Hạ hết, tình giở
Ánh nhìn rực lửa của tuổi trẻ tựa như một bông hồng vậy. Sau cùng vẫn tàn nhưng nắng Xuân lại đem sưởi ấm tất thảy những điều đau đớn ấy
Thuở ấy ta cùng nhau đốt cháy hết những kí ức. Biến chúng trở thành những mảnh tàn tro vô danh bay về nơi gọi là mảng kí ức. Để chúng cuốn bay theo chiều gió. Để những làn gió kia được tung bay trên bầu trời
Dẫu mai kia nhịp đập nơi lồng ngực người ngừng đập, mây có ngừng trôi thì ở đâu đó ánh mắt ta trao nhau đã từng tồn tại
Thu này, lại nhung nhớ người
Lần nữa, cái lạnh ùa về khiến không khí nặng nề. Dù có cố vững nói tiếp được bao câu chuyện thì nó vốn chỉ vô ích nay lại càng vô ích thêm. Gói lại nắng mai thuở ấy, dành cho người hết. Để người một đời bình an, vạn đường hoa nở. Một đời mà chữ "hạnh phúc" sẽ mãi mãi trường tồn
Dù có cách xa cả ngàn dặm nhưng nhân loại lại luôn được dẫn lối đến ánh sáng. Vì vậy, chính khoảnh khắc này la bàn định mệnh lại chỉ hướng cho ta gặp nhau
Cám ơn, dẫu tôi vẫn muốn ở lại nơi trần thế nhưng lại nhung nhớ ánh mắt không nhiễm chút bụi trần của em. Tôi đành phải quên em đi và ngủ một giấc thật sâu rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro