Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Hoa Liên mập mờ, đêm rớt Tội nhân hố (1)

Hắn càng nói như thế, Tạ Liên càng cảm thấy nguy hiểm, y lớn tiếng hô: "Tất cả mọi người mau thối lui, đừng đến gần hắn, cũng không cần cùng hắn nói lý."

Mọi người vội vàng hoảng loạn tản ra. Gương mặt kia "hắc hắc" bật cười: "Ai, các ngươi hà tất phải như vậy, ta chỉ có một mình làm sao hại các ngươi!"

Không ngờ, đúng lúc này, dị biến xảy ra, một người thương nhân bất chấp tất cả muốn hái chút thảo dược trở về cứu người, trộm đi về phía trước vài bước, khom lưng muốn nhặt một gốc Thiện Nguyệt Thảo mới vừa rồi bị dọa sợ ném trên mặt đất, lúc này, tròng mắt khuôn mặt kia nhanh như chớp đảo qua, trong đôi mắt lóe lên một đạo tinh quang.

"Không xong rồi!" Tạ Liên thầm nghĩ. Y tiến lên nói: "Đừng nhặt! Mau trở về!" Nhưng mà, đã quá muộn, khuôn mặt kia đột nhiên mở lớn miệng, một đồ vật màu đỏ tươi từ trong miệng hắn phi ra.

Một cái lưỡi thật dài!

Tạ Liên nhanh chóng xách cổ người thương nhân, liên tục lùi lại, nhưng cái lưỡi kia lại dài vô cùng, "xuy" một tiếng, nhanh chóng chui vào lỗ tai người thương nhân!

Tạ Liên có thể cảm thấy thân thể của hắn rung động kịch liệt, tứ chi không ngừng trừu động, một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên, hai đầu gối quỳ mạnh xuống đất. Cái lưỡi kia móc ra từ lỗ tai hắn một khối đồ vật to lớn máu chảy đầm đìa, nhanh chóng lùi về trong miệng. Gương mặt vừa nhai vừa cười, cười to điên cuồng như muốn hét bay đỉnh hoàng cung, hắn ha hả hét to: "HA HA HA HA HA! Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon! Đói chết ta, đói chết ta!"

Thanh âm thảm thiết rít gào, tròng mắt trợn tròn phủ kín tơ máu, ghê tởm đến cực điểm, thực sự là ghê tởm đến cực điểm!

Người này bị chôn ở nơi đây đã nhiều năm, hoàn toàn bị yêu quốc này đồng hóa, biến thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Tay phải Tạ Liên buông cổ người thương nhân, toàn bộ cánh tay đều phát run, đúng lúc y đang muốn tung một chưởng giết chết đồ vật ghê tởm này, thì khuôn mặt kia lại lên tiếng thét to: "Tướng quân! Tướng quân! Bọn họ ở chỗ này! Bọn họ ở chỗ này!"

Một thanh âm kêu gào hung mãnh như dã thú vang lên, một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, dừng thật mạnh trước mặt Tạ Liên .

Một khắc khi đạo hắc ảnh kia rơi xuống, khắp mặt đất cơ hồ đều chấn động. Chờ đến khi hắn chậm rãi đứng lên, mọi người đều bị bao phủ bên trong chiếc bóng của hắn.

Cái "người" này, thất sự vô cùng cao lớn.

Màu da ngăm đen như thiếc, ngũ quan hung hãn tục tằng, như một gương mặt của dã thú. Ngực, đầu, vai khoác hộ giáp, thân cao chín thước (tầm ba mét sáu), nếu nói tên này là người, không bằng nói hắn là một con cự lang đầu đàn đang đứng thẳng, Mà ở phía sau hắn, một, hai, ba,....Mười mấy "người" đang không ngừng nhảy xuống từ phía trên đỉnh hoàng cung. Những "người" này có chiều cao xấp xỉ với hắn, trên vai mỗi người đều khiêng một lang nha bổng(*) sắc nhọn, khiến người khác sinh ra một loại ảo giác bầy sói hóa người. Sau khi nhảy xuống, bọn họ nhanh chóng vây quanh mọi người, tựa như một vòng tháp sắt thật lớn.

Binh lính Bán Nguyệt! Xung quanh mỗi người binh lính này tản ra một trận hắc khí, đương nhiên bọn họ đã sớm không còn là người. Toàn thân Tạ Liên căng chặt, Nhược Tà Lăng vận sức chờ tấn công.

Nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ, đám binh lính Bán Nguyệt này lại không lập tức nhào lên chém giết, mà lại phát ra một trận cuồng tiếu rung trời, dùng ngôn ngữ dị tộc cao giọng kêu gọi lẫn nhau. Giọng nói này vô cùng quái dị, phát âm xảo quyệt, đầu lưỡi cong đến lợi hại, chính là ngôn ngữ Bán Nguyệt quốc.

Tuy rằng Tạ Liên đã sớm quên hết ngôn ngữ của đất nước này, nhưng khi nãy cùng Tam Lang phiên dịch bên bia mộ tướng quân kia cũng coi như ôn tập một chút, hơn nữa giọng nói của những tên này to lớn như chuông đồng, từng chữ đọc, nhấn rõ ràng, thô lỗ, từ ngữ đơn giản, dễ hiểu, cũng không quá khó nghe. Y nghe cái "người"  được gọi là "tướng quân" kia nói chuyện với binh lính, hai từ "giải đi" xen kẽ trong cuộc nói chuyện của họ, sau đó y lại nghe thấy câu "tạm thời không giết", trong lòng lập tức hít sâu một hơi, thấp giọng nói nhỏ: "Tất cả mọi người đừng hoảng hốt, những "người" này tạm thời sẽ không giết chúng ta, hình như đang muốn áp giải chúng ta đến một địa phương khác. Ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta không thể cam đoan đánh thắng được bọn họ, hành sự dựa theo hoàn cảnh."

Bọn binh lính Bán Nguyệt quốc này thực sự rất khó chống đỡ, mỗi người ai nấy đều da dày thịt béo, mặc dù y có Nhược Tà Lăng, nhưng để treo cổ một tên trong đám người này sợ là phải tiêu phí sức lực không nhỏ, huống chi hiện tại có tới mười mấy "người"? Hơn nữa, ở đây còn có thêm phàm nhân, Tạ Liên không thể nắm chắc phần thắng tóm gọn những tên địch nhân trước mắt này, đồng thời bảo vệ chu toàn nhiều người như vậy.

Tam Lang không nói. Những người còn lại căn bản cũng không có chủ trương gì, cho dù muốn hành động thiếu suy nghĩ, cũng không biết làm cách nào, chỉ có thể rưng rưng gật đầu. Lúc này, khuôn mặt chôn trong bùn đất kia lại mở miện thét chói tai: "Tướng quân! Tướng quân! Ngươi thả ta đi đi! Ta mang địch nhân đến cho ngươi, ngươi hãy phóng thích cho ta trở về nhà đi! Ta muốn trở về!"

Cuối cùng cũng gặp được đoàn binh lính Ban Nguyệt này, hắn vô cùng kích động, vừa thét chói ta, vừa "ô ô" nhai nuốt, kèm theo đó là một ít ngôn ngữ Bán Nguyệt, chữ có chữ không, hẳn là học được một chút khi làm phân bón ở chỗ này năm, sáu mươi năm. Tên binh lính Bán Nguyệt được xung là "tướng quân" kia sau khi nhìn thấy khuôn mặt bên trong lớp bùn đất đang không ngừng vặn vẹo thét chói tai, cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm, đâm mạnh xuống khuôn mặt kia, một số gai nhọn sắc bén xuyên qua hắn. Sau đó "tướng quân" lại nhấc lên, nhổ tận gốc, đem khuôn mặt từ trong đất lôi ra, thực hiện nguyện vọng "phóng thích" của hắn.

Nhưng mà, từ phần cổ trở xuống của hắn, căn bản không phải thân thể con người, mà là một bộ hài cốt!

Vài tên thương nhân chứng kiến cảnh tượng khủng bố như vậy, sợ tới mức hét toáng lên. Sau khi lấy tất cả gai nhọn từ lang nha bổng trên khuôn mặt, máu tươi chảy đầm đìa, hắn cúi đầu nhìn thân thể của mình, dường như cũng bị dọa sợ, thất thanh kêu lên: "Đây là cái gì? Đây là cái gì?"

Tạ Liên: "Đây là thân thể của ngươi."

Ngẫm lại cũng biết. Người này được chôn ở đây đã năm sáu mươi năm, thân thể huyết nhục mơ hồ, sớm đã hóa thành chất dinh dưỡng cho Thiện Nguyệt Thảo, bị ăn đến mức chỉ còn dư lại một bộ xương khô.

Khuôn mặt kia bi thống gào lên: "Sao có thể?! Thân thể của ta không phải như thế này, đây không phải thân thể của ta!!!"

Giọng nói thê lương, khiến người ta cảm thấy đáng buồn cũng đáng sợ, Tạ Liên lắc lắc đầu, chuyển dời tầm mắt. Lúc này, Tam Lang lại lên tiếng cười nhạo: "Ngươi hiện tại không quen nhìn thân thể này? Vậy đồ vật mới vươn ra từ trong miệng ngươi là cái gì, ngươi cảm thấy không thành vấn đề sao?"

Khuôn mặt kia lặp tức phản bác: "Có vấn đề gì! Chẳng qua..... Chẳng qua là đầu lưỡi so với người bình thường dài hơn một chút thôi!"

Tam Lang: "Ha ha, không sai, chỉ dài hơn bình thường một chút thôi, ha ha."

Khuôn mặt: "Không sai! Chẳng qua chỉ là dài hơn một chút thôi, bởi vì nhiều năm qua ta đều phải tập duỗi dài đầu lưỡi ăn côn trùng bò sát, dần dà đầu lưỡi càng ngày càng dài, cuối cùng mới biến thành như vậy!"

Vào thời điểm hắn mới bị chôn vào trong đất, hình như vẫn còn sống, bởi vì muốn sống sót, nên nỗ lực duỗi dài đầu lưỡi ăn côn trùng, bò sát, nhưng mà, dần dần, hắn cũng không còn là người nữa, đầu lưỡi kia cũng càng ngày càng dài, từ côn trùng bò sát cũng dần thay thế bởi những thức ăn đáng sợ hơn. Nhưng bởi vì bị chôn dưới đất, đã nhiều năm không thấy thân thể bộ dáng của mình, hắn căn bản vô pháp tiếp nhận việc mình không còn là người nữa, vẫn tiếp tục nỗ lực biện giải: "Cũng có người lớn lên đầu lưỡi tương đối dài!"

Tam Lang cười. Tạ Liên nhìn về phía hắn, trong lòng đột nhiên phát lạnh.

Không thể không nói, có đôi khi, nụ cười của thiếu niên này thật sự khiến người khác có một loại cảm giác bị lột sạch da mặt một cách lãnh khốc, vô tình.

Tam Lang: "Ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn là người sao?"

Sau một câu hỏi như vậy, khuôn mặt kia phảng phất cảm nhận được nguy cơ, hắn giận dữ quát lên: "Ta đương nhiên là người, ta là người!" Hắn vừa kêu, vừa nỗ lực hoạt động chân tay bạch cốt của mình, muốn di chuyển trên mặt đất. Có lẽ bởi vì đã lâu lắm rồi mới được đứng trên mặt đất, từ đáy lòng hắn vô cùng cao hứng, cuồng tiếu: "Ta phải đi về, ta có thể trở về rồi! Ha ha ha ha...."

"Khách!"

Tiếng cười của hắn quá mức chói tai, rốt cuộc làm phiền tới vị "tướng quân" Bán Nguyệt kia, hắn vừa bước một bước, khuôn mặt xương sọ trong nháy mắt lập tức vỡ vụn. Mà tiếng thét chói tai "ta là người" cũng không tiếp tục phát ra nữa.

Sau khi đạp vỡ khuôn mặt phiền phức, vị "tướng quân" kia hướng bọn binh lính hô lớn một câu, một đám binh lính lập tức vung lang nha bổng, hướng bọn họ rống to vài tiếng, bắt đầu xua đuổi bọn họ ra bên ngoài hoàng cung.

Tạ Liên đi tuốt đằng trước, Tam Lang vẫn như cũ theo đuôi y. Mặc dù đang bị một đám binh lính hung thần ác sát áp giải trên đường, bước chân thiếu niên này vẫn như cũ không nhanh không chậm, vô cùng nhàn nhã tản bộ. Bắt đầu từ khi nãy, Tạ Liên vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với hắn, sau khi đi được một khoảng thời gian, thấy đám binh lính Bán Nguyệt quốc vẫn luôn nói chuyện cùng nhau, không chú ý tới bọn họ, y liền thấp giọng nói nhỏ: "Bọn họ gọi tên đầu lĩnh này là "tướng quân", không biết là vị tướng nào?"

Quả nhiên, chỉ cần là câu hỏi của y, Tam Lang vẫn luôn trả lời. Hắn nói: "Vào thời điểm Bán Nguyệt quốc diệt vong, chỉ cóm một vị tướng quân. Tên của hắn, phiên âm ra chữ hán, gọi là 'Khắc Ma'. "

Tạ Liên: "Khắc Ma?"

Cái tên này thực sự kỳ quái. Tam Lang tiếp tục: "Không sai. Nghe nói là bởi vì khi hắn còn nhỏ thân thể gầy yếu, thường xuyên bị người khinh nhục, về sau lập thề biến cường, liền khắc đá, xay cối rèn luyện sức lực, cho nên mới có cái tên như vậy."

Tạ Liên nhịn không được nghĩ thầm: "Kia kỳ thật cũng có thể gọi là mạnh mẽ....."

Tam Lang lại tiếp tục: "Đệ nghe nói Khắc Ma là đại tướng dũng mãnh nhất trong các triều đại Bán Nguyệt quốc, thân cao chín thước, sức lực kinh người, chính là hậu tá trung thành ủng hộ Quốc sư Bán Nguyệt quốc."

Tạ Liên: "Cho dù Quốc sư mở cửa dẫn địch quân vào thành tàn sát hàng loạt dân chúng, hắn cũng vẫn như cũ trung thành ủng hộ sao?"

Tam Lang: "Việc này còn đang được tranh luận."

Nếu sau khi Khắc Ma chết, vẫn như cũ nghe theo hiệu lệnh của Quốc sư Bán Nguyệt, như vậy, hiện tại, hơn phân nửa nơi bọn họ sắp tới chính là nơi ở của Quốc sư Bán Nguyệt, vạn nhất nơi đó càng có nhiều thêm binh lính, vậy bọn họ phải thoát thân như thế nào? Không biết hai người Nam Phong bên kia ra sao? Thiện Nguyệt Thảo đã nằm trong tay, nhưng làm cách nào đưa đến tay lão bá trúng độc trong vòng mười hai canh giờ?

Với hoàn cảnh hiện tại, đành phải đi một bước tính một bước. Tạ Liên vừa đi vừa suy tư, đến khi hồi thần, ma tướng quân đã dẫn bọn y đến một nơi xa xôi hẻo lánh, cuối cùng, đem bọn họ tới một địa phương tận cùng Bán Nguyệt quốc, lúc này mới dùng lại. Tạ Liên nghỉ chân, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt y giờ đây là một bức tường màu vàng đất đổ nát, cao lớn vô cùng, phảng phất như một người khổng lồ.

Không ngờ đích đến của bọn họ, lại là Tội nhân hố.

Tuy rằng từng ở phụ cận Bán Nguyệt quốc sinh hoạt một đoạn thời gian, nhưng, kỳ thật Tạ Liên không thường tiến vào trong thành, đương nhiên, cũng chưa từng đến gần Tội nhân hố. Sau khi chứng kiến Tội nhân hố với một khoảng cách gần như vậy, tim của y mạc danh kỳ diệu đập nhanh vô cùng.

Bên sườn ngoài bức tường có thiết lập một chiếc thang lầu, chậm rãi đi dọc theo chiếc cầu thang đơn sơ, Tạ Liên quan sát khung cảnh phía dưới, không ngừng dùng mắt thường quan vọng(*), y cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân làm nhịp tim của y đập nhanh.

(*) quan vọng; lặng yên quan sát sự tình

Không phải bởi vì những khổ hình dùng để xét xử phạm nhân nơi đây, cũng không phải bởi vì lo lắng cho đoàn người có bị đẩy xuống hố hay không, mà là bởi vì một trận pháp lực cường đại đang tồn tại khiến trái tim y sợ hãi đập nhanh. Địa thế và cách cục(*) xung quanh Tội nhân hố, bị người cố ý thiết lập một trận pháp cực kỳ lợi hại.

(*)cách cục: cấu trúc từng phần có lề lối

Mà cái trận pháp này, chỉ có một tác dụng---------khiến những phạm nhân đã nhảy xuống hố này, mãi mãi cũng không bò lên được!

Cái gọi là "không bò lên được", có nghĩa cho dù người phía dưới có leo lên bằng dây thừng, hoặc dùng thang, thì sau khi trận pháp khởi động, cũng sẽ bị đánh rớt một lần nữa. Tạ Liên bất động thanh sắc lấy tay vịn tường, sau khi đi được một đoạn đường, y đại khái thăm dò được chất liệu của bức tường này, nhìn từ xa cứ tưởng bức tường này làm bằng đất, nhưng kỳ thật lại làm bằng đá tảng, có khả năng thêm vào chú pháp, tất nhiên rất khó đánh vỡ. Khi bọn họ đi đến cuối thang lầu, đứng trên đỉnh Tội nhân hố cao cao tại thượng, phóng tầm mắt quan sát cảnh tượng bên dưới, khoảnh khắc ấy chỉ có thể dùng hai chữ "chấn động" để hình dung.

Tội nhân hố được hình thành từ bốn bức tường vây xung quanh. Mỗi một bức tường, bề rộng hơn ba mươi trượng, chiều cao hơn mười trượng. Trung gian bốn bức tường là một khoảng không gian tứ phương vô cùng lớn. Hiện nay, sắc trời tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy đáy, chỉ có thể cảm nhận từng trận hàn khí cùng huyết tinh, thỉnh thoảng từ sâu trong bóng đêm nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí.

Bề dày của bức tường ước chừng bốn thước, mọi người chậm rãi đi trên mái, không dám nhìn xuống. Sau khi đi được một khoảng thời gian, thì nhìn thấy một cây cột, có một khối thi thể bị thắt cổ trên đó, chính là thi thể mà bọn họ nhìn thấy lúc trước. Khối thi thể trước mắt này vô cùng nhỏ bé, là một thiếu nữ thân mặc hắc y, quấn áo rách tung tóe, đầu tóc buông xõa.

Tạ Liên biết, cây cột này chuyên môn dùng để nhắc nhở một cách ác ý hòng làm nhục nhã tội nhân, thông thường, bọn ngục tốt sẽ đem y phục tội nhân lột sạch, trần trụi treo lên, để bọn họ chết đói hoặc mất nước mà chết. Sau khi chết, cơ thể đong đưa theo gió, chịu đủ mọi mưa, nắng, gió, bão, cho đến khi thi hài hư thối, từng bộ phận từ từ rơi xuống, một cách chết cực kỳ khó coi. Thi tể thiếu nữ này chưa bốc lên mùi hôi, tất nhiên có thể kết luận đã mất chưa được bao lâu, có lẽ là cư dân vùng phụ cận. Đám binh lính Bán Nguyệt này thế nhưng lại đem thi thể của một cô nương treo ở loại địa phương này, quả thật là cực kỳ hung tàn, độc ác. Đám người Thiên Sinh, A Chiêu sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt, dừng lại bước chân không dám đi tiếp, thật may, Khắc Ma cũng không hối thúc bọn họ đi xuống. Hắn xoay người, nhìn về phía đáy Tội nhân hố, hô lớn một tiếng thật dài.

Trong lòng Tạ Liên cảm thấy kỳ quái: "Tại sao lại kêu một tiếng như thế?" Ngay sau đó, nghi vấn của y đã được đáp giải.

Đúng lúc này, Khắc Ma lại hướng phía dưới rống lên một tiếng. Tạ Liên cẩn thận nghe ngóng, vậy mà không phải những câu gầm rú vô nghĩa, cũng không phải những câu mắng nhiếc sỉ vả, trái ngược lại, chính là những lời kêu gọi ủng hộ. Tạ Liên phi thường xác định, y nghe được một câu----------"Các huynh đệ!"

Sau khi rống xong, Khắc Ma hướng đến bọn binh lính đang áp giải nhóm người Tạ Liên hô một câu. Một câu này, y nghe vô cùng rõ ràng. Hắn nói: "Chọn ra hai người ném xuống. Còn lại trông giữ cẩn thận, dẫn đi."

Tuy rằng mọi người không hiểu được lời nói của hắn, nhưng đại khái cũng đoán ra được mục đích của hắn, sắc mặt tất cả lập tức trắng xanh. Tạ Liên lùi lại một bước, thấp giọng nói: "Đừng khẩn trương, chờ lát nữa có chuyện gì ta sẽ lên trước."

Tư tưởng trong lòng y chính là, vạn nhất chờ lát nữa thế nào cũng phải đi xuống, không bằng trước mắt chuẩn bị tinh thần cho tốt đi xuống nhìn xem. Phía dưới dù sao cũng chỉ đơn giản là rắn độc, mãnh thú, lệ quỷ, hung thần. Nếu y ngã không chết, đánh không chết, cắn bất tử, độc cũng bất tử, như vậy chỉ cần phía dưới không phải dung nham lửa cháy hóa thi độc thủy, vào thời điểm y nhảy xuống cũng không đến mức quá khó coi. Hơn nữa, y còn có Nhược Tà Lăng trong tay, mặc dù e ngại trận pháp không thể lợi dụng nó leo lên trên, nhưng vạn nhất bọn binh lính Bán Nguyệt này cũng nhảy xuống, để tránh mất mặt, vẫn có thể tiếp được một chiêu. Khắc Ma có nói qua "còn lại trông giữ cẩn thận, dẫn đi", như vậy ý tứ trong đó chính là những người khác sẽ tạm thời tương đối an toàn. Hơn nữa, việc bắt người sống trên sa mạc không phải là dễ, cho nên mới cho bọn chúng ăn từ từ. Trong lúc y đang suy tính, bên cạnh lại có một người không vững tâm.

Từ khi bước lên đỉnh tội nhân hố, ngoại trừ Tạ Liên và Tam Lang, tất cả mọi người còn lại đều đang run rẩy, lo sợ, đặc biệt là A Chiêu, hắn run rẩy đến lợi hại, có lẽ hắn biết hắn phải chết không thể nghi ngờ, không bằng liều chết một phen. A Chiêu nắm chặt tay, đâm đầu vào nơi Khắc Ma đang đứng.

Hắn quyết tâm liều mạng đồng quy vu tận, đem Khắc Ma cùng nhau nhảy xuống tội nhân hố. Tuy Khắc Ma thân hình cao lớn, nhưng cũng bị cái ôm mãnh liệt của hắn bức lùi ba bước, suýt nữa thì trượt chân ngã xuống dưới, hắn ta lập tức giận dữ, hét lớn một tiếng, trở tay đem A Chiêu xốc lên, quăng xuống. Mắt thấy thanh niên kia rơi xuống hố sâu hắc ám, mọi người đồng thanh kêu lên thảm thiết, Tạ Liên cũng thất thanh kêu lên: "A Chiêu!"

Lúc này, dưới đáy sâu vô cùng vô tận truyền đến từng trận hoan hô, cùng với tiếng động cắn xé cực kỳ tàn nhẫn, giống như ác quỷ tranh giành tàn thực(*). Vừa nghe liền biết, thân niên tên A Chiêu này, tuyệt không còn khả năng còn sống.

(*)tàn thực: thức ăn dư thừa

Tạ Liên hoàn toàn không dự đoán được sự việc sẽ phát triển như vậy. Y nguyên bản còn hoài nghi A Chiêu là thủ hạ của Quốc sư Bán Nguyệt, chuyên môn dụ dỗ quá quan(*) đi vào cổ thành Bán Nguyệt, y còn nghĩ rằng người mà năm, sáu mươi năm trước khuôn mặt chôn trong đất kia từng gặp qua chính là hắn, không ngờ người phải chết đầu tiên chính là hắn.

(*)quá quan: người qua đường

Một màn vừa rồi liệu có phải là giả chết? Cũng không phải không có khả năng. Nhưng, trước mắt bọn họ đã bị binh lính Bán Nguyệt bắt làm tù binh, nếu A Chiêu thật sự là thủ hạ của Quốc sư Bán Nguyệt, vào giờ phút chiếm thế thượng phong này, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp xé đi lớp ngụy trang, vênh váo tự đắc, cần gì phải làm điều thừa thãi, giả chết trước mặt bọn họ? Chuyện này căn bản không có ý nghĩa.

Trong lúc Tạ Liên đang rối loạn tự hỏi, bên kia lại bắt đầu tìm người tiếp theo để đẩy xuống. Sau khi quan sát một vòng, Khắc Ma giơ tay, chỉ hướng Thiên Sinh. Một binh lính lập tức tiến đến bắt người, Thiên Sinh sợ tới mức suýt nữa quỳ rạp xuống đất, Tạ Liên cũng không còn thời gian nghĩ nhiều, y đứng dậy, dùng ngôn ngữ Bán Nguyệt quốc lên tiếng: "Tướng quân, chậm đã."

Nghe lời y nói, trên khuôn mặt ngăm đen của Khắc Ma hiện lên thần sắc kinh ngạc. Hắn vung tay lên, ngắn chặn bọn lính: "Ngươi nói chuyện được với chúng ta? Ngươi là người nơi nào?"

Tạ Liên: "Người Trung Nguyên."

Thật ra y không ngại nói dối mình là người Bán Nguyệt quốc. Nhưng, ngôn ngữ Bán Nguyệt của y rốt cuộc có được mấy thành, cùng Khắc Ma đối thoại hồi lâu, chung quy cũng sẽ lòi ra. Hơn nữa, tướng mạo của y có thể nhìn ra được là người Trung Nguyên, câu hỏi của Khắc Ma, có khả năng là để xác nhận lại thôi. Người dân Bán Nguyệt quốc cực kỳ chán ghét hành vi nói dối, lừa gạt, nếu bị vạch trần, hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Bất quá ăn ngay nói thật cũng nguy hiểm, Bán Nguyệt quốc là do Trung Nguyên tiêu diệt, vừa nghe nói y là người Trung Nguyên, sắc mặt ngăm đen của Khắc Ma thoáng hiện lên một tia cuồng nộ, mà bọn binh lính Bán Nguyệt bên cạnh cũng kêu gào hú hét, Tạ Liên nghe được khá nhiều câu mắng chửi, cái gì mà:

"Người Trung Nguyên đê tiện!"

"Ném hắn xuống đi!"

.............

Không ngờ, trong hàng loạt tiếng mắng chửi, y mơ hồ nghe được vài câu "kỹ nữ", câu mắng chửi này quá nhanh, y không thể nghe rõ nội dung, nhưng Tạ Liên nhịn không được cảm thấy có chút buồn bực. Mấy câu từ phía trước y còn có thể lý giải, nhưng hai từ cuối cùng này có ý nghĩa gì? Các ngươi có chắc mình đang mắng đúng người không?

Khắc Ma là tướng quân, nên không dễ dàng kích động như bọn binh lính, hắn nói: "Quốc gia của chúng ta đã biến mất ở trên sa mạc hơn hai trăm năm trước, ngươi không phải người dân trong nước, mà lại biết đến ngôn ngữ của chúng ta, rốt cuộc ngươi là ai?"

Nếu muốn tráo trở cùng đoàn binh lính Bán Nguyệt này, cũng chỉ còn cách bịa ra một câu chuyện vô căn cứ. Tạ Liên nhịn không được chuyển tầm mắt qua thiếu niên khí định thần nhàn bên cạnh, y nghĩ thầm vạn nhất lát nữa y bắt buộc phải đi xuống, cùng lắm thì mặt dày hướng Tam Lang cầu cứu. Nghĩ đến đây, y ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị nói hươu nói vượn, đúng lúc này, bên dưới đáy hố đen như mực chợt vang lên một trận rít gào dời non lấp biển.

Đồ vật phía dưới hình như đã đem A Chiêu phân thực xong. Nhưng mà, chúng nó vẫn đói khát như cũ, đồng thời dùng âm thanh truyền đạt sự khát cầu huyết nhục của bọn chúng. Khắc Ma vung tay lên, tựa hồ muốn bắt Thiên Sinh, thấy vậy, Tạ Liên vội ngăn cản: "Tướng quân, để ta trước."

Khắc Ma chưa bao giờ nghe qua có người ở chỗ này tình nguyện đưa mình đi trước, hắn vô cùng sửng sốt, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, kinh ngạc nói: "Ngươi tới trước? Vì cái gì?"

Tạ Liên đương nhiên không thể trả lời đúng sự thật rằng ta không sợ, suy tư một lát, cuối cùng y chọn một cách trả lời quy củ, không hề thú vị: "Tướng quân, những người này chẳng qua chỉ là những thương dân qua đường vô tội, thậm chí còn có hài tử."

Sau khi nghe xong, hắn liền cười lạnh: "Khi xưa, binh lính các ngươi huyết tẩy quốc gia chúng ta, có nghĩ tới những người thương nhân vô tội, hài tử ở nơi đây không?"

Mặc dù sự việc đã diễn ra hai trăm năm về trước, Trung Nguyên hiện tại đã sớm thay đổi triều đại, nhưng mà, cừu hận sẽ không theo các triều đại mà mất đi. Khắc Ma tiếp tục: "Ngươi rất khả nghi, ta hỏi, ngươi trả lời. Ta không cho phép ngươi xuống. Ném những người khác!"

Chuyện đã đến nước này, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trước tiên cứ nhảy xuống đã, đúng lúc này Tam Lang bên cạnh lại tiến lên trước một bước.

Trong lòng Tạ Liên lập tức nhảy dựng, y quay đầu lại, nhìn thiếu niên đang ôm cánh tay, hắn ta đang dùng một loại ánh mắt suy tư nhìn chằm chằm vào đáy tội nhân hố. Trong lòng Tạ Liên chợt dâng lên một dự cảm xấu, y nói: "Tam Lang?"

Nghe tiếng của y, Tam Lang quay đầu, hơi hơi mỉm cười, nói: "Đệ không có việc gì."

Hắn lại tiếp tục tiến lên một bước, dừng ở khu vực vô cùng nguy hiểm. Trong nháy mắt, trái tim Tạ Liên gia tốc đập loạn, y hốt hoảng ngăn cản: "Tam Lang, đệ hãy đứng yên đó, đừng cử động."

Trời cao chi duyên, vạt áo hồng y tung bay trong gió, Tam Lang mỉm cười nhìn y: "Huynh đừng sợ hãi. Ta chỉ rời đi trong chốc lát."

Vừa dứt lời, hắn liền duy trì tư thế ôm cánh tay, khinh khinh phiêu phiêu nhảy về phía trước, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm sâu hút.

Ngay thời điểm đó, Nhược Tà Lăng lập tức bay ra ngoài, hóa thành một đạo bạch hồng, nhanh chóng phóng đi muốn bắt lấy thân ảnh thiếu niên, nhưng bởi vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, ngay cả một mảnh áo nó cũng không bắt được, Nhược Tà Lăng ảm đạm quay về. Tạ Liên cả kinh quỳ gối phía trên tường cao, rướn người hô to: "Tam Lang!!!"

Nhưng mà, đáp lại y chỉ toàn tĩnh lặng, sau khi thiếu niên kia nhảy xuống, mọi thanh âm đều biến mất!

Bọn binh lính Bán Nguyệt đều cực kỳ khiếp sợ, chuyện hôm nay là như thế nào, dĩ vãng đều là bắt người ném xuống, hôm nay lại tranh giành nhảy xuống, không cho thì lại tự mình nhảy xuống? Vào thời khắc đó, Khắc Ma tướng quân lập tức hét lớn, hòng trấn an bọn binh lính. Tạ Liên thấy Nhược Tà Lăng không bắt được Tam Lang, y không kịp nghĩ nhiều, lập tức trở tay thu hồi Nhược Tà Lăng, hướng tội nhân hố nhảy xuống. Không ngờ, ngay khi thân thể đã ở giữa không trung, cổ áo đột nhiên thắt chặt, cứ như vậy treo lủng lẳng giữa không trung. Thì ra người đang nắm cổ áo của y chính là Khắc Ma, vào khoảnh khắc y phi thân, hắn ta lập tức duỗi dài tay, bắt lấy. Tạ Liên thầm nghĩ nếu ngươi đã muốn tới, vậy tốt nhất cùng nhau đi xuống, Nhược Tà Lăng trong nháy mắt phóng ra như một đạo bạch xà, ngay lập tức bò lên quấn quanh cánh tay Khắc Ma, đem cả người hắn cuốn lấy. Khắc Ma thấy lụa trắng này quỷ dị khó lường, hắn vô cùng tức giận, trên trán nổi đầy gân xanh, từng khối cơ bắp trên người trong nháy mắt trướng lớn vài vòng, như muốn sinh sôi, bức Nhược Tà Lăng đứt đoạn. Tạ Liên đang cùng hắn giằng co, bỗng nhiên, một sự kiện cực kỳ quỷ dị ánh vào mi mắt y.

Thi thể bị treo trên trường côn kia đang chầm chậm ngẩng đầu lên.

Đám binh lính Bán Nguyệt cũng chú ý tới hành động của thi thể này, sôi nổi hô to, huy lang nha bổng hướng thi thể đánh tới. Sau khi thiếu nữ hắc y kia giật mình, không biết nàng tự cởi trói cho mình bằng cách nào, liền từ trên cây cột nhảy xuống, hăng hái hướng bên này vọt tới.

Nàng giống như một đạo hắc phong trên tường cao thổi qua, tà khí tỏa ra khắp nơi, bọn binh lính trong nháy mắt ngã trái ngã phải, kêu la thảm thiết ngã xuống tường cao. Mắt thấy binh lính của hắn bị một trận tà phong thổi qua, rơi xuống Tội nhân hố, Khắc Ma cuồng nộ mắng to giận dữ. Từ ngữ hắn mắng cực kỳ thô tục, đại khái sử dụng không ít lời nói quê mùa nơi phố phường, vì vậy Tạ Liên không hiểu cho lắm. Nhưng y vẫn nghe hiểu câu đầu tiên: "Lại là con tiện nhân này!"

Ngay sau đó, hắn liền mắng không ra tiếng, bởi vì, Tạ Liên đột nhiên dùng sức, túm hắn cùng nhau rơi xuống tội nhân hố.

Trong quá trình rơi xuống, Khắc Ma phát ra từng tiếng rống giận dữ cơ hồ đem màng tai Tạ Liên chấn xuyên. Y trở tay thu hồi Nhược Tà Lăng, thuận tiện đá văng Khắc Ma, bảo hộ lỗ tai của mình. Ngay sau đó, y điều khiển Nhược Tà Lăng phóng lên phía trên, hi vọng có thể bắt lấy đồ vật giảm xóc một chút, ít nhất khi rơi xuống đất cũng không quá thê thảm. Nhưng người xây dựng tội nhân hố này vô cùng cao thâm, trận pháp kia cũng cực kỳ lợi hại, Nhược Tà Lăng không những vô pháp bay lên cao , mà xung quanh bốn vách tường cũng không có chỗ neo đậu. Đúng lúc y cho rằng sẽ lại giống như vô số lần trước, ngã thành một khối thê thảm không thể gượng dậy vài canh giờ, bỗng nhiên, trong bóng tối, một đạo ngân quang chợt lóe lên.

Ngay sau đó, là một đôi tay nhẹ nhàng tiếp được y.

Người nọ canh thời gian vô cùng chuẩn xác, như đã chờ sẵn ở nơi này từ lâu để tiếp được y kịp lúc, một tay người nọ vòng qua lưng ôm lấy vai, tay còn lại đặt dưới đầu gối, thế rơi của Tạ Liên vô cùng hung mãnh bị hắn nhẹ nhàng xóa bỏ. Tạ Liên mới từ trên cao rơi xuống, còn có chút váng đầu hoa mắt, theo bản năng giơ tay lên, gắt gao ôm lấy đầu vai đối phương, y nói: "Tam Lang?"

Bốn phía xung quanh một mảnh hắc ám, mờ ảo không rõ, nhưng y vẫn vô thức bật thốt lên hai chữ này. Đối phương không lên tiếng đáp lời, Tạ Liên sờ soạn đầu vai cùng ngực của hắn, muốn xác nhận xem rốt cuộc người này là ai, y hỏi: "Tam Lang, là đệ sao?"

Không biết có phải là do đáy hố không, mà mùi máu ở nơi này nghiêm trọng đến nỗi có thể khiến một số người ngất xỉu. Tạ Liên cũng không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, một đường lung tung sờ soạng lên trên, đến khi sờ được hầu kết, y đột nhiên bừng tỉnh nói: "Là Tam Lang đi? Đệ không sao chứ? Có bị thương không?"

Sau một lúc lâu, y mới nghe được âm thanh của thiếu niên kia, từ khoảng  cách cực gần nặng nề truyền đến: "Đệ không có việc gì."

Không biết vì sao, Tạ Liên cảm thấy, thanh âm của hắn tựa hồ có một chút biến hóa nhỏ, bất đồng với thường ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cánhân