"Tiểu Hoa"
Mưa bỗng đổ xuống phi thường lớn, bao phủ xung quanh trường học. Trong cơn mưa to gió
lớn như vậy xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh đang hốt hoảng mà chạy . Mưa lớn như vậy, Tiểu Hoa nhất định sẽ lâm bệnh, nhất định phải tìm cho ra nó!
Lộc Hàm cố nén thân thể đang không ngừng truyền đến sự kháng nghị, chạy ra khỏi trường học, đi vào một con ngõ nhỏ bên cạnh trường, la lớn: "Tiểu Hoa, Tiểu Hoa. . ."
Sao đúng thời khắc gấp gáp như này, Tiểu Hoa lại chạy đi đâu mất rồi? Tiểu Hoa là một con cẩu lang thang, phi thường đáng thương, Lộc Hàm mỗi ngày đều đến xem nó, mang đồ ăn cho nó.
Lộc Hàm cố gắng chịu cơn mưa lạnh táp vào mặt mà bước đi. Đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, nhưng tìm cả buổi đều không có ra Tiểu Hoa.
" Lộc Hàm , ngươi làm gì?" Ngô Thế Huân theo sau, vẻ mặt khó hiểu mà hỏi thăm.
"Ta đang tìm Tiểu Hoa."Lộc Hàm quay đầu đáp xong, lại quay người tìm bóng dáng của chú chó khắp nơi.
"Cái gì Tiểu Hoa?"
"Tiểu Hoa phải . ." Lộc Hàm vừa muốn trả lời, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Tiểu Hoa? ! Lộc Hàm hai mắt sáng rực lên, chạy nhanh về phía trước, quả nhiên trông thấy có một tiểu cẩu với hoa văn màu đen đáng thương đang trốn ở trong đống thùng phế liệu.
"Tiểu hoa, thật tốt quá, rốt cuộc tìm được ngươi rồi!" Lộc Hàm chảy xuống những giọt nước mắt
mừng rỡ, mặc kệ tiểu hoa toàn thân dơ bẩn, bắt nó ôm đến trong ngực.
"Mẹ kiếp, ngươi làm đến một nửa chạy đi, ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện quốc gia nào đại sự nào! Nguyên lai chính là do cái con cẩu này phá!" Ngô Thế Huân rốt cuộc biết Tiểu Hoa là ai, nghĩ đến chính mình so với cẩu còn không bằng, lập tức nổi điên. "Mẹ kiếp, đem nó ném đi, chúng ta trở về tiếp tục thoải mái."
Ngô Thế Huân đi tới, nắm Tiểu Hoa ném trên mặt đất. 'Tiểu đệ đệ' của y còn cứng ngắc đây này! Trở về y nhất định phải f**k chết cái đồ đê tiện này.
Tiểu Hoa gầy yếu vì đau mà nằm bệt trên mặt đất uông uông gọi, Lộc Hàm vội vã chạy tới xem tiểu hoa có bị thương không ."Ngươi làm gì? Tiểu Hoa thiếu chút nữa ngã chết rồi!" Phát hiện chân tiểu cẩu chảy máu, Lộc Hàm phẫn nộ mà quay đầu lại trừng mắt Ngô Thế Huân. Cái này bại hoại thật không ngờ còn đối đãi như vậy với tiểu động vật, thật sự là không bằng cầm thú mà!
"Không phải chỉ là cẩu thôi ư? Chết thì chết, có cái gì quan trọng. Nhanh lên theo ta trở về, chúng ta còn chưa có làm xong đâu!"Ngô Thế Huân mới mặc kệ Tiểu Hoa sống hay chết, bắt buộc Lộc Hàm phải trở về.
"Ta không đi! Tiểu Hoa chảy máu, ta muốn chiếu cố nó!" Lộc Hàm sống chết không muốn đi, Tiểu Hoa bị thương cậu sao có thể đi, hơn nữa trời lại đang mưa nữa!
"Chiếu cố cái rắm! Nếu ngươi không đi, lão tử sẽ đánh chết ngươi!" Thực con mẹ nó chịu không nổi mà, thật muốn cho tên ngu ngốc này này mấy cước.
Lộc Hàm đối với sự uy hiếp của y mặc kệ, ra sức tránh bàn tay của y, cúi người ôm lấy Tiểu Hoa đang vừa lạnh vừa run, đau lòng mà an ủi: "Tiểu Hoa, đừng sợ! Ta lập tức giúp ngươi băng bó miệng vết thương, ngươi sẽ tốt lên rồi."
Ngô Thế Huân trào phúng mà liếc mắt, cậu coi cẩu là người sao! Cùng cẩu nói chuyện, làm cho người ta nhìn thật khó chịu mà!
"MD! Ngươi rất quan tâm cái con cẩu chết tiệt này đúng không? Tốt! Lão tử hiện tại sẽ làm thịt nó!" Ngô Thế Huân lần nữa đoạt lấy Tiểu Hoa, bắt lấy cổ nó muốn đem bẻ gảy đi.
"Không muốn! Cầu ngươi ngàn vạn lần không được giết Tiểu Hoa!" Lộc Hàm kinh hãi, sợ tới mức hướng y quỳ xuống. Tiểu Hoa đối với cậu mà nói rất quan trọng, cậu tuyệt không thể để cho tên ác quỷ Ngô Thế Huân này thương tổn nó.
"Ngươi cứ như vậy quan tâm cái con cẩu này?" Ngô Thế Huân khó có thể tin Lộc Hàm lại sẽ vì một con chó lang thang mà quỳ xuống trước mặt mình, trước kia vô luận bị y khi dễ giày vò thê thảm đến thế nào, cậu đều chưa bao giờ hướng y quỳ cả.
" Ngô Thế Huân, đây là ta lần đầu ta hướng ngươi quỳ, xin người mở lòng từ bi buông tha Tiểu Hoa đi a! Ta sẽ dập đầu tạ lỗi với ngươi mà!" Thấy Tiểu Hoa không ngừng phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi, lòng Lộc Hàm nóng như lửa đốt, hướng Ngô Thế Huân dập đầu không ngừng.
Ngô Thế Huân nhìn hai mắt Lộc Hàm đẫm lệ, khốn khổ cầu khẩn y, lại nhìn tiểu cẩu trong tay một chút cũng không ngừng phát run uông uông mà sủa, trong mắt hiện lên một tia lưu quang phức tạp, rốt cục mềm lòng đem Tiểu Hoa ném cho Lộc Hàm.
"Tiểu hoa, ngươi không sao chớ! Có phải hay không rất đau a?" Lộc Hàm đau lòng mà vuốt đầu Tiểu Hoa
Ngô Thế Huân nhăn đôi mày đẹp đẽ lại, trong mắt tràn vẻ mê mang. Lộc Hàm này đầu óc có phải hay không có vấn đề, vì cái gì hắn luôn làm những việc rất ngu ngốc như thế. Rõ ràng là một người vô cùng nhu nhược nhát gan, nhưng mà cũng có khi lại trở nên rất cố chấp, dũng cảm, thậm chí vì một số thứ mà liều mạng nhỏ của mình.
Nhớ rõ lần trước bọn y đánh Trương lão sư, không ai dám đi ra ngăn cản, nhưng cái tên song tính nhân so nữ nhân còn nhu nhược hơn này lại vọt ra, cậu rõ ràng không có năng lực cứu Trương lão sư, nhưng cậu tình nguyện bị đánh để giúp Trương lão sư. Lần đó còn hiểu được, bởi Trương lão sư dù sao cũng vốn là lão sư, cậu cứu
lão thì cũng hợp tình hợp lí. Nhưng lần này thật là khiến người ta khó hiểu, cái con cẩu này nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ là một con chó ti tiện đầu đường xó chợ, cậu vì cái gì nguyện ý vì nó mà dập đầu. Rốt cuộc Lộc Hàm này là cái loại người như thế nào?
Nhìn miệng vết thương của Tiểu Hoa không ngừng chảy máu, Lộc Hàm vội muốn chết. Cậu muốn giúp Tiểu Hoa băng bó vết thương, nhưng mà không có khăn tay sạch sẽ, phải làm sao bây giờ ? Nếu không xử lý vết thương kịp thời, nước mưa chảy vào nhất định sẽ nhiễm trùng.
Không bằng mang nó đến tìm bác sỹ thú y, nhưng mà Lộc Hàm phát hiện mưa đang rơi càng to, xối thẳng vào làm mắt mở ra còn không được. Bất đắt dĩ Lộc Hàm đành phải trốn đến dưới mái hiên gần đó, nhưng mà mưa quá lớn, mái hiên nhỏ bé không thể che khuất hết thân mình của cậu. Cậu chăm chú đem Tiểu Hoa ôm vào trong ngực, không cho mưa làm ướt nó, cơ mà chính cậu lại bị mưa xối ướt sũng, lạnh đến toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngô Thế Huân cũng đã sớm vào mái hiên tránh mưa, càng xem càng phát hỏa. Mẹ kiếp, trên đời tại sao có đồ đần như thế này tồn tại, cậu là heo sao? Nhìn mãi cũng nhịn không được, Ngô Thế Huân mang theo cái mặt đen của mình bước về phía Lộc Hàm
"Chưa thấy ai như ngươi, so với heo
còn muốn ngốc hơn!"
Lộc Hàm quay đầu, phát hiện Ngô Thế Huân mặt mũi tái nhợt, cởi áo khoác của y phủ lên người cậu, ngăn không cho mưa xối vào người cậu.
"Ngươi. . ." Lộc Hàm kinh ngạc mà nhìn .
"Ngậm miệng lại!" Ngô Thế Huân hung hăng mà trừng cậu một phát, đưa tay xé đại một mảnh vải từ áo quăng cho cậu, "Giúp con cẩu kia băng sơ chân lại đi!"
"Cái gì?"
"Còn không mau làm, ở đó phát ngốc làm cái gì?" Nhìn xem biểu tình ngờ nghệch của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân có chút không được tự nhiên mà giương giọng hét lớn. Y cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, y chỉ biết là không muốn thấy cái bộ dáng ngu ngốc làm người ta muốn thổ huyết của Lộc Hàm mà thôi.
Lộc Hàm nhanh chóng lấy lại tinh thần, giúp Tiểu Hoa băng bó lại miệng bết thương, phát hiện Tiểu Hoa không có vì đau mà kêu rên này nọ, Lộc Hàm cao hứng mà sờ đầu nó. Vạn nhất để phòng ngừa, vẫn là nên đưa Tiểu Hoa đến bác sĩ thú y thì hơn.
Ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân mắt lộ ra hung quang, Lộc Hàm trong lòng đầy thắc mắc. Ngô Thế Huân làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên thay đổi thái độ mà giúp cậu, y không phải rất chán ghét Tiểu Hoa, hơn nữa mới vừa rồi còn muốn giết Tiểu Hoa nữa sao? Chẳng lẽ y kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có nhân tính, y cũng có một bộ mặt tốt đang ẩn dấu đó sao? Thôi thì dù gì y cũng giúp Tiểu Hoa, cậu cũng muốn chính mình nói một lời cảm ơn với y." Ngô Thế Huân, cám ơn ngươi!" Trên khuôn mặt nhợt màu của Lộc Hàm lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Ngô Thế Huân lập tức vì kinh diễm mà ngây người. Y chưa bao giờ thấy Lộc Hàm cười, không nghĩ tới nụ cười của hắn là như thế đáng yêu, như thế xinh đẹp, như thế. . . Mê người. . .
Nghĩ đến mình bị nụ cười của cậu mê hoặc, Ngô Thế Huân hơi tức tối, lập tức lắc đầu. Xem ra chính mình hôm nay là thật sự có điểm không bình thường, suy cho cùng đều do trời mưa. Ngô Thế Huân cư nhiên ngang ngược mà đem sự bất bình thường của mình đổ hết cho thời tiết.
Chỉ là cái cơn mưa này đến khi nào mới chịu dừng đây? Những giọt mưa cứ lách tách rơi, không khí lạnh làm Ngô Thế Huân hắt hơi một cái.
"Ngươi không sao chớ?" Lộc Hàm vội hỏi, Ngô Thế Huân chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, khẳng định rất lạnh nha.
"Không có gì!" Với sự quan tâm của cậu, Ngô Thế Huân khinh thường đến cực điểm.
"Ngươi vẫn là đem áo khoác mặc vào đi?" Lộc Hàm muốn đem áo khoác của y trả lại cho y, nhưng bị y phản bác.
"Không cần, ta nói không có việc gì sẽ thì sẽ không có việc gì, ngươi làm cái gì cứ phiền phức như vậy!" Ngô Thế Huân không kiên nhẫn mà mắng, chính mình thành ra thế này còn không phải vì cậu.
"Ai ơ ──" Lộc Hàm còn muốn khuyên nữa, bỗng nhiên chân nhuyễn hướng chuẩn bị ngã nhào trên mặt đất, may mắn Ngô Thế Huân nhanh mắt nhanh nhanh tay kịp thời ôm lấy cậu, bằng không thì cậu nhất định sẽ té rất thảm.
Tựa ở Ngô Thế Huân trong ngực, Lộc Hàm khuôn mặt nhỏ nhắn vì mắc cỡ trở nên đỏ bừng. Bởi vì cái chuyện kịch liệt ban nãy, cái chỗ kia vừa xót vừa đau, hai chân giống như đã bị phế đi, một điểm khí lực cũng không có, nhưng mà cậu chạy đến đây tìm được Tiểu Hoa quả thực là kỳ tích.
Trông cảnh người mình quan tâm nhất thiếu chút nữa ngã nhào, Tiểu Hoa vốn đang an phận trong lòng ngực Lộc Hàm nghỉ ngơi tựu sốt ruột mà "Uông uông" lên.
"Tiểu hoa, đừng lo lắng, ta không sao!" Lộc Hàm mỉm cười trấn an nói, Tiểu Hoa tựa hồ có thể nghe hiểu lời hắn, lập tức an tĩnh lại, thân mật mà liếm liếm tay của cậu.
"Ngươi thoạt nhìn cùng nó rất thân thuộc, các ngươi nhận thức nhau đã lâu rồi sao?" Thấy thế, Ngô Thế Huân chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mùi vị khó chịu.
"Chúng ta biết đã hơn một năm rồi, Tiểu Hoa rất đáng thương, bởi vì không người nào tình nguyện thu dưỡng nó, nó chỉ có thể ở bên ngoài lang thang, đến nơi để che gió tránh mưa cũng không có." Lộc Hàm gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương yêu.
"Thế ngươi làm gì không nuôi nó? Là giả vờ từ bi sao!" Ngô Thế Huân cười lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn ngập một vẻ khinh bỉ.
"Không phải, ta không thu dưỡng nó là có nguyên nhân. Mụ mụ ta rất ghét động vật, ta không thể làm những chuyện khiến cho mụ mụ không thích." Lộc Hàm lắc đầu giải thích. Cậu một mực tự trách, bởi vì sợ mẫu thân mất hứng, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hoa ở bên ngoài lang thang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro