Chương 3
Chương 3
Hoàng cung
-Tiểu Đức tử, ngươi nói xem, trẫm đã tạo nghiệt gì mà bây giờ các con trẫm lại chém giết nhau như vậy? Lão ngũ và lão tứ lại đột nhiên trúng độc chết như vậy!
-Hoàng thượng, thứ lỗi cho nô tài!
-Có lẽ ông trời đang trừng phạt trẫm vì chuyện năm xưa!
Tống Quân Gia Chính cả người tiều tuỵ ngồi trên ngai vàng. Hai tuần qua đã có không ít hoàng tử chết. Con của ông lần lần chết đi như vậy.
-Hoàng thượng! không xong rồi, tiểu công chúa và Thập tứ hoàng tử gây nhau...tiểu công chúa của thái tử ...xô Thập tứ hoàng tử...rớt xuống ao sen vong mạng rồi. Hộc hộc
Thái giám một thân mồ hôi chạy vào nhanh chóng nói. Hoàng đế vừa nghe thấy liền trợn to mắt không nói được lơi nào liền phun ra một búng máu rồi ngất đi.
-Hoàng thượng! Mau truyền thái y! Nhanh lên.
Hoàng cung bắt đầu loạn thành một đoàn. Mẫu phi của Thập tứ hoàng tử vì con trai còn nhỏ qua đời nên liền ngã bệnh không dậy nổi. Hoàng đế sau khi tỉnh lại liền tra hỏi sự tình. Đến lúc biết được liền tức đến muốn hộc máu lần nữa.
Tiểu công chúa tính tình ngang ngược hại chết hoàng tử, niệm tình còn nhỏ nên không phạt nặng, chỉ là liên luỵ cả đông cung. Tất cả nô tài nô tỳ đều bị loạn côn đánh chết. Tiểu công chúa bị bắt phải chứng kiến cảnh đó. Nên cứ tối lại gặp ác mộng hét toáng lên.
Hoàng đế phiền não đến nổi sinh bệnh không thể thượng triều.
Vĩnh An phủ sóng yên biển lặng. Bởi nơi đây chứ một Vương gia bệnh tật lại có thêm một tiểu công chúa nhỏ. Nên cũng không phải là tâm điểm. Mà tâm điểm nổi nhất của kinh thành lúc này là vấn đề các hoàng tử đột nhiên chết yểu kia kìa.
Trong dân gian bắt đầu có bài hát.
" Năm xưa tắm máu ngai vàng
Giết tỷ hại đệ một dòng máu tươi
Hạt đã đặt xuống quả con phải gánh"
A Lạc Sở Ca vừa thưởng thức trà vừa nghe bọn trẻ đang hát dưới kia. Hoàng thành này bây giờ binh lính đi tuần rất nhiều.
-Hoàng thượng có lệnh! Chỉ cần ai hát bài hát này sẽ bị chém cả nhà!
Bố cáo đã dán lên, ai muốn mất đầu cả nhà thì hát đi. Bố cáo vừa ra rất có hiệu nghiệm, nhưng chỉ được hai ngày. Hai ngày sau liền có một bài hát khác.
" Hoàng đế lão, thái tử bất nhân, giết huynh hại đệ, giang sơn này sắp lụi tàn"
Trong cung
Hoàng đế ném hết xấp tấu chương xuống đất.
-Tra được là kẻ nào chưa?
-Thưa vẫn chưa!
-Đồ vô dụng! khụ khụ
-Hoàng thượng, chú ý long thể
Tiểu Đức tử vuốt lưng cho Tống Quân Gia Chính. Chỉ không bao lâu mà cục diện lại đại loạn như vậy.
Tiếp theo hai ngày ở Tây thành liền xuất hiện dịch bệnh. Tấu chương chất chồng, dân chúng lầm than.
-Trời đang phạt trẫm sao? Hả? Trẫm là thiên tử! là thiên tử
Hoàng đế nhìn lên trời mà mắng to.
-Truyền ý chỉ của trẫm, phong toả Tây thành, không được cho người nào thoát ra. Những người bị chết do bệnh thì hoả táng. Ai mà trốn ra thì giết tại chỗ.
-Tuân chỉ
Thánh chỉ vừa ban Tây thành liền bị phong tỏa.
A Lạc Sở Ca nghe thuộc hạ bẩm báo mà cười lạnh.
-Hừm, Tấm bia đã đưa lên chưa?
-Dạ rồi!
-Chờ xem hoàng đế phải xử lý thế nào đây!
-Gọi người chuẩn bị thuốc đi!
-Rõ
Dịch bệnh bùng phát, dân tình hoang mang. Sau đó có một người phát hiện ra một tấm bia. Trên đó khắc một chữ "Vong"
Sau đó liền truyền nhau nói đất nước này sẽ vong. Người người đồn đoán do hoàng đế nên trời phẫn nộ muốn diệt quốc. Sau đó bọn họ lại nhớ lại cái chết của Trưởng công chúa năm xưa.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng nhìn quần thần đang tranh cãi phía dưới.
-Đủ rồi! Các người ăn bổng lộc triều đình mà không nghĩ ra được một cách!
-Hoàng thượng bớt giận
Triều thần đồng loạt quỳ xuống cúi đầu.
-Hoàng thượng, chỉ còn một cách là xin lỗi trời cao!
-Khanh nói thử xem!
-Chúng ta lập đàn tế trời, cuối đầu xin lỗi!
-Được, 15 tháng này sẽ thực hiện lễ tế!
Đại lý tự
Thái tử sắc mặt âm trầm nghe ám vệ nói. Lễ tế? Vậy hắn sẽ thừa cơ hội này mà đoạt vị. Dân chúng đều đang mong một vị quân chủ khác. Để xua đi sự phẫn nộ của trời cao.
-Chuẩn bị đi! 15 này chúng ta sẽ tạo phản.
Cùng lúc đó thánh chỉ đã tới phủ Vĩnh An vương, trong thánh chỉ là muốn thông báo lễ tế vào 15 tháng này, và cái thứ hai là đón Vĩnh Lạc công chúa về cung.
Tống Quân Cát Ly vừa nghe xong mặt xụ xuống.
-Chúng ta chưa đi thả diều!
-Công công có thể để muội ấy ở đây thêm một ngày được không? Vì bản vương đã hứa ngày mai đưa muội ấy đi thả diều rồi.
A Lạc Sở Ca khẩn cầu nói.
-Thánh ý không thể trái. Thứ lỗi cho lão nô!
-A Ly, muội về cung đi. Khi nào có dịp ca sẽ đưa muội đi thả diều, còn đi câu cá nữa!
Tông Quân Cát Ly nghe đến không được thả diều thì đã không vui vẻ gì rồi.
-Hứa nhé!
-Nghéo tay thề ước, nếu ta nuốt lời sẽ làm ngựa cho muội cưỡi.
A Lạc Sở Ca cầm một miếng ngọc đeo lên hông cho Tống Quân Cát Ly.
-Thứ này là ca tự tay làm cho muội. Là miếng ngọc rất khó kiếm, có một không hai. Muội nhớ giữ kỹ nhé!
-Ưm, tạm biệt ca ca.
.....
Vĩnh Lạc cung
Tống Quân Cát Ly tay cứ cầm miếng ngọc bội không buông. Trong đầu suy nghĩ đủ việc.
-Này, trong cung các hoàng tử đều lần lượt chết như vậy! Sắp tới không biết là vị nào chết nữa đây!
-Suỵt, cô muốn mất đầu sao! Dám nghị luận chuyện này! Tiểu công chúa mà nghe thấy thì phải làm sao?
-Các ngươi nói ai chết?
Tống Quân Cát Ly thân hình bé nhỏ khoác áo choàng đứng ở cửa nhìn hai nô tỳ đang nghị luận.
-Tiểu công chúa!
-Nói lại tất cả những gì hai ngươi vừa nói!
-Nô tỳ không dám.
Hai nô tỳ đồng loạt quỳ xuống, cúi rạp người xuống đất.
-Bản cung kêu các ngươi nói!
Nếu sinh ra trong một gia đình bình thường thì sẽ không có được cái khí thế vương giả như vậy. Một công chúa sinh trưởng trong cung thì dù mới hơn 4 tuổi thì tâm tính cũng lớn hơn những đứa trẻ khác.
-Nô tỳ..
-Nói!
Tống Quân Cát Ly quát lên.
-Mấy hôm trước thập tứ hoàng tử, cửu hoàng tử, thập nhất hoàng tử, thất hoàng tử, nhị hoàng tử đều đã chết.
Tống Quân Cát Ly nghe từng chữ một, khi nghe xong đôi chân nhỏ bé như không trụ nổi. Cửu ca và thất ca đã chết? Không, cô không tin, tại sao phủ Vĩnh An vương lại không có tin tức gì, còn có không hề có lễ tang!
-Vậy tại sao bản cung không thấy lễ tang?
-Vì chết quá nhiều, nếu cứ vài ba bữa làm lễ tang thì dân chúng sẽ cho rằng hoàng tộc phạm ý trời, bị trời phạt.
Hai nô tỳ run rẩy nói. Bởi cái khí thế lạnh lẽo của tiểu công chúa. Đánh chết họ cũng không tin đây là một tiểu công chúa mới hơn 4 tuổi.
Rầm
Cánh cửa đóng sập lại. Tống Quân Cát Ly ngồi bẹp xuống nền đất lạnh lẽo. Các hoàng huynh khác không nói, nhưng cửu ca và thất ca là hai người thân cận nhất của cô trong cái tử cấm thành này.
Họ đi rồi sau này ai chơi với cô? ai đưa cô đi trốn tìm? Ai đưa cô đi trèo cây? Ai dạy cô kiếm thuật? Ai dạy cô thi thư? Ai dạy cô vẽ tranh? Ai sẽ cho cô bánh? Ai sẽ nướng cá cô ăn? Không! đã không còn ai! Người thực hiện những điều đó đã không còn rồi.
Đêm đó trong Vĩnh Lạc cung nghe tiếng khóc thút thít của một đứa trẻ. Hoàng đế nhẹ nhàng tiến vào lại thấy Tống Quân Cát Ly nằm trên mặt đất mà ngủ. Ông kìm nén sự tất giận muốn lôi đám nô tỳ nô tài ra chém hết. Nhẹ nhàng bế Tống Quân Cát Ly lên.
-Phụ hoàng! Phụ hoàng
-Ly nhi ngoan! là phụ hoàng đây!
Tống Quân Cát Ly năm chặt áo của Tống Quân Gia Chính, miệng nhỏ cứ lẩm bẩm.
-Ly nhi ngoan! Phụ hoàng đây!
Tống Quân Gia Chính tóc nay đã muốn bạc trắng, từng đứa con ra đi có người phụ thân nào mà không xót xa.
-Ly nhi ngoan, phụ hoàng ở đây, phụ hoàng sẽ mãi mãi bảo vệ con.
Đêm đó một lớn một bé ôm nhau mà ngủ. Một đêm không mộng mị lo sầu.
Cũng đêm đó A Lạc Sở Ca trằn trọc mất ngủ, nàng thường hay nhìn sang bên cạnh. Nơi đó từng có một thân hình bé nhỏ ngủ đó. Hoặc là nhào vào lòng nàng mà ngủ. Chỉ là đêm nay đã không còn nữa rồi.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro