11
Hóa ra con người vẫn luôn kì lạ đến thế. Phải đến khi cảnh xuân vừa tắt, nắng hạ điểm những vệt loang lổ trên nền trời xanh lam, người ta mới da diết nhớ về tiết đông đã qua tự bao giờ. Nhớ đông, nhớ lạnh, ta nhớ nhau với những ngẩn ngơ ngốc nghếch.
1. Ừ thì.
Trời lạnh, hà nội căm căm trong giá rét của mùa đông. Giữa những run rẩy trong luồng không khí chỉ hơn mươi độ, con người vùi mình vào nỗi cô đơn buồn tẻ, lạnh lẽo, và em vùi trong nỗi nhớ anh đến vô cùng. Nhớ anh, nhớ những ngày chẳng thấy đến.
2. Em giờ khác rồi em nhỉ? Bởi chán ghét những nhạt nhòa và cô đơn phía sau bóng lưng của người, em tìm thấy hạnh phúc của mình, một thứ hạnh phúc giản đơn và ngọt ngào, không phải người. Em từ lâu đã không còn lưu luyến, cũng từ lâu thu lại sợi tình, chỉ là những bức ảnh hay kí ức về người vẫn luôn hiện hữu ở đó, chưa từng biến mất. Em không phải không thể quên, bởi em chỉ muốn ích kỉ nốt những phút cuối cùng trước khi người thật sự biến mất. Khuất sau cánh cổng kia, người của năm ấy sẽ khuất dạng.
3. Một câu chuyện cũ em nhỉ? Chốn này vẫn chỉ mình em lui đến, tình này vẫn chỉ mình em nhớ mong. Chỉ tiếc, người một lần cũng không ngoảnh mặt quay đầu, quay đầu để thấy em hạnh phúc, quay đầu để thấy em thay đổi.
*******
Tuổi thanh xuân gặp anh, âu cũng là một cái duyên. Sau này gặp lại, em sẽ nói cho anh biết, ngày tháng ấy đã từng có một tình yêu sâu đậm, đau lòng nhưng chưa từng nuối tiếc.
Nguồn ảnh : P.
#ltth
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro