Quay lại với Liễu Huệ Di
"Ngươi nói cái gì?" Ngô Thế Huân khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, y trăm ngàn lần không ngờ tới Lộc Hàm sẽ nói ra loại lời thế này.
"Ta muốn cùng ngươi chấm dứt." Lộc Hàm bị ánh mắt giết người của Ngô Thế Huân làm cho sợ tới mức toàn thân phát run, nhưng cậu vẫn kiên trì nói ra. Đây là quyết định cậu suy nghĩ suốt một ngày mới ra, bảo bảo là một phần của thân thể cậu, muốn cậu nhẫn tâm giết bảo bảo, cậu thật sự làm không được. Muốn bảo vệ bảo bảo nhất định phải chia tay với Ngô Thế Huân, bằng không thì Ngô Thế Huân rất nhanh tựu phát hiện cậu mang thai.
"Nói cho ta biết nguyên nhân." Ngô Thế Huân ép buộc chính mình tỉnh táo, y tin Lộc Hàm đối với y là có cảm tình. Vì đền bù tổn thương trước kia khi đối với Lộc Hàm , y về sau vẫn đối với cậu rất tốt, ba lần bốn lượt đem cậu cảm động đến rơi nước mắt nữa là.
"Mụ mụ của ta biết chuyện của chúng ta rồi, nàng không đáp ứng chúng ta cùng một chỗ." Đây là cái cớ Lộc Hàm nghĩ nửa ngày mới được, kỳ thật mụ mụ từ lúc đi công tác đến bây giờ vẫn chưa có trở về, nàng như thế nào lại biết rõ sự tình giữa cậu và Ngô Thế Huân chứ.
"Lại là mụ mụ ngươi, đối với ngươi mà nói rốt cuộc là mụ mụ của ngươi quan trọng, hay là ta quan trọng hơn cơ chứ!." Ngô Thế Huân giận dữ hét, y biết địa vị của mình trong lòng Lộc Hàm , cho nên đã dễ dàng tin tưởng những lời dối trá kia của Lộc Hàm.
"Đương nhiên là mụ ta trọng yếu hơn." Lộc Hàm không có một chút do dự trả lời, kỳ thật địa vị của Ngô Thế Huân trong lòng cậu đã sớm vượt lên trên mụ mụ lâu rồi, bởi y là người cậu yêu nhất.
Ngô Thế Huân nhanh bị chọc tức điên lên, y lần đầu thật tình yêu thương một người, kết quả gặt lấy được lại là hồi báo như vậy, kiêu ngạo như y như thế nào chịu được. Y cảm giác mình lần nữa lại bị phản bội, Lộc Hàm cùng mẹ đẻ của y rốt cục cũng đều là loại người đáng hận như nhau.
"Tốt, chúng ta chia tay! Lộc Hàm, nói cho ngươi biết, kỳ thật ta sớm chơi chán ngươi rồi, đang chuẩn bị đem ngươi một cước đá văng, không nghĩ tới lại bị ngươi đi trước một bước." Ngô Thế Huân làm bộ chẳng hề để ý mà nói, y tuyệt không thể ở trước mặt Lộc Hàm yếu thế, để cho cậu có cơ hội chế giễu.
"Thật. . . Vậy sao?" Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà chính tai nghe lời Ngô Thế Huân nói ra miệng, Lộc Hàm vẫn cảm thấy nội tâm đau nhói, nước mắt kìm không được chảy ra.
"Khóc? Ngươi sẽ không thật lòng thích ta đi à nha! Cho ta xin đi, ta từ đầu tới đuôi cũng chỉ là cùng ngươi chơi đùa, ngươi ngàn vạn lần không nên tưởng thiệt, nếu không ta sẽ làm rất phức tạp. Ngươi cũng không ngẫm lại chính mình sao, loại nhân yêu bất nam bất nữ như ngươi, ta làm sao sẽ ưa nổi cơ chứ." Ngô Thế Huân khoa trương mà cười nói, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khinh bỉ. Phẫn nộ hoàn toàn xông hủy lý trí của y, y hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, y muốn trả thù! Y muốn hung hăng mà trả thù người đã chà đạp tấm chân tình của y, tổn thương y.
Tim Lộc Hàm đau đớn, đau đến cậu không cách nào hô hấp nổi rồi, nước mắt chảy xuống càng nhiều.
Thấy thế, Ngô Thế Huân trong nội tâm dâng lên một cỗ vui vẻ sau khi báo được thù, nói năng càng thêm khó nghe."Ngươi không biết mình có bao nhiêu ti tiện sao, chỉ cần đối với ngươi hơi tốt một chút, thì chơi ngươi như thế nào đều được, ngươi so những kỹ nữ kia còn làm cho người ta chán ghét, mỗi lần cùng ngươi trên giường ta đều muốn ói ra, ngươi. . ."
"Đủ rồi, không cần nói thêm nữa đâu!" Lộc Hàm rốt cuộc nghe không thông, bi thương kêu lên, quay người muốn chạy ra ngoài, lại bị Ngô Thế Huân gọi lại.
"Chờ một chút!" Ngô Thế Huân quay người đem Tiểu Hoa trốn ở đằng sau ghế sô pha lôi ra, thô bạo mà ném cho Lộc Hàm " Đem nó đi luôn đi!"
Lộc Hàm ôm Tiểu Hoa, lệ rơi đầy mặt rời nhà Ngô Thế Huân , dáng vẻ vụt chạy cực kỳ bi thương khắc sâu ở trong nội tâm Ngô Thế Huân, lại làm cho Ngô Thế Huân bực bội vô cùng.
"MD!" Ngô Thế Huân căm tức mà một cước đá bay ghế sô pha bên cạnh, rõ ràng y mới là người bị phản bội, cậu cư nhiên bày ra bộ dáng người bị hại. Thao! Chính mình không cần cảm thấy áy náy, cái này tất cả đều là cậu tự tìm đến.
Lộc Hàm cũng không trở về nhà, mà là mang theo Tiểu Hoa chạy đến công viên phụ cận khóc rống. Dù sớm biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng là lúc chân chính đối mặt, cậu như cũ không cách nào tiếp nhận được. Cậu thật sự rất thích, rất thích Ngô Thế Huân, thậm chí nguyện ý vì y mà chết cũng được, nhưng mà Ngô Thế Huân từ đầu tới cuối chỉ đem cậu trở thành một món đồ chơi tùy thời có thể vứt bỏ, một cái đối tượng đơn thuần chỉ để vui đùa. Nhưng mà dù là như vậy, cậu vẫn còn rất thích Ngô Thế Huân...
"Uông uông uông. . ." Tiểu Hoa cũng cảm giác được Lộc Hàm đặc biệt bi thương, lo lắng kêu to.
"Tiểu Hoa, ta không sao! Ta sẽ kiên cường, ngươi yên tâm!" Khóc cả buổi, Lộc Hàm mới lau đi nước mắt hướng tiểu hoa miễn cưỡng cười nói. Cậu nghĩ thông suốt rồi, đã quên không được Ngô Thế Huân thì cứ tiếp tục thích y đi, nhưng là chỉ đem tình yêu đó đặt yên ở trong lòng mà thôi.
Cúi đầu nhìn bụng của mình, Lộc Hàm nổi lên bản năng của một người mẹ. Cho dù Ngô Thế Huân không thương cậu, nhưng mà cũng đã cho cậu bảo bảo, cậu về sau không bao giờ ... hội sẽ cô độc rồi, bởi vì cho dù thế giới đều từ bỏ cậu, cậu còn có bảo bảo mà. Trước mắt tuy sẽ có nhiều khó khăn gian trở chờ đợi cậu, nhưng vì bảo bảo, cậu nhất định sẽ cắn răng vượt qua tất cả. . .
"Huân ca, ngươi uống ít thôi!"
Ngồi trong một góc quán bar, Ngô Thế Huân dốc sức liều mạng mà rót rượu, đến Kim Mân Thạc một bên cũng nhìn không được nữa, đưa tay đoạt lấy bình rượu của y.
"Cút ngay, không cần lo cho ta!" Ngô Thế Huân cướp bình rượu về tiếp tục uống.
"Làm sao bây giờ?" Kim Mân Thạc bất đắc dĩ mà nhìn về phía Phác Xán Liệt. Huân ca rốt cuộc là làm sao vậy, gọi bọn họ tới uống rượu, kết quả lại một mình liên tiếp nốc rượu, căn bản không để ý tới bọn hắn.
"Tiểu huân, có phải hay không cùng chị dâu cãi nhau?" Phác Xán Liệt đẩy kính mắt viền vàng, căn cứ vào suy đoán của cậu, chỉ có thể làm cho Huân ca thành như vậy tám chín phần cùng Lộc Hàm có quan hệ.
"Chớ ở trước mặt ta nhắc tới tiện nhân kia!" Ngô Thế Huân lập tức ngẩng đầu giận dữ hét. Chỉ cần nghĩ đến Lộc Hàm vậy mà không thèm quan tâm y nữa giống như mẫu thân, cứ thế mà quăng y đi, y tựu hận không thể giết chết Lộc Hàm. Lộc Hàm thật sự đã làm y vừa thất vọng lại vừa đau khổ đến tột đỉnh.
"Ngươi cùng chị dâu đến cùng làm sao vậy? Nói cho ta biết, có lẽ ta sẽ giúp được!" Phác Xán Liệt 100% xác định Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm xảy ra vấn đề.
"Đúng vậy a! Huân ca, có chuyện gì nói cho bọn ta biết, chúng ta mấy người cùng nhau giải quyết." Kim Mân Thạc cũng gật đầu phụ họa.
"Huân ca! ! !" Ngô Thế Huân vừa muốn mở miệng, chỉ thấy một nữ sinh dáng người gợi cảm, trang phục tươi mát từ bên cạnh quầy rượu đi đến.
Xem thấy người tới, Kim Mân Thạc lập tức nhíu mày. Trong nội tâm thầm mắng: thật là xui xẻo! Làm sao sẽ ngay tại lúc này gặp phải Liễu Huệ Di, nữ nhân này dù bị Huân ca đá, nhưng mà một mực chưa từ bỏ ý định, thường xuyên tìm cơ hội quấn quít lấy Huân ca, hy vọng có thể cùng Ngô Thế Huân hợp lại.
"Huân ca, thật là tình cờ, không ngờ sẽ gặp ngươi ở cái nơi này." Liễu Huệ Di làm lơ Phác Xán Liệt, ngồi vào bên cạnh Ngô Thế Huân. Kỳ thật nàng là nghe thủ hạ nói vừa mới Ngô Thế Huân bước vào liền ngay lập tức chạy đến.
Ngô Thế Huân vừa định bảo nàng cút ngay, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra một chủ ý, ánh mắt lóe lên, đối Liễu Huệ Di cười nói: "Di Di, chúng ta kết giao lại đi a!"
Lời vừa nói ra, Liễu Huệ Di cùng Kim Mân Thạc đều kinh ngạc đến há to mồm, ánh mắt Phác Xán Liệt tức thì buồn bã.
"Di Di, ngươi nguyện ý sao?" Ngô Thế Huân anh tuấn nét mặt nổi lên một nụ cười tà có thể mê hoặc tất cả nữ nhân.
"Huân ca, ngươi nói thật sao?" Liễu Huệ Di có chút khó có thể tin.
"Đương nhiên là thật sự."
"Cái kia Lộc Hàm thì sao? Ngươi không phải đang cùng hắn kết giao sao?"
Ngô Thế Huân bình thản đáp: "Chúng ta chia tay rồi, ta gần đây phát hiện ra chỉ có ngươi là tốt, người yêu chân chính của ta chỉ có thể là ngươi."
"Huân ca!" Liễu Huệ Di kích động mà ôm lấy Ngô Thế Huân ra sức khóc. Thật tốt quá, nàng rốt cục cũng mây mờ trăng sáng rồi!
"Đồ ngốc, khóc cái gì!" Ngô Thế Huân bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mấy huynh đệ, ôn nhu mà cười vỗ vỗ lưng của nàng, trong đáy mắt thế nhưng ngay cả ý cười cũng không có.
Kim Mân Thạc chỉ chỉ bọn họ, nghi hoặc mà nhìn qua Phác Xán Liệt, hắn đã hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi. Huân ca đến cùng đang đùa cái gì? Y không phải nói y rất thích Lộc Hàm ư, như thế nào hiện tại lại yêu Liễu Huệ Di rồi cơ chứ?
Phác Xán Liệt trầm mặc không nói, trong lòng thầm thở dài, đáng thương Lộc Hàm, chuyện về sau cậu sao chịu nổi được. . .
Hôm sau, Lộc Hàm vừa bước đến cửa phòng học, chợt nghe tiếng cười sang sảng của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm nghi hoặc mà đi vào phòng, lập tức bị cảnh trước mắt khiến cho cả kinh trợn mắt, há hốc mồm. Ngô Thế Huân đang ôm Liễu Huệ Di , còn Liễu Huệ Di không biết nói cái gì mà chọc cho Ngô Thế Huân cười ha ha.
"Êu! Lộc Hàm, ngươi đến rồi!" Liễu Huệ Di vừa thấy Lộc Hàm , liền cố ý kêu lên. Nàng rốt cục có thể trước mặt cái tên ẻo lả này hống hách rồi!
Ngô Thế Huân ngoái đầu lạnh lùng liếc nhìn Lộc Hàm trong phút chốc, mặt không biểu tình mà quay đầu lại, sắc mị sờ soạng bờ vú đầy đặn của Liễu Huệ Di."Di Di, ngực của ngươi càng lúc càng lớn hơn, hảo mê người."
"Đáng ghét!" Liễu Huệ Di vờ hờn dỗi mà đập ngực y một cái, vẻ mặt đắc ý nhìn Lộc Hàm.
Nhìn bọn hắn trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình, Lộc Hàm toàn thân cứng ngắc, đầu óc rối như tơ vò. Cái này. . . Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngô Thế Huân làm sao lại cùng Liễu Huệ Di một chỗ, còn như vậy thân mật, giống như người yêu vậy?
Thắc mắc của Lộc Hàm rất nhanh được giải đáp, một đàn em Liễu Huệ Di tiến lên phía trước, khí thế khinh người mà mắng: "
Lộc Hàm, nói cho ngươi biết cái tin tốt, Di tỷ của chúng ta cùng Huân ca hợp lại rồi, ngươi vẫn là mau cút đi chỗ khác đi a! Đừng ở chỗ này làm chướng mắt người ta nữa!"
Lộc Hàm khiếp sợ nói không ra lời, vẻ mặt kinh hãi. Liễu Huệ Di dương môi cười lạnh, ôm lấy đầu Ngô Thế Huân bắt đầu hôn lên môi y, Ngô Thế Huân không có cự tuyệt, liếc mắt Lộc Hàm đang ngây ra như phỗng, nhiệt tình mà đáp lại Liễu Huệ Di, trước mặt mọi người trình diễn một màn hôn nhau nồng nhiệt đạt tiêu chuẩn.
Lộc Hàm bị đả kích nghiêm trọng, nhìn không được nữa, quay người chạy đến chỗ ngồi trước kia của chính mình ngồi xuống. Cậu dốc sức tự an ủi mình rằng Ngô Thế Huân cùng Liễu Huệ Di vốn là một đôi, bọn họ gương vỡ lại lành là thiên kinh địa nghĩa, là việc đương nhiên, chính mình còn phải thiệt tình chúc phúc bọn họ nữa cơ. Nhưng dù là nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy Ngô Thế Huân cùng Liễu Huệ Di ở phía trước tình chàng ý thiếp, tim của cậu như muốn vỡ ra từng mảnh.
Ngược với Lộc Hàm đang thống khổ, Liễu Huệ Di đương nhiên là sướng lên đến trời, ả chưa có cao hứng như thế bao giờ, bởi rốt cục ả có thể cho tên biến thái chết tiệt kia nếm thử mùi vị bị bỏ rơi, bất quá cái này vẫn chưa đủ để ả nguôi mối hận trong lòng.
Trước kia Lộc Hàm có Huân ca che chở, cho nên ả không dám làm gì cậu, bất quá bây giờ. . . Hừ! Cậu đã không còn chỗ dựa thì ngày tận thế của họ Lộc kia cũng đến rồi!
" Lộc Hàm, ngươi đến đây cái coi!" Sau khi kết thúc tiết thứ hai, Liễu Huệ Di gọi Lộc Hàm lại.
"Có chuyện gì không?" Lộc Hàm khiếp đảm mà hỏi, hai mắt chằm chằm nhìn đối phương như không thấy Ngô Thế Huân.
"Ta khát nước, đi mua giúp ta chai nước." Liễu Huệ Di kiêu ngạo ra lệnh.
Không nghĩ tới Liễu Huệ Di gọi mình chỉ là để sai vặt, Lộc Hàm có chút ngoài ý muốn, không có suy nghĩ nhiều liền bỏ chạy đi mua nước mang về.
"Mua được rồi!" Lộc Hàm đem nước đưa cho Liễu Huệ Di, nào có thể đoán được lúc Liễu Huệ Di tiếp nhận chai nước, lập tức trở mặt, hung hăng quăng cho cậu một bạt tai.
"Tên chết bần này, thời tiết như này mà ngươi mua nước lạnh cho ta ta, ngươi có phải hay không muốn cho ta uống cảm mạo ah!"
Ngô Thế Huân cười lạnh, hiện tại nóng như vậy, uống nước lạnh là quá thích hợp rồi còn gì, Liễu Huệ Di rõ ràng là ở cố ý tìm Lộc Hàm gây sự. Bất quá đây chính là điều y muốn. Y sẽ cùng Liễu Huệ Di hợp lại, ngoại trừ phải làm cho Lộc Hàm tan nát cõi lòng, mục đích quan trọng nhất là muốn Liễu Huệ Di chỉnh Lộc Hàm. Y muốn Lộc Hàm biết chính cậu đã sai lầm, sau đó khóc cầu y tha thứ, sau đó một lần nữa quay lại với nhau.
"Đồ gay này, ngươi có chủ tâm có phải không?" Thấy Ngô Thế Huân cũng không nói lời nào, Liễu Huệ Di càng lớn mặt, một cước đem Lộc Hàm đá ngã trên mặt đất.
Lộc Hàm trầm mặc không nói, cậu chỉ là nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân, vốn tưởng rằng Ngô Thế Huân thấy cậu bị đánh sẽ giúp cậu, nhưng mà Ngô Thế Huân vẫn không, thời điểm cậu bị đánh, trong nháy mắt cậu nhận ra nụ cười có chút hả hê của y. Tâm của cậu đau quá, thật sự đau quá, như bị ai đó xé ra, Ngô Thế Huân thật sự hảo tàn nhẫn, cho dù y chưa bao giờ thích qua cậu. Nhưng ít nhất cậu cũng là người làm ấm gối cho y, y như thế nào có thể trơ mắt nhìn mình bị bạn gái của y đánh với vẻ thờ ơ kia?
"Tử biến thái, ngươi sao trâu như vậy! Hảo, ngươi muốn làm trâu ta cho ngươi làm. Từ nay mỗi lần bọn ta đi vệ sinh sẽ cho ngươi dọn hết!" Thấy cậu không nói lời nào, Liễu Huệ Di không khỏi giận dữ, đưa chân dùng sức giẫm ngón tay Lộc Hàm.
"Ah ──" Cái gọi là tay đứt ruột đau làm Lộc Hàm khổ đến mức tại chỗ kêu to.
Lộc Hàm tiếng kêu thảm thiết, nhượng Ngô Thế Huân tâm thoáng nhói lên, y ép buộc mình phải quyết tâm hung ác, không thể nương tình, nhất định phải làm cho Lộc Hàm chịu chút đau khổ, bằng không cậu vĩnh viễn sẽ không biết sai lầm của chính bản thân.
Kim Mân Thạc đứng một bên nhìn không , lên tiếng quát dẹp đường: "Đủ rồi đấy!" Lưu Kim Mân Thạc đẩy Liễu Huệ Di ra, đem Lộc Hàm nâng dậy, mắng: "Liễu Huệ Di, ngươi đừng có quá phận!"
"Di Di, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng." Phác Xán Liệt cũng lên tiếng, lần đầu tiên nghiêm mặc nói chuyện với Liễu Huệ Di.
"Huân ca!" Liễu Huệ Di quay đầu đáng thương mà nhìn xem Ngô Thế Huân.
"Chuyện Lộc Hàm các ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào, nếu không tình huynh đệ của chúng ta đến đây chấm dứt!" Ngô Thế Huân nâng mày, lạnh lùng nói.
Tâm, trong thời khắc này hoàn toàn đã chết! Lộc Hàm không bao giờ ... nữa đối với Ngô Thế Huân ôm bất cứ hy vọng nào, cậu rốt cục triệt để tiếp nhận Ngô Thế Huân chưa bao giờ thích cậu, chưa bao giờ đối cậu có dù chỉ là một chút tình cảm thật sự.
"Cảm ơn các ngươi, ta không sao!" Không muốn làm cho bọn người Kim Mân Thạc khó xử, Lộc Hàm miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười.
"Tay ngươi đều sưng thành như vậy, còn bảo không có việc gì!" Kim Mân Thạc kêu to, Lộc Hàm tay phải ngoại trừ ngón tay, toàn bộ đều sưng lên giống như lạp xưởng vậy.
"Ta thật sự không có việc gì, giờ ta phải đi quét sân trường!" Lộc Hàm quay người đến góc lớp cầm cái chổi, trốn ra khỏi phòng học. Đau đớn bên ngoài sao có thể bì được với nỗi thương tâm ngàn lần bên trong, cậu hiện tại phải lập tức tìm một chỗ không người lên tiếng khóc lớn, bằng không cậu hội sẽ vì kìm nén mà chết. . .
Những ngày sau đó đối với Lộc Hàm chẳng khác nào địa ngục, Liễu Huệ Di mỗi ngày đều nghĩ ra mấy điều tà ác hòng chỉnh Lộc Hàm, lại để cho cậu khổ sở không thể tả. Người mang thai vốn là cần hảo hảo tĩnh dưỡng, nhưng mà Lộc Hàm mỗi ngày lại phải đối mặt với những màn tra tấn cực kì tàn ác của Liễu Huệ Di, cậu rất nhanh gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, ốm yếu đến nỗi nếu có cơn gió nào bất chợt thổi qua chắc cậu sẽ ngã mất. Nhưng cậu như cũ mỗi ngày đều kiên trì đến trường, bởi vì cậu muốn gặp Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm là người vô cùng si tình, chỉ cần đã yêu một lần thì tựu cả đời cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, chính vì thế vô luận Ngô Thế Huân như thế nào tuyệt tình với cậu, cậu vẫn một mực thích y như trước.
Buổi chiều ngày hôm đó, thời tiết nóng phi thường, học xong tiết thể dục, tất cả học sinh đều chạy đến dưới bóng cây mát, chỉ có Lộc Hàm bị Liễu Huệ Di bắt đi đẩy lấy chổi quét sân trường.
Mồ hôi đổ như mưa, cậu mệt mỏi mà cố quét a quét! Bởi vì sợ Liễu Huệ Di đánh mình lại động đến cục cưng trong bụng, nên cậu so với bình thường còn bận nhiều hơn mấy lớp áo nữa.
Đưa mắt nhìn Ngô Thế Huân ôm Liễu Huệ Di ngồi dưới cây ngô đồng cách đó không xa cùng ăn kem, Lộc Hàm hốc mắt nhịn không được đỏ lên. Mỗi lần chứng kiến Ngô Thế Huân cùng Liễu Huệ Di hạnh phúc, ngọt ngào cùng một chỗ, lòng cậu như bị dao cắt. Nhưng cậu vẫn muốn nhìn Ngô Thế Huân nhiều hơn nữa, bụng của cậu càng lúc càng lớn rồi, tiếp qua vài tuần tựu sẽ không thể dấu diếm gì được nữa. Vì bảo vệ cục cưng, đến lúc đó cậu có lẽ sẽ bị đuổi học, cũng có thể sẽ ly khai cái thành phố này, vĩnh viễn không thể gặp lại Ngô Thế Huân cùng mụ mụ nữa. Cho nên cậu phải tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, hảo hảo đem Ngô Thế Huân ghi nhớ trong đầu óc của mình. . .
"Ọe. . . Ọe. . ."Lộc Hàm bỗng nhiên dừng lại, nôn mửa liên hồi, thiếu chút là đem cả phổi đều phun ra. Cậu nôn ngày càng nghiêm trọng, có khi còn nôn ra một ít máu tơ nữa.
Ngô Thế Huân mặc dù cùng Liễu Huệ Di ở một chỗ, thế nhưng tâm vẫn đặt tại trên người Lộc Hàm, thấy Lộc Hàm lại nôn mửa, Ngô Thế Huân trầm hạ khuôn mặt tuấn tú. Đáng chết! Đã gần một tháng rồi, vô luận bị sỉ nhục thảm hại đến đâu, Lộc Hàm cũng không đến cầu xin y. Cứ tiếp tục như vậy, không đợi Lộc Hàm cúi đầu, y đã đầu hàng trước rồi!
Có trời mới biết, những ngày gần đây của y là như thế nào trôi qua! Y lần đầu tiên nhận ra rõ Lộc Hàm đối với y nguyên lai trọng yếu như vậy, không có Lộc Hàm bên người, cuộc sống của y rối loạn, không chỉ có ăn không vô ngủ không ngon, hơn nữa lúc nào cũng không thể không nhớ tới câuh. Mỗi lần chứng kiến Lộc Hàm bị ả Liễu Huệ Di đê tiện kia khi dễ, y đều muốn tức điên lên, hận không thể đem Liễu Huệ Di băm thành trăm mảnh.
Liễu Huệ Di bấy giờ ở trong ngực Ngô Thế Huân lập tức cũng cảm giác được y đang bực bội, khuôn mặt diễm lệ khuôn tràn đầy phẫn nộ. Không có một ai biết, ả bên ngoài thì biểu lộ tràn đầy hạnh phúc, thực tế ả là kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được. Ai ai cũng biết Ngô Thế Huân là nam nhân tính dục siêu cường, mỗi ngày đều phải tìm người lên giường, nhưng mà những ngày này vô luận ả như thế nào dụ dỗ, Ngô Thế Huân cũng không cùng ả làm. Hơn nữa ả phát hiện Ngô Thế Huân luôn hội sẽ vụng trộm chú ý Lộc Hàm l, loại ánh mắt đó của y ả chưa từng thấy quá, điều đó làm cho ả rất sợ hãi, liền liều mạng mà bắt nạt Lộc Hàm.
"Ẻo lả lại đang giả bộ bệnh, MD , vô sỉ." Liễu Huệ Di cố ý mắng, đứng lên đi qua đấm cho Lộc Hàm một cái. Lộc Hàm thân thể dị thường suy yếu, bị ả đánh cho đầu hoa mắt váng, mắt tối sầm ngã xuống đất.
" Lộc Hàm l!" Ngô Thế Huân kinh hãi, ngay tức khắc chạy đến, hướng Liễu Huệ Di giận dữ hét: "Tiện nhân, ngươi đối cậu làm cái trò gì thế hả!!"
Theo y bấy lâu chưa thấy qua Ngô Thế Huân
hung ác như vậy, Liễu Huệ Di sợ tới mức toàn thân phát run, lúng túng mà nói: "Ta. . . Ta không có làm cái gì, chỉ là đánh cậu ngã x. . ."
"Ngươi tốt nhất cầu nguyện cậu không có việc gì đi, bằng không ta sẽ lấy mạng của ngươi!" Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm, lo lắng hướng phòng y vụ chạy đến, tâm như nhảy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro