Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Hoa Liên mập mờ, đêm rớt Tội nhân hố (5)

Phù Dao nhíu mày nói: "Vì sao nàng luôn nói xin lỗi với ngươi? Có phải đã phát sinh chuyện gì không?"

Lúc này, Tam Lang lại lên tiếng, mỗi câu hỏi của hắn so với Phù Dao đều tiến gần hơn sự thật một bước: "Khắc Ma có nói qua, sau khi xảy ra bạo loạn nơi biên cảnh, Quốc sư Bán Nguyệt mới đi đến Trung Nguyên. Trận bạo loạn này, cùng huynh có quan hệ sao?"

Nhờ lời nhắc nhở của hắn, cộng thêm hồi ức về nội dung trên tấm bia đá kia, lúc này, Tạ Liên mơ hồ nhớ ra một ít: "Này......"

Lời còn chưa dứt, Bán Nguyệt quỳ trên mặt đất đã lên tiếng: "Là vì cứu ta."

Mọi người đồng loạt nhìn nàng, nàng thấp giọng nói nhỏ: "Hoa tướng quân vì cứu ta, nên mới xông vào, bị dẫm bẹp."

".........."

Nghe nàng nói "bị dẫm bẹp", trong nháy mắt Tạ Liên lại liên tưởng đến cảm giác bị ngàn người dẫm, trăm người đạp, biểu tình của hai người còn lại cũng ngưng trọng nhìn y chằm chằm, thấy vậy, y vội vàng nói: "Không có bẹp, thật sự không có bẹp."

Cũng không biết Phù Dao lại không vừa ý nơi nào, hắn lạnh lùng nói: "Nga, thật sự là quên mình vì người."

Tạ Liên lập tức xua tay: "Không dám nhận, không dám nhận. Chuyện này cũng hoàn toàn không hẳn như vậy." Y xoa xoa huyệt thái dương: "Cụ thể ta cũng không nhớ rõ lắm, hình như lúc ấy có mấy tiểu hài tử đang chơi đùa, ta vốn nghĩ chỉ thuận tay đem bọn họ ôm đi, sau đó lập tức chạy trốn. Không ngờ bởi vì thời gian quá gấp rút, không kịp rút lui, quay đầu lại liền đụng phải binh lính hai bên đang đánh nhau."

Phù Dao: "Nếu đã như vậy, tại sao ngay cả loại sự tình này ngươi cũng không nhớ rõ?"

Sau khi im lặng một lát, Tạ Liên nói: "Ngươi cũng không nhìn xem ta đã mấy trăm tuổi rồi. Mười năm có thể gặp được rất nhiều sự việc, ta không có khả năng đem mỗi sự kiện nhớ rõ rành mạch trong đầu. Thay vì nhớ kĩ mấy trăm năm trước bị chém mấy trăm đao, bị dẫm mấy ngàn dấu chân, còn không bằng đi nhớ ngày hôm qua ta được ăn một cái màn thầu nhân thịt rất ngon, không phải sao?"

Bán Nguyệt lên tiếng: "Thực xin lỗi. Đều là ta sai."

Tạ Liên quay đầu, đối nàng thở dài: "Bán Nguyệt a."

Y không biết nên dùng ngữ khí như thế nào để nói chuyện với thiếu nữ này, châm chước một lát, y chậm rãi nói: "Nếu bởi vì chuyện này mà nàng xin lỗi ta, thì hoàn toàn không cần thiết, cứu người là do ta tự nguyện, nàng không có sai. Lời xin lỗi của nàng nên dành cho một người khác đi."

Bán Nguyệt trầm mặc.

Tạ Liên tiếp tục: "Ta không biết vì lí do gì mà nàng dẫn quân tàn sát hàng loạt bá tánh trong kinh thành, ta cũng không biết vì sao nàng lại thả Hạt Vỹ Xà ra ngoài cắn người. Bất quá......"

Dừng một chút, y tiếp tục: "Bất quá, có thể là do ấn tượng của ta đối với nàng dừng lại cách đây hai trăm năm trước, ta cảm thấy nàng không phải hài tử sẽ làm ra loại sự tình này. Cho nên, nàng có nguyện ý nói cho ta biết đến tột cùng chuyện này là như thế nào không?"

Nghe xong câu này, Bán Nguyệt hướng y dập đầu ba lạy, cuối cùng mới chịu đứng lên.

Nước mắt dọc theo gò má nàng chảy dài, nàng nói trong nghẹn ngào: "Chuyện mở cửa là do ta không tốt. Nhưng, Hoa tướng quân, ta không cố ý phóng thích Hạt Vỹ Xà."

Tạ Liên ngẩn người, nói: "Cái gì?"

Bán Nguyệt: "Pháp lực của ta đã suy yếu, Hạt Vỹ Xà không nghe lời ta."

Vừa nghe vậy, Phù Dao lập tức không kiên nhẫn, trợn trắng mắt: "Lời này ta đã nghe nhiều rồi. Sau khi bị bắt ai mà không nói như vậy. Có bằng chứng nào xác minh cho việc ngươi không cố ý?"

Bán Nguyệt nhanh chóng gạt đi nước mắt trên mặt, nàng nói: "Là thật, Hoa tướng quân. Ta không hề dối ngài. Nhưng những quá quan đó đích xác là đều Hạt Vỹ Xà cắn, vậy nên vẫn là ta sai, các ngài bắt ta đi.'

Vừa dứt lời, nàng vươn đôi tay ra, một thái độ hoàn toàn nhận tội, Phù Dao lập tức lấy từ trong tay áo một đoạn Khốn Tiên Tác, trói chặt nàng cùng Khắc Ma: "Được rồi. Mục đích của chuyến đi này cuối cùng cũng kết thúc."

Nhưng Tạ Liên lại cảm thấy chuyện này vẫn chưa đến hồi kết, y cúi đầu suy tư. Lúc này, Tam Lang ở một bên lại lên tiếng: "Nàng không cần thiết phải nói dối."

Tạ Liên gật đầu, đồng ý với cái nhìn của hắn, y hướng Bán Nguyệt nói: "Nàng hiện tại hoàn toàn không triệu hồi được Hạt Vỹ Xà sao?"

Bán Nguyệt lắc đầu: "Ta có thể triệu hồi, đa số thời điểm chúng nó đều nghe lời ta, nhưng đôi khi lại không. Ta cũng không biết nguyên do là gì."

Tạ Liên nghĩ nghĩ, nói: "Nàng triệu hồi Hạt Vỹ Xà tới, cho chúng ta nhìn xem."

Bán Nguyệt đứng lên, gật gật đầu. Không bao lâu sau, một con Hạt Vỹ Xà bò ra từ bên dưới một khối thi thể, không tiếng động mà đối mặt mọi người tuyên bố tin tử.

Tạ Liên đang muốn nhìn kỹ con Hạt Vỹ Xà kia, nhưng lại thấy Bán Nguyệt hơi hơi mở to hai mắt, thần sắc khác thường. Thấy vậy ,trong lòng Tạ Liên lập tức trầm xuống, y thầm nghĩ: "Không đúng."

Quả nhiên, chỉ giây lát sau, con Hạt Vỹ Xà kia đột nhiên mở to miệng, phun ra nọc độc, nhanh chóng hướng y đánh tới như thủy triều!

Tuy rằng lần tập kích này rất đột ngột, nhưng Tạ Liên sớm đã có phòng bị, nên từng nhất cử nhất động của nó y đều nhìn thấy rõ ràng, đang muốn ra tay bắt lấy, không ngờ, tay y còn chưa chạm tới, liền nghe "phanh" một tiếng, thanh âm nổ tung vang lên. Y bắt ngờ, tập trung quan sát con Hạt Vỹ Xà kia, lúc này nó đã mềm như bông ngã xuống mặt đất, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, nổ tung như hoa, hơn nữa, lần bạo phát này cực kỳ có chừng mực, không có một chút độc nào văng ra ngoài. Tạ Liên lập tức nhớ đến sự kiện xảy ra khi mới tiến vào Bán Nguyệt quốc, con Hạt Vỹ Xà lúc đó cũng bị giết tương tự như vậy, là ai làm, không cần nghĩ cũng biết, y còn chưa kịp giương mắt đi tìm Tam Lang, thì đã thấy một mảnh hồng y ngăn trước mặt, đem y cùng Bán Nguyệt mở ra khoảng cách. Phù Dao bên kia lạnh lùng nói: "Nàng quả nhiên lừa ngươi."

Sau khi thấy con Hạt Vỹ Xà kia, sắc mặt của Bán Nguyệt nguyên bản đã không tốt, vừa nghe hắn nói, nàng đột ngột ngẩng đầu, hốt hoảng thanh minh: "Ta không có. Vừa rồi ta có nói qua, Hạt Vỹ Xà không nghe lời ta, chuyện hồi nãy chính là như vậy."

Phù Dao hoàn toàn không tin: "Đến tột cùng nó vẫn nghe lời ngươi đấy thôi. Chuyện này ngươi giải thích như thế nào?"

Bán Nguyệt: "Nó căn bản không phải do ta triệu tới."

Tạ Liên đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên y thấy có hai con Hạt Vỹ Xà đang chui ra từ bên dưới thi thể, cùng nhau giễu võ dương oai thông báo tin tử trước mặt bọn họ. Ngay sau đó, một con, hai con, ba con,.... từ bên trong các thi thể, từ các góc, xuất hiện vô số Hạt Vỹ Xà!

Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt lên đống thi thể mà Bán Nguyệt đang quỳ trên đó, Phù Dao vận công tạo ra một khối bạch quang, hắn nói với Bán Nguyệt: "Làm chúng nó lui ra, không có khả năng tất cả chúng nó đều không nghe lời ngươi nói."

Bán Nguyệt nhắm mắt niệm chú, tựa hồ đang suy nghĩ biện pháp xua đuổi. Nhưng mà, Hạt Vỹ Xà vẫn cuồn cuộn xuất hiện không ngừng, giảo hoạt dây dưa, chậm rãi tới gần. Chỉ một, hai con thì không thể cắn chết bọn họ, nhưng nếu là mấy trăm con, mấy ngàn con thì khó nói trước, cho dù cắn không chết, nhưng đại khái cũng sẽ rất khó nhìn. Cánh tay Tạ Liên giơ lên, đang muốn triệu hồi Nhược Tà Lăng, nhưng lúc này y lại thấy những con Hạt Vỹ Xà xung quanh đột ngột dừng lại cách bọn họ một khoảng, do do dự dự hình thành một vòng vây quái dị. Chỉ trong giây lát, Tạ Liên lập tức hiểu ra vấn đề, y ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tam Lang bên cạnh, trong mắt hắn giờ đây chỉ toàn là khinh miệt đối với những con Hạt Vỹ Xà này. Hình như bọn chúng có thể đọc hiểu ánh mắt của hắn, cả bọn không dám tới gần, chầm chậm lui về phía sau một đoạn, vừa lui vừa không ngừng gục đầu xuống, đem khuôn mặt dữ tợn dán trên mặt đất, bày ra một loại tư thái thuần phục với bề trên. Nhưng mà, hình như có một sức mạnh vô hình nào đó không cho phép chúng nó đầu hàng, rời đi. Vì thế, rất nhiều con Hạt Vỹ Xà chuyển hướng sang tấn công Phù Dao. Phù Dao trở tay vung lên, ngọn lửa từ trong tay áo hắn phun ra, phun chết một vòng, bức lui một vòng, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu, lúc này Tạ Liên nói: "Trước tiên chúng ta đi lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi hẵng nói."

Vừa dứt lời, Nhược Tà Lăng liền ra bay từ cổ tay Tạ Liên, cấp tốc hướng lên trên. Ai ngờ, không bao lâu sau, nó lại quay trở về. Tạ Liên ngạc nhiên, giơ cánh tay đón lấy Nhược Tà Lăng, y nói: "Ngươi trở về làm gì? Trận đã mở, mau đi mau đi."

Nhưng Nhược Tà Lăng nhất quyết không nghe lời, nó run bần bật quấn chặt trên cổ tay y, giống như gặp phải một thứ đáng sợ ở phía trên, Tạ Liên tiếp tục thúc giục nó đi lên, nhưng đúng lúc này, có một thứ gì đó rơi xuống, "bang" một tiếng, trực tiếp nên lên đầu vai Phù Dao. Phù Dao thuận tay bắt lấy, giơ nó lên trước mặt quan sát, ngay tại giây phút đó, thần sắc của hắn lập tức đại biến--------vật từ trên trời giáng xuống, là một con Hạt Vỹ Xà!

Phù Dao nhất thời không phòng bị, bị nó cắn một nhát, sau đó hắn trở tay ném nó vào khuôn mặt Bán Nguyệt. Mặc dù đôi tay của Bán Nguyệt đã bị trói, nhưng nàng vẫn theo bản năng giơ tay lên bắt, con Hạt Vỹ Xà kia vừa vặn quấn lấy cổ tay nàng, không hề công kích. Đúng lúc này, một tiếng "bang" lại vang lên, một con Hạt Vỹ Xà thứ hai đang nắm trên mặt đất!

Tạ Liên đại khái đoán ra lí do vì sao Nhược Tà Lăng không chịu đi lên.

Y ngẩng đầu, nương theo ánh trăng, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình cảnh phía trên. Mấy trăm điểm nhỏ màu đỏ tím, đang từ phía trên đỉnh Tội nhân hố cấp tốc rơi xuống!

"Xà Vũ"

Mắt thấy những điểm nhỏ càng lúc càng gần, Tạ Liên lập tức hô lớn: "Phù Dao! Lửa! Thiêu đốt chúng nó ở giữa không trung ngay!"

Phù Dao nhanh chóng vung tay lên, một đạo huyết châu phóng lên phía trên, hóa thành một bức tường lửa hừng hục thiêu đốt, bức tường lửa bay nhanh lên phía trên, hướng bọn chúng nghênh diện đâm tới. Hỏa trượng kia bay lên mấy chục trượng, dừng ở không trung thiêu đốt, trong nháy mắt đốt trụi từng con Hạt Vỹ Xà thành tro tàn, chặn lại cơn xà vũ.

Trước mắt tạm thời thoát hiểm, Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Hảo! Phù Dao, thật may nhờ có ngươi."

Chiêu thức này cực kỳ hao tổn pháp lực, quả nhiên, qua một lúc sau, sắc mặt Phù Dao có điểm trắng xanh, hắn quay đầu phóng một vòng hỏa lên mặt đất, bức lui những con Hạt Vỹ Xà đang tới gần, đối Bán Nguyệt nói: "Ngươi còn nói bọn chúng không nghe lời ngươi? Nếu không phải do ngươi triệu hồi, tại sao bọn chúng lại không tấn công ngươi?"

Tam Lang cười nói: "Có lẽ bởi vì vận khí ngươi không tốt? Nó cũng không công kích chúng ta."

Phù Dao quay đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua hai người bọn họ. Trong lòng Tạ Liên có một dự cảm không lành, nhưng bởi vì có chút manh mối, không kịp xem xét rõ ràng, nên y không muốn khuyên can bọn họ, y nói: "Trước mắt chúng ta hãy làm rõ nguyên nhân vì sao Hạt Vỹ Xà lại thế này?"

Phù Dao cười lạnh nói: "Sao lại thế này? Nếu không phải do Quốc sư Bán Nguyệt nói dối, thì chính là do người bên cạnh ngươi đang làm trò quỷ."

Tạ Liên nhìn thoáng qua Bán Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Tam Lang, y nói: "Chỉ sợ không phải do bọn họ."

Ngữ khí của y tuy ôn hòa, nhưng lại thập phần kiên quyết, đây là thiên hướng y tự kết luận sau khi tự hỏi chính mình, nhưng mà, Phù Dao lại cảm thấy y nhất định đang bao che. Dưới ánh lửa nóng bỏng, thần sắc của hắn phá lệ không được tốt lắm, không biết đang giận hay đang cười: "Thái tử điện hạ, ngươi đừng ở đây giả bộ hồ đồ. Người ở bên cạnh ngươi đến tột cùng là như thế nào, ta nghĩ trong lòng ngươi sớm đã biết rõ, ta không tin đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhận ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cánhân