Táo bạo trong rạp chiếu phim
"Ah ah ah. . . Ừm ô. . . U-a..aaa ah. . ." Lộc Hàm muốn dừng lại, nhưng nam nhân lại xấu ý mà lôi kéo cậu chạy càng nhanh. Mỗi một bước đi, cự mãng trong cơ thể đều đều ma sát vào vách tường hoa huyệt vừa ngứa vừa nóng, làm cho cậu khó chịu mà yêu kiều lên tiếng.
"Chúng ta trở về đi! Cầu. . . Ah ──" Cự mãng trong cơ thể cự mãng đột nhiên động mà đỉnh lên, cắt đứt lời cẩu khẩn của Lộc Hàm.
Dương vật giả nguyên lai là chạy bằng điện, Ngô Thế Huân vừa bật chốt mở công tắc ở trên điểu khiển, thì nó ngay lập tức mà chấn động bên trong cơ thể Lộc Hàm. Mặc dù hai cái dương vật kia chỉ tạo ra chấn động rất nhỏ, nhưng lại dẫn tới hai cái mật huyệt tràn đầy xuân dược càng thêm dục hỏa khó nhịn, đói khát mà gào thét.
"Ô ừm. . . Ừm. . ." Khuôn mặt tái nhợt vì tình dục mà trở nên đỏ tươi, Lộc Hàm nhịn không được có chút rên rỉ. Cậu cảm thấy hai cái khó xử địa phương đã khó chịu muốn điên rồi, cả người cậu còn giống như bị một đàn kiến điên cuồng cắn xé vậy, ngứa ngáy cực kỳ.
"Như vậy liền chịu không được rồi, xem ngươi thế nào khóc chết."
Ngô Thế Huân dâm tà mà cười khẩy nói, kéo Lộc Hàm đi vào ga, để cho cậu ngồi trên chiếc xe yêu quý của mình, còn y thì điều khiển xe hướng trung tâm thành phố mà chạy.
Lộc Hàm rất nhanh tựu minh bạch lời nói của nam nhân có ý gì rồi, hai cái vật cứng ngắc lạnh như băng trong cơ thể đột nhiên tăng tốc, cứ như 'vật sống' mà hung ác thao lấy hai cái mật huyệt của cậu.
"Ah ah. . . Ngươi làm sao. . . Sao. . . Nhanh. . . Khiến chúng nó dừng lại. . . U-a..aaa. . ." Lộc Hàm biết rõ nó đột nhiên trở nên như vậy là do nam nhân đang cười nham nhở kia làm.
"Muốn ta dừng lại thì cũng có thể, chỉ cần ngươi khiến cho 'Tiểu đệ đệ' của ngươi bắn ra là được rồi!" Ngô Thế Huân một bên lái xe, một bên thưởng thức cảnh xuân cung 'sống động' bênh cạnh.
"Điều này sao có thể?" Hai mắt đẫm lệ lập tức trợn to, bị tác dụng của xuân dược thẩm thấu, cậu toàn thân mỗi cái địa phương đều muốn cháy rồi sao, chỉ duy nhất có chỗ đó một điểm động tĩnh cũng không có, nó sớm ỉu xìu từ lâu sau khi trải qua màn kịch liệt trước đó rồi.
"Cái dương vật giả này chạy bằng pin nên có thể hoạt động hơn mười giờ, nếu như muốn bị nó làm liên tục mười mấy giờ, thì ngươi cứ để như vậy đi a!" Nam nhân làm bộ không sao cả nhún nhún vai, y đương nhiên biết rõ tiểu chồi của bé thỏ trắng đã khô kiệt, không có khả năng lại bắn ra bất kỳ thứ gì nữa. Y là cố ý bắt cậu làm như vậy, để tạo một cơ hội khác để trừng trị cậu.
Lộc Hàm khóc không ra nước mắt, cậu sai rồi! Cậu còn tưởng rằng nam nhân đã thay đổi được chút ít gì đó, nhưng kỳ thật y một điểm cũng không đổi, y vẫn còn giống như trước đồng dạng tà ác hạ lưu. . .
"Ah ──" hai cây cự mãng đột nhiên đồng thời đâm vào hoa tâm của Lộc Hàm, làm Lộc Hàm giật bắn lên khỏi chỗ ngồi. Thì ra Ngô Thế Huân đem chốt mở chạy đến cường độ cao nhất.
Hai cái cự vật giả tàn nhẫn mà ở bên trong vách tường mềm yếu xoay tròn, giống như muốn đem Lộc Hàm cả người đỉnh đứng lên. Chưa từng trải qua cảm giác điên cuồng như này, lại để cho Lộc Hàm càng không ngừng thét lên.
"Lão bà, ngươi tốt nhất kêu nhỏ giọng một chút, nơi này chính là bên ngoài, rất có thể sẽ bị người ta nghe được. . . Ha ha. . ." Nam nhân cố ý nhắc nhở, kỳ thật hệ thống cách âm của xe này là thứ tốt nhất, căn bản thì bên ngoài không hề nghe được âm thanh nào ở trong xe cả.
Lộc Hàm liền cắn chặt phấn môi (aka môi phấn hồng), nhưng mà mãnh liệt khoái cảm làm cậu thỉnh thoảng phun ra vài tiếng rên rỉ yêu mị. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng theo cái trán trắng nõn chảy xuống, thân thể của cậu đã mặc kệ hai cái cự vật kia càn quấy . Cậu biết rõ nếu không đáp ứng thêm một điều kiện nào của nam nhân nữa, nam nhân sẽ còn dùng thêm mấy cái hành động thiếu đạo đức mà tra tấn cậu dài dài.
Lộc Hàm cuối cùng lựa chọn đầu hàng, oán hận trừng mắt nhìn nam nhân cười đến vô cùng đắc ý. Xong cậu cố nén cảm giác thẹn thùng nhấc làn váy lên, khuấy động chồi non vẫn còn đang ngủ yên của mình. Nam nhân thoả mãn mà đem chốt mở điều đến nấc bình thường. Lúc này hai cái dương vật tuy không có dũng mãnh như vừa rồi nhưng vẫn một mực bảo trì tốc độ nhất định mà đâm chọc Lộc Hàm.
Trong xe bây giờ là một cái hình ảnh dâm uế nhất trên đời này. Một cái tuyệt sắc mỹ nhân quần áo khai mở, vô lực tựa vào ghế da mà rên rỉ một cách đáng thương. Đôi mắt cậu ngập nước, khuôn mặt ửng đỏ, khóe miệng tràn đầy chỉ bạc, hai tay dùng sức mà lộng chồi non của mình. Bên dưới thì hai cái mật huyệt run rẩy thống khổ , hình như có đồ vật gì đó ở bên trong quấy rối. Đại lượng mật dịch từ bên trong chảy ra lộng ướt bắp đùi cậu, cả váy, và ngay cả ghế da, nhưng mà ngọc dịch của cậu vẫn một mực vẫn không chịu đi ra.
Vô luận Lộc Hàm như thế nào kích thích, đùa bỡn, chồi non vẫn là không bắn tinh, ngay cả đứng lên còn không được, giống như đã chết rồi vậy. Cậu điềm đạm đáng yêu mà nhìn qua nam nhân nãy giờ vẫn đang thưởng thức, hi vọng y thương cảm cậu, không giày vò cậu nữa.
"Đồ vô dụng! Ngươi vậy mà không có cách nào khác khiến nó xuất tinh, nên tiếp nhận trừng phạt mới được!" Nam nhân giả bộ tức giận, hung hăng mắng lên, đem chốt mở lại chạy đến cường độ mạnh nhất, khiến Lộc Hàm lần nữa phải trải nghiệm cảm giác khoái hoạt cùng thống khổ thôn tính cả cơ thể.
"Ah ah ah ah ah. . ." Lộc Hàm bị cảm giác xoay tròn mãnh liệt kích thích điên lên rồi, cả người bắt đầu co rút, hai cái nộn huyệt sưng phù lên, vừa đau lại chập choạng, nhưng mà xuân dược trong huyệt lại khiến chúng nó vẫn còn đói khát. Vô luận thế nào, cậu cũng chỉ có thể bất lực để mặc cho hai cái hung khí dữ tợn tra tấn, để chúng nó lần lượt làm cậu bất tỉnh, một lần lại một lần mà đem cậu thao tỉnh. . .
"Bảo bối, chúng ta đã đến nơi rồi!" Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nhãn thần trống rỗng kế bên, mặt mũi ngấn lệ, hai chân mở rộng, như một con búp bê vải đồng dạng. Y chợt cười nhẹ vỗ vỗ lên gương mặt của cậu.
Hai cái dương vật giả kia thật sự là lợi hại vô cùng, đem bé thỏ trắng trên đường đi làm đến kêu cha gọi mẹ, mấy lần trợn trắng mắt, chỉ còn thiếu sùi bọt mép mà thôi. Này thật sự là thứ công cụ trừng phạt tốt nhất trên đời, y về sau nhất định còn dùng mấy thứ này dài dài.
"U-a..aaa. . ." Thần trí bị làm bay đi mất chậm rãi trở về, Lộc Hàm nhẹ nhàng quay đầu nhìn nam nhân hại cậu mất nửa cái mạng. Cái kia giống như bị tắt đi, không có còn cử động nữa rồi. Nhưng mà hai cái mật huyệt bị tàn phá quá độ, đã hoàn toàn tê rần, một điểm cảm giác cũng không có.
"Lão bà, ta dẫn ngươi đi xem một bộ phim siêu phẩm a, ngươi nhất định sẽ rất thích đấy!" Ngô Thế Huân hôn mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của cậu. Bộ dáng ôn nhu này của y làm người ta nhìn không ra cái tên đầu sỏ ban nãy vừa mới làm Lộc Hàm ngất lên ngất xuống.
Lộc Hàm suy yếu mà lắc đầu, thân thể của cậu giống như tan rã, đau quá, mệt mỏi quá, cậu tuyệt không muốn động đậy, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
"Ta biết rõ ngươi rất mệt a, nhưng là chúng ta không thể một mực ngốc trên xe, đi đến rạp chiếu phim thì ngươi cũng có thể nghỉ ngơi a!" Ngô Thế Huân móc ra khăn tay lau sạch mồ hôi trên mặt cùng với nước dãi của cậu.
Lộc Hàm ngẫm lại một chút, xong nhẹ gật đầu, cậu hiện tại khí lực để nói chuyện cũng không có.
"Xuống xe a, công chúa!" Giúp cậu chỉnh lại cái váy mất trật tự, Ngô Thế Huân xuống xe mở cửa xe, bày ra một cái động tác xin mời.
Lộc Hàm thở sâu hít vài hơi khí, mới miễn cưỡng nhịn xuống đau nhức đứng dậy xuống xe, chân vừa chạm đất, cậu đau đến nhíu chặt lông mày. Chân của cậu giống như không có xương cốt vậy, đứng không vững được.
"Bảo bối, có phải hay không rất đau? Có đi được không? Ta ôm ngươi nhé?" Ngô Thế Huân làm bộ đau lòng, kỳ thật y biết rõ Lộc Hàm da mặt mỏng, tuyệt sẽ không tại trước mặt mọi người để cho y ôm.
Quả nhiên, Lộc Hàm đẩy cánh tay đang vươn ra của y, cậu hiện tại hận chết y. Giả mù sa mưa! Đem cậu làm thành như vậy, còn không biết xấu hổ mà hỏi! Bại hoại!
Ngô Thế Huân trong lòng cười trộm, không cho y ôm càng tốt, để cho bé thỏ trắng biết cái gì là đau khổ, hì hì!
Lộc Hàm tức giận mà liếc y, lại nâng con mắt lên xem xét, phát hiện trên đường cái cơ man là người, phi thường náo nhiệt. Như thế nào nhiều người như vậy! ? Trời ạ! Cậu phải đi về! Lộc Hàm nhát gan lập tức nghĩ bỏ cuộc giữa đường.
Nhưng mà Ngô Thế Huân làm sao sẽ lại để cho cậu như ý, kéo cậu hòa vào dòng người."Đi thôi, chúng ta đi xem phim!"
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người, nhất là Lộc Hàm , nam nữ già trẻ đều bị cậu hút hồn 'đói khát' mà dõi theo cậu, nguyên một đám tròng mắt đều trừng to đến mức muốn rớt ra.
Nghe thấy thanh âm rút khí lạnh của mọi người, Lộc Hàm thẹn đến muốn chui xuống đất, cậu chăm chăm cúi đầu, căn bản không dám nhìn vẻ mặt của mọi người. Trong lúc vô tình hướng chân của mình nhìn xuống, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ. Cậu lúc này mới chú ý tới váy của cậu cùng trên đùi dính đầy dâm dịch của chính mình, vẫn còn ẩm ướt theo đùi mà chảy xuống.
Lộc Hàm muốn tự sát mà, cậu tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện tại đây đèn cũng không có sáng lắm, không nhìn kĩ thì cũng chẳng thấy gì, mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà Ngô Thế Huân lời nói lập tức lại khiến cậu thót tim.
"Tiểu tâm can, ngươi lúc đi đường tốt nhất đem 'Đại muội muội' cùng 'Tiểu muội muội' kẹp chặt nha! Ngươi không có mặc đồ lót, cái đồ chơi kia rất dễ bị rơi ra a." Ngô Thế Huân ghé vào lỗ tai cậu "Hảo tâm" mà dặn dò nói.
Sợ sẽ bị đúng như Ngô Thế Huân nói, Lộc Hàm vội vàng dùng sức kẹp chặt hai cái hung khí, mỗi một bước đi đều cẩn thận từng li từng tí, nhút nhát e lệ bộ dáng lại để cho Ngô Thế Huân thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
"Các ngươi xem, cái kia muội muội thực 'hot' a, nàng cư nhiên dám mặc đồ như vậy! Bên trong không có mặc nội y a! Không biết chừng bên dưới quần lót cũng không mặc a!" Một đạo nam âm tục tĩu bỗng dưng truyền đến.
Lộc Hàm cả kinh mà quay đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra. Chỉ thấy cách đó không xa là mấy tên côn đồ dùng ánh mắt dâm uế đánh giá cậu, mỗi người đều chưng ra bộ dáng hận không thể đem cậu ăn sạch. Lộc Hàm khiếp đảm thu người vào trong ngực Ngô Thế Huân, nắm chặt ống tay áo của y.
"Đừng sợ!" Cảm giác được sợ hãi của cậu, Ngô Thế Huân ôn nhu vỗ vỗ lên lưng của cậu, lạnh lùng trừng mắt liếc đám người đó. Đám côn đồ lập tức sợ tới mức xoay người không dám nhìn bọn cậu nữa, bởi vì bọn chúng đã nhận ra thân phận Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân khinh thường 'tặng' lại cho bọn chúng nụ cười trào phúng, ôm Lộc Hàm thon thả tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đi theo Ngô Thế Huân trên đường lớn, Lộc Hàm tâm đều muốn nhảy ra ngoài, giữa hai chân là một cảm giác lạnh lẽo, cái cảm giác này lúc nào cũng nhắc nhở cậu rằng cậu phía dưới cái gì cũng không có mặc, chỉ cần mở rộng chân ra một chút tất cả mọi người sẽ biết bí mật này và cũng sẽ dèm pha cậu. Cậu hiện tại chỉ hy vọng nhanh chóng đến rạp chiếu phim, như vậy cậu sẽ thoát khỏi cái tình cảnh đáng sợ này.
Ngô Thế Huân cố ý đi rất chậm, hết lần này tới lần khác vừa đi vừa nhàn nhã một bên đánh giá mấy cửa hàng muôn hình muôn vẻ trên vỉa hè, nhượng cho Lộc Hàm rất nhanh đầu đầy mồ hôi cùng mệt mỏi. Ngô Thế Huân bắt cậu mang giày rất cao đó a, mỗi một bước đi đều giống hệt như đi cà kheo vậy, dị thường vất vả và nhọc sức.
"Bảo bối, ngươi xem bên kia có bán mã tấu, chúng ta đi nhìn xem một chút." Ngô Thế Huân bỗng nhiên chỉ vào một cửa hàng bán mã tấu trên đường nói.
"Đừng xem, chúng ta mau đến rạp chiếu phim cho rồi a!" Lộc Hàm sợ hãi mà lắc đầu. Cậu đã nhanh đi không được nữa rồi, hơn nữa ở bên ngoài này thêm một giây thì chẳng khác nào phải đối mặt với nguy hiểm thêm một giây.
Ngô Thế Huân đối với lời cự tuyệt của cậu ngoảnh mặt làm ngơ, ngang bướng mà kéo cậu về phía cửa hàng đó.
"Cây đao này cũng đủ tốt, cái thanh kia cũng rất được,... những con dao này thật tuyệt vời!." Nhìn qua nhìn lại đủ loại mã tấu đầy kiểu dáng trước mắt, Ngô Thế Huân cao hứng cầm lên vài cái mà hoa tay múa chân.
Lộc Hàm đứng bên cạnh sắp khóc rồi, Ngô Thế Huân có phải hay không là cố ý chỉnh cậu a! Y sớm biết tình cảnh thảm hại của cậu như nào rồi, ,mà còn ở nơi này câu thời gian nữa chứ. Chân của cậu đau quá, sắp đứng không nổi, hơn nữa cái đại thúc bán đao kia nãy giờ vẫn một mực duy trì ánh mắt buồn nôn nhìn cậu.
Ngô Thế Huân xác thực là muốn khi dễ cậu, y chính là muốn xem Lộc Hàm thống khổ đáng thương, bằng không thì mấy cái dao thô ráp vớ vẩn này còn lâu mới được y để ý. Trong nhà y còn có nhiều hơn ở đây nữa, nguyên nhân là do thúc thúc của y rất thích sưu tầm mã tấu này nọ a!
"Đại tỷ tỷ!" Tiểu cô nương bán búp bê bên phải cửa hàng nơi bọn cậu đang đứng đột nhiên chạy tới kéo tay Lộc Hàm kêu lên.
Lần đầu bị người ta gọi tỷ tỷ, Lộc Hàm liền bối rối vô cùng, nhưng cậu không thể giải thích giới tính của mình. Cậu xấu hổ mà cúi đầu xuống đối bé gái lớn lên phi thường đáng yêu xinh đẹp, ôn nhu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đại tỷ tỷ, ngươi đi xem búp bê vải của chúng ta a! Những cái này tất cả đều là mẹ ta làm, rất đẹp đấy!" Tiểu cô nương phi thường thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã biết chào hàng rồi, nàng nhiệt tình hướng Lộc Hàm giới thiệu.
Lộc Hàm quay đầu nhìn mấy con búp bê vải bày trên mặt đất, mụ mụ của bé gái này tay nghề phi thường tốt. Búp bê con nào con nấy đều được làm rất công phu, nhìn cũng rất đẹp nữa. Bất quá trong đó khiến người ta chú ý nhất là con phấn hồng trư (con heo màu hồng). Con heo kia tuy rất lớn, nhưng khuôn mặt thập phần đáng yêu, thấy thế Lộc Hàm không khỏi hai mắt tỏa sáng.
"Tỷ tỷ, ngươi thích cái con phấn hồng trư này sao? Đây là mẹ ta mới làm, bán rất đắt nga!" Phát hiện Lộc Hàm đối với phấn hồng trư có ý, tiểu cô nương ngay tức khắc cầm nó lên đưa cho Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân buông mã tấu, xoay người cười nói với Lộc Hàm: "Nếu ngươi thích, ta liền mua cho ngươi."
"Cảm ơn, bất quá không cần." Đưa thay sờ sờ phấn hồng heo, Lộc Hàm lắc đầu. Từ nhỏ đến lớn, mụ mụ không cho phép cậu làm bất cứ chuyện gì giống nữ hài tử. Nếu để cho mụ mụ biết cậu dám chơi đồ vật như này, nhất định sẽ lột da của cậu.
"Tỷ tỷ, ngươi để cho Đại ca ca mua tặng ngươi một cái a! Đây chính là cái cuối cùng rồi, không mua bây giờ thì sau này dù thích cũng sẽ không có đâu nha." Tiểu cô nương ra sức mời mọc.
"Thực xin lỗi, ta không thể mua!" Lộc Hàm vẻ mặt thật có lỗi.
"Không có sao!" Tiểu cô nương thất vọng mà ôm phấn hồng trư trở về, còn tưởng rằng đại tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ nhất định sẽ mua chứ!
Ngô Thế Huân như suy nghĩ điều gì đó mà nhìn chằm chằm Lộc Hàm, y phát hiện lời nói của cậu có vấn đề, không phải không thích, mà là không thể mua.
"Chúng ta đi thôi!" Lộc Hàm lưu luyến nhìn phấn hồng trư, một mặt đối Ngô Thế Huân thúc giục. Cậu sợ chính mình nếu cứ ngốc mãi ở đây thì sẽ kiềm không được sự hấp dẫn, mua phấn hồng trư mất! Bởi cậu thật sự rất thích con heo đó.
"Hảo." Ngô Thế Huân đột nhiên kỳ quái, không có làm khó cậu nữa, sảng khoái mà đáp ứng.
Ngô Thế Huân mang Lộc Hàm ly khai cửa hàng đó. Đi thêm chút nữa thì ra khỏi đường lớn náo nhiệt, quẹo vào một đầu ngõ tối đầy hắc ám.
"Tiểu bảo bối, rạp chiếu phim ở ngay phía trước, ngươi rất nhanh sẽ được thưởng thức một bộ phim điện ảnh khó quên à nha." Nam nhân cười híp mắt nói.
"Tại đây thật sự có rạp chiếu phim sao?" Nhìn con hẻm nhỏ khắp nơi bày đầy đồ bỏ đi, không có một bóng người, lại phần vắng vẻ, Lộc Hàm nhăn lại lông mày, hồ nghi nói.
"Thật sự, chẳng lẽ ta lừa ngươi sao." Ngô Thế Huân liền thề sắt son nói.
Lộc Hàm im lặng, trong lòng thầm mắng. Y còn dám nói nữa, rõ ràng thường xuyên lừa cậu, y là cái đại phiến tử (tên lừa gạt) trên cái thế giới này ai không biết. Nhưng Ngô Thế Huân nói có rạp chiếu phim, thì dẫu sao chắc cũng phải có! Dù sao y lừa cậu cái này thì chả được lợi ích gì. Ai! Chờ đến rạp chiếu phim, cậu tìm ít đồ nhét ở lỗ tai hảo hảo ngủ một giấc là tốt rồi. Đầu óc cùng cơ thể cậu đều đã đến cực hạn rồi, phải nghỉ ngơi mới được.
Ngu xuẩn bé thỏ trắng lựa chọn tin tưởng xảo trá đại ác lang... Không có mảy may sinh lòng nghi vấn hay phòng bị lựa chọn mà không đi rạp chiếu phim. Kết cục là về sau cả đời cậu cũng không dám lại bước vào rạp chiếu lần thứ hai.
Nhìn cái thứ mà Ngô Thế Huân gọi là rạp chiếu phim, Lộc Hàm nghẹn họng không trân trối được gì. Cậu sợ tới mức thiếu chút nữa sùi bọt mép. Trong tầng hầm dơ dáy bẩn thỉu, trên cái màn hình rộng thùng thình hiện ra hình ảnh của phim cấp 3 rất chi là khó coi cùng dâm loạn đến cực điểm, mà người xem so với đám diễn viên trên màn ảnh đó còn phóng đãng kịch liệt hơn nhiều. Mặc dù nơi này có chút hôn ám, nhưng nhờ những tia ánh sáng phát ra từ màn hình vẫn có thể mơ hồ chứng kiến mấy chục đôi nam nữ đã bị cuộn phim tác động, lớn mật mà ôm nhau ngồi một chỗ hôn lưỡi, có mấy người còn khoa trương hơn, cứ thế mà trước mặt mọi người mây mưa thất thường.
Lộc Hàm lấy lại tinh thần, đương nhiên phản ứng đầu tiên là xoay người rời đi, cậu chết cũng không muốn lưu lại ở cái địa phương quỷ quái này, quá kinh khủng!
"Tiểu bảo bối, ngươi muốn đi đâu?"
Nhưng là nam nhân há có thể để cho cậu như ý muốn, đưa tay bịt miệng cậu lại, đem cậu ôm đến nơi góc tối hẻo lánh nhất mà ngồi xuống. Lộc Hàm muốn phản kháng, lại bị lời nam nhân làm cho im bặt.
"Bảo bối, ngươi tốt nhất đừng lên tiếng. Tất cả nam nhân ở đây hiện tại đều là dã thú, nếu để cho bọn hắn thấy bộ dạng tao phải biết của ngươi, nhất định sẽ toàn bộ nhào lên đem ngươi cưỡng dâm." Ngô Thế Huân buông bàn tay đang che miệng cậu ra, ở bên tai nhỏ giọng đe dọa.
"Vậy ngươi mau dẫn ta đi ra đi, ta không muốn ở chỗ này, van ngươi!" Lộc Hàm bị dọa nổi da gà, mắt nhìn những người đàn ông chung quanh đang trầm mê trong bể dục. Cậu theo bản năng lui vào trong lồng ngực của y, hai tay ôm chặt cổ y không rời.
"Chúng ta đã mua vé rồi, giờ bỏ đi không lãng phí sao. Chả lẽ ngươi chưa từng nghe lão sư nói qua phải biết quý trọng tiền bạc, ngay cả khi đó chỉ là một đồng nhỏ sao!" Thấy bộ dáng cầu khẩn đáng thương kia, nam nhân cũng chỉ quay đầu đi chỗ khác mà cười sáng lạn chứ không có đáp ứng cậu.
"Ngươi. . ." Lộc Hàm suýt phun một ngụm máu lên mặt y. Thần ah! Trên đời tại sao có thể có người hư hỏng vô lại như thế cơ chứ?
"Bảo bối, chúng ta thương lượng đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn xem hết cái bộ phim này xong, ta lập tức mang ngươi rời đi liền. Được không?"
Lộc Hàm thật muốn cắn đại phôi đản trước mắt này một ngụm, y không phải cùng hắn thương lượng, căn bản chính là uy hiếp cậu. Cậu mới không muốn xem cái phim hạ lưu này, cũng không muốn ở chỗ này, người ở đây thật là khủng khiếp! Nếu như bọn họ thật sự như lời Ngô Thế Huân nói cùng lúc nhào lên đem cậu. . . Ah! Cậu chết không dám nghĩ tới chuyện ấy đâu!
Lộc Hàm đáng thương yên lặng rơi lệ, còn Ngô Thế Huân ác liệt mà giương lên khóe môi. Thật đáng yêu! Bất quá cái này bé thỏ trắng cũng quá trắng rồi a! Y làm sao có thể để cho những nam nhân khác đụng vào cậu, cậu là của một mình y, ai cũng đừng nghĩ đụng vào được một sợi tóc gáy của cậu huống chi là . . .
"Tiểu tâm can, kỳ thật cái phim này xem rất tốt nha, nó là a phiến (e hèm phim 3x) hay nhất của năm đấy, đảm bảo ngươi xem xong lập tức dục hỏa đốt người!" Ngô Thế Huân cười bắt lấy đầu cậu, ép buộc cậu đem mặt hướng lên trên màn hình.
Khi thấy cảnh trên màn hình xong, Lộc Hàm lập tức ngây ra như phỗng, mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn. Chính giữa màn hình lúc này là một nữ nhân ngoại quốc với dáng người siêu đầy đặn, toàn thân trần trụi quỳ sấp trên sàn nhà giơ bẩn giúp một nam nhân da đen cường tráng như trâu khẩu giao, còn hoa huyệt của nàng bị một cái khôi ngô da trắng trung niên thao làm , ba người đều thập phần phấn khởi, càng không ngừng dùng tiếng anh phun ra những lời dâm tục hết mức.
Lộc Hàm xấu hổ tim đập, nghĩ dời ánh mắt, nhưng mà con mắt như bị ma khống chế vậy, không nghe theo sự điều khiển của cậu, cứ chăm chú nhìn nữ nhân bị làm đến rên rỉ không ngừng. Nữ nhân này lại làm cậu không thể nào không nghĩ tới lúc chính mình bị Ngô Thế Huân thượng, là cỡ nào dâm đãng, so với nàng còn ti tiện gấp mấy lần. Nghĩ đi nghĩ lại, hai cái mật huyệt vốn đã hấp hối vậy mà lần nữa khôi phục sức sống, dần dần có cảm giác hơn.
"Bảo bối, ngươi thực tao! Như thế nào mới xem người ta làm đã ướt như này!" Ngô Thế Huân vươn tay vào dưới váy cậu, tại hai cái mật huyệt đã ướt sũng của cậu tùy tiện sờ soạng vài cái cười dâm đãng nói.
Lộc Hàm mắc cỡ nói không ra lời, ánh mắt như cũ nhìn chăm chăm lên nữ nhân trên màn hình kia. Biểu tình của nàng càng lúc càng vui vẻ, có phải hay không mỗi người khi làm sự kiện kia cũng đều rất thoải mái? Nhưng hai cái nam nhân ngoại quốc một xấu một đẹp kia thật sự có thể làm cho người ta thoải mái sao?
Lộc Hàm không khỏi cẩn thận đánh giá đến hai cái hung khí cao thấp di chuyển rất nhanh ở 'miệng nàng'. Bọn cậu cái kia chính là rất lớn, nhưng đen sẫm, trông bẩn bẩn muốn chết, vẫn là cái Ngô Thế Huân đẹp mắt hơn. Lộc Hàm không tự chủ được gắng gượng nghĩ tới y. Cái kia của Ngô Thế Huân so với bọn cậu lớn hơn, nhưng mà rất đẹp, phi thường hung mãnh cường hãn, mỗi lần đều đem cậu cho chết đi sống lại. Cậu vừa nghĩ vừa âm thầm nuốt nuốt nước miếng, phía dưới hai cái mật huyệt không khỏi bắt đầu co rút.
"Ah ──" Ngô Thế Huân đột nhiên hung hăng bấm hoa châu của Lộc Hàm một cái, nhượng cậu vì đau nhức kêu ra tiếng.
"Ngươi làm gì?" Lộc Hàm quay đầu ủy khuất mà trừng y, đôi lông mày vì đau mà cong lại một chỗ. . .
"Tiểu tiện nhân, ngươi vừa rồi nhìn chằm chằm vào nam căn của hai cái tên ngựa đực ti tiện kia, có phải hay không nghĩ bị bọn hắn làm?" Âm thanh thô bạo còn mang theo ý tứ ghen tuông nồng đậm.
"Mới không có!" Lộc Hàm mắc cở chết được, hận không thể lập tức đào cái hố chui vào. Thật mất mặt, cư nhiên bị Ngô Thế Huân phát hiện mình nhìn chỗ đó của người khác.
"Vậy ngươi sao cứ chằm chằm nhìn vào cái chỗ kia của bọn hắn?" Ngô Thế Huân hận không thể đem hai cái lão ngoại quốc trên màn hình kéo xuống làm thịt tại chỗ.
"Ta. . . Ta. . ." Lộc Hàm như thế nào mà không biết xấu hổ mà có thể nói ra sự thật cho y nghe.
"Mẹ kiếp, dâm tiện kỹ nữ, lão tử còn không thỏa mãn ngươi hay sao, cũng dám nghĩ đến người khác cơ đấy! Lão tử hiện tại sẽ thành toàn ngươi, để cho mấy tên nam nhân dơ dáy ở đây cưỡng hiếp ngươi đủ!" Thấy cậu ấp a ấp úng, Ngô Thế Huân càng thêm nổi trận lôi đình.
"Không phải, ta không nghĩ đến người khác. Ta vừa rồi. . . Mới vừa rồi là chứng kiến cái kia của bọn hắn, liền nhớ tới cái kia của ngươi, cảm thấy thứ của bọn hắn hảo xấu, của ngươi na, cái kia. . .Tương đối. . . Tương đối dễ nhìn hơn hơn." Lộc Hàm lắc đầu lia lịa, đỏ mặt giải thích nói.
"Nói nhảm, thứ của giống ngựa đực kia sao có thể được như của lão công ngươi. Nhục bổng này của lão công ngươi là thứ tốt nhất trên đời này a!" Ngô Thế Huân lập tức đổi giận thành vui, cao hứng mà hôn má Lộc Hàm, dương dương tự đắc mà bắt đầu khoác lác.
"Ah ──" trên màn hình bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, Lộc Hàm tò mò quay đầu, chợt sợ tới mức trợn mắt há mồm.
Người da đen đem thứ từ trong miệng nữ nhân đó rút ra, lại để cho người da trắng ôm nữ nhân đứng lên, sau đó tại hoa huyệt vẫn còn đang chứa nam căn của người da trắng kia đem cực lớn đâm mạnh vào. Nữ nhân rõ ràng rất đau, hạ thể của nàng chảy rất nhiều máu, nhưng mà hai nam nhân căn bản mặc kệ, chỉ biết là dùng sức mà va chạm, trừu sáp.
Rõ ràng là hình ảnh rất tàn nhẫn, nhưng mà Lộc Hàm lại nảy lên một cảm giác rất kỳ quái, hai cái mật huyệt khát khao mà ngọ nguậy, gắng gượng chặt chẽ bao vây lấy thứ lạnh như băng bên trong.
"Tiểu dâm phụ, lại muốn rồi phải không! 'Đại muội muội' cùng 'Tiểu muội muội' kẹp rất chặt nha!" Nam nhân dùng ngón tay ma sát, đùa lấy hai cái cửa huyệt.
"Không, phải . . Đích thị là do xuân dược." Lộc Hàm kiên quyết không thừa nhận.
"Tiểu phiến tử, ngươi lừa ai ah! Dược đã sớm hết công hiệu rồi!" Ngô Thế Huân cười lạnh, không chút khách khí mà vạch trần lời nói dối của cậu.
"Muốn nói thì cứ nói ra, ta lập tức cho ngươi, ngươi không cần phải thẹn thùng." Đầu gối y đỉnh vào hai cái kiều nộn cánh hoa, vải jean thô ráp cứ thế mà ra sức ma sát lấy hai cái cửa huyệt đã ướt đến rối tinh rối mù.
"Cho. . . Cho ta. . ." Khoái cảm mãnh liệt dần đem Lộc Hàm cắn nuốt, làm cho cậu không thể không mở miệng.
"Bé ngoan! Lão công sẽ để món đồ chơi trong cơ thể ngươi hảo hảo yêu thương ngươi." Ngô Thế Huân câu khóe môi lên, muốn bật điều khiển lên làm cho dương vật giả bên trong dao động.
"Không. . . Ta không muốn chúng. . . Ta. . . Ta muốn ngươi. . . Thứ ta muốn chính là cái kia của ngươi." Lộc Hàm lắc đầu, đối nam nhân thẹn thùng nhỏ giọng khóc nói.
Cậu không bao giờ ... nữa muốn cái đồ vật lạnh như băng kia chơi cậu, vật kia một điểm nóng ấm cũng không có, sẽ để cho cậu có cảm giác sợ hãi. Cậu vẫn là ưa thích bảo kiếm lúc nào cũng nóng hổi của Ngô Thế Huân, mặc dù nó mỗi lần đều đem cậu khi dễ rất thảm, nhưng mà nhiệt độ nóng cháy kia cho hắn có cảm giác hảo an toàn.
"Mẹ kiếp, ngươi thực biết cách làm lão tử vui vẻ, lão tử lập tức để cho 'Tiểu đệ đệ' này làm chết cái đồ lẳng lơ nhà ngươi!" Ngô Thế Huân hưng phấn mà mắng, y tuy từng nghe qua mấy lời nói còn phóng đãng hơn này.., nhưng mà chưa bao giờ kích động như thế, thỏa mãn như thế.
Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm xoay người mặt đối với mình, vội vội vàng vàng móc ra cự long của bản thân, kéo váy của cậu lên thô bạo mà trực tiếp chọc qua hoa huyệt còn kẹp lấy dương vật giả không có có một tí khe hở nào của cậu. Lộc Hàm lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết dọa người, nhưng lại bị Ngô Thế Huân đoạt trước một bước dùng miệng ngăn chặn.
"Ô. . . U-a..aaa U-a..aaa. . . Ô ô. . ." Hạ thể bị xé nứt kịch liệt đau nhức, nhượng Chu Tình đau đến nhanh điên rồi, hắn chỉ có thể ôm chặt lấy đầu nam nhân mà thôi.
Ngô Thế Huân bởi vì lời nói của cậu mà trở nên kích động vô cùng, hoàn toàn biến thành một đầu dã thú, vừa mạnh mẽ đâm vào hoa huyệt nóng hầm hập xong lập tức mở chốt chạy của dương vật giả lên. Phối hợp với tiết tấu của nó mà hung mãnh thao làm Lộc Hàm.
"Lẳng lơ, ngươi không phải mới vừa rất hâm mộ gái Tây kia bị hai cái kê kê chọc vào sao? Hiện tại ngươi so nàng còn hạnh phúc hơn nha, có những ba cái kê kê thao làm, có phải hay không rất thoải mái à?" Ngô Thế Huân một tay ôm Lộc Hàm , một tay vói vào ngực cậu vân vê chơi lấy hai đầu vú trắng mịn.
Đáp lại cậu chính là tiếng kêu mơ hồ thảm thiết, Lộc Hàm cảm giác mình sắp chết, thân thể của cậu sẽ bị ba cái đáng sợ hung khí làm hư mất, chúng muốn đem cậu xé ra. Nhưng mà qua thêm một chút, đợi Lộc Hàm dần dần thích ứng cái loại kích thích đau nhức này, cậu bắt đầu cảm giác được một loại khoái cảm hồn tiêu phệ cốt. Rất nhanh cậu đã chìm đắm trong loại cảm giác mất hồn này.
Ba cái vừa thô vừa to dương vật từ các vị trí khác nhau trừu sáp, đâm vào hai cái hoa huyệt, bên trong mỗi một tấc da thịt mềm mại đều đau đến xót cả lên. Không chỉ có phía trước hoa huyệt chảy ra mật dịch, mà ngay cả cúc lôi đằng sau cũng đạt đến hạnh phúc mà tiết ra dịch ruột non.
Lộc Hàm co chặt thân thể, hưng phấn đến toàn thân đều nổi da gà rồi, ngay cả ngón chân cũng hưng phấn đến gập cong lại. Hảo bổng! Muốn chết rồi a! Cậu sắp bị làm chết tươi rồi, trước kia một cái dương vật đã muốn đem cậu cảo chết, hiện tại ba cái cùng nhau còn không phải muốn lấy mạng cậu sao!
Ngô Thế Huân cùng dương vật giả động tác càng lúc càng nhanh, Lộc Hàm vì kích động mà nước mắt chảy ròng, nếu như không phải nhờ môi Ngô Thế Huân bịt lại, cậu chỉ sợ sớm đem nóc nhà khóc đến bay rồi. Không có chỗ phát tiết khoái cảm, cậu chỉ còn biết điên cuồng mà ôm chặt lấy tấm lưng cường tráng của Ngô Thế Huân .
Ngô Thế Huân chỉ mặc một kiện sơ mi, lưng của y bị móng tay sắc nhọn để lại vô số vết máu, nhưng mà y tuyệt không cảm thấy đau nhức, bởi vì y cũng đã hoàn toàn mê muội trong cái khoái cảm hủy thiên diệt địa này rồi.
Ngô Thế Huân không phải lần đầu ngoạn trò chơi nhưng cảm giác này thực sự quá tuyệt vời! Lộc Hàm hoa huyệt so với nữ nhân khác còn muốn chặt hơn rồi, nay lại tăng thêm một cây dương vật giả, trở nên nhỏ đến mức khó lòng mà di chuyển, ở trong cái không gian nhỏ hẹp tiêu hồn kia mà ra sức xuyên qua thật sự là chuyện vui sướng nhất trên đời. Hơn nữa dương vật giả chấn động không khỏi ma sát hoa huyệt, cũng ma sát với cái của y, mang cho y song trọng khoái cảm. Quan trọng nhất là người đang nằm trong lòng ngực thỏa mãn y như thế là Lộc Hàm. Sự thật này là nguyên nhân chính làm y sung sướng tột cùng.
Bởi vì bọn hắn ngồi ở cái địa phương tối tăm nhất, vừa rồi lại không có phát ra tiếng động to lớn gì, nên cũng không có bất kỳ người nào phát hiện bọn hắn đang làm một cái sự tình vô cùng dâm loạn. Thế là bọn hắn cứ như vậy trước mặt mọi người kịch liệt giao hoan, đạt đến cao trào chưa bao giờ có. . .
"Tiểu dâm ô, có phải hay không sướng muốn chết rồi, lưng lão tử đây đều bị ngươi cào rách rồi đó a!" Ngô Thế Huân thở gấp, nghỉ ngơi trong chốc lát mới từ hoa huyệt bên trong rút ra.
". . . Đừng. . . Dậy không nổi. . ." Lộc Hàm hoàn toàn xụi lơ trên người y, cậu bây giờ là thật sự một điểm khí lực cũng không có. Nhìn quần áo rách rưới cùng với cái lưng đầm đìa máu của y, cậu vừa thẹn vừa mắc cỡ.
"Ta cảm thấy thực là có lỗi. Đến, ta giúp ngươi ngoạn thêm vài lần nữa!" Ngô Thế Huân nói xong lại duỗi tay chơi lấy hoa châu của cậu.
Lộc Hàm kinh hãi, ngay tức khắc cầu xin tha mạng: "Không muốn! Ngàn vạn lần đừng có lại làm nữa, chỗ đó đều bị ngươi làm lạn rồi!"
"Ta chính là muốn chơi nát nó, ai kêu ngươi chỉ quan tâm đến con chó chết kia, một chút cũng không để ý ta. Hừ!" Ngô Thế Huân mân mê miệng, sinh khí hung ác đem hoa châu của cậu bấm một phát, Lộc Hàm liền hừ nhẹ. Kỳ thật hôm nay chơi nhiều lần như vậy, y cũng mệt mỏi rồi, không có khả năng lại chơi tiếp trong một thời gian.
Lộc Hàm bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Ngô Thế Huân tra tấn cậu cả ngày, là do ăn dấm chua với Tiểu Hoa. Lộc Hàm vừa bực mình vừa buồn cười, đã lớn như vậy thế mà đi ghen với một con chó nhỏ, thật sự là không biết nói sao cho phải!
"Thực xin lỗi á..., đừng nóng giận được không, ta lần sau không dám nữa." Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Lộc Hàm hai tay hợp lại một chỗ, đáng thương mà cầu khẩn.
"Ta mới không có tức giận, là ngươi tự mình suy diễn. Ta mới không có bởi vì nhìn cảnh ngươi che chở cho cái kia chó chết mà siêu khó chịu." Vẻ mặt đáng yêu của cậu làm cho giận giữ của Ngô Thế Huân lập tức biến mất, nhưng mà ngoài miệng y như cũ vẫn phi thường ngoan ngạnh.
"Hảo, ngươi không có tức giận, là ta hiểu lầm!" Lời nói cùng biểu hiện của y không hề tương đồng chút nào, nhượng Lộc Hàm thiếu chút nữa bạo dạn cười ra tiếng, nhưng sợ càng thêm chọc giận Ngô Thế Huân , cậu đành phải dốc sức liều mạng nhịn xuống.
Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng, Lộc Hàm ôm lấy cổ của y, ngượng ngùng mà làm nũng nói: "Lão. . . Lão công, ta đều bị ngươi trừng phạt thành như vậy, ngươi tha thứ ta đi, đem mấy cái kia lấy ra đi, được không?"
Lộc Hàm dần dần nắm rõ tính cánh Ngô Thế Huân, biết rõ y là ưa mềm không ưa cứng, đối với y nhất định phải hống hống mới được. Mặc dù hướng Ngô Thế Huân gọi lão công, lại còn làm nũng với y, làm cậu thật sự xấu hổ, nhưng mà hai cái địa phương đó thật là khó chịu, rất muốn nhanh chóng đem mấy cái hung khí khủng bố tống ra ngoài.
Ngô Thế Huân quả nhiên lập tức long tâm đại duyệt (cực kỳ vui mừng), hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Lộc Hàm."Từ lúc nào miệng mồm trở nên ngọt như vậy rồi, bất quá lão công rất thích, lại gọi thêm vài tiếng 'lão công' cho ta nghe ."
Vì muốn lấy ra hung khí trong cơ, Lộc Hàm đành phải nhịn xuống cảm giác thẹn, e ấp ở bên tai nam nhân kêu lên: "Lão. . Lão công, lão công, lão công. . ." Mỗi một tiếng kêu như làm khuôn mặt cậu phiến hồng thêm một phần, còn lòng Ngô Thế Huân tức thì ấm thêm một phần.
"Lần này tha thứ ngươi, nếu như còn dám có lần sau, ta sẽ đem ngươi cởi sạch cột vào cái cây ngoài đường, gọi tất cả mọi người đến xem ta là như thế nào chơi nát hai cái dâm huyệt của ngươi." (câu này chém T__T) Ngô Thế Huân 'tuyên bô' trước khi 'phóng thích' cho Lộc Hàm. Ban đầu theo kế hoạch, Ngô Thế Huân còn muốn đem mấy cái dương vật giả đặt ở trong cơ thể cậu hai ngày, nhưng ai bảo vài tiếng lão công của Lộc Hàm đem y làm đến bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng đây này!
"Lưu manh!" Lộc Hàm gắt giọng, cái này bại hoại chỉ giỏi ngày ngày đêm đêm bày ra mấy trò hạ lưu khi dễ, tra tấn cậu.
"Ngươi nói cái gì? Có phải hay không còn không có bị trừng phạt đủ ah!" Ngô Thế Huân nguy hiểm mà nheo lại mắt.
"Thực xin lỗi, ta sai rồi!" Lộc Hàm lập tức nhận lỗi, đôi mắt to ngập nước đáng yêu mà nhìn y, bộ dáng kia hảo khả ái. Đùa sao! Trừng phạt thêm lần nữa liệu cái mạng này của cậu có còn hay không a!
"Ngươi như thế nào đáng yêu như thế ah!" Ngô Thế Huân bị cậu chọc cho cười to."Tiểu dâm phụ, đem mông nâng cao lên chút, lão công lấy hai cái dâm cụ đó ra cho ngươi." Ngô Thế Huân sủng nịch véo cái mũi của cậu.
Lộc Hàm đỏ mặt, nắm lấy bả vai y, hơi nhấc mông, Ngô Thế Huân thuận tiện mà đem tay vươn vào giữa hai chân cậu. Y dễ dàng mà lần mò đến hai cái động nhiều lần đưa mình lên đến thiên đường, hai chích bàn tay lớn đồng thời bắt lấy giả dương cụ bên trong, dùng sức kéo một phát, dương vật liền ra khỏi hai cái mật huyệt tiêu hồn kia.
"Ah!" Tuy Ngô Thế Huân không có ý xấu, chỉ nhẹ nhàng rút dương vật giả ra, nhưng mà là rút ra rất nhanh. Thân thể Lộc Hàm mẫn cảm vô cùng, trong nháy mắt dương vật ly khai ra ngoài đã ma sát đến nhục bích, kích thích cậu rên nhỏ vài tiếng.
"Chậc chậc, thật xứng danh là tiểu tao hóa mà, làm cái gì cũng có thể vui vẻ như vậy a." Ngô Thế Huân đối với trình độ mẫn cảm của cậu lại một lần nữa líu lưỡi, đem hai cái dương vật giả dính đầy mật dịch của cậu hòa tinh dịch của mình cất vào trong túi áo, ôm Lộc Hàm đứng lên đi ra rạp chiếu phim tình dục.
Trở lại trên xe, không có dương vật giả trong người áp bách, Lộc Hàm một đêm không ngủ lại bị tra tấn cả nãy giờ, rất nhanh tựu mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, nhưng chưa hưởng thụ được gì đã bị Ngô Thế Huân đánh thức rồi.
"Ta mệt mỏi quá, ngươi để cho ta nghỉ một lát thôi a!" Lộc Hàm trong đầu hiện giờ chỉ có 'ngủ', thương cảm mà van nài.
"Không cho phép ngủ! Bảo bối, ta có cái này muốn cho ngươi." Ngô Thế Huân đem Lộc Tình quay người đối mặt với chính mình.
"Là cái gì chứ?" Lộc Hàm ngay cả hứng thú cũng không có, cậu hiện tại chỉ muốn ngủ.
"Cái này!" Ngô Thế Huân cười thần bí, từ chỗ ngồi phía say lấy ra một con phấn hồng trư cực lớn đưa cho cậu, này chính là thứ bọn hắn thấy lúc nãy. Cũng chính là thứ Lộc Hàm thích nhưng lại không dám mua.
"Đây không phải con heo ban nãy sao?" Lộc Hàm buồn ngủ bỗng bay đau mất tiêu, vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn phấn hồng trư siêu cấp dễ thương."Ngươi mua lúc nào cơ chứ?" Ngô Thế Huân từ lúc đầu đến giờ đều ở cùng một chỗ với cậu, cậu như thế nào không biết y mua cái này.
"Bí mật! Thích không?" Ngô Thế Huân mỉm cười. Kỳ thật hắn là thừa dịp thời điểm Lộc Hàm không chú ý mua, sau đó dùng thủ thuật che mắt mà đem phấn hồng trư dấu đi, bởi y trước đây cũng vì cao hứng mà học được một chút 'ma thuật' a!
Lộc Hàm kích động gật đầu, Ngô Thế Huân cư nhiên làm cậu bất ngờ ngoài dự kiến. Đây còn là lần đầu tiên có người tặng quà cho cậu, cậu thật là cao hứng! Nhưng mà. . . Lộc Hàm trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh mẫu thân với vẻ khiêm khắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tung tăng như chim sẻ liền xị xuống.
"Làm sao vậy?" Ngô Thế Huân khó hiểu cậu như thế nào đột nhiên biến sắc.
"Mặc dù ta rất thích quà ngươi tặng, nhưng mà ta không thể nhận được, thực xin lỗi!" Lộc Hàm áy náy mà đối y xin lỗi.
"Là vì mụ mụ ngươi sao?" Biểu tình cay đắng của cậu làm Ngô Thế Huân nhanh chóng đoán được nguyên nhân.
"Ừm! Mẹ ta không cho phép ta chơi những vật này." Lộc Hàm có chút kinh ngạc vì y sao có thể biết, nhưng mà rất nhanh cậu đã thông suốt. Ngô Thế Huân từng nói đã điều tra qua cậu, vậy y đương nhiên hiểu rất rõ mọi chuyện của nhà cậu.
"Đồ đần! Ngươi không biết giấu đi sao! Không để mụ mụ ngươi thấy, chẳng phải OK rồi sao! Ngô Thế Huân đối với sự ngu ngốc của Lộc Hàm im lặng đến cực điểm.
"Có thể chứ?" Lộc Hàm rõ ràng động tâm rồi. Cậu thật sự rất ưa thích phấn hồng trư, đã vậy đây còn là đồ Ngô Thế Huân cho cậu nữa.
"Đương nhiên có thể! Tin ta đi, chỉ cần ngươi không nói, mụ mụ ngươi sẽ không biết." Ngô Thế Huân bây giờ trông cực kỳ giống lão sói xám đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ nha!
"Cảm ơn ngươi!" Cảm thấy lời y nói rất có đạo lý, Lộc Hàm quyết định nhận lấy lễ vật của y, ngẩng đầu ngượng ngùng ở trên mặt y hôn một cái.
Đây là lần đầu cậu chủ động hôn hắn , Ngô Thế Huân hóa đá ngay tại chỗ. Lộc Hàm sau khi hôn xong vội vàng đem mặt chôn ở bên trong phấn hồng trư, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ lên giống như mông khỉ vậy.
Ngô Thế Huân sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nội tâm nhảy nhót điên cuồng. Xong nắm phấn hồng trư ném tới ghế đằng sau, ôm lấy Lộc Hàm đè lên môi cậu. Lộc Hàm e lệ vùng vẫy hai cái, mới nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn vừa bá đạo lại ngọt ngào của y. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro