CHƯƠNG 7: THỌ YẾN TƯỚNG PHỦ
Ngày tám tháng mười, phủ Tả tướng, thọ thần bốn mươi tuổi của Phu nhân Bùi Thị, đại yến mời tân khách.
Thời tiết ngày này rất đẹp, gió mát dễ chịu, nắng thu ấm áp. Trước cửa hông của tướng phủ đã dựng rạp sân khấu từ sớm, trống nhạc ồn ào náo động. Bởi vì yến tiệc bố trí vào giữa đêm, vì thế từ giữa trưa đến hoàng hôn, không có khách đến, chỉ có đoàn kịch diễn hí khúc không ngừng trên đài, thu hút dân chúng ở kinh thành nườm nượp kéo đến, biển người chen chúc, tranh giành để quan sát sự rầm rộ thọ yến ở tướng phủ.
Vì bày tỏ việc vui mừng, sau hoàng hôn, trong ngoài tướng phủ giăng đèn kết hoa, còn có hơn trăm tùy tùng cầm đèn trong tay sắp xếp hai bên trái phải cổng phủ, hình thành một con rồng lửa thật dài. Trong phủ người hầu qua lại như con thoi tay cầm đèn hoa sen, ánh đèn huy hoàng, chiếu xuyên trời cao. Cùng với chiêng trống sáo trúc, ca vũ thăng bình, nói không hết được sự phú quý phong lưu.
Vào giờ thân, Giang Từ đã bị mấy người Trường Phong Vệ "áp giải" đến một căn phòng hẻo lánh ở sân sau tướng phủ. Nàng dẩu môi bước vào phòng, An Hoa cười bước lên đón nàng: "Giang cô nương!"
Giang Từ tiến đến ghế bành lụa thêu ngồi xuống, nâng cằm lên nói: "Bắt đầu đi!"
An Hoa mỉm cười nói: "An Hoa nào có kỹ thuật giúp Giang cô nương hóa trang dịch dung, phải mời 'Ngọc Diện Thiên Dung' Tô bà bà ra tay mới được."
Giang Từ đã từng nghe sư thúc nhắc đến biệt hiệu 'Ngọc Diện Thiên Dung', hiếu kỳ nói: " 'Ngọc Diện Thiên Dung' Tô bà bà cũng đang ở kinh thành sao? Tướng gia nhà các ngươi mời được bà bà đến sao?"
"Trên thế gian này còn có người tướng gia nhà chúng tôi mời không được sao?"
Trong lúc hai người nói chuyện, cửa sương phòng bị đẩy ra nhè nhẹ, một tên Trường Phong Vệ dẫn một bà lão thân hình lom khom, tóc hoa râm đi vào, An Hoa tiến lên nghênh đón nói: "Tô bà bà!"
Giang Từ nhìn Tô bà bà kia hết sức già yếu, đi đứng có hơi bất lợi, không khỏi có chút thất vọng. Tô bà bà có vẻ như hiểu rõ suy nghĩ của nàng, đôi mắt khép hờ chợt mở, ánh mắt lóe lên trong giây lát làm Giang Từ sửng sốt, lúc này mới tin tưởng vị Tô bà bà này không phải là bà lão bình thường.
Trường Phong Vệ lui ra ngoài phòng, Tô bà bà tự lấy ra các đồ vật để dịch dung trong giỏ tre, có son phấn phấn nước, bút chì than, còn có phấn trắng bùn đỏ. Bà bà chậm rãi mang tất cả mọi thứ trong giỏ trúc lấy ra, lại cúi đầu tìm một lúc, từ trong giỏ lấy ra một miếng vải lụa, ồ nhẹ một tiếng: "Như thế nào không thấy nữa? Rắc rối rồi."
An Hoa vốn ngồi một bên quan sát bảo hộ, nghe thấy Tô bà bà nói lời này, vội đi qua: "Làm sao vậy? Có phải quên mang theo cái gì không?"
Tô bà bà lấy vải lụa trong tay giơ đến trước mặt An Hoa, ỉu xìu nói: "Ngươi xem vải lụa này..."
Bà bà vẫn chưa nói xong, An Hoa ngáp một cái thật lớn, thân hình mềm nhũn, té ngay trên mặt đất.
Tô bà bà u ám cười một tiếng, ngồi xổm xuống lấy khăn lụa phủ lên trên mặt của An Hoa, lại đứng lên nhìn về phía Giang Từ. Giang Từ giương mắt đờ đẫn nhìn, đợi phản ứng được có chuyện không hay xảy ra, Tô bà bà đã ra tay như gió, điểm huyệt đạo của nàng.
Giang Từ liếc mắt nhìn Tô bà bà, chỉ thấy bà ta vừa cười vừa từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, đổ ra mấy viên thuốc, đặt ở giữa lòng bàn tay.
Giang Từ kêu khổ không ngừng, trong lòng luôn thắc mắc bản thân năm nay vì cái gì xui xẻo đến vậy, không những kết thù với cây cối, còn có duyên với thuốc độc không giải được, nếu hận chỉ hận bản thân không nên tham lam vui vẻ nhất thời, leo lên cây là sai rồi.
Tô bà bà thấy trong mắt nàng ẩn ẩn lộ ra nỗi sợ hãi và căm phẫn, càng thêm đắc ý, nhưng không cười ra tiếng, duỗi tay nắm lấy cằm của Giang Từ, lấy thuốc nhét vào trong miệng Giang Từ, ở trên cổ họng nàng vừa nắm vừa xoa, viên thuốc thuận theo cổ họng mà xuống dưới, Giang Từ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Tô bà bà cười nhẹ một tiếng, lại gần bên tai Giang Từ nhỏ tiếng nói: "Đứa trẻ ngoan, con đừng sợ, độc này không đoạt tính mệnh con ngay tức khắc, chỉ cần mỗi tháng uống thuốc giải một lần, sẽ không chết vì độc phát tác. Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, tự nhiên sẽ có người mỗi tháng mang thuốc giải đến cho con."
Giang Từ vui mừng mở mắt ra, Tô bà bà nói tiếp: "Bùi Diễm là muốn để con giúp hắn nghe tiếng nhận người phải không?"
Giang Từ vội gật đầu.
"Con nghe đây, đợi lát nữa người kia nhất định sẽ xuất hiện ở thọ yến. Con nếu muốn giữ mệnh nhỏ của mình, thì không được báo cáo thân phận thực sự của y cho Bùi Diễm, con nếu nghe ra tiếng của y, nhận ra y rồi cũng phải giả bộ điềm nhiên như không. Nếu như Bùi Diễm hỏi tới, cũng tuyệt đối không được thừa nhận người đeo mặt nạ là người này."
Giang Từ gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tô bà bà có vẻ như biết suy nghĩ trong lòng nàng, lại nói: "Con yên tâm, người kia tất nhiên sẽ nghĩ cách khiến cho một vài quan viên không thể xuất hiện tại thọ yến. Bùi Diễm chỉ sẽ hoài nghi đến những người đó, mà sẽ không hoài nghi con nhận ra người mà không báo cáo với hắn."
Giang Từ gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tô bà bà nhẹ giọng nói: "Sau tối hôm nay, Bùi Diễm khẳng định sẽ dẫn con đi...phân biệt giọng nói của một vài quan viên. Nhưng bọn họ, hoặc là ở nhà sẽ xảy ra một số tình huống nhỏ nên xin phép trở về nhà, nếu không thì sẽ hơi cảm mạo hoặc là có bệnh ở cổ họng gì đó, con cứ nói nghe không rõ. Lại qua khoảng thời gian này, con cứ nói ký ức mơ hồ, không thể xác định, cố sức quấy nhiễu Bùi Diễm là được."
Trong lòng Giang Từ nguyền rủa không dứt, trên mặt tràn đầy vẻ ủy khuất mà gật đầu.
Tô bà bà vừa lòng cười, giải huyệt đạo cho Giang Từ, xoa xoa đầu nàng: "Thực sự là đứa trẻ ngoan, bà bà rất thích con, bà bà thích nhất những đứa trẻ nghe lời, nếu con luôn ngoan ngoãn như vậy, người kia mỗi tháng sẽ phái người đưa thuốc giải cho con."
Bà ta cúi người xuống, đỡ An Hoa lên làm cho nàng đứng thẳng rồi lấy vải lụa trên mặt xuống, ngón tay phải nhẹ búng. Thân hình An Hoa nhẹ chấn động, mở hai mắt ra, lắc lắc đầu, tưởng rằng bản thân chỉ là hoa mắt một cái, tiếp tục nói: "Bà bà, có phải quên mang cái gì không?"
Tô bà bà cầm lấy bình sứ từ trên bàn, cười nói: "Tìm thấy rồi, hóa ra là dùng khăn lụa này bao lại, ta còn cho rằng quên mang theo, thì ra là rớt ra ngoài."
An Hoa hơi mỉm cười, lại lùi ra sau vài bước, ngồi xuống ghế quan sát Tô bà bà giúp Giang Từ hóa trang dịch dung một cách kỹ càng.
Thọ yến của Phủ tả tướng lần này tuy trù tính chỉ mấy ngày, nhưng quy mô trước nay chưa từng có, quan lại tụ tập. Tất cả văn võ bách quan kinh thành, hoàng thân quốc thích đều có trong danh sách được mời. Bắt đầu từ lúc mặt trời lặn, trước cửa tướng phủ cỗ xe ngựa xa hoa quý phái, cờ quạt phấp phới liên tục không ngớt. Trong tiếng chào của người tiếp đón, khách ở cửa bước vào cửa tây của tướng phủ, người hầu trong trang phục mới tinh ở bên cạnh hướng dẫn, dẫn tân khách vào trong chính viện.
Trong chính viện của tướng phủ sắp xếp gần năm mươi cái bàn, ngoài ra có bốn bàn chính được đặt trong chính sảnh, tất nhiên là dùng để khoản đãi trọng thần trong triều và thân thích hoàng thất.
Trong chính viện lúc này hoa cúc nở rộ, đình đài xanh tươi, đèn đóm khắp nơi, đàn sáo êm tai, sự xoa hoa phú quý tràn đầy sân viện.
Bởi vì mẹ của Bùi tướng vốn thích yên tĩnh và hiếm khi xuất đầu lộ diện, vì thế chuyện xã giao tiếp khách đều do Bùi Diễm tự mình chủ trì. Đêm nay, Bùi Diễm mặc một bộ y phục màu tím sẫm, thêu mãng xà viền vàng, eo đeo đai ngọc, chói sáng rực rỡ, cử chỉ ung dung ưu nhã, phong lưu tuấn tú hơn ngày thường.
Giang Từ bị hóa trang thành một tên đầy tớ khuôn mặt đen thui, lông mày rậm mắt to. Nhớ tới trong cơ thể có hai loại độc dược do một mèo một cua ép uống, hận không thể mang hai người này hấp, chiên, om, nướng, ăn vào trong bụng, nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể không được thể hiện cảm xúc, khuôn mặt vô cảm đứng ở sau lưng Bùi Diễm, tận tâm nghe tiếng của quan khách.
Chẳng qua nàng hận rồi hận, nhưng cũng âm thầm khen ở trong lòng một cua một mèo này đều là người phi thường. "Con cua to" nghĩ ra diệu kế tổ chức thọ yến để xác định giọng nói, "Mèo không mặt" thì biết thời biết thế, tương kế tựu kế, dùng thuốc độc uy hiếp mình, sau đó y nghênh ngang xuất hiện vừa loại bỏ lòng nghi ngờ của Bùi Diễm, lại dời đi sự chú ý của Bùi Diễm đến những quan viên chưa từng xuất hiện tại thọ yến, thực là một tên trúng hai đích. (nhất tiễn song điêu, một công đôi việc.)
Chỉ là hai người này đấu đến ngươi sống ta chết nhưng liên lụy bản thân trúng hai loại độc, trước mắt chỉ có thể sống một ngày tính một ngày, mệnh nhỏ này cũng không biết cuối cùng có thể tồn tại hay không, nếu thật sự là đi đời nhà ma, đi đoàn tụ với sư phụ cũng là lực bất tòng tâm.
Tại thời điểm nàng suy nghĩ lung tung vớ vẩn, quan khách đã lần lượt hành lễ với Bùi Diễm, đồng thời chúc mừng phu nhân Bùi Thị trường thọ, phú quý vĩnh cửu. Bùi Diễm hoàn lễ với quan khách, trên mặt thủy chung bảo trì nụ cười ôn hòa nhã nhặn, nói chuyện vài câu với mỗi người, cấp bậc lễ nghi cực kỳ chu đáo. Rất nhiều quan viên cũng nắm lấy cơ hội khó tìm này nịnh hót xu nịnh một phen.
Lễ vật chúc mừng tướng phủ nhận được bày biện đầy sảnh, bảo vật sáng chói. Chỉ có một phái thanh lưu và một số quan viên bậc trung nổi tiếng không kết bè kết phái liêm khiết tặng quà tới tương đối giản dị. Long đồ các đại học sĩ, nhạc phụ của thái tử, Đổng Phương Đổng học sĩ biệt hiệu 'Đổng Ngoan Thạch', thì không xuất hiện ở thọ yến, chỉ có người hầu mang đến một bức tranh chữ tự viết, trên đó viết bốn chữ lớn "Thanh Kiệm Vì Dân", thực làm người điều khiển nghi lễ lúng túng khen hay một trận.
Đợi tất cả quan khách ngồi vào chỗ sau khi lần lượt làm lễ với Bùi Diễm, Giang Từ vẫn chưa nghe thấy âm thanh quen tai kia. Thấy ánh mắt Bùi Diễm ác liệt thỉnh thoảng quét qua chỗ của mình, nàng chỉ đành hơi lắc đầu, Bùi Diễm thấy còn có hơn mười người nữa chưa đến, liền khống chế tâm tư, nhẫn nại chờ đợi.
Lại chờ thêm một lúc, Trang Vương và Tĩnh Vương một trước một sau bước vội đến, Bùi Diễm nghênh đón ở cổng chính, dẫn hai vị vương gia đến ngồi ở chính sảnh, cười hàn huyên mấy câu, chợt nghe thấy người tiếp khách ở ngoài sân lớn tiếng hô: "Thái tử điện hạ giá đáo!"
Bùi Diễm sửng sốt, không lường trước được Thái tử cũng đến chúc thọ mẫu thân của mình. Hắn mời đến nhiều tân khách nhưng chưa từng mời Thái Tử, suy cho cùng Thái tử chính là người chờ kế vị, vốn không lui tới với bản thân, Trang Vương và Tĩnh Vương có thể mời nhưng mà Thái tử không thể mời. Thế là vội vàng đi ra cổng phủ, quỳ xuống hành lễ, Thái tử đỡ hắn lên, cười nói: "Đây cũng không phải trong cung, Thiếu Quân đừng đa lễ như vậy."
Bùi Diễm cong eo nói: "Thái tử đích thân đến, vì mẫu thân thần chúc thọ, thần hoảng sợ."
Thái tử chắp tay đi vào sảnh, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây: "Phủ tướng quân của Thiếu Quân quả nhiên tinh xảo, ta nghe người khác nói từ lâu, trong kinh thành phủ đệ của Thiếu Quân và Tam Lang đều độc đáo, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
Bùi Diễm cười dẫn đường, trong lúc nói chuyện hai người đã bước vào sân chính, thấy thái tử vào sân, đông nghìn nghịt người quỳ xuống đất. Thái tử cười nói: "Đều đứng lên đi, hôm nay là thọ yến của tướng phủ, bản cung chỉ đến xem náo nhiệt, mọi người không cần giữ lễ, nếu quá gò bó thì không vui nữa rồi!"
Văn võ bá quan vốn biết thái tử tính cách dễ gần còn hơi nhu nhược, cơ thể dường như cũng không quá tốt, quanh năm đều làm tổ trong phủ thái tử nô đùa với phi tần thị thiếp của thái tử. Hoàng thượng lệnh cho Thái tử làm việc, mười việc có chín việc bị phá hỏng, nếu không phải nhạc phụ Đổng đại học sĩ nhiều lần giúp Thái tử thu dọn tàn cuộc, nói không chừng đã bị hoàng thượng phế vị đoạt hiệu rồi.
Trên phố cũng có nhiều tin đồn, hoàng thượng sớm có tâm tư muốn phế thái tử, muốn chọn người ưu tú trong hai người Tĩnh Vương và Trang Vương mà lập vị. Mấy năm gần đây dần dần hình thành hai đảng phái ủng hộ Trang Vương và ủng hộ Tĩnh Vương, minh tranh ám đấu giữa hai phái càng ngày càng nghiêm trọng, bách quan càng căng não hơn nữa để phỏng đoán thánh ý, quyết định nên nhắm vào phái nào mới tốt để bảo hộ tương lai tươi sáng của bản thân.
Mọi người đều có tâm tư của bản thân, vừa cười vang vừa đứng lên. Thái tử vô cùng vui vẻ, bước vào chính sảnh, ngồi lên chủ vị cùng với Trang Vương, Tĩnh Vương và mấy người hữu tướng nói nói cười cười không chút câu nệ.
Bùi Diễm thấy còn hơn mười người chưa đến, mà trong hơn mười người này vừa có người phe phái của mình và Tĩnh Vương, lại có quan viên bên phái của Trang Vương và hữu tướng, trong đó cũng có một nhân vật then chốt. Trong thời điểm đang suy ngẫm trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chói tai quen thuộc của tổng quản Ngô thái giám, thái giám phụ trách nghi lễ trong cung: "Thánh chỉ.... đến!"
Thái tử vội đứng lên, các vị quan khách cũng đều ào ào quỳ mọp trên đất. Ngô tổng quản mang theo mấy thái giám, trên mặt tràn đầy ý cười bước vào sân, mở ra thánh chỉ trong tay, cao giọng nói: "Tả tướng Bùi Diễm nghe chỉ!"
Mấy tùy tùng tức tốc nâng lên hương án (bàn thờ), Bùi Diễm vén vạt áo quỳ xuống: "Thần Bùi Diễm, cung cẩn nghe thánh dụ!"
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hôm nay sắc phong mẫu thân của tả tướng Bùi Diễm, Bùi gia Dung thị thành Dung quốc phu nhân, hưởng vinh quang và bổng lộc nhất phẩm cáo mệnh của triều đình, đồng thời tặng một miếng ngọc bích Hòa Điền, một gốc Định Hải Hồng Sơn, một đôi Phỉ Thúy Ngọc Điệp. Khâm thử!"
Chúng quan khách đối mặt nhìn nhau, phu nhân Bùi thị bên ngoài không hề có danh tiếng, hoàng đế nhìn vào mặt mũi của Bùi tướng hạ chỉ phong cáo mệnh, đồng thời tặng ngự vật giá trị liên thành, trái lại cũng không quá nhiều, chỉ là vì sao lại không tuyên bà tiếp chỉ, chỉ lệnh Bùi tướng thay bà tiếp chỉ, thực sự làm mọi người có hơi không nắm bắt được ý tứ. Cũng có vài quan viên nghĩ: Hoàng đế ban long ân này cho Bùi Diễm, lẽ nào đại biểu phe phái Tĩnh Vương sẽ giành thắng lợi trong cuộc chiến thừa kế sao?"
Bùi Diễm cúi đầu trên đất lạy, mọi người nhìn không thấy được thần sắc của hắn, một lúc sau nghe hắn nhẹ giọng nói: "Thần tiếp chỉ, tạ chủ long ân!"
Ngô tổng quản lấy thánh chỉ chuyển đến cho Bùi Diễm, cười nói: "Thánh thượng đối với Bùi tướng thật sự ân thưởng cực kỳ, Bùi Tướng xin đừng phụ lòng thánh ân mới được."
Bùi Diễm hai tay tiếp lấy vật được ban tặng, đưa vào chính đường, lại vội vã bước ra.
Ngô tổng quản chắp tay nói: "Trong cung bận nhiều việc, tới đây cáo từ!"
Bùi Diễm vốn qua lại thân thiết với Ngô tổng quản, vội nói: "Ta tiễn công công."
Hai người nhìn nhau cười một cái, đang muốn nhấc chân bước đi, ngoài sân âm thanh cao vút tận tầng mây của người tiếp khách: "Vệ đại nhân chỉ huy sứ Quang Minh Ty đến!"
Giang Từ luôn lẽo đẽo theo sau Bùi Diễm, thấy người kia vẫn chưa hiện thân, tâm thần hơi bất định. Bỗng nghe thấy người tiếp khách báo Vệ Tam Lang giá đáo, tinh thần chấn động, vội duỗi cổ nhìn ra cổng chính viện.
Lúc này Bùi Diễm chắn ở trước người nàng, hắn lại cao hơn nàng rất nhiều, nàng chỉ đành bước sang phải hai bước, trong lòng chờ đợi nhìn thấy vị như "Phượng hoàng" nổi danh kinh đô Vệ Chiêu Vệ Tam Lang.
Đang lúc duỗi dài cổ đối mặt nhìn, nàng chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh hơi khác thường, nhịn không được nghiêng đầu nhìn thử. Chỉ thấy mọi người trong sân đều nín lặng, nhìn không chớp mắt về phía cửa cổng, trên đài cổ nhạc đều dừng, hí khúc tạm ngừng. Nhất thời trong sân lặng ngắt như tờ, thần sắc trên mặt mọi người đều mang theo mấy phần chờ đợi, mấy phần hưng phấn, lại xen lẫn mấy phần khinh thường, mấy phần sợ hãi, mơ hồ khó nói.
Giang Từ tặc lưỡi ngạc nhiên trong lòng, song nghe thấy tiếng cười quen thuộc bên tai: "Vệ Chiêu đến trễ, Thiếu Quân đừng trách!"
Giang Từ đang xoay đầu nhìn về cửa sân, bị âm thanh như ác mộng này làm giật thót rùng mình, nhẹ vang lên tiếng "Rắc rắc", cổ đau kịch liệt, nhất định đã bị trật cổ rồi.
Nàng cuối cùng cũng duy trì một phần tỉnh táo, không có kinh hô ra tiếng, cứng rắn xoay thẳng đầu, bỗng giữa gáy đau nhói, khống chế tim đang nhảy điên cuồng để tránh bị Bùi Diễm nghe ra manh mối.
Cơn đau đớn và chấn kinh khiến ánh mắt Giang Từ hơi có chút mơ hồ, một lát sau mới thấy một bóng dáng màu trắng dưới ánh nến rực rỡ lướt qua bước vào sân chính.
Người đó chậm rãi đi đến, ánh nến chiếu lên khiến cả người y đẹp như quan ngọc, sáng như tuyết liên.
Mái tóc dài như sa tanh đen chỉ dùng một cây trâm bích ngọc nhẹ nhàng cài lên, dưới mái tóc đen như cẩm thạch, làn da như băng hàn, lông mày như mực, sống mũi cao thẳng, môi như đào yêu. Nhưng điều khiến mọi người đều không thể rời mắt đi chính là đôi mắt sáng ngời như bảo thạch đen, trong lúc đảo mắt ẩn ẩn sinh ra dáng vẻ quyến rũ, khuấy động tâm hồn của những người đang ngóng nhìn.
Y từ cửa sân viện bước tới gần, tà áo trắng tung bay trong gió. Áo trắng quét qua khiến y thánh thiện giống như thiên thần , nhưng y phục bay phấp phới như ngọn lửa bùng cháy, giống như tu la từ trong vùng đất ma quỷ bước ra. Gió đêm chợt mạnh mẽ, cuốn bay mấy đóa hoa cúc đỏ, lao vào ống tay áo của y không khác gì hồng yêu chợt nở ra trên đồng tuyết trắng, quyến rũ khó nói thành lời. Trong khoảnh khắc này, người trong sân đều âm thầm hít một hơi khí lạnh, lại yên tĩnh không tiếng động.
Y như hiểu suy nghĩ của mọi người, bước chân dừng lại, sóng mắt quét một vòng, lãnh liệt như tuyết mà làm đa số người ở trong sân im phăng phắc rũ đầu xuống.
Bùi Diễm cười bước lên trước nghênh đón nói: "Tam Lang chịu nể mặt ta, Bùi Diễm thực sự rất vinh hạnh."
Ngô tổng quản bước đến khom eo hành lễ với Vệ Chiêu, Vệ Chiêu hơi gật đầu, Ngô tổng quản lại chắp tay chào Bùi Diễm, đi ra khỏi sân viện.
Khỏe miệng Vệ Chiêu ngậm ý cười, ánh mắt như có ý như vô ý lướt qua Giang Từ sau lưng Bùi Diễm, nói: "Thiếu Quân làm thọ yến cho mẫu thân, Vệ Chiêu có lý nào không đến, chỉ vì một chút chuyện nhỏ trì hoãn nên đến trễ một khắc, Thiếu Quân đừng trách."
Bùi Diễm liền đáp lại: "Nào dám", hơi hơi nghiêng người, dẫn Vệ Chiêu vào sảnh chính. Trong lúc xoay người, nhìn về Giang Từ đằng sau, khuôn mặt Giang Từ không có biểu tình, theo hắn và Vệ Chiêu đi vào chính sảnh.
Vệ Chiêu vừa mới bước chân vào chính sảnh, Trang Vương đã cười đứng lên: "Tam Lang ngồi bên cạnh ta này." Tĩnh Vương hơi cau mày, nháy mắt lại giãn ra. Trên khuôn mặt tròn vo của Thái Tử từ đầu đến cuối vẫn treo lên nụ cười mỉm thân thiết, Vệ Chiêu vẫn chưa hành lễ với thái tử, hắn cũng vẫn hồ đồ không tức giận.
Vệ Chiêu vừa muốn ngồi xuống, một người ngồi ở đây lại bất thình lình đứng lên, hừ nhẹ một tiếng ra sức phất tay áo đi đến bàn bên cạnh. Trang Vương hơi xấu hổ, sóng mắt Vệ Chiêu quét qua, khóe miệng cong lên một nụ cười đẹp mà tà ác, ngồi xuống nói: "Một bình giấm Hà Tây ở bàn này đi rồi trái lại cũng thoải mái."
Bùi Diễm nhìn người phất tay áo rời đi chính là Long đồ các đại học sĩ Ân Sĩ Lâm, người ở Hà Tây, người này là trụ cột vững chắc trong phái thanh lưu, tuy không có thực quyền, nhưng nổi tiếng cả triều đình lẫn dân gian, uy tín rất cao. Sau đó nhìn đến Vệ Chiêu bên cạnh, cầm lấy bình rượu, giúp Vệ Chiêu đổ đầy ly rượu trước mặt, cười nói: "Mọi người đều nói Tam Lang đến mới khai tiệc, Tam Lang đến trễ phải tự phạt ba ly!"
Vệ Chiêu dựa vào lưng ghế, liếc xéo Bùi Diễm, ánh sáng trong mắt lấp lánh lưu chuyển: "Xem ra Thiếu Quân tối nay nếu không chuốc say ta là không được, ta có thể uống nhưng chúng ta dù sao cũng phải qua kính thánh thượng trước mới được."
Bùi Diễm vỗ vỗ đầu, vội đi nhanh đến bên cạnh thái tử, mời thái tử rồi chỗ. Chúng quan khách ào ào đứng lên, nâng ly kính Thánh thượng vạn tuế từ xa, lại kính Thái Tử vĩnh khang, Bùi Diễm lần nữa gửi lời cảm tạ, mọi người ồn ào chắp tay quay về ngồi xuống. Người hầu như thoi đưa bày biện thức ăn thịnh soạn nóng hầm hập lên bàn rượu, trên đài hát cũng bắt đầu thổi tiêu khúc lại, trong sân vang lên tiếng hoan hô, yến tiệc linh đình, thọ thần của Tướng phủ lúc này chính thức bắt đầu.
Giang Từ đứng sau lưng Bùi Diễm, thỉnh thoảng nhìn Vệ Chiêu đang ngồi bên cạnh hắn.
Lúc này, nàng đứng y ngồi, nàng vừa hay nhìn thấy bên sườn mặt tuấn tú tuyệt mỹ của y. Trong lúc y vừa nghiêng đầu cúi xuống, lông mi dài hơi run rẩy, trong đôi con ngươi chói mắt đang nhấp nháy là tia sáng phức tạp, hoặc cười nhạt hoặc mỉa mai hoặc kiêu ngạo hoặc nhu mỹ. Ngẫu nhiên, ánh mắt lành lạnh quét qua mọi người đang ngồi, để lộ ra một loại mất hứng sâu sắc và tàn khốc.
Giang Từ bỗng cảm thấy giống như lại quay về tối hôm đó trên cây đại thụ trước sơn trang Trường Phong, tối đó, trong lúc sứ thần Hoàn Quốc tường thuật chuyện xưa của Nguyệt Lạc, tiếng cười của y lạnh lẽo thống khổ. Rốt cuộc đâu mới là con người chân thật của y? Là sát thủ điên cuồng cay độc hay là chỉ huy sứ Quang Minh Ty Vệ Chiêu Vệ Tam lang thanh thế hiển hách trước mắt?
Nàng vốn dĩ vẫn gửi hy vọng giáo chủ Minh Nguyệt giáo là một quan lại nho nhỏ, xem có thể để Bùi Diễm tìm cách bắt hắn buộc lấy ra thuốc giải hay không. Nhưng tuyệt đối không ngờ được, người luôn dùng thủ đoạn hiểm độc với mình, giáo chủ Minh Nguyệt Giáo khiến Bùi Diễm muốn bắt được nhanh chóng lại là Vệ Tam Lang, "Phượng hoàng" trong truyền thuyết.
Nhìn thái độ Bùi Diễm và mọi người đối với y, liền biết quyền thế của y cực lớn, bản thân dù cho xác nhận y là giáo chủ Minh Nguyệt Giáo, nhưng trong trường hợp không có bằng chứng khác, Bùi Diễm có thể đối phó được với y sao? Nếu như trong một tháng không thể lấy ra bằng chứng khác, bản thân làm sao mới có thể bảo hộ được tính mệnh?
Chỉ là, y đã là người có quyền thế, là nhân tài, vì sao lại có thân phận đó, muốn làm những việc quyết liệt này nhỉ? Y bên ngoài tú mỹ vô song, sau lưng khuôn mặt yêu mị cô độc, đang ẩn giấu nỗi oán hận và thê lương như thế nào?
Trong bữa tiệc huyên náo tiếng cười lớn, chính là Bùi Diễm thua tửu lệnh, bị Trang Vương giữ chặt tay phải ép rót ba ly, hắn vừa cười vừa cắm một hoa cúc tím ở bên tai: "Hôm nay bị rơi vào bẫy của Vương gia, phải làm người cắm hoa này lên."
Thái tử vỗ bàn cười nói: "Cắm rất đẹp, Thiếu Quân đừng làm người phá hoại hoa, hoa tươi của các vị đại gia trong kinh này còn đang chờ Thiếu Quân đến hái đó."
Mọi người nghe thái tử ngôn ngữ tùy tiện, trong lòng khinh thường trên mặt lại đều phụ họa. Bùi Diễm chỉ Vệ Chiêu cười nói: "Tam lang cũng nên bị phạt, chính tôi thấy y âm thầm thay đổi thẻ lệnh với Trang Vương, nhưng lại không bắt được tận tay, trái lại chịu thiệt phải uống ba ly này!"
Vệ Chiêu chỉ nghiêng người, khóe miệng khẽ cong, lại không nói chuyện.
Khuôn mặt Trang Vương nghiêm túc nói: "Thiếu Quân vu oan ta và Tam Lang làm trò quỷ, càng nên phạt!"
Bùi Diễm càng thêm hào hứng: "Chuyện này tôi không muốn tìm đến hoa viên cũng không được. Nhưng mà đào tương trong tay ai?"
Hữu Tướng Đào Hành Đức cười một cái, mở thẻ lệnh trong tay ra: "Chỗ của ta là đường đá, Thiếu Quân đi đường quanh co âm u tuy nhiên không thể tìm đến hoa viên, lại phạt ba ly!"
Trang Vương cười lớn, lại rót cho Bùi Diễm ba ly, Bùi Diễm đành chịu chỉ đành uống cạn ly rượu. Lại thỉnh thoảng có quan viên qua đây kính hắn rượu, hắn dần cảm thấy hơi khô nóng, kéo vạt áo hơi lỏng một chút, dưới ánh nến chiếu xuống, giữa cổ hắn hơi nổi lên màu đỏ nhạt, tôn lên đôi mắt đen sáng bừng bừng ý cười, ngồi bên cạnh Vệ Chiêu, cả hai đều phong thần tuấn lãng khó phân cao thấp, làm tầm nhìn của đại đa số người trong sân thỉnh thoảng quét về phía bàn này.
Bán nguyệt dần cao, rượu mừng đoán lệnh tiếng cười đùa ồn ào lần lượt dần tán đi trong tai của Giang Từ, nàng rõ ràng nghe được tiếng đàn nguyệt truyền đến từ góc đài kịch trong sân, sau một khúc dạo đầu, tiếng ca Tố Yên dịu dàng truyền đến, nàng hát một khúc <Mãn Đường Hốt>
Giàng Từ nhìn lên đài kịch, Tố Yên đang mặc hí phục đỏ, dung nhan trang điểm mỹ mạo, hòa vào cùng tiếng trống tiếng đàn vui tai, ca từ chúc mừng, vốn nên là vui vẻ không gì so sánh. Nhưng Giang Từ lại thấy trên mặt nàng ta lướt qua một cười mỉa mai, phảng phất nàng ở trên cao nhìn xuống sân vườn tràn đầy phú quý, chế giễu một cách lạnh lùng cả sảnh đường tràn đầy ngọc ngà.
Tầm mắt Giang Từ lại quay về nhìn Bùi Diễm và Vệ Chiêu đằng trước, một người cười như gió xuân, một người đẹp như liễu xuân, liễu theo gió mà đung đua, gió thổi đung đưa cành liễu, rốt cuộc là gió lay động liễu hay là liễu quấy động gió? Nhưng mà, tất cả những thứ này có liên quan gì với bản thân chứ?
Giang Từ im lặng đứng, lần đầu tiên trong đời, nàng đối với hí khúc, đối với tiệc rượu đều cảm thấy vô vị.
Bùi Dương đi lại gần, cúi xuống bên tai Bùi Diễm nói mấy câu nho nhỏ, Bùi Diễm như là kinh ngạc, ngẩng đầu lên. Bùi Dương lại giấu diếm tay phải đưa đến trước mặt Bùi Diễm, Bùi Diễm cúi đầu xuống nhìn, bỗng nhiên đứng lên.
Hắn chạy đi mấy bước, rồi dừng lại, xoay người hành lễ với Thái tử nói: "Thái tử điện hạ, thần xin lỗi không tiếp được một lúc."
Mọi người kinh ngạc không thôi, không biết phát sinh ra chuyện gì, đều mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn Bùi Diễm, ngay cả những khách quan ngồi ở chỗ khác xa cũng ào ào nhìn về chính sảnh.
Bùi Diễm lại như nhìn mà không thấy, bước lớn đi ra ngoài sân. Giang Tư nghi hoặc một trận, nhớ tới hắn trước đó có phân phó tối nay phải bám gót bên cạnh hắn, không được rời xa hắn nửa bước, liền nhấc chân đi theo.
Nàng đi ngang qua Vệ Chiêu bên cạnh, Vệ Chiêu đúng lúc nhặt lấy đóa hoa cúc tím mà lúc nãy Bùi Diễm cắm lên. Khuôn mặt hắn tà mị như cười như không, đột nhiên kình phong nổi lên trong lòng bàn tay, cuốn đóa hoa cúc kia bay lên, bay đến trước mặt Giang Từ.
Giang Từ ngây ngẩn, đóa hoa cúc tím trong không trung bỗng nhiên tiến tới, cánh hoa rải rác từ từ bay xuống, hệt như lưu hỏa trong địa ngục, khảm (cài, gắn) thẳng vào trong đáy lòng nàng.
Giang Từ ép hoảng sợ trong lòng xuống, không dám lại nhìn về phía Vệ Chiêu, nhanh bước theo ra cửa phủ. Chỉ thấy Bùi Diễm đang lệnh Bùi Dương dẫn tất cả tùy tùng trước cửa phủ lui vào trong phủ. Không qua bao lâu, trước cửa phủ chỉ còn lại hai người là hắn và bản thân, với một cổ xe ngựa xa hoa đang yên tĩnh dừng trên con đường lớn trước cửa phủ.
Bùi Diễm quay đầu nhìn nhìn Giang Từ, hoài nghi một lúc rồi nhanh bước xuống bậc thềm, đi nhanh đến trước xe ngựa, khe khẽ nói mấy câu.
Rèm xe được vén nhẹ lên, Giang Từ nghiêng đầu muốn nhìn rõ bên trong xe ngựa là nhân vật nào, không ngờ được ảnh hưởng lên cổ, đau đến nhe răng trợn mắt. Bùi Diễm cúi người tiến lên, cùng với người trong xe ngựa nói chuyện với nhau mấy câu bằng âm thanh cực nhỏ. Người đánh xe ngựa nhảy xuống, đưa roi ngựa qua cho Bùi Diễm. Tay Bùi Diễm chụp lấy dây cương màu đen, lại vội vàng đánh xe ngựa đi theo hướng cửa đông tướng phủ.
Trong lòng Giang Từ kinh ngạc nghi ngờ, cũng vội đi theo. Bùi Diễm nhìn thấy nàng đi theo, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng mấy cái, cuối cùng không lên tiếng. Không qua bao lâu, xe ngựa đi đến cửa phía đông của tướng phủ, Bùi Diễm dừng xe ngựa lại, xoay người cong eo vén nhẹ rèm xe, một người bước xuống xe.
Lúc này, tùy tùng trước cửa trướng phủ đã đi hết, hoàn toàn không có ánh nến. Trong bóng đêm, Giang Từ nhìn không rõ diện mạo của người kia, chỉ thấy thân hình của hắn khá cao, tư thế thỉnh thoảng có một luồng khí thế ung dung và uy nghiêm không nói nên lời.
Bùi Diễm đi trước dẫn đường, mang theo người kia hướng vào trong phủ mà đi, cả hai không nói chuyện. Giang Từ thấy Bùi Diễm không nói bắt mình rời đi, cũng chỉ đành đi theo sau lưng hai người, men theo hành lang đi qua đông viện, xuyên qua đường hoa, bước xuống cầu cong, không lâu sau, đến trước một cánh cổng tròn (cửa Nguyệt Động).
Bên cạnh cửa Nguyệt Động treo một chiếc đèn lồng, Giang Từ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cửa Nguyệt Động có hai chữ viết theo thể chữ Hành thư - Điệp Viên.
Lúc này ánh sáng đèn chiếu xuống, Giang Từ cũng nhìn thấy rõ người kia đang mặc áo trường bào màu tím sẫm. Lưng hắn đối diện với Giang Từ, chắp tay đứng trước cửa sân, ngóng nhìn hai chữ "Điệp viên" thật lâu, khe khẽ thở dài một hơi.
Bùi Diễm khoanh tay đứng một bên, nhẹ giọng nói: "Chính là nơi này."
Người mặc trường bào màu tím im lặng một lúc, nói: "Đi trước dẫn đường."
Bùi Diễm trả lời "Vâng", dẫn người kia bước vào trong sân, Giang Từ vẫn đi theo như cũ.
Trong sân, hương hoa cúc tràn đầy, hoa tử đằng mát dịu. Ba người băng qua một con đường hành lang dài thật dài, đến trước cửa phòng chính.
Bùi Diễm cong eo nói: "Tôi đi bẩm báo trước đã."
Người mặc áo bào tím khẽ ừ một tiếng, Bùi Diễm quét mắt qua Giang Từ, bước vào phòng mà đi. Không quá lâu, trong phòng hơn mười tỳ nữ lui ra, đều cúi thấp đầu bước nhanh ra khỏi cổng viện.
Bùi Diễm bước ra cửa phòng chính, âm thanh vui mừng nói: "Mẫu thân mời ngài đi vào."
Người mặc áo bào tím im lặng một lúc, nói: "Ngươi ở bên ngoài viện chờ." Nói xong chầm chậm bước vào phòng.
Đợi người mặc áo bào tím bước vào phòng, âm thanh tiếng bước chân từ từ tán đi, Bùi Diễm dẫn theo Giang Từ nhẹ bước lui ra Điệp Viên.
Giang Từ đi theo Bùi Diễm ra khỏi Điệp Viên, tới bên cạnh một hồ sen ở bên ngoài viện thì dừng lại.
Lúc này, ánh trăng sáng mờ ảo, sao sáng nhàn nhạt, bên cạnh hồ sen tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có gió đêm ngẫu nhiên truyền tới âm thanh sáo trúc ca vũ mừng vui náo nhiệt ở chính viện. Bùi Diễm chắp tay đứng, ngóng nhìn đầm sen khô trước mặt rất lâu, im lặng không nói.
Vạt áo của hắn hơi lỏng lẻo như cũ, ánh trăng rải khắp nơi, có thể nhìn thấy được sắc đỏ do men say. Qua một khắc, hắn vẫn cảm thấy chếch choáng say, lại kéo vạt áo lỏng một chút, ngồi xuống một khối đá lớn bên cạnh hồ sen.
Giang Từ cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng thấy Bùi Diễm lúc này và hắn bất kỳ lúc nào trước đây khác nhau quá lớn. Chỉ nhìn thấy thần sắc nghiêm túc, mặt trầm như nước, hoàn toàn không có sự ấm áp nhã nhặn, chu toàn hoạt bát của những ngày trước.
Ở chính viện bên kia lại bay đến một trận tiếng cười nói, như có như không, Bùi Diễm đột nhiên cười lạnh, tay phải bóp chặt, dùng lực nện lên trên khối đá, Giang Từ kinh hãi run cầm cập.
Bùi Diễm như mới nhận ra bên cạnh bản thân còn có người khác, xoay đầu qua nhìn Giang Từ một cái. Gió đêm thổi qua, Giang Từ ngửi thấy một luồng hơi rượu nồng nàn, biết hắn bị chúng quan khách kính rượu quá nhiều trước đó, lúc này gió thổi qua một hơi, sợ là đã say rồi.
Thấy chỉ có một mình ở bên cạnh hắn, Giang Từ không khỏi có hơi sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Tướng gia, hay là ta đi tìm người nấu chút canh giải rượu nha?"
Bùi Diễm nhìn chằm chằm nàng một lúc, trong mắt như có hơi mê ly, thật lâu mới xoay đầu đi, lại qua một lúc, hắn vỗ vỗ hòn đá bên cạnh.
Giang Từ sửng sốt một chút, mãi mới hiểu được ý của Bùi Diễm. Lúc này hai người đơn độc tiếp xúc, nàng không dám xung đột với hắn giống như lúc trước, nghi ngờ một lúc, từ từ dịch chuyển đến bên cạnh hắn ngồi xuống. Chỉ thấy đêm nay tất cả cực kỳ kỳ lạ, thậm chí to gan như nàng, tim cũng nhảy bang bang.
Bùi Diễm ngẩng mặt nhìn mặt trăng lạnh trên bầu trời đêm, muôn vàn vì sao, hơi thở ngày càng nặng, đột nhiên hỏi: "Cô nương là cô nhi?"
Giang Từ cúi đầu nói: "Phải"
"Là sư phụ cô nương mang về nuôi lớn?"
"Phải."
"Sư phụ đối xử với cô nương có tốt không? Có thường xuyên la mắng, đánh hoặc là không quản có cố gắng bao nhiêu cũng không quan tâm đến cô nương?"
Giang Từ vì một loạt câu hỏi liên tiếp của hắn mà khiến cho tình cảm nhớ nhung sư phụ nổi lên, nàng ngẩng đầu nhìn vào đầm sen khô trước mặt, nhìn sương đêm bao phủ lên trên hồ sen, lắc đầu nói: "Sư phụ ta đối với ta rất tốt, chưa từng đánh ta mắng ta, cũng chưa từng không quan tâm đến ta. Sư phụ luôn xem ta như con gái thân sinh, ta trước năm mười tuổi đều là sư phụ ôm ở trong ngực mà ngủ."
Nhớ tới sư phụ buông tay mà đi, nhớ tới Đặng Gia trại ấm áp và sư tỷ đang thấp thỏm cho mình, lời nói của Giang Từ càng lúc càng thấp, cuối cùng hơi nghẹn ngào.
Bùi Diễm im lặng lắng nghe, lại xoay đầu nhìn Giang Từ thấy trong mắt nàng ẩn ẩn có nước mắt, thân hình hơi ngửa ra sau, ha ha cười một tiếng: "Khóc cái gì, mệnh của cô nương tốt như vậy, nên cười mới đúng. Cô nương có biết trên thế gian này có người vừa sinh ra thì chưa từng được phụ thân ôm, chưa được mẫu thân đau xót, càng không có người sư phụ tốt như vậy giống như cô nương."
Giang Từ thì thầm nói: "Nhưng mà sư phụ ta năm ngoái đã qua đời rồi."
Thân hình Bùi Diễm ngửa ra sau, nằm lên trên khối đá, nhắm hai mắt lại nhẹ giọng nói: "Chết rồi cũng tốt, chết rồi thì không có nhiều phiền não nhiều như vậy."
Giang Từ phẫn nộ hừ nhẹ một tiếng.
Hai tay Bùi Diễm che phủ hai má, đột nhiên xoa vài cái, ậm ừ nói: "Ngươi đừng tức giận, nhân sinh trên đời này, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Chỉ sợ là không biết vì sao được sinh ra, vì sao đau khổ, lại vì sao mà chết."
Giang Từ trong lúc đang cảm thấy đau thương, cũng không nghe rõ ý tứ của Bùi Diễm, thêm nữa hành động lời nói của Bùi Diễm tối nay quá kỳ quặc, nên không tiếp lời của hắn.
Bùi Diễm nằm trên tảng đá, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hồi lâu mới nói: "Cô nương thật sự không biết cha mẹ thân sinh của mình là người nào sao?"
Giang Từ lắc đầu: "Không biết, sư phụ cũng không biết. Nếu như biết, bà trước khi chết nhất định sẽ nói cho ta biết."
"Vậy cô nương có hay nghĩ cha mẹ thân sinh của mình rốt cuộc là ai không?"
Giang Từ im lặng một lúc, hơi mỉm cười: "Không nghĩ."
"Vì sao?" Bùi Diễm ngồi lên.
Giang Từ không hề nhìn hắn, mà nhìn về phía xa, khẽ nói: "Nghĩ thì có tác dụng gì, dù sao thì cũng không tìm được bọn họ. Sư phụ đã từng nói với ta, ta cũng không phải là vì bọn họ mà sống, ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của chính mình là được rồi."
Bùi Diễm cứng người, rất lâu mới cười cười: "Cô nương trái lại nghĩ rất thoáng, có một số người nghĩ vấn đề này nghĩ đến hơn mười năm cũng không rõ ràng được như cô nương."
Giang Từ càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, biết Bùi Diễm say rượu, lúc này xung quanh lại không có người khác, nàng hết lần này đến lần khác bị hắn bắt nạt, không dám quá phận tiếp cận với hắn, hơi di chuyển thân hình ra xa một chút.
Bùi Diễm không nhận ra, giống như đang nói với nàng lại giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình: "Cô nương nói, một người sau khi sinh ra vì một mục tiêu hư vô mà nỗ lực sống, sống hơn hai mươi năm đến cuối cùng mới phát hiện mục tiêu này là giả. Cô nương nói xem, người này có đáng thương hay không?"
Giang Từ không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Ai vậy? Cũng hơi đáng thương đó."
Bùi Diễm sửng sốt, trong chớp mắt nằm xuống tảng đá cười lớn, sau khi cười xong hai tay lại phủ lên trên mặt, không nói chuyện nữa.
Giang Từ dần dần hơi hiểu được, nhìn Bùi Diễm đang nằm trên tảng đá, trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ như liễu khác, hai người này bên ngoài chói lọi rực rỡ, ẩn giấu bao nhiêu bí mật không để người khác biết chứ?
Qua một lúc, ở chính viện lại bay đến một trận tiếng cười nói còn kèm lẫn theo tiếng nhạc đàn. Bùi Diễm giống như là kinh ngạc bất thình lình ngồi dậy.
HẾTCHƯƠNG 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro