Phần Không Tên 5
Chương 5 Làm con dâu nuôi từ bé năm bảy tuổi (2)
Núi ở thôn đó không to bằng núi ở thôn chúng tôi, có một con đường nhựa từ thôn thông ra bên ngoài, nhà cửa trong thôn cũng mới và đẹp hơn thôn chúng tôi nhiều
Đầu thôn có một tiệm tạp hóa mười mấy mét vuông.
Ông nội dẫn tôi xuống xe, đưa tôi vào tiệm tạp hóa, hét với vào bên trong: "Lão Cát có nhà không?"
"Có, có!" Một người đàn ông hơn bốn mươi tuối người đây mùi rượu chồm người ra, nhìn ông nội tôi một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi, hỏi: "Hai người là ai?"
"Lão Cát à, tôi là bố chồng của Quách Ny." ông nội cười nói: "Chính là con gái của nhà họ Quách ở thôn bên cạnh, nó gả cho con trai lớn nhà tôi."
"À, à." Ánh mắt của lão Cát nhìn tôi từ đâu tới chân, không quan tâm nói: "ông có việc gì?"
"Con dâu tôi nói, cậu đang tìm con dâu nuôi từ bé, cậu xem nó có được không?" ông nội vừa nói, vừa đẩy tôi lên phía trước.
Tôi bắt đầu sợ hãi, vô thức lùi về phía sau để nấp, nhưng lại bị ông nội giữ chặt, ông còn véo lưng tôi một cái thật đau.
Lão Cát bỗng nhiên cười, ánh mắt nhìn tôi chẳng chút kiêng dè, nói: "Nó gầy thế kia á. nhà tôi không cần đứa không làm được việc."
"Cậu đứng nhìn mặt bắt hình dong, nó tuy gầy nhưng được việc lắm.
Trái tim tôi như đóng băng lại, còn chưa kip nghĩ đươc gì, ông nói Iđã đấy tôi vê phía Lão Cát đang mở cửa đi ra, cười nói "Tôi nói mà, cậu yên tâm, chúng tôi không lừa cậu đâu, đợi đến lúc đó cậu sẽ biết nhiều điểm tốt của con bé"
"Đươc rồi!" Lão Cát giữ chặt tôi, cầm một xấp tiền đưa cho ông nội và nói: ''Từ nay vẽ sau, con bé này là của nhà tôi, ông đi đi"
''Ông, ông ơi!" Tôi không kìm được mà hét to: "ông ơi! Cái gì cháu cũng làm được mà, cháu chỉ ăn một bữa là được, cháu có thế trông em, cháu có thể chắm sóc bà và ông, cháu xin ông, đừng bán cháu! Cháu xin ông đấy! đừng bán cháu maf1"
Ông nội xùy một tiếng, liếm ngón tay, nhanh chóng đếm xấp tiền đó, nói với tôi:"Nữu à, cháu cũng biết, bố cháu chết rồi, nhà chúng ta nghèo, không nuôi nổi cháu nữa, mẹ cháu nói cũng đúng, đưa cháu tới đây, cũng coi như cho cháu một con đường sõng, nhà Lão Cát giàu hơn nhà chúng ta nhiêu, sau này không phái lo không đươc ăn ngon mặt ấm, cháu chi càn hưởng phúc thôi¹
" Nói xong, ông nội cất chỗ tiền đó vào túi, ngân nga một giai điệu, đi về phía chiếc xe kéo.
Tôi lặng người đứng đó, nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của ông nội, nhìn ông lên xe và nổ máy, tiếng xe xinh xịch rời đi
Lòng tôi trống hoác, không thể nghĩ được gì cả.
Chỉ có câu nói lúc rời đi của bố còn vang vọng trong đầu.
"con bé này cũng hay đấy." Lão Cát giữ cánh tay tôi, lôi tôi vào trong thông, cười nói: "Không khóc không quậy, tính khí này được đấy, đi nào, về nhà với chú."
Năm bảy tuổi,tôi bị bán đến thôn Hoàng Quan, làm vợ nuôi từ bé cho một kẻ năm ngoái bị ngã đến đần đi, thằng đần mà mười dặm xung quanh ai ai cũng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro