Chương 2
Chương 2
Từ ngày mà A Lạc Tình ra đi. Cả phủ Vĩnh An vương một lần nữa treo lên vải trắng. Mặc dù quan tài không ở phủ họ.
Tĩnh Minh một thân áo bào đen nhìn A Lạc Sở Ca mới 12 tuổi đã phải mang khăn tang hai lần. A Lạc Sở Ca ánh mắt bi ai nhìn cây cổ cầm trên bàn đá. Nơi đó nàng từng ngồi học đàn cùng với A Lạc Tình.
-Tĩnh Minh thúc thúc! Tiểu cô vì sao chết?
-Là Quý phi bỏ độc nên mới băng huyết khi sanh.
-Hoàng đế không truy cứu?
-Chuyện hậu cung trước giờ hoàng thượng ít quản! Hậu cung tranh đấu miễn không nguy hại xã tắc thì hoàng thượng sẽ không nhún tay.
Rầm
Chiếc bàn đá liền xuất hiện một đường nứt. A Lạc Sở Ca ánh mắt rét lạnh nhìn về phía tử cấm thành.
-Ha hả, vậy mà lúc trước ông ta nói những lời mật ngọt đó đều là giả! Gì mà yêu thương! Đều là sự dối trá!
-Vương gia! Tai vách mạch rừng!
-Hừm, thúc nghĩ một vị hoàng đế 50 tuổi..à không, là một tên hôn quân mới đúng! Còn xứng ngồi nơi đó nữa không?
Tĩnh Minh nghe vậy hai chân liền quỳ xuống.
-Thần nguyện theo vương gia!
Cửu cửu! Là người ép ta, là người tàn sát người thân ta thì đừng trách ta không niệm tình cậu cháu. Từ ngày chôn cất Liễu phi, thiên hạ đều có lời đồn nói Vĩnh An vương vì đau lòng mà ngã bệnh. Từ đó sức khoẻ yếu kém, ít ra ngoài phủ. Trên nhân gian cũng bắt đầu đồn đoán vị vương gia này là sao chổi. Cả nhà chết sạch, vừa sinh ra mẫu thân chết! Sau đó là phụ thân và tiểu cô của mình. Nhưng mà nói tới cả nhà thì phải dính đến hoàng đế. Bởi đó là cửu cửu của vị vương gia này. Nên cũng không ai đồn gì nhiều. Nếu không thành tội trù ẻo hoàng đế chết sớm.
-Khụ khụ.. đã hơn 4 năm trôi qua, trẫm càng ngày càng yếu! Sở Ca, con càng lớn càng giống mẫu thân con. Chỉ tiếc hoàng tỷ mệnh bạc!
-Cửu cửu! Là 4 năm 7 tháng, 4 năm 7 tháng con không gặp người. Khụ khụ
A Lạc Sở Ca mặc một thân lam sạch sẽ, đầu đội kim quan. Mặt mũi thanh tú. Nhất là đôi mắt phượng. Hoàng đế nhìn mà cứ tưởng là A Lạc Sở Tuyết khi bé.
-Hoàng thượng, binh bộ thượng thư đến rồi!
-Nếu cửu cửu bận thì chất nhi xin cáo lui!
-Đi đi
A Lạc Sở Ca xoay người rời đi. Vừa lúc chạm mặt binh bộ thượng thư. Binh bộ thượng thư chỉ mới 30 tuổi. Là một nam nhân hoàng kim, đến tuổi này vẫn chưa rước dâu.
A Lạc Sở Ca được quyền tự do đi lại trong cung. Chỉ trừ nơi của các phi tần mà thôi. Nàng chân vừa bước tới ngự hoa viên liền bắt gặp màn kịch tát người xưa nay.
-Đồ quái vật! Ngươi không phải tỷ muội của chúng ta!
-Ai cho các người đánh muội ấy! Đó là muội muội của chúng ta mà!
Một hoàng tử có thân hình nhỏ chắn trước người một đứa trẻ.
-Cái tát này ngươi lãnh nên không tính!
-Muội ấy chỉ mới 4 tuổi! Các người không thấy quá đáng sao?
Đứa bé kia té đến chật vật. Váy áo đều lấm lem bụi đất.
-Hoàng đệ! Ngươi cho rằng đây là tỷ muội của chúng ta sao? Nhìn hai con mắt nó xem!
Đứa bé kia mím môi dùng bàn tay bé nhỏ che mắt trái lại.
-Che cái gì mà che! Vĩnh Lạc! Ngươi cũng xứng mang cái danh này sao?
Vị công chúa kia đay nghiến nói.
-Thì đã sao? Chỉ là hai bên mắt khác nhau về màu sắc thôi mà. Phụ hoàng có con ngươi màu tím, di chuyền cho muội ấy thì muội ấy bị xem là quái vật sao? Bất công!
-Hừ! còn dám bao biện! Đánh hai tên này cho ta.
A Lạc Sở Ca đón lấy cây gậy vừa đánh xuống. Nàng mắt lạnh nhìn tất cả vị công chúa hoàng tử ở đây.
-Tên điêu dân này ở đâu chui ra!
Hôm nay nàng không mặc y phục cho vương gia mà chỉ mặc thường phục.
-Điêu dân? Theo tôn ti trật tự các ngươi phải gọi bản vương là biểu ca! Còn ngươi! Trưởng nữ của thái tử thì phải gọi bản vương một tiếng hoàng thúc! Ngươi mở miệng ra là điêu dân! Cung đình lễ nghi, tôn ti của ngươi học được đã để ở đâu? Hả?
Một tiếng quát liền làm bọn họ run lên.
-Tham kiến biểu ca/ hoàng thúc!
-Các ngươi đây là ức hiếp huynh đệ tỷ muội, theo lý vị công chúa đây phải gọi Vĩnh Lạc công chúa một tiếng hoàng cô mà không phải là muội muội! Vĩnh Lạc công chúa còn bé không biết tôn ti như thế nào! Không lẽ công chúa đây 10 tuổi rồi mà vẫn không biết cách xưng hô?
Vị không chúa đó ha chân run lên.
-Thì sao? Phụ thân bản cung là thái tử! Ngôi hoàng đế sớm muộ cũng là của phụ thân bản cung! Chờ phụ thân bản cung lên ngôi bản cung liền giết hết các ngươi.
-To gan! Là ai dạy ngươi cách nói của một loạn thần tặc tử? Hả
Cả đám nhìn người đến thì tất cả đều quỳ xuống.
-Tham kiến phụ hoàng!
-Tổ phụ! là nhi thần lỡ lời!
-Lỡ lời? Một lời nói lỡ như vậy đủ để trẫm phế ngươi! Thái tử! đây là công chúa do con nuôi! Con xem con nuôi dạy như thế nào?
-Phụ hoàng bớt giận! Nhi thần thay mặt Vĩnh Ninh tạ tội với người! Xin phụ hoàng niệm tình nó còn nhỏ mà tha cho nó một lần!
Thái tử quỳ rạp dưới đất cầu xin. A Lạc Sở Ca cụp mắt không nói gì! Thái tử, năm xưa ngươi đưa độc cho quý phi hạ tiểu cô ta. Sẽ có một ngày ta đem cả nhà ngươi tắm máu mộ bia.
-Đủ rồi! Ngươi không biết quản con thì sao quản được thiên hạ này! Trẫm già rồi! mà ngươi chả ra giống ôn gì! Trẫm thấy để lão ngũ lên thay ngươi thì hơn.
Hoàng đế tức giận đến nổi râu muốn vểnh lên.
-Các ngươi giải tán hết đi!
A Lạc Sở Ca nhìn đứa bé được đỡ lên kia. Thân hình ốm yếu nhỏ hơn lứa tuổi này. Hơn 4 năm không gặp kể từ lần gặp đầu tiên đó.
-Cửu cửu! Con có một thỉnh cầu!
-Nói đi!
-Có thể cho Cát Ly ở với con mấy tháng không? Dù sao muội ấy cũng là con của tiểu cô con. Chảy một nửa dòng máu A Lạc gia.
Hoàng đế nhìn đứa nhỏ đang núp sau lưng mama kia. Tình nhi, thứ lỗi cho trẫm. Năm xưa trẫm sủng ái nàng lại đẩy nàng vào vòng tranh đấu của hậu cung. Nên trẫm sợ, sợ sẽ đẩy Ly nhi vào vết xe đổ của nàng.
-Chuẩn tấu
-Tạ ơn hoàng thượng cửu cửu!
......
Tống Quân Cát Ly nhìn phủ Vĩnh An vương, lần đầu tiên cô ra khỏi tẩm cung của mình. Lần đầu tiên biết đến bản thân còn một vị biểu ca chung dòng máu.
-Vương gia! tiểu công chúa sẽ ở đâu?
Quản gia phủ đắn đo hỏi.
-Ở với bản vương! Các ngươi không cần dọn phòng hay gì đâu.
Không ai dám dị nghị gì, Vì vương gia của họ không còn là một tiểu vương gia năm xưa. Mà người đã thay đổi.
-Chuẩn bị nước tắm đi!
Tống Quân Cát Ly sợ hãi túm quần áo.
-Nam nữ thụ thụ bất tương thân!
A Lạc Sở Ca nhếch chân mày lên. Đứa nhỏ này vậy mà lại chú trọng cái này.
-Đứng yên! Nếu không ta sẽ ném muội chìm xuống hồ nước!
-Ngươi không nói lý lẽ! ta muốn hồi cung!
Tống Quân Cát Ly dùng hai tay bé nhỏ che nửa thân trên đã bị cởi mất. Miệng hét to lên.
-Lúc bé ta đã ôm muội, đã thấy hết, che cái gì mà che!
A Lạc Sở Ca dùng sức một cái liền kéo được cái quần ra.
-Bớ người ta có hái hoa tặc!
A Lạc Sở Ca cười to lên. Trong đây mà dám hét hái hoa tặc.
-Còn nhỏ mà biết nói quá nhỉ!
-Thân nhỏ chứ não không nhỏ!
-Ồ, vậy chắc biết nhiều lắm! Để xem biết bơi không!
A Lạc Sở Ca chỉ dùng một tay đã túm được Tống Quân Cát Ly mà nhấc lên đem đến bên hồ.
Tống Quân Cát Ly đem hai tay ôm chặt lấy A Lạc Sở Ca. Mặt mày tái mét.
-Đừng..ta sợ nước!
-Vậy thì phải làm cho hết sợ.
Tủm
-C..ứu..ta..k..hông..biết bơi! Cứu ..ta
A Lạc Sở Ca chân vẫn đứng đó nhìn Tống Quân Cát Ly đang chới với trong nước.
-Đạp chân đi!
-Cứu..
Ọc ọc
A Lạc Sở Ca hốt hoảng nhảy xuống. Nước tới khoảng ngực nàng, nàng đưa tay mò rất nhanh liền kéo Tống Quân Cát Ly ra khỏi nước. Cô chỉ còn thoi thóp.
-Gọi Trần lão đến!
A Lạc Sở Ca không ngờ lại thành ra như vậy. Nàng lấy một khăn quấn Tống Quân Cát Ly lại. Vận khinh công đi nhanh đến phòng.
Trần lão một thân mồ hôi dắt theo đệ tử chạy đến.
-Xem xem!
Trần lão bắt mạch, trong lòng là đang kinh ngạc. Vẻ mặt của Vương gia lão chưa từng thấy bao giờ.
Càng bắt mạch ông hai chân mày ông càng chau lại.
A Lạc Sở Ca nhìn vẻ mặt ông ta mà lòng nóng như bị lửa thiêu vậy.
-Sao rồi? Con bé bị sao?
-Vương gia! ngài bình tĩnh nghe lão nói. Tiểu công chúa thân thể ốm yếu, hàn khí đã nhập vào người, có thể cả đời cũng chỉ là một cái ấm thuốc. Ngoài ra trong người giống như trúng độc. Chỉ là ta vô năng không biết loại độc gì.
A Lạc Sở Ca há miệng thở dốc. Gì mà cả đời thành cái ấm sắc thuốc! gì mà trúng độc?
-Sao lại trúng độc? Hoàng cung như vậy ai lại hạ độc một đứa trẻ không được ân sủng?
-Không phải! Mà là từ trong bụng mẹ!
A Lạc Sở Ca nhớ lại cái chết của A Lạc Tình. Thì ra là từ bụng mẹ trúng độc mà ra.
-Tra xem loại độc gì!
-Rõ
Mặc dù không thấy người nhưng Trần lão biết xung quanh đây luôn có ám vệ. Haiz, tiểu Vương gia đã có thế lực riêng rồi. Tướng quân, người ở suối vàng nhớ phù hộ cho Vương gia.
A Lạc Sở Ca nhìn Tống Quân Cát Ly đang ngủ mà lòng đầy đau xót. A Lạc gia đã tạo nghiệt gì mà bọn họ phải tan nhà nát cửa như vậy.
-Trần lão! có thuốc nào làm mù mắt không?
Trần lão vừa nghe thấy lòng đầy nghi hoặc. Sao lại cần thuốc hại người ta mù?
-Dùng loại không đau đớn đấy! Nếu có thì làm bên mắt trái của tiểu công chúa.
Hủ thuốc trong tay Trần lão rơi xuống đất.
-Vương gia! ngài sao lại..
-Màu mắt đó chỉ cần bản vương nhìn thấy là nhớ đến kẻ kia! Tốt nhất là nên che lại.
-Vương gia! không thể! tiểu công chúa đã thảm lắm rồi. Nếu như hỏng một bên mắt nữa thì sẽ không chịu nổi?
Trần lão hai chân quỳ xuống cầu xin.
-Bản vương sẽ bảo vệ con bé cả đời.
-Vương gi...
-Cút ra ngoài đi.
Trần lão đành im lặng rời đi. Ông chỉ mong vương gia suy nghĩ lại. Đừng làm hại Tống Quân Cát Ly, nếu không sẽ chỉ là hận nhau cả đời.
-Vương gia! bên thái tử có di động!
-Ồ, ông ta bắt đầu rồi sao? Nhị hoàng tử và tam hoàng tử thì thế nào?
-Hai người đó cái đuôi cũng đã lòi ra. Bọn họ đều cài người vào phủ thái tử. Chỉ cần thái tử thất thế bọn họ là có lợi nhất.
-Ồ, giết nhị hoàng tử đi! tam hoàng tử thấy nhị hoàng tử bị giết thì hắn ta sẽ nghĩ là thái tử làm, đem cây quạt này ném ngay xác nhị hoàng tử.
-Rõ!
-Quân ta thế nào?
-Thưa rất tốt! đều là binh giỏi! Có thể lấy 1 địch 100
-Tháng sau chúng ta bắt đầu!
-Vâng
.....
Những ngày sau đó Tống Quân Cát Ly đều ôm sách nằm phơi nắng. Cả ngày không ngó đến A Lạc Sở Ca. A Lạc Sở Ca cũng chỉ biết mua đồ chơi dụ dỗ.
-Muội muốn đi đâu không?
-Muội thích đọc binh thư à? Có muốn đánh cờ với ta không?
Tất cả những câu hỏi đều không có ai đáp.
Tống Quân Cát Ly lật hết trang sách này đến trang khác.
-Muội còn nhỏ mà đọc được những thứ này sao? Haiz, được rồi! không làm phiền muội nữa.
A Lạc Sở Ca đành thở dài. Nàng vén áo cầm kiếm ra ngoài sân luyện.
Tống Quân Cát Ly hai mắt sáng lên nhìn từng đừng kiếm. A Lạc Sở Ca thấy như có điều gì quay đầu nhìn lại thì thấy bộ dáng hưng phấn của Tống Quân Cát Ly. Không lẽ nhóc này thích võ thuật?
Tống Quân Cát Ly thấy A Lạc Sở Ca nhìn mình thì môi trề ra.
Con nhóc này là sao đây?
-Quản gia! đem một cây kiếm gỗ đến đây!
-Vâng
Tống Quân Cát Ly cầm kiếm gỗ nhỏ trên tay. Sau đó mắt nhìn cây kiếm sắc bén trên tay A Lạc Sở Ca.
-Khi nào muội lớn ta cho muội cầm! Chứ bây giờ muội chỉ có thể dùng kiếm gỗ.
Tống Quân Cát Ly cầm kiếm gỗ múa lại những đường kiếm lúc nãy A Lạc Sở Ca đã múa. Đều chính xác.
A Lạc Sở Ca và quản gia trố mắt nhìn nhau. Đây là thần đồng rồi.
Hộc hộc
-Khụ khụ
Tống Quân Cát Ly ôm lấy ngực mình ho khan.
-Sao này ta cấm muội vận động mạnh! Chết tiệt.
A Lạc Sở Ca tức giận cầm kiếm gỗ ném đi. Một nhấc liền ôm trọn Tống Quân Cát Ly vào lòng.
-Kiếm..kiếm
-Quản gia, đem cất kiếm cho tiểu công chúa.
-Muội an tĩnh được rồi chứ!
Tống Quân Cát Ly lúc này mới thôi không đòi nữa.
-Uống thuốc!
-Không uống! đắng muốn chết!
A Lạc Sở Ca cảm thấy lúc bé mình rất ngoan chứ không như đây. Cứng đầu cứng cổ.
-Được!
A Lạc Sở Ca uống hết bát thuốc vô miệng sau đó bóp lấy mặt Tống Quân Cát Ly mà truyền vào.
Ực
-Phì phì, tởm quá! phi phi, dơ muốn chết!
-Nếu sau này còn không uống nữa thì dùng cách này cho lẹ!
Sau này? Còn có sau này sao? ghê muốn chết.
Thuốc vào rất nhanh Tống Quân Cát Ly liền buồn ngủ. Một đứa trẻ gần 5 tuổi phải uống thuốc cả đời thì trời cũng quá bất công.
Thời gian chầm chậm trôi. Mọi việc biến động ngoài kia đều không dính dáng đến Vĩnh An phủ. Việc Nhị hoàng tử chết làm cho các hoàng tử bắt đầu nghi kị nhau. Bọn họ đều sợ bản thân sẽ phải chết. Tam hoàng tử phủ được bảo vệ nghiêm ngặt. Thái tử bị nghi giết hoàng đệ nên bị bắt giam trong đại lý tự. Hoàng đế mới một đêm mà như già thêm 10 tuổi.
Còn cuộc sống của Tống Quân Cát Ly trôi qua rất bình thản. Ăn ngủ, đọc sách, đi dạo trong hoa viên. Không phải sợ mấy vị công chúa hoàng tử nữa. Trong này cô là lớn nhất a.
A Lạc Sở Ca nguyên một ngày mất tích nên Tống Quân Cát Ly thấy hơi trống trải. Cả toà phủ rộng lớn tịch liêu đến biết mấy. Tống Quân Cát Ly muốn ra ngoài chơi, muốn biết bên ngoài hình dáng ra sao. Nhưng ngặt nổi vừa bước chân ra cửa là đã bị ngăn lại.
Tống Quân Cát Ly mắt sáng lên. Cô mở nơi để quần áo ra. Tìm bộ đồ bé nhất của A Lạc Sở Ca. Hết rương này tới rương khác. Tống Quân Cát Ly cầm một mảnh vải trắng trên tay mà nhíu mày. Nhớ A Lạc Sở Ca kia đâu có bị thương! Sao lại có vải trắng này?
Nhưng rất nhanh cô bỏ tất cả sau đầu. Cuối cùng tìm được một y phục nhỏ.
Tống Quân Cát Ly đã từng nhìn thấy thập nhị hoàng tử mặc đồ. Nên vẫn nhớ cách mặc dành cho nam.
Tống Quân Cát Ly trèo lên ghế bắt đầu soi gương. Y phục màu đỏ, nhìn là biết đây là y phục hồi nhỏ của A Lạc Sở Ca. Sau đó nhíu mày nhìn kiểu tóc trên đầu mình. Hai bím quá sát phong cảnh. Tống Quân Cát Ly lại tìm một sợi dây cùng màu buột hết tóc lên đỉnh đầu. Oa, bây giờ mới ra dáng như các hoàng huynh.
Tống Quân Cát Ly đắc ý chậm chạp leo xuống ghế. Mang vào một đôi hài màu trắng cho nhi đồng. Bộ dáng phấn điêu ngọc mài người gặp người thương.
Thật ra Tống Quân Cát Ly không biết rằng nếu như bản thân được ân sủng thì chắc đã nổi tiếng. Vì khi cô mới 3 tuổi đã có thể nhớ tất cả những chuyện xảy ra tất cả những gì mình thấy. Chỉ là mama không cho cô khoe ra. Với lại cơ thể cô ốm yếu nên không ai chú ý nhiều một con gà bệnh như cô.
Tống Quân Cát Ly thân hình bé nhỏ trốn tránh người hầu khắp nơi. Đến lúc sắp ra ngoài như thấy ánh sáng hy vọng thì cổ áo lại bị người ta xách lên.
-Đứa trẻ nhà ai lại xinh như vậy? À, tưởng ai! thì ra là muội a!
A Lạc Sở Ca làm bộ làm tịch nói.
Tống Quân Cát Ly cảm thấy bản thân đã thua trận. Trong sách binh thư có nói bắt giặt phải bắt cầm đầu. Mà quên cô làm gì có lính. Trong sách còn có nói biết sai nhận lỗi mới là bé ngoan.
-Xin lỗi! ta sai rồi!
-Haiz, ta đưa muội ra ngoài chơi! Đi
A Lạc Sở Ca cũng không muốn nhìn bộ dáng như con gà trống bại trận của Tống Quân Cát Ly, như vậy rất đau lòng.
Trên đường phố một lớn một nhỏ. Một người lam y một người hồng y, cả hai đều có nét tương đồng với nhau. Nhìn vào giống như ca ca dẫn đệ đệ ra ngoài chơi vậy. Tống Quân Cát Ly nhìn đông ngó tây sau đó dừng lại ở chỗ bán kẹo đường. Người ta dùng đường làm rất nhiều hình dạng.
-Muốn ăn không?
-Muốn!
-Vậy gọi một tiếng ca ca thì ta sẽ mua cho muội!
Tống Quân Cát Ly trề môi ra. Có ai như vậy không? Chỉ biết bắt nạt trẻ con.
Tống Quân Cát Ly bày ra vẻ mặt làm người ta tiếc thương. Đôi mắt to ứa ra nước mắt. Ông chủ bán kẹo thấy mà lòng mềm nhũn, sau đó trừng mắt nhìn A Lạc Sở Ca. A Lạc Sở Ca cảm khoé miệng giật giật nói không ra lời. Nàng đành móc tiền ra mua cho Tống Quân Cát Ly mà bản thân vẫn chưa nghe được tiếng gọi ca ca của ai kia. Còn Tống Quân Cát Ly tất nhiên là đạt thành như mong muốn. Vui vẻ cầm kẹo mà ăn. Sau đó lại dừng ở một chỗ bán đồ chơi. Tống Quân Cát Ly cầm lên một cái trống lắc. Người bán đồ chơi thì ai ai cũng có chiêu trò dụ con nít.
-Tiểu hài tử này, trống này chơi rất vui. Ngươi xem
Hai viên ngọc nhỏ được đính vào hai sợi dây hai bên trống, cầm và lắc hai viên ngọc này sẽ đập vào trống phát ra tiếng rất vui tai. Tống Quân Cát Ly ôm lấy cái trống không buông. Mắt to long lanh nhìn A Lạc Sở Ca. A Lạc Sở Ca biết Tống Quân Cát Ly lại giở chiêu bài cũ. Tốt nhất nên bỏ tiền ra nếu không bà chủ này sẽ nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ nữa.
Tống Quân Cát Ly là một đứa trẻ rất biết cách tiêu tiền. Thứ gì thích mới mua chứ không hề mua loạn.
-Ghét ăn hành sao?
Tống Quân Cát Ly tay nhỏ cầm đũa vớt hành ra. Mím môi không nói một lời.
-Nếu không thích sao vừa rồi không nói? Để giờ cực khổ vớt hành. Mì cũng muốn nở ra
A Lạc Sở Ca dừng đũa lại sau đó đích thân vớt hành cho Tống Quân Cát Ly, người lớn nên vớt cũng lẹ. Rất nhanh tô mì đã không còn hành. Tống Quân Cát Ly nói cảm ơn rồi sau đó ăn. Lần đầu tiên ăn ngon như vậy.
-Lần đầu ăn mì sao?
-Ừm
Tống Quân Cát Ly ăn no vỗ bụng không biết xấu hổ mà ợ một cái.
-Ha ha, nhìn muội như vậy ai nghĩ là một công chúa.
-Không cần! chỉ cần có phụ hoàng là đủ! Người thích ta làm như vậy!
-Không phải ông ấy không sủng muội sao?
A Lạc Sở Ca nhẹ nhàng hỏi.
-Hằng đêm người đều ôm ta ngủ. Lại còn kể rất nhiều chuyện. Phụ hoàng nói ta không được kể người khác nghe, nhưng vẫn muốn kể cho ca nghe.
Ca? Rốt cuộc cũng gọi ca rồi. Con nhóc này đúng là không miệng không đi với lòng.
-Về được rồi chứ? Về nhà uống thuốc!
-Vì sao ta phải uống thuốc?
-Thuốc bổ mà thôi! Muội không thấy muội ốm yếu sao? Như vậy sau này sao mà luyện võ!
Tống Quân Cát Ly nghe hai chữ luyện võ liền gật đầu không hỏi vấn đề thuốc thang nữa.
Tống Quân Cát Ly nhìn chén thuốc đen ngòm mà chun chun cái mũi lại.
-Để lát uống được không?
-Gọi ca ca đi!
Cứ cắn hoài không tha cái này vậy. Trong sách nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
-Ca ca!
-Tốt! cho nghỉ 1 phân (15s)
Tống Quân Cát Ly không ngờ A Lạc Sở Ca lại đểu như vậy. Cô mặt mày bậm trợn hung hăng cầm chén thuốc uống một hơi.
-Ủa, không nghỉ sao?
-Hừ
A Lạc Sở Ca trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Đây là người mà nàng muốn bảo hộ cả cuộc đời. Là người thân duy nhất của nàng.
-Đi ngủ được rồi chứ?
-Chưa tắm! Muội chưa tắm.
Tống Quân Cát Ly là một đứa nhỏ thích sạch sẽ, tất nhiên đi chơi về là phải tắm. Tắm rồi ngủ mới ngon.
Tống Quân Cát Ly ngồi trong bồn nhỏ của mình mà hưởng thụ. Tống Quân Cát Ly nhìn qua bức bình phong, bên đó có A Lạc Sở Ca đang tắm a. Tống Quân Cát Ly trèo khỏi bồn nhỏ của mình. Thù lúc nãy đã đến lúc phải trả rồi.
A Lạc Sở Ca nhắm mắt nghỉ ngơi nên cũng không biết có một thân hình nhỏ đã cuộn mất y phục của nàng.
Phịch
Đời đúng là không như mơ. Tống Quân Cát Ly trần truồng bò ra khỏi đống quần áo. Tay bé nhỏ xoa xoa cái mông.
Rào rào
A Lạc Sở Ca đứng lên khỏi nước, tay vung kiếm tới hướng phát ra âm thanh. Thấy được thứ gây tiếng động đang chật vật bò dậy, Tống Quân Cát Ly trợn to mắt nhìn khắp cơ thể của A Lạc Sở Ca.
-N..gươi..Ca....t..ỷ
Còn vài tháng nữa đủ 5 tuổi nên cũng không phải không biết phân biệt nam nữ. Hai trái quýt kia mà là nam sao? Khỏi nói đến phía dưới!
A Lạc Sở Ca vội cuốn lấy tấm khăn che cơ thể.
-Nhìn đủ chưa?
A Lạc Sở Ca híp mắt nhìn Tống Quân Cát Ly. Không ngờ lại bị con bé phát hiện.
-Vậy là ca ca hay tỷ tỷ?
-Ca ca!
A Lạc Sở Ca trầm giọng nói. Sau đó cầm khăn quấn Tống Quân Cát Ly lại rồi ôm ra ném lên giường.
-Muội định tố cáo ta sao?
-Vì sao phải tố cáo?
Tống Quân Cát Ly ngu ngơ hỏi.
-Ta biết muội rất thông minh.
A Lạc Sở Ca sống chung hơn một tuần nên biết Tống Quân Cát Ly rất thông minh. Thông minh hơn những đứa trẻ cùng lứa rất nhiều.
-Oáp, ngủ ngon ca ca!
Tống Quân Cát Ly mắt nhắm lại. Hơi thở đều đặn. Đôi khi không cần phải nói ra thì đã hiểu.
-Ngủ ngon!
A Lạc Sở Ca mỉm cười xốc chăn lên rồi chui vào. Tống Quân Cát Ly mò theo chỗ ấm, khi tìm được liền chui tọt vào. A Lạc Sở Ca thấy ngực mình bỗng nhiên ướt ướt, mắt nhập nhèm buồn ngủ hé ra. Do buồn ngủ nên không thấy rõ ràng, nhìn một hồi khi đã thấy rõ liền cảm thấy sét như đánh ầm ầm. Nàng đâu phải làm mẫu thân hay bảo mẫu.
-Phụ hoàng! con muốn mẫu phi! mẫu phi!
A Lạc Sở Ca kéo vạt áo che lại. Tay nhẹ nhàng kéo Tống Quân Cát Ly ra. Nàng đặt một bàn tay lên lưng Tống Quân Cát Ly rồi vỗ nhẹ nhàng. Năm xưa tiểu cô cũng dỗ nàng như vậy. Nàng may mắn là có tiểu cô nhưng Tống Quân Cát Ly thì có ai? Làm gì có ai chứ! Hằng đêm có phải đều như vậy không?
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro