Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Mượn vận khí, đêm khuya thăm dò Cực Lạc Phường (1)

Người áo đỏ kia lưng đeo một thanh Loan đao màu bạc thon dài, đúng là Hoa Thành. Hắn vừa đi vừa nói: "Ca ca, đệ tìm huynh rất vất vả a."

Hắn đi ra ngoài là bộ dáng gì, khi trở về cũng là bộ dáng đó, chỉ là thanh loan đao ban đầu ở hông hắn giờ đã ra khỏi vỏ, đang treo cùng với vỏ đao trên chiếc áo đỏ tươi. Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi, dừng một chút, y chậm rãi nói: "Huynh vốn định đi xem Huỳnh, không ngờ nhà của đệ quá lớn, đi lạc đến lối rẽ này."

Thật ra y muốn nói cho Hoa Thành về việc mới xảy ra vừa rồi. Nhưng khi lời đến bên miệng, lại mạnh mẽ nuốt ngược trở về.

Người đeo mặt nạ kia hành tung quỷ dị, tất nhiên là vì muốn dấu tai mắt, nhưng mà đến tột cùng người hắn muốn dấu là ai? Người khác? Hoa Thành? Hay là.... y?

Tạ Liên vẫn chưa quên mục đích y đi tới Quỷ Thị lần này, là để điều tra tên thần quan mất tích kia. Tất cả các manh mối kỳ quặc đều không thể buông tha, bởi vậy, y quyết định tạm thời không nên bứt dây động rừng, trước hết phải tìm ra biện pháp xâm nhập đạo môn này xem đã. Nếu không có quan hệ với việc của y, vậy lập tức báo cho Hoa Thành dị động của thuộc hạ hắn; còn nếu thật sự có quan hệ với việc của y thì......

Hoa Thành một bên mang theo y trở về, một bên nói: "Nếu huynh muốn gặp thiếu niên kia, đệ sẽ tự phái người đem hắn mang đến, huynh chỉ cần về Cực Lạc điện chờ là được."

Đại để là bởi vì trong lòng có sự lừa gạt đối phương, khẩu khí của Tạ Liên đối với Hoa Thành không tự chủ được càng thêm ôn hòa: "Nhanh như vậy mà đệ đã đem sự tình xử lý xong rồi sao?"

Khóe miệng Hoa Thành nhếch lên mang theo điểm khinh thường, hắn nói: "Xử lý xong rồi. Bất quá, tên phế vật Thích Dung kia lại mất mặt xấu hổ thôi."

Tạ Liên bất ngờ: "Thanh quỷ Thích Dung?"

Hoa Thành cười đáp: "Không sai. Đệ không phải đã nói rồi sao, không ai ngờ đệ ở nơi này đâu. Thích Dung ao ước Quỷ Thị không phải một hai năm, nhưng hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi, luôn đỏ mắt thèm thuồng, cho nên hắn thường phái tới các phế vật giống hắn để quấy rối. Đệ đã sớm thấy nhiều không trách."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, lần này Tạ Liên tỉ mỉ ghi nhớ lộ trình vào đầu. Trở lại Cực Lạc điện, không bao lâu sau, Huỳnh quả nhiên được hai nữ lang mang lên. Trải qua một phen rửa mặt, sửa sang, giờ đây hắn đã được thay một bộ y phục sạch sẽ cùng băng vải tuyết trắng, tuy rằng diện mạo vẫn được che kín không chỗ hở, nhưng có chút ý tứ rực rỡ hẳn lên. Xem ra, tứ chi của thiếu niên này vốn dĩ thon dài, xương cốt gầy guộc thanh tú, vốn nên là một mầm non hoàn hảo. Nhưng mà hiện giờ lại là một bộ dáng co rúm, cong eo, cúi đầu, Tạ Liên nhịn không được cảm thấy khổ sở trong lòng.

Hắn lôi kéo thiếu niên kia ngồi xuống, ôn thanh nói: "Trước khi Tiểu Huỳnh cô nương lâm chung có nói qua vài câu, cũng coi như là cố ý đem ngươi phó thác cho ta. Từ nay về sau, ngươi có bằng lòng theo ta tu hành hay không?"

Thiếu niên kia ngơ ngác nhìn y, tựa hồ không dám tin tưởng. Tạ Liên lại tiếp tục: "Tuy rằng điều kiện của ta không tính là tốt, nhưng bảo đảm sau này ngươi không phải trốn đông trốn tây ăn vụng, bị đánh nữa."

Khi nói lời này, y không hề phát hiện Hoa Thành ở một bên đang lạnh lùng nheo mắt, nhìn chằm chằm Huỳnh, ánh mắt mang theo ý tứ soi xét. Nhưng ánh mắt của thiếu niên lại là chần chờ mà chờ mong. Tạ Liên biết hắn vẫn chưa dám tin tưởng, cũng không nên nhiều lời như vậy làm gì, cứ từ từ mà đến thôi, y thở dài vỗ vỗ vai hắn nói: "Để tưởng nhớ Tiểu Huỳnh cô nương, ngươi đã tự cấp cho mình một cái tên gọi là "Huỳnh", việc này rất tốt. Họ của Vĩnh An quốc là Lang, không bằng sau này ngươi hãy cho mình một cái tên mới, gọi là Lang Huỳnh được không?"

Thiếu niên chậm rãi gật đầu. Lúc này, một tiếng động đột nhiên vang lên từ bụng hắn, hắn lập tức xấu hổ cúi đầu. Tạ Liên nghĩ thầm: "Hắn đại khái đã được mấy trăm tuổi, không biết cơ duyên xảo hợp như thế nào lạo trở thành quỷ sống, lưu lại trên đời, rốt cuộc là tục mệnh hay là chịu tội đây?" Đang muốn tìm xem có cái gì để ăn hay không, thì lại thấy rất nhiều nữ lang xinh đẹp dũng mãnh tiến vào từ ngoài điện.

Việc này dĩ nhiên là do Hoa Thành an bài. Mỗi nữ lang đều nâng trong tay một mâm ngọc, giữa mâm bày rất nhiều mĩ thực, điểm tâm, hoa quả tươi xanh. Các nàng tựa như đàn kéo quân vòng quang đại điện mà đi, mỗi khi làm xong một cái nhún nhường cung kính, liền đem mâm ngọc trong tay dâng lên, đặt lên bàn. Lang Huỳnh chỉ dám nhìn không dám động thủ, thấy vậy, Tạ Liên mới đẩy mấy cái mâm đến trước mặt hắn, lúc này hắn mới chậm rãi cầm lên ăn. Nhìn bộ dáng của thiếu niên này, Tạ Liên chợt nhớ tới một chuyện xưa.

Cũng là một thiếu niên trên mặt quấn đầy băng vải như vậy, cả người bẩn hề hề, ngồi xổm trên mặt đất, trong tay ôm cung bàn, cúi đầu trộm ăn điểm tâm.

Đây là một câu chuyện xưa diễn ra đã rất nhiều năm về trước. Đại khái là bởi vì một màn trước mắt này có đôi chỗ tương tự, nên mới khiến y nhớ lại. Tạ Liên nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ muốn đem hình ảnh này đuổi đi. Đúng lúc này, có một nữ lang dâng lên một bình rượu, Hoa Thành rót rượu vào chén ngọc trước mặt y, nói: "Huynh uống một chén không?"

Trong lòng Tạ Liên đang có tâm sự, giờ đây vẫn còn phân tâm, y tùy tay tiếp nhận, ngửa đầu uống cạn. Vừa vào miệng, mới biết là rượu, ánh mắt của y lập tức xoay trở về. Không ngờ, một lần chuyển mắt này, vừa vặn nhìn đến phía sau lưng Hoa Thành, nữ lang đưa rượu kia liền đối y vứt một cái mị nhãn.

Ngay tại giây phút đó, y suýt chút nữa thì phun ra: "Phốc------"

Không sao, vẫn còn tốt, bởi vì y đã đem một ngụm rượu kia nuốt xuống rồi, nên cũng chưa phun ra cái gì, nhưng bị sặc là điều không thể tránh khỏi, ho khan không ngừng. Lang Huỳnh cũng bị y làm cho hoảng sợ, điểm tâm trong tay liền rớt trên bàn. Tạ Liên vừa ho vừa đối hắn nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

Hoa Thành nhẹ nhàng vỗ lưng y: "Sao lại thế này? Rượu này không hợp khẩu vị với huynh sao?"

Tạ Liên vội nói: "Không phải! Rượu thực hảo. Chỉ là ta bỗng nhiên nhớ tới, phép thuật tu hành của ta cần phải kiêng rượu."

Hoa Thành: "Nga? Là do đệ không phải, không suy xét đến việc này, đã khiến ca ca phải phá giới rồi."

Tạ Liên: "Không liên quan đến đệ. Là chính huynh đã quên."

Y xoa xoa ấn đường, không dấu vết mà hướng trung tâm đại điện liếc mắt một cái. Lúc này, nữ lang đưa rượu kia đang quay lưng về phía y, thướt tha lả lướt mà đi về phía trước, dáng đi kia, phải nói là thật sự phong tình vạn chủng. Hoa Thành chỉ lo làm sự việc quan trọng của mình, hoặc là hết sức chăm chú nhìn y, dĩ nhiên không hề lưu ý đến gương mặt của nữ lang đó. Nhưng mà, giây phút vô tình nhìn thoáng qua vừa rồi, Tạ Liên lại nhìn thấy rõ ràng. Nữ lang đưa rượu kia, chẳng phải chính là Phong Sư Thanh Huyền???

Vì lẻn vào Cực Lạc Phường, Phong Sư đại nhân không tiếc hóa trang thành nữ nhân trà trộn vào.... Tạ Liên thật sự bị cái mị nhãn kia dọa đến thất kinh. Lúc này, Hoa Thành lại thuận miệng nói vài câu: "Tu đạo sao, trước kia đệ luôn cầu được tiêu sái thống khoái. Nếu phải tuân theo luật này luật kia, chi bằng không tu. Huynh nghĩ sao?"

Tạ Liên trấn định cực nhanh, dường như không có việc gì mà tiếp lời: "Việc này phải xem là đệ muốn tu cái gì. Có một số tông phái cũng không chú ý đến môn quy. Nhưng việc tu hành của ta, theo thường lệ là phải kiêng rượu và sắc dục. Nhưng nếu ngẫu nhiên uống nhầm rượu như hôm nay, thì trăm triệu lần không đáng nói."

Khi y nói đến hai chữ "sắc dục", Hoa Thành hơi hơi nhướng mày, một biểu tình không thể nói là sung sướng, mà lại mang theo cảm giác có điểm phiền toái. Tạ Liên lại tiếp tục: "Kỳ thật còn có luật cáu giận. Tỷ như sòng bạc là một nơi đại hỉ đại bi, cực dễ nổi nóng, cũng được xem là phạm giới(*). Nhưng nếu tinh thần có thể giữ vững, thắng thua không kinh, thì cũng không cần cố kỵ việc đánh cược."

(*) giới: luật

Hoa Thành nghe xong, bật cười hai tiếng: "Khó trách ca ca còn có hứng thú đến sòng bạc chơi đùa."

Vòng tới vòng lui, Tạ Liên rốt cuộc cũng đem đề tài tự nhiên dẫn tới bên này: "Lại nói tiếp, kỹ thuật đánh cược của Tam Lang thật sự kỳ diệu."

Hoa Thành cười hì hì nói: "Vận khí tốt thôi."

"......" Sau khi nghe xong, y nghĩ đến chính mình, nhịn không được nổi lên một trận chua xót, ho nhẹ một tiếng, nói: "Đệ xem, huynh....... huynh thật sự rất hiếu kỳ, không biết việc ném xúc xắc, đến tột cùng có phải thật sự có bí quyết gì hay không?"

Nếu như không có, người đeo mặt nạ kia cũng không thể chỉ ném một cái liền ra hai viên lục điểm. Hoa Thành lại cười cười: "Bí quyết dĩ nhiên là có, bất quá không thể học được trong vòng một ngày."

Hoa Thành giơ tay phải lên. Ngón tay thứ ba buộc một đạo tơ hồng, sợi tơ hồng này được buộc thành một cái hình bướm nho nhỏ, rất là minh diễm. Hắn chìa bàn tay ra, đối Tạ Liên nói: "Huynh đưa tay cho ta."

Nghe lời, Tạ Liên nhanh chóng đưa tay cho hắn. Hoa Thành nắm trong chốc lát, hơi hơi mỉm cười, sau đó trở tay ném ra hai viên xúc xắc, nói: "Huynh thử xem."

Tạ Liên có điều hơi hơi ngộ ra. Trong lòng mặc niệm song "lục", sau đó liền trở tay ném xúc xắc, quả nhiên là hai viên "lục" đỏ tươi.

Lại ngẩng đầu, Tạ Liên nói tiếp: "Thì ra vận khí cùng pháp lực cũng giống nhau, đều có thể cho mượn."

Hoa Thành cười cười: "Lần sau nếu ca ca muốn đánh cược, cứ tới tìm ta trước. Huynh muốn mượn bao nhiêu, đệ cho huynh mượn bấy nhiêu."

Bên trong Quỷ Thị hằng năm tựa hồ không có ban ngày, vĩnh viễn là đêm tối, sau khi hai người lung tung chơi đùa mấy chục canh giờ, Tạ Liên nói y có chút mệt mỏi, Hoa Thành liền đứng lên, sai người an trí Lang Huỳnh, còn mình thì tự tay đưa Tạ Liên đến nơi an trú. Thấy hắn săn sóc như thế, lại nghĩ đến việc mình lén lút tìm tòi ở Cực Lạc Phường, nhìn bóng dáng hồng y chậm rãi đi xa, nhịn không được cảm thấy áy náy trong lòng. Y đóng cửa lại, ngồi bên cạnh bàn, mệt mỏi đỡ trán, nghĩ thầm: "Hy vọng việc này thật sự không có quan hệ với Tam Lang, đến khi điều tra hết chân tướng, ta lập tức hướng hắn thẳng thắn nhận lỗi."

Ngồi không trong chốc lát, quả nhiên nghe được một thanh âm truyền từ ngoài cửa vào: "Điện hạ..... Điện hạ....."

Vừa nghe thanh âm này, Tạ Liên lập tức tiến lên mở cửa, người nọ nhanh chóng tiến vào, đúng là Sư Thanh Huyền. Hắn vẫn vận trang phục nữ lang ở Quỷ giới, một thân áo lụa khinh bạc, vòng eo mảnh khảnh tinh tế, vừa tiến vào liền ngã lăn trên mặt đất, biến về nam thân, gấp gáp che ngực nói: "Hít thở không thông! Hít thở không thông! Mẹ kiếp, ta bị siết đến chết mất!"

Tạ Liên trở tay đóng cửa, vừa quay đầu liền nhìn thấy hình ảnh một người nam tử mặc một thân áo lụa màu tím yêu khí đầy mình, nằm trên mặt đất điên cuồng xé rách nội y buộc ngực và eo của mình, Tạ Liên hoàn toàn vô pháp nhìn thẳng, bất đắc dĩ che mắt nói: "Phong Sư đại nhân..... Phong Sư đại nhân! Ngươi không thể đổi lại bộ đạo bào ban đầu của ngươi sao?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Ta bị khờ sao? Trong đêm tối xuyên một thân đạo bào màu trắng, để làm bia ngắm cho người khác sao?"

Tạ Liên nghĩ thầm: "Không...... Ngươi mặc bộ y phục này càng làm bia ngắm chói mắt hơn...."

Lúc này, Tạ Liên mới sực nhớ ra Lang Thiên Thu, y ngồi xổm xuống hỏi: "Thái Hoa điện hạ đâu? Ngươi để hắn một mình ở bên ngoài như vậy, lỡ lại xảy ra chuyện thì sao?"

Sau khi xé rách nội y, Sư Thanh Huyền cuối cùng mới hô hấp bình thường trở lại, hắn nằm liệt trên mặt đất nói: "Yên tâm đi, ta dùng thân phận tiền bối lệnh hắn không được đi gây chuyện, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Tuy rằng Tạ Liên vẫn có điểm không yên tâm, nhưng y cũng không thể quản nhiều được, nhanh chóng đem chuyện người đeo mặt nạ kia cùng mật lệnh song "lục" để mở phiến đại môn nói cho Thanh Huyền. Sau khi nghe được trên cổ tay người đeo mặt nạ kia có một cái chú gông, Sư Thanh Huyền bất ngờ "A" lên một tiếng, nói: "Mấy năm nay cũng có một vài vị thần quan như vậy bị biếm chức, ta đại khái đoán được thân phận người kia là ai."

Tạ Liên: "Là ai?"

Thanh Huyền chậm rãi đứng lên, nói: "Chỉ sợ là Võ thần phương Tây đời trước, Dẫn Ngọc điện hạ."

Tạ Liên ngẩn người: "Dẫn Ngọc? Chính là vị võ thần phương Tây đời trước Quyền Nhất Chân sao?"

Sau khi xé rách nội y, hắn mặc lại một cái khác, che giấu bên trong áo lụa, ngồi đối diện Tạ Liên, nghiêm trang nói: " Không sai. Bất quá, việc này ta cũng chỉ được nghe nói qua mà thôi. Dẫn Ngọc điện hạ chính là Võ thần chấn thủ phương Tây trước kia, hắn thật sự là sư huynh của Quyền Nhất Chân, sau khi phi thăng liền điểm tướng Quyền Nhất Chân, dìu dắt rất nhiều, quan hệ của hai sư huynh đệ vẫn luôn khá tốt. Nhưng, không bao lâu sau, Quyền Nhất Chân cũng chân chính phi thăng theo, hơn nữa uy lực lại dũng mãnh, thay thế vị trí của sư huynh hắn ở phương Tây."

Tạ Liên im lặng không nói. Sư Thanh Huyền tiếp tục: "Một núi không thể dung hai hổ. Quyền Nhất Chân ở phía Tây ngày càng nổi bật, Dẫn Ngọc kia dần dần suy tàn, tín đồ giảm bớt, liền cảm thấy mất hứng, hắn cho rằng Quyền Nhất Chân đã động tay động chân gì đó, trăm phương ngàn kế đoạt địa vị của sư huynh hắn."

Tạ Liên: "Vì sao Dẫn Ngọc điện hạ lại bị biếm?"

Thanh Huyền nói: "Đây là điều ta đang muốn nói đến. Sau này sư huynh đệ biến thành thù địch, hình như Dẫn Ngọc điện hạ dưới sự giận dữ đã hạ độc thủ với Quyền Nhất Chân? Dù sao cũng bị vạch trần, sự việc lúc ấy thật sự rất to lớn. Dẫn Ngọc liền bị Đế Quân biếm chức trục xuất xuống nhân gian, về sau thì không còn biết tung tích nữa. Không ngờ, lại lưu lạc ở Quỷ Thị...."

Tạ Liên nhớ tới lời đánh giá của Nam Phong đối với vị Võ thần phương Tây Kỳ Anh điện hạ này, hắn không nói tỉ mỉ, ngữ khí có chút một lời khó nói hết, không biết đến tột cùng là nhân vật nào, y tò mò hỏi: "Phong Sư đại nhân, theo ngươi thấy, tại sao hai vị này lại thành ra như vậy?"

Sư Thanh Huyền nói: "Làm sao ta biết được? Mặc dù ta cũng thân quen với nhiều người, nhưng đối với vị phương Tây bên kia thì lại không quá thân. Nhưng nếu chỉ bằng vài cuộc nói chuyện, thì ta thấy Dẫn Ngọc điện hạ làm người không tồi, rất khiêm tốn. Tính tình của Quyền Nhất Chân thì lại có điểm quái gở, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn. Cho nên ta cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này. Ngoại trừ hai người bọn họ, không ai biết chuyện đến tột cùng là như thế nào."

Tạ Liên lắc đầu, nói: "Mặc kệ người kia có phải Dẫn Ngọc điện hạ hay không, trước mắt chúng ta cứ đi xem thử phiến đại môn kia có mở ra hay không, đằng sau cánh cửa cất chứa bí mật gì."

Hai người yên lặng không một tiếng động rời khỏi phòng. Bởi vì trước đó từng lạc đường một lần, nên sau đó Tạ Liên cẩn thận ghi nhớ lộ trình, lần này tính ra thuận lợi hơn lần trước một chút, dựa theo ký ức loạn đi một hồi, hai nén hương sau bọn họ mới thành công tìm đến đại môn hoa lệ kia. Tạ Liên đến trước tượng đá nữ tử kia, lấy ra hai viên xúc xắc, nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng ném đi. Từng tiếng "đăng đăng" nho nhỏ vang lên, quả nhiên, là hai viên lục điểm.

Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi, có thể suy ra được vận khí này là nhờ Tam Lang cho y mượn lúc trước ở đại điện, nghĩ vậy, trong lòng càng hụt hẫng: "Nhân gia đối với ta tốt như vậy, mà ta lại giống như trộm ở trong nhà hắn tác loạn." Y nghĩ thầm.

Thấy biểu tình của hắn, Sư Thanh Huyền vỗ vỗ vai an ủi: "Chuyện tới bây giờ cũng đã nhìn ra được một ít. Bất quá, ta thấy tên Huyết Vũ Thám Hoa này thật sự rất dụng tâm đối với ngươi, nếu ta là ngươi, cho dù Đế Quân có cầu, ta cũng không tiếp, miễn cho việc làm khó người."

Tạ Liên im lặng lắc đầu, y nghĩ thầm, Sư Thanh Huyền chung quy cũng không quá hiểu biết về Quân Ngô.

Việc này Tạ Liên đích xác có chỗ khó xử, mà Quân Ngô cũng biết hắn có chỗ khó xử. Theo như hiểu biết của Tạ Liên đối với Quân Ngô, dưới tình huống như vậy, hắn sẽ không đề cập chuyện này với y, mà sẽ trực tiếp phái một vị thần quan khác tới chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng lần này mặc dù biết hắn có chỗ khó xử, nhưng vẫn nguyện ý hỏi y. Việc này thuyết minh cho một điều: Quân Ngô không tìm thấy một người nào khác thích hợp cho chuyến đi này. Vạn bất đắc dĩ lắm mới tìm đến y. Một khi đã như vậy, dựa theo đạo nghĩa Tạ Liên dĩ nhiên không thể từ chối.

Hơn nữa, vị thần quan kia, phát ra tín hiệu cầu cứu bảy ngày trước, trùng hợp Hoa Thành cũng rời đi bảy ngày trước, vô luận như thế nào y cũng không thể bỏ qua.

Tạ Liên thở dài, nghĩ thầm: "Tam Lang a, chỉ mong có thể có cơ hội xin lỗi ngươi."

Y thu xúc xắc, đẩy cửa ra. Sau cánh cửa hoa lệ giờ đây, không phải là căn phòng giản dị trước kia, mà là một gốc động đen sì, từng bậc từng bậc thang lầu dẫn xuống sâu trong nền đầu, một luồng gió lạnh "sưu sưu" thổi lên từ phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cánhân