừa ngươi? Vốn là ta không có cố định chỗ ở, ngươi hiện tại đã trở về, ta tự nhiên sẽ đi theo ngươi."
Chu Yếm trở nên vui vẻ rõ ràng. Ly Luân nhìn nụ cười của Chu Yếm bất giác cũng mỉm cười theo.
"Được rồi, vậy là ta sẽ có chỗ để ngủ."
"Hả?" Ly Luân nghi hoặc hỏi: "Bình thường ngươi sống ở đâu?"
Chu Yếm tự tin nói: "Trời làm chăn đất làm chiếu, ta thật sự không tìm được hốc cây hoang nào để ngủ một đêm. Nếu ngươi đến, có thể ngủ trong thân cây* độc quyền của ta."
(* Bản thể của Ly Luân là cây hoè )
Ly Luân: "............"
Ly Luân đi theo Chu Yếm, đám đông hòa vào nhau, dường như hắn đã được quay trở lại những ngày đầu tiên khi hai người đến chơi ở nhân gian.
Khi đó, Chu Yếm cũng vui vẻ lôi kéo Ly Luân, một người vô cùng căm ghét cái gọi là nhân loại đi khắp phố. Giọng nói của trẻ con ồn ào khó chịu, Ly Luân cảm thấy rất buồn bực.
Nhưng Chu Yếm lại đùa giỡn nhét vào tay hắn chiếc trống bỏi* mà trẻ con thích, nói rằng đó là quà của y, không được để mất. Chu Yếm còn ngọt ngào hơn người bán kẹo trên đường rất nhiều khiến Ly Luân bớt đi cảm giác khó chịu. Hình như nhân loại dường như không còn khó coi nữa.
(* Đây là trống bỏi Chu Yếm tặng cho Ly Luân. Hình như sau này nó cũng trở thành pháp khí của hắn. Mà...cùng tên là An mà sao ổng 'ngon', còn Rin thì...🥲)
Vì vậy, một ngày nọ khi trời mưa, Ly Luân mua một chiếc ô và đưa cho Chu Yếm. Đó cũng là món quà mà hắn dành cho y, mong muốn nó sẽ luôn đồng hành cùng Chu Yếm.
( Chắc mọi người nhớ cái ô của Đại Yêu qua mấy ảnh leak ra đúng không. Nó đấy, là nó đó.)
Con thỏ nhỏ của ta, từ giờ bất luận gió hay mưa, ta vẫn sẽ luôn ở bên em.
Người dân Yến Thành nhìn thấy Chu Yếm vốn luôn cô đơn nay lại có người đồng hành, kinh ngạc nói: "Tiểu thần tiên, đây là bằng hữu của ngươi đến thăm sao?"
Chu Yếm cầm lấy kẹo hồ lô mà Triệu tỷ tỷ đưa cho, sau đó đặt vào tay Ly Luân ra hiệu cho hắn ăn. " Đây là bằng hữu ta đã chơi cùng từ khi còn nhỏ. Hắn từ kinh thành đến tìm ta."
"Có phải cũng từ thiên giới không?"
" Bây giờ hắn ta chỉ là một yêu ma bình thường."
"Làm sao bằng hữu của Chu Yếm lại có thể là một yêu ma bình thường?"
Từ sau khi Chu Yếm rời đi, Ly Luân đã lâu không tiếp xúc với nhân loại nên giờ có chút choáng váng, bị y kéo đi khoe khoang hai lần, lại thêm suốt buổi chiều cứ bị cười nhạo, mặt hắn đỏ bừng. Cuối cùng, Ly Luân quyết tâm sẽ không bao giờ tiếp xúc với nhân loại nữa.
Buổi tối, Chu Yếm đang ngồi ăn trong quán mì, nói với Ly Luân: "Ăn nhanh đi, e rằng đây là ngày cuối cùng ngươi được ăn bữa tối thịnh soạn như vậy ở đây."
Ly Luân liếc mắt nhìn vết nứt bên ngoài, cau mày nói: "Tại sao người ở đây không rời đi?"
Chu Yếm còn chưa kịp trả lời, chưởng quầy với vẻ mặt nịnh nọt đã đi tới, ngồi cạnh Chu Yếm nói: "Tiểu thần tiên, vì cho ngươi nhiều đồ ăn ngon như vậy, xin hãy kể cho bọn ta nghe một chút về chuyện kia đi, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Chu Yếm nhận thức sâu sắc rằng sự chú ý của mọi người xung quanh giờ đều chuyển sang y, bao gồm cả những người lính trên lưng ngựa.
Bắt gặp phải ánh mắt sắc bén của quân lính Chu Yếm há miệng, không biết nên nói thế nào.
Chưởng quầy hung hãn đưa tay nắm lấy vai Chu Yếm nhưng lại bị Ly Luân chặn lại giữa không trung.
Hành động ngăn cản này dường như đã đánh mất sự tỉnh táo cuối cùng chưởng quầy, ông ta hét lên: "Tiểu thần tiên, nói cho ta biết, mau nói cho ta biết! Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy!"
Nhìn ông ta đang cuồng loạn, Chu Yếm vỗ nhẹ tay Ly Luân và yêu cầu hắn buông tay. Y trầm mặc một lát, lắc đầu.
Mọi người xung quanh đột nhiên nổ tung. Cảm xúc đột ngột sụp đổ khiến họ nhặt dao, nông cụ, mọi thứ có thể lấy được và lao về phía cổng thành.
"Thả ra! Tại sao bọn ta lại bị nhốt trong thành? Tại sao lại đưa bọn ta đi đến chỗ chết!"
Người dân Yến Thành rõ ràng đã mất trí trước cái chết.
"Tiểu thần tiên, không phải ngươi xuống đây để bổ thiên sao? Cứu chúng ta, cứu chúng ta!"
Trước khi những gương mặt quen thuộc vây quanh, Chu Yếm đã hạ quyết tâm và kéo Ly Luân rời đi.
Ly Luân ngơ ngác nhìn khung cảnh hỗn loạn trong thành, không thể liên tưởng những kẻ điên này với những người nhiệt tình lúc chiều.
"Thật khó tưởng tượng phải không? Trên thực tế, bọn họ bình thường không đối xử tốt với ta như vậy."
"Với vết nứt ngày càng lan rộng tạo nên những dị tượng mặt trời bất thường, mùa màng chết chóc và cổng thành bị bao vậy, cũng như những yêu ma trốn thoát không dấu vết. Thật kỳ lạ khi họ không thể đoán được cuộc khủng hoảng đang đến gần." Chu Yếm buồn bã nói: "Yến Thành là nơi mà ta ở lại lâu nhất. Vài ngày nữa sẽ là Lễ hội đèn lồng. Ban đầu ta còn muốn cùng ngưoi thả đèn Khổng Minh."
Ly Luân nghe xong liền nắm lấy cổ tay Chu Yếm nói: " Không ở Yến Thành cũng không sao, Lễ hội đèn lồng Khổng Minh ở kinh thành là hoành tráng nhất. Chúng ta quay về cũng không muộn."
Chu Yếm quay lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Yến Thành" trên cổng thành một lúc lâu, nghe chuyển động bên trong dần dần bình tĩnh lại, y nói với Ly Luân: "Chúng ta đi thôi."
Kinh thành là trung tâm của Đại Tề, thịnh vượng hơn Yến Thành mấy lần. Dù trời tối nhưng trong thành vẫn sáng rực rỡ. Hai ngày nữa sẽ là Lễ hội đèn lồng và mọi gia đình sẽ tràn ngập không khí vui vẻ.
Điểm khác biệt là là ở nơi Yến Thành kia là cuộc đấu tranh cuối cùng trước khi chết, còn kinh thành đang tràn ngập niềm vui, thực sự chào đón Lễ hội đèn lồng đến.
Khoảng cách từ Yến Thành đến kinh thành khá xa. Khi bọn họ càng rời vết nứt, trên đường càng có nhiều người hơn và những hạn chế ra vào bắt đầu được nới lỏng. Từ đó, Chu Yếm gặp được không ít đôi tình nhân trên đường đi, mấy sợi dây tơ hồng được nắm trong tay càng ngày càng phức tạp.
"Trên đời vẫn còn rất nhiều tình yêu đích thực." Chu Yếm giơ sợi dây đỏ hướng về phía vết nứt, cảm thấy có chút hài lòng. Y nhìn bóng tối phía xa thông qua sợi dây trong tay, đau khổ nói: "Đáng tiếc còn chưa đủ, ngươi cho rằng những lão già trên thiên giới đó có đang gạt ta không?"
Ly Luân trở về bản thể của mình là cây hoè, cũng giúp Chu Yếm trở lại nguyên hình. Sau đó, nhét con thỏ nhỏ vào bụng cây rồi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, nếu thiên địa sập, những vị thần này cũng không thể làm gì được. Hãy tự bảo vệ mình. Họ nhất định sẽ tìm cách tu bổ nó...Mặc dù trông không giống như chỉ dựa vào mấy cái dây tơ này là có thể lấp đầy được."
"Đương nhiên không chỉ có vậy." Chu Yếm xoay mình trong hốc cây, nhét đống dây vào trong ngực, "Còn có toàn bộ thần lực của ta."
"Cái gì?" Ly Luân sửng sốt một lát.
Chu Yếm hỏi: "Ngươi có biết ta làm sao thành tiên không?"
"Ta... không biết." Ly Luân do dự.
Chu Yếm đã kể một câu chuyện được lưu truyền khắp nhân gian: thỏ yêu biến mình thành thức ăn và làm lay động thần tiên, vì vậy nó được trở thành thỏ ngọc.
"Đã có thể biến mình thức ăn, ta đương nhiên có thể dùng chính mình để hàn gắn bầu trời."
Ly Luân im lặng nghe câu chuyện. Chu Yếm cảm nhận được Ly Luân đang bi thương, y dùng đôi tai dài vỗ vỗ vào bụng Ly Luân nói: "Chết không đáng sợ, có thể cứu giúp nhân gian, chết cũng không sao."
"Nhưng ta không muốn ngươi chết."
Chu Yếm lắc đầu: "Nhưng nếu ta không chết, các ngươi đều sẽ chết."
"Ta sẽ tìm cách khác."
" Ừm."
Chu Yếm không coi trọng sự việc này và y không nghĩ Ly Luân có thể tìm ra cách khác.
Danh hiệu Tiểu Thần Tiên từ lâu đã vang danh thiên hạ, đến nỗi người ta nhận ra hai người khi mới đặt chân đến kinh thành.
Bạch y và mái tóc bạc thực sự quá dễ thấy. Mọi người đều biết rằng có một tiểu thần tiên hạ phàm sẽ kết tơ hồng vào những người thật lòng yêu nhau để giữ họ được an toàn. Càng kết nhiều, bầu trời càng sớm được cứu vớt.
"Tiểu thần tiên tới cứu nhân gian!" Thuyết thư nhân* dùng giọng điệu cường điệu nói.
(*Người kể chuyện )
Chu Yếm làm việc không ngừng nghỉ trong hai ba ngày nay. Kinh thành đúng là trốn nhộn nhịp, đầy người và tiền của, nhưng số người thực sự cũng ít hơn nhiều so với những thị trấn nhỏ khác.
Sau nhiều ngày làm việc không mệt mỏi, dây tơ hồng không hề tăng lên nhiều như y tưởng tượng. Tuy kinh thành sôi động là thế nhưng dưới sự kiểm soát sát sao hơn của triều đình không thể tránh khỏi sự thiếu tự do và nhân văn.
Trong mấy ngày qua, Chu Yếm đã đi khắp kinh thành, qua các con hẻm nhưng kỹ viện là nơi duy nhất y tránh xa.
Chủ yếu là vì ánh mắt của Ly Luân quá đáng sợ nên không dám đi vào.
Bạch câu quá khích*, Lễ hội đèn lồng mà Chu Yếm hằng mong đợi cuối cùng cũng đã đến.
(*Bạch câu quá khích 白駒過隙: bóng ngựa trắng vút qua khe cửa, ý nói thời gian trôi qua mau.)
Những chiếc đèn lồng Khổng Minh tượng trưng cho niềm hy vọng của mọi người lần lượt bay lên bầu trời, tiếng cười nói tràn ngập khắp con phố.
Có một tiểu nha đầu chạy quá nhanh, vấp phải một hòn đá và tông vào người nữ nhân trước mặt. Nàng ta quay lại, xoa đầu đứa trẻ và nhét một viên kẹo hình con thỏ vào tay nó. Có một thiếu nữ cầm đèn lồng nghe lời thú nhận ngọt ngào của gã thư sinh với vẻ mặt ngượng ngùng. Có những đứa trẻ đốt pháo, bịt tai chạy thật nhanh, nghe thấy tiếng nổ, tiếng cười, tiếng la hét.
Chu Yếm mua một chiếc cối xay gió từ sạp ven đường và kiêu hãnh khoe với Ly Luân: "Nhìn ta này, nhìn ta này."
Y thổi hai lần về phía cối xay gió, nhưng cối xay gió không quay như mong đợi. Chu Yếm thổi ra hơi thứ ba một cách không mấy thuyết phục, và cối xay gió bắt đầu quay. Y mỉm cười giơ cối xay gió lên, muốn cho Ly Luân xem nhưng tình cờ nhìn thấy bàn tay của Ly Luân trước khi hắn kịp thu lại bùa chú.
Hóa ra không phải y là người thổi cối xay gió mà là Ly Luân làm phép gọi gió quay. Chu Yếm trừng mắt nhìn Ly Luân và khi y định nói điều gì đó thì lại nhìn thấy một chiếc đèn Khổng Minh mắc vào một cái cây cách đó không xa.
Chu Yếm đặt cối xay gió vào tay Ly Luân, bước tới và trèo lên cây, cẩn thận gỡ bỏ chiếc đèn xuống rồi nhẹ nhàng đẩy nó lên trời.
Sau khi "giải cứu" được đèn lồng Khổng Minh , Chu Yếm dựa vào cành cây nhìn bầu trời được thắp sáng bởi ánh đèn lồng. Cành cây mà y đang dựa vào đột nhiên trở nên mềm mại hơn rất nhiều - Ly Luân không biết từ khi nào anh đã chiếm vị trí của cái cây và ôm Chu Yếm vào lòng.
Chu Yếm cười nói: "Dạo này ngươi dính với ta như vậy, ta có thể thấy ngươi rất nhớ ta."
"Mấy trăm năm trước, ngươi bỏ đi đột ngột như vậy thậm chí còn không nói lời từ biệt, lần sau gặp lại đã cách xa, ta làm sao có thể không nhớ ngươi?" Ly Luân vuốt ve mái tóc bạc của Chu Yếm, nhẹ giọng nói.
Chu Yếm ngẩng đầu nhìn Ly Luân, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, trong mắt y cũng tràn đầy bóng dáng của Ly Luân. Trong đầu nghĩ gì đó, Chu Yếm nắm lấy áo Ly Luân kéo hắn xuống, hôn nhẹ lên môi hắn. Pháo hoa bay lên bầu trời phía sau, nổ thành một bông hoa tuyệt đẹp.
Ly Luân ngơ ngác nhìn Chu Yếm, đột nhiên hắn lật Chu Yếm lên một cành cây. Những cành cây rậm rạp bao quanh hai người họ, chặn chặt bóng dáng của họ. Ly Luân hôn y một cách mãnh liệt.
Ánh đèn nơi kinh thành sáng rực suốt đêm, những chiếc đèn lồng Khổng Minh lần lượt biến mất trên bầu trời.
Chu Yếm ngồi bên bờ sông có chút u sầu, nhìn chiếc đèn lồng Khổng Minh rơi xuống sông theo dòng nước trôi đi.
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Ly Luân đi tới, ngồi ở bên cạnh Chu Yếm, nhặt đèn lồng lên.
"Ta đang nghĩ... thật đáng tiếc nếu không thể trải qua Lễ hội đèn lồng năm sau."
Khi nghe điều này, Ly Luân gần như bóp nát chiếc đèn lồng trong tay. Chu Yếm vội vàng cứu chiếc đèn vô tội. Y cúi đầu xuống và nhìn thấy trên đó có dòng chữ "Thiên địa không được sập".
Hai người nhìn nhau không nói nên lời. Chu Yếm mỉm cười và đặt lại chiếc đèn xuống. Y nói với Ly Luân: "Đưa tay cho ta."
Ly Luân ngoan ngoãn đưa tay ra.
Chu Yếm lấy ra hai sợi dây màu đỏ trong tay, y cầm một sợi dây, nghiêm túc quấn quanh tay Ly Luân, chiếc còn lại đưa cho hắn: " Đeo nó vào cho ta. Đây là sợi dây bắt nguồn từ sinh mạng của Thỏ Ngọc. Nó sẽ là một lợi thế cho ngươi. "
Ly Luân thật đau lòng. Nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay biến mất, hắn rốt cuộc nhịn không được, nắm lấy tay Chu Yếm, đè nén cảm xúc hỏi: " Lệ khí của ngươi đã dứt chưa?"
Chu Yếm nghi hoặc hỏi: " Lệ khí?"
Ly Luân sửng sốt, nắm lấy tay Chu Yếm cẩn thận cảm nhận, trở nên kích động: " Lệ khí trong cơ thể ngươi đã biến mất, thần tiên nhất định đã tước bỏ nó khỏi ngươi. Lệ khí trong thiên hạ đều là do thế gian vạn vật sinh ra nhất định có thể thay thế sức mạnh của ngươi, ta sẽ đi tìm, cho đến khi ta trở về, ngươi nhất định sẽ không chết."
Chu Yếm hoàn toàn không hiểu Ly Luân đang nói gì, nhưng cũng vô thức gật đầu và nói: "Được rồi, ta sẽ đợi ngươi."
Nói xong, Ly Luân liền biến mất tại chỗ. Chu Yếm thậm chí còn không kịp nói lời nào để thuyết phục hắn ta ở lại, y giậm chân giận dữ, "Ta đã bảo ngươi ít nhất phải kết thúc Lễ hội đèn lồng mới được rời đi mà!"
Chu Yếm chán nản nằm xuống đất và buồn bã nhìn vết nứt phía xa.
Chỉ trong vài ngày, nó đã lớn dần lên và chỉ trong chớp mắt, nó gần như đã sắp lan đến cả kinh thành. Chu Yếm đưa mấy sợi tơ hồng lên trước mắt, lắc nó và sốt ruột cắn vài miếng.
Y thực sự nghi ngờ rằng những lão già tham lam trên thiên giới đó đang lừa dối mình, chờ đợi y chết cùng nhân gian, sau đó bọn họ có thể bổ thiên và chiếm giữ lãnh thổ của hai giới yêu và người còn lại.
Chu Yếm nghĩ thầm, với sức mạnh của thần hàng trăm năm và những sợi tơ hồng, lấy đâu ra niềm tin để bổ thiên?
Chu Yếm bắt đầu hy vọng rằng Ly Luân thực sự có thể tìm thấy lệ khí để mình không phải chết.
Y ngày ngày hoàn thiện việc kết duyên và ngày này qua ngày khác chờ đợi sự trở lại của Ly Luân.
Linh khí trên nhân gian ngày càng mỏng đi, kinh thành cũng không còn sôi động và thịnh vượng như khi diễn ra Lễ hội đèn lồng. Sự đảo lộn của thời gian và mặt trời đã khiến diện tích lớn cây trồng khô héo và khó trồng trọt.
Tình hình ở Yến Thành cuối cùng đã lan đến đây. Đường phố vắng tanh, bách tính muốn chạy trốn nhưng nhìn quanh thì thấy cái chết thì không còn nơi nào để trốn nên đành phải trốn ở nhà và sống trong hoảng loạn bằng cách thu thập lương thực.
Chu Yếm đang ngồi trên bức tường thành hoang vắng, thế gian bị bao phủ trong bóng tối, khó có thể biết được thời gian.
Việc bổ thiên không có tiến triển gì. Nhân loại không có khả năng để tâm tới việc nhân duyên, còn yêu ma thì gần như tuyệt chủng vì thiếu linh khí. Đã lâu không có thêm dây tơ hồng mới nên thiên giới cũng mất liên lạc với y.
Nhưng bây giờ cố gắng bổ thiên có lẽ sẽ càng lãng phí cuộc đời, Chu Yếm nghĩ.
Y nghĩ về việc liệu có phải vì quá vô dụng nên không thể thu thập đủ dây tơ hồng và không thể phát triển sức mạnh hay không.
Chỉ cần đợi Ly Luân trở về, mọi chuyện sẽ kết thúc khi hắn quay lại.
Sẽ luôn có một ngày chúng ta hết thức ăn. Những xác chết đói khát trên đường phố bốc ra mùi hôi thối, bầu trời trở nên tối tăm hoàn toàn. Những người gầy gò đốt củi và dựng một cái vạc, trong tuyệt vọng tìm đến những đồng loại đã chết của mình.
Củi còn lại không nhiều, trong phạm vi trăm dặm chỉ có thể nhìn thấy một điểm sáng. Những người quần áo bẩn thỉu, rách rưới chen chúc nhau tìm hơi ấm, chờ đợi cái chết không biết lúc nào sẽ đến.
Có người nhìn thấy Chu Yếm đứng cách đó không xa, hắn loạng choạng tiến về phía trước nhưng vì đói nên không thể làm được, hắn tuyệt vọng hét lên: "Không phải ngươi nói có thể bổ thiên sao?"
Dây tơ hồng bị bóp méo trong tay Chu Yếm.
"Ta..." Ta không thể làm được.
Kẻ này tựa hồ đã nghe được Chu Yếm nói không ra lời: "Ngươi không thể làm được? Vì sao lại nói với chúng ta ngươi có thể? Tiên nhân các ngươi sao có thể bình an vô sự?"
Chu Yếm vội vàng lùi lại hai bước, không nói nên lời.
"Ta biết rồi," hắn bỗng nhiên cười lớn, trong mắt tràn đầy ác ý, nói: "Ngươi xuống trần gian để làm đồ ăn cho chúng ta phải không?"
Đồng tử của Chu Yếm đột nhiên co rút lại: "Cái gì?"
Hắn ta nắm lấy góc áo của Chu Yếm, ngoại bào trắng tinh khiết bị dính đầy tro đen, "Mọi người đều biết rằng ngươi đã trở thành thức ăn cho các vị thần trước khi biến từ yêu thành một thần. Bây giờ ngươi có thể làm thức ăn cho con người chúng ta một lần nữa, phải không? Có hợp lý không?"
"Tiểu thần tiên tốt bụng, hãy cứu bọn ta."
Chu Yếm thoát khỏi tay của tên kia và nhìn vào đám đông đang đứng trước mặt, mặc dù đang nói những lời khen ngợi nhưng sâu trong đó đều là công kích ác ý. Chu Yếm bị đẩy đến chiếc vạc lớn do đám đông bày sẵn, y khó có thể kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể.
Mọi người tụ tập xung quanh, mọi ánh mắt đều nói rằng bọn họ muốn ăn thịt y.
Cái vạc sôi trước mặt, tiếng nước chảy, tiếng lửa cháy nghe có thể rõ mồn một.
Chu Yếm thầm nghĩ, 'mình sợ hãi cái gì?' Sự sợ hãi gần như tràn ra từ trong mắt và sự đau đớn trong lòng khiến Chu Yếm dần dần nhận ra đây chính là nỗi sợ chết.
Không ai không sợ chết. Đến một lúc nào đó, Chu Yếm đã mất đi quyết tâm muốn chết.
"Tiểu thần tiên, xin hãy cứu bọn ta, xin hãy cứu bọn ta."
"Cả người và quỷ đều chết, tất cả đều phải chết! Chỉ cần bọn ta sống thêm một chút nữa, thêm một chút nữa... có lẽ bọn ta sẽ được cứu."
"Ta có thể trở thành thần bằng cách ăn thịt tiên không?"
"Ta chỉ muốn sống sót!"
.....
Đám người ồn ào, mỗi lời nói ra đều khiến Chu Yếm cảm thấy hai mắt tối sầm, có chút khó thở.
Năng lượng của thần vốn ổn định lại đang hỗn loạn trong cơ thể y, Chu Yếm gần như ngã xuống đất vì cơn đau dữ dội trong giây lát. Một tia năng lượng đỏ tươi xuất hiện trước mắt, và ý thức của y rơi vào bóng tối.
Trong lúc choáng váng, Chu Yếm dường như nghe thấy tiếng kêu cứu. Y nghĩ có lẽ mình đã nhảy vào nồi, và bây giờ mình đã đến được địa ngục trước khi kịp nghe thấy tiếng than khóc. Những tiếng kêu và tiếng hú này khiến y khó chịu. Sau khi cố gắng ngăn chặn những âm thanh đó, đột nhiên lại có một tiếng động lạ.
Đó là âm thanh lạch cạch, bùm, bùm, bùm.
Y bị đánh thức bởi tiếng gọi.
"Chu Yếm!"
Dây tơ hồng trên cổ tay y tỏa sáng, xua tan bóng tối trước mặt. Chu Yếm vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang ngồi ở trên người Ly Luân, hai tay bóp chặt lấy cổ hắn.
Hô hấp Ly Luân yếu ớt dường như sắp chết.
Chu Yếm gần như nhảy ra khỏi người Ly Luân. Y ngửi thấy mùi máu nồng nặc từ cơ thể hắn và rất bối rối.
Y không dám đến gần Ly Luân nữa nên dùng tiên thuật để chữa lành vết thương cho hắn từ xa. Nhìn thấy Ly Luân đã bình phục, Chu Yếm mím môi hỏi: "Các vết thương trên người ngươi đều là do ta gây ra sao?"
Ly Luân khó nhọc đứng dậy, tiến về phía trước hai bước, dừng lại trước mặt Chu Yếm. Bởi vì không có linh lực, Ly Luân vừa mới cùng y đánh nhau, nếu y không kịp thời tỉnh lại có lẽ hắn đã chết.
Sau khi đến gần, nỗi buồn gần như trở thành hiện thực trong lòng Ly Luân khiến Chu Yếm cũng cảm thấy đau mũi, "Sao vậy?"
"A Yếm."
Chu Yếm chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bi thương như vậy ở Ly Luân "Làm sao để ngươi trở thành thần?"
Làm thế nào ta trở thành một vị thần?
"Ngươi đã từng nghe câu chuyện đó trước đây chưa..."
"Câu chuyện đó... đã lưu truyền trên thế gian hàng nghìn năm nhưng ngươi mới thành thần tiên cách đây vài trăm năm."
Chu Yếm sửng sốt một lát, cúi đầu nhìn thấy máu đỏ tươi đọng lại trên ngón tay mình, ký ức trước kia ùa về như thủy triều.
Sức mạnh và ký ức bị phong ấn mà các vị thần sợ hãi đều đã trở lại cơ thể y.
"A, ta nhớ ra rồi," Chu Yếm cười nói: "Thì ra lệ khí mà ngươi chạy đi tìm vẫn là trên người ta, ta lẽ ra nên biết rõ hơn, không nên để ngươi tốn công vô ích. "
Trong bóng tối, Ly Luân nhẹ nhàng ôm Chu Yếm.
Chu Yếm nhớ lại.
Câu chuyện con thỏ tự biến mình thành đồ ăn và dâng cho các vị thần là một ký ức bị các vị thần ép buộc đưa vào đầu y, chỉ để Chu Yếm có thể liều mạng mà không chút do dự.
Khi ở nhân gian, thỉnh thoảng y sẽ bị lệ khí điều khiển và lao vào đại khai sát giới. Y và Ly Luân đã thử vô số cách nhưng không thể kiểm soát được. Lệ khí của trời đất không thể dễ dàng bị thần linh các tầng lớp đàn áp.
Lệ khí phát triển đồng sinh cùng với Chu Yếm và không thể loại bỏ. Họ chỉ có thể lợi dụng sự tỉnh táo của Chu Yếm để cưỡng bức cấy ghép ký ức mới vào và đưa y trở lại nhân gian. Bọn họ sử dụng vô số tiên lực để phong ấn sức mạnh của lệ khí.
Bây giờ khi y đang trong tình trạng suy sụp tinh thần, lệ khí đã phá vỡ phong ấn và giành lại quyền kiểm soát cơ thể.
Nhìn lại chặng đường bọn họ đi qua, thấy xác người và máu vương vãi khắp mặt đất. Ngoại bào trắng tinh khiết của y giờ đây bị nhiều lớp máu nhuộm thành màu đỏ thẫm gần như hòa vào màn đêm. Máu vẫn đang rỉ xuống. Bất kể có được Ly Luân bế lên hay không, tay y đều vẫn dính đầy máu.
Nếu dây tơ hồng không đánh thức sự tỉnh táo của Chu Yếm vào giây phút cuối cùng, e rằng tất cả nhân loại và yêu ma sẽ chết dưới tay y trước khi chết vì thiên hoạ.
Chu Yếm lại dựa vào vai Ly Luân, không thấy rõ biểu tình của hắn, cười nói: "Đây là... nguyên nhân những lão già đó không chịu nói cho ta biết sự thật. Dưới vết nứt, nếu năng lượng lệ khí phá vỡ thông qua phong ấn và hoàn toàn mất kiểm soát, đừng nói đến nhân loại, thần tiên cũng bị ta giết chết."
"Đúng vậy, ngươi là người mạnh nhất." Thanh âm Ly Luân đè nén sự run rẩy, "Ta tìm kiếm hồi lâu, phát hiện linh lực cạn kiệt, các quái vật đều chết, sau đó ta tìm được ngươi....A Yếm, ta xin lỗi, xin lỗi."
"Ngươi đang xin lỗi vì điều gì?"
Tại sao những lão già trên bầu trời lại yêu cầu y làm điều này? Họ muốn đưa Chu Yếm vào chỗ chết và họ cũng muốn bổ thiên bằng lệ khí của y.
Những thiếu sót của thiên địa chỉ có thể cứu vãn bằng chính thứ nó tạo ra. Chu Yếm nhìn bầu trời và nghĩ rằng có lẽ đây là số phận.
"Ly Luân, buông ra đi." Chu Yếm nắm chặt dây tơ hồng trong tay, "Đã đủ lâu rồi... Đã đủ lâu rồi."
Y phục của Chu Yếm đẫm máu với mái tóc bạc lung lay trong gió. Sau khi nhớ lại mọi thứ, y vẫn phải bước đi trên con đường khiến bản thân sợ hãi. Y mỉm cười nói: "Ta sẽ không trả lại chiếc ô mà ngươi đã tặng. Nếu có kiếp sau, ngươi vẫn có thể tìm thấy ta với chiếc ô này".
Ly Luân mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại chỉ cảm thấy cánh tay mình trống rỗng. Chu Yếm không dám nghe những gì Ly Luân nói, y không nỡ nhưng vẫn phải chết.
Năng lượng đỏ tươi xoay quanh Ly Luân và lao thẳng lên trời mà không chút do dự.
Ly Luân cúi đầu, dùng sức nắm chặt cổ tay còn lại của mình, suýt nữa làm gãy tay nơi có sợi tơ hồng.
Chu Yếm đã từng bị đưa đến nhân gian và không thể nói lời từ biệt với hắn nhưng hắn có thể đợi, đợi Chu Yếm y trở về hoặc đợi y một lần nữa trở thành thần, nhưng bây giờ sự chờ đợi của hắn đã định sẵn là không có kết quả.
"Đã đến lúc bình minh." Ly Luân lẩm bẩm.
Trời đã sáng. Hắn vẫn không cứu được người trong lòng.
Tiếng reo hò từ khắp nơi truyền đến tai Ly Luân.
"Chờ em trở về... Chu Yếm của ta."
__________________________________
Tóm tắt
Trong một truyền thuyết, ba vị thần biến thành ba ông già xin thức ăn từ cáo, khỉ và thỏ. Thỏ tự dâng mình làm thức ăn, khiến các vị thần cảm động và đưa thỏ lên Cung Trăng trở thành thỏ ngọc.
Chu Yếm là thỏ yêu đang tìm cách cứu nhân gian khỏi sự tan vỡ của thiên địa bằng cách thu thập những sợi duyên mệnh giữa những người thật sự yêu nhau. Sau đó, Chu Yếm gặp lại Ly Luân cùng nhau tìm cách tu bổ thiên địa. Nhưng tình hình ngày càng tệ do vết nứt lớn trên bầu trời.
Sự thật được hé lộ. Chu Yếm mang theo mình sức mạnh hủy diệt - lệ khí ( sự oán giận của trời đất ) mà hình thành. Các vị thần muốn mượn sức mạnh đó để giúp nhân gian và cũng như đẩy Chu Yếm vào chỗ chết.
Nhưng tình thế nguy cấp dẫn đến việc Chu Yếm phải hy sinh bản thân để cứu giúp nhân loại. Mặc dù Ly Luân muốn giúp đỡ, Chu Yếm vẫn quyết tâm thực hiện hy sinh của mình vì đó cũng là số mệnh y phải gánh chịu. Khi chấp nhận cái chết, y mong rằng Ly Luân sẽ chờ mình trở về ở kiếp sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro