Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguy Hiểm


Đêm đó, trong hẻm nhỏ phụ cận trường cao trung Lam Ngọc, một người trung niên nam tử bị mấy cái tiểu thái bảo ẩu đả, còn có một nữ sinh ăn mặc hở hang đang hút thuốc, lạnh lùng mà ở một bên đứng nhìn.
Liễu Huệ Di ban ngày trốn ở ngoài cửa phòng y vụ, cho nên ả nghe hết tinh tường đoạn đối thoại của bọn Ngô Thế Huân , kể cả chuyện Lộc Hàm mang thai. Vì biết rõ chân tướng, ả đem Lâm giáo y buổi sáng xem bệnh cho Lộc Hàm chộp tới nghiêm hình khảo vấn.
"Lâm giáo y, ngươi bây giờ có nguyện ý nói cho ta biết Lộc Hàm tại sao lại mang thai được cơ chứ, cậu đến cùng là người như thế nào?" Ra ý bảo thủ hạ dừng tay, Liễu Huệ Di đi đến trước mặt Lâm giáo y.
"Ta không thể nói." Dù đã bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nhưng mà Lâm giáo y thế nhưng kiên trì không chịu nói. Ngô Thế Huân đã uy hiếp hắn rồi, nếu như dám đem chuyện của Lộc Hàm nói ra, lập tức sẽ để hắn tại Lam Ngọc hỗn không dưới khứ.
"Nếu như ngươi không chịu nói, ta hiện tại cho ngươi chết ở chỗ này." Liễu Huệ Di cười lạnh, móc ra một cây súng đen sáng bóng, lập tức sợ dọa Lâm giáo y sợ đến mức cái gì cũng khai hết ra.
"Ta. . . Ta nói, đừng giết ta! Lộc Hàm hắn. . ."
"Lão bà, bảo bảo lúc nào mới đi ra a?" Chạm vào bụng Lộc Hàm, Ngô Thế Huân buồn rầu hỏi.
"Bảo bảo mới hơn bốn tháng, nào có nhanh như vậy đi ra, ít nhất cũng phải qua năm tháng mới có thể sinh ra." Đang xem sách về nuôi dưỡng trẻ con, Lộc Hàm cười nói.
"Như thế nào chậm như vậy!" Ngô Thế Huân vẻ mặt đau khổ, y đã hơn mấy tháng không có đụng vào Lộc Hàm rồi, vốn cho là cùng Lộc Hàm  giải trừ hiểu lầm có thể "này nọ í e" , nhưng mà bác sĩ nói trong đầu thời kì mang thai giữa phải cấm dục, nếu không hội sẽ thương tổn đến bảo bảo. Cho nên vô luận y nói như thế nào, Lộc Hàm cũng không chịu cùng y làm, nếu cứ như vậy y có ngày thực sự sẽ vì nghẹn mà chết a!

"Vì bảo bảo, ngươi cứ nhịn một chút a!" Lộc Hàm há có thể không biết tâm tư của tên đại sắc lang này.
Ngô Thế Huân oán hận mà trừng bụng Lộc Hàm, đều là do tiểu hỗn đản bên trong làm hại, đợi sau khi ranh con này ra đời, y nhất định sẽ hung hăng trừng phạt nó một chầu, phát tiết mối hận trong lòng.
"Không có ô mai!" Lộc Hàm quay người nghĩ muốn lấy ô mai, lại phát hiện đã ăn hết rồii.
"Ta đi mua." Ngô Thế Huân yêu thương lão bà rất nhanh đáp lời.
"Ừm!"
Dõi mắt theo thân ảnh Ngô Thế Huân đi ra ngoài, Lộc Hàm trong nội tâm cảm thấy ngọt ngào vô kể. Kể từ khi biết cậu mang thai , Ngô Thế Huân đối với cậu trăm theo ngàn thuận, che chở cẩn thận, điều làm cậu cảm động nhất chính là Ngô Thế Huân còn bảo ba ba của y muốn cùng cậu kết hôn, thậm chí dùng cả kế đoạn tuyệt phụ tử quan hệ để bắt buộc ba ba y đáp ứng.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là mụ mụ, cậu tối hôm qua gọi điện thoại nói cho mụ mụ chuyện của mình và Ngô Thế Huân, mụ mụ phi thường tức giận, kiên quyết phản đối với cậu và Ngô Thế Huân, nàng sáng nay đã lên máy bay trở về, khả năng buổi chiều sẽ đến, không biết đến lúc đó sẽ náo thành cái dạng gì nữa. Mặc dù Ngô Thế Huân nói y nhất định sẽ thuyết phục mụ mụ, nhưng mà cậu vẫn còn thật lo lắng cho. . . Ai! Nghĩ đến mấy cái chuyện này hảo đau đầu a, Lộc Hàm thở dài một tiếng.
Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Lộc Hàm  nhíu mày, chẳng lẽ là Ngô Thế Huân quên mang tiền nên trở về lấy sao?
Cậu vận động thân hình cồng kền đi mở cửa, nhưng khi thấy người đứng ở ngoài cửa lập tức sợ tới mức thất kinh hồn vía.
Cho đến khi Ngô Thế Huân vê đến nhà chỉ thấy  một mảnh bừa bãi, mà người yêu của y đã không thấy đâu rồi. . .
Trong một gian nhà phế ở vùng ngoại ô thành phố, Liễu Huệ Di nham hiểm nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm đang mặc áo bầu, bụng to như bóng cao su, hai mắt đều muốn phóng ra lửa. Nếu như không phải Lâm giáo y nói cho ả biết Lộc Hàm nhưng thật ra là cái song tính nhân, ả cả đời đều không biết mình vậy mà thua trên tay một cái kẻ bất nam bất nữ như vậy.
Lộc Hàm chưa từng sợ hãi qua giống như bây giờ, vừa rồi Liễu Huệ Di đột nhiên mang theo mấy người đem cậu trói bắt đến nơi này, không biết muốn làm gì? Liễu Huệ Di chứng kiến bộ dạng hiện tại của cậu, nhất định sẽ rất kỳ quái, không biết phải như thế nào hướng nàng giải thích, cậu thật sự rất sợ!
"Liễu Huệ Di ? !"
"Ngươi đồ nhân yêu thối tha, cũng dám cướp đi Ngô Thế Huân của ta, cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về ta, đáng giận!" Liễu Huệ Di phẫn hận đá bụng Lộc Hàm một cước, Lộc Hàm đau đến ngã ra trên đất, nghẹn ngào kêu rên.
"Đau quá, ngươi đừng đánh bụng của ta, sẽ làm bị thương đến cục cưng." Lộc Hàm đáng thương cầu khẩn.
Nghe vậy, Liễu Huệ Di càng thêm nổi trận lôi đình, hung hăng cho Lộc Hàm thêm hai cước."Ngươi căn bản không có tư cách hoài Ngô Thế Huân hài tử, ta nhất định phải đánh chết đồ con hoang này."
"Ô. . . Đừng đánh nữa, lại đánh cục cưng sẽ chết mất. . . Ngô Thế Huân, cứu ta. . ." Lộc Hàm liều mạng bảo vệ bụng, thất thanh kêu lên. Bụng của cậu đau quá, giống như bị xé rách vậy, nếu như Ngô Thế Huân mau đến cứu cậu, bảo bảo sẽ mất mạng!
"Đừng có nằm mơ! Ngô Thế Huân chắc chắn sẽ không tới cứu ngươi, bởi vì y căn bản không biết ngươi đang nằm trong tay ta." Liễu Huệ Di cười lạnh, "Hôm nay đã trong tay ta, thì ngươi cứ nhận mệnh mình đi a!"
Lộc Hàm mặt mũi tràn đầy nước, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Xem ra hôm nay cậu và bảo bảo nhất định chết chắc, kiếp này có thể gặp được Ngô Thế Huân, tìm được Ngô Thế Huân để yêu, cậu chết cũng không tiếc gì nữa. Chỉ là đáng thương cho cục cưng trong bụng, còn chưa mở mắt nhìn cuộc đời này một lần, đã phải cùng cậu mất mạng một chỗ, thật sự xin lỗi cục cưng. . .
"Đồ đê tiện, ngươi cướp đi Ngô Thế Huân của ta, ta nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết." Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tươi cười ác độc, Liễu Huệ Di quay người đối nhóm thuộc hạ sau lưng nói: "Các ngươi còn không có chơi qua phụ nữ có thai a, hôm nay trời tạo cơ hội cho các ngươi, các ngươi cứ hảo hảo 'bắt chuyện' với tao hóa này đi."
"Cảm ơn Di tỷ!" Đám thuộc hạ lập tức như lũ dã thú, mừng rỡ đánh tới phía Lộc Hàm. Lộc Hàm dù mang thai, nhưng phong độ tư thái không giảm, thậm chí so với trước càng có hương vị, đám thuộc hạ kia chỉ tơ tưởng đến lúc được đùa với đại mỹ nhân như này, mỗi người đều vui muốn chết rồi.

"Ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì? Thả ta ra. . . Cứu mạng ah. . ." Bị mấy nam nhân xa lạ đụng chạm Lộc Hàm ngay lập tức muốn nôn, cậu dốc sức liều mạng giãy dụa lấy. Thật buồn nôn! Ô. . . Ngô Thế Huân , ngươi ở đâu. . .
Để ngăn cản sự phản kháng của cậu, nhóm thủ hạ đám bọn họ chận tứ chi của cậu lại, để cho cậu không thể động đậy, nở nụ cười dâm đãng xé quần áo cậu ra, làm Lộc Hàm chỉ có thể bất lực mà kêu khóc.
Ở một bên thưởng thức Liễu Huệ Di cao hứng, Ngô Thế Huân khi chứng kiến Lộc Hàm bị luân phiên cường bạo sẽ có cái biểu tình gì đây? Y còn có thể muốn Lộc Hàm đích ti tiện song tính nhân này nữa sao? Ả hảo mong chờ cảnh đó a!
"Má ơi, các ngươi mau nhìn phía dưới của tiểu kỹ nữ này xem." Một tên thủ hạ kéo đồ lót Lộc Hàm ra, lập tức bị hạ thể kỳ dị của cậu làm cho hoảng sợ.
"Tiểu mỹ nhân này cư nhiên là người lưỡng tính a!"
"Như thế không phải rất tốt sao, cậu có nhiều 'miệng' như vậy, chúng ta tựu không cần phải xếp hàng chờ đợi, cùng tiến lên là tốt rồi!"
Kinh ngạc qua đi, đám bọn họ toàn bộ hưng phấn vô cùng, hận không thể ngay tức khắc nếm thử tư vị khác thường của thân thể xinh đẹp này.
Ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của đám nam nhân đó nhượng Lộc Hàm trở nên vô cùng sợ hãi, trong lòng yên lặng hạ quyết định, cậu dù chết cũng không để cho một người nam nhân nào khác ngoài Ngô Thế Huân chạm vào cậu.
"Tiểu mỹ nhân, đại gia hiện tại cho ngươi thoải mái lên đến trời !" Tiểu thái bảo dẫn đầu không thể chờ đợi được mà cởi quần, xuất ra dương vật xấu xí đáng ghét, muốn cắm vào hoa huyệt mê người.
Lộc Hàm tuyệt vọng nhắm mắt lại, vừa muốn cắn lưỡi tự vận, lại nghe một tiếng hét thảm. Khi cậu mở mắt ra, phát hiện tên kia không có đi vào trong thân thể của cậu, mà là ngã trên mặt đất, trên lưng cắm một cây dao.
"Ngô Thế Huân!" Hướng nhìn ra cửa vào, Lộc Hàm mừng rỡ mà kêu to. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này Ngô Thế Huân rốt cục cũng đuổi tới.
"Liễu Huệ Di , ta muốn giết ngươi!" Ngô Thế Huân hai mắt đỏ ngầu phẫn nộ bước về phía Liễu Huệ Di. Không thấy Lộc Hàm ở nhà, y biết chắc chắn nhất định là do Liễu Huệ Di làm, may mắn y kịp thời đuổi tới, bằng không thì Lộc Hàm đã bị mấy tên cầm thú này xâm phạm, Liễu Huệ Di thật sự là đồ lòng dạ rắn rết, cư nhiên làm ra mấy điều này đối với một người đang mang thai.
Liễu Huệ Di không nghĩ tới Ngô Thế Huân nhanh như vậy có thể tìm tới, có chút thất kinh, lập tức bảo mấy tên đang đè Lộc Hàm chạy đến ngăn cản Ngô Thế Huân . Bất quá những tiểu nhân vật như này không phải đối thủ của Ngô Thế Huân, y hai ba cái đã đem bọn hắn giải quyết sạch sẽ.
"Ngươi đừng tới đây, nếu như ngươi dám bước đến đây, ta sẽ giết hắn." Liễu Huệ Di sợ hãi mà đem Lộc Hàm bắt lấy, xuất súng ra chỉa vào đầu Lộc Hàm.
"Ngươi dám!" Ngô Thế Huân hận không thể đem Liễu Huệ Di nghiền nát thành tro, nhưng y không dám tiến lên, y sợ Liễu Huệ Di
chó cùng rứt giậu thật sự sẽ giết Lộc Hàm .
Thấy Ngô Thế Huân như thế khẩn trương vì Lộc Hàm, Liễu Huệ Di đố kị đến điên lên, mối phẫn hận trong lòng càng sâu hơn, ả tuyệt không thể để cho đôi cẩu nam nam này hạnh phúc, ả muốn cho Ngô Thế Huân thống khổ, hối hận vì đã vứt bỏ ả.
"Tiện nhân, đi chết đi!" Liễu Huệ Di nhe răng cười bóp cò súng.
"Phanh ──" Ngô Thế Huân tiến lên muốn cản lại, nhưng mà đã quá muộn, theo tiếng súng vang lên Lộc Hàm ngã trên mặt đất, trên đầu hắn hở ra một cái lỗ nhỏ, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
"Chu Tình ──" Ngô Thế Huân hô hấp như muốn đình chỉ.
"Chị dâu! ! Tại sao có thể như vậy?" Nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt  cùng Kim Mân Thạc ngay lập tức chạy đến, vừa vào cửa liền chứng kiến một màn nhìn thấy mà không khỏi giật mình.
Liễu Huệ Di muốn chạy trốn, nhưng lại bị Kim Mân Thạc  đoạt trước một bước chế ngự, Ngô Thế Huân lửa giận ngút trời muốn giết ả, lại bị Phác Xán Liệt ngăn cản.
"Hiện tại cứu chị dâu quan trọng nhất, tranh thủ thời gian đưa cậu đi bệnh viện, muộn sẽ không còn kịp nữa, Liễu Huệ Di cứ giao cho Tiểu Thạc a!"
"Đúng vậy a! Huân ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ xử đẹp nữ nhân điên khùng này." Kim Mân Thạc nói.
"Tiện nhân, chờ ta trở lại, ta nhất định đem ngươi bầm thây nghìn mảnh." Ngô Thế Huân hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Huệ Di, lòng nóng như lửa đốt ôm lấy Lộc Hàm cùng Phác Xán Liệt chạy ra ngồi vào xe, hoả tốc hướng bệnh viện mà chạy xe.
"Tiểu Liệt, ngươi tăng tốc nhanh lên!" Ngô Thế Huân lo lắng thúc giục. Lộc Hàm tổn thương máu chảy không ngừng, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, hơn nữa phía dưới cũng chảy máu, không mau mau cứu cậu, có khả năng sẽ mất luôn cả hai mạng sống.
"Ta đã tăng tốc độ đến mức nhanh nhất rồi, chị dâu không có việc gì đâu! Chúng ta bây giờ đến bệnh việc của thúc thúc ta, thúc thúc ta là người có tiếng ở khoa não, y nhất định sẽ cứu sống chị dâu." Phác Xán Liệt an ủi.
"Miệng lão có kín hay không?" Chuyện Lộc Hàm là song tính nhân tuyệt không thể truyền đi, nếu không về sau sẽ có một đống lớn phiền toái.
"Cái này ngươi tuyệt đối yên tâm." Việc Lộc Hàm là song tính nhân cùng việc Lộc Hàm mang thai Ngô Thế Huân đều đã nói cho Phác Xán Liệt cùng Kim Mân Thạc rồi.
Bọn họ rất nhanh đến bệnh việc thúc thúc Phác Xán Liệt viện, bởi vì Phác Xán Liệt trên đường đã đã gọi điện thoại cho Phác viện trưởng, cho nên Phác viện trưởng sớm đã chuẩn bị cho tốt hết thảy, chỉ ở ngoài cửa chờ bọn hắn đến liền đem Lộc Hàm đưa vào phòng giải phẫu.
Chờ ở bên ngoài phòng giải phẩu Ngô Thế Huân gấp rút muốn chết, y tự trách, nếu như y thận trọng hơn một chút thì cũng không để cho Liễu Huệ Di có cơ hội bắt Lộc Hàm đi, càng sẽ không để cho Lộc Hàm trúng đạn, giờ lại đang vật lộ bên bờ vực sinh tử . Nếu như Lộc Hàm cùng bảo bảo vạn nhất có mệnh hệ gì, y phải làm sao bây giờ ?
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một gã hộ sĩ đi ra, Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt liền đứng dậy hỏi tình huống thế nào. Hộ sĩ nói cho bọn hắn biết Lộc Hàm mất máu quá nhiều, tình huống rất nguy hiểm, phải tranh thủ thời gian truyền máu, nhưng Lộc Hàm thuốc loại máu RH âm tính hiếm gặp, trong kho máu không có sẵn, phiền bọn họ mau mau gọi người nhà Lộc Hàm đến.
Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt đều là máu O, không có biện pháp nào cả, đành phải gọi điện cho Lộc Nhã.
"Ngươi nói cái gì? Lộc Hàm trúng đạn, tánh mạng rất nguy hiểm sao?" Nhận được điện thoại, thanh âm vô tình lúc nào cũng lạnh như băng có chút kinh hoảng.
Trầm ngâm một lát, Lộc Nhã lần nữa khôi phục bộ dáng lạnh lùng."Ta đã biết, ta hiện tại xuống máy bay rồi rồi, mười phút nữa ta sẽ đến nơi."
Đợi Ngô Thế Huân cúp điện thoại, Phác Xán Liệt hỏi: "Ngươi nghĩ phải đối phó Lộc a di thế nào a? Nàng nổi danh là khó chơi a!"
Ngô Thế Huân lắc đầu, "Bất quá ta dù chết cũng sẽ không cùng Lộc Hàm tách ra, cùng lắm thì chúng ta bỏ trốn thôi."
"Ta chỉ biết, cầm lấy đi, coi như lễ vật cho cháu trai sắp ra đời của ta." Phác Xán Liệt từ trong bọc xuất ra một tập tài liệu đưa cho y.
Ngô Thế Huân nghi hoặc mà mở tài liệu ra, xe, nội dung bên trong xong trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Đã có cái này, Lộc a di tựu không thành vấn đề nữa rồi, ta đã liên hệ với người kia, người kia thật sự phải mau đến đi à nha!
Đến lúc đó Lộc a di lo thân mình còn chưa xong, tuyệt đối sẽ không có tgian xen vào chuyện của chị dâu và ngươi nữa."
"Cám ơn, huynh đệ, ngươi vĩnh viễn đều là đáng tin cậy như vậy." Ngô Thế Huân cao hứng ôm lấy Phác Xán Liệt, tiểu tử này không hổ là IQ cao tới 180, hắn là Chu Cát Lượng của Ngô Thế Huân, hết thảy mọi việc trước khi xử lý đều suy nghĩ kỹ.
"Cứ cho là lễ vật cho cháu trai thôi a!" Nét mặt tuấn tú lộ ra nụ cười thản nhiên.
"MD, nếu như Lộc Hàm cùng bảo bảo không có việc gì, ta lập tức đem bảo bảo gả cho ngươi, cho ngươi lão nhân này trâu già gặm cỏ non." Ngô Thế Huân buồn bực tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, cười mắng.
"Cho ta xin, nếu như bảo bảo là nam hài làm sao bây giờ?" Phác Xán Liệt thật sự rất bội phục suy nghĩ của y.
"Vậy cũng bắt hắn gả cho ngươi!"
"A?" Phác Xán Liệt thiếu chút nữa té xỉu.
Lộc Nhã quả nhiên đúng giờ, mười phút sau đã đến, mặt không biểu tình đưa mắt liếc Ngô Thế Huân, lãnh đạm mở miệng: "Lập tức an bài ta truyền máu."
Ngô Thế Huân có chút giật mình, y vốn cho là Lộc Nhã nhất định sẽ đem y thoá mạ một trận, thậm chí cho y vài đao nữa cơ.
Phác Xán Liệt mau chóng bảo y tá mang Lộc Nhã đi truyền máu, Lộc Nhã vì hiến máu sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng khí chất vương giả bao trùm trên người lại không có giảm bớt chút nào.
Đối vị nhạc mẫu khí thế cao quý đứng đó, Ngô Thế Huân không một đại nhân vật nào chưa từng thấy qua không hề giống người bình thường e sợ, y trấn định đi về phía Lộc Nhã hành lễ."Lộc a di! Ta là Ngô Thế Huân, ta. . ."
"Bớt sàm ngôn đi, ta biết rõ ngươi là ai, thỉnh ngươi về sau không cần phải tái xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt của Lộc Hàm." Lộc Nhã lạnh lùng cắt ngang y mà nói.
"Lộc a di, thật xin lỗi, cái này ta làm không được. Ta cùng Lộc Hàm là thật tâm yêu nhau, chúng ta chết cũng sẽ không rời xa nhau." Ngô Thế Huân kiên định cự tuyệt.
"Như vậy các ngươi cùng chết là tốt hơn đấy, ta là tuyệt đối sẽ không cho phép Lộc Hàm cùng một tên nam nhân ở một chỗ, nếu như cậu cùng với ngươi cùng một chỗ, ta thà rằng giết chết cậu." Lộc Nhã độc địa tuyệt tình nói.
"Loại lời này ngươi cũng nói được, Lộc Hàm
thật là con đẻ của ngươi sao?" Ngô Thế Huân nhịn không được nữa, phẫn nộ mắng to.
"Loại phế vật vô dụng như cậu, ta thà không sinh ra còn hơn." Lộc Nhã cười lạnh.
Ngô Thế Huân tức đến bốc khói, nghĩ thầm may mắn Lộc Hàm không nghe thấy, bằng không thì bé thỏ trắng yếu ớt kia không biết sẽ thương tâm thành cái dạng gì.
Phác Xán Liệt một mực trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn bọn họ giằng co, trong đầu âm thầm tính toán thời gian. Bây giờ không sai biệt lắm, người nọ hẳn cũng nên đến rồi đi! Phác Xán Liệt thần cơ diệu toán, bọn hắn rất nhanh chợt nghe bên trai truyền đến một đạo tiếng kêu buồn nôn.
"Nhã Nhã!"
Ngô Thế Huân nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên nam nhân lớn lên so với Apollo còn tuấn mỹ hơn ba phần, nhưng toàn thân tản ra một cổ tà khí hướng bọn họ đi tới.
Nghe được âm thanh đã quên đi nhiều năm, Lộc Nhã sửng sốt một chút, chợt khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy hoảng hốt.
Ngô Thế Huân khóe miệng câu dẫn, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ ác liệt, xem ra đúng như mấy thứ điều tra ghi trên báo cáo, nam nhân này chính là điểm yếu của nhạc mẫu y rồi.
"Nhạc phụ đại nhân, ngươi đã đến rồi!" Ngô Thế Huân nhiệt tình mà nghênh đón, cung kính kêu lên.
"Ngươi nguyên lai là Tiểu Huân ah, cám ơn ngươi đã cho ta biết tình hình của hai mẫu tử này." Vệ Nhật Thanh cười nói.(Lộc Hàm theo họ mẹ, vì ba mẹ li hôn từ bé)
Ngô Thế Huân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt lặng lẽ dựng một tay che bên miệng, dùng khẩu ngữ nói cho y biết hắn là dùng tên của y liên lạc với Vệ Nhật Thanh.
Ngô Thế Huân lập tức hiểu ý, cười nói: "Đây là điều đương nhiên, ta vẫn luôn hi vọng ngươi có thể cùng nhạc mẫu sớm ngày đoàn tụ."
"Đúng là con rể tốt! Tiểu Lộc nhà chúng ta tựu giao cho ngươi rồi." Vệ Nhật Thanh một mực cho rằng liên lạc người liên lạc với mình là Ngô Thế Huân, đối với con rể tương lai này càng nhìn càng vừa lòng.
Lộc Nhã khuôn mặt tức giận đến tái nhợt, không nghĩ tới tiểu tử này cũng dám chơi xỏ nàng, thần thông quảng đại tìm được nam nhân này đến, nàng thật sự đã đánh giá y quá thấp. Phỏng chừng y cũng biết bí mật khác của nàng rồi, xem ra càng không nên đáp ứng sự tình giữa y cùng Lộc Hàm.
"Nhã Nhã, hơn mười năm không gặp, ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi chứ!" Vệ Nhật Thanh đi tới ôm vai Lộc Nhã, ngoài mặt là tươi cười nhưng người sáng suốt ai ai cũng nhìn ra trong mắt của hắn che dấu phẫn nộ.
Lộc Nhã trầm mặc không nói, thân thể lạnh run, năm đó nàng mang theo hài tử lén đào tẩu, hiện đang lại rơi vào trong tay nam nhân này, giở không biết hắn sẽ đối nàng làm ra trò gì. Nghĩ đến thủ đoạn nhiều năm về trước của nam nhân, Lộc Nhã không khỏi sởn hết cả gai ốc.
"Nhạc phụ, ta nghĩ ngươi cùng nhạc mẫu cần phải có rất nhiều lời muốn nói, các ngươi cứ đi trước a, chuyện ở đây giao cho ta là tốt rồi. Đợi Tiểu Lộc phẫu thuật xong, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi." Ngô Thế Huân giả bộ quan tâm nói.
Lộc Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, hận không thể đem y ăn tươi.
"Hảo, ta và nhạc mẫu ngươi xác thực cần phải hảo hảo tâm sự." Vệ Nhật Thanh phi thường tán thành chủ ý của Ngô Thế Huân. "Tiểu tâm can, chúng ta đi thôi!" Không để ý Lộc Nhã phản kháng, Vệ Nhật Thanh kiên quyết chế ngự nàng khiêng trên vai mang đi.
"Tiểu Liệt, ngươi nói xem nhạc mẫu có thể hay không ghét ta cả đời?" Nhìn hai người đang dần bỏ xa, Ngô Thế Huân có chút hả hê. Với vẻ mặt đó của nhạc phụ, xem ra nhạc mẫu thân yêu của y hẳn phải rất thảm hại a.
"Này cũng không đến mức, bất quá trong một khoảng thời gian nhất định rất hận ngươi đi!" Phác Xán Liệt mỉm cười, vẫn là cái vẻ vô hại kia.
"Ta không quan tâm!" Ngô Thế Huân
nhún nhún vai, y đối với nhạc mẫu này cũng không có hảo cảm gì cho cam, cho nên đối với thái độ của nàng, y mặc kệ.
Xoay người nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, Ngô Thế Huân lần nữa nhíu mày. Lộc Hàm , chúng ta đã quét dọn được chướng ngại vật của mụ mụ ngươi rồi, bây giờ sẽ không có một ai có thể ngăn cản chúng ta cùng một chỗ, ngươi hòa bảo bảo nhất định phải bình an vô sự, sau đó chúng ta một nhà hạnh phúc, vĩnh viễn không xa rời nhau. . .
"Ah! Không muốn. . . Ta không được, ăn không vô rồi. . . Lão công, từ bỏ. . ." Trong phòng bệnh truyền ra một đạo mập mờ mê người tiếng kêu, y tá trẻ tuổi sắp vào phòng lập tức hưng phấn mà trốn ở ngoài cửa nghe lén.
"Không được, ngươi phải ăn hết, há miệng to ra, mau ăn đi!" Bá đạo nam âm lại để cho các y tá nghĩ càng thêm quái.
"Lão công, ta đã ăn thật nhiều tổ yến rồi, thật sự ăn không vô nữa."
Nghe vậy, y tá vẻ mặt hắc tuyến, khứ! Còn tưởng rằng bên trong đang diễn ra cái hình ảnh gì không dảnh cho trẻ dưới 18 chứ, hại nàng hảo mong chờ!

Thất vọng ở trong lòng oán trách vài câu, y tá gõ cửa, sau đó đi vào. Vừa vào trong, tựu chứng kiến một người nam sinh tướng mạo anh tuấn, bắt ép nữ sinh đang mang thai phi thường thanh lệ xinh đẹp trên giường ăn tổ yến.
"Tôi tới để chính thuốc!" Y tá xuất ra ống kim, tiêm vào nước thuốc, đối nữ sinh có thai lộ ra nụ cười chuyên môn ngọt ngào.
Nam sinh lập tức buông tổ yến, giúp nữ sinh kéo ống tay áo lên, nhìn y tá đem kim tiêm vào tay người yêu, y nhăn đôi lông mày đen rậm lại, khẩn trương hỏi tình nhân: "Bảo bối, có đau hay không? Ngươi điểm nhẹ thôi a!" Câu đằng sau này là nói với y tá.
Y tá chịu không được liếc mắt,vị suất ca này cũng quá khoa trương ni, mỗi lần nàng đến chích thuốc cho bạn gái y, y đều bày ra một cái vẻ mặt như Lâm Đại Địch vậy, một mực dặn dò nàng phải tiêm nhẹ, không được làm đau lão bà của y.
Lộc Hàm câu khóe môi ra, thâm tình nhìn người nam nhân cậu yêu nhất này. Ngô Thế Huân cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều sợ uống thuốc giống y sao? Bất quá bộ dáng của y thật đáng yêu!
Ngô Thế Huân nãy giờ vẫn chằm chằm nhìn y tá, thẳng đến khi nàng đem ống kim rút ra, mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu xuống đối vết tiêm của Lộc Hàm thổi mấy hơi thở.
Bộ dáng quan tâm săn sóc kia làm cho nữ y tá sinh lòng ghen tị, thật hâm mộ tiểu nữ sinh này mà, có được một người bạn trai quan tâm yêu thương chăm sóc mình, vì cái gì nàng không gặp được một người đàn ông chân chính như thế chứ!
Thở dài, dặn dò vài câu, y tá thức thời ly khai ngay sau đó, đơn giản là nàng không có hứng ở đây làm bóng đèn.
"Bé thỏ trắng, may mắn là ngươi đã tỉnh lại! Bằng không thì ta nhất định sẽ điên mất." Nhìn thân thể Lộc Hàm tái nhợt gầy yếu, Ngô Thế Huân hảo đau lòng. Trải qua một ngày một đêm cấp cứu, hai mẫu tử Lộc Hàm cuối cùng cũng bình an, từ quỷ môn quan trở về với y.
"Đồ ngốc!" Lộc Hàm hốc mắt không khỏi ẩm ướt, cậu từng cho là mình sẽ mất mạng, không nghĩ tới còn có thể gặp lại Ngô Thế Huân .
"Ngươi phải thề, tuyệt đối không được chết trước ta, bằng không thì cho dù phải chạy xuống địa ngục, ta cũng phải đem ngươi bắt trở về." Ngô Thế Huân nâng mặt của cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu bá đạo nói.
"Ừm!" Lộc Hàm cảm động gật đầu, chủ động ôm lấy Ngô Thế Huân . Cậu trước kia nằm mơ cũng không ngờ, nam nhân từng là ác mộng đối với cậu vậy mà hội sẽ trở thành người quan trọng nhất của cậu.
Ôm Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vừa muốn cúi đầu in dấu ấn môi của cậu, đằng sau lại bỗng nhiên truyền đến một đạo trung niên nam âm.
"Tiểu Lộc, ba ba đến thăm ngươi này!" Ngô Thế Huân  bọn hắn nhìn lại, nguyên lai là Vệ Nhật Thanh đã đến, Ngô Thế Huân lập tức đứng dậy nhường chỗ.
"Tiểu Lộc, đây là lễ vật của ba ba a!" Vệ Nhật Thanh ngồi xuống, đưa cho Lộc Hàm một đóa hoa bách hợp xinh đẹp .
"Cảm ơn!" Lộc Hàm đem hoa giao cho Ngô Thế Huân cắm vào bình, nhìn vào người phụ thân từ đâu chạy đến này, cậu vẫn không quen lắm. Mẫu thân nói năm đó hiểu lầm phụ thân có nữ nhân khác, cho nên mang theo mình bỏ đi, nhiều năm nay hắn vẫn một mực tìm kiếm bọn họ a. Bất quá cái này phụ thân rất thương cậu, không giống mụ mụ như vậy dữ dằn, hơn nữa không biết có phải hay không là bởi vì có ba ba, mụ mụ bây giờ ôn nhu hơn trước nhiều, cũng không còn lạnh lùng vô tình như trước đây nữa.
Nhớ tới mẫu thân, Lộc Hàm nghi hoặc mà vói nhìn ra ngoài cửa, như thế nào không thấy mẫu thân. Từ lúc cậu nằm viện, quan hệ giữa cậu và mẫu thân trở nên tốt hơn nhiều, nàng cách vài ngày đều cùng phụ thân đến thăm cậu.
"Mụ mụ ngươi thân thể không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay không đến." Vệ Nhật Thanh giải thích, nhìn Lộc Hàm đang không thoải mái, cười đến phi thường mập mờ.
"Nàng có sao không?" Lộc Hàm lập tức lo lắng hỏi.
"Ngươi không phải lo lắng, nàng không có việc gì! Nàng chỉ là quá 'mệt mỏi' thôi!" Vệ Nhật Thanh trong mắt hiện lên một tia cười tà.
Lộc Hàm nhẹ nhàng thở ra, Ngô Thế Huân một bên liếc mắt xem thường cậu, đúng là thỏ con đần độn, ý tứ rõ ràng như vậy mà nghe không hiểu sao, nhạc mẫu nhất định là bị nhạc phụ đại nhân khiến cho quá mệt mỏi, dậy không nổi a! Bất quá nhạc phụ của y thật sự là lợi hại, có thể chế trụ được vị nhạc mẫu kiên định như thép kia, lại còn buộc nàng đáp ứng hôn sự của bọn hắn nữa.
"Đúng rồi, ta đã cùng phụ thân ngươi đã bàn qua hôn sự của các ngươi rồi, chúng ta quyết định đợi sau khi Tiểu Lộc xuất viện liền tổ chức hôn lễ." Vệ Nhật Thanh nhìn qua Ngô Thế Huân cười nói.
"Thật sao? Ngô thúc thúc đã đáp ứng chuyện của chúng ta rồi sao?" Lộc Hàm kinh hỉ cực kỳ, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân đồng dạng hưng phấn.
"Đó là điều đương nhiên, Tiểu Lộc nhà ta đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, hắn có lý do gì không đáp ứng chứ." Vệ Nhật Thanh sủng nịch mà sờ đầu nhi tử. Chính vì Vệ thị cùng Hoa Hoành đều là hai xí nghiệp lớn, bây giờ lại còn có quan hệ thông gia với nhau, Ngô lão đầu cầu còn không được nữa là, giới tính của Lộc Hàm bây giờ căn bản không quan trọng nữa, hơn nữa Lộc Hàm còn mang trong người tôn tử của Ngô gia bọn họ cơ mà.
"Ba ba, cảm ơn ngươi!" Lộc Hàm biết rõ nhất định là ba ba cậu đã dốc sức thuyết phục phụ thân Ngô Thế Huân.
"Tiểu Lộc, ba ba nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này." Hắn nợ đứa con trai nhỏ bé này nhiều lắm, bây giở nhất định sẽ hảo hảo đền bù tổn thất cho nó."Giờ ta phải về xem mụ mụ ngươi như thế nào rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Mấy ngày nữa ta hòa mụ mụ ngươi lại tới thăm nữa." Vệ Nhật Thanh nhìn xuống đồng hồ trên tay, trong mắt tà quang lập loè. Không sai biệt lắm, hắn bây giờ phải trở về hảo hảo yêu thương lão bà cứng đầu không nghe lời kia, nàng hiện tại nhất định bị cái 'vật nhỏ đáng yêu' kia tra tấn đến cực hạn rồi.
"Ba ba, hẹn gặp lại!" Lộc Hàm lo cho mẫu thân, cho nên không có giữ phụ thân lại.
"Bảo bối, vậy giờ chúng ta tiếp tục ăn tổ yến." Vệ Nhật Thanh vừa rời đi, Ngô Thế Huân lập tức nhớ tới bát tổ yến Lộc Hàm còn chưa có ăn xong.
"Không muốn!" Lộc Hàm lập tức lắc đầu, Ngô Thế Huân mỗi ngày đều bắt cậu ăn tổ yến như cho heo ăn vậy, cậu đã ớn đến mức chỉ nhìn không thôi liền có thể ói ra hết rồi.
"Không được! Tổ yến nhưng là thuốc bổ, phải mỗi ngày đều ăn ngươi mới có thể mau mau tốt lên."
"Không cần, ta đã khỏe lắm rồi! Ngươi xem ta hiện tại đã xuống giường rồi!" Vì chứng minh lời nói của mình, để không cần ăn tổ yến đáng ghét kia nữa, Lộc Hàm trèo xuống giường đi vài bước cho Ngô Thế Huân xem.
"Xem ra ngươi thật sự khỏe lên rồi!" Ngô Thế Huân nheo mắt, khóe miệng cong thành một đường nguy hiểm, bất chợt đem Lộc Hàm đẩy lên giường.
"Ngươi muốn gì?" Lộc Hàm sợ tới mức thét lên.
"Tại vì ngươi đã khỏe rồi nên chúng ta phải tính chuyện với nhau chứ!" Ngô Thế Huân một bên hôn môi cậu, một bên thoát quần áo của cậu.
"Ta có nợ ngươi cái gì sao?" Lộc Hàm mặt mũi tràn đầy khó hiểu, cố gắng giãy dụa.
"Ngươi hại ta lo lắng gần chết, nhất định phải hảo hảo trừng phạt ngươi." Ngô Thế Huân thoáng một cái đem cậu lột sạch, tại thân thể tuyết trắng của cậu lưu lại vô số hôn ngân như nụ hoa anh đào nhỏ nhắn. Y đã rất lâu không có đụng vào Lộc Hàm rồi, y thật sự nhịn không được nữa.

Lộc Hàm quả thực muốn xỉu mà, cũng không nghĩ đến cậu đang nằm viện, tên đại sắc lang này rõ ràng là cố ý kiếm cớ khi dễ cậu."Thả ta ra, sẽ làm bị thương đến bảo bảo mất." Lộc Hàm bảo vệ cái bụng đã to như một quả dưa hấu nhỏ.
"Ta sẽ cẩn thận! Bảo bối, ta nhớ ngươi muốn chết!" Ngô Thế Huân tách hai chân cậu ra, cúi đầu xuống liếm ngoạn u hoa mê người.
"Ah ah. . . Đừng. . . Ah. . . Đừng có liếm chỗ đó mà, hảo bẩn. . . Ah. . ." Lộc Hàm mắc cở chết được, y như thế nào lại liếm chỗ đó của người ta cơ chứ, đầu lưỡi nóng ướt sắp đem cậu bức điên rồi, khoái cảm đã lâu không ngừng từ địa phương khó xử kia truyền đến.
"Bảo bối, thoải mái sao?" Ngô Thế Huân đem đầu lưỡi vói vào trong hoa huyệt thấp nhiệt , xấu ý mà đâm sâu vào trong nhượng Lộc Hàm yêu kiều kêu lên.
Người mang thang vốn là mẫn cảm hơn nhiều so với bình thường, Lộc Hàm không chỉ có hoa huyệt chảy ra mật hoa, mà ngay cả cúc huyệt không có bị đụng vào cũng rỉ ra dịch ruột non, mầm nhỏ đằng trước cũng hưng phấn mà ngạnh lên.
"Ngươi thật sự là tao hết thuốc chữa, mới chơi ngươi 'Đại muội muội', 'Tiểu muội muội' của ngươi lập tức liền muốn rồi." Ngô Thế Huân cố ý nhục nhã Lộc Hàm, Lộc Hàm càng cảm thấy thẹn, thân thể lại càng có cảm giác.
"Ô. . . Đừng nói nữa, đều là ngươi làm hại. . . Ah. . . Đau quá. . ." Ngô Thế Huân đột nhiên đem ngón tay với vào cúc huyệt của cậu, cắt đứt lời phàn nàn, cúc huyệt cả tháng không có làm qua liền khôi phục sự chặt chẽ vốn có, Lộc Hàm đau đến kêu to.
"Nhịn một chút sẽ hết đau!" Ngô Thế Huân để phân tán nổi thống khổ của cậu, đưa tay xoa nắn mầm nhỏ của cậu, một bên lại ra sức bú liếm mật huyệt hòa cúc huyệt.
Hai cái mật huyệt vì hư không mà trở nên ngứa ngáy khó chịu, Lộc Hàm khổ sở dãy dụa thân thể xinh đẹp mềm mại, cầu khẩn nói: "Nhanh lên cho ta, nhanh lên. . . Ngứa chết ta rồi. . . Ah. . ."
"Cho ngươi cái gì?" Ngô Thế Huân cố ý làm khó dễ cậu, y thích xem bộ dáng cầu xin trong sự giày vò dục vọng của cậu.
"Muốn của ngươi. . .Muốn đại nhục bổng của ngươi a!" Nói xong Lộc Hàm lập tức bậc khóc, vốn cho là cậu nằm viện cái này đại phôi đản sẽ đối với cậu tốt hơn một chút, không nghĩ tới y vẫn là ác liệt như vậy.
"Muốn thì chính mình tới." Ngô Thế Huân xoay người nằm chết dí bên cạnh Lộc Hàm.
Lộc Hàm đã sớm dục hỏa đốt người, không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ cảm giác thẹn, ôm cái bụng tròn vo ngồi lên đùi Ngô Thế Huân , kéo quần y xuống móc ra vật nóng cứng rắn kia.
Nhìn hung khí vừa thô vừa to của y, Lộc Hàm không khỏi có chút sợ hãi, cậu đã thật lâu không có cùng Ngô Thế Huân ân ái rồi, hơn nữa trong bụng lại có bảo bảo, cơ mà mật huyệt phía dưới không ngừng run rẩy, muốn một cái gì đó nhồi đầy vào bên trong. Lộc Hàm cắn răng, cuối cùng vẫn là nâng mông lên đem cự thiết của Ngô Thế Huân nuốt đi vào.
"Ah ──" Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đồng thời rên rỉ lên tiếng. Xông vào hoa kính ao ước đã lâu, Ngô Thế Huân hưng phấn muốn chết, y rất muốn hung hăng chọc vào làm nát bảo bối của mình, nhưng mà sợ làm thương bảo bảo trong bụng, đành phải cố nén dục vọng xuống.
"Chính mình động!" Ngô Thế Huân ra lệnh.
"Không!" Lộc Hàm lập tức cự tuyệt, cậu đã rất chủ động rồi, nếu như bây giờ lại tự động nữa, cậu thật sự là đồ dâm phụ không biết xấu hổ rồi.
"Không muốn sao? Quên đi, chúng ta như thế này cũng tốt rồi." Bắt tay gối ở sau ót tựa trên tường, Ngô Thế Huân vẻ mặt nhàn nhã.
"Ngươi. . ." Lộc Hàm tức giận đến nói không ra lời, y thật sự là khi dễ cậu mà! Xem ra hôm nay chính mình không thể không chủ động, bằng không thì cái tên bại hoại này tuyệt sẽ không bỏ qua cậu.
Trái lo phải nghĩ, Lộc Hàm chỉ có thể lần nữa thỏa hiệp, ôm bụng đong đưa eo khuấy động lửa nóng của Ngô Thế Huân.
"Ah. . . Ah. . . Ô ah. . ." Bốn phía tràn ngập mùi vị hoan ái, hoa huyệt không ngừng truyền ra tiếng nước chậc chậc dâm mỹ.
Nghe Lộc Hàm rên rỉ mê hoặc, Ngô Thế Huân càng thêm hưng phấn, ngậm lấy khỏa hồng châu trước mặt cắn liếm, ngón tay thon dài hung hăng chọc vào cúc huyệt nóng ẩm, nhượng cho Lộc Hàm khoái hoạt muốn điên rồi.
"Bảo bối, ngươi thật sự là quá tuyệt vời, ta cả đời đều muốn ở bên trong ngươi không rời. . ." Ngô Thế Huân cảm giác mình đang ở sâu trong thiên đường, mà Lộc Hàm chính là thiên đường của cả cuộc đời y.
"Ah. . . Quá sâu, lớn quá. . . Muốn chết rồi. . . Ah. . ." Lộc Hàm bị y kiền mặc, ôm cổ của y thét to lên.
"Bảo bối, chúng ta cứ như vậy vĩnh viễn cùng một chỗ, được không?" Ngô Thế Huân ôm chặt lấy cậu.
"Ah. . . Hảo. . . Ah ah. . . Ta muốn đến. . ." Vừa chấp thuận hẹn ước, Lộc Hàm cùng với Ngô Thế Huân một chỗ đồng thời lên mây. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro