Chương 3.5: Công kích lẫn nhau rất quan trọng
Trong buổi họp, mọi người báo cáo về kế hoạch của mình. Nghe xong báo cáo Thẩm Nhân Kiệt nói: "Tốt, chúng ta cứ tiến hành như vậy, còn về phim tương tác thì hôm nay tôi và nhà văn Thẩm sẽ thảo luận xong kịch bản, sau đó báo với mọi người.
Ai nấy đều tỏ nét mặt đây – biết – cả – rồi – nhé, Nữ Thần Ưu Sầu vẻ như đã quá quen với sự trớ trêu của thế thái nhân tình, buông một tiếng ảo não: "Haizz, đương nhiên là vậy rồi."
Thẩm Nhân Kiệt nhìn cả đám quái nhân này với ánh mắt kỳ dị: "Được rồi, cuộc họp kết thúc."
Thẩm Đình chỉ còn cách đi hỏi người kém giữ miệng nhất là Vua Nhiều Chuyện, mọi bí mật đến chỗ cô đều không còn là bí mật nữa, cô vỗ vai Thẩm Đình một cách rất điệu đàng, nói: "Chị Thẩm Đình, chị đừng giả vờ nữa."
"Giả vờ cái gì? Chị đây rốt cuộc giả vờ cái gì chứ?" Thẩm Đình thật sự mất kiên nhẫn với đám người thần kinh này.
Vua Nhiều Chuyện ngớ ra một lúc: "Chị không biết thật à? Thế em cho chị xem cái này." Cô mở máy tính lên. Thẩm Đình không đoán ra rốt cuộc cô ta định cho mình xem cái gì.
Cô mở một đoạn video đang đứng top trên Youku, mang tên "Đôi tình nhân thần bí, mỗi người mua một chiếc giày". Hóa ra đây là cảnh tượng ngày đầu tiên cô và Thẩm Nhân Kiệt đụng độ nhau ở tiệm giày, có lẽ đã được camera giám sát ghi lại. Không chỉ thế, đoạn video lại không có âm thanh, nên người xem muốn tưởng tượng thế nào cũng được. Các bình luận bên dưới cũng phân hóa rất rõ rệt, một bên nói họ có gian tình, bên kia nói họ bị thần kinh.
Vua Nhiều Chuyện ngoay ngoáy ngón trỏ ra vẻ biết tuốt: "Em biết hai người đã quen nhau trước rồi mà, chị Thẩm Đình, mỗi người mua một chiếc giày có ý nghĩa đặc biệt gì thế."
Trời ơi, cả công ty đều đã xem đoạn video này, có khi nhiều bạn bè, thân thích của cô cũng có dịp thưởng thức rồi. Thẩm Đình mặt mày thất sắc: "Mẹ kiếp, bọn bán giày này có đạo đức nghề nghiệp không đấy!"
Vua Nhiều Chuyện nói: "Chị Thẩm Đình, tuy rằng trước nay em không tin chị là gián điệp của Tổng giám đốc, nhưng giờ thì em hiểu chị rồi."
Vấn đề là tôi thật sự không phải! Thẩm Đình gào thét trong câm nín.
"Nhưng mà chị đừng lo, em sẽ tha thứ cho chị." Vua Nhiều Chuyện nói một cách đầy lòng nhân ái.
Vấn đề là tôi không mượn cô tha thứ! Thẩm Đình la hét trong im lặng.
Song trước mắt giữ được tòa soạn là việc quan trọng hơn, cô cầm tài liệu đến văn phòng Thẩm Nhân Kiệt để bắt đầu bàn về ý tưởng cho đoạn phim tương tác.
Đến cuối ngày, hai người đã đưa ra rất nhiều phương án khác nhau, nhưng mới đưa ra đã bị đối phương bác bỏ, tiện thể mỉa mai một phen. Vì thế cho đến tận khi nắng tắt trăng lên, trong văn phòng chỉ còn lại hai người, cho dù đã nghĩ nát cả óc nhưng vẫn chưa tìm ra phương án khiến hai bên đều vừa ý, Thẩm Đình nói: "Làm thế nào đây? Lần này vốn đã rất gấp, bên thứ ba nói ngày mai nếu không giao kịch bản cho họ thì họ sẽ không quay cho chúng ta nữa."
"Vì vậy chị mới cần tận dụng hết IQ có hạn của chị để nghĩ ra!" Thẩm Nhân Kiệt nói.
"Thế tôi không nghĩ à? Thời gian gấp rút thì nới rộng điều kiện một chút đi, cậu cứ hà khắc như vậy thì tôi cũng đành bó tay thôi."
"Chị bây giờ cũng gấp gáp lắm rồi, sao không hạ thấp tiêu chuẩn chọn chồng đi? Muốn làm thì phải làm tốt nhất, phải làm ra thứ có thể khơi dậy phản ứng mạnh mẽ kìa."
Thẩm Nhân Kiệt nói xong đi gọi điện thoại đặt cơm hộp, Thẩm Đình bụng mắng anh ngựa non háu đá. Thời gian cứ thế trôi qua đến gần mười hai giờ, cả thế giới về đêm dần dần chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng có người đi qua dưới lầu, cơ hồ nghe được tiếng đối thoại rất rành mạch. Thẩm Nhân Kiệt trách móc Thẩm Đình: "Đầu óc chị sao kém thế, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra một kịch bản khả thi nào."
"Cậu thì thông minh lắm đấy, tôi còn mong cậu bỗng nhiên được thần nhập như Thẩm Nhân Kiệt kìa." Thẩm Đình phản công.
Thẩm Nhân Kiệt nhíu mày không nói gì, một lúc sau mới hỏi: "Hôm nay, bọn họ đều biểu hiện rất kỳ lạ, có chuyện gì thế?"
Thẩm Đình nói: "Cuối cùng cậu cũng hỏi, tôi cứ tưởng cậu sẽ lạnh lùng tới cùng kìa."
Thẩm Nhân Kiệt nhìn cô chăm chăm: "Tôi đang đợi chị trả lời đấy."
"Thì sao nào?" Nhưng cô vẫn cho anh biết sự tình.
Thẩm Nhân Kiệt không rõ nghĩ gì nói: "Mở ra cho tôi xem xem." Hai người xem kỹ đoạn video, còn những lời bình phẩm bên dưới thì đều không hẹn mà gặp chọn bỏ qua, anh vỗ tay nói: "Được đấy, rất đặc sắc!"
"Bớt tưởng bở đi, đi giành một chiếc giày với phụ nữ, chị đây cũng thấy xấu hổ giùm cậu."
"Nhưng mà lần ấy chị quả thực thua triệt để, biểu cảm của chị lúc đó thật sự rất thú vị."
"Bớt nói đi, nếu cho chị đây một cơ hội nữa..." Thẩm Đình nói đến bốn chữ cuối, cảm giác giống như người luyện công luyện đến góc chết thì bỗng nhiên hai mạch Nhậm, Đốc được đả thông, cô kích động nhìn Thẩm Nhân Kiệt, Thẩm Nhân Kiệt nghe thấy câu này của cô hai mắt cũng sáng rực lên, mọi căng thẳng mệt nhọc đều tan biến hết. Thẩm Đình hỏi: "Được không?"
"Đương nhiên rồi, cừ lắm."
Họ gần như nảy ra ý tưởng này cùng một lúc, vui sướng đến mức không khỏi đập tay nhau một cái, Thẩm Nhân Kiệt phấn khởi nói: "Tốt quá, mỗi người đều đối mặt với những lựa chọn như thế này, dù sai lầm chăng nữa cũng không được để lỡ. Cơ hội giống như đôi giày cuối cùng, nếu chị do dự bỏ cuộc thì sẽ không còn cơ hội nữa. Dùng đoạn video này để mở đầu tuyệt đối là sáng tạo, vừa thú vị vừa truyền tải chính xác chủ đề của số này."
Anh ta quả thực vô cùng nhiệt huyết đối với công việc, đây là lần đầu tiên Thẩm Đình thấy anh hoàn toàn cởi mở như vậy. Bất giác ác cảm của cô đối với anh cũng giảm đi đến tám phần, cô đắc ý nói: "Cậu cũng nên tặng chiếc giày còn lại cho tôi để cảm ơn chứ."
"Ý này chúng ta nghĩ ra cùng một lúc, tại sao tôi phải tặng giày cho chị! Cho chị rồi chị cũng chẳng có gan mang đâu nhỉ." Anh ta trở về với tình tình đồng bóng của mình.
"Tổng giám đốc Thẩm, cậu nói vậy có ý gì? Tôi muốn mang thế nào thì mang thế ấy, cậu quản được sao?"
Thu dọn xong tài liệu, họ tắt đèn ra về, đèn trong tòa nhà gần như đã tắt hết cả, chỉ còn khu vực hành lang, nhà vệ sinh là còn chút ánh sáng le lói. Giống như một món đồ chơi sắp hết pin. Vào trong thang máy hai người lại khích bác lẫn nhau như cũ. Thẩm Nhân Kiệt đưa tay ấn nút đi xuống, đèn trong thang máy bỗng nhiên vụt tắt, trong bóng tối Thẩm Đình hốt hoảng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?" Thẩm Nhân Kiệt ở trong góc, khản giọng gầm gừ: "Mẹ kiếp, mỗi tháng tôi đóng bao nhiêu là tiền cơ sở vật chất, tôi muốn kiện họ, đợi tôi ra ngoài nhất định sẽ kiện họ!"
Thẩm Đình bị phản ứng quá khích của anh làm giật mình, lại còn "ra ngoài sẽ kiện họ": "Này, chúng ta bị bắt nhốt rồi hay sao? Cậu phản ứng hơi quá rồi phải không?" Chưa nói hết lời thì thang máy "xịch" một tiếng rồi bắt đầu rơi xuống, tim Thẩm Đình rơi còn nhanh hơn, hoảng sợ đến mức toàn bộ máu trong huyết quản đều muốt vọt ra ngoài, tiếng thét chói tai như muốn xuyên qua bức tường gang thép: "Đồ sao chổi nhà cậu, cậu hại chết tôi rồi. Trời ơi, không cho con lấy chồng thì chí ít cũng cho con xin một đứa con nuôi chứ!"
Thang máy hẳn bị oán khí của cô làm kinh hãi, bỗng nhiên dừng lại, sau đó đèn cũng sáng lên. Thẩm Đình xem thì thấy họ đã rơi một mạch từ tầng mười xuống tầng bảy, may mà mạng họ lớn. Nhưng bây giờ thang máy đang lơ lửng ở đây và cửa sắt thì đóng kín. Lúc này lại đang là nửa đêm nên Thẩm Đình cảm thấy vô cùng hoảng sợ và bế tắc, may mà sau lưng cô còn có một người đàn ông dữ dằn có thể bảo vệ cô, cô quay sang nhìn Thẩm Nhân Kiệt với ánh mắt cầu cứu. Khi đó cô mới phát hiện ra Thẩm Nhân Kiệt đang bủn rủn dựa sát vào cửa thang máy, sắc mặt còn trắng hơn chiếc áo sơ mi anh đang mặc, anh nói với Thẩm Đình bằng giọng yếu ớt: "Mau lên, mau lên, gọi điện thoại báo cảnh sát nhanh lên." Quả như lời người ta vẫn nói, phụ nữ cả đời luôn tìm kiếm "man", sau cùng mới phát hiện người "man" nhất là chính mình.
"Cậu thật sự vẫn tưởng tình quân dân đề huề như cá với nước sao, gọi điện cho cảnh sát thì có ích gì!" Cô nhấn chuông cầu cứu rồi sau đó gọi điện cho bộ phận bảo trì. Họ nói sẽ đến ngay, nhưng trong thời gian chờ đợi thì họ chỉ còn cách thuận theo số phận, cầu trời sao cho thang máy đừng gặp vấn đề gì nữa.
Cô nhận ra anh thần sắc nhợt nhạt, thở hổn hển chẳng ra hơi, liền tỏ vẻ coi thường nói: "Lạc quan lên nào, cậu có cần phải sợ hãi đến thế không, chị đây là đàn bà con gái còn chưa đến nỗi như cậu."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tạ Huyền giữa đêm khuya gọi điện cho cô rõ là có ý đồ đen tối, anh nói: "Hai người vẫn đang tăng ca à, có cần tôi mang ít đồ ăn khuya đến không?" Tự nhiên tỏ vẻ ân cần, không lừa đảo cũng là trộm cắp.
"Chúng tôi đang bị kẹt trong thang máy, có phải cậu sắp biến thành Ultraman đến cứu chúng tôi không vậy? Phó tổng Tạ."
"Cái gì, bị nhốt trong thang máy sao? Nhân Kiệt có ở đó không?"
"Có đấy, cậu ta còn đang run rẩy không nói nên lời nữa kìa." Cô liếc mắt nhìn anh, ngày thường hung hãn là thế, bây giờ Thẩm Đình phải chớp lấy cơ hội này để cười nhạo anh ta gấp bội.
Giọng nói Tạ Huyền trở nên gấp gáp: "Hỏng bét rồi, cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, lại mắc thêm chứng sợ không gian kín nhẹ, giờ phải làm sao? Tôi sẽ đến đó ngay, chị phải giúp cậu ấy đấy, cố gắng chuyển hướng chú ý của cậu ấy, lần trước ở Mỹ bệnh tim cậu ấy tái phát suýt nữa thì mất mạng rồi." Tạ Huyền vừa nói vừa chạy, nói xong vội cúp máy, lập tức lái xe đi.
Bấy giờ Thẩm Đình mới hiểu ra tại sao anh lại có biểu hiện bất thường như vậy. Anh khuỵu gối ở đó, sắc mặt khó coi hệt như tượng sáp trong bảo tàng Madame Tussauds, tay phải đặt trên chỗ trái tim. Thẩm Đình liền ngồi xuống bên anh: "Này, Sao Chổi... Tổng giám đốc Thẩm, mình nói chuyện gì đi."
Thẩm Nhân Kiệt vẫn co ro ở đó, không nói một lời. Thẩm Đình lại nói: "Cậu không muốn nói cũng không sao, nhưng đừng có ngây ra như thế, nếu không, để chị đây kể chuyện cười cho cậu nghe nhé." Ngày thường nếu bảo cô kể, chỉ vài giây là cô có thể nghĩ ra cả trăm chuyện. Giờ đây vào thời khắc quan trọng thì trong đầu cô lại trống không, khó khăn lắm mới nhớ ra ra một chuyện, cô liền vơ lấy kể ngay: "Ở Chicago có một người đàn ông đến Florida nghỉ mát. Vợ ông đang bận đi công tác, hai người hẹn hôm sau gặp nhau ở Florida. Người chồng sau khi đến Florida, chuẩn bị viết thư cho vợ, nhưng lại tìm không thấy mẩu giấy ghi địa chỉ email của vợ, chỉ còn cách vắt óc nhớ ra. Không may là ông nhớ sai một chữ cái, nên bức thư được gửi đến chỗ người vợ của một mục sư, người chồng mục sư của bà mới qua đời hôm trước. Người vợ góa đau khổ vừa mở email ra, mắt lướt qua màn hình, kêu thét lên một tiếng rồi ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Tiếng thét đáng sợ ấy làm kinh động người nhà bà, họ liền hoảng hốt chạy vào phòng..." Cô vừa kể vừa diễn tả, rồi quay sang hỏi: "Sao Chổi, cậu biết trên màn hình viết gì không?" Anh vẫn im thin thít, đợi mãi không thấy anh nói, cô đành tự hỏi tự trả lời: "Trên màn hình hiện rõ mồn một: 'Em yêu, anh vừa ổn định nơi ở, mọi việc đã thu xếp xong, chờ ngày mai đón em qua. Mãi mãi yêu em! Ông xã của em.' Ha ha ha, buồn cười quá đúng không." Thẩm Đình tự ôm bụng cười, quay lại nhìn Thẩm Nhân Kiệt thì chỉ thấy khóe miệng anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khi không cười.
Trong lòng Thẩm Đình tự mắng mình thậm tệ: mình đúng là đồ ngu, kể gì không kể, lại toàn đi kể chuyện chết với chóc. Xin cậu đấy, cậu mà có việc gì ở đây thì tôi mang tiếng cả đời.
Thẩm Đình cố tìm mọi cách để làm anh chú ý sang việc khác, cô khẽ chạm vào anh: "Này, chúng ta chơi trò chơi được không?" Anh vẫn không hưởng ứng, trán rịn mồ hôi, bàn tay vẫn bấu chặt lên ngực. Cuối cùng, Thẩm Đình chợt nảy ra sáng kiến: "Này, tôi nhảy rất đẹp đấy, cậu có biết điệu hula–hula trong Shin, cậu bé bút chì không? Tôi nhảy đẹp lắm, để tôi dạy cậu nhảy nhé."
Cô kéo anh đứng dậy, cố sống cố chết bắt anh học nhảy với cô: "Đầu tiên phải thẳng lưng lên, sau đó chuyển động phần eo. Không phải thế này!" Cô đi đến phía sau anh, đặt tay lên eo anh để chỉnh lại tư thế. Sau đó lại xoay sang bên phải anh: "Nhìn tôi này, sau đó ta làm thế này, thế này..."
Thẩm Nhân Kiệt thều thào nói: "Trời ơi, chị hai à, chị dạy người ta như thế đấy à? Tôi có học cả đời cũng không học được đâu!"
"Vậy cậu nói xem rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Chí ít chị phải nhảy cho tôi xem trước một lần."
Nói cũng có lý, lời nào qua miệng anh ta nói ra cũng trở nên có lý. Cô nói: "Cũng được, cậu xem cho kỹ nhé." Cô mở một bản soft rock trong MP3, tiếng nhạc phiêu diêu trong không gian chật hẹp." Hula-hula là điệu vũ cần vận động toàn thân, cô đương nhiên là nhảy đẹp hơn cậu bé bút chì nhiều, tuy hơi khoa trương nhưng đầy ma lực, giống như một ngôi sao bạc nhảy múa soi sáng trái tim Thẩm Nhân Kiệt. Xem cô nhảy, Thẩm Nhân Kiệt thấy lòng vui phơi phới, như rừng phong reo xào xạc mỗi khi cơn gió hạ thổi qua.
Thẩm Đình nhảy xong một bài, thở hổn hển ngồi xuống bên anh: "Đã có cảm giác chưa? Trước đây tôi ở trong đội múa đấy."
Thẩm Nhân Kiệt châm chọc cô: "Quả nhiên nhảy đẹp hơn cậu bé bút chì nhiều."
Thẩm Đình đánh anh một cái thật mạnh: "Cậu đi chết đi, không ra lớn nhỏ gì."
Anh hự lên một tiếng: "Chị mưu sát tôi à."
Thẩm Đình vội lấy tay xoa giúp anh: "Cậu không đến nỗi yếu ớt như vậy chứ." Sau đó cô dừng tay lại trên lồng ngực anh một lát rồi nói: "Tôi thấy cũng bình thường mà."
Thẩm Nhân Kiệt nhìn sâu vào mắt cô: "Chị mới là không bình thường."
"Này, cậu nên cảm ơn tôi mới phải, chị đây hy sinh thân già vì cậu, vậy mà vẫn thất đức như thế." Bây giờ Thẩm Đình đã hiểu rõ anh tuy miệng lưỡi nanh độc nhưng kỳ thực không hề có ác ý. Anh nói lời cay nghiệt, ra vẻ lạnh lùng, nhưng thật sự chẳng qua là một con hổ giấy. Chỉ cần bạn có thể lờ đi những mũi tên độc theo thói quen của anh, thì sẽ thấy anh chẳng có gì đáng sợ hay đáng ghét. Vẫn là những lời đó, nhưng nghe với tâm thái khác thì sẽ khác hoàn toàn. Có thể nói trạng thái tinh thần nhìn tỏ thế sự của một gái già như cô lại đã thăng hoa thêm một bậc.
"Cậu nói chúng ta bị nhốt ở đây có phải giống người đẹp và quái vật không, ra khỏi đây rồi tôi nên viết một quyển sách, hoặc là sáng tác một bài hát, ca từ như thế nào nhỉ?" Cô liền ngâm nga một điệu hát chẳng mang chút tế bào âm nhạc nào, "đêm hôm đó/ đêm hôm đó/ bị nhốt trong thang máy/ người đẹp và quái vật..."
Thẩm Nhân Kiệt ngắt lời cô: "Là mỹ nam và quái vật chứ! Khó nghe chết được, nhà văn lớn à, chị chẳng có chút năng khiếu văn học nào cả. Nghe cứ như muỗi kêu ấy."
Thẩm Đình ngước đầu lên nhìn anh thách thức: "Cậu giỏi thì làm thử xem, việc này cần nhiều chất xám lắm đấy."
Không ngờ anh lại chấp nhận khiêu chiến, anh tự đặt điệu rồi hát lên: "Thật là... may..." Mới câu đầu tiên đã lạc điệu, Thẩm Đình "phì" một tiếng cười phá lên: "Cậu cũng chẳng ra sao! Đã yếu thì đừng có ra gió nhé."
Anh mặc kệ cô, điều chỉnh lại một chút rồi gõ nhịp bắt đầu lại: "Kỳ diệu thay/ cùng em mắc kẹt trong thang máy này/ chẳng hẹn trước nhưng cùng sống chết/ nếu thang máy thật sẽ rơi/ như ngôi sao băng vụt qua bầu trời/ có em ở bên anh nguyện đi đến tận cùng vũ trụ/ cùng em ngắm mây gió trăng hoa/ bầu trời đầy sao giống như em/còn điều gì vui sướng hơn được ở bên em/ có bài thơ nào thi vị hơn chính em..."
Anh ta quả nhiên có tài, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra nhạc điệu du dương và ca từ đẹp đẽ đến thế, Thẩm Đình nghe xong như bị mê hoặc, thật là khiến cho người tối ngày làm việc với chữ nghĩa như cô cũng phải cất lời than rằng hậu sinh khả úy.
Anh cố ý nhắc nhở cô: "Này, người trong bài hát không phải là chị đâu, đừng tưởng bở nhé."
"Tôi biết, nhóc con, cậu tưởng tôi thèm à?" Thẩm Đình khinh khỉnh quay đi, nhưng nói: "Có điều nghe hay thật." Lúc sai nhạc, lúc đứt quãng, cô ngâm nga theo giai điệu ấm áp du dương của anh: "có anh ở bên em nguyện đi đến tận cùng vũ trụ/ cùng anh ngắm mây gió trăng hoa/ bầu trời đầy sao giống như anh/còn điều gì vui sướng hơn được ở bên anh/ có bài thơ nào thi vị hơn chính anh..." Thẩm Nhân Kiệt thỉnh thoảng lại độc miệng chỉ ra những chỗ cô hát sai.
Cứ như thế một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như năm phút, Thẩm Nhân Kiệt hoàn toàn quên mất mình đang bị nhốt trong thang máy, anh đang ngâm nga thì Thẩm Đình khẽ chạm vào anh: "Cậu nghe xem, bên ngoài có tiếng người, họ đến cứu chúng ta rồi." Cô vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra, khuôn mặt của những nhân viên bảo trì xuất hiện trước mặt họ, ở giữa là khuôn mặt lo lắng của Tạ Huyền: "Nhân Kiệt, cậu không sao chứ."
Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng nói với các nhân viên bảo trì tội nghiệp: "Các anh làm ăn kiểu gì thế hả, tôi nhất định sẽ dùng đến biện pháp pháp lý, chờ nhận thư luật sư đi."
Những nhân viên bảo trì vô tội xin lỗi rối rít, Thẩm Đình trách móc anh một cách rất có giáo dục: "Cậu việc gì cứ nhằm vào người lao động vậy, thật chẳng ra sao. Các anh, bảo ông chủ các anh đợi thư luật sư đi, tôi muốn kiện ông ta, kiện chết ông ta."
Nhóm nhân viên bảo trì vô tội nghĩ bụng thắc mắc: Ủa, vậy có gì khác sao?
Thẩm Đình đang muốn đứng lên, nhưng chân tê cứng nên lại khuỵu ngã xuống. Thẩm Nhân Kiệt ở cạnh bên vội nhanh tay đỡ lấy cô.
Thẩm Đình bỗng nhiên nhận ra mình vô cùng vĩ đại: "Ở chung với cậu chẳng có gì tốt lành! Tôi quả là một người phụ nữ hiền lương, trước kia cậu đối với tôi như thế mà tôi vẫn liều mạng già để cứu cậu."
Thẩm Nhân Kiệt pha trò: "Tôi biết chị rất cao thượng, để ngày mai tôi viết một câu đối viếng tặng chị: Đức cao truyền thiên hạ, gương sáng chiếu hậu nhân."
"Cậu cút đi, cút đi."
Tạ Huyền nghi hoặc hỏi: "Các cậu hóa thù thành bạn rồi à?"
Thẩm Đình ra vẻ vô cùng nghiêm túc và lý trí, phân tích: "Tôi đã nghĩ rồi, cậu nghĩ xem, cậu ta vừa có bệnh tim vừa mắc chứng sợ phòng kín, bệnh tật đầy mình rất đáng thương." Thẩm Nhân Kiệt bất mãn ngắt lời cô: "Hừ, chị còn đáng thương hơn..."
"Còn tôi đây, sắp ba mươi tuổi đầu mà tình cảnh vẫn thê thảm như vậy, cũng rất đáng thương. Hai người đáng thương ở cùng nhau, công kích lẫn nhau cố nhiên quan trọng, nhưng cứu vớt lẫn nhau còn quan trọng hơn."
Thẩm Nhân Kiệt và Tạ Huyền không hẹn trước mà cùng chung ý nghĩ: cô nói cô ở vào tình cảnh thê thảm phải chăng gồm cả việc cô có người bao, hơn nữa người bao cô lại kết hôn với người khác?
Là người tò mò, để giải tỏa thắc mắc của mình, Tạ Huyền đã từng đi xem xét một vòng căn hộ của cô, nhiều chỗ là đồ vật của chủ nhân trẻ tuổi và nguời vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Người đàn ông của mình kết hôn với người khác rồi đi xây tổ ấm mới, để lại căn nhà cũ cho cô một mình lẻ bóng, quả thực rất thê thảm!
Thẩm Nhân Kiệt bất giác cau mày, anh không để ý thấy thái độ của mình đối với việc cô có thể có người bao đã từ sự ác cảm ban đầu trở thành sự ái ngại hôm nay.
Tạ Huyền nhất quyết rằng Thẩm Nhân Kiệt phải đến bệnh viện kiểm tra, cho nên đến khi Thẩm Đình và Thẩm Nhân Kiệt về đến chung cư thì đã là một giờ rưỡi đêm. Bác nhân viên quản lý trông giữ tòa nhà đang úp mặt trên bàn ngủ, Thẩm Đình và Thẩm Nhân Kiệt vừa nói chuyện vừa đi đến cạnh bên mà bác vẫn không hay biết. Thấy vậy, Thẩm Nhân Kiệt đang bàn bạc công việc với Thẩm Đình liền quay sang đập bàn thật mạnh: "Bác à, bác đến đây để làm việc hay để ngủ?"
Bác nhân viên giật mình tỉnh dậy, miệng há hốc nhìn chàng trai trẻ trước mặt mình.
"Bây giờ đi ngủ cũng được lãnh lương à, quả đúng là xã hội lý tưởng. Để tôi nhìn thấy lần thứ hai thì bác yên tâm về nhà ngủ luôn nhé, khỏi cần làm nhân viên quản lý nữa."
Thẩm Đình không hiểu nổi vừa rồi anh ta còn rất vui vẻ, tự dưng thú tính lại bộc phát, hạ độc thủ với bác nhân viên quản lý già, rồi hầm hầm đi thẳng vào thang máy, ấn nút đóng cửa. Thẩm Nhân Kiệt vội lấy tay chặn cửa, nhìn thấy cô mặt mũi tối sầm liền giải thích: "Nếu chị không nhắc nhở ông ta, đến khi tòa nhà xảy ra việc thì ông phải chịu trách nhiệm, khi ấy một ông lão như ông biết làm thế nào? Đã làm công việc này thì phải có tâm huyết và trách nhiệm, không phải sao?" Đây là lần đầu tiên anh giải thích với cô rằng anh xuất phát từ ý tốt.
Thẩm Đình đã hiểu ra: "Nhưng tại sao cậu không dùng cách nào ôn hòa hơn để nhắc nhở ông?"
"Con người rất đê hèn, không khiến cho họ đau thì họ chẳng bao giờ ghi nhớ." Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng nói. Trước đây anh cũng đã từng rất đê hèn.
Tuy cô không mấy đồng ý với anh, nhưng cũng hiểu anh có những quy tắc hành xử của riêng mình, không giống với quy tắc của cô.
Tối qua tăng ca quá muộn, hôm nay cô đường đường chính chính ngủ trễ hơn một tiếng rưỡi mới dậy đi làm. Khi ra khỏi tòa nhà thì đã không thấy xe của Sao Chổi, xem ra anh vẫn đi làm đúng giờ như ngày thường, về điểm này thì tên nhóc này làm rất tốt.
Cô vừa đặt chân vào văn phòng thì Vua Nhiều Chuyện đã vội xông tới: "Chị Thẩm Đình, chị Thẩm Đình, mau mau vào chữa cháy đi."
Thẩm Đình bực mình nói: "Hôm nay trông tôi giống xe cứu hỏa lắm à? Tôi đâu có mặc đồ đỏ."
Vua Nhiều Chuyện nói: "Tổ thị trường bị Người Miêu bắt vào mắng té tát nửa tiếng đồng hồ còn chưa hoàn hồn kìa." Người Miêu là biệt danh mà họ đặt cho Thẩm Nhân Kiệt, nghe đâu dân tộc Mèo rất giỏi dùng độc.
"Tại sao?" Thẩm Đình hỏi.
"Chị Thẩm Đình, nếu chúng tôi ở ngoài này mà nghe thấy được bên trong nói gì, thì chúng tôi tiến hóa thành công nhất trong loài người rồi." Hố Đen đột nhiên lướt qua nói một câu rồi lại lướt về.
Thẩm Đình gõ cửa văn phòng, Thẩm Nhân Kiệt để cô vào, cô hỏi rất khách quan: "Không biết họ đã làm không tốt chỗ nào?"
"Chị nên hỏi họ đã làm tốt chỗ nào." Thẩm Nhân Kiệt sắc mặt tối sầm.
Thẩm Đình rất ái ngại cho họ: "Lần này người của họ đã đi mất đến một phần ba, họ chưa điều chỉnh lại kịp..." Sau vụ đòi nghỉ việc lần trước các nhân viên chủ chốt đều ở lại xem tình hình thế nào, chỉ có tổ thị trường là nhiều người ra đi ngay nhất.
"Đừng nói những chuyện vô bổ ấy, chị xem kế hoạch này của họ có dùng nổi không?" Anh vẫy vẫy tập hồ sơ trên tay: "Khô khan, nhạt nhẽo, lại lãng phí. Căn bản chẳng có điểm nào hấp dẫn được độc giả, chẳng lẽ còn muốn tôi bỏ phong bì mời phóng viên đến uống trà, nài họ viết bài giúp tôi, sau đó ngoan ngoãn đợi họ đăng một mẫu tin to bằng miếng đậu phụ ở góc khuất nhất của tờ báo sao? Kế hoạc này chỉ có thể được diễn tả bằng hai chữ "rác rưởi" thôi, dùng thế nào được."
Cô cầm lên xem, quả thực là như vậy, nếu theo kế hoạch này thì chỉ có thể bỏ tiền mời cánh báo chí viết bài, hơn nữa số tiền lót tay còn chưa được xác định. Cho nên nước ta nên gấp rút ra đạo luật yêu cầu những kẻ nhận hối lộ cũng phải có đạo đức nghề nghiệp.
Người của tổ thị trường lên tiếng: "Giám đốc Đài Loan ở bên ngoài không ngừng kích động khách hàng quảng cáo của chúng ta, nói chúng ta phen này thua chắc rồi, cho nên đến giờ chỉ có hai phần ba quảng cáo lên khung."
Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng nói: "Tôi sớm biết ông ta thế nào cùng làm như vậy, không sao, người bắt rắn không khỏi bị rắn cắn."
Nhân viên tổ thị trường lại nhỏ nhẻ hỏi: "Nếu như tạp chí điện tử không có quảng cáo thì gần như không kiếm được tiền, bây giờ chúng ta vẫn còn thời gian để dồn toàn lực cho tạp chí in."
Thẩm Nhân Kiệt ngước mắt nhìn anh ta, hỏi bằng giọng mát mẻ: "Thế à? Đây là đề nghị mà các vị vắt óc ba ngày liền để trình tôi sao? Tại sao tôi lại không nghĩ đến chứ?" Sau đó anh nghiêm nghị nói: "Không có cơ hội để sáng tạo thì cũng phải sáng tạo cho tôi."
Nhân viên tổ thị trường tự biết mình đuối lý nên không lên tiếng nữa, Thẩm Nhân Kiệt khoát tay cho họ ra ngoài, sau đó hỏi: "Nhà văn lớn, chị có ý kiến gì?"
Thẩm Đình nói: "Trong số khách hàng quảng cáo, có các khách hàng lâu năm tôi đã từng qua lại, tôi sẽ gọi điện thuyết phục từng khách hàng một, chắc là sẽ có cách. Còn về việc làm sao giải quyết vấn đề PR, tôi tạm thời chưa có cách gì hay, để suy nghĩ thêm rồi bàn vậy."
Thẩm Nhân Kiệt nhíu mày: "Trước mắt đành như vậy đã."
Thẩm Đình ngồi gọi điện thoại đến khản cả giọng mới thuyết phục được một nửa số khách hàng quyết định thử xem sao, đợi đến khi ngơi ra được thì trời đã tối, cô kéo rèm lên nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên ngộ ra: chính vì thế này nên mình mới không lấy được chồng.
Thẩm Nhân Kiệt đến đặt một ly trà trước mặt cô: "Trà nhuận cổ họng."
"Cám ơn." Thẩm Đình nói.
"Không có gì, dù sao nó cũng như chị, là hàng ế thôi." Thẩm Nhân Kiệt đốp chát theo thói quen. Thẩm Đình biết anh không uống loại trà này, xem chừng là mới đi xuống mua. Dào, cô đã quen với miệng lưỡi độc địa của anh.
"Với tình hình hiện này, e rằng không dễ đạt đến lợi nhuận đó." Thẩm Đình trầm ngâm nói.
"Chỉ thiếu một sự kiện PR." Anh đứng dựa vào mép bàn cô trầm tư, sau đó nói với vẻ rất nghiêm túc: "Giá chị lên được trang bìa tạp chí Playboy thì hay biết mấy."
Chiếc gối ôm trên tay Thẩm Đình bay thẳng về hướng anh với tốc độ của UFO.
Sau mấy ngày tăng ca liên tục, giờ đã giai đoạn đếm ngược đến ngày ra tạp chí. Tình hình vẫn không có chút gì cải thiện, vốn tính nóng vội, Thẩm Đình bắt đầu thấy bất an. Mỗi đêm tăng ca ở công ty xong lại qua nhà Thẩm Nhân Kiệt tăng ca tiếp đến nửa đêm, đương nhiên chỉ là tăng ca thuần túy, cô xác định bản thân không có ý đồ gì với em út. Tuy nhiên họ thực sự đã trở thành điển hình "tương thân tương ái" của cả khu, đến cuối năm chắc sẽ được bác tổ trưởng tổ dân phố tự tay tặng một lá cờ lưu niệm có thêu tóm tắt "tám điều vinh và tám điều nhục". Hơn nữa Thẩm Đình phát hiện gần đây mình chi tiêu rất ít, nghĩ kỹ lại mới nhận ra đó là bởi vì cô thường lấy đồ trong tủ lạnh nhà Thẩm Nhân Kiệt. Sau khi phát hiện ra bí quyết tiết kiệm này, cô mới ngộ ra một bài học xương máu và nghiêm khắc xem xét lại thái độ của mình đối với hàng xóm trước kia: Cô ở vịnh Persique mà lại không khai thác dầu? Thế nên cô quyết định dồn hết nhiệt tình đã thiếu sót trước kia lại bù đắp cho cái tủ lạnh của anh.
Cuối cùng Thẩm Nhân Kiệt cũng phát hiện ra phân nửa số đồ trong tủ lạnh của mình là do cô ăn, sự việc bị phanh phui, anh nghiêm khắc cảnh cáo cô: "Này, đây là tủ lạnh nhà chị à? Chị tùy tiện quá đấy."
"Tôi không phải tùy tiện, mà là tự nhiên thôi." Thẩm Đình vừa trả lời vừa tỉnh bơ mở tủ lấy hộp sữa. Người Anh có câu nói thế nào nhỉ: Một người đối với hàng xóm mà nói, không phải là thượng đế, thì là ma quỷ.
Thẩm Đình quả nhiên là người tự nhiên, nhìn thấy anh một mình ăn cơm không phải đồ đông lạnh thì là thực phẩm bảo quản, cứ ăn như thế trăm năm sau chắc anh trở nên "bất hủ" (không mục nát) thật. Cô bất giác động lòng trắc ẩn, cho nên từ ma quỷ vụt biến thành thiên thần, một người nấu cơm cho hai người ăn, dù sao cô cũng chỉ có một mình.
Cô mua táo xách vào để trong bếp nhà anh đợi tối tăng ca ăn khuya. Cô đứng ở cửa nhà bếp, thuận tay ném cho anh một quả: "Táo hôm nay ngon lắm, tôi rất thích."
Anh đón gọn quả táo, cắn một miếng: "Có thể hiểu được, phụ nữ các chị vì một quả táo mà dám đắc tội với cả Thượng Đế."
Thẩm Đình chẳng buồn để ý, lo chuẩn bị nấu một bữa thịnh soạn để bồi dưỡng cho mấy ngày làm việc miệt mài vừa qua, tránh để bị chết do lao lực khi còn trẻ thế này.
Thẩm Nhân Kiệt ngồi trong phòng khách lặng nhìn bóng dáng bận rộn của cô, từ sau sự kiện trong thang máy, thái độ của cô đối với anh đã thay đổi một cách kỳ diệu, tựa hồ kể từ giờ phút ấy cô bắt đầu tốt với anh như thế, giờ lại còn nấu cơm cho anh ăn. Anh trước nay luôn sống độc lập, đề cao không gian cá nhân. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện có người coi sóc bữa tối cho mình cũng là một việc tốt vô cùng. Trong lòng anh dậy lên một thứ cảm xúc rất mới mẻ, vửa dịu êm vừa pha chút ngọt ngào, rạo rực.
Thẩm Đình đứng trong nhà bếp nói: "Sao Chổi, lại giúp tôi một tay nào."
Thẩm Nhân Kiệt đứng lên, chỉnh đốn lại tâm trạng kỳ lạ của mình.
Chỉ còn ba ngày nữa là ra báo, tình hình vẫn như cũ, không có bất kỳ tiến triển nào. Tuy rằng cô đã khá thân với anh, nhưng công là công, tư là tư, Thẩm Đình cảm thấy nếu không đạt được mục tiêu anh đề ra thì chỉ có mộ bia đang chờ cô phía trước.
Trời muốn tuyệt đường người, cô chưa được tặng hoa đã phải nhận vòng hoa trước. Đang nửa đêm say ngủ, điện thoại treo cả năm phút trời cô mới ngái ngủ bốc lên nghe. Trong lòng rủa người gọi điện đến, không, cả miệng cô cũng vậy: "Ai thế, giờ này còn gọi điện thoại, đang bày trò giả làm Hoa kiều Mỹ không biết chênh lệch múi giờ với bà đây à?"
"Chị Thẩm Đình, là tôi..." Anh nhân viên tội nghiệp khó khăn lắm mới nói nên lời.
"Có chuyện gì? Sao lại lạc giọng vậy?"
"Chị Thẩm Đình, tạp chí của chúng ta cháy rồi!" Anh ta gần như sắp khóc.
"Cái gì cháy rồi?" Thẩm Đình vẫn đang ngái ngủ, không hiểu nổi thứ tiếng sao hỏa của anh ta.
"Là tạp chí của chúng ta, mới chuyển về từ xưởng in. Cháy rồi, làm sao đây, chỉ còn lại hai ngày, phải làm sao đây?"
Thẩm Đình bàng hoàng đến điếng người: "Cháy rồi? Cháy rồi ư? Trời ơi!" Cô thấy đầu đau như sắp nứt ra, vịn tay vào ghế ngồi xuống: "Còn lại bao nhiêu?"
"Còn chưa đến một phần tư, làm sao bây giờ, chúng ta chết chắc rồi." Anh ta cuối cùng khóc thật, nhưng tiếc rằng nước mắt của anh ta không dập nổi đám cháy đó.
Tay cầm điện thoại của Thẩm Đình run run: "Hỏng bét rồi, sao lại thế này, việc như vậy cũng có thể gặp phải..."
Trong bóng tối hồi lâu, chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, tiếng "cạch" khiến cô tìm lại được thần trí, cô đứng phắt dậy, mở cửa, xông sang nhà đối diện, bấm chuông chẳng ích gì, cô dùng hết sức lực của toàn thân, vừa đấm vừa đá cánh cửa sắt nhà hàng xóm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro