[𝐑𝟏𝟖] Núi xanh cao chót vót
Nguồn: A03
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
◬Cảnh báo có yếu tố song tính ( mang 2 bộ phận sinh d*c), một số từ thô tục. Tình tiết Ly Luân nhập vào Bạch Cửu. Ai cảm thấy không phù hợp xin hãy rời đi, xin đừng buông lời cay đắng với Rin hay tác giả gốc.
____________________________________
"Triệu đại nhân, ngài thế nào? Thuốc ta đã nấu xong rồi." Thiếu niên cầm trong tay một chiếc bát đang bốc khói đi vào phòng.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo tràn ngập mùi thuốc, một giọng nói trầm khàn khàn khàn từ trên giường truyền đến: "Tiểu Bạch Cửu, ngươi cứ đặt xuống bàn đi, lát nữa ta sẽ uống. Cảm ơn ngươi."
" Vậy ta đặt nó ở đây, bọn ta rất lo lắng cho ngài, ngài nhất định phải nhớ uống thuốc khi còn nóng." Bạch Cửu đặt bát thuốc lên bàn, xoay người lại rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Hai canh giờ sau, vầng trăng sáng lên cao, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, xung quanh chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu ríu rít.
Bạch Cửu thường bị mọi người trêu chọc thân hình thấp lùn nhưng luôn là người ngủ sớm nhất, giờ lại xuất hiện trước cửa phòng Triệu Viễn Chu, gõ hai tiếng: "Triệu đại nhân...Triệu đại nhân?"
Sau đó Bạch Cửu mở cửa bước vào phòng.
Căn phòng trở nên sáng hơn do ánh trăng từ ngoài cửa tràn vào, có thể thấy bát thuốc đã được uống, dưới đáy vẫn còn sót lại một lớp thuốc lỏng. Người bệnh này uống không hề vui vẻ, Bạch Cửu thậm chí có thể tưởng tượng Triệu Viễn Chu cau mày vì đắng rồi phải uống thuốc thành từng ngụm nhỏ.
Mạn che giường buông xuống, không nhìn rõ tình trạng người trên giường như thế nào, chỉ có thể nghe được tiếng hơi thở rất nhỏ.
Nhưng Bạch Cửu, hay đúng hơn là Ly Luân tuyệt đối nắm chắc công hiệu thuốc của mình, Triệu Viễn Chu nhất thời sẽ không thể tỉnh lại.
Ly Luân đã làm phép để một tia ý thức lẻn vào cơ thể Bạch Cửu vài ngày trước khi hắn ta chiến đấu với Triệu Viễn Chu và bọn người kia. Hắn đã chịu đựng nó cho đến ngày hôm nay, sử dụng một tia ý thức làm trung gian để linh hồn của mình cư ngụ tại cơ thể của Bạch Cửu.
Ly Luân sải bước đến bên giường, vén mạn che giường ra.
Đập vào mắt hắn là một mái tóc dài óng mượt, một số xõa qua vai sau lưng, một số rơi xuống nệm.
Ly Luân vén mái tóc xám mượt mà lên, trong lòng cảm thấy chua xót. 'Chu Yếm, em sao có thể trở nên như thế này?'
Cơn ác mộng về tiếng cười của Chu Yếm tám năm trước lại xuất hiện trước mắt hắn, kèm theo tiếng leng keng của đồ trang trí trên tóc mỗi khi y di chuyển. Khi đó, Chu Yếm vẫn còn là một tiểu yêu xinh đẹp. ( Giờ vẫn đẹp=) )
Nhưng một giọng nói khác trong lòng vang lên khiến trái tim Ly Luân cứng lại.
"Đừng quên, ngay từ đầu Chu Yếm đã có phần trong việc khiến ngươi bị phong ấn."
Bị phong ấn tám năm, giam cầm một nơi hẻo lánh, trong tay chỉ có chiếc trống bỏi Chu Yếm đưa cho bầu bạn. Trước kia yêu sâu bao nhiêu, bây giờ hận sâu bấy nhiêu. Mỗi lần nhìn vào chiếc trống bỏi ấy, hắn đều nhớ tới cái cảnh ngày y tặng nó, Chu Yếm dùng đôi mắt to tròn, lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời để nhìn hắn.
"Lẽ ra đôi mắt đó chỉ được nhìn vào ta, vậy tại sao sau đó em lại dùng nó để nhìn người khác?"
Chiếc trống bỏi dường như vẫn còn hơi ấm còn sót lại từ đôi bàn tay của Chu Yếm. Ly Luân dùng một tay vuốt ve bề mặt trơn nhẵn của trống, như thể đang vuốt ve làn da của người tình. Đôi mắt đỏ ngầu cuối cùng cũng hiện ra ngọn lửa tà ác đang tràn lan trong lòng. Hắn, ấy mà đã sống như thế này được tám năm rồi.
Ly Luân ngày xưa yêu Chu Yếm bao nhiêu thì bây giờ lại ghét Triệu Viễn Chu bấy nhiêu.
Ly Luân lật ngửa thân thể Triệu Viễn Chu lên, gương mặt này vẫn luôn giống y như trong mộng. Hai ngón tay dừng lại trên đôi môi mềm mại, móng tay cào mạnh vài lần, màu môi vốn đang tái nhợt nhanh chóng trở nên đỏ tươi và mềm mại.
Những ngón tay cạy mở môi, kẹp lấy chiếc lưỡi mềm mại. Bởi vì Triệu Viễn Chu đã bất tỉnh nên chiếc lưỡi mềm mại không phản kháng, bị hai ngón tay ngoan ngoãn kẹp vào giữa, để cho bị thao túng. Ly Luân không khỏi nhéo vào gốc lưỡi.
Triệu Viễn Chu bị ép mở miệng lâu, nuốt nước miếng, lông mi khẽ run lên khi nuốt xuống, dường như sắp tỉnh lại.
Chơi đùa với chiếc lưỡi mềm mại một lúc, Ly Luân cảm thấy có chút chán nản, liền rút ngón tay ra khỏi miệng Triệu Viễn Chu, kéo ra được một sợi chỉ bạc dài.
Đầu ngón tay ẩm ướt, Ly Luân cởi lớp áo ngoài màu đỏ ra, hắn không tự chủ được nhướn mày. Nội y trong cùng của Triệu Viễn Chu thực chất là xuyên thấu, chỉ có một chiếc cúc ở xương đòn và hai vạt áo mở đến rốn.
Lý Luân nhéo nhéo núm vú lộ ra qua lớp quần áo, thấp giọng mắng: "Thật là đĩ."
Đường cong trên ngực và bụng của Triệu Viễn Chu gần như ẩn hiện. Một tay hắn luồn vào chiếc áo hở hang, chạm vào bộ ngực nhô ra của Triệu Viễn Chu. Nó được bao phủ bởi một lớp cơ bắp mỏng manh, mềm mại mà mịn màng. Làn da của y mịn màng như vải lụa thượng hạng khiến người ta yêu thích. Ly Luân chạm vào toàn bộ ngực và bụng trước khi cởi chiếc nội bào cuối cùng, để toàn bộ phần thân trên của Triệu Viễn Chu đón nhận không khí mát mẻ.
Núm vú còn lại chưa được xoa dịu đã nhanh chóng cương cứng do kích thích của không khí lạnh, nhưng vẫn không sưng tấy như núm vú bị véo và nhào nặn kia. Nhìn núm vú to nhỏ buồn cười, Ly Luân không hề có ý định làm chúng to lên đều nhau mà chỉ dùng tay tạo thành hình ống tròn, bóp phần thịt mềm mại của ngực xung quanh phía núm vú, làm nhô ra hai bên tạo thành đỉnh nhỏ.
Sau đó, hắn kéo sợi sợi dây trang trí trên đầu Triệu Viễn Chu và buộc hai người tạm thời tách ra. Mặc dù ngực Triệu Viễn Chu nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu do mất đi sức lực, nhưng Ly Luân dường như vẫn cảm thấy khoái cảm bệnh hoạn nào đó từ hai núm vú đó và chơi với nó nhiều lần liên tiếp.
" Sẽ thật tuyệt nếu em là nữ nhân, Chu Yếm..."
(Rin xin phép được gửi tặng anh Ly cái này 🖕🏻)
Sau khi cởi dây lưng và quần, giữa hai chân y là thiên đường mà Ly Luân đã ngày đêm suy nghĩ. Trải rộng dưới đôi chân thon dài của Triệu Viễn Chu, thứ đập vào mắt không chỉ là dương vật của nam nhân mà còn là âm hộ của nữ nhân.
Hai mắt Ly Luân trợn to, hô hấp trở nên gấp gáp. Hắn chưa bao giờ nghĩ Chu Yếm lại có âm đạo nữ... Nếu biết chuyện này sớm hơn, hắn đã làm điều gì đó từ 8 năm trước và khiến y mang thai đứa con của bọn họ. Nếu có con à... những chuyện sau này làm sao có thể xảy ra được...
Xung quanh âm hộ của Triệu Viễn Chu hầu như không có lông, chỉ có một chút lông trắng mềm mại cuộn tròn, đó là vóc dáng của một bạch hầu yêu hiếm có. Hướng vào trong, rõ ràng là tình trạng chưa từng được sử dụng qua.
Cơ thể hừng hực của Ly Luân bị kích động bởi cảnh tượng trước mắt. Ly Luân có thể cảm giác được nửa thân dưới của mình đang nhanh chóng bị huyết ứ, nhưng hắn làm sao có thể dùng thân thể của kẻ khác đâm Triệu Viễn Chu?
Chống lại sự thôi thúc, bắt cơ thể kìm nén có thể là một loại tra tấn đối với những nam nhân khác, nhưng đối với Ly Luân đó chỉ là chuyện bình thường. Trong thời gian bị phong ấn, hắn không biết mình đã chịu đựng bao nhiêu lần khi nghĩ về hình bóng Chu Yếm. Nhưng vấn đề chỉ là chịu đựng thêm một lần nữa thôi. Một ngày nào đó, hắn rồi sẽ không phải chịu đựng nữa. Mọi thứ của Chu Yếm và mọi thứ về Triệu Viễn Chu rồi sẽ thuộc về hắn thôi.
Nhưng không thể tiến vào cái âm hộ mềm mại này không có nghĩa là Ly Luân sẽ không đùa giỡn với nó. Hắn không chỉ muốn chơi mà còn muốn chơi thật vui vẻ.
Lòng bàn tay che kín hoàn toàn lỗ âm hộ nhỏ, hắn dùng sức xoa xoa phần thịt mềm ở miệng lỗ tiếp xúc với lòng bàn tay thô ráp do thường xuyên hái thảo dược, âm hộ nhanh chóng bị cọ xát và nhuộm màu đỏ thẫm. Phần thịt mềm cũng hơi phồng lên như hai cánh hoa đào.
Hắn véo môi âm hộ hơi phồng lên ở một bên, từ từ kéo nó ra ngoài, sau đó thả ra và để nó bật trở lại. Ngay cả trong giấc ngủ, Triệu Viễn Chu cũng cau mày vì bị đau ở vùng nhạy cảm.
Nhìn thấy y như vậy, Ly Luân càng hưng phấn hơn, hai tiếng "bụp", lòng bàn tay từ trên cao rơi xuống âm hộ, cánh hoa càng sưng đỏ lợi hại, phần thịt mềm vốn đã oằn xuống bên trong cũng bật ra. Trên đó còn có thứ gì đó sáng bóng. Ly Luân nhìn lòng bàn tay ẩm ướt của mình, cười lạnh nói: “Em đúng là ti tiện, ướt nhanh như vậy…”
Hắn cúi xuống đưa mặt lại gần âm hộ, mặc dù đã bị xoa rất lâu. Khe hở ở giữa vẫn còn đó, bị đóng chặt lại, nhưng phần thịt mềm mại hai bên hơi co lại theo hơi thở ấm áp của Ly Luân.
Chiếc lưỡi khéo léo của hắn liếm mạnh mẽ, hết cái này đến cái khác, thề sẽ mở ra cánh cửa hoa đang đóng lại. Dưới đòn tấn công dày đặc và kéo dài, cuối cùng âm hộ miễn cưỡng mở ra một khe hở nhỏ. Nhìn thấy cơ hội, Ly Luân lập tức đưa lưỡi luồn vào, bên trong ấm áp và ẩm ướt. Hắn muốn đẩy vào sâu hơn, nhưng lại quá khít, thật khó để di chuyển. Triệu Viễn Chu chỉ có thể rên rỉ. Chiếc lưỡi hành hạ vách thịt mềm mại bên trong, như thể đang cố gắng làm phẳng đi mọi nếp nhăn.
Ly Luân nắm lấy thân dương vật vẫn còn nằm bên cạnh, bắt đầu di chuyển nó. Tuốt lộng từ quy đầu đến tinh hoàn ở phía dưới, dùng lòng bàn tay xoa bóp rồi bấm móng tay vào lỗ tiết niệu. Hắn muốn Triệu Viễn Chu cảm thấy thoải mái hơn và thư giãn các huyệt đạo đang bị thắt chặt.
Với sự nỗ lực không ngừng của Ly Luân, dương vật của Triệu Viễn Chu trở nên cứng hơn một chút, mặc dù trong lúc ngủ rất khó cương lên. Chất dịch trơn trượt từ trên đỉnh rỉ ra, hơi thở Triệu Viễn Chu dần dần trở nên nặng nề hơn, bên trong âm hộ cũng trở nên mềm mại và ẩm ướt. Một vài phút sau vì khoái cảm mà thả lỏng để cho đầu lưỡi của Ly Luân tiến vào sâu hơn.
Lý Luân đột nhiên dùng sức cắn mạnh hai môi, răng cắn chặt cuống hoa nhỏ vừa mới được khám phá. Âm hộ sau đó siết chặt lại khiến lưỡi của Ly Luân đau nhức. Một luồng hơi nóng phun ra từ sâu bên trong, nhưng lại bị lưỡi chặn lại hoàn toàn ở lối ra. Chiếc lưỡi dày cuộn tròn, nuốt chửng thủy triều vào bụng hắn rồi từ từ rút ra. Tuy nhiên, cái miệng nhỏ bị cưỡng ép mở ra tạm thời không thể khép lại, thủy triều vẫn tiếp tục tuôn ra.
"Em là một con đĩ phải không? Bị liếm cũng có thể đạt cực khoái à?" Ly Luân vỗ nhẹ hai cái vào đôi má đỏ bừng vì tiếp nhận cực khoái của Triệu Viễn Chu rồi hắn bôi thêm một chút tinh dịch lên cái miệng đang thở dốc của y.
Về việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu Triệu Viễn Chu thức dậy? 'Em có sợ rằng tên tiểu thần y này luôn có suy nghĩ như vậy đối với em không? Em sẽ la mắng nó hay sẽ im lặng chịu đựng?' Ly Luân bỗng nhiên hối hận khi hạ thuốc Triệu Viễn Chu, có lẽ y tỉnh mọi chuyện sẽ vui hơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Ly Luân bây giờ không thể bại lộ thân phận được, hắn còn có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện. Niềm vui tạm thời chỉ có thể là món khai vị. Phần còn lại phải để thưởng thức trong cả cuộc đời.
Tuy rằng hắn hiểu rõ, sau tám năm Triệu Viễn Chu sẽ không trở lại như Chu Yếm trước kia, hai người bọn họ không còn có thể giống như trước nữa. Nhưng hắn muốn gì, hắn sẽ tự mình lấy lại."Chưa thấy núi xanh hữu tình, khi trở về sao lại thở dài rằng núi xanh đã xa?"
Lúc bình minh, Ly Luân rời khỏi phòng của Triệu Viễn Chu và trở về nơi ở của Bạch Cửu. Tiểu tử này đã thoát khỏi trạng thái ký sinh, nhưng giờ thân xác chỉ có thể coi vật dẫn, chờ đợi sự ký sinh tiếp theo của Ly Luân.
Khi Bạch Cửu tỉnh dậy, mặc dù cơ thể cứng ngắc và mệt mỏi, nhưng cũng chỉ giả vờ như tối qua ngủ không ngon, vội vàng đứng dậy đi đến dược phòng. Nó vẫn nhớ Triệu đại nhân cần phải uống thuốc. Nhưng...sao lại thiếu một chiếc bát rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro