Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 180: Núi Đồng Lô đóng, nhất định sẽ có một Tuyệt ra

Đầu của hắn quẹo sang một bên, hình như đã mất đi ý thức. Vừa thấy Lang Huỳnh, Tạ Liên theo bản năng muốn bước tới cứu, nhưng rất nhanh dừng chân lại, nghĩ: Mới vừa rồi chỗ này rõ ràng chỉ có Bạch Vô Tướng, tại sao Lang Huỳnh lại đột nhiên xuất hiện như vậy?

Thấy bức tượng thần Thái tử kia bị máu tươi làm cho bẩn vô cùng, Hoa Thành hiển nhiên hết sức tức giận, sắc mặt đanh lại, hàn khí trên Loan đao Ách Mệnh trong tay hàn toát ra khắp bốn phía. Hoa Thành nói: "Mau cút xuống."

Đầu "Lang Huỳnh" quả thực nghe lệnh, mở to hai mắt, từ từ rút mình từ khỏi thân kiếm rồi rớt xuống đất.

Mới vừa rồi, hắn đánh tan đàn bướm bạc, sau đó một trận ánh sáng lóe lên, nhân cơ hội trốn vào bức tượng này sau đó hóa thân thành Lang Huỳnh. Nếu hắn có thể biến thành Lang Huỳnh, như vậy có nghĩa là hắn đã từng gặp qua Lang Huỳnh. Tạ Liên nói: "Lang Huỳnh thật ở đâu?"

Hoa Thành nói: "Điện hạ, nói không chừng vốn dĩ không có đã không có "Lang Huỳnh thật."

Nếu từ lúc bắt đầu, "Lang Huỳnh" đã không tồn tại thì chuyện này rất dễ đoán. Nhưng bỗng Tạ Liên nhớ tới tiểu Huỳnh cô nương chết ở núi Dữ Quân, nhưng sao lại có thể như vậy được. Tạ Liên liền nghĩ tới một khả năng khác, chậm rãi nói: "Có lẽ là.... Hắn đã nuốt mất Lang Huỳnh rồi."

Nghe vậy, cơ thể "Lang Huỳnh" ở phía đối diện bỗng kéo dài ra, cao lên, băng vải trên mặt từ từ bong tróc, lộ ra khuôn mặt nạ đang giấu bên trong, hắn hơi ngẩng đầu, hình như đang mỉm cười, nói: "Đoán đúng rồi."

Quả nhiên như thế.

Bạch Vô Tướng đúng là đã bị Quân Ngô giết chết. Nhưng âm hồn bất tán, chút linh hồn còn sót lại du đãng ở nhân gian, không biết trôi dạt bao lâu, cũng không biết khi nào đã tìm được  yêu quỷ Lang Huỳnh. Có lẽ hắn đã xài phương pháp mê hoặc gì đó hoặc là đã lừa bịp Lang Huỳnh, lợi dụng Lang Huỳnh đồng ý cho hắn ký sinh trên người, nếu không chỉ dựa vào chút linh hồn yếu ớt của hắn thì không thể nào chiếm được cơ thể Lang Huỳnh . Mà sau khi hắn ký sinh vào người Lang Huỳnh thì đã từ từ khôi phục trở lại, cuối cùng chính là kết quả mà Tạ Liên và Hoa Thành đang nhìn thấy hiện giờ đây, quỷ ăn quỷ, Bạch Vô Tướng phản phệ chiếm luôn cơ thể của ký chủ. Giống như Hạ Huyền đã nuốt luôn Bạch Thoại Chân Tiên vậy.

Sau vài câu thì "Lang Huỳnh" đã hoàn toàn hóa thành hình dạng của Bạch Vô Tướng. Hoa Thành nhìn chằm chằm hắn, nói: "Tại sao Lang Huỳnh lại đồng ý cho ngươi ký sinh trên người hắn?"

Chuyện này cũng giống như một người xa lạ nói: "Mở cửa nhà ngươi ra cho ta vào", Lang Huỳnh tốt xấu gì cũng làm quỷ mấy trăm năm, tuy rằng hay sợ hãi nhút nhát nhưng cũng không đến nỗi ngốc ngếch đến nước này. Bạch Vô Tướng nói: "Ta đương nhiên có thể trả lời ngươi. Bất quá, ngươi xác định người bên cạnh ngươi sẽ đồng ý cho ta nói ở đây sao?"

Hoa Thành nhìn sang một bên. Biểu tình Tạ Liên có chút kỳ lạ, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt hắn. Bạch Vô Tướng lại nói: "Họ Lang, Vĩnh An, dịch mặt người. Vì sao đồng ý cho ta chiếm luôn cơ thể hắn? Chẳng lẽ ngươi còn không rõ là vì cái gì sao?"

Mặt Tạ Liên thoáng chốc trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, một kiếm chém tới, quát: "Câm miệng!"

Bạch Vô Tướng lắc mình né qua, một kiếm kia của Tạ Liên đã chém đứt cánh tay của tượng thần đang cầm kiếm, tượng thần rốt cuộc cũng biến thành một đồ phế phẩm. Tạ Liên nhất thời phục hồi tinh thần lại, giống như bị giội một chậu nước lạnh. Đám Tử Linh điệp cứ như bị hắn chọc giận cùng nhau ùa lên, Bạch Vô Tướng phát ra một chuỗi tiếng cười như có như không, ung dung lấy tay áo che mặt, không hề do dự mà nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Tạ Liên nhìn thanh kiếm bị chém đứt trên mặt đất kia, theo bản năng nhìn Hoa Thành nói: "Thực xin lỗi......"

Hoa Thành lại nói: "Ca ca chuyện này sao lại xin lỗi. Hắn chạy rồi, phải làm sao?"

Tạ Liên định thần lại, nói: "Chạy thoát rồi sao? Không thể để hắn tiến vào Đồng Lô!"

Hai người đuổi theo thoát khỏi đền Vạn Thần, một lần nữa xông ra đỉnh núi tuyết bên trên. Mới vừa đặt chân ra thì phát hiện có thêm một trận chấn động mạnh nữa, nhìn về đằng sau thì lại thấy thêm một trận tuyết lở, so với trận tuyết lở vừa rồi thì sự kinh khủng chỉ có hơn chứ không hề kém, nhìn qua cứ như có thứ gì đó bị tuyết vùi lấp đang thức tỉnh lại, tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi. Tạ Liên nói: "Còn có thể đi được không?"

Hoa Thành nắm chặt tay Tạ Liên, nói: "Theo ta thì có thể!"

Hai người băng qua lớp tuyết đang ào ào như lũ quét, quả nhiên tuy rằng gian nan nguy hiểm ngàn lần, đi một bước lùi một bước, nhưng vẫn có thể tránh được lớp đá đổ xuống ầm ầm kia, hai người nhanh chóng chạy lên một chỗ cao hơn.

Đỉnh núi trên đây tuyết dày không biết bao nhiêu tầng, Tạ Liên cảm giác nếu đi nhanh một chút là liền bị trượt chân, Hoa Thành thì vẫn cứ nắm tay Tạ Liên thật chặt, bước về phía trước không chút lo sợ. Hai người bước vào miệng núi lửa, đỉnh núi này trông cứ như một cái miệng khổng lồ đang hướng lên trời mà gào thét, nhìn xuống phía dưới là một mảnh đen kịt, soi không rõ năm ngón tay. Không biết có phải ảo giác hay không, khi con người ta sợ hãi ở chỗ tăm tối nhất thì lại lờ mờ nhìn thấy ánh sáng đỏ đỏ gì đó, lúc ẩn lúc hiện. Tim Tạ Liên đập nhanh như trống, đang cố gắng kìm chế lại, nói:  "Hắn đã đi vào rồi sao?"

Hoa Thành chỉ nhìn thoáng qua, vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Đã đi vào."

"Sao đệ thấy được?"

"Đồng Lô đang đóng lại."

Tạ Liên cả kinh, đột nhiên cảm thấy trở tay không kịp: "Sao lại thế này? Nhanh như vậy đã đóng lại sao? Không phải đợi yêu quỷ đi vào trong rồi mới bắt đầu chém giết sao?"

Hoa Thành nói: "Đó là tình hình chung. Nhưng nếu, Đồng Lô cho rằng kẻ tiến vào có tiềm lực phá tan đỉnh núi này, mà kẻ kia lại đưa ra yêu cầu phong bế đỉnh núi lại thì hiển nhiên núi Đồng Lô sẽ nghe theo lệnh." Dừng lại một chút, Hoa Thành lại nói, "Lúc trước, chính ta cũng làm như vậy."

Tạ Liên nói: "Rốt cuộc hắn có phải Tuyệt hay không? Đã thành Tuyệt Quỷ Vương, nếu lại tiến vào Đồng Lô, thì sẽ như thế nào?"

Hoa Thành nói: "Cùng giống như thần quan đã phi thăng lại thêm một lần độ thêm một lần thiên kiếp."

Nói cách khác, mạnh lại càng mạnh hơn!

Nếu để Bạch Vô Tướng phá cửa ải này thì hậu quà thật không thể tưởng tượng nổi.

Mà sau khi thoát khỏi núi, thứ hắn muốn tìm nhất, tất nhiên là Tạ Liên.

Nhìn chằm chằm vào cái hố sâu không thấy đáy kia, Tạ Liên chậm rãi nói: "Tam Lang, ta...... có thể đi xuống dưới để kết thúc mọi thứ."

Hoa Thành nhẹ giọng nói: "Xuống đi. Ta sẽ đi cùng huynh."

Tạ Liên ngẩng đầu nhìn Hoa Thành, Hoa Thành cũng ngẩng đầu lên, nhướng một bên mày, cười nói: "Đơn giản chỉ là đi xuống giết chết một thức gì đó làm chúng ta vướng bận, cũng chỉ là phá tan Đồng Lô một lần nữa thôi. Cũng không có việc gì khó cả."

Thấy Hoa Thanh ung dung như thế, tâm trạng Tạ Liên vốn dĩ đã căng như dây đàn cũng thả lỏng đôi chút, hơi hơi mỉm cười. Ngay sau đó, Hoa Thành nói: "Bất quá, có một chuyện."

Tạ Liên: "?"

Tạ Liên hơi hơi nghiêng đầu, Hoa Thành bỗng nhiên một tay ôm lấy eo Tạ Liên, kéo sát vào ngực mình, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm Tạ Liên lên, ngậm lấy môi Tạ Liên.

Hai người hôn nhau thật lâu mặc cho gió tuyết rít gào, sau đó hai cánh môi mới chậm rãi tách ra. Tạ Liên ngây người một hồi lâu, rốt cuộc giật mình bừng tỉnh, mặt đỏ lên, mở to mắt nói: "...... Sao, sao đột nhiên lại...?!"

Tuy rằng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng lúc trước lần nào cũng lấy cái cớ là "Mượn pháp lực", "Độ khí", "Không cẩn thận" này nọ. Mà hiện giờ nếu lại viện cớ như thế thì quả thật là giả dối hết sức, với lại chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Tay Tạ Liên lóng ngóng không biết để chỗ nào, nên nắm lấy cánh tay Hoa Thành hay là đẩy người ta ra, hay là che mặt Hoa Thành lại?

Giọng Hoa Thành khàn khàn bên tai Tạ Liên, hơi hổn hển, nói: "...... Ta, cho điện hạ mượn trước một chút pháp lực, đề phòng có bất cứ chuyện gì xảy ra..... Điện hạ nhận lấy được không?"

Tạ Liên vô thức nuốt nuốt yết hầu, lắp bắp nói: "Này, đây sao giống một chút được, mượn nhiều như vậy... mấy lần trước còn chưa trả hết....."

Hoa Thành nói: "Không nhiều lắm. Không cần phải gấp gáp. Cứ từ từ, rồi một lần trả hết cũng được."

Tạ Liên "ừ ừ à à" lung tung, đang định chạy trối chết thì Hoa Thành lại kéo lại, nhắc nhở nói: "Điện hạ! Huynh chạy đi đâu. Sai hướng rồi."

Tạ Liên lúc này mới phát hiện chính mình vậy mà chạy bừa lên, lập tức quay về, chân còn dính đầy tuyết, ngại ngùng kéo nón tre che lại, nói: "Không, không có. Ta, ta chỉ là có chút lạnh, muốn chạy lòng vòng cho cơ thể ấm lên thôi ..."

Tạ Liên lại mang nón sau lưng, sau đó nhanh tay nắm lấy tay Hoa Thành, hai người sóng vai nhìn vào cái đáy đen kịt bên dưới.

Hoa Thành nói: "Sau khi giải quyết xong thì ta sẽ khắc cho ca ca một bức tượng thần đẹp nhất."

Tạ Liên nói: "Được."

Nói xong, hai người liền cùng nhau nhảy xuống.

Gió to rít gào bên tai hai người, như những con sóng lớn điên cuồng đập vào mặt, nhưng tay hai người vẫn không buông ra, ngược lại càng nắm thật chặt.

Ai ngờ, giữa không trung, tay Tạ Liên bỗng nhiên trống rỗng.

Cũng không phải Tạ Liên trượt tay, hay là Hoa Thành buông ra, mà là bỗng nhiên tay Hoa Thành lại bất ngờ biến mất, sao lại có thể được.

Tạ Liên căng thẳng, quát lên: "Tam Lang?!"

Tạ Liên đang rơi rất nhanh, sau khi quát hai tiếng kia lên thì trên đỉnh đầu nghe văng vẳng tiếng vọng lại, không biết qua bao lâu, Tạ Liên rốt cuộc vững vàng rơi xuống đất, liền lập tức đứng lên, gọi: "Tam Lang?"

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng của chính mình vọng lại, lúc này Tạ Liên đang ở một khoảng không trống rỗng vô cùng lớn.

Bốn phương tám hướng tối đen như mực, chỉ có phía trên, Tạ Liên nhìn phía đỉnh đầu là một mảnh tuyết trắng đang từ từ thu nhỏ lại. Miệng núi lửa Đồng Lô đang chậm rãi đóng lại.

Nhưng mà Hoa Thành đã ở đâu?

"Đùng" một tiếng, Tạ Liên tung ra  Chưởng Tâm muốn nhìn xem đây là chỗ nào, chỉ có điều chỗ này quá u tối, chút ánh lửa này căn bản không soi ra được gì, mà dường như còn bị bóng tối nuốt mất, hơn nữa do không cẩn thận khống chế pháp lực, ngọn lửa quá cao, suýt chút nữa đã thiêu rụi tóc của Tạ Liên, Tạ Liên liền ném đám lửa đó lên mặt đất. Ánh lửa xì xèo xì xèo soi ra một cái bóng màu trắng nhàn nhạt cách đó không xa. Tạ Liên lập tức vô cùng cảnh giác, nói: "Ai!"

Cái bóng màu trắng kia xoay người lại, lạnh nhạt đáp đáp: "Ngươi biết ta là ai."

Tuy rằng kẻ đó đang nói chuyện như cơ mặt hắn lại không có chút động đậy, bởi vì đó không phải là một khuôn mặt người mà là một chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười!!

Tạ Liên kêu lên: "Tam Lang!"

Cứ hễ nhìn thấy khuôn mặt này là cả người Tạ Liên không kìm chế được mà sởn cả tóc gáy lên, lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ Tạ Liên cố gọi Hoa Thành không phải vì sợ hãi mà phần lớn là do lo lắng. Cũng chẳng có ai trả lời mà khuôn mặt nửa khóc nửa cười kia càng tiến sát lại gần, nói "Khỏi gọi nữa. Đồng Lô đã đóng kín lại, chỗ này chỉ còn có ta với ngươi, không có kẻ thứ ba đâu."

Tạ Liên theo bản năng nhìn lên trời lần nữa, mới vừa rồi còn trông thấy được một khoảng tuyết trắng ở trên cao mà lúc này xung quanh đã hoàn toàn bị bóng đen nuốt chửng. Điều này có nghĩa quả thật là Đồng Lô đã đóng lại rồi.

Tạ Liên làm thế nào cũng không đoán được sẽ xảy ra tình huống này. Hắn, và Bạch Vô Tướng, hai người, bị nhốt vào Đồng Lô sao?

Tại sao lại chỉ có hai người? Vì sao lại là hai người họ?

Tạ Liên tay cầm Phương Tâm, chỉ vào hắn, nói: "Chuyện này rốt cuộc sao lại thế này? Lại là ngươi giở trò ma quỷ sao? Những người khác đâu? Bây giờ ở đâu?"

Bạch Vô Tướng đưa tay giơ lên hai ngón kẹp lấy Phương Tâm kiếm, một tay bẻ mũi kiếm, một tiếng "beng" vang lên, hắn nói: "Đi rồi."

Tạ Liên nhìn động tác này của hắn, ánh mắt lạnh lại, nói: "Ngươi nói cho rõ ràng, cái gì đi rồi?"

Bạch Vô Tướng nói: "Không muốn đi theo ngươi nữa, bỏ đi rồi, chết rồi. Ngươi nói xem?"

"......"

Trong lòng Tạ Liên lạnh run lên, sau đó cơn thịnh nộ dường như bộc phát, chém kiếm về phía hắn "Ngươi bớt nói xằng bậy lại đi!"

Bạch Vô Tướng đỡ nhát kiếm này dễ như trở bàn tay, nói: "Được được. Là ta nói vớ vẩn, ngươi không cần lo lắng, hắn đã ra khỏi Đồng Lô, cho dù bây giờ chạy tới đây thì cũng không kịp đâu."

Tạ Liên không sợ đuổi không kịp đến đây, chỉ cần người an toàn không có việc gì thì tốt rồi, âm thầm nhẹ nhõm thở ra. Bạch Vô Tướng lại nói: "Có điều, hắn tốt nhất là đừng bước vào đây, nếu không chờ lát nữa thấy bộ dáng của ngươi, còn muốn đi theo ngươi hay không là chuyện rất khó nói."

Tạ Liên không thể nhịn được nữa, lại chém thêm một nhát, quát: "Câm miệng! Ta chịu đựng ngươi đủ rồi, ngươi muốn như thế nào! Đến tột cùng thì ngươi muốn thế nào?! Rốt cuộc ngươi muốn bám lấy ta đến bao giờ!!!"

Bạch Vô Tướng bình tĩnh đỡ từng nhát kiếm của Tạ Liên, Tạ Liên cả giận nói: "Sao ngươi còn chưa có chết? Sao ngươi lại tới Đồng Lô!"

Bạch Vô Tướng nói: "Bởi vì ngươi!"

Động tác Tạ Liên hơi ngừng lại một chút, thở hổn hển,nói: "Có ý gì?"

Bạch Vô Tướng thong dong mà đáp: "Bởi vì ngươi tới đây, cho nên, ta cũng tới theo."

Nghe câu trả lời như thế, mặt Tạ Liên có chút nhăn nhó.

Nhưng mà cho dù Tạ Liên có tung ra chiêu thức hiểm ác cỡ nào, chiêu nào cũng cố ý lấy mạng người khác nhưng Bạch Vô Tướng vẫn đoán được từng đường đi nước bước của Tạ Liên, không hề phạm một sai lầm nào. Tạ Liên đánh càng hăng thì sự thật càng thêm tàn khốc:

Không thắng được!

"Đúng vậy" Dường như Bạch Vô Tướng đi guốc trong bụng Tạ Liên,  nói, "Ngươi không thắng được đâu."

Vừa dứt lời, đao trên tay hắn chém vào cổ tay Tạ Liên. Một cơn đau thấu xương lan ra khắp người, Tạ Liên không tự chủ được mà buông kiếm ra, sau đó bị hắn túm lấy tóc, nện sâu vào trong đất.

Tiếng ầm ầm bên tai vang lên, xoang mũi khoang miệng máu chảy đầy ra, đầu đập vào kêu ong ong chấn động không ngừng.

Đánh xong một trận, Tạ Liên mới cảm giác được có một bàn tay nắm đầu mình từ trong lớp đất vỡ vụn kéo lên, giọng hắn ở phía trên vang lên :"Đáng thương, đáng thương."

Tạ Liên ói ra một ngụm máu tươi. Bạch Vô Tướng nói: "Mỗi lần nhìn thấy Thái Tử điện hạ, bộ dáng ngươi luôn là như vậy. Khiến người khác đau lòng, khiến người khác sảng khoái."

Tạ Liên ráng nuốt xuống ngụm máu, nói giọng khàn khàn: "...... Ngươi không cần quá đắc ý. Bây giờ ta đánh không thắng ngươi, nhưng mà...... Có người có thể. Cứ cho là ngươi có thể thoát khỏi Đồng Lô ra ngoài, Quân Ngô chưa chắc không thể không giết ngươi một lần nữa."

Huống chi, còn có Hoa Thành!

Ai ngờ, Bạch Vô Tướng lại nói: "Ai nói kẻ thoát ra từ Đồng Lô sẽ là ta?"

Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra.

Không phải hắn? Không phải hắn thì sẽ là ai?

Bạch Vô Tướng kéo mặt Tạ Liên tới gần, nhìn thẳng vào mặt Tạ Liên, nhẹ giọng nói: "Thái Tử điện hạ, ta nghĩ, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi. Ngọn núi Đồng Lô này, đúng là sẽ có một Tuyệt thoát ra ngoài, nhưng mà không phải là ta. Mà là ngươi."

Tạ Liên hết sức kinh ngạc: "...... Ngươi nói cái gì? Ta không phải......"

Lời còn chưa dứt, Tạ Liên hiểu ra ý hắn, cả người vã mồ hôi lạnh.

Bạch Vô Tướng nói: "Đúng vậy. Đúng là như thế, chúc mừng ngươi, rốt cuộc đã hiểu rõ mục đích chính của ta. Đây chẳng phải là 'con đường thứ ba ' ngươi thích nhất hay sao?"

Bây giờ Đồng Lô, chỉ có một Tuyệt và một Thần quan, nhìn sơ qua chỉ có hai con đường. Một là Bạch Vô Tướng giết hắn, sau đó phá tan núi Đồng Lô, hai là đừng hòng ai thoát ra ngoài, cùng nhau vĩnh viễn chôn thây ở đây.

Nhưng mà, kỳ thật, còn có con đường thứ ba.

Chỉ cần Tạ Liên lập tức tự sát tại đây, hóa thành quỷ, giết chết Bạch Vô Tướng, thì hắn liền có thể biến thành Tuyệt, phá tan Đồng Lô!

Tạ Liên khó khăn lắm mới từ trong sợ hãi mà khôi phục lại tinh thần, nói: "Ngươi không cần suy nghĩ! Ngươi điên rồi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao ngươi phải làm đến nước này?! Biến ta thành Tuyệt? Ta không có điên như ngươi! Cứ cho là ngươi muốn ta giết ngươi nhưng không được, Đồng Lô cũng sẽ không thừa nhận một Tuyệt như vậy!"

Nói rõ ra, làm được người nhưng phi thăng chưa chắc làm được một Thần quan tốt. Làm được Thần quan, cũng chưa chắc biến được quỷ.  Bạch Vô Tướng lại nói: "Phải vậy không? Ta thấy không nhất định như vậy đâu."

Nói xong, hắn vươn một cánh tay khác. Cách đó không xa bỗng có ánh lửa, Tạ Liên thấy rõ trên cánh tay kia xuất hiện một chiếc mặt nạ, giống như đúc cái trên mặt của Bạch Vô Tướng.

Bạch Vô Tướng nói: "Còn nhớ chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười này không? Rất thích hợp với ngươi đấy."

Tạ Liên mở to mắt, nỗi sợ hãi như lũ tràn ra, có cái gì đó đang lúc nhúc bò vào trong tâm trí Tạ Liên . Tạ Liên cố gượng nói: "...... Lấy ra, lấy ra...... Lấy nó ra!"

Bạch Vô Tướng nở nụ cười, nói: "Nhìn dáng vẻ này, trí nhớ Thái Tử điện hạ có vẻ không tốt lắm. Một khi đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại, được không?"

Nói xong, không cần giải thích gì thêm, hắn liền lấy chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười kia cùng vô số thứ hắc ám đã hòa hợp lại một thể, đem nó áp chặt vào mặt Tạ Liên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cánhân