
Chương 11
Cuộc đời mình đã cảm nhận thêm thật nhiều vị quan tâm, chia sẻ từ khi cậu đến. Cậu có thể không phải là một người đặc biệt trong hàng vạn người trên thế gian nhưng vì cậu thích mình nên cậu là người đặc biệt, ít nhất là đối với mình!
--
Quay lại với buổi trưa ngày hôm ấy, một buổi trưa trong tôi mãi là kỉ niệm đẹp.
...
Ba nhóm đầu đã suôn sẻ vượt qua.
"Nhóm bốn, thầy mời nhóm bạn Khởi!"
Tôi tập trung hết mức có thể cho từng động tác nhưng vẫn không thể làm được điều mọi người trông đợi. Vì ở hiện tại, điều đó thật sự là quá sức đối với tôi.
"Khởi tập sai! Cả nhóm nợ 5 lần hít đất. Tập lại!!"
Tôi thở dài bất lực và cảm thấy vô cùng xầu hổ và cảm thấy có lỗi vì điều ấy.
Tú liếc nhìn tôi với ánh mắt căm ghét, khó chịu, tôi đã thấy nó một cách vô tình. Thấy nó, cũng như thấy rõ được con người cậu ta một cách thật nhất!
Tôi lại sai lần thứ hai, lần thứ ba, rồi lần thứ tư. Mọi người chịu thua luôn với tôi, cả thầy cũng vậy!
"Về chỗ hết đi, Khởi đứng tại đây tập khi nào được thì em về!
Không lâu sau đó tiếng trống trường vang lên. Mặc dù đã tan học nhưng người tôi vẫn chưa thể nhẹ nhàng.
Thầy cho mọi người về, tôi vẫn phải ở lại đó cho đến khi thuộc bài thì mới được tan học. Dũng tình nguyện ở lại để chỉ tôi, tôi hạnh phúc vì điều ấy.
"Dũng! Hay mày về đi!? Có gi thầy dạy tao cũng được mà. Tao không muốn phiền đến mày!" Tôi thành thật nhưng... trong lòng vẫn muốn cậu ở lại vì có cậu động lức trong tôi sẽ mạnh mẽ hơn!
Cậu xoa đầu tôi một cách dịu dàng.
"Ngốc quá! Tao không cần mày nghĩ nhiều vậy đâu! Bây giờ chỉ cần mày tập trung học thuộc những động tác còn lại thật mau là tốt với tao, với thầy và với cả mày rồi!
"À, ừ..." Tôi ngại ngùng, đỏ mặt không dám ngước lên nhìn thẳng gương mặt cậu.
Lan Hương gọi tôi.
"Ê Khởi!"
Tiếng Hương gọi với tôi là một điều thật may mắn, nó giải thoát cho tôi khỏi ánh mắt của cậu khi tôi đang ngại ngùng đỏ chín mặt.
Tôi đi về phía Lan Hương:
"Mày về trước đi, tao chắc còn lâu lắm!" Mặt tôi nhăn nheo vì đứng giữa trời nắng.
"Vậy may về bằng gì?"
"Tao đi bằng..."
"Lát nữa tao đưa nó về cho!" Dũng cướp lời tôi.
Tôi ngạc nhiên chồng chất bất ngờ. Cảm kích chồng chất cảm kích.
"Nhưng mà..." Tôi lí nhí.
"Yên tâm về đi!"
"Vậy thôi tao về trước! Xin lỗi mày nhe Khởi!"
"Có làm sao đâu!"
Hương về, chúng tôi tập trung vào việc cần làm.
Dũng thì tận tình, ân cần chỉ dạy tôi, tôi cũng tập trung lắng nghe những điều cậu dạy và ghi nhớ.
Mất khoảng 30 phút, khi sân trường đã trở nên vắng tanh, tôi đã khá thành thạo hết tất cả cá động tác. Chúng tôi vui mừng và Dũng chạy đi kêu thầy.
Chúng tôi bắt đầu, Dũng đếm thật chậm để tôi có thời gian nhớ lại động tác tiếp theo. Động tác cuối cùng kết thúc, tôi hồi hộp chờ phản ứng của thầy.
"Tốt! Về!" Thầy nói rồi bỏ đi về văn phòng.
Tôi vui mừng nhảy lên người Dũng, vòng tay ôm cổ cậu. Dũng cũng ôm hờ eo tôi trong lúc cả hai quá vui mừng.
Chỉ vài giây sau đó... tôi cảm nhận hành động của mình đang rất lố! Đứng lại ngay ngắn, tôi đánh trống lảng sang chuyện khác với vẻ mặc đang rất ngượng ngùng và xấu hổ.
"Mày chở tao về thật hả? Sao tốt vậy?"
"Tao nói đùa đó!"
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu không chớp mắt.
Cậu cười khặc khặc, lại xoa đầu tôi.
"Ngốc qua trời đi!" Cậu cứ xem tôi như một đứa con nít ấy!
Tôi trề môi, không đồng ý điều Dũng vừa nói.
"Về thôi!" Dũng nắm tay tôi và kéo đi.
Tôi muốn chui xuống đất ngay lúc này vù sợ bộ mặt khó coi do sự e thẹn (thục nữ) của mình bị cậu nhìn thấy.
Nhưng tôi cũng mong cậu sẽ nhìn thấy, tại vì... tôi muốn.......cho cậu bết.....tôi e...thẹn..với.........cậu...
--
Tôi ngồi yên ắng, ngoan ngoãn để cậu đưa đi qua những con đường, những cảnh vật quen thuộc của con đường đi học.
Tiếng xe đạp kêu lét két, đôi bàn chân cậu vẫn miệt mài đạp những vòng xe đưa cả hai về nhà.
Tôi ngồi phía sau với thật nhiều những suy nghĩ. Có lẽ với cậu, cậu không nghĩ nhiều những chuyện vừa rồi, nhưng những hành động ấy khiến tôi rất ngượng ngùng và ảo tưởng từ cái xoa đầu dịu dàng, cái nắm tay vui vẻ đến việc ôm nhau lúc vui mừng một cách vô thức.
Tôi nhìn lên tấm lưng của cậu, mồ hôi làm ướt áo dính vào da. Tôi rất cảm kích vì những điều mà cậu đã làm cho tôi. Nó không phải là những điều quá lớn lao, cao siêu hay thiêng liêng nhưng nó có ý nghĩa và có giá trị. Giá trị vì chân thành, ý nghĩa vì không toan tính!
Từng rất nhiều lần tôi muốn phủ nhận đi tình cảm của mình dành cho câu, nhưng ngay lúc nà đây, khi cảm thấy sư chân thành cậu dành cho tôi, tôi không muốn phủ nhận, ngược lại, muốn nói cho cậu biết cảm giác của tôi ngay lúc này.
"Dũng."
"Sao?"
Nhưng tôi tỉnh táo, vì nhiều điều. Tôi còn quá nhỏ để cảm nhận được tình yêu thật sự là như thế nào, còn quá nhỏ để bắt đàu một mối quan hệ yêu đương nếu cậu cũng có ý giống tôi. Còn nếu cậu chỉ xem tôi là bạn, có lẽ tôi sẽ mất luôn cả mối quan hệ ban đầu đẹp đẽ , đơn thuần. Nên vì ích kỷ nên tôi đã chọn cách im lặng để bảo toàn vốn tình cảm của mình đang có.
"À... không có gì! À... mà không, thực ra là có!"
"Mày sao lạ vậy? Có gì nói đi?"
"Tao cảm ơn mày nha! Hôm nay tao cảm thấy làm phiền mày quá!"
"Hihi. Tao cũng vui lắm!" Cậu cười giòn tan.
Vị giòn từ nụ cười ấy, cũng như vị nắng. Gay gắt và chói chang. Tôi cũng vui vẻ vì cảm nhận được sự bình yên phía sau nụ cười của cậu. Nụ cười của chúng tôi hòa vào nhau, hòa vào cơn nắng của một bữa trưa tan học trễ làm thành một buổi trưa với mây thật đẹp, với nắng thật vàng, và với một bữa trưa thật ý nghĩa, khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro