
Chương 30: Chọt Quỷ Vương, Thái tử cầu xem dung mạo thật (1)
Tạ Liên vẫn không quay đầu, y nói: "Huyết Vũ Thám Hoa?"
Hoa Thành khuôn phép đáp: "Thái tử điện hạ."
Tạ Liên xoay người mỉm cười: "Vẫn là lần đầu tiên nghe đệ nói như vậy."
Hồng y thiếu niên bình tĩnh ngồi trên xếp bằng trên chiếu, nói: "Cảm giác như thế nào?"
Tạ Liên thầm nghĩ: "Vì sao lúc sau ngươi không còn gọi ta là ca ca, mà chỉ nói còn hảo, còn hảo?"
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi nói ra miệng, lời lại khác: "Ngày ấy tại vùng núi Dữ Quân, Tân Lang dẫn huynh đi là đệ?"
Vừa nghe y nói, ý cười trên môi Hoa Thành càng sâu, lúc này Tạ Liên mới phát hiện lời này của mình tựa hồ có ý nghĩa khác, vội vàng chỉnh lại một chút, nghiêm trang nói: "Ý huynh là, người ngụy trang Tân Lang lần trước dẫn huynh đi là đệ phải không?"
Hoa Thành đáp lại: "Đệ không ngụy trang Tân Lang."
Đích xác lúc ấy thiếu niên không có nói chính mình là Tân Lang gì đó, hắn chỉ dừng bước trước cửa kiệu hoa, vươn tay, là chính y tự nguyện đi cùng hắn. Tạ Liên nói: "Được. Nhưng tại sao khi ấy đệ lại xuất hiện ở đó?"
Hoa Thành: "Vấn đề này, đáp án đơn giản có hai loại: " Thứ nhất, mục tiêu của đệ chính là Thái tử huynh; thứ hai, nhàn rỗi đi ngang qua. Huynh cảm thấy lí do nào đáng tin cậy hơn?"
Tạ Liên thật lòng nói: "Cái này huynh không dám nói. Bất quá, huynh vẫn cảm thấy đệ lúc đó khá nhàn rỗi."
Tay trái y nâng khủy tay phải, tay phải chống cằm, ánh mắt đảo quanh Hoa Thành, gật đầu nói: "Đệ, cùng trong truyền thuyết, không quá giống nhau."
Hoa Thành thay đổi tư thế chăm chú nhìn y: "Nga. Vậy huynh làm sao biết được? Đệ chính là đệ?"
Trong thâm tâm Tạ Liên giờ đây đều là hình ảnh huyết vũ che ô, dây xích bạc "leng keng leng keng", bao cổ tay bạc lạnh như băng, y nghĩ thầm bởi vì lúc đó ngươi không hề nghiêm túc giấu diếm, nhưng lời vừa định nói ra miệng, không biết như thế nào lại thay đổi thành một câu khác. Y nghiêm trang nói: "Đệ một thân hồng y, lại tựa như không gì không biết, không gì không làm được, không chỗ nào sợ hãi, dù ta có thử như thế nào đều không có kết quả(*), dĩ nhiên phải nằm trong cảnh giới "cận Tuyệt" trở lên. Như vậy, trừ bỏ vị "Huyết Vũ Thám Hoa" mà khi được nhắc tới các vị thần tiên trên trời đều đồng loạt biến sắc, thì ta hoàn toàn không đoán được vị nào khác."
(*) Chỗ này bản gốc là "tích thủy bất lậu" tức là một giọt nước cũng không lọt ý chỉ sự không thành, không có kết quả.
Hoa Thành cười cười: "Huynh nói như vậy, thì đệ có thể xem là huynh đang khen đệ không?"
Tạ Liên thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ngươi không nghe ra vốn dĩ là khen sao?"
Hoa Thành tiếp tục: "Nãy giờ nói nhiều như vậy, Thái tử điện hạ vì sao không hỏi đệ tiếp cận huynh có mục đích gì?"
Tạ Liên: "Nếu đệ không muốn nói, huynh hỏi, đệ sẽ nói cho huynh biết sao?"
Hoa Thành: "Vậy huynh có thể đuổi đệ đi a."
Tạ Liên cười: "Đệ thần thông quảng đại như vậy, hiện tại cho dù huynh đuổi đệ đi, nếu đệ đã muốn quay lại, chẳng phải chỉ cần đổi một bộ da mới là được sao?"
Hai người đối mặt nhìn nhau cười, đúng lúc này, một tiếng động nhanh như chớp đánh vỡ khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi trong Bồ Tề quan.
Hai người quay đầu nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh, không có người, chỉ có một bình gốm nhỏ màu đen đang lăn lộn trên mặt đất.
Kia đúng là tiểu bình gốm dưỡng Bán Nguyệt, nó nguyên bản bị Tạ Liên tùy ý đặt ở bên cạnh góc chiếu, không biết từ khi nào đã tự mình ngã xuống, lăn đến cửa, bị chặn lại, hiện tại đang liều mạng đâm đầu vào cửa. Tạ Liên lo lắng nó sẽ đem chính mình đâm nát, liền tiến lên mở cửa. Tiểu bình gốm nhanh như chớp lăn một đường ra ngoài bãi cỏ.
Tạ Liên nhanh chóng đi theo sau, tiểu bình gốm kia lăn đến một bãi cỏ, lập tức đứng lên. Rõ ràng chỉ là một cái bình gốm, nhưng lại khiến cho người khác có một loại ảo giác nó đang nhìn lên bầu trời. Hoa Thành cũng từ miếu đi ra, Tạ Liên đối bình gốm nói: "Bán Nguyệt, nàng đã tỉnh lại?"
May mắn khi bọn họ từ sa mạc trở về trời đã tối, bằng không có người nhìn thấy Tạ Liên đêm hôm khuya khoắt đứng bên ngoài nói chuyện với một cái bình, hơn phân nửa lại muốn đại kinh tiểu quái(*) một phen.
(*)đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to
Sau một lúc lâu, cái bình phát ra một âm thanh rầu rĩ của thiếu nữ: "Hoa tướng quân."
Tạ Liên ngồi xuống bên cạnh nó: "Bán Nguyệt, ngươi có muốn ngắm sao không? Nếu muốn thì mau đi ra đi."
Hoa Thành đứng một bên, dựa vào thân cây nói chen vào: "Nàng vừa mới ly khai Bán Nguyệt quốc, vẫn nên dưỡng bên trong một thời gian thì tốt hơn."
Nghe lời hắn nói, Tạ Liên cảm thấy rất có đạo lý, dù sao Bán Nguyệt cũng đã ở Bán Nguyệt quốc hai trăm năm, đột nhiên thay đổi chỗ ở, chỉ sợ khó có thể thích ứng, y mở miệng khuyên nhủ: "Vậy nàng vẫn nên ở bên trong ngốc một đoạn thời gian đi, nghỉ ngơi tu dưỡng cho tốt. Nơi đây là địa phương ta tu hành, nàng không cần lo lắng, tướng quân, binh lính gì đó, đều không cần phải xen vào."
Bình gốm lung lay hai cái, không biết là đang biểu đạt cái gì. Sau khi suy nghĩ một chút, Tạ Liên quyết định nói rõ sự việc cho nàng: "Bán Nguyệt, kỳ thật, Hạt Vỹ Xà không phải không nghe lời nàng, là do tiểu Bùi tướng quân trộm học pháp môn khống chế Hạt Vỹ Xà của nàng. Những người đó không phải do nàng làm hại."
Bán Nguyệt muộn thanh nói: "Hoa tướng quân, mặc dù lúc ấy ta không thể động, nhưng có thể nghe được."
Vừa nghe nàng nói, Tạ Liên sửng sốt. Thế mới biết, nguyên lai lúc ấy Bùi Túc chỉ phong bế năng lực hành động, không phong bế tri giác của nàng, y nói: "Cũng tốt."
Nghĩ nghĩ, y lại tiếp tục: "Tiểu Bùi tướng quân sở dĩ làm như vậy, là vì không đành lòng để binh lính Bán Nguyệt chịu khổ, muốn cho bọn họ giải thoát, nhưng lại dùng sai cách."
"........" Bình gốm kia lung lay trên địa đạo, nói: "Hoa tướng quân, Bùi Túc ca ca sẽ thế nào?"
Tạ Liên phất tay áo đáp: "Ta không biết. Nhưng, nếu đã làm sai thì phải nhận trừng phạt."
Sau khi trầm mặc một trận, bình gốm lại lung lay hai cái, lúc này, Tạ Liên cuối cùng cũng nhận ra, loại hành động này, biểu đạt sự gật đầu.
Bán Nguyệt nói: "Tuy rằng Khắc Ma luôn mắng hắn, nhưng kỳ thật Bùi Túc ca ca làm người không kém như vậy."
Tạ Liên: "Phải không?"
Bán Nguyệt: "Ân."
Từ nhỏ tính cách của Bán Nguyệt đã quái gở, bị các hài đồng Bán Nguyệt quốc cùng lứa bài xích, chỉ có thể chơi cùng các thiếu niên Trung Nguyên, mà Bùi Túc khi xưa chỉ có hai ngàn binh lính trong tay đã bị phái đi công thành, xem ra hắn ở trong quân cũng có đôi chút khổ sở, hai người này nhìn qua đều là loại người khó tiếp chuyện, hoặc là lãnh đạm, hoặc là buồn rầu, đại khái khá tương tự nhau. Tạ Liên cũng không biết tiếp theo nên nói điều gì, dùng một chút, y nói: "Đúng rồi Bán Nguyệt, Hoa Tàn là giả danh, ta cũng đã sớm không còn là tướng quân, nàng không cần gọi ta là Hoa tướng quân.'
Bán Nguyệt: "Vậy ta nên xưng hô như thế nào với ngài?"
Vấn đề này thật khó nói. Nếu Bán Nguyệt nghiêm trang gọi y là Thái tử điện hạ, tổng cảm thấy có điểm kỳ quái. Tạ Liên vốn cũng không để ý đến xưng hô, y vô tư nói: "Chuyện này vẫn nên tùy nàng thôi, tiếp tục gọi Hoa tướng quân cũng không thành vấn đề." Chẳng qua nơi này thật sự có một vị Hoa, gọi như vậy thật sự có chút thác loạn thôi. Nhưng nghĩ đến nghĩ đi, y vẫn cảm thấy kỳ quái: "Hoa Tàn" cố nhiên là một cái tên giả, chữ đầu nằm trong "Hoa thần võ quan", "Hoa Thành" chẳng phải cũng là tên giả sao? Hai giả danh vậy mà lại trùng hợp giống nhau tự đầu, ý tứ thập phần quái lạ.
Lúc này, Bán Nguyệt lại lên tiếng: "Hoa tướng quân, thực xin lỗi."
Tạ Liên quay đầu, có chút buồn bực nói: "Bán Nguyệt, nàng vì cái gì mà luôn nói xin lỗi với ta?" Y cũng không đến mức chỉ liếc mắt một cái liền khiến cho người ta xin lỗi a?
Bán Nguyệt rút trong bình nói: "Ta muốn cứu vớt thương sinh."
"........"
Tạ Liên: "???"
Y vội vàng nói: "Từ từ, từ từ."
Nghe y hô lên, Bán Nguyệt dường như ngây ngẩn cả người ở trong bình. "Cái gì?" Nàng nói.
Tạ Liên ngầm liếc mắt qua Hoa Thành khoanh tay đứng gần gốc cây kia, y thấp giọng nói: "Ta lúc trước thật sự có nói qua lời này sao?"
Những lời này, vào thời điểm y hơn mười tuổi, luôn nhất nhất treo ở bên miệng, nhưng mấy trăm năm sau này y hẳn là chưa từng đề cập qua mới đúng. Tạ Liên có điểm không thể tin tưởng, Bán Nguyệt lại khẳng định: "Tướng quân, người có nói."
Tạ Liên vẫn tiếp tục chối cãi: "Không có......"
Bán Nguyệt thực nghiêm túc nói: "Ngài đã từng nói qua. Có một lần, ngài hỏi bọn trẻ, về sau trưởng thành muốn làm cái gì, tất cả mọi người thay phiên nhau nói, cuối cùng ngài cũng nói một câu 'trước kia mộng tưởng của ta là cứu vớt thương sinh'. "
"........."
Thì ra là vậy. Tạ Liên bất đắc dĩ đỡ trán: "Cái này. Bán Nguyệt, loại lời nói thuận miệng này, nàng nhớ rõ như vậy làm gì?"
Bán Nguyệt mờ mịt nói: "Là thuận miệng nhắc tới sao? Nhưng mà, Hoa tướng quân, ta cảm thấy lúc đó ngài thật sự rất nghiêm túc."
Tạ Liên lại một lần nữa bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời: "Ha ha.... Phải không? Chắc là cũng có khả năng đó đi. Ta còn nói qua cái gì, ta đều không nhớ rõ."
Bán Nguyệt nói: "Ngài từng nói qua 'làm người phải đối diện với việc làm của mình'. "
Tạ Liên nghe xong nghĩ thầm: ".... Này thật là một câu vô nghĩa.... Tại sao ta lại nói những lời như vậy? .... Ta không phải người như vậy a.... Ta là cái dạng người này sao??"
Bán Nguyệt tiếp tục: "Nhưng, ta cũng không biết cái gì là đúng."
Nghe vậy, Tạ Liên ngây ngẩn cả người.
Thanh âm rầu rĩ của Bán Nguyệt ầm ầm vang lên: "Hình như trước kia ta cũng đối mặt với việc làm của mình, nhưng kết quả ta lại mở cửa cho địch quân, đồ sát tộc nhân mình khiến quốc gia diệt vong. Nhưng, nếu không lập tức mở cửa, người dân Bán Nguyệt sẽ chạy tới Trung Nguyên hại càng nhiều người hơn nữa. Hoa tướng quân đối với ta rất tốt, thời điểm ta ở Trung Nguyên, trên đường cũng thường xuyên có người ném thức ăn cho ta. Chỉ là, Khắc Ma đối với ta cũng thực tốt, binh lính cũng rất nghe lời, ta trở về là thật tình muốn làm một Quốc sư tốt. Nhưng, ta không những mở cửa thành giết chết bọn họ, còn không cho bọn họ ăn thịt người. Nếu bọn họ không ăn thịt người thì sẽ rất thống khổ, mà ta cũng không giải thoát được thống khổ cho bọn họ."
Nàng nói năng lộn xộn, không có đầu đuôi, cuối cùng cũng chỉ mờ mịt nói: "Tựa như mặc kệ ta làm như thế nào, kết quả rốt cuộc cũng vẫn không xong. Hoa tướng quân, ta biết điều ta làm là không tốt, nhưng mà, ngài có thể nói cho ta biết ta sai chỗ nào không? Đến tột cùng ta đã làm gì mà ra nông nỗi này?"
Nghe nàng hỏi vậy, Tạ Liên trầm mặc xoa nhẹ cổ, sau một lúc lâu, y mới lên tiếng: "Thực xin lỗi, Bán Nguyệt. Vấn đề mà nàng thắc mắc, trước kia ta không có câu trả lời, hiện tại...... vẫn vậy."
Bán Nguyệt buồn bực nói: "Hoa tướng quân, hơn hai trăm năm qua, quả thực ta không biết mình đang làm cái gì."
Nghe nàng nói như vậy, Tạ Liên lại càng buồn bực hơn: "Vậy ta đây chẳng phải đã sống uổng phí hơn tám trăm năm qua sao?"
Để lại Bán Nguyệt cô độc một mình giữa sao trời, bình tâm một chút, Tạ Liên cùng Hoa Thành trở về Bồ Tề quan. Đóng cửa, Hoa Thành nói: "Bùi Túc chán ghét người dân Bán Nguyệt quốc như vậy, tại sao lại vì không đành lòng nhìn bọn binh lính chịu khổ mà làm ra loại sự tình này?"
Tạ Liên thở dài: "Dù sao cũng đều là suy đoán."
Ngẫm lại, y lắc đầu, tiếp tục nói: "Nếu thật sự muốn nhanh chóng giải thoát cho binh lính Bán Nguyệt, Bùi Túc rõ ràng có thể lựa chọn quét sạch Bán Nguyệt quan, tại sao lại một mực dùng phương thức dẫn người sông vào thành, lá gan của hắn thật sự quá lớn."
Hoa Thành lại nói: "Hắn không thể. Muốn quét sạch, phải dẫn quân từ Thiên đình."
Tạ Liên thắc mắc: "Từ Thiên đình thì thế nào? "
Hoa Thành từ tốn giải thích: "Phi thường không ổn. Mỗi một đoàn thần quan xuất phát từ Thiên đình, đi nơi nào, muốn làm gì, đều phải ghi chép rành mạch. Thiên đình phái người xuống, tất sẽ đem toàn bộ nhân thể Bán Nguyệt quốc quét sạch, vị cô nương Bán Nguyệt này cũng không ngoại lệ. Hắn đương nhiên lựa chọn che giấu chính mình, vì vậy việc đơn giản nhất phải làm chính là nhàn rỗi dẫn một số người sống đi uy quỷ."
Nói tới đây, hắn cười một chút: "Thần tiên sao, mạng sống của phàm nhân, ở trong mắt bọn họ còn không bằng một con kiến."
Đối với câu này của hắn, Tạ Liên không có ý kiến, y chỉ nói: "Kỳ thật hắn cũng có thể lặng lẽ xuất ra phân thân của mình hạ phàm giết chết những binh lính đó."
Hoa Thành: "Pháp lực của phân thân yếu hơn bản gốc. Huynh cũng thấy phân thân A Chiêu của Bùi Túc rồi, giải quyết không được nhiều binh lính Bán Nguyệt như vậy, chỉ có thể chịu chết, nhiều nhất là triệt tiêu được một chút oán khí mà thôi."
Tạ Liên nhìn hắn một cái, nhớ tới lúc ấy, sau khi Tam Lang nhảy xuống hố, chỉ trong chớp mắt hắn đã đem toàn bộ binh lính giết chết. "Phân thân của đệ thật sự lợi hại." Y cảm thán.
Hoa Thành nhướng mày, nói: "Đương nhiên. Bất quá, đệ đây chính là bản tôn."
Nghe vậy, Tạ Liên kinh ngạc nói: "A? Đệ là bản tôn sao?"
Hoa Thành: "Cam đoan với huynh."
Muốn trách thì trách khi hắn nói câu này, biểu tình tựa như thỉnh huynh cứ việc thử nghiệm, vì thế ngay tại thời điểm đó, Tạ Liên bất giác giơ một ngón tay lên chọc vào má Hoa Thành.
Sau khi chọc xong, Tạ Liên lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng âm thầm kêu không xong. Y chẳng qua là tò mò không biết da thịt của Quỷ Vương có xúc cảm gì thôi, không nghĩ tới thân thể lại hành động nhanh hơn lý trí, giơ tay liền chọc một cái, chuyện này quả thật là vô cùng kỳ cục.
Đột nhiên bị người chọc mặt, Hoa Thành tựa hồ cũng hơi lắp bắp kinh hãi, bất quá hắn luôn luôn trấn định, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục thần sắc vốn có, hắn không hề mở miệng nói chuyện, mà càng nhướng cao một bên mày hơn, phảng phất như đang chờ đợi một câu giải thích, ý cười trong mắt vô cùng nồng đậm. Tạ Liên đương nhiên không tìm ra lý do giải thích, y cúi đầu nhìn ngón tay, "khụ" một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Không tồi, không tồi."
Hoa Thành rốt cuộc bật cười hai tiếng, khoanh tay nghiêng đầu hỏi: "Huynh cảm thấy bộ da này của đệ không tồi sao?"
Tạ Liên thật lòng nói: "Phi thường không tồi. Bất quá....."
Hoa Thành: "Bất quá cái gì?"
Tạ Liên nhìn kỹ mặt hắn. Cuối cùng y vẫn mở miệng: "Bất quá, có thể cho huynh xem bộ dáng nguyên bản của đệ được không?"
Nếu hắn mới vừa nói "bộ da này", vậy có nghĩa, thân này tuy rằng là bản tôn, nhưng bề ngoài không phải bổn tướng. Bộ dáng thiếu niên này, cũng không phải chân dung của hắn.
Lúc này đây, Hoa Thành lại không lập tức trả lời. Hắn buông tay xuống, không biết có phải do ảo giác hay không, Tạ Liên tổng cảm thấy ánh mắt của hắn có chút u ám, tựa hồ không muốn nhắc tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro