CHƯƠNG 2: BÙI DIỄM MINH CHỦ
Quần hùng hoan hô một trận, đồng thời nhìn về con đường đất trước sơn trang, trong đêm tối ảm đạm hơn mười người vững vàng chạy tới.
Giang Từ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đang đi đầu tiên, tà áo xanh phấp phới, dải lụa thắt lưng giữa eo được trang trí bằng vòng cẩm thạch ngọc bích, thân hình cao lớn mảnh khảnh, dung nhan thanh tuấn, mắt như sao sáng, phong thái bình tĩnh ưu nhã, thần thanh khí sảng.
Hắn dần dần đi đến gần, nhìn mọi người mỉm cười, ánh mắt không hề ở trên người nào dừng lại, mọi người lại đều cảm thấy hắn đang chào hỏi với bản thân, tức khắc xung quanh nổi lên tiếng "Minh chủ", "Hầu gia", "Tướng gia" .
Hắn đi đến trước trang tay áo dài nhẹ lướt, hướng Dịch Hàn hành lễ nói: "Dịch đường chủ, Bùi mỗ vì có việc quan trọng trì hoãn, đến trễ một bước, vẫn mong được Dịch đường chủ thứ lỗi."
Dịch Hàn vốn đứng đối diện cửa trang, thời điểm Bùi Diễm xuất hiện lặng lẽ nghiêng thân. Lúc này Bùi Diễm bước lên trước hành lễ hắn lại một lần nữa nghiêng người, cảm thấy Bùi Diễm đặt chân vái chào khiến động tác nghiêng người của bản thân rõ ràng hơi hà khắc, không ung dung thoải mái.
Trong lòng Dịch Hàn ngầm cảnh giác, biết người trước mắt tuy còn trẻ, tu vi võ học lại thắng được cha của mình. Dịch Hàn hơi mỉm cười, chân phải nhẹ nhàng đạp về phía sau một bước nhỏ, mượn thế chắp tay: "Bùi minh chủ khách khí rồi."
"Dịch đường chủ khách khí." Bùi Diễm cười nói: "Bùi mỗ chuyện nhỏ quấn thân, mấy ngày nay đang bận cùng sứ giả quý quốc thương lượng trao đổi về hòa ước hữu nghị. Trùng hợp gặp sứ giả quý quốc Kim Hữu Lang muốn đến trước nhìn xem cuộc chiến của đường chủ và Bùi mỗ, trên đường hơi nán lại, vẫn mong đường chủ tha thứ."
Dịch Hàn đồng tử co thắt mãnh liệt. Lúc này, mấy người phía sau Bùi Diễm chạy đến dưới ánh sáng, trong đó một người mặc áo bào lụa đơn giản, khuôn mặt gầy gò, tầm mắt chạm với ánh mắt Dịch Hàn, gật đầu mỉm cười nhưng không nói chuyện. Nô bộc mang ghế lớn ra từ sớm, vài vị sứ giả của Hoàn Quốc ào ào ngồi xuống.
Trên cây, Giang Từ hơi ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn người kia bên cạnh nàng.
Người kia không còn cách nào, chỉ có thể lại nói: "Danh vị của Dịch Hàn là đường chủ Nhất Phẩm đường, thật ra là nhân vật trọng yếu ủng hộ nhị hoàng tử của Hoàn quốc, mà Kim Hữu Lang này lại là thân tín của thái tử Hoàn Quốc, nội chính Hoàn quốc phức tạp hay thay đổi cùng với triều ta không thua kém." Y khẽ hừ một tiếng: "Bùi Diễm quả nhiên tâm cơ thâm trầm, thận trọng từng bước. Chuyện xưa, ân nghĩa, kẻ thù chính trị, để có thể nhiễu loạn tâm thần của Dịch Hàn, hắn đều sử dụng toàn bộ, khâm phục, khâm phục!"
Ánh mắt Giang Từ ngừng lại trên người Bùi Diễm đang hàn huyên hỏi thăm thân thiết có lễ với các vị chưởng môn. Tấm tắc ra tiếng: "Tốt — Kiếm Đỉnh Hầu, ngược lại không uổng thanh danh của hắn."
Người kia dựa vào trên thân cây khô, thả lỏng cơ thể, hừ lạnh một tiếng: " Bùi Diễm nổi danh lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn, cô nương cũng đừng bị vẻ đẹp bên ngoài của hắn làm cho mê muội."
Giang Từ châm biếm lại, nói: "Ngươi cũng là người vẻ ngoài đẹp, có một trái tim tàn nhẫn, sao không biết xấu hổ nói người khác?"
Trong lúc hai người đang tranh cãi, hỗn loạn trước sơn trang đã ổn định, mọi người đều ngồi xuống, nơi đó chỉ còn vẻn vẹn Bùi Diễm và Dịch Hàn chắp tay mà đứng.
Bùi Diễm khóe miệng vẫn hàm ý cười, tiếp nhận trường kiếm do tùy tùng đưa qua, khoan thai nói: "Dịch đường chủ, mời chỉ giáo!"
Dịch Hàn cũng không đáp lời, trùng hợp một trận gió đêm cuốn tới, trường sam của hắn ta theo gió mà phồng lên, vang lên tiếng phần phật. Người người nhìn không chớp mắt, khẩn trương đợi nhìn trận đối đầu của hai cao thủ có quan hệ đến thế cục của hai nước.
"Khoan đã!" âm thanh như băng tuyết lãnh liệt vang lên, Dịch Hàn ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tố Yên ôm đàn tỳ bà trong ngực đứng trước thân mình. Mọi người nhìn nàng ta một thân y phục hý kịch mỹ lệ, kiều diễm, trang điểm ăn mặc cầu kỳ, ở trong bóng đêm lại có một loại thê lương không nói thành lời, không nén nổi đáy lòng lạnh lẽo.
Tố Yên làn thu ba (sóng thu, thu ba, ánh mắt lóng lánh) trầm lắng, như buồn như giận, nhìn Dịch Hàn, đau thương mà nói: " Nhiều năm không gặp, Dịch gia có khỏe không?"
Dịch Hàn nheo mắt cười, thở nhẹ một tiếng, lại không đáp lời.
Tố Yên cười lạnh một tiếng: "Dịch gia năm đó phong thái vô cùng, miệng mồm lanh lợi, hôm nay sao lại thành bầu hồ lô rồi? Chỉ là Tố Yên hiện có một việc, nếu không nói cùng với Dịch gia trước khi quyết chiến thì không được, Tố Yên cũng không muốn đợi đến Dịch gia xuống hoàng tuyền vẫn không rõ chân tướng." Nàng nhẹ bước mấy bước nhỏ, đi đến bên Dịch Hàn nghiêng thân, dán lên bên tai hắn ta nhẹ giọng nói vài câu.
Dịch Hàn bất thình lình ngẩng đầu, sắc mặt lộ ra chấn kinh. Tố Yên lại dùng sức ném đàn tỳ bà đi, cười lớn nói: "Dịch Hàn, người phụ tỷ tỷ của ta, làm tỷ ấy nuốt hận mà ra đi. Tối nay, tỷ ấy đang dưới hoàng tuyền chờ gặp Hầu gia thanh toán hết nợ nần!" Trong tiếng cười khắc nghiệt, Tố Yên lướt qua mà đi xa.
Dịch Hàn đứng thẳng rất lâu, áp sóng lớn cuồn cuộn ngất trời xuống đáy tim, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Bùi Diễm đang ngậm cười nhìn mình. Nụ cười nhìn thân thiết, nhưng trong ánh mắt đó lại lạnh như băng tuyết, lạnh như lưỡi đao sắc bén.
Dịch Hàn chung quy cũng là nhất đại cao thủ, cố gắng quên đi sự việc Tố Yên vừa nói lúc nãy, cũng không nói nhiều, khí truyền tận trời, Thu Thủy kiếm hơi chém ngang, nổ tung một chùm tia sáng rực rỡ, thân hình bất chợt lắc nhanh tấn công Bùi Diễm.
Bùi Diễm thân hình nhẹ như lông chim nhạn, bỗng chốc tung bay ra sau, trường kiếm trong tay giương lên hào quang dồn dập, chống lại một kiếm như tia chớp của Dịch Hàn.
Một tiếng leng keng, hoa quang bùng nổ, Bùi Diễm mượn lực thối lui, như chim lớn nhanh nhẹn bay ra sau. Dịch Hàn đuổi kịp, Thu Thủy kiếm trong tay như sóng từ dưới đâm lên, lại thẳng góc tấn công trước ngực Bùi Diễm.
Mũi kiếm chưa đến, kiếm phong gào rít, Bùi Diễm biết không thể cố chấp đâm tới, ở trên không trung lách mình né tránh, dùng lui mà tiến, dưới chân liên hoàn đạp xuống vô số bước, dưới tia sáng của kiếm Dịch Hàn, đá thẳng vào hai huyệt Đàm Trung và Tử Cống trước ngực.
Dịch Hàn hạ eo mã tọa, cổ tay hạ xuống, kiếm đao vạch hướng chân trái Bùi Diễm.
Chân trái Bùi Diễm đột nhiên xoay chuyển, đạp lên thân Thu Thủy kiếm, mượn lực tung bay, thân hình trên không trung xoay chuyển vô số vòng, giống như chim hạc xông lên chín tầng trời, tránh né được kiếm khí ầm ầm chém tới của Dịch Hàn.
Dưới ánh trăng, một xám một xanh hai thân ảnh đan xen lượn vòng, bóng xám như hạc kêu trên trời xanh, bóng xanh như tinh sao vụt sáng. Dịch Hàn kiếm thế ác liệt nổi bật, uy thế tràn đầy, Bùi Diễm trong trẻo mộc mạc như mang theo một loại khí chất điềm đạm, ẩn ẩn làm người cảm thấy trong đó có một loại điều khiển thiên quân vạn mã, khí độ ung dung tự nhiên.
Qua mấy chiêu, Dịch Hàn bỗng hô lên một tiếng, ánh sáng kiếm đột nhiên hừng hực, người kiếm hợp nhất, giống như vượt sóng, lao nhảy vọt vào trong không trung hướng tới Bùi Diễm vẫn chưa rơi xuống đất.
Bùi Diễm hô hấp không thông như chìm nổi trong sóng to gió lớn. Cảm thấy kiếm thế của Dịch Hàn ác liệt tột cùng, lại không thiếu sự linh động phiêu hốt (lay động linh động), thật là công thủ đầy đủ. Nhưng Bùi Diễm không hề kinh hoảng, trường kiếm đột nhiên chuyển kích mà quét, đánh ngang về phía Dịch Hàn.
Dịch Hàn nghe thấy mũi kiếm trong tay Bùi Diễm vang lên vù vù, biết thân bản thân có thể đâm thẳng vào trước ngực Bùi Diễm nhưng cũng không tránh được bị kiếm khí của Bùi Diễm chém ngang qua. Trong lòng thầm khen ngợi một chiêu này của Bùi Diễm nhìn như muốn lưỡng bại câu thương (cả hai đều thiệt hại), thực chất là tất nhiên muốn công kích, dấn bước vào chỗ hiểm mà như trên đất bằng.
Eo hắn vừa vặn, xông lên bầu trời, trường kiếm thoắt cái rời tay, ở trên không trung bay lượn một vòng, cuối cùng đâm vào sau lưng Bùi Diễm.
Bùi Diễm nghe được rõ ràng, biết không thể thu kiếm về ngăn chặn, chỉ có thể mượn thế quét phía trước bổ nhào về bên phải. Nhưng lại thấy Dịch Hàn như rắn hoa bổ nhào về con mồi, nhạy bén nhảy lên không trung tiếp lấy trường kiếm đâm thẳng xuống dưới. Giữa ánh chớp, kiếm khí đã xé ngang tại ống tay áo trước eo bản thân, nhìn thấy sắp đâm vào bên sườn phải.
Bùi Diễm từ nhỏ đã học võ, biết cuối cùng cũng có một ngày phải cùng Dịch Hàn quyết chiến. Hơn mười năm trước, hắn đã rời môn phái thâm nhập vào Nhất Phẩm Đường, mỗi lời nói mỗi hành động, nhất cử nhất động của Dịch Hàn rõ từng chân tơ kẽ tóc. Từ sớm đã điều tra Dịch Hàn thập phần tường tận. Sở trường của hắn là chiến thuật tâm lý chiến, nên mới mời Tố Yên đến, thuyết phục Liễu Phong ngụy tạo thư tín, lại kích động Kim Hữu Lang của Hoàn Quốc đến xem chiến, cố gắng chiếm được nhiều tiên cơ hơn.
Đang trong thời khắc sinh tử, hắn biết đã đến lúc sử dụng những nỗ lực trước đây đã làm. Giữa lúc thân hình di động, chân phải trên đất nhảy qua, đụng trúng đàn tỳ bà ở trên mặt đất mà Tố Yên ném xuống trước đó, dây đàn vang lên tiếng hỗn loạn. Dịch Hàn tâm thần run rẩy, đáy lòng lóe lên việc mà Tố Yên đã nói, hoảng hốt mũi kiếm rung chuyển, lướt qua sườn phải của Bùi Diễm cắm thẳng vào trong đất.
Bùi Diễm cấp tốc xoay người, ngón tay thon dài nắm chặt trường kiếm rung động kịch liệt, như có ánh quang đầy trời ngưng tụ trước thân.
Kiếm khí đột phá, chiếu ánh sáng lên hai mắt Dịch Hàn. Ánh mắt Dịch Hàn lóe lên, vừa rút ra Thu Thủy kiếm, trường kiếm trong tay Bùi Diễm đã như rồng bay phượng múa, ầm ầm mà đâm về đất trống bên người Dịch Hàn.
Bên cạnh chiến trường có người tinh mắt nhìn rõ ràng, trong lòng đang ngạc nhiên tại sao Bùi Diễm không nhân lúc Thu Thủy kiếm chưa rút ra mà đâm thẳng Dịch Hàn, mà lại đâm vào đất trống bên cạnh hắn ta. Nhưng nhìn thấy Dịch Hàn hoàn toàn đứng im không vững, thân hình giữa lúc lắc lư cấp tốc thu kiếm về bên thân, tiếng ầm bạo phát, hắn hừ lạnh một tiếng, nhẹ đạp một bước về phía bên trái.
Bùi Diễm thong thả thu kiếm, chắp tay mà đứng, hai mắt rực rỡ sức sống, ngậm cười mà nhìn Dịch Hàn, không hề mở lời.
Dịch Hàn đặt kiếm ngang sang một bên, trầm mặc đứng rất lâu, một vệt máu đỏ uốn lượn xuôi theo thanh kiếm chảy xuống, nhỏ giọt vào trong hoàng thổ (đất vàng).
Dịch Hàn lắc đầu: "Bùi Minh chủ đã dùng nhuần nhuyễn chiêu 'Dương đông kích tây', Dịch mỗ khâm phục!" Dịch Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu cười lớn, thanh âm Thu Thủy kiếm lao đi như rồng ngâm, như sao băng bắn thẳng lên thân cây liễu lớn bên hồ Bình Nguyệt, sâu đến không thấy chuôi kiếm, thân cây lắc lư dữ dội.
Bóng xám lóe động, thân hình hắn biến mất nơi cuối con đường, trong không trung truyền đến tiếng Dịch Hàn thê lương: "Thu Thủy kiếm đã gãy, Dịch Hàn không còn là người trong giang hồ nữa, Đa tạ Bùi minh chủ thành toàn!"
Quần hùng ngẩn ngơ trong phút chốc, tiếng reo hò bùng nổ như sấm, sứ giả Hoàn Quốc đã âm thầm cao hứng đối với sự thất bại của kẻ đối địch chính trị song lại thấy lúng túng, phất tay áo bỏ vào trong trang với sự hướng dẫn của nô bộc.
Trong tiếng hoan hô, Giang Từ quay đầu nhìn người bên cạnh: "Cha của Bùi Diễm chết trong tay của Dịch Hàn, hắn vì sao không lấy tính mạng của Dịch Hàn vậy?"
Y cười lạnh nói: "Dịch Hàn trước đây lấy thân phận đường chủ của Nhất Phẩm Đường đến khiêu chiến võ lâm Trung Nguyên, đại diện cho quân đội Hoàn Quốc. Dịch Hàn sẵn sàng vứt bỏ kiếm chịu thua, Bùi Diễm không thể giết Dịch Hàn, bằng không chính là tùy tiện hành sự rắp tâm kích động chiến tranh. Càng huống chi, Bùi Diễm vẫn muốn lưu lại tính mạng của Dịch Hàn, dẫn tới nội chiến trong Hoàn Quốc, Bùi Diễm làm sao vì mối thù giết cha đơn thuần mà làm loạn đại mưu. Ở trong lòng Bùi Diễm, thù giết cha vĩnh viễn không quan trọng bằng đạt được quyền lực!"
Giang Từ cười nói: "Ngươi thực sự rất hiểu Bùi Diễm."
Y không tiếp tục nói, tầm mắt ném về hướng thân ảnh ở trước trang ung dung trấn định đang chắp tay cười nói, ánh mắt dần dần mãnh liệt.
Một trận ồn ào náo động, Bùi Diễm bước lên bậc thang trước sơn trang, tay phải hơi đè xuống, toàn trường toàn bộ im lặng.
Trên khuôn mặt cười thập phần tao nhã, âm thanh không lớn, lại làm mỗi một người nghe rõ rõ ràng ràng: "Bùi Diễm bất tài, hổ thẹn nhận chức minh chủ nhiều năm lại không thể gánh vác chức vụ minh chủ, mấy năm gần đây lại càng vì bận rộn chính sự, thiếu trách nhiệm với công việc trong liên minh, thật là xin lỗi các vị đồng đạo, cũng không có mặt mũi lại đảm nhiệm chức vị minh chủ này nữa."
Mọi người đều không lường được Bùi Diễm vào lúc đánh bại Dịch Hàn nổi danh thiên hạ, uy danh và khí thế lên đến đỉnh điểm lại đột nhiên nói ra những lời này, nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Trên cây, người kia từ từ ngồi thẳng dậy. Giang Từ không khỏi liếc nhìn y. Lúc này, khuôn mặt cứng đờ của y ẩn giấu vào trong bóng của lá cây, chỉ thừa lại đôi con ngươi như tinh hà lóng lánh nhìn chằm chằm vào người trước sơn trang. Cả người tản phát ra một loại tàn khốc khát máu và tàn nhẫn, vẫn ẩn ẩn lộ ra sự mất hứng vạn sự vạn vật, hung ác muốn tiêu diệt nhanh chóng.
Lại nghe Bùi Diễm tiếp tục nói: "Hiện triều ta và Hoàn Quốc đình chiến, đệ tử nhậm chức trong quân đội ở các môn các phái đều có thể nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn, chính là cơ hội tốt nhất có thể chọn nhân tài lập năng lực của nhân sĩ võ lâm ta. Bùi mỗ bạo gan từ chức chức vụ võ lâm minh chủ, do các vị đồng đạo tự chọn nhân tài tài năng khác."
Không chờ mọi người phản ứng lại, hắn lại nói: "Ta cũng đã viết tấu thư cầu Thánh thượng ân chuẩn, từ giờ trở đi triều đình sẽ không ủy nhiệm chức minh chủ, cũng không can thiệp công việc của võ lâm nữa. Bùi mỗ tài sơ đức bạc, nhiều năm qua toàn dựa vào các vị hỗ trợ giúp đỡ, sau đó có thể chống đỡ cho đến nay. Sau này không thể đảm nhiệm chức vị minh chủ, vì vậy đến đây cáo lỗi với các vị."
Nói xong hắn chắp tay với mọi người ở trước trang, lại đi đến trước các vị chưởng môn, thi lễ lạy dài.
Bùi Diễm sau khi nói một hồi, trước trang toàn bộ ồn ào. Ai cũng không ngờ hắn bất ngờ từ bỏ chức vụ minh chủ, càng không ngờ đến triều đình bất ngờ từ bỏ quyền kiểm soát đối với võ thuật hơn trăm năm, nhưng lời nói vẫn còn bên tai, không để mọi người không tin được. Có người nhạy bén tâm cơ nghĩ đến việc từ đây môn phái của mình cũng có thể cạnh tranh chức vị minh chủ, từ đó hiệu lệnh võ lâm, không khỏi âm thầm vui mừng trong lòng.
Giang Từ nhìn toàn cảnh ồn ào náo nhiệt, cảm thấy khá hứng thú, lại nhìn thấy trước trang một người xuất chúng bước ra, đi đến trước mặt Bùi Diễm hành lễ nói: "Minh chủ, Vu mỗ có một lời, không biết nói được hay không?"
Bùi Diễm cười hoàn lễ: "Vu đại hiệp, mời nói."
Vu đại hiệp này trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình thon dài, khuôn mặt gầy gò, ba chòm râu dài dưới cằm, thấy rõ khá nho nhã phóng khoáng. Đại bộ phận người ở đây đều nhận ra, người này là Vu Văn Dịch của Ngọc Gian Phủ, là người cẩn trọng, được rất nhiều người kính trọng, hiệu là "Ngọc Gian Thanh Phong".
Vu Văn Dịch hướng các vị chưởng môn nhân hành lễ, trầm giọng nói: "Bùi tướng có ý tốt, triều ta cũng là thành tâm buông tay với võ lâm. Nhưng không biết Bùi tướng đã từng nghĩ tới, ngài từ bỏ như vậy, triều đình buông tay như thế này, võ lâm nhiều năm phân tranh, ai lại đến phân giải? Tương lai chức vị minh chủ được chọn như thế nào đây? Nếu như qua loa không thích đáng, chém giết lẫn nhau, chỉ sợ võ lâm này từ đây càng sẽ nhiều việc hơn, âm thanh của binh khí e rằng sẽ không ngừng bên tai."
Lời Vu Văn Dịch vừa thốt ra, đã có rất nhiều người thận trọng ào ào gật đầu, nghĩ đến Bùi Diễm lui thân mà đi, võ lâm từ đây nhiều việc, ai cũng cảm thấy lo lắng.
Bùi Diễm mỉm cười: "Điểm này Bùi mỗ sớm đã suy nghĩ đến, đồng thời sớm đã biên soạn thư báo lên các vị chưởng môn. Các vị trưởng môn trước đó đã bí mật thương nghị trong sơn trang, thảo luận chính là việc này. Tin tưởng vào các vị chưởng môn trí tuệ sáng suốt đã thương nghị ra biện pháp có thể thực hiện, đã đạt thành thỏa thuận mọi việc từ sớm rồi."
Chưởng môn thiếu lâm Huệ Luật đại sư bước lên một bước, hai tay tạo hình chữ thập: "Bùi tướng sớm có truyền thư, các vị chưởng môn cũng đã đạt thành nhất trí, Văn Dịch nghĩ nhiều rồi."
Xuất thân của Vu Văn Dịch là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, vội chắp tay chữ thập hoàn lễ: "Văn Dịch lỗ mãng, chưởng môn chớ trách, cũng xin Bùi tướng thứ lỗi." nói xong lui vào trong đám người.
Lại có một người vượt ra ngoài đám người, lớn tiếng nói: "Nếu đã như vậy thì thỉnh đại sư nói cho chúng tôi, nên làm thế nào để chọn ra người nhậm chức vụ minh chủ mới?"
Lời của người này vừa nói ra, quần hùng ào ào phụ họa.
"Đúng, mau nói nhanh đi."
"Đúng vậy, tân minh chủ chọn ra như thế nào?"
Bùi Diễm mỉm cười lui ra hai bước, làm một động tác mời. Huệ Luật đại sư đi đến trước trang, trước tụng một câu Phật hiệu, trầm giọng nói: "Các vị chưởng môn cùng nhau định ra, lấy ngày mười tháng mười một, tại trước sơn trang Trường Phong này cử hành đại hội võ lâm. Do các môn các phái để cử một ứng cử viên, thông qua ba vòng đấu võ nghệ, đức hạnh, tài trí, người cuối cùng chiến thắng, chính là người tiếp nhận chức võ lâm minh chủ tiếp theo. Còn cụ thể tỷ thí như thế nào, chư vị chưởng môn thảo luận đề ra quy tắc chi tiết, đến ngày đó tự sẽ thông báo toàn thiên hạ."
Tiếng mọi người tức khắc huyên náo trước trang, nghị luận ào ào, lại có người gào lên: "Vậy ba tháng này, vẫn là Bùi tướng kiêm nhiệm chức minh chủ phải không?"
Bùi Diễm mỉm cười bước lên chắp tay nói: "Bùi mỗ chính sự rườm rà bận rộn, không còn thích hợp quản lý các công việc trong liên minh nữa. Ba tháng này, tạm thời do Huệ Luật đại sư thay quyền chức vụ minh chủ, mọi việc thời gian này do các vị chưởng môn cùng nhau quyết định."
Lúc này tùy tùng cầm khay ngọc qua, Bùi Diễm lấy ly rượu trên khay lên. Cũng sớm có tùy tùng mở nắp bình rượu, lấy ly rượu ra, rót rượu cho các vị chưởng môn, nếu như người xuất gia hay nữ tử, thì tự dâng lên nước trắng.
Bùi Diễm nâng ly rượu lên, âm thanh sang sảng nói: "Từ thời khắc này bắt đầu, Bùi mỗ không còn là minh chủ võ lâm, nhưng Bùi gia xuất thân từ võ lâm, nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, Bùi mỗ không dám quên gốc rễ, từ nay về sau vẫn nguyện cùng với các vị vì võ lâm đồng đạo tận tâm tận lực, chỉ cầu võ lâm công bằng hòa bình. Nay lấy ly rượu này để biểu thị thành tâm của ta!"Nói xong, hắn ngẩng đầu uống cạn, thong dong xoay người mỉm cười nhìn các vị chưởng môn.
Các vị chưởng môn đều vội vàng nâng lên ly rượu, mọi người tại đây cũng đều ào ào phản ứng cầm lên ly rượu, đồng loạt muốn nâng ly lên uống cạn.
"Chậm đã, không thể uống!"
Tiếng quát to phá không mà đến, ly rượu trong tay mọi người liền dừng lại trên không trung.
Ba bóng người vội lao tới, một người trong số đó vội chạy đến trước mặt Huệ Luật đại sư, thấy ly trong tay đại sư vẫn còn nước liền thở một hơi dài: "May mắn, may mắn, Tống mỗ không đến trễ."
Giang Từ nhìn thấy lại có biến cố, cảm thấy thấy hưng phấn, thân hình lặng lẽ nghiêng về phía trước. Người kia cau mày, thoắt cái giơ tay trái ra, kéo nàng về phía sau, thân hình Giang Từ vội di chuyển né tránh đi.
Mắt thấy thân cây nhẹ lay động, người kia trong lòng nổi nóng, liếc thấy Bùi Diễm như có ý như vô ý quét mắt qua bên này, càng hận bản thân trước đây vì cái gì không giết người diệt khẩu thiếu nữ này.
Y lạnh mặt, trong họng bỗng phát ra tiếng "chít chít", Giang Từ tỉ mỉ nghe, rất giống tiếng sóc trên cây cổ thụ ở Đặng Gia trại, nhịn không được bịt miệng cười trộm.
Ánh mắt Bùi Diễm lướt qua Cúc viên, dừng lại trên ba người mới tới, lập tức vội vàng bước xuống bậc thềm đứng trước một người trong đó, thi lễ nói: "Thần Nông Tử tiền bối quang lâm tệ trang, Bùi mỗ vô cùng vinh hạnh."
Giang Từ đang cười trộm người kia học tiếng kêu của sóc, nghe thấy vị mới đến là danh y nổi danh thiên hạ " Thần Nông Tử", vội xoay đầu nhìn.
Chỉ thấy trong ba người chạy vội tới, hai người đều là trên dưới bốn mươi tuổi, một người trong đó thân hình cường tráng, chắp tay nhìn Bùi Diễm cười lạnh. Người còn lại thì thân hình gầy yếu, tương đối thấp bé, khuôn mặt tái nhợt, dưới cằm có một vết bớt hình tròn, nghe đồn chính là diện mạo đặc trưng của thần y "Thần Nông Tử".
Đằng sau hai người là một người che mặt mặc hắc y, còn khoác lên áo choàng che giấu toàn bộ toàn thân trên dưới. Gió đêm thổi qua, khoác choàng trên thân hắn xào xạc phần phật, làm nền cho thân hình cao gầy của hắn, nói không ra được sự kỳ dị và mờ mịt.
Khuôn mặt Bùi Diễm tràn đầy gió xuân, cười nói với "Thần Nông Tử" và người bên cạnh: "Tống đại hiệp, Trình tiền bối, hai vị đến uống ly rượu rời chức minh chủ của Bùi mỗ, Bùi mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc."
Người trung niên thân hình cường tráng cười lạnh nói: "Bùi tướng, chỉ sợ lúc này, người không muốn nhìn thấy nhất chính là bọn ta nhỉ."
Bùi Diễm cau mày rồi lại giãn ra, ung dung cười nói: "Không biết lời này của Tống đại hiệp là có ý gì, vẫn mong nói rõ."
Chưởng môn Thương Sơn Liễu Phong và vị "Long Thành kiếm khách" Tống Đào này xưa nay qua lại thân thiết, thấy hắn ta đối với Bùi Diễm lạnh mặt, vội bước lên trước nói: "Tống huynh, Bùi tướng tuy đã không còn đảm nhiệm chức minh chủ, nhưng..."
Tống Đào không đợi Liễu Phong nói xong, đột nhiên đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, xoay người chuyển cho Thần Nông Tử, nói: "Trình huynh, phiền huynh rồi."
Tim mọi người đều nảy lên, đều âm thầm nhìn vào rượu trong ly.
Trình "Thần Nông Tử" không nhìn ly rượu Tống Đào chuyển qua mà đưa đến trước mũi tỉ mỉ ngửi, từ trong tay áo lấy ra một bình gốm sứ, đổ một ít vụn phấn màu trắng vào trong ly rượu, sau một lúc gật đầu than thở nói: "Chính là 'Hóa công tán'."
Bốn phía nổi lên tiếng ồn ào, mọi người ào ào ném ly rượu trong tay xuống đất, có người nóng tính lớn tiếng chửi rủa.
Phàm là người luyện võ, không có ai không biết sự lợi hại của "Hóa công tán", thuốc này từng độc hại võ lâm hơn mười năm, làm vô số người bất tri bất giác mất đi công phu. May mắn hơn trăm năm trước võ lâm minh chủ Tạ Hiểu Thiên liên kết phó minh chủ Bùi Tuấn hợp lực phá hủy tất cả "Thiên Hương Hoa"- vị dược chính dùng tinh luyện hoá công tán, bảo hộ võ lâm bình an bao nhiêu năm như vậy.
Lúc này nghe được Thần Nông Y xác nhận, trong ly rượu của sơn trang Trường Phong đã hạ hóa công tán, thực sự làm mọi người ngoài chấn kinh còn nổi lên nghi ngờ.
Tống Đào khuôn mặt giận dữ nhìn Bùi Diễm: "Bùi tướng, ngài vì triều đình bán mệnh, trừ tận gốc thế lực võ lâm cũng đừng dùng độc này hạ thủ chứ."
Các vị chưởng môn đưa mắt nhìn nhau, ào ào bước lên trước vài bước, vừa khéo bao vây Bùi Diễm vào trong. Thấy các vị chưởng môn như vậy, các đệ tử các môn phái ào ào rút ra binh đao, phân thành nhiều nhóm đem người sơn trang Trường Phong bao vây vòng tròn.
Mắt thấy thế cục trước trang biến đổi, giương cung bạt kiếm, Bùi Diễm lại không kinh hoàng. Hắn hơi mỉm cười, tay áo dài mở ra, cũng không thấy di chuyển như thế nào, lấy bình rượu trước đó đã rót cho các vị trưởng môn trong tay vị quản gia cách đó vài bước.
Hắn bình tĩnh lấy rượu trong bình uống cạn sạch, bàn tay thon dài lật ngược bình rượu sứ men xanh, chậm rãi lướt qua trong không trung, ôn hòa nói: "Các vị tạm thời bình tĩnh một chút, để chứng minh Bùi mỗ hoàn toàn không phải người hạ độc, ta đã uống cạn rượu này biểu thị sự thanh bạch, mọi người có lời gì từ từ nói."
Nhìn thấy hắn uống rượu ở trong bình, các vị chưởng môn đối mặt nhìn nhau, thế cục khẩn trương hơi được nới lỏng.
Bùi Diễm vung tay áo xoay người, mỉm cười nói: "Ta trước nay đều tin tưởng con người Tống đại hiệp, vẫn thỉnh Tống đại hiệp đem ngọn nguồn ngóc ngách tường thuật rõ ràng, tin tưởng các vị đồng đạo võ lâm tự có phán đoán, cũng cho Bùi mỗ một công đạo."
Tống Đào ngây người trong phút chốc, lớn tiếng nói: " Được, nếu đã như vậy, Tống mỗ đem mọi vấn đề nói chi tiết, thỉnh các vị nghe rõ ràng, phân rõ chân tướng sự việc."
Tống Đào nói: "Ước chừng một tháng trước, ta nhận được truyền thư của Dịch Hàn, muốn tại đêm nay khiêu chiến Bùi Diễm. Ta vì muốn đến trước xem trận quyết chiến nên khởi hành vào buổi trưa ngày một tháng tám, từ Long Thành đi về phía bắc.
"Vào buổi tối ngày năm tháng tám thì đi đến ngoại ô Ôn Châu, lúc đi qua một khu rừng rậm rạp ta nghe thấy tiếng đánh nhau. Ta vào rừng nhìn kỹ càng, thấy có bảy tên hắc y đang vây đánh một người đeo mặt nạ. Từng chiêu của bảy tên hắc y nhân đó mạnh mẽ, hoàn toàn muốn đưa người đeo mặt nạ vào chỗ chết.
"Ta vốn không muốn quản nhiều việc vớ vẩn, nhưng lại nhận ra bảy tên hắc y nhân đó là "Thất sát sát thủ" khét tiếng trong võ lâm, mà người đeo mặt nạ đang bị bao vây đó trong quá trình chiến đấu đã nói ra một câu khiến ta chấn kinh. Thế là, ta liền xuất thủ giết chết Thất sát sát thủ, cứu được người đó. Cũng may mắn cứu được hắn ta, mới biết được một âm mưu lớn có thể làm cho đồng đạo võ lâm ta vĩnh viễn rơi vào trầm luân."
Bùi Diễm mỉm cười nói: "Xem ra, âm mưu lớn này chắc là chỉ Bùi mỗ sẽ hạ hoá công tán vào trong rượu tối nay, độc hại đồng đạo võ lâm?"
"Đúng vậy. May mà Tống mỗ chạy đến kịp thời, mới có thể ngăn cản các vị uống rượu độc này."
"Không biết Tống đại hiệp cứu được lúc đó rốt cuộc là người nào? Vì sao có thể biết được Bùi mỗ tối nay muốn hạ độc vào trong rượu?"
Tống Đào chỉ vào vị che mặt mặc hắc y cùng đến với mình: "Tống mỗ cứu được chính là người này."
Chưởng môn Thương Sơn Liễu Phong nhịn không được nói: "Tống huynh, người này vào thời khắc then chốt vẫn đội mũ trùm đầu che mặt, không muốn vì mọi người lộ ra khuôn mặt thật, lời hắn nói tin được sao?"
Tống Đào nhìn người đó, người hắc y che mặt chần chừ một lúc, cuối cùng lấy áo choàng trùm trên người ra, lại nhẹ nhàng lấy vải đen trên mặt chầm chậm kéo xuống. Tiếng ồn ào vang lên trong đoàn người, trong mắt mọi người lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hiện tại người đó vừa vặn lưng đối diện Cúc viên, Giang Từ nhìn không rõ diện mạo của hắn. Nghe Tống Đào chỉ vào người đó nói: "Vị này, chính là giáo chủ 'Minh Nguyệt Giáo' dãy núi Nguyệt Lạc, Tiêu Vô Hà."
Tiêu Vô Hà khom lưng chào hỏi mọi người xung quanh, vừa xoay người, Giang Từ nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta, nhịn không được tán thưởng một tiếng nho nhỏ.
Chỉ thấy Tiêu Vô Hà này, sinh ra tuấn mỹ khôi ngô, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt phượng, cướp đi tâm hồn của người khác. Hắn ta chầm chậm nhìn mọi người xung quanh, mọi người thấy dung nhan áp đảo người khác, không kìm nổi sinh ra lòng yêu thương.
Chỉ là quần chúng đồng thời thán thưởng,vừa không nhịn được đều cùng nghĩ ra một từ ở trong đáy lòng: Yêu nghiệt. Lại không hẹn mà gặp đều nghĩ: một người nam nhân sinh ra đẹp như thế, không biết là phúc hay là họa?
Bùi Diễm cười nói: "Bùi mỗ cũng từng nghe qua đại danh của Tiêu giáo chủ, nhưng Tiêu giáo chủ trước đây thường chỉ ở tại dãy núi Nguyệt Lạc chưa từng rời khỏi, không biết vì sao xuất hiện ở ngoại ô Ôn Châu, lại vì sao sẽ biết Bùi mỗ muốn hạ độc hại mọi người?"
Tống Đào cười lạnh nói: "Tiêu giáo chủ không giỏi nói chuyện, nên do Tống mỗ đến thay mặt đáp lời. Chính là như vầy: năm đó, Thánh Vũ Đế liên hợp tổ tiên của Bùi tướng, phá huỷ hết Thiên Hương Hoa, nhưng họ lại không biết trên thế gian này vẫn còn Thiên Hương Hoa tồn tại. Mà Thiên Hương Hoa duy nhất còn lại này, lại luôn sinh trưởng ở thánh địa của Minh Nguyệt Giáo, nơi sâu nhất của dãy núi Lạc Nguyệt.
"Qua nhiều thế hệ giáo chủ Minh Nguyệt Giáo đều biết Thiên Hương Hoa này sẽ gây hại thế nhân, nhưng lại luyến tiếc loài hoa sinh ra cực đẹp này, không đành xuống tay tiêu diệt hết, nên đành để nó tự nhiên tự sinh tự diệt trong thâm sơn. Suốt đến nửa năm trước, Tiêu giáo chủ trong vô ý phát hiện, Thiên Hương Hoa trong sơn cốc ít đi hơn mười mấy gốc. Hắn tự nhiên bị kinh sợ, ở trong giáo tường tận tra xét một phen, phát hiện có đệ tử sau khi rời cốc làm việc không biết đã đi đâu.
"Hắn ta biết việc này không phải việc nhỏ, liền rời cốc truy tìm tung tích của tên đệ tử đó. Một đường truy đến Ôn Châu, bắt được tên đệ tử. Mới biết được, tên đệ tử đó sớm đã bị Bùi tướng thu mua, chính là dưới sự sai khiến của Bùi tướng, trộm lấy Thiên Hương Hoa trong cốc.
"Căn cứ theo đó mà nói, Bùi tướng đã biết được phương pháp tinh luyện (luyện chế) hoá công tán, cần dùng Thiên Hương Hoa này để chế ra hoá công tán, tại đại hội võ lâm ngày mười hai tháng tám này, hạ độc vào trong rượu.Tiêu giáo chủ biết được âm mưu lớn này, tự thấy hơi kinh hoảng, từ cốc khởi hành đến trước sơn trang Trường Phong, lại ở ngoại ô Ôn Châu bị Thất sát sát thủ truy đuổi. Thất sát sát thủ nhận được bạc của Bùi tướng, trước chạy theo giết đệ tử kia diệt khẩu, Tiêu giáo chủ không kịp bảo hộ nhân chứng cũng là đệ tử kia, lại bị bảy người truy sát, nếu không phải ta đi qua, âm mưu lớn này, chỉ sợ lại không có người biết đến.
"Các vị đồng đạo cũng biết, hóa công tán này vô sắc vô vị, rất khó nhận ra lại không thể phát tác ngay tại chỗ, chỉ trong vài tháng tiếp theo mới làm công phu của các vị từng bước suy yếu. Mà vài tháng, chính sau là ngày đấu võ tranh chức minh chủ võ lâm mới, đến ngày đó, chư vị tham gia công lực dần suy yếu, có thể tham gia tranh đấu sẽ là người nào đây?"
Lời này vừa thốt ra, Liễu Phong kinh ngạc nói: "Lẽ nào, lẽ nào là đệ tử các phái luôn nghỉ ngơi chỉnh đốn từ trong quân quay trở lại?"
Tống Đào cười lạnh nói: "Chính là như vậy. Những người này, tuy là đệ tử môn hạ các phái võ lâm ta, nhưng trên thực tế, họ nhiều năm ở trong quân, sớm đã bị triều đình và Bùi tướng khống chế toàn bộ. Bùi tướng một mặt từ bỏ chức vị Minh chủ, để biểu thị bản thân thanh bạch, một mặt lại để những thân tín này tiếp nhận quyền lực võ lâm, đồng thời lại mạnh mẽ loại bỏ thế lực của các vị chống đối với hắn ta, vĩnh tuyệt hậu hoạn, kể từ đó võ lâm không có sức để chống đối triều đình."
Mọi người đều chỉ để những lời này ở trong lòng suy nghĩ, lại không có người nào dám nói ra. Chỉ là trước đó Thần Nông Tử nghiệm ra trong rượu có độc, lại có giáo chủ Minh Nguyệt giáo - Tiêu Vô Hà làm chứng, quần hùng càng tin tám chín phần.
Mọi người xúc động phẫn nộ không thôi, ào ào lớn tiếng quát mắng, chửi rủa, càng có nhiều vị lấy vỏ đao kiếm đặt vào sau gáy cũng những người sơn trang Trường Phong.
Khóe miệng Bùi Diễm hiện lên nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Vô Hà vài cái, nhàn nhã nói: "Tất cả lời nói của Tống đại hiệp đều là nhân chứng, vậy còn vật chứng đâu?"
Tống Đào lớn tiếng nói: "Ta sau khi biết được âm mưu lớn này, biết chỉ đơn giản dựa vào nhân chứng tất nhiên không đủ, nên mới đêm tối thần tốc, từ Thương Châu mời đến 'Thần Nông Tử', hắn hiện đã nghiệm ra trong rượu có độc, đây vẫn là không đủ sao?"
Bùi Diễm khoan thai nói: "Bùi mỗ vừa mới uống cạn rượu trong bình, bình rượu đó chính là bình rượu trước đó rót cho các vị chưởng môn, nếu là Bùi mỗ hạ độc, lẽ nào, trong rượu còn thừa lại thì không có hoá công tán sao?"
Tống Đào cười lạnh nói: "Ngươi đã biết phương pháp phối chế hoá công tán, nhất định cũng biết phương pháp phối giải dược, người sớm đã nuốt giải dược, còn không rõ ràng à."
Hai người lý luận sắc bén, quần hùng càng nghe càng mơ hồ, không biết nên tin lời của người nào.
Đúng vào lúc này, Tiêu Vô Hà đột nhiên lên tiếng, âm thanh của hắn cực nhẹ, cực ôn hòa, còn có một loại mềm mại đáng yêu khó nói thành lời: "Tên đệ tử kia của ta trước khi chết còn nói ra một sự việc."
Bùi Diễm khóe miệng hàm chứa ý cười: "Tiêu giáo chủ mời nói."
Tiêu Vô Hà vẫn có hơi ngập ngừng, nhìn các vị chưởng môn. Chưởng môn thiếu lâm Huệ Luật chắp tay nói: "Tiêu giáo chủ có lời cứ việc nói, các vị đồng đạo tự sẽ bảo hộ được giáo chủ chu toàn."
Tiêu Vô Hà cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Đệ tử của ta trước khi chết sám hối với ta, nói hắn làm tất cả là bị Bùi tướng thu mua, mà Bùi tướng phái người thu mua và liên hệ với hắn chính là người trong sơn trang Trường Phong này. Bởi vì đệ tử của ta sinh ra nhu mỹ, người Bùi tướng phái đi vốn thích nam sắc, nên cùng với đệ tử của ta đã có tình cảm đoạn tụ (đồng tính luyến ái).
Giang Từ trên cây không tránh được có hơi bối rối, không hiểu rõ ý trong lời nói của Tiêu Vô Hà. Lại nghe được âm thanh khinh thường của mọi người, đang chuẩn bị hỏi thăm người đó, lại nhìn thấy dưới ánh trăng, trong mắt người đó loe lóe phát sáng, như giận như oán, đáng sợ kỳ lạ.
Nàng vô cùng ngạc nhiên, lại nghe được Tiêu Vô Hà nói: "Trong lúc hoan ái trên giường, người này nói ra mưu đồ của Bùi tướng với đệ tử của ta, cũng nói luôn đêm nay sẽ do hắn ta phụ trách hạ độc vào trong rượu. Cho nên hoá công tán trên người hắn lúc này hẳn vẫn chưa dùng hết, chỉ đành lục soát liền biết ta có vu cáo hãm hại Bùi tướng hay không."
Hơn mười người đồng thời lên tiếng hỏi: "Người đó là ai? Bắt hắn ta lại!"
Tiêu Vô Hà chậm bước đi đến chỗ Bùi Diễm, bất thình lình giơ tay chỉ vào người sau lưng hắn, lớn tiếng nói: "Chính là người này!"
Nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy người sau lưng Bùi Diễm bắt đầu nhảy lên cao, xông ra bên cạnh, Tống Đào lớn tiếng: "Đừng để hắn chạy thoát!"
Nhiều người rút ra binh khí xông lên, bao vây người đó vào trong vòng vây, người đó tận sức tả xung hữu đột, đồng thời trong miệng lớn tiếng kêu: " A A". Tiêu Vô Hà quát một tiếng, thân hình vọt lên, tấn công người đó, hai tay người đó vung loạn, chống đỡ được vài chiêu, bị Tiêu Vô Hà một chiêu đánh thẳng lao tới phía sau Bùi Diễm.
Bùi Diễm phất ống tay áo, người đó bị thổi bay sấp mặt xuống đất, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, âm thanh kêu thảm dần dần thấp đi, lại co giật mấy cái không còn di chuyển nữa.
Tống Đào và Tiêu Vô Hà đồng thời hét lên: "Bùi Diễm, dám giết người diệt khẩu?"
Liễu Phong và vài người gấp gáp chạy lên phía trước, đỡ người đó trên mặt đất dậy, nhìn thấy sắc mặt của hắn nhợt nhạt, khí tức yếu nhược. Mà người này, mọi người đều nhận ra, chính là nhị quản gia - Sầm Ngũ của sơn trang Trường Phong.
Tống Đào quát lên: "Mau lục soát trên người hắn, nhìn xem có hoá công tán hay không!" Đồng thời lấy trường kiếm ở giữa eo ra, chặn ở trước thân Liễu Phong, mặt giận dữ nhìn Bùi Diễm, rõ ràng là đề phòng hắn hung bạo làm người bị thương, hủy thi diệt tích.
Liễu Phong duỗi tay vào trong ngực Sầm Ngũ, không bao lâu lấy ra vài bình sứ, bao giấy và giấy phù v...v..., chuyển qua cho Thần Nông Tử. Thần Nông Tử — xét kỹ, đến khi mở ra một gói giấy phù, bỗng lớn tiếng: "Hóa công tán!"
HẾT CHƯƠNG 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro