Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại Tuyết


Nguồn: lofter
Tác giả :咕咕咕

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Chương này buồn vui lẫn lộn làm Rin như con dở.

___

Ở Đại Hoang không thường xuyên có tuyết. Tuyết đối với nhân gian chỉ là một loại khí tượng nhưng đối với yêu ma nơi Đại Hoang, tuyết không phải là một dấu hiệu tốt. Tuyết rơi càng dày, quái vật sắp quay trở lại Đại Hoang càng mạnh mẽ. Đây là một dấu hiệu đáng lo ngại.

Vào những ngày này, tuyết bắt đầu rơi ở vùng hoang vu rộng lớn hàng nghìn năm không có tuyết. Ly Luân nhìn tuyết rơi bên ngoài dày đặc, rũ mắt xuống, quay đầu nhìn Chu Yếm vẫn còn mê man trên giường.

Hắn bình tĩnh đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Chu Yếm, đột nhiên có chút sợ hãi.
'Chẳng lẽ là... Không! Ta không cho phép!! Ta không bao giờ cho phép!!! Ta còn chưa trả thù A Yếm, sao A Yếm có thể bỏ đi được?' Nghĩ vậy, Ly Luân lay người Chu Yếm một cách mạnh bạo.

Chu Yếm đã rất yếu kể từ khi yêu lực tiêu tan, y nhanh chóng tỉnh dậy sau khi bị Ly Luân lay mạnh. Chu Yếm khẽ thở dài, không ngồi dậy mà chỉ nằm trên giường sờ nhẹ lá cây hoè trên cổ tay.

"Ngươi không sợ khi đang ngủ, ta sẽ giết ngươi sao?"

"Sẽ không. Ngươi đã dùng mọi biện pháp có thể để mang ta trở lại Đại Hoang, sao có thể để ta đi dễ dàng như vậy?"

"Ngươi nghĩ rằng mình biết rõ về ta, lão bằng hữu?"

"Ừ, ta biết ngươi rất rõ đấy, lão già."

Ly Luân nhất thời bị chặn miệng, không nói nên lời, hắn không tức giận mà cảm thấy có chút hoài niệm. Ngày xưa hắn và Chu Yếm đi chơi với nhau cả ngày , cùng nhau làm tất cả mọi thứ. Hắn ta cũng chưa bao giờ có thể đánh bại Chu Yếm.

Tâm trạng của Chu Yếm đã cải thiện rất nhiều, và y cũng nhớ những ngày đã qua. Bây giờ y đã được đưa về Đại Hoang, cũng dần chấp nhận và không còn vùng vẫy nữa. Chu Yếm chậm rãi ngồi dậy, nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: "Tuyết rơi dày quá... Đúng vậy, đã đến lúc tuyết bắt đầu rơi rồi."

Ly Luân nghe thấy, hừ lạnh nói: "Đừng đa cảm như vậy, tuyết dày như vậy, yêu ma hẳn là rất mạnh mẽ. Ngươi như bây giờ, có xứng đáng không?"

Chu Yếm chỉ cười, nhàn nhã nói: "Ngươi chỉ có ba ngày, ba ngày sau còn muốn báo thù, liền không có cơ hội."

Ly Luân không phản bác mà im lặng rời khỏi sơn động.

-Ngày áp chót của cái chết của Chu Yếm-

Tuyết vẫn rơi, bị gió cuốn đi và hoành hành khắp Đại Hoang. Những yêu ma đều đã bắt đầu ẩn mình trong hang động của chúng, mỗi người đều đang đoán xem lần này yêu nào sẽ biến mất.

Ly Luân đã sớm đem thuốc còn đang bốc khóc đặt ở cạnh giường. Hắn ta trông có vẻ sốt ruột, nhưng vẫn cẩn thận đỡ Chu Yếm ngồi dậy trên giường. Ôm người vào lòng, lấy thuốc trong tay và từ từ đút cho y .

Chu Yếm không chống cự, chỉ cau mày sau khi nếm vị đắng của thuốc. Y cả đời đều bao dung và đầy kiên cường, nhưng hiện tại, nhìn thấy Ly Luân thì không nhịn được nữa.

Chu Yếm nắm lấy tay áo của Ly Luân và đưa tay xin kẹo. Thuốc thực sự quá đắng. Ba ngày qua đều phải uống, Chu Yếm không muốn chịu đựng thêm nữa.

Ly Luân quả thực đã có chuẩn bị. Hôm qua khi rời Đại Hoang để đến nhân gian mua thuốc. Hắn đã nghe người bán thuốc nói rằng loại thuốc này rất đắng, tốt nhất nên trộn với mạch nha để giảm bớt vị đắng. Ly Luân không biết tại sao mình lại không từ chối lời đề nghị của kẻ này. Khi hắn phản ứng lại thì kẹo đã được mua rồi.

Ly Luân đưa kẹo cho Chu Yếm. Nhìn sắc mặt y dịu đi, ánh mắt hắn phức tạp nói.

"Ngươi không có hỏi ta cho ngươi uống gì, chỉ ngoan ngoãn uống thôi? Trước đây ngươi không có như vậy."

"Là độc hay thuốc bổ, đối với ta bây giờ đều không còn ý nghĩa gì nữa. Ly Luân, trước đây ngươi cũng không giống như vậy."

Ly Luân hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Chu Yếm nhưng thân thể hắn lại có chút cứng đờ.

"Yên tâm đi, không có độc, hiện tại ngươi quá yếu, yếu đến mức ta không nghĩ ra cách trả thù ngươi. Ta sẽ đợi ngươi khỏe lại...!"

Chu Yếm nghe được lời dối lòng của Ly Luân, đột nhiên hơi nhếch môi, nắm lấy cánh tay hắn, rướn người lên dùng môi chặn lại những từ còn chưa kịp phát ra.

Đôi môi của Chu Yếm mềm mại cũng giống như cơ thể y vậy. Khi hai người hôn nhau, Ly Luân vô thức ôm y thật chặt, giống như trước đây.

Sau nụ hôn dài, Ly Luân vẫn ổn nhưng Chu Yếm lại suy nhược, không khá hơn trước là bao, dựa vào vòng tay đối phương dần dần thoải mái. Đột nhiên, không khí tràn ngập một "mùi" tình sắc. Bàn tay Ly Luân đang định đưa xuống dọc theo ngoại bào bung xõa của Chu Yếm thì bị ngăn lại. Chu Yếm nhìn Ly Luân với ánh mắt đầy trìu mến.

"Ly Luân, ngươi thích ta đúng không?" Chu Yếm tự tin hỏi, dựa vào ngực Ly Luân nghe tim hắn đập như trống.

Ly Luân dường như vừa bị sét đánh. Hắn đã sống hàng nghìn năm và chưa bao giờ biết thế nào là hạnh phúc. Nhưng hắn không muốn nhìn thấy Chu Yếm ở bên cạnh bất kì kẻ nào khác, chẳng lẽ hắn thật sự thích Chu Yếm sao? Không, không có khả năng như vậy, đó là loại tình cảm thấp hèn chỉ có nhân loại mới có được!

"Ngươi nói vớ vẩn! Chúng ta chỉ đang..."

"Được rồi, ngươi không thích ta." Chu Yếm ngồi trước mặt Ly Luân, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn. "Là bởi vì ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta muốn cùng ngươi thề với Đại Hoang, lập khế ước cộng sinh." Chu Yếm lại hôn Ly Luân, nói: "Chúng ta thành thân đi, ngươi có đồng ý không? "

Ly Luân kỳ thực có thể đẩy y ra rồi bỏ đi, nhưng ánh mắt Chu Yếm quá sạch sẽ làm hắn giống như bị dao ghim tại chỗ, không thể động đậy. Lúc Ly Luân kịp phản ứng, miệng hắn đã vô tình đồng ý.

Nhìn thấy Ly Luân đồng ý, Chu Yếm bỗng nhiên gục xuống, ngã vào trong ngực Ly Luân, toàn thân y lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt. Bản thể Ly Luân là một cây hoè, thường sẽ không thể tiếp xúc với lửa. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Chu Yếm, hắn cũng không thèm để ý nữa, xua tay đốt một ngọn lửa trong sơn động để nhiệt độ tăng lên.

"Chu Yếm, ngươi hiện tại quá yếu, bên ngoài còn có gió tuyết, ngày mai chúng ta thề nguyện, được không?" Ly Luân nhẹ nhàng hỏi.

Chu Yếm lại bướng bỉnh đứng dậy và nói: "Không, bây giờ chúng ta hãy tuyên thệ. Chúng ta không cần phải ra ngoài, chỉ cần lạy trời đất thôi." Chu Yếm đã sẵn sàng ra khỏi giường.

Ly Luân sợ hãi, vội vàng lấy áo choàng quấn quanh người Chu Yếm, bất lực đỡ y đi đến gốc hoè già.

Chu Yếm sờ sờ cây hoè già, trong lòng có chút áy náy. Y tự nghĩ: Dù có bao nhiêu tính toán, vào lúc này ta thật sự muốn trở bạn lữ của ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, xin lỗi người, ta không còn nhiều thời gian nữa.

Y nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và nhìn Ly Luân.

"Sở dĩ hôm nay ta nóng lòng thề nguyền là vì ngày mai ta muốn trải nghiệm nghi thức thành thân của nhân gian. Ạ hèm, ngươi cũng biết ta thích đến nhân gian chơi đùa nhưng sau khi thành thân với ngươi, ta sẽ không bao giờ đến đó nữa. Ta sẽ mãi mãi cùng ngươi ở Đại Hoang. Chỉ cần hứa với ta nhé, được không, Tiểu Ly?"

Ly Luân vốn là không muốn. Hắn không thích nhân gian, huống chi là lễ nghi của bọn chúng. Nhưng thật sự đã lâu lắm rồi hắn mới nghe Chu Yếm gọi mình một tiếng "Tiểu Ly" nên đã gật đầu đồng ý.

Sau khi mọi vấn đề được nói qua một cách đại khái, Ly Luân đồng ý với Chu Yếm và bắt đầu tuyên thệ với Đại Hoang.

Hai đại yêu quỳ xuống lạy trời đất. Lập huyết trận và niệm chú, Ly Luân thay Chu Yếm và thông báo cho lũ quỷ rằng hai đại yêu đã trở thành bạn lữ, và buổi lễ đã hoàn thành.

Chu Yếm đã nói rất nhiều, thậm chí chảy máu và khuôn mặt trở nên trắng bệch, cuối cùng y không thể cầm cự được nữa và ngất đi trong vòng tay của Ly Luân.

Tuyết bên ngoài đã trở nên nhẹ hơn và gió đã ngừng thổi.

-Ngày cận kề của cái chết của Chu Yếm-

Đêm qua Chu Yếm lại lên cơn sốt cao, Ly Luân chăm sóc y đến nửa đêm mới có thể ổn định tình trạng. Nhìn thấy khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Chu Yếm, Ly Luân càng không muốn đánh thức, đắp chăn bông chặt hơn cho y.

Ly Luân chuẩn bị rời khỏi sơn động để mua những thứ cần thiết cho việc thành thân. Hắn bước ra nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong lòng có chút bất an. Tuyết vẫn rơi nhưng cường độ chỉ bằng một nửa so với hôm qua. Hắn cố gắng đè nén sự bất an trong lòng, biến mất trong gió tuyết mà không hề suy nghĩ.

Ngay khi khí tức của Ly Luân vừa biến mất, Chu Yếm nằm trên giường đột nhiên mở mắt. Y cảm nhận được một chút yêu lực còn sót lại trong cơ thể mình và mỉm cười cay đắng.

Nếu Ly Luân không truyền cho y sau khi hôn mê tối hôm qua, có lẽ y sẽ không thể hoàn thành kế hoạch ngày hôm nay. Nghĩ tới kế hoạch, Chu Yếm không còn do dự nữa, muốn dùng thủ đoạn nào đó lừa gạt Ly Luân đi đến bờ biển nơi bọn họ sinh ra.

Những bông tuyết rơi trên mái tóc của Chu Yếm, thoạt nhìn có vẻ như y vẫn là đại yêu ngày xưa. Chu Yếm thờ ơ tạo một vết thương trên lòng bàn tay, để máu trào ra và lẩm bẩm điều gì đó. Những giọt máu đó đang nhỏ giọt trên tuyết, và pháp trận sẽ tự động được vẽ theo lời niệm chú. Khi còn lại bước cuối cùng, Chu Yếm ngừng niệm chú.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, y ổn định lại cơ thể yếu đuối của mình, đứng trong tuyết rất lâu như một kẻ thụ ngược*. Mãi cho đến khi nhìn những bông tuyết nhấn chìm pháp trận màu đỏ tươi của máu, y mới quay người rời đi, trở lại sơn động.

(* Là khổ dâm ấy=))) )

Đêm đã xuống, sơn động đã được trang hoàng, khắp nơi đều là màu đỏ. Chữ " hỉ " được treo cao trên đầu, nến được thắp sáng hai bên, yêu ma đến chúc mừng đều trở về hang của mình. Chu Yếm và Ly Luân mặc hỉ phục giống nhau và ngồi đối diện nhau.

Rõ ràng yêu ma coi tóc trắng là vẻ đẹp, nhưng trong mắt Ly Luân, Chu Yếm tóc đen vẫn xinh đẹp như ngày nào, không hề mất đi vẻ kiều diễm. Rõ ràng cùng mặc trang phục giống nhau nhưng chúng trông đặc biệt hợp với Chu Yếm.

Chu Yếm nghiêng người về phía trước, lấy ra một bình thuốc nhỏ đặt trước mặt Ly Luân, từ từ đổ vào bình rượu và lắc đều. Y mỉm cười dịu dàng với hắn, rót rượu đưa cho Ly Luân, nhìn cổ họng hắn ta có chút co giật, cố ý chậm rãi nói: "Ta đã uống rượu này cả đêm rồi, ta sẽ uống trước, ngươi có muốn uống không?" Chu Yếm ngẩng đầu lên và uống hết trong một ngụm.

Ly Luân trước nay đều không thể từ chối yêu cầu của Chu Yếm, nên dù Chu Yếm lúc này có giả vở hay không, trông y vô cùng yếu đuối hắn vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mỹ nhân.

Hắn ta cầm lấy ly rượu, ngậm rượu vào miệng, ôm Chu Yếm rồi đút cho người đẹp. Rượu nhỏ xuống cằm, thấm vào y phục của họ. Trượt xuống, trượt xuống rồi nhạt dần.

Chu Yếm vốn đã xúc động, đôi mắt trong trẻo ươn ướt nước thu, tựa vào vai Ly Luân, hơi thở dốc. Hơi thở nóng hổi phả vào sau tai, khơi dậy ham muốn bị kìm nén. Trong những ngày Ly Luân và Chu Yếm cùng nhau đi chơi, họ đã thử đủ mọi tư thế, cả hai đại yêu đều rất biết cách chơi.

Y đánh rơi chiếc ly và để nó rơi xuống đất, như một tín hiệu.

Ly Luân cầm bình rượu, đổ chỗ rượu còn lại lên xương quai xanh của Chu Yếm. Rượu lạnh chảy xuống, xuyên qua ngực và bụng của đại yêu, rồi cuối cùng biến mất. Cơ thể Chu Yếm hơi run lên vì rượu lạnh, chiếc ghim cài màu đỏ trên cổ được rượu rửa sạch và tỏa sáng. Hỉ phục bằng lụa mềm cũng ướt đẫm và dính chặt vào da thịt.

Chu Yếm cảm giác được trong cơ thể nóng lên, chiếm lấy toàn thân giống như mọi cơn đau chưa từng xuất hiện, cũng đã rời đi rất xa. Y được Ly Luân bế lên đặt trên giường. Nhìn Ly Luân cởi y phục từng chút một, Chu Yếm đột nhiên muốn khóc.

Chu Yếm chỉ nằm trên giường nhìn Ly Luân, với nụ cười trong mắt, từng giọt trào ra khoé mắt.

Ly Luân, cuối cùng ta vẫn là lừa dối ngươi.

Đêm đó, Chu Yếm chủ động quấn lấy Ly Luân hết lần này đến lần khác. Cho đến tận đêm khuya, Ly Luân không còn lo lắng cho thân thể Chu Yếm nữa mà tiếp tục đâm thật mạnh. Ánh nến lay động, bình minh đã đến, tuyết đã ngừng rơi.

-Ngày Chu Yếm qua đời-

Trận tuyết dày kéo dài suốt hai ngày dần dần ngừng rơi, chỉ còn lại vài bông tuyết bay lượn trong gió. Ánh mặt trời chiếu vào tuyết khiến nó có màu vàng óng rất đẹp. Lũ yêu nhỏ cũng bắt đầu ra ngoài giao lưu, trò chuyện về những giai thoại ngày hôm trước.

Cho dù bọn tiểu yêu có trò chuyện sôi nổi thế nào đi chăng nữa. Chu Yếm và Ly Luân - trung tâm của chủ đề, đều vẫn đang ngủ say do quá ham mê tình sắc.

Mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời chiếu tới sơn động xa xôi của bọn họ, Ly Luân mới từ từ tỉnh dậy.

Hắn nhìn Chu Yếm trong vòng tay mình, cảm thấy rất dễ chịu. Hắn nghĩ: Chúng ta đã thề và từ nay sẽ không bao giờ xa cách. Bước tiếp theo là từ từ chăm sóc cơ thể của A Yếm, từ nay trở đi, ta sẽ không bao giờ đặt chân đến nhân gian nữa.

Nghĩ như vậy, hắn dùng ánh mắt nhìn theo khuôn mặt đang say ngủ của Chu Yếm, mỉm cười hài lòng, ôm y chặt hơn rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, Ly Luân quên mất rằng sắp tới hạn ba ngày.

Khi Chu Yếm tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối. Y đánh thức Ly Luân, nằm trong vòng tay hắn, nhiệt tình nói.

"Tiểu Ly!! Cùng ra biển đi. Đã lâu rồi chúng ta mới quay lại. Ta muốn cùng ngươi ngắm bình minh như trước đây!"

"Bây giờ? Nhưng A Yếm, cơ thể của em..." Ly Luân do dự.

"Không sao đâu, ta ổn rồi. Làm ơn, ta chỉ muốn đi một chút thôi, tướng công~~~."

Ly Luân theo bản năng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được gì, đành thả y đi.

Tuyết đã ngừng rơi trong ngày lại bắt đầu rơi nhưng rất nhẹ. Khi chạm vào cơ thể, nó tan ra nhanh chóng. Chu Yếm và Ly Luân mặc bạch y đơn giản và bước đi chậm rãi trên đường đến bờ biển.

Dọc đường đi, Chu Yếm đặc biệt cao hứng, toàn bộ yêu ma nhìn vậy đều rất thoải mái, tựa như sắp trút được gánh nặng. Ly Luân trong lòng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái nhưng nhìn thấy tâm tình Chu Yếm tốt như vậy, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều.

Khi đến bên bờ biển, Chu Yếm kéo Ly Luân ra khỏi nụ cười của mình và đứng đó ngây người. Ly Luân nhìn Chu Yếm, không biết y đang suy nghĩ cái gì. Ngay lúc Ly Luân muốn khuyên Chu Yếm quay lại. Chu Yếm hít một hơi thật sâu, quay người lại, đột nhiên dùng bàn tay đang nắm lấy Ly Luân, đánh vào ngực. Ly Luân không ngờ rằng Chu Yếm yếu đuối có thể ra tay nhanh như vậy, không có thời gian để ngăn y lại, vì vậy hắn ta nhìn cánh tay của mình được đưa về phía Chu Yếm.

"Mẹ kiếp!!!"

Ly Luân chỉ kịp đỡ lấy Chu Yếm đang ngã xuống. Nhìn máu từ khóe miệng chảy ra nhuộm đỏ bạch y của Chu Yếm và rải trên tuyết, hắn không thể ngăn được.

Chu Yếm ngã vào vòng tay của Ly Luân, giữ chặt hắn và hoàn thành phần niệm chú cuối cùng mà y chưa làm xong trong ngày hôm trước. Với hai đại yêu làm trung tâm, pháp trận đã được hoàn thành và ánh sáng đỏ rực toả ra.

Ly Luân cảm thấy yêu lực của mình đang bị pháp trận ăn mòn từng chút một, và hắn đã hiểu ra tất cả. Lời thề nguyện và hôn thú đều chỉ là một phần trong kế hoạch, nhưng hiện tại hắn lại không hề trách Chu Yếm chút nào.

Chu Yếm mỉm cười nhẹ nhõm, tầm nhìn của y mờ đi và để yêu hồn của mình bị pháp trận ăn mòn. Y ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Ly Luân, liền kinh ngạc khi phát hiện hắn đang khóc.

"Tiểu Ly, ngươi khóc à? Đây là lần đầu tiên ta...thấy ngươi khóc"

"...A Yếm, chính em cũng đang khóc đấy."

Chu Yếm dùng hết sức giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt ướt đẫm của mình.

"A, ta cũng khóc. Đúng, ta hối hận. Tiểu Ly, ta tựa hồ thật sự không nỡ rời xa ngươi."

"Em biết mình sẽ hối hận nên đã dùng pháp trận cổ để cắt đứt mọi đường thoát của mình. A Yếm, em là kẻ tàn nhẫn nhất."

Ly Luân ôm chặt Chu Yếm và bật khóc thành tiếng.

Chu Yếm chậm rãi thở ra, nắm chặt tay Ly Luân, nói tiếp.

"Ta...ta không muốn ở một mình. Cho nên, sau khi ta biến mất, ngươi mỗi ngày phải đến bên bờ biển trò chuyện cùng ta. Ngươi không được phép...ừm...đi đến nhân gian, cũng không được phép thành thân với kẻ khác..." Nước mắt chảy xuống cằm Chu Yếm, hòa với máu, nhỏ xuống nền tuyết.

Ánh sáng đỏ trở nên dịu nhẹ hơn, cơ thể của Chu Yếm bắt đầu biến thành những điểm sáng và từ từ tiêu tan. Ly Luân ngơ ngác ôm Chu Yếm, đầu óc trống rỗng.

"Tiểu Ly, thật xin lỗi, đây là lần cuối cùng ta lừa dối ngươi, nhưng có một điều ta chưa bao giờ lừa ngươi. Việc ta thích ngươi, yêu ngươi luôn là sự thật. Trên thế gian này, bạn lữ duy nhất của Chu Yếm chỉ có Ly Luân. Ta mãi mãi yêu ngươi, Ly Luân..."

Một nụ hôn đẫm máu tiêu tán trên môi Ly Luân cùng với những đốm sáng. Đại yêu từng kiêu hãnh hàng ngàn năm này cuối cùng cũng phản ứng lại như một đứa trẻ, hắn gục xuống và khóc trong đống tuyết đẫm máu.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng yêu lực trong cơ thể Ly Luân vẫn đang bị pháp trận hấp thụ. Hắn ta không rời đi, chỉ ngồi đó ngơ ngác, không chịu lau nước mắt, khóe môi còn đọng vết máu của Chu Yếm. Ly Luân đang nói với y, dường như cũng đang tự nói với chính mình.

"Em không phải sợ ta đến nhân gian báo thù sao? Em sai rồi, người duy nhất ta quan tâm chính là em. A Yếm, ta sẽ tới tìm em."

Bảy ngày sau, ở Đại Hoang lại có một đợt tuyết rơi dày đặc, và mọi câu chuyện đều kết thúc trong trận tuyết này.

Một ngày, trên mặt biển có một đạo ánh sáng đỏ chậm rãi hướng về phía bờ. Lại có một đạo ánh sáng xanh từ trong khe núi bay ra biển, hai đạo ánh sáng chậm rãi tới gần rồi hoà quyện vào nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro