[2] Nhất Vô Sở Hữu - Tập Yêu Ti
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
Trên iQIYI vietsub tên nhân vật là Triệu Viễn Châu nhưng Rin vẫn sẽ để là Triệu Viễn Chu bởi vì Rin đã quen với tên này rồi. Mong mọi người thông cảm.
____________________________________
“Dong, dong dong…dong” tiếng trống bỏi trầm đục vang lên, bàn tay cầm cán trống tái nhợt không còn chút máu, phù văn màu vàng xuất hiện khắp nơi trên cơ thể, trên cả hai cổ tay, cánh tay, bàn chân, cổ và sau tai .
Nam nhân mặc y phục rách rưới đang ngồi trên phong linh thạch, lông mày và đôi mắt sắc bén. Một cơn gió thổi bay mái tóc của hắn ta, bao phủ cơ thể trong một màu đen.
“Sao ngươi dám đến gặp ta?” Hắn ta nói với ánh mắt đầy sát khí.
Làn sương đen nghe vậy cười nói: "Cái đó không quan trọng, quan trọng là ta có thể vượt qua cấm chế phong ấn của Bạch Trạch."
"Ly Luân, ngươi không muốn ra ngoài sao?"
Đi ra ngoài? Đương nhiên là muốn.
"Đương nhiên có thể, ta là Hỗn Độn, trên thế gian này hết thảy đối với ta đều chỉ là cái bóng. Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được năng lượng của ta, ngươi có thể phá bỏ phong ấn, rời đi nơi này."
“Còn điều kiện thì sao?”
Làn sương đen hóa thành hình người, đầu ngón tay hắn vuốt ve ấn kí trên cổ tay Ly Luân: “Ta muốn nó.”
"Được"
--
Có quá nhiều lệ khí trong cơ thể Triệu Viễn Chu tạo ra nhiều dị biến, và vào một ngày nào đó y sẽ không thể kiểm soát được nó. Triệu Viễn Chu đã cố gắng áp chế lệ khí đang làm loạn trong cơ thể mình, bất tri bất giác bước vào rừng đào khi nhìn thấy một bóng hình màu trắng. Y ấy đang trong trạng thái xuất thần, với giọng run run, "A Tỷ?"
Thiếu nữ đang ngồi trên xích đu quay lại nhìn người khách lạ, vẻ mặt “khóc” trên chiếc mặt nạ cứng đờ và nụ cười cũng cứng đờ.
"Ngài là ai?"
Triệu Viễn Chu nhìn rõ dung mạo của nàng, nhớ tới Triệu Uyển Nhi từng nói nàng nhận một người trẻ tuổi tên là Văn Tiêu làm đồ đệ, nhất định chính là thiếu nữ trước mặt.
Sự cuồng loạn của lệ khí trong cơ thể trở nên bình tĩnh hơn nhiều khi Triệu Viễn Chu nghĩ về điều đó, và nó thực sự hữu ích để đánh lạc tâm trí hướng y.
"Ta là bằng hữu của sư phụ ngươi"
Văn Tiêu rất biết lễ nghi, xuống xích đu đi tới chỗ Triệu Viễn Chu, nàng từng nghe sư phụ nói người có một lão bằng hữu, nàng đoán được hắn chính là người đeo mặt nạ trước mặt.
"Ta tên Văn Tiêu, còn ngài?"
Triệu Viễn Chu do dự một lát, cũng không có ý định tiết lộ danh tính.
Văn Tiêu nghĩ tới một cái tên xa lạ, cung kính nói: "Yếm tiên sinh sao đột nhiên tới đây?"
Triệu Viễn Chu khẽ lắc đầu, "Lần sau gặp mặt ta sẽ nói cho ngươi biết."
"?" Văn Tiêu nhìn thấy người trước mặt biến mất có chút bối rối, sao bằng hữu của sư phụ lại có thể quái dị như vậy.
Kể từ ngày đó, Văn Tiêu suốt bốn mùa đều thường xuyên đến rừng đào ngồi trên xích đu, nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi về Yếm tiên sinh. Những điều bí ẩn và thắc mắc này tràn ngập trong lòng nàng, nhưng nàng đợi mãi cũng không gặp lại ngài.
--
Hai đoàn sương mù đen rơi xuống bờ biển, lá khô bay mịt mù. Nam nhân với mái tóc dài bồng bềnh, trên trán có hoa văn quỷ dị, nhắm mắt lại rồi mở ra với con ngươi vàng óng hít một hơi thật sâu nói: "Đã lâu quá rồi."
"Ly Luân, lại được nhìn thấy bầu trời không phải rất vui sao?"
Ly Luân nhếch lên khóe miệng, sự điên cuồng loé lên trong mắt hắn.
A Yếm, đợi ta.
--
Những đám mây liên tục che phủ trăng tròn và các ngôi sao biến mất. Văn Tiêu đi trên bờ biển. Cây sáo treo trên thắt lưng của nàng dường như đang tỏa sáng. Nàng lấy nó ra và chú ý đến bất kỳ chuyển động nào.
Nàng nhìn quanh và nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ cát. Văn Tiêu đưa cây sáo lên miệng và giả vờ thổi.
"Nơi này nằm trong sự kiểm soát của Bạch Trạch. Ta khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Bầu không khí im lặng, không có gì lên tiếng. Đột nhiên một con cua xuất hiện từ cát. Nàng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nó.
Thì ra là ta đang tự doạ chính mình...
Ngay khi Văn Tiêu tưởng như không có chuyện gì xảy ra thì vô số dây leo cuồn cuộn bốc lên bao bọc lấy nàng. Nỗi sợ hãi khiến nàng không thể suy nghĩ nữa, nàng bị dây leo quấn quanh cổ. Văn Tiêu bây giờ có thể nhìn rõ hình ảnh nam nhân đằng sau những lớp dây leo khô héo.
Đôi mắt vàng đó...
Thấy Văn Tiêu đã bất tỉnh, Ly Luân ném nàng sang một bên. Hắn nhặt cây sáo phát sáng trên mặt đất lên, nhìn bốn chữ "Bạch Trạch Thư Lệnh" khắc trên đó với một nụ cười quỷ quyệt, "Có vẻ các thần nữ đều yếu đuối và bất tài "
Một làn sương mù đen rơi xuống bên cạnh hắn, Hỗn Độn cười điên cuồng khi nhìn thấy thứ trong tay Ly Luân, "Chính là nó, đưa cho ta."
Ly Luân nghi hoặc nói: "Ta đã muốn hỏi đã lâu, ngươi muốn Bạch Trạch Thư Lệnh làm cái gì?"
Hỗn Độn bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Ta đương nhiên sẽ tiêu diệt nó để không gì có thể khống chế được ta nữa, kể cả với tất cả yêu ma. Đây chẳng phải cũng là một điều tốt cho ngươi sao?"
Một ký ức hiện lên trong đầu Ly Luân.
Triệu Uyển Nhi nhìn hắn và Chu Yếm nói: "Hai người có sẵn sàng cùng nhau bảo vệ Đại Hoang không?"
"Ta chu Yếm/Ly Luân, thề chết cùng nhau và sẽ không bao giờ rời bỏ Đại Hoang."
Hắn ta nhìn cây sáo trong tay và định đưa cho Hỗn Độn. Nhưng lúc hắn chuẩn bị rời tay, trong mắt hắn tràn ngập kim sắc, tay còn lại làm ấn nói "Không nước, không rễ, không cành, không lá."
Vô số dây leo khô héo nhảy múa điên cuồng trong gió, bao trùm lên Hỗn Độn.
"Ly Luân, sao ngươi dám phá khế ước!"
Hỗn Độn gầm lên giận dữ, khi hắn giơ tay lên, không khí đen ngòm tràn ngập, nước biển cuồn cuộn xô bờ, những dây leo trong giây lát biến thành tro bụi.
Ly Luân đứng trong hư không, vẻ mặt nghiêm nghị, “Ngươi không có hại ta, không giết ngươi đã là may mắn rồi. Hơn nữa, ngươi không cho rằng sau khi lệnh của Bạch Trạch bị phá bỏ, ngươi sẽ được tự do sao? Nhìn cổ tay của ngươi đi."
Nghe vậy, gã ta mở tay áo ra và để lộ ra ấn kí biểu tượng của mặt trời trên làn da nhợt nhạt của mình, đó chính là thần ấn của Đế Thiên.
Cơn giận dâng lên trong lòng, hắc khí tràn ngập cơ thể gã. Trong màn đêm tĩnh mịch, Ly Luân chỉ có thể nghe thấy tiếng răng hàm nghiến chặt sau lưng.
Ly Luân thấy gã không kịp để ý, hóa thành một quả cầu ánh sáng rồi biến mất.
Khi Văn Tiêu tỉnh lại, thứ nàng nhìn thấy chính là chiếc mặt nạ "vô cảm". Nàng chưa kịp kinh ngạc thì đã cảm thấy đau nhức, trong cổ họng sặc mùi máu tanh. Nàng nôn ra một ngụm máu, nói: "Bạch Trạch Lệnh... thua rồi."
Triệu Viễn Chu kiểm tra mạch đập của nàng, vẻ mặt nghiêm nghị trên mặt nạ: "Thân thể của ngươi quá yếu, sẽ không thể sống được bao lâu nữa."
Văn Tiêu nghe vậy, nhắm mắt lại nói: "Trái tim ta tổn thương rồi, nếu sư phụ không đưa Bạch Trạch Lệnh cho ta, ta đã chết từ lâu rồi."
Triệu Viễn Chu trầm mặc không nói gì. Y giơ tay tháo mặt nạ ra, dùng hai ngón tay điểm nhẹ vào mi tâm, rút ra một tia pháp lực, đặt vào giữa lông mày Văn Tiêu, dung nhập vào trong.
Khi Văn Tiêu lại mở mắt ra, y đã đeo mặt nạ vào, nàng có chút thất vọng: "Ngài vừa mới làm cái gì?"
"Nó chỉ giúp ngươi sống lâu hơn."
Nghe câu trả lời của y, nàng ngừng hỏi.
Ngày hôm đó, Yếm tiên sinh đã ở bên nàng rất lâu.
Nhưng nàng cũng không hỏi gì cho đến khi nam nhân đó lặng lẽ rời đi.
Nàng tự hỏi khi nào bọn họ sẽ gặp nhau lần nữa.
--
Vào năm Trinh Đức thứ hai mươi tám, Tập Yêu Ti đã bắt được đại yêu Triệu Viễn Chu và đưa về quy án, đồng thời thu nhận y để sử dụng cho riêng mình.
Văn Tiêu viết câu cuối cùng, nhìn nam nhân ngồi đối diện: “ Ngươi rất giống một người mà ta biết.”
"Trên thế gian này có quá nhiều người giống nhau, Văn Tiêu đại nhân, ngài biết không"
Văn Tiêu nhìn mặt y không nói gì.
Thiếu niên khoác lên bộ y phục tinh tế nghiêng người ngoài cửa, trầm tư nhìn hai người.
"Không ổn, không ổn! Trác đại nhân" Một tên lính canh chạy đến chỗ thiếu niên và thở hổn hển, "Có người chết ở Vạn Hoa Lâu, là một hoa khôi."
"Cái gì?" Văn Tiêu nghe được thanh âm liền chạy ra ngoài, người phía sau cũng đi theo.
“Trước khi đến đây, ta đã nghe nói giọng hát của hoa khôi mới của Vạn Hoa Lâu nổi danh khắp thiên hạ, muốn có cơ hội đi xem, không ngờ lại chết sớm như vậy.” nam nhân nói một cách nhàn nhã.
Trác Dực Thần trợn mắt, "Hắn quả thực là một ác ma không nhân từ, đến giờ mày còn có thể nói ra những lời mỉa mai."
"Tiểu Trác đại nhân, đây là một lời khen tuyệt vời."
"Ngươi!!!"
Văn Tiêu không nói nên lời, đè Trác Dực Thần đang kích động xuống, nhìn theo nam nhân đang rời đi: "Có thể tranh cãi với hắn cái gì?"
"Ta chỉ không thể chịu đựng được hắn ta."
Văn Tiêu nhìn bóng lưng cô đơn phía xa, "Triệu Viễn Chu, rốt cuộc ngươi là ai?"
Trong nội sảnh, mọi người trong Tập Yêu Ti đang ngồi cùng nhau, Văn Tiêu lấy số giấy đã ghi chép trước đó ra.
"Mặt khác, đây đã là hoa khôi thứ sáu, đặc điểm chung của mỗi thi thể là trong miệng đều mọc hoa Chi Quỳnh."
Bạch Cửu trong lòng lạnh lẽo, "Chết thật kỳ quái."
Triệu Viễn Chu vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Phù Dung sớm nở tối tàn*."
(* hoa phù dung có một cuộc đời sống rất là ngắn ngủi. Hoa nở vào ban sáng và đến tối thì đã tàn. Đồng thời nó cũng chỉ cái đẹp nguy nga, kiêu sa đến mấy rồi cũng sẽ tàn phai theo thời gian. Vị hoa khôi ở đây cũng thế, dù xinh đẹp và tài năng ra sao cũng lâm vào cảnh ra đi khi còn quá trẻ. Các bác có thể lên gg tìm hiểu sự tích hoa phù dung, khá hay đó. )
Bùi Tư Tịnh hiểu ý nghĩa của những lời này và gật đầu đồng ý.
Anh Lỗi cũng dường như hiểu được.
---
Trong Vạn Hoa Lâu, mọi người đang ca hát, nhảy múa và vui chơi, trông như chưa từng có một nhân tài nào qua đời.
Trác Dực Thần cùng Văn Tiêu ngồi ở trên lầu quan sát, phía dưới Bùi Tư Tịnh bị nam kỹ nữ vây quanh, Anh Lỗi và Bạch Cửu đang đợi ở bên ngoài.
"Triệu Viễn Chu ở đâu?" Trác Dực Thần hỏi.
Văn Tiêu nhếch môi ra hiệu cho hắn cúi đầu nhìn xuống, trong đám người, Trác Dực Thần nhìn về phía một "nữ nhân" mặc hồng y.
Nữ nhân cầm đàn tỳ bà bước từng bước đến giữa sân khấu, được bao phủ bởi nhiều lớp màn đỏ. Khi tiếng nhạc vang lên, "nàng" ta cầm đàn tỳ bà và nhảy múa, với thân hình nhẹ nhàng và điệu nhảy uyển chuyển.
Trong lúc nhất thời, "nàng" ngước mắt nhìn vị trí của Trác Dực Thần và Văn Tiêu, rồi đỏ mặt.
Văn Tiêu ho nhẹ một tiếng, mỉm cười không nói gì.
Trác Dực Thần đột nhiên hiểu ra, sửng sốt: "Nàng, nàng...nàng ta là Triệu Viễn Chu!!?"
"Đúng vậy, đây chính là chiêu dụ rắn ra khỏi hang. Ta dự định để Triệu Viễn Chu làm hoa khôi, tiếp theo dụ sát nhân lộ diện."
Trác Dực Thần nhìn nàng đang đang muốn nói gì đó thì Vân Quang Kiếm trong tay hắn phát sáng, hắn cùng Văn Tiêu sắc mặt đều thay đổi: "Đến rồi!!."
Gần như ngay lập tức, Vạn Hoa Lâu trở nên im lặng. Triệu Viễn Chu trên sân khấu giả vờ bị pháp thuật khống chế và giữ cho cơ thể mình bất động. ♪┌|∵|┘♪
Mặc dù Bùi Tư Tịnh không thể di chuyển nhưng nàng ấy nhìn Triệu Viễn Chu với sự ngưỡng mộ trong lòng.
Bạch Cửu và Anh Lỗi trốn vào một góc, án binh bất động.
Văn Tiêu nín thở tập trung, nhìn thấy một đạo quang rơi xuống sân khấu, hóa thành hình người, thân cao tám thước* nhưng dung mạo lại rất thanh tú, khoác bạch y nhìn như tiên nhân.
(* ~1m8 )
Triệu Viễn Chu nhìn nam nhân đang đi về phía mình, cho đến khi tay hắn ta sắp chạm vào mặt y thì ánh sáng từ Vân Quang kiếm lao tới, xen vào giữa hai người. Triệu Viễn Chu đánh rơi đàn tỳ bà trong tay. Đi đến bên cạnh Trác Dực Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro