-Nơi Những Giấc Mơ Trở Thành Sự Thật-
Có lẽ không có gì đặc biệt để bắt đầu câu chuyện này, bởi đó chỉ đơn giản là một chuyến du lịch cùng gia đình vào dịp đầu năm. Một chuyến đi như bao chuyến đi khác, trên chiếc xe quen thuộc mà mọi góc ngồi đều mang theo mùi hương của những tháng ngày rong ruổi. Nhưng chuyến đi ấy, dù chẳng có gì cầu kỳ hay hoành tráng, lại để lại trong tôi những cảm xúc không thể gọi tên, như một làn khói mỏng len lỏi vào trí nhớ, nhè nhẹ nhưng ám ảnh mãi.
Chúng tôi lên đường vào lúc mặt trời còn chưa tỉnh giấc. Thành phố khi ấy yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng động cơ xe khẽ vang trong không gian tĩnh mịch. Ngồi ghế sau, tôi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn đường vàng nhạt cứ trôi ngược về phía sau, tạo thành những vệt sáng dài trên nền trời mờ tối. Gió lạnh đầu năm len qua khe cửa, thổi vào chiếc khăn quàng cổ mỏng, mang theo hơi thở của một hành trình xa. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, để lòng mình trôi theo những vòng bánh xe đang lăn đều trên con đường dẫn lên cao nguyên mộng mơ.
Con đường đến Đà Lạt là một bức tranh thay đổi theo từng đoạn đường. Ban đầu là những hàng cây ven đường khẳng khiu, rồi những cánh đồng trải dài, và cuối cùng là những ngọn đồi nối tiếp nhau như sóng biển. Khi xe bắt đầu leo lên những con đèo quanh co, sương sớm đã phủ đầy mọi lối. Qua khung kính mờ hơi nước, tôi chỉ thấy mờ mờ những hàng thông cao vút, nghiêng mình trong gió. Có một cảm giác mơ hồ dâng lên, như thể tôi đang bước vào một thế giới khác – một thế giới của sự bình yên tuyệt đối, nơi mà thời gian chẳng còn ý nghĩa.
Đà Lạt đón chúng tôi bằng cái lạnh dịu dàng, không buốt giá nhưng đủ để khiến tôi rụt vai trong chiếc áo khoác dày. Thành phố chìm trong một màn sương mỏng, mờ ảo như giấc mơ vừa tan. Những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác trên các triền đồi, với mái ngói đỏ nổi bật giữa nền xanh của cây cỏ. Từng bông hoa dại ven đường rung rinh theo nhịp gió, như đang chào đón những người lữ khách vừa ghé đến.
Chúng tôi chọn ở trong một homestay nằm cheo leo trên một ngọn đồi, nơi mọi thứ đều mang một vẻ hoài cổ. Những bậc thang lát đá dẫn lên căn nhà gỗ nhỏ, với những chậu hoa nhỏ xinh treo đầy trước hiên. Từ ban công, tôi có thể nhìn thấy cả thung lũng phía dưới, nơi những căn nhà ẩn hiện trong làn sương dày đặc. Buổi sáng, khi ánh nắng đầu tiên len qua lớp màn sương, mọi thứ như bừng tỉnh, rực rỡ nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng đặc trưng của cao nguyên.
Chuyến đi ấy, mỗi ngày trôi qua như một câu chuyện nhẹ nhàng, không vội vàng, không náo nhiệt. Tôi thích nhất là những lần lang thang vô định giữa các cánh đồng hoa. Có khi là vườn Cẩm Tú Cầu với những bông hoa lớn như những quả cầu tròn, dịu dàng vươn mình trong nắng sớm. Có khi lại là cánh đồng hoa dã quỳ nở rộ, vàng rực rỡ như muốn thắp sáng cả góc trời. Tôi bước đi giữa những bông hoa, cảm nhận bàn tay mình lướt nhẹ qua những cánh hoa mát lạnh, như đang chạm vào từng hơi thở của thiên nhiên.
Đà Lạt vào buổi chiều là một bức tranh hoàn toàn khác. Khi ánh mặt trời bắt đầu buông mình xuống phía chân trời, cả thành phố được nhuộm bởi một màu vàng cam ấm áp. Tôi ngồi trên bờ Hồ Xuân Hương, nhìn những tia nắng cuối ngày in bóng xuống mặt nước phẳng lặng. Thỉnh thoảng, vài chiếc xe đạp đôi đi ngang, mang theo tiếng cười vui của những đôi bạn trẻ. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương nhè nhẹ của cỏ cây và đất trời. Đó là khoảnh khắc mà tôi cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ – một cảm giác mà lâu lắm rồi tôi mới tìm lại được.
Buổi tối, cả gia đình chúng tôi quây quần bên nhau trong một quán nhỏ ven đường. Ánh đèn vàng từ những chiếc bóng đèn cũ kỹ chiếu xuống, tạo nên một không gian ấm áp giữa cái lạnh của cao nguyên. Tôi cầm trên tay ly sữa đậu nành nóng, hơi ấm từ ly lan tỏa qua từng đầu ngón tay. Những câu chuyện vu vơ, những tiếng cười khúc khích, và cả những phút giây im lặng, tất cả đều trở nên đặc biệt trong không gian ấy.
Ngày rời Đà Lạt, tôi đứng lặng trước khung cửa sổ của căn nhà gỗ, nhìn lại lần cuối thung lũng phía dưới. Sương sớm vẫn còn vương trên những ngọn cây, như níu giữ bước chân tôi. Chiếc xe lại lăn bánh trên con đường cũ, nhưng lần này, tôi không còn cảm giác háo hức như khi đến, mà là một chút tiếc nuối. Đà Lạt, với tất cả những gì dịu dàng và thơ mộng nhất, đã để lại trong tôi một dấu ấn khó phai.
Chuyến đi ấy, không đơn thuần chỉ là một hành trình khám phá một vùng đất mới, mà còn là một chuyến đi để tôi tìm lại chính mình – tìm lại những cảm xúc đã ngủ quên trong cuộc sống thường ngày. Và dù thời gian có trôi qua, tôi biết rằng, mỗi khi lòng mình chông chênh, tôi sẽ lại nhớ về Đà Lạt – miền đất đã nhẹ nhàng chữa lành tâm hồn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro