Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: SƠN TRANG TRƯỜNG PHONG

Gần đến trung thu, hoa quế tràn ngập hương thơm, một hồ nước thu dưới nắng chiều lấp lánh mênh mông trước sơn trang Trường Phong.

Ngày mười hai tháng tám mỗi năm, các chưởng môn nhân võ lâm các phái tề tựu tại sơn trang Trường Phong thương nghị công việc liên minh.

Trước sơn trang Trường Phong, men theo hồ Bình Nguyệt đã xây một số đình đài, giữa đình đài hoa cúc đang nở rộ, hoa quế phảng phất hương thơm, trong tiệc cúc quế đặt mấy chục chỗ ngồi, người trong giang hồ hơn nửa đều quen biết nhau giống như thân thiết hiểu rõ nhau cùng phân chỗ mà ngồi.

Vì các vị chưởng môn đang thương nghị vấn đề quan trọng ở trong trang nên vẫn chưa xuất hiện, ngồi ở đây lúc này đều là trưởng lão hoặc đệ tử của các môn phái. Các chưởng môn đều không xuất hiện, có người gặp lại người quen cũ tự nhiên kính rượu lẫn nhau, ăn uống linh đình.

Ngồi ở cuối cùng đầu phía tây, một hán tử mặc y phục đen đặt ly rượu xuống, nhìn xung quanh hạ thấp âm thanh nói: "Dương huynh, nghe nói Kiếm Đỉnh Hầu lúc này vẫn chưa kịp quay về sơn trang Trường Phong, chưởng môn nhân có chút thúc thủ vô sách (chịu thua, không có cách nào khác)."

Một số người đang ngồi lộ ra thần sắc kinh ngạc, một nam tử trung niên nói: "Kiếm Đỉnh Hầu không biết bị việc gì trì hoãn, theo lý, hắn là minh chủ võ lâm kiêm chủ nhà nên ở đây từ sớm chờ đợi mới đúng."

"Đúng vậy, nếu như là những năm trước, hắn chính sự bận rộn, không tham gia minh hội một năm một lần thì cũng thôi đi, nhưng năm nay "Thu Thủy Kiếm" Dịch Hàn đến khiêu chiến, hắn cũng không về trang ứng chiến thì chắc chắn là đồ bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ rồi."

"Vì sao hắn ta không ứng chiến, thì chính là đồ bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ?"

Âm thanh êm dịu du dương vang lên, mọi người kinh ngạc đồng loạt quay đầu lại.

Một thiếu nữ mặc y phục màu xanh cười ha ha ló đầu ra khỏi bụi hoa cúc sau bàn tiệc, nàng thấy mọi người đều nhìn về phía mình, một đôi mắt to rõ ràng xinh đẹp nhấp nháy chuyển động, dứt khoát ngồi vào bên cạnh hán tử mặc y phục đen kia, cầm lấy bình rượu thay hán tử rót đầy ly rượu, một lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe môi tràn đầy ý cười: "Đại thúc, vì sao Kiếm Đỉnh Hầu không ứng chiến với Dịch Hàn thì chính là đồ bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ?"

Lúc này mọi người tại đây nhìn thiếu nữ kỹ càng, tuổi khoảng mười bảy, mười tám, tóc đen nhánh, áo màu xanh nhạt, khuôn mặt mịn nhẵn, tinh xảo như bạch ngọc, con ngươi trong suốt đầy ý cười, đoan trang xinh đẹp, vô cùng đáng yêu.

Đại thúc hắc y biết lúc này nữ tử có thể xuất hiện ở sơn trang Trường Phong không phải đệ tử núi Nga Mi thì chính là Thanh Sơn môn hạ. Hai đại môn phái này không những tất cả đều là nữ tử, mà còn hiếm khi hành tẩu giang hồ, hơn nữa kỹ nghệ bất phàm, hành sự khiêm nhường đúng mực, được các đồng đạo trên giang hồ kính trọng, thiếu nữ này tuổi còn rất trẻ nhưng không thể mạo phạm được. (đắc tội, xúc phạm)

Hắn cười nói: "Vị tiểu sư muội này, lẽ nào sư phụ sư tỷ của muội chưa từng nói với muội sự tích của Kiếm Đỉnh Hầu à?"

Thiếu nữ lắc lắc đầu: "Sư phụ ta chưa từng nói với ta những lời này, sư tỷ không thích nói chuyện, càng sẽ không nói."

Một vài người ngồi đây đều có chút e sợ, mọi người đều nghe nói chưởng môn phái Thanh Sơn có đại đệ tử tên Giản Oánh, lớn lên rất đẹp, tính cách lại cực kỳ cao ngạo, không thích nói chuyện với người khác. Trước đây lúc hành tẩu giang hồ, "Xuyên Trung Tam Hổ" ham mê sắc đẹp của nàng ta, không kính trọng với nàng, bị nàng liên tục truy đuổi mấy trăm dặm, một thanh kiếm lạnh lẽo sắc trắng cắt đi đôi tai của Tam Hổ, từ đó không nhân sĩ giang hồ nào dám mạo phạm đến nàng, sau lưng đều gọi nàng là: "Thanh Sơn Hàn Kiếm".

Nghĩ tới thiếu nữ này là tiểu sư muội của vị Thanh Sơn Hàn Kiếm, mọi người đều rùng mình. Đại thúc hắc y lộ nụ cười nói: "Tiểu sư muội, sư tỷ của muội từ trước đến nay không thích nói chuyện, chúng ta mọi người đều biết được, cũng không trách muội không biết gì."

Thiếu nữ cảm thấy khá là kinh ngạc, sư tỷ ngay cả Đặng Gia trại cũng chưa từng rời khỏi, những người này làm sao đều biết tỷ ấy không thích nói chuyện?

Nàng thầm đoán những người này có chút hiểu lầm, đang muốn mở miệng, vị đại thúc cười nói: "Tiểu sư muội, nói tới Kiếm Đỉnh Hầu thì là một câu chuyện dài."

Thiếu nữ vội rót cho hán tử một ly rượu, cười nói: "Đại thúc từ từ nói, bây giờ vẫn còn sớm, các vị lão gia tử, lão thái thái một chốc một lát cũng không thể xuất hiện đâu."

Nghe nàng xưng hô các vị chưởng môn nhân là "Lão gia tử, lão thái thái" tiếng cười của mọi người vang lên, càng cảm thấy thiếu nữ này linh hoạt thú vị, đại thúc hắc y cười nói: "Được, tiểu sư muội, nhân lúc rảnh rỗi dù sao cũng không có việc gì làm, Hàn Tam Dư ta đến làm một người thuyết thư (người kể chuyện) đi."

Hán tử uống một ngụm rượu, nói: "Tiểu sư muội chắc là đã biết lai lịch xuất thân của hoàng đế Thánh Vũ Đế khai quốc triều ta rồi."

Thiếu nữ lắc đầu.

Hàn Tam Dư sững sờ, liền đổi giọng hạ thấp âm thanh cười nói: " Vậy thì càng tốn nhiều lời rồi. Là như vầy: Thánh Vũ Đế triều ta xuất thân là võ lâm thế gia, đầu tiên leo lên vị trí minh chủ võ lâm, thời kỳ tại chức không ngừng thu nạp môn hạ đệ tử và cho nhân sĩ võ lâm tham gia vào trong quân ngũ, sau đó mượn thế đoạt lấy binh quyền, cuối cùng nhòm ngó ngôi vị hoàng đế.

"Hơn một trăm năm sau, phong trào sùng võ tập võ của hoàng tộc Tạ thị vẫn có mấy phần thịnh hành. Hoàng đế các triều đại cũng cực kì chú trọng và kiêng dè các thế lực võ lâm, thuận tiện cho việc ban đầu lập quốc đã xây dựng sơn trang Trường Phong, chưởng quản hiệu lệnh võ lâm. Vì năm đó Tạ Thị và phó minh chủ cùng nhau hiệu lệnh võ lâm, hậu duệ đời sau Bùi Thị chấp chưởng công việc của sơn trang.

"Bùi Thị chấp chưởng sơn trang Trường Phong hơn trăm năm, cao thủ lớp lớp xuất hiện, xuất tướng nạp binh, phong hầu tấn tướng cũng không ít. Trang chủ đời kế tiếp đồng thời đảm nhiệm võ lâm minh chủ, hiệu lệnh quần hùng, điều đình (hòa giải) phân tranh của các môn phái, cân bằng lực lượng giữa triều đình và dân gian.

"Nhưng đến hơn hai mươi năm trước, Bùi Thị dần dần sa sút, trong triều dần trở thành thế lực bị bỏ rơi. Trùng hợp Hoàn Quốc Bắc Thành phái ra cao thủ Thu Thủy Kiếm Dịch Hàn khiêu chiến võ lâm trung nguyên, trang chủ tiền nhiệm Bùi Tử Kính kiên cường dẫn đầu chiến đấu, chết dưới tay Thu Thủy Kiếm.

"Bùi Tử Kính sau khi chết, chỉ có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ còn sống trên đời, bào đệ (em ruột) Chấn Bắc Hầu đảm nhiệm chức vụ trong triều vì xúc phạm long nhan mà bị xử phạt lưu đày. Bùi Thị suy tàn, sơn trang Trường Phong chỉ còn là vỏ rỗng (tồn tại trên danh nghĩa), không còn ai xem trọng như là võ lâm minh chủ nữa.

"Mãi đến năm năm trước, đứa con mồ côi của Bùi Tử Kính - Bùi Diễm qua mười tám tuổi, tiếp quản trang chủ sơn trang Trường Phong. Võ lâm môn chủ các phái bắt nạt tuổi nhỏ, buổi lễ chúc mừng không một ai đến dự. Không ngờ một tháng sau, Bùi Diễm đã khiêu chiến mười đại môn phái vì phạm tội bất kính minh chủ, chấn động triều dã (triều đình và dân gian).

"Ban đầu triều đình và dân gian đều tưởng rằng Bùi Diễm chẳng qua chỉ là kỳ tài Thiên Tông trong võ thuật, không thể ngờ người đó trong quan trường càng như cá gặp nước, cũng đạt được ân sủng như hiện nay, một bước lên mây, vào năm trước được phong làm Kiếm Đỉnh Hầu, đồng thời đảm nhận chức vụ tả tướng.

"Bùi tướng thiếu niên được toại nguyện, đường làm quan hanh thông (có số làm quan), trang chủ sơn trang Trường Phong hễ là trong chức trách thì từ đầu đến cuối chưa từng buông xuống. Cứ mỗi năm võ lâm đại hội ngày mười hai tháng tám, Bùi Diễm nhất định phải từ kinh thành chạy trở về sơn trang Trường Phong.

"Tháng bảy năm nay, võ lâm các phái ở trung nguyên chúng ta đều nhận được bức truyền thư của Dịch Hàn Thu Thủy Kiếm của Hoàn Quốc, muốn vào đêm ngày mười hai tháng tám, tại sơn trang Trường Phong này, hội họp tả tướng của Hoa triều chúng ta cũng chính là Kiếm Đỉnh Hầu, minh chủ võ lâm Bùi Diễm.

Thiếu nữ vỗ tay cười nói: " Tài ăn nói của Hàn đại thúc có thể đi Nam Hoa Lâu làm thuyết thư đó, cam đoan so với Tam Biện tiên sinh còn có thể nói hay hơn."

Hàn Tam Dư dở khóc dở cười, hắn ta tốt xấu gì cũng là một hiệp khách danh chấn một phương, lần này đi theo sư môn đến tham gia đại hội võ lâm mà lại bị một thiếu nữ thổi phồng thành một tiên sinh kể chuyện, thật sự rất lúng túng. Nhưng đối diện tiểu cô nương tươi sáng và đáng yêu này, cũng không thể nói như thế nào, cũng không thể nổi nóng.

Thiếu nữ mỉm cười xong lại cau mày: "Nếu nói như vậy, Kiếm Đỉnh Hầu nếu thật không quay về ứng chiến, một mặt là có hại cho uy danh của triều ta, hai là không thể trả thù cho cha, vi phạm đạo hiếu, xác thực là người bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ. Nhưng nếu võ công của hắn không bằng Dịch Hàn kia, buộc phải ứng chiến há chẳng phải là tự tìm đường chết?"

Hàn Tam Dư cười nói: "Tiểu sư muội lo chuyện không đâu rồi. Kiếm Đỉnh Hầu một thân võ nghệ vượt qua phụ thân hắn, hắn mười tám tuổi tiếp nhận minh chủ. Năm hai mươi tuổi dẫn theo 'Trường Phong kỵ' lấy ít thắng nhiều, đánh tan tác hơn vạn kỵ binh của Nguyệt Nhung Quốc, được thánh thượng phong làm 'Trường Phong tướng quân'; hơn nữa năm ngoái còn ở trong thiên quân vạn mã lấy đầu của tướng địch, lĩnh trú quân đóng tại biên cảnh đánh bại tinh kị Hoàn Quốc ở Thành Quận, quét sạch sự suy tàn của triều đại ta nhiều năm bị Hoàn Quốc áp bức, lập nên quân công hiển hách, từ đây mới nhậm chức tả tưởng, được phong hầu tước. Hắn và Dịch Hàn trong trận chiến này, ta thấy, thắng thua khó nói. Vì sao đến lúc này hắn vẫn chưa quay trở về sơn trang Trường Phong, thực làm mọi người không thể lý giải."

Thiếu nữ cười nói: "Nói không chừng Kiếm Đỉnh Hầu người ta sớm đã quay trở lại rồi, đang ở nơi nào đó trong trang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cuộc chiến mấu chốt cuối cùng này thì sao."

Hàn Tam Dư cười nói: " Tiểu sư muội có điều không biết, sư huynh ta vừa mới từ trong trang đi ra, nói các vị chưởng môn đang vội vàng khẩn cấp thương nghị, Kiếm Đỉnh Hầu đến nay vẫn chưa trở lại, nếu hắn vẫn luôn không xuất hiện thì nên phái ai đi ứng chiến Dịch Hàn. Kiếm Đỉnh Hầu nếu như quay về trong trang rồi, vì sao các vị chưởng môn đều không biết đến chứ?"

Thiếu nữ thấy tin tức muốn thăm dò đã nghe được đại khái rồi, toại nguyện mà cười nói: "Hàn đại thúc, đa tạ câu chuyện của ngài, cháu đi đây." vừa nói xoay thân về phía sau vụt đi, ẩn vào trong bụi hoa cúc, thoắt cái mất hút.

Hàn Tam Dư và mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ: "Thiếu nữ này nói đi là đi, nói đến là đến, mà khinh công thượng thừa, xem ra đệ tử môn hạ Thanh Sơn đều không được khinh thường.

Thiếu nữ áo xanh Giang Từ ở trong Cúc viên bên cạnh sơn trang dạo chơi một hồi, lại leo lên cây hoa quế trong vườn nằm một lúc, thấy chính chủ vẫn chưa xuất hiện, càng thấy vô vị.

Ánh dương lặn về tây sương mù xuất hiện, trong trang ngoài trang đều đốt nến. Giang Từ cảm thấy hơi đói bụng, ngồi giữa các nhánh cây nhìn về bên trong sơn trang đèn sáng rực rỡ, nhìn sang góc tây bắc sơn trang bốc khói, biết nơi đó là phòng bếp.

Quản gia, tùy tùng trong sơn trang bận rộn chiêu đãi khách nhân, ai cũng chưa từng chú ý đến nàng, nàng từ phía tây sơn trang vượt tường mà vào, không qua bao lâu thuận lợi chuồn vào trong phòng bếp.

Hương thơm ngào ngạt, Giang Từ nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhà bếp người đến người đi, nô bộc liên tục mang cơm canh rượu thịt từ cửa bước đi, nàng nghĩ nghĩ dứt khoát nghênh ngang bước vào.

Một người hầu trong nhà bếp nhìn thấy nàng bước vào, sửng sốt một chút, nói: "Vị này..."

"Có điểm tâm nào ngon không? Ta đói bụng rồi, Sư phụ kêu ta tự mình đến phòng bếp kiếm đồ ăn, sư phụ đang bận rộn thương nghị chính sự." Giang Từ cười nói.

Cả phòng bếp đã từng nghe mọi người nói chưởng môn phái Nga My rất che chở đệ tử, có mấy vị tiểu đệ tử tục gia đều thời thời khắc khắc mang theo bên mình, vội vàng cười nói: "Tiểu sư muội tự nhìn xem có cái gì hợp ý thì lấy đi, chỉ sợ làm không tốt không hợp khẩu vị của tiểu sư muội."

Giang Từ cười tươi đi đến trước lồng hấp điểm tâm, mở nắp lồng lấy hai giỏ điểm tâm, thuận tay từ trong tủ lấy thêm một bình rượu nhỏ rồi bỏ chạy ra ngoài.

Nàng ở trong trang đông chuyển tây chuyển, nhìn thấy núi đá, cây cối trên đường đi có chút không tương thích, bố trí hợp lý ngầm ẩn chứa trận hình. Nhớ ra lúc trước ở trên cây hoa quế lúc xoay đầu nhìn thấy bố cục trong sơn trang, cuối cùng vào lúc đêm tối dày đặc loanh quanh đi đến trúc viên phía nam của sơn trang, ở trong rừng trúc ngồi xếp bằng.

Nàng uống một ngụm rượu nhỏ, lại ăn vài món điểm tâm, lầu bầu nói: "Đại hội võ lâm này cũng không có gì chơi vui, nào có cái gì mà trượng kiếm phong lưu, hiệp khách cầm sáo thổi khúc, đều là một đám người thô tục, chỉ biết ăn ăn uống uống, ta thấy phải đổi thành đại hội ăn uống mới đúng."

Đang lẩm bẩm tự hỏi, nàng chợt biến sắc mặt, lấy điểm tâm và bình rượu cấp tốc ôm vào trong ngực, thân hình vụt lên mà chạy đi, như một phiến lá thu cuốn nhẹ nhàng trong gió, lại lặng lẽ mà treo lên trên ngọn trúc.

Bóng hai người một trước một sau đi vào trong rừng trúc, trong đó người có thân hình cao lớn nhìn nhìn bốn phía, mạnh mẽ kéo người nhỏ hơn phía sau ép vào trên thân trúc, âm thanh thở gấp kịch liệt và tiếng mút mát vang lên, Giang Từ theo bản năng nhắm mắt lại.

Nữ tử thở hổn hển liên tục, quở trách: "Kích động như vậy! Tối qua vì sao không đến, làm ta chờ đến nửa đêm. Đêm nay ta trực bên chỗ của phu nhân, lập tức phải quay trở về."

Nam tử hổn hển lớn tiếng nói: "Bây giờ cho dù là thiên vương lão tử có đến, ta cũng không đếm xỉa." Nói rồi hai tay thâm nhập vào trong y phục nữ tử.

Nữ tử cười khúc khích, lắc eo né tránh. Nam tử kéo nàng ôm lấy: " Liên Nhi tốt, Liên Nhi tâm can, Ngũ gia chết mất, Liên Nhi chỉ cần thuận theo Ngũ gia thôi." liền có dục vọng muốn giải quyết váy dài của nữ tử.

Giang Từ ẩn nấp trên ngọn trúc, vội nhắm hai mắt, trong lòng âm thầm kêu khổ, vì sao uống rượu cũng không an tĩnh, còn đụng trúng một đôi chim uyên ương trộm tình.

Nhưng nghe thấy Liên Nhi ở đó "Ba" đánh xuống tay của Ngũ gia, đẩy hắn ta lui ra, khịt mũi hừ một tiếng: "Ngũ gia trước đừng vội, Liên Nhi có một câu muốn hỏi Ngũ gia. Ngũ gia nếu trả lời không theo ý Liên Nhi, sau này Liên Nhi cũng không gặp lại Ngũ gia nữa."

Ngũ gia kia sửng sốt, nhìn Liên Nhi nói chuyện nghiêm túc, vội vàng nói: "Liên Nhi có chuyện cứ việc hỏi, ta Sầm Ngũ đối với Liên Nhi một mảnh chân tâm, đã biết thì không gì không nói, đã nói là nói hết."

Liên Nhi cquan lại hình bộ váy áo, chần chừ một lúc, có vẻ như hơi đau lòng cúi đầu xuống nói: " Ngũ gia, ngài là thật lòng muốn ở bên Liên Nhi cả đời, hay là chỉ ham muốn thân thể này của Liên Nhi mà tạm thời thâu hoan?"

Sầm Ngũ vội vàng ôm lấy Liên Nhi trước mặt, chỉ lên trời phát thề: "Ta Sầm Ngũ thật sự là muốn cùng Liên Nhi cô nương dựa vào nhau một đời, vĩnh viễn không cô phụ, nếu như vi phạm lời thề, tất gặp..."

Liên Nhi giơ tay bịt lại miệng của hắn, nói giọng nhẹ nhàng: "Ngũ gia không cần phải phát thề, Liên Nhi thực sự tin tưởng. Chỉ là, trước mắt có một việc, Liên Nhi muốn cùng Ngũ gia nói mới được."

"Liên Nhi nàng nói đi, Ngũ gia nhất định làm được."

Liên Nhi từ trong ngực lấy ra một gói phù nhỏ, đặt vào trong tay của Ngũ gia, kiều thanh nói: " Đây là Liên Nhi ngày hôm qua lúc cùng phu nhân đi chùa Từ Am dâng hương, cầu được từ trụ trì sư thái. Sư thái nói đây gọi là 'Nhất Tâm Phù', có thể làm cho ý trung nhân của nữ tử đối với nàng một lòng một dạ, không bao giờ thay lòng. Ngũ gia nếu như trong lòng có Liên Nhi thì xin mang theo bên mình thời thời khắc khắc, như vậy là toàn tâm toàn ý với Liên Nhi, Liên Nhi cũng sẽ tự đối với Ngũ gia ngoan ngoãn phục tùng..." nói rồi từ từ rúc vào trong lồng ngực của Sầm Ngũ.

Sầm Ngũ ôm nữ nhân yêu kiều, hương thơm ngào ngạt, lập tức lấy bao phù đưa vào trong ngực, rì rầm nói: "Sầm Ngũ nhất định không phụ tâm ý của Liên Nhi, tất nhiên là muốn mọi lúc đều mang phù này theo bên mình." vừa nói hai tay dần dần hơi không an phận.

Liên Nhi lại đột nhiên vùng ra khỏi vòng ôm của hắn, hổn hển nói: "Không được, Liên Nhi phải gấp rút quay về chỗ phu nhân, trang chủ nếu như quay trở lại không thấy Liên Nhi hầu hạ bên cạnh phu nhân, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc."

Sầm Ngũ nghe thấy hai chữ "Trang chủ", cảm thấy ớn lạnh, đôi môi hồng của Liên Nhi khẽ chạm vào má phải của hắn ta, thân hình mảnh mai bối rối mà chạy ra khỏi rừng.

Hắn ta đứng yên một lúc lâu, thở ra một hơi, đi bộ ra khỏi rừng trúc.

Chờ bóng dáng của hắn biến mất, Giang Từ nhảy từ ngọn trúc xuống, tự nói với chính mình: "Nhất tâm phù? trên thế gian thực sự có loại đồ vật này à? Ngày mai ta cũng đi chùa Từ Am cầu một cái."

Vầng trăng tròn tỏa sáng dịu dàng vào trong rừng trúc của sơn trang Trường Phong. Giang Từ ngồi trên bãi cỏ, uống một ngụm rượu Hoa Điêu, ngửa đầu nhìn trăng sáng, lộ ra một chút ưu thương nhàn nhạt: Sư phụ, người ở đó vẫn khỏe chứ?

Âm thanh sáo trúc xuyên qua bầu trời đêm truyền đến tai của nàng, nàng thoát khỏi sự đau buồn này, thân hình vụt đi, từ trong rừng trúc nhảy ra ngoài, băng qua rừng chạy đến sân viện, từ tường vây cạnh Cúc viện nhảy ra.

Trên đài cao trước trang, đàn nguyệt trầm bổng du dương, đàn nhị trầm thấp, đang hát một khúc <Biệt Tam Lang>

Hoa đán này có giọng hát hay vô cùng, động tác uyển chuyển, một cái liếc mắt một cái phất tay áo đều là phong tình vô hạn. Trong lúc nàng xoay người nhìn lại, mắt phượng dài vô cùng rõ ràng, xinh đẹp, mê hoặc, môi anh đào ngập ngừng, từng câu từng chữ như trân châu rơi lượn, hơn trăm hiệp khách giang hồ đứng dưới đài nghe như say như mê, chìm đắm trong thanh sắc liên tục không ngừng.

Giang Từ vốn thích hí khúc, xem đến mặt mày rạng rỡ, ôm bình rượu vào lòng đem hai giỏ điểm tâm ra, vừa nhìn sân khấu kịch vừa kiếm chỗ trống ngồi xuống.

Nàng vừa ngồi vào chỗ, bên cạnh một nữ tử lành lạnh nói: "Vị tiểu sư muội này, đây là chỗ ngồi của Nga My chúng ta, phái Thanh Sơn các người ở bên kia."

Giang Từ giờ mới phát hiện bàn mình ngồi xuống có vô số vị đạo cô, trên bàn cũng toàn là món lạnh đồ chay. Một vị đạo cô trong đó hừ lạnh một tiếng: "Võ lâm này thực sự càng ngày càng không ra gì cả rồi."

Một vị đạo cô khác gật đầu nói: "Sư tỷ nói đúng, không biết là minh chủ quá trẻ hay là chúng ta già rồi, quả thật là đạo đức suy đồi theo từng ngày! Những người trẻ tuổi này đều không biết tôn kính trưởng bối, có chỗ liền chiếm lấy mà ngồi."

Giang Từ biết các vị đạo cô hiểu lầm bản thân là đệ tử phái Thanh Sơn, cười cười rồi cầm điểm tâm rời đi, ở trong đám người chạy qua chạy lại, cũng không tìm thấy nơi có thể an ổn ngồi ăn lại có thể xem kịch. Dứt khoát rời ra khỏi đám đông, nhìn xung quanh vài lần, phát hiện phía tây Cúc Viên có một cây cổ thụ cao ngất, đối diện trực tiếp với sân khấu kịch, niềm vui không khỏi hiện lên khóe mắt.

Nàng vượt qua Cúc Viên, ở dưới cây đại thụ dừng lại. Lấy hai giỏ điểm tâm nhập lại làm một giỏ, cắn lấy lồng tre, leo nhanh bằng hai tay, mượn lực tung người lên, không qua bao lâu liền leo đến chỗ chạc cây. Nhìn thấy sân khấu rõ ràng, đẩy mở lồng trúc đặt ở trên đầu gối, đắc ý cười tươi.

Nàng vừa uống rượu vừa ăn điểm tâm, thỉnh thoảng nhìn lên nữ hoa đán nhẹ nhàng hát hai ba câu trên đài, thật sự nhàn nhã thảnh thơi. Chính lúc xem đến đắc ý, gió thu thổi qua làm cho một đám lá cây bên phải nàng đong đưa trước mắt. Nàng nhíu mày nhìn xung quanh một phen, nhìn lên phía trên còn có một nhánh cây, có vẻ như tầm nhìn càng rộng rãi hơn, lại cầm lồng tre cắn vào trong miệng, leo lên nhánh cây, thân hình trèo lên trên.

Tại nơi có thể đứng vững, một bóng đen đột nhiên hiện ở trước mắt, Giang Từ bất thình lình bị kinh ngạc, giỏ trúc đang ngậm trong miệng rất nhanh sẽ bị rớt xuống, vội giơ tay tiếp lấy, cả người không tránh khỏi hơi không ổn định, ngã xuống người đang ngồi giữa nhánh cây đó.

Người kia nhìn thấy nàng té xuống phía mình, phất tay trái lên cơ thể nàng lại hướng phía chỗ khác rơi xuống, đầu vừa vặn đụng trúng vào trên thân cây, " A.." âm thanh vẫn còn chưa ra khỏi miệng, một luồng kình phong làm nàng nghẹt thở, đầu óc choáng váng mất phương hướng, sau hồi lâu mới phát hiện bản thân hoàn toàn bị người đó điểm huyệt, đặt ở giữa nhánh cây.

Giang Từ cực kì tức giận, bất lực mà bị điểm huyệt câm, chửi không thành tiếng, không kìm được hung dữ lườm người kia.

Y nhìn nàng lườm thấy hơi thú vị, lại nghĩ nếu như lúc này giết nàng diệt khẩu hơi không thích đáng, liền lại gần bên tai nàng, âm thanh cực nhẹ lạnh giọng nói: "Ta đến trước, chỗ này chính là địa bàn của ta, cô nương phải chịu thiệt thòi một chút rồi."

Giang Từ tức muốn nghẹn, sau khi vô cùng tức giận đột nhiên bình tĩnh lại, cười trong vắt với người kia, phớt lờ hắn ta, xoay đầu chuyên tâm xem kịch.

Huyệt câm và huyệt tứ chi của nàng đều bị điểm, chỉ đỉnh đầu mới tự do chuyển động. Nhìn hoa đán trên đài đang diễn thê lương bi ai, muôn vạn sầu muộn mà nhớ đến sư tỷ, giây phút đó nhưng lại quên đang bị điểm huyệt, lắc lư đầu theo tiếng nguyệt cầm và âm thanh của dàn nhạc, nhịp nhàng theo nhịp.

Người kia đằng sau nhìn trong giây lát, đang định tiến gần bên tai nàng nói chuyện. Nàng sớm đã có chuẩn bị, dùng sức lấy đầu đụng phía sau một cái, người đó sợ trong lúc né tránh phát tra tiếng ồn, lưỡng lự một chút, liền bị nàng đụng trúng mũi, không do dự vươn tay đẩy nàng xuống dưới gốc cây.

Giang Từ nhất thời nóng nảy dùng đầu đâm vào y, không lường được y vậy mà đẩy bản thân xuống phía dưới gốc cây. Cây đại thụ này rất cao, bản thân lại bị điểm huyệt đạo nếu rơi xuống dưới không chết cũng bị tàn phế, mắt thấy đã rơi xuống nhánh cây, không khỏi nhắm chặt mắt lại, than khóc mệnh nhỏ không bảo hộ được.

Chính trong lúc than khóc, đột nhiên giữa eo bị căng chặt, bất ngờ bị người đó nắm lấy làn váy, kéo lên ngọn cây, một lần nữa ngồi về lại giữa nhánh cây.

Giang Từ rời nhà đi, một người rong chơi trên giang hồ, ỷ vào khinh công rất tốt, bản thân lại nhanh trí, chưa từng gặp qua nguy hiểm chân chính. Không lường được hôm nay vì muốn nghe hí khúc, leo lên thân cây cao này lại bị ai đó ám toán, còn bị y trêu chọc như thế này, thực sự là trong đời vô cùng nhục nhã, không do dự nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người trước mắt này, ngoan cường nhìn chằm chằm vào kẻ thù.

Ánh trăng như nước chiếu qua ngọn cây rơi vào trên người kia, Giang Từ trong ánh trăng lờ mờ chỉ nhìn thấy trên mặt y thần sắc cứng đờ, ngũ quan mơ hồ, rõ ràng là đeo mặt nạ da người. Toàn bộ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy được hai đôi con ngươi như viên ngọc đen tỏa sáng rực rỡ.

Nàng lại quét mắt nhìn lên xuống vài lần, cảm thấy cho dù y ngồi trên những nhánh cây cũng vẫn làm người khác cảm thấy thân hình y mảnh khảnh thon dài, dẻo dai mà có lực, lại có một loại ý niệm lạnh lẽo mờ mịt. Những mảnh ánh trăng chiếu lên trên đầu vai của y làm cả người như bức tường trăng thanh tuấn vượt ngoài thế tục, lại như dòng sương mù lạnh lẽo cô tịch.

Người đó chưa từng bị nữ tử trẻ tuổi nào đánh giá trắng trợn như vậy, không khỏi hai mắt hơi nheo lại, cười lạnh một tiếng, tiếng cười tràn đầy hàm ý hung ác, như thể thần tu la lạnh thấu xương.

Giang Từ kinh ngạc, hơi men do trước đó uống rượu hoa điêu phát ra, lại nấc lên một cái. Hơi rượu xông tới làm người kia ngửa mặt ra sau, trong áng mắt lóe qua thần sắc căm ghét, đang muốn kiên quyết xuống tay giết nàng, suy tính trong giây lát, cuối cùng thấy không ổn, lỡ như trưởng bối của thiếu nữ biết nàng muốn leo lên cây cổ thụ này xem kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm, sẽ để lộ hành tung của mình.

Y đặt Giang Từ lại ngay ngắn, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi ngoan ngoãn xem kịch, ta sẽ tha cho mệnh nhỏ của ngươi, ngươi nếu như không thành thực, kinh động đến người khác, thuốc này, trên thế gian chỉ có duy nhất ta mới có thuốc giải." Nói xong tức tốc nhét một viên thuốc vào trong miệng Giang Từ.

Viên thuốc lập tức tan trong miệng, Giang Từ không kịp nôn ra, thuốc đã vào yết hầu mà đi xuống. Trong lúc giật mình, y đã vươn tay giải huyệt đạo của nàng.

Giang Từ lườm y, choáng váng trong phút chốc lại phớt lờ y, quay đầu qua nhìn về hướng đài kịch, không để ý đến y nữa.

"Cũng đã từng nghĩ, chàng như hoa sen nơi bùn xanh, ta như trăng tròn lạnh lẽo, trăng chiếu sen xanh, thanh xuân mãi mãi. Mà không ngờ, thiều hoa thịnh ký, hoa nở hoa tàn, thiếu niên rồi lại già đi, nhân gian càng vô thường..."

Trên đài, nữ hoa đán lúc này hoàn toàn là hát thanh xướng, lan hoa chỉ lướt qua tóc mai, ánh mắt đung đưa quét qua dưới đài, hơn trăm hiệp khách giang hồ lặng ngắt như tờ, thậm chí những chỗ ngồi xa hơn, các vị đạo cô và hòa thượng thu mi liễm mục cũng đồng thời lộ vẻ xúc động.

Giang Từ bĩu môi, lấy bình rượu trong ngực ra uống một ngụm, nhẹ giọng nói: "Nàng ta hát không hay bằng sư tỷ của ta."

Người kia nhất thời ngây ngẩn, y tưởng rằng nhét thuốc độc cho nàng uống, nàng sẽ vạn phần khủng hoảng, không ngờ được nàng lại vẫn bình thường như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, còn ung dung như vậy xem kịch, thản nhiên cùng bản thân trò chuyện quả thực là hơi bất thường.

Y cười lạnh một tiếng, âm thanh lại rất khẽ: "Nàng là Tố Yên cô nương nổi tiếng kinh thành, quan lại bình thường muốn mời nàng hát một bài còn phải xem tâm tình của nàng. Cô nương nói nàng hát không bằng sư tỷ của cô nương, có vẻ hơi không biết trời cao đất dày rồi."

Giang Từ nghiêng đầu nhìn mắt y: " Ngươi lại chưa nghe sư tỷ ta hát, làm sao biết nàng không hơn được Tố Yên này chứ, ngươi mới là không biết trời cao đất dày. Hơn nữa, sư tỷ của ta cũng tuyệt sẽ không hát cho dạng người tiểu nhân lén lén lút lút như ngươi nghe."

Y cười lạnh nói: "Ta chỗ nào lén lén lút lút?"

Giang Từ thấy trong đôi mắt như ngọc thạch của y thần sắc mãnh liệt cũng không kinh hoảng, nhàn nhạt nói: "Ngươi trốn ở trên cây này, đeo mặt nạ da người, lại sợ ta để lộ dấu vết hành động của ngươi, không phải lén lén lút lút thì là cái gì? Chỉ sợ là có âm mưu quỷ kế gì muốn đối phó với Kiếm Đỉnh Hầu thôi."

Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta mới không quản ngươi là ai, Kiếm Đỉnh Hầu hắn cho dù là sinh hay là tử cũng không liên quan đến ta. Ta xem kịch của ta, ngươi làm việc của ngươi, chúng ta ai cũng không phạm ai, thuốc độc giả của ngươi cũng không hù dọa được ta."

Y sững sờ, không biết thiếu nữ này làm sao nhìn ra bản thân cho nàng nuốt không phải là thuốc độc. Nàng khinh công rất tốt hiện tại đã giải huyệt, chỉ sợ bản thân lại muốn ra độc thủ cũng không thể một kích thành công, trái lại sẽ kinh động đến người khác. Đang đột ngột nghe âm thanh mọi người huyên náo dưới đài diễn. Trong lúc phân vân hối hận, bỗng nghe âm thanh ồn ào của người dưới đài.

"Dịch Hàn đến rồi!"

"Dịch Hàn đến rồi!"

"Là Thu Thủy Kiếm Dịch Hàn đến rồi!"

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, hàng trăm nhân sĩ giang hồ cùng lúc quay đầu nhìn về hướng con đường đất vàng trước sơn trang, Giang Từ trên đại thụ bất giác cũng ngồi thẳng thân thể.

Tố Yên ở trên sân khấu vẫn đang lắc nhẹ bước chân, cùng với tiếng đàn nguyệt xa xôi xướng ca một cách nhu mị uyển chuyển.

"Áo xanh lạnh lẽo, sương ẩn trong tóc mai, tuổi hoa xuân như nước chảy trôi đi mờ mịt, lầu các đỏ thắm bi thương ta tịch liêu. Giọt mực thi từ đã cạn, đàn khúc đã xong, trâm hoa họa mi nước mắt giao nhân rơi. Hỏi một tiếng chàng phụ tâm, hôm nay trên cầu thiên nhai, chàng xếp khăn tơ của thiếp nơi nào?"

Gió đêm bất chợt thổi qua đèn lồng trong trang ngoài trang lần lượt lắc lư đong đưa. Một người mắc áo choàng xám nhạt, đạp lên tiếng cầm, đạp lên vầng trăng, từ trong u tối chậm rãi đi tới.

Chỉ thấy trường bào của hắn ta đã cũ hơn nửa, ở trong gió đêm phất phơ bồng bềnh, lông mày tóc mai của hắn ta tràn đầy phong trần phóng khoáng, thân ảnh mảnh khảnh như từ trong thiên sơn vạn thủy vắng lặng mà đi đến. Hắn ta vẫn chầm chầm mà đi, trong chớp mắt liền đến tới trước sơn trang.

Thu Thủy Kiếm Dịch Hàn chấn động thiên hạ, chắp tay sau lưng đứng dưới hoa quế, đối với hàng trăm ánh mắt nhìn về phía mình xem như không thấy, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng nữ tử dịu dàng bi thương trên đài diễn.

Lại một trận gió thổi tới, tiếng đàn càng mãnh liệt, tiếng tiêu cao vút. Tố Yên phất tay áo, ngẩng đầu nhướng mi gian (vùng trán giữa 2 mày), ánh mắt ác liệt thẳng hướng đến Dịch Hàn trước đài, ánh trăng sáng và ánh đèn lồng chiều rọi xuống, nụ cười của nàng tràn đầy ý thê lương trào phúng.

"Nhân gian đau thương, nhân duyên sai, chàng có mộng anh hùng, thiếp nhìn con đường quê hương xa xăm, hôm nay cầm ly dâng quân uống, hắn nói lời tạm biệt như người xa lạ. Chỉ hận công danh lợi lộc, uổng phí vô số tóc mai hồng nhan, tăng thêm bao nhiêu phần mộ tịch mịch, sai lầm của cuộc đời này."

Dịch Hàn thân thẳng như tùng, thần sắc trên mặt lại như hỷ như bi, trong lúc nhạc tấu hòa quyện, hắn ta thở dài nói: "Chỉ hận công danh lợi lộc này, uổng phí vô số hồng nhan tóc mai, tăng thêm bao nhiêu phần mộ tịch mịch. Haizzz, sai lầm của cuộc đời này, cuộc đời này sai rồi!"

Tấu nhạc dồn dập, vũ điệu quay cuồng, điệu múa như nước chảy, từ đầu đến cuối ánh mắt nữ tử bi hận mà dán chặt trên người Dịch Hàn.

Dung mạo của nàng ta cùng người đó quá giống nhau, một cái phất tay, một cử chỉ nâng cổ tay, đều là vô số uyển chuyển si triền, hơn hai mươi năm làm hắn trong mơ trăm chuyển ngàn hồi, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ có một thanh hàn kiếm, một ngọn đèn cô đơn.

Nếu như tất cả có thể làm lại từ đầu, có hay không, bản thân sẽ làm tròn lời thề của hai ta, mang người đó hành tẩu thiên nhai, không cần tiếng tăm lừng lẫy, không cần danh lợi truyền kỳ khắp nơi?

Dịch Hàn cười đắng chát, bỗng nhiên vỗ lên bao kiếm giữa eo, hàn quang đột ngột xuất hiện, trên đài cầm sư lảo đảo mấy bước lùi về sau, nguyệt cầm trong tay rớt xuống đất.

Dịch Hàn cầm trường kiếm trong tay, như sóng nước thu, phản chiếu ánh trăng, chói sáng chói lòa. Hắn ta nhìn bức hoành phi lớn màu vàng đen của sơn trang Trường Phong, lạnh giọng nói: "Dịch Hàn đã đến, mời Bùi minh chủ hiện thân chỉ giáo!"

Trên cổ thụ, người kia lắc lắc đầu, thở dài nói: "Dịch Hàn thất bại nội trong mười chiêu."

Giang Từ nghiêng đầu nhìn hắn: "Không thể nào. Dịch Hàn tâm thần dù loạn, như thế nào cũng là Thu Thủy Kiếm danh chấn giang hồ, làm sao có thể mười chiêu liền chịu thất bại?"

Y cười lạnh nói: "Con người Bùi Diễm không có chuyện không nắm chắc trận đấu, tâm lý chiến là sở trường lại cực kì thận trọng. Hắn dốc hết tâm tư tìm được nhược điểm của Dịch Hàn, mời Tố Yên đến chỗ này nhiễu loạn tâm trí, chỉ sợ vẫn còn hậu chiêu. Dịch Hàn tính mệnh có thể bảo hộ, nhưng trong mười chiêu tất bại."

Giang Từ đang muốn hỏi y vì sao nói "Dịch Hàn sinh mệnh có thể giữ", lại thấy cửa lớn sơn trang mở ra, mười mấy người nối đuôi nhau đi ra.

Trăng sáng vằng vặc, gió thu bay xa.

Dịch Hàn nhìn mười mấy người nối đuôi nhau mà ra, nhợt nhạt nói: "Liễu chưởng môn, các vị chưởng môn, lâu ngày không gặp."

Chưởng môn phái Thương Sơn Liễu Phong nhìn chằm chằm Dịch Hàn chốc lát, âm thầm thở dài một hơi, bước về phía trước nói: "Dịch đường chủ, nhiều năm không gặp, Đường chủ phong thái như xưa, Liễu mỗ có lễ"

Nụ cười Dịch Hàn thoáng qua chút cay đắng, trong lòng thầm thở dài: Sư đệ, đệ hà tất phải như vậy! Hai ta vào những năm đồng môn tình nghĩa tuy sâu, nhưng bây giờ, đệ là Thương Sơn chưởng môn, huynh là nhất phẩm đường chủ Hoàn Quốc, đều là đứng đầu mỗi nơi. Đệ nếu như muốn cầu trốn tránh thì tránh đi thôi.

Liễu Phong như đọc hiểu được ý cười cay đắng của Dịch Hàn, nháy mắt trầm mặc, giãy giụa chốc lát, cuối cùng từ trong ngực lấy ra một phong thư giao đến trước mặt Dịch Hàn.

Dịch Hàn không hề nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.

"Đây là đệ từ trong di vật của sư phụ vô ý phát hiện ra, sư phụ người đối với việc năm đó đuổi sư huynh ra khỏi sư môn cũng là rất hối hận. Theo ý trong thư này, sư phụ từng nghĩ muốn sư huynh quay trở về sư môn như ban đầu, còn mời sư huynh nghĩ lại." Liễu Phong rũ mắt xuống, bốn bề vang lên tiếng kinh ngạc của quần hùng.

Giang Từ trên cây lại không hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía người kia. Y không muốn nói, lại sợ thiếu nữ này đột nhiên phát ra tiếng, chỉ có thể lạnh giọng nói: "Dịch Hàn vốn là đệ tử môn hạ Thương Sơn của triều Hoa ta, tư chất võ học rất cao, lúc mười tám tuổi được khen ngợi là đệ nhất cao thủ Thương Sơn, vốn là người được chọn hoàn hảo tiếp nhận chức chưởng môn. Lại không biết vì chuyện gì, vào năm lúc hắn hai mươi tuổi, chưởng môn tiền nhiệm, sư phụ của hắn ta truyền thư thông báo với võ lâm, đuổi hắn ta ra khỏi sư môn, đồng thời nói, mọi người bắt được thì giết. Dịch Hàn chạy qua Hoàn Quốc, ở đó vượt hơn hẳn mọi người, chấp chưởng võ sĩ đường lớn nhất Hoàn Quốc — Nhất Phẩm Đường, trở thành thần kiếm được tướng sĩ Hoàn Quốc quỳ bái, tôn thờ".

Giang Từ nghe y kể rõ ràng, nghiêng đầu nhìn y cười, lại quay đầu qua tiếp tục xem náo nhiệt.

Trước trang, Dịch Hàn nhìn chăm chú bức phong thư trong tay thật lâu, lại thủy chung không mở ra để xem kỹ càng.

Gió thu lay động thổi qua, trước trang vô số người lặng ngắt như tờ đều lặng lẽ nhìn vị kiếm thần trong lòng tướng sĩ Hoàn Quốc này, đệ tử phản bội phái Thương Sơn của Hoa triều. Xem Dịch Hàn muốn lựa chọn như thế nào, đi con đường nào.

Tố Yên trên đài sân khấu không biết từ lúc nào đã ôm lấy đàn tì bà trong tay, nhìn chằm chằm với bộ dạng phục tùng, năm ngón tay phải như có ý như vô ý búng nhẹ dây đàn, khúc bất thành điệu (không đàn ra khúc nhạc), lại như có ý bi thương phẫn nộ.

Sắc mặt Dịch Hàn không đổi, thu thủy kiếm đột nhiên nhúc nhích, ánh quang lạnh thấu xương, cầm lấy bức phong thư đó đưa tới trước mặt Liễu Phong.

Liễu Phong thở dài một tiếng, giơ tay lấy lại bức thư, không nói lời nào nữa, lùi ra sau hai bước. Quần hùng hoặc thương tiếc, hoặc coi thường, hoặc hưng phấn, xôn xao bốn phía nổi lên.

Dịch Hàn y phục bay phấp phới, mặt trầm như nước, cao giọng nói: "Bùi minh chủ, mời rời phủ chỉ giáo! "

Thanh âm của hắn ta không hề lớn, nhưng âm thanh đè áp qua tất cả mọi người ở tại hiện trường, sang sảng trong trẻo vang vọng trên bầu trời sơn trang Trường Phong.

Âm thanh của Dịch Hàn vừa mới tản đi, một giọng nói thanh lãng tuấn nhã vang lên: "Bùi mỗ bất tài, để Dịch đường chủ chờ lâu!"

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro