Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Hoa Liên mập mờ, đêm rớt Tội nhân hố (3)

Tạ Liên càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp, y nói: "Tướng quân, vì sao Quốc sư Bán Nguyệt lại muốn mở cửa thành dẫn quân tàn sát bá tánh trong thành?"

Câu trả lời của Khắc Ma thật khiến người ta không ngờ tới: "Các ngươi giết hết huynh đệ của ta, hà cớ gì ta phải trả lời cho các ngươi, ta muốn quyết chiến cùng các ngươi!"

Tam Lang nói: "La ta giết, huynh ấy không liên quan đến chuyện này. Ngươi có thể trả lời huynh ấy, sau đó đánh với ta."

"......."

Lời này của Tam Lang rất có đạo lý, Khắc Ma hoàn toàn vô pháp phản bác. Hắn cả giận quát lớn: "Các ngươi là người được tiện nhân kia mời đến giúp đỡ! Tất cả đều giống nhau hết!"

Tạ Liên phản bác: "Khắc Ma tướng quân, ngươi đã hiểu lầm bọn ta rồi. Mục đích của  chúng ta đến đây là để tiêu diệt Quốc sư Bán Nguyệt, tại sao ngươi lại nói bọn ta được nàng mời đến giúp đỡ?"

Vừa nghe y nói "đến đây là để tiêu diệt Quốc sư Bán Nguyệt", Khắc Ma liền lâm vào trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn lại nói: "Nếu các ngươi không phải do nàng phái tới, vì cái gì giết chết huynh đệ của ta?! Chỉ có ả mới muốn làm như vậy!"

Tam Lang giảng đạo lý cho hắn: "Chuyện ra nông nỗi này, không phải bởi vì ngươi ném chúng ta xuống sao, bọn ta chỉ bất đắc dĩ tự bảo vệ mình.'

Khắc Ma giận dữ nói: "Nói hươu nói vượn! Ta căn bản không muốn ném các ngươi xuống! Khi nãy rõ ràng chính ta là người bắt lấy ngươi, hai người các ngươi một hai tự mình nhảy xuống!"

"......"

Tạ Liên thật sự vô pháp tiếp lời. Y bất đắc dĩ nói: "Chuyện này, khụ, nếu chúng ta không bị ném xuống, cũng sẽ có người thay thế, bọn ta không thể trơ mắt nhìn sự việc như vậy phát sinh. Các ngươi đấy chính là ăn thịt người."

Chỉ cần nhớ tới, Khắc Ma liền hận: "Ăn thịt người cùng là bị tiện nhân kia làm hại!"

Xem ra, hắn thật sự căm hận Quốc sư Bán Nguyệt. Tạ Liên nói: "Tướng quân, trước mắt chúng ta đều bị nhốt ở nơi đây, ngươi hãy bình tĩnh lại, ngẫm lại xem có cách nào rời khỏi đây không. Quốc sư Bán Nguyệt kia đến tột cùng là như thế nào?"

Khắc Ma lạnh lùng thốt: "Hai tên đê tiện, giảo hoạt các ngươi, hợp lực đánh ta, cho dù ta đánh không lại, cũng sẽ không trả lời bất luận vấn đề gì của các ngươi!"

Tạ Liên có điểm buồn bực, y xoa xoa ấn đường, nói: "Ta chỉ kéo ngươi có một chút. Ngươi hà tất phải như vậy."

Thật ra y không ngại bị người ta nói đê tiện, giảo hoạt. Nếu là tình huống nguy cấp, đừng nói hai đánh một, cho dù một trăm đánh một, y cũng không hề cảm thấy gì. Chính là mới vừa rồi Tam Lang rõ ràng  vẫn luôn chiếm thế thượng phong mặc dù hai tay đều ôm y, hắn cũng nói rõ không cho Tạ Liên ra tay, kết quả Khắc Ma lại nghĩ rằng nếu hắn đơn đả độc đấu với Tam Lang thì có thể dành chiến thắng, Tạ Liên thật sự vô cùng buồn bực. Nhưng Tam Lang lại không buồn bực chút nào, hắn vui vẻ nói: "Ân, là ta đánh, ngươi có ý kiến gì?"

Khắc Ma vẫn còn ngoan cố: "Vừa rồi hai người các ngươi hợp sức đánh ta, hiện tại lại hợp sức truy vấn ta. Quá đê tiện. Ta sẽ không trả lời câu hỏi của các ngươi."

Hắn cực kỳ không phối hợp, nhưng Tạ Liên cũng không nóng nảy, bình tĩnh chờ thời mà tính, ngữ khí của hắn vẫn còn tương đối hài hòa, cứ từ từ mà tới không thành vấn đề. Nhưng Tam Lang lại không có kiên nhẫn chờ đợi, hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Hãy vì các huynh đệ của ngươi, mà trả lời câu hỏi của huynh ấy."

Khắc Ma: "Bọn họ đã bị ngươi giết chết, ngươi không cần dùng bọn họ để uy hiếp ta."

Tam Lang: "Đã chết, nhưng thi thể vẫn còn a."

Trong lòng Khắc Ma dâng lên một dự cảm không lành, hắn cảnh giác nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Tam Lang cười nói: "Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi muốn thế nào?"

Mắc dù chỉ nghe thấy âm thanh, nhưng Tạ Liên vẫn tưởng tượng ra được bộ dáng nheo mắt, bỡn cợt khi nói câu này của hắn: "Ngươi muốn kiếp sau bọn họ an khang, hay sinh ra trong một bãi huyết tương?"

Khắc Ma bất ngờ sửng sốt, ngay sau đó hắn liền minh bạch ý tứ trong lời nói của Tam Lang, cả người phảng phất như muốn nổ tung, cuồng nộ quát lớn: "Ngươi!!!"

Lễ nghi mai táng là một phong tục quan trọng của người dân Bán Nguyệt quốc, bọn họ tin rằng, khi chết có bộ dạng gì, thì kiếp sau sẽ có bộ dạng ấy. Tỷ như, nếu khi chết thiếu mất một cánh tay, như vậy kiếp sau sinh ra sẽ cụt mất một cánh tay. Nếu những thi thể dưới tội nhân hố này thất sự nghiền nát thành một bãi huyết tương, như vậy kiếp sau chẳng phải không còn cơ thể sao?

Từ thời khắc này, hành động cùng thái độ của tướng quân mới xem như thay đổi, hắn là một người dân Bán Nguyệt chính thống, dĩ nhiên phong tục tập quán đã khảm sâu trong tâm, mà hắn lại là một người rất trọng tình nghĩa, cho nên đây cũng xem như là một biện pháp tốt. Quả nhiên, sau khi nghẹn khí trong chốc lát, Khắc Ma mạnh mẽ áp chế phẫn nộ, qua một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ lên tiếng: "Ngươi đừng động đến thi thể huynh đệ ta! Bọn họ đều là những chiến binh anh dũng, tại đáy tội nhân hố ngây người nhiều năm, đã là quá bất hạnh rồi, hôm nay bị ngươi giết, không biết có được xem là giải thoát không. Nhưng thi thể của bọn họ, tuyệt không nên chịu vũ nhục như vậy."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Các ngươi thật sự tới để tiêu diệt nữ nhân kia?"

Tạ Liên ôn thanh nói: "Tuyệt không dám lừa gạt. Người xưa có câu biết người biết ta, bách chiến bách thắng, sự tích về Quốc sư Bán Nguyệt, người ngoài biết rất ít, muốn đối phó cũng rất khó khăn. Nhưng Khắc Ma tướng quân ngài đã từng là cộng sự bên cạnh nàng, hẳn là có thể chỉ điểm cho chúng ta một vài thứ."

Có lẽ là bởi vì có thêm đồng minh, cùng chúng kẻ thù, khiến tâm hắn giảm vài phần cảnh giác, cũng có lẽ bởi vì cùng chung một hoàn cảnh rơi xuống vực sâu không leo lên được, nản lòng thoái chí, nên Khắc Ma tạm thời thu hồi ý tứ công kích đối phương, hắn nói: "Ngươi nói ngươi không biết vì sao nàng lại mở cửa thành dẫn quân Trung Nguyên tiến vào thành diệt quốc? Để ta nói cho ngươi biết, bởi vì nàng muốn đối nghịch với chúng ta. Nàng hận chúng ta! Nàng hận Bán Nguyệt quốc!"

Tạ Liên: "Tại sao Quốc sư Bán Nguyệt......."

Khắc Ma giận dữ cắt ngang câu nói của Tạ Liên, hắn quát: "Là yêu đạo!"

Xem ra, hắn không muốn thừa nhận thiếu nữ hắc y kia là Quốc sư cố quốc. Tạ Liên tiếp tục: "Được, yêu đạo. Tại sao nàng hận các ngươi? Nếu đã hận, vì sao nàng lại ngồi trên cương vị Quốc sư?"

Giữa những lời nói xen lẫn những tiếng mắng hỗn loạn của Khắc Ma, Tạ Liên dần dần chải chuốt, rốt cuộc cũng có được một nội dung khá mạch lạc, rõ ràng.

Quốc sư Bán Nguyệt quốc kia, chính là con của một nữ tử Bán Nguyệt cùng một nam nhân Trung Nguyên. Tại nơi biên cảnh, hai quốc gia cừu thị lẫn nhau, nên dĩ nhiên cuộc sống của đôi phu thê dị tộc này cực kỳ gian khổ, thời gian trôi qua vài năm, nam nhân Trung Nguyên kia thật sự không thể chịu đựng được nữa, hắn ta rời khỏi biên cảnh, trở về Trung Nguyên. Tuy hai người tách ra mới là tốt nhất, nhưng không bao lâu sau, vì quá thương tâm mà nữ tử Bán Nguyệt kia cũng qua đời.

Bọn họ lưu lại một nữ nhi sáu, bảy tuổi, không người trông coi, lưu lạc đầu đường xó chợ, bữa đói bữa no mà lớn lên. Vợ chồng bị người xem thường, dĩ nhiên hậu nhân của bọn họ cũng không khá hơn được. Thân hình người dân Bán Nguyệt cao lớn, hoạt bát, mà thiếu nữ dị tộc hỗn huyết này, đứng bên cạnh một đám hài đồng Bán Nguyệt có vẻ cực kỳ nhỏ bé, gầy yếu, bởi vậy từ nhỏ thường chịu khinh nhục, dần dần tính cách ngày càng âm trầm cổ quái, các hài đồng Bán Nguyệt quốc đều không muốn chơi với nàng, nhưng thật ra vẫn có một vài hài đồng Trung Nguyên chơi với một con nhỏ thô kệch như nàng.

Vào thời điểm thiếu nữ mười hai tuổi, biên cảnh xảy ra một hồi bạo loạn, hai nước mạnh mẽ giao tranh, sau khi trận chiến kết thúc, thiếu nữ kia liền biến mất. Nàng không có thân nhân cùng bằng hữu ở Bán Nguyệt quốc, biến mất mấy năm cũng không có người hỏi thăm một tiếng. Nhưng mà, vào thời điểm nàng xuất hiện một lần nữa, tình huống phát sinh biến hóa cực lớn.

Nguyên lai trong mấy năm nay, nàng nghìn dặm bôn ba, một mình xuyên qua sa mạc, đi đến Trung Nguyên. Không biết ở nơi đó nàng gặp được kỳ ngộ gì, một thân bản lĩnh học pháp thuật yêu tà quay về nước, không những thế, nàng còn có thể thao túng độc vật mà người dân Bán Nguyệt quốc sợ hãi nhất ------Hạt Vỹ Xà.

Khi nàng trở về, người dân trong nước rất thán phục, nhưng có một số ít lại cảm thấy sợ hãi. Bởi vì tính cách của thiếu nữ không có gì thay đổi, vẫn âm trầm, quái gở như xưa, năm đó có rất nhiều người từng khi dễ nàng, hiện giờ nàng lại tiến cung đảm nhận chức vụ quan trọng, trở thành pháp sư, địa vị cực cao, vạn nhất một ngày nào đó nàng muốn trả thù, vậy chẳng phải bọn họ sẽ gặp phiền toái sao?

Vì thế, những người này hướng hoàng cung phao tin, nói thiếu nữ này là tay sai của Hạt Vỹ Xà phái tới, gieo rắc tai họa cho Bán Nguyệt quốc, cần phải đem ra treo cổ.

Lúc ấy, thanh danh Khắc Ma vô cùng hiển hách, là một vị đại tướng kiêu dũng, thiện chiến của Bán Nguyệt quốc. Hắn từng làm việc cùng thiếu nữ này vài lần, thấy nàng hành sự ổn trọng, quy củ, cũng không có ý đồ gây tai họa cho quốc gia, hắn liến dốc hết sức đảm bảo, bác bỏ những lời đồn ác ý gây trở ngại cho nàng. Hơn nữa, khi Khắc Ma còn nhỏ cũng vì thể nhược mà bị các hài đồng cùng trang lứa khi dễ, bởi vậy hắn sinh ra vài phần đồng cảm với tuổi thơ của nàng, tự nhiên cũng chú ý đến nàng nhiều hơn. Càng chú ý càng thấy được, bản lĩnh của thiếu nữ này rất lớn, vì thế hắn ra sức tiến cử, một tay đưa nàng lên vị trí Quốc sư, vì vậy trong sử sách có ghi lại --- hắn chính là người ủng hộ trung thành nhất của Quốc sư Bán Nguyệt.

Không ngờ, vị Quốc sư này lại rắp tâm hại người, ngụy trang cực kỳ hoàn hảo. Nàng hận Bán Nguyệt quốc, học nghệ trở về chính là vì muốn trả thù quốc gia này, tại thời khắc chiến tranh kịch liệt nhất, chính tay nàng là người mở của thành!

Lúc ấy, Khắc Ma đang cùng quân địch khổ chiến, vừa nghe nói Quốc sư mở cửa thành, cả người hắn đều điên tiết lên.

Cho dù hắn là một chiến binh dũng mãnh, thiện chiến, chung quy cũng vô lực xoay chuyển thời thế. Nhưng nếu nhất định phải chết trận, hắn cũng phải giết chết tên phản đồ kia!

Vì thế, hắn dẫn theo một đội binh lên thành lâu, lôi Quốc sư xuống, treo cổ trên đỉnh Tội nhân hố.

Đại quân quá cảnh, toàn bộ Bán Nguyệt quốc trở thành một quốc gia chết. Trong trận đại chiến ngày hôm đó, cả Quốc sư cùng tướng quân đều vong mạng trong tòa tử thành này, cả hai đều trở thành "Hung".

Hai bên đều không thể dời đi phiến phế tích này, nhưng vẫn luôn cừu thị lẫn nhau. Khắc Ma bên này dẫn đầu thủ hạ, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Quốc sư, mỗi khi bắt được nàng, liền đem nàng treo cổ trên đỉnh Tội nhân hố hết lần này đến lần khác. Mà vị Quốc sư Bán Nguyệt kia cũng vô cùng xuất quỷ nhập thần, đem bọn binh lính Bán Nguyệt đẩy vào bên trong tội nhân hố. Trận pháp cực kỳ lợi hại không cho người khác leo lên được chính là do nàng thiết lập, mà oán hận của những binh lính chết trận cực kỳ sâu nặng, chỉ có uống máu ăn thịt, mới có thể giảm bớt cái hận trong lòng, nếu không bọn chúng sẽ kêu gào hàng đêm, không được giải thoát.

Nhìn thấy những chiến binh anh dũng trở thành dáng vẻ hiện giờ, trong lòng Khắc Ma dĩ nhiên thống khổ không thôi. Cũng may những con Hạt Vỹ Xà kia có tính công kích cực mạnh, thường xuyên bò ra ngoài thành cắn người, khiến những thương đội bị thương phải vào thành tìm kiếm Thiện Nguyệt Thảo, nhân cơ hội đó Khắc Ma sẽ bắt lấy bọn họ, nuôi nấng bọn binh lính bên dưới tội nhân hố.

Hồi lâu sau không thấy Khắc Ma lên tiếng, y mới nói: "Một vườn Thiện Nguyệt Thảo trong hoàng cung, là do các ngươi nuôi sao? Người kia là do các ngươi chôn?"

Khắc Ma: "Không sai. Khuôn mặt chôn trong đất kia muốn đến đây trộm tài bảo trong hoàng cung. Nhưng toàn bộ bảo vật của nước ta đều đã bị cướp sạch vào hai trăm năm trước, hắn không những không tìm được tài bảo, mà còn phải làm phân bón cho chúng ta."

Nghe đến đây, Tạ Liên trầm mặc không nói.

Y cảm thấy, Khắc Ma đang nói dối.

Hoặc là, Khắc Ma đang che dấu điều gì đó.

Nếu bọn binh lính Bán Nguyệt này tự giác đi trồng Thiện Nguyệt Thảo, thậm chí còn dùng người sống làm phân bón, điều này đã nói lên, mặc dù bọn họ không còn là người sống, nhưng sự sợ hãi đối với Hạt Vỹ Xà không mảy may giảm bớt. Vì vậy, lúc sinh thời, sự sợ hãi của bọn họ có lẽ càng sâu sắc hơn nữa.

Nhưng mà, nếu Quốc sư Bán Nguyệt kia có thể thao túng Hạt Vỹ Xà khiến bọn họ sợ hãi, tại sao lại dễ dàng bị bọn binh lính lôi xuống thành lâu, treo cổ trên đỉnh Tội nhân hố một cách đơn giản như vậy? Huống chi, dựa theo lời Khắc Ma nói, trong hai trăm năm qua, ngay tại nơi này, mỗi lần bắt được Quốc sư, liền đem nàng treo cổ hết lần này tới lần khác.

Còn có những con Hạt Vỹ Xà kia bò khỏi cổ thành ra ngoài cắn người, cũng thực khiến người chú ý. Là ngoài ý muốn? Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy? Là do Quốc sư cố ý thả ra, nhưng nếu là như vậy, không tương đương với việc mở ra phương tiện cho Khắc Ma bắt người sống làm thức ăn cho binh lính sao? Nhưng hai bên đối địch với nhau, làm vậy không phải sẽ sinh ra mâu thuẫn sao?

Nếu nói trận pháp bố trí bốn phía Tội nhân hố là do nàng thiết lập, vậy nàng cũng có thể giải được. Nói cách khác, nếu nàng có thể đem bọn binh lính đẩy xuống dưới này, thì nàng cũng có thể thả chúng ra được. Chỉ là, nếu bọn họ giả bộ đối địch nhau, thì mục đích là gì?

Trước những manh mối hỗn loạn, còn mộ câu đố chưa được giải đáp ------- nữ quan bạch y kia cùng người đồng hành của nàng là ai?

Sau khi suy nghĩ một hồi, Tạ Liên quyết định hỏi thêm vài câu, phán đoán xem rốt cuộc Khắc Ma có đáng tin hay không, y nói: "Khắc Ma tướng quân, vừa rồi khi tiến vào thành, chúng ta có nhìn thấy hai nữ nhân một đen một trắng ở trên phố........"

Đúng lúc này, Tam Lang nhẹ giọng nói: "Hừ."

Tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng Tạ Liên lập tức im lặng. Một loại trực giác kỳ dị, khiến cho y phải ngẩng đầu lên mà nhìn.

Vẫn là một bầu trời đêm vuông vức, vẫn là nửa vầng trăng sáng kia. Nhưng mà, bên cạnh vầng trăng phía trên cao, y nhìn thấy một nửa thân ảnh hắc y đang đưa người ra dò xét.

Sau khi nhìn một lát, một nửa thân ảnh nhanh chóng biến thành toàn bộ thân mình -------- nhảy xuống!

Trong quá trình rơi xuống, Tạ Liên nhìn thấy rõ ràng, người này tóc dài rối tung, thân hình nhỏ gầy, chính là Quốc sư Bán Nguyệt treo cổ ở đỉnh tội nhân hố!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cánhân