Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người ta yêu nhất

"Ân. . . Ngô Thế Huân──" Lộc Hàm vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy phẫn nộ kia.
"Ba~ ──" Ngô Thế Huân đưa tay tát cho cậu một bạt tai, không kiềm được nộ khí mà quát: "Ngươi là trư sao?"
Lộc Hàm kinh ngạc nhìn y, Ngô Thế Huân
M hảo kỳ lạ, tại sao lại mắng cậu như vậy?
"Lộc Hàm , vì cái gì mang thai cũng không nói cho ta?" Ngô Thế Huân thật muốn bóp chết cậu.

"Làm sao ngươi biết được" Không nghĩ tới Ngô Thế Huân sẽ phát hiện, Lộc Hàm vừa kinh vừa sợ. (thất kinh + sợ hãi)
"Lâm Giáo Y nói ta biết."
"Ta cho ngươi biết, ngươi không được tổn thương cục cưng, ta là tuyệt đối sẽ không đi phá thai." Lộc Hàm lúc này mới chú ý tới mình đang nằm trên giường của phòng y vụ, cậu khư khư mà ôm lấy bụng, bảo vệ nó tựa như sư tử mẹ bảo vệ con nó vậy.
"Mẹ kiếp, ta lúc nào đã từng nói qua sẽ tổn thương bảo bảo rồi hả?" Ngô Thế Huân
tức giận đến xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi ngược. Y rốt cục hiểu tại sao Lộc Hàm trong khoảng thời gian này khác thường như thế, còn chia tay với y nữa, xem ra mụ mụ của cậu chỉ là cái cớ mà thôi.
"Ngươi lúc trước không phải nói ghét nhất tiểu hài tử sao? Còn bảo Kim Mân Thạc đem bạn gái đi phá thai nữa."
"Thao!" Ngô Thế Huân chửi thầm một tiếng, "Ta đúng là rất chán ghét tiểu hài tử, nhưng nếu là bảo bảo của ta thì sẽ khác, ta làm sao sẽ thương tổn tới thân sinh cốt nhục của mình được chứ." Đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của y và Lộc Hàm, y làm sao sẽ không thích được. Tuy nhiên khi nghe nói cậu đã mang thai hai tháng, y cũng bất chợt giật mình, có chút kinh hãi.
"Ý của ngươi là sẽ không bắt ta đi phá thai ư?" Lộc Hàm sửng sốt một chút, kinh hỉ mà hỏi.
"Sẩy cái rắm, ngươi dám giết con của ta, ta lột da ngươi ra."
Thật tốt quá! Ngô Thế Huân sẽ không đả thương bảo bảo, Lộc Hàm tươi cười rạng rỡ, cao hứng đến khóc lên.
"Thật sự là tức chết ta rồi, không nghĩ tới ta trong lòng ngươi không đáng tin tưởng như vậy." Ngô Thế Huân ngồi vào bên giường ôm lấy cậu, sinh khí mà nhéo nhéo khuôn mặt tái nhợt kia. May mắn y kịp thời phát hiện chuyện này, bằng không thì với tính cách của cái này tiểu bạch thỏ so với trư còn muốn ngốc hơn, tiếp qua một hồi khẳng định sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của y.
"Thực xin lỗi!" Lộc Hàm áy náy cúi đầu.
Thật không rõ chính mình như thế nào lại đi thích con thỏ ngu xuẩn này. Ngô Thế Huân bất đắc dĩ thở dài, nâng cằm của cậu lên muốn hôn môi của cậu, nhưng lại bị Lộc Hàm đẩy ra.
"Đừng như vậy! Đừng quên ngươi bây giờ là bạn trai của Liễu Huệ Di, không được làm chuyện có lỗi với nàng." Lộc Hàm chua xót nói, tâm bất chợt nhói lên. Dù thật cao hứng rằng Ngô Thế Huân cũng muốn giữ bảo bảo, nhưng mà cậu không có quên chuyện Ngô Thế Huân nói không thương cậu, người y yêu chính là Liễu Huệ Di a!
"Vật nhỏ, nguyên lai là ghen tị! Đồ ngốc, nói thiệt cho ngươi biết a, ta cùng Liễu Huệ Di hợp lại chỉ là vì muốn chỉnh ngươi, ta mới không thích ả." Ngô Thế Huân cười nói.
"Ngươi. . ."
"Ngươi nói cái gì?" Lộc Hàm mới muốn hỏi rốt cục tường tận mọi chuyện là như nào, cửa đã bị một cước đá văng, Liễu Huệ Di nhảy vọt vào tong, thì ra nãy giờ ả một mực trốn ở bên ngoài nghe lén.
"Ai cho phép ngươi vào?" Ngô Thế Huân nhíu mày, không vui nói.
"Huân ca, điều vừa rồi ngươi nói là sự thật sao?" Liễu Huệ Di muốn điên rồi, ả nằm mơ cũng không nghĩ ra Ngô Thế Huân lại sẽ vì Lộc Hàm mà giả vờ làm người yêu của ả.
"Thật sự, bằng không thì loại người tâm địa ác độc tự cho mình là tiểu thái muội như ngươi, ta làm sao sẽ lại cùng ngươi kết giao." Ngô Thế Huân lãnh khốc thừa nhận.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng thích ta sao?" Liễu Huệ Di khóc hỏi.
"Đương nhiên chưa bao giờ, trong đám người ta từng kết giao qua,người ta thích thật lòng chỉ có Lộc Hàm." Ngô Thế Huân đầy tình ý mà nhìn bé thỏ trắng trong ngực.
"Ngô Thế Huân, ngươi hảo tàn nhẫn!" Liễu Huệ Di  cuối cùng nhận ra bộ mặt thật của người nam nhân trước mắt này.
"Đa tạ quá khen, nếu như hiểu rồi, thì cút nhanh lên a! Đừng ở đây quấy rầy bảo bối của ta nghỉ ngơi."
Sự đối đãi vô tình của Ngô Thế Huân để cho Liễu Huệ Di trong nội tâm dâng lên hận ý ngút trời, nhìn hai người ôm nhau một chỗ trước mắt, ả trong lòng tự thề, ả nhất định sẽ làm cho bọn hắn nhất định phải trả giá.
"Hảo, ta lập tức cút! Ngô Thế Huân, ngươi nhất định sẽ phải hối hận." Liễu Huệ Di quay người ly khai, trên khuôn mặt diễm lệ là vẻ mặt đầy oán hận làm cho người ta không rét mà run.
"Hừ, vậy sao?" Ngô Thế Huân khinh thường mà cười lạnh, y mới không đem Liễu Huệ Di để vào mắt, xem ả có thể làm được trò trống gì.
Ngô Thế Huân lúc này còn không biết được, chính vì tiểu thái muội mà y chẳng buồn ngó tới này, sau đó sẽ mang đến một tai họa lớn cho Lộc Hàm, để cho y thiếu chút nữa sẽ mất đi Lộc Hàm.
"Liễu Huệ Di đã đi rồi, ngươi cũng đi đi!" Lộc Hàm đợi Liễu Huệ Di vừa đi xong, lập tức buông lời đuổi khách.
"Bảo bối, ta đã nói ta không hề thích Liễu Huệ Di, người ta thích chỉ có thể là ngươi, ngươi còn không hài lòng cái gì nữa." Ngô Thế Huân nhíu mày.
"Ngươi không cần bởi vì ta mang thai, mà làm bộ lừa ta, ta thừa biết ngươi chỉ là đem ta trở thành một món đồ chơi mà thôi." Lộc Hàm những ngày này chính là vì bị Ngô Thế Huân đả kích quá sâu, nên cậu đã không thể tin được những lời y nói nữa rồi.
"Những gì ta nói toàn bộ thật sự, ta thật sự thích ngươi, thật sự yêu ngươi! Cái đó và chuyện ngươi mang thai một chút quan hệ cũng không có!" Ngô Thế Huân rất muốn nổi giận, nhưng là nghĩ đến những ngày Lộc Hàm chịu khổ, liền minh bạch tâm tình của cậu, ôn nhu mà ôm lấy mặt của cậu, thành khẩn thâm tình nói.
"Ta có thể tin tưởng ngươi sao?" Cậu không cách nào có thể chịu nổi thêm một lần lừa dối nữa.
"Ngô Thế Huân ta xin thề với trời, ta thật sự yêu Lộc Hàm, ta đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình cậu, nếu có nửa lời nói dối, ta nguyện bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây. . ."
"Không, đừng nói nữa, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi!" Lộc Hàm lập tức che miệng y lại, không nghĩ tới Ngô Thế Huân vậy mà nguyện ý vì cậu nói mấy lời thề độc địa như vậy, chuyện y lừa cậu, xem như rõ ràng rồi đi.
"Lão bà, vậy ngươi yêu ta sao?" Ngô Thế Huân dừng ở tầm mắt của cậu, nghiêm túc hỏi.
Lộc Hàm trầm mặc không nói, trời sinh tính thẹn thùng, cậu như thế nào không biết xấu hổ nói ra cái chữ kia.
"Không trả lời là không thương ta nha? Hảo, ngươi không thương ta, ta đi yêu người khác vậy." Ngô Thế Huân giả bộ tức giận.
"Đừng, ta. . . Ta yêu ngươi a!" Sợ y thực sẽ đi yêu người khác, Lộc Hàm cố lấy dũng khí nói, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Ngô Thế Huân thoả mãn mà nở nụ cười, "Mặc dù ta còn không có chuẩn bị tốt để làm ba ba, nhưng ta cam đoan với ngươi ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi cùng bảo bảo." Nói xong, hôn lên môi của cậu, Lộc Hàm cảm động mà đưa tay ôm cổ y, không lưu loát mà đáp lại lấy nụ hôn của y, hai trái tim qua bao nhiêu trắc trở cùng hiểu lầm rốt cục cũng hòa lại làm một với nhau. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro