luu manh1
Chương 353: Tẩu hỏa nhập ma
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Lúc ban đầu Trần Thiên Minh tưởng rằng do mình vận công không đúng mà
tạo thành, bởi vì hắn cảm thấy tay của mình hình như hơi ươn ướt, giống như là có máu loãng vậy.
Hắn vội vàng nhìn xuống, vừa nhìn thấy đã trở nên sững sờ, thì ra, cảm giác ướt át trên tay của Trần Thiên Minh chính là đến từ hạ thân của Lương Thi Mạn.
Bên dưới bãi cỏ đen mượt đó đang chậm chậm rỉ nước, những giọt nước này
vừa hay đang chảy lên tay của Trần Thiên Minh, tạo thành dị dạng mà Trần Thiên Minh vừa rồi cảm thấy.
Trời ạ, dọa chết ta rồi, ta còn cho rằng là máu của Lương Thi Mạn, thì ra đó là "nước sướng" của cô ấy. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong bụng.
Nhìn hạ thân mê người của Lương Thi Mạn, Trần Thiên Minh không kiềm chế
nổi mà nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng lúc trước đã từng tiếp xúc thân mật với chỗ đó, thế nhưng vẫn chưa được nhìn kỹ, hiện tại nhìn vào chỗ đó của Lương Thi Mạn, phát hiện không ngờ là nó lại dễ thương như vậy, dễ thương tới mức khiến hắn muốn sờ một cái, hôn một cái...
Đột nhiên, Trần Thiên Minh cảm giác được chân khí có chút không thuận, hắn vội vàng định thần, chú ý vận hành thật tốt chân khí của mình, nếu mình tiếp tục nghĩ tới chuyện đó, khẳng định là không thể kiên trì tiếp được. Trần Thiên Minh nhìn vào thằng em bên dưới, mắng thầm:
"Đều là tại mày hết."
Trần Thiên Minh tính toán, mình đã nói nối tới kinh mạch thứ ba mươi hai rồi, chỉ còn vài kinh mạch nữa là mình sẽ có thể nói là đại công cáo thành. Nhưng, hắn cảm thấy thân thể của mình vô cùng mệt mỏi, hơn nữa bốn đạo chân khí trong cơ thể cũng có chút cảm giác không thể tiếp tục được nữa, Trần Thiên Minh hơi hoảng hốt, mình nếu như không thể kiên trì thêm bốn tiếng nữa, không những không cứu được Lương Thi Mạn mà bản thân mình cũng sẽ vì thế mà tẩu hỏa nhập ma.
Kỳ thực, Trần Thiên Minh không biết rằng, nếu như không phải là trong cơ thể của hắn có bốn đạo chân khí đặc thù, đặc biệt là huyết khí và chân khí của Hương Ba công, hắn sớm đã không trụ nổi rồi, vào lúc đẩy tới kinh mạch thứ mười mấy hai mươi đã ngừng đẩy mạch, tẩu hỏa nhập ma từ lâu. Cho nên, hắn có thể kiên trì tới hiện tại đã là phi thường cường hãn rồi.
" Kiên trì. ta phải kiên trì." Trần Thiên Minh trong lòng kêu thầm.
Hắn cắn chặt răng, nhấc tay chuyển tới kinh mạch thứ ba mươi ba của Lương
Thi Mạn. Hiện tại, hắn đã không còn đường lui, không thành công thì thành nhân, cho nên, hắn bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng phải kiên trì tới cuối cùng.
Khi đẩy mạch tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy đầu
mình có cảm giác choáng váng, hắn biết, đây chính là dấu hiệu chân khí sắp hết. Dưới tình huống không có cách nào khác, hắn chỉ đành đổi sang dùng bốn đạo chân khí hợp nhất, dùng chân khí cuối cùng để đẩy mạch.
Sắp phải đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình sắp dùng hết rồi, nếu như vậy, cho dù mình có thể đẩy xong hai kinh mạch này thì vẫn còn hai kinh mạch còn lại cũng không thể hoàn thành, làm sao bây giờ? Trần Thiên Minh nghĩ thầm trong lòng.
Đột nhiên, hắn nhớ tới quyển sách đã nhìn thấy lúc bế quan, bên trong giới thiệu một phương pháp kích thích chân khí, chính là dùng sức điểm kích vào huyệt khí hộ của mình, như vậy sẽ kích phát tiềm năng trong cơ thể, khiến cho nội lực trong nháy mắt đề cao lên không ít, có thể tiếp tục được một đoạn thời gian.
Nhưng rốt cuộc là có thể kiên trì bao lâu, liệu có thể kiên trì trong hai tiếng không, trong sách không viết rõ, chỉ viết phương pháp kích thích tiềm năng này chính là một phương pháp vô cùng nguy hiểm, người dùng cho dù không chết cũng tẩu hỏa nhập ma, hoặc là thân bị trọng thương, võ công mất sạch, khuyên rằng không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì chớ nên dùng phương pháp này.
Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình càng lúc càng ít dần, hắn nghĩ rằng nếu cơ thể hết sạch chân khí, vậy thì không những không thể đẩy xong ba mươi sáu kinh mạch của Lương Thi Mạn mà mình cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu đằng nào cũng tẩu hỏa nhập ma thì chẳng thà trước tiên cứ cứu được Lương Thi Mạn đã. Hơn nữa thân thể của mình vì có máu của kiến vàng, chắc là sẽ không gặp hậu quả nghiêm trọng đâu.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh thầm hạ quyết định, xòe ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay phải ra, vận khởi một đạo chân khí cuối cùng trong cơ thể, dùng sức điểm lên huyệt khí hộ.
Quả nhiên quyển sách đó không lừa Trần Thiên Minh, sau khi hắn điểm xuống, thân thể giống như trào ra một cỗ khí lưu phi thường cường đại, Lúc này, Trần Thiên Minh không dám có chút sơ xuất, hắn sau khi đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi tư, lập tức đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi nhăm.
Chỉ đáng tiếc là kiểu đẩy mạch này chỉ có thể làm từ từ, mỗi một kinh mạch phải đẩy đủ một tiếng, nếu như không phải vậy, Trần Thiên Minh đã đẩy hết toàn bộ chân khí vừa đột nhiên tăng cường trong cơ thể lên người Lương Thi Mạn.
Khi đẩy xong kinh mạch từ ba mươi nhăm và chuẩn sang kinh mạch cuối cùng, Trần Thiên Minh liền cảm thấy chân khí mà mình vừa đột nhiên tăng
cường đã dùng hết không ít, chân khí còn lại trong cơ thể không biết là có thể duy trì nốt một tiếng đồng hồ cuối cùng không.
Chân khí đột nhiên tăng cường này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nữa Trần Thiên Minh cảm thấy thân thể của mình hình như càng lúc càng khó chịu, có một loại cảm giác không thể trụ nổi nữa.
Kiên trì thêm một tiếng nữa là được. Trần Thiên Minh cắn chặt răng, đẩy chân khí vào kinh mạch thứ ba mươi sáu, chỉ cần đẩy xong kinh mạch này,
vậy thì chân khí mà mình phát đi trong ba mươi sáu tiếng vừa hay vận hành trong cơ thể của Lương Thi Mạn được một vòng. hoàn toàn chữa khỏi thương thế của ngũ tạng và những kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể cô ta.
Khi Trần Thiên Minh sắp thành công đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi sáu, chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên bị dùng hết. Thấy chân khí trong cơ thể Lương Thi Mạn từ từ biến mất, Trần Thiên Minh quýnh lên, hắn lại giơ tay gõ mạch lên huyệt khí hội của mình.
"Bốp" một tiếng, cái gõ này của Trần Thiên Minh lại một lần nữa kích thích tiềm năng trong cơ thể hắn, thế nhưng lần kích thích thứ hai này không giống với lần thứ nhất. Trần Thiên Minh hiện tại đã tiêu hao hoàn toàn cực hạn của thân thể.
Hắn cảm thấy trong thân thể của mình lại xuất hiện một cỗ chân khí, Trần Thiên Minh cũng không nghĩ nhiều làm gì, vội vàng đẩy cỗ chân khí cuối cùng này vào kinh mạch thứ ba mươi sáu của Lương Thi Mạn.
Khi chân khí trong cơ thể hắn hoàn toàn bị đẩy ra hết, Trần Thiên Minh cảm thấy hai mắt tối sầm, trong đầu trống rỗng.
"Phù" một tiếng, Trần Thiên Minh phun ra một ngụm máu, máu đỏ phun lên trên ga giường trắng tinh, giống như một đóa hoa hồng mỹ lệ, trông rất bắt mắt. Sau khi Trần Thiên Minh hộc máu liền từ từ ngã xuống.
Hiện tại Trần Thiên Minh tuy rằng dùng chân khí của mình đẩy xong ba mươi sáu huyệt của Lương Thi Mạn, thế nhưng, hắn hai lần kích thích huyệt khí hộ. Trong sách đã viết, hắn kích thích một lần, có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, mà hiện tại Trần Thiên Minh lại liên tục kích thích đến hai lần, cho nên đã tiêu hao cực hạn lớn nhất trong cơ thể hắn.
Trần Thiên Minh đang hôn mê bất tỉnh trên giường hiện tại trong cơ thể đã khí huyết không thông, kinh mạch hỗn loạn, sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Nếu như cứu không kịp, hắn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Bởi vì sắp qua ba mươi sáu tiếng, cho nên Tiểu Trữ một mực khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh chữa thương cho Lương Thi Mạn. Đặc biệt là lúc sau cùng cô nhìn thấy Trần Thiên Minh dùng tay của mình đánh chính mình, sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống giường.
Cô vội vàng chạy tới, gọi: "Thiên Minh, Thiên Minh, anh mau tỉnh lại đi!"
Thế nhưng, Trần Thiên Minh đã hôn mê làm sao có thể nghe được tiếng gọi của Tiểu Trữ.
Một lát sau, Lương Thi Mạn từ từ mở mắt ra, hiện tại thân thể của cô về cơ bản mà nói đã không còn vấn đề gì. Chỉ là bởi vì vừa khôi phục cho nên có chút vô lực mà thôi. Cô thấy Tiểu Trữ ngồi ở bên cạnh đang gọi Trần Thiên Minh, vội vàng vừa ngồi dậy vừa nói với Tiểu Trữ:
"Tiểu Trữ, có chuyện gì vậy?"
"Chị Thi Mạn, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, Thiên Minh sau khi phun ra một ngụm máu thì liền gục xuống bất tỉnh." Tiểu Trữ vừa khóc vừa nói.
Cô ta vừa rồi nhìn thấy tình cảnh Trần Thiên Minh thổ huyết, biết rằng Trần Thiên Minh hiện tại khẳng định đã bị thương rất nặng.
Lương Thi Mạn nghe Tiểu Trữ nói vậy, lo lắng nói:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Thiên Minh cứu chị xong lại thành như vậy?"
Tiểu Trữ lau nước mắt, nói với Lương Thi Mạn:
"Chị Thi Mạn, tối nay lúc em ăn cơm, em nghe Tiểu Tô nói, nếu như đêm nay Thiên Minh có thể cứu tỉnh được chị, vậy thì anh ấy sẽ không sao, nhưng nếu không cứu được chị, Thiên Minh sẽ tẩu hỏa nhập ma."
"Vậy sao các người còn để hắn làm vậy?" Lương Thi Mạn vừa khóc vừa nói.
Nếu như Trần Thiên Minh vì cứu mình mà bị tẩu hỏa nhập ma, vậy thì mình
dù sống sót thì cũng còn ý nghĩa gì đâu?
"Tiểu Tô nói đây là quyết định của Thiên Minh, sư phụ của Tiểu Tô đã khuyên anh ấy nhưng không được. Còn em thì tối nay mới biết chuyện này." Tiểu Trữ đau lòng nói.
Nếu như để cô ta lựa chọn trong hai ngươi Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn chỉ có một người có thể sống sót, cô cũng không biết phải lựa chọn thế nào.
"Vậy Tiểu Tô có nói biện pháp cứu anh ấy hay không?" Lương Thi Mạn hỏi tiểu Trữ.
Tiểu Trữ lắc đầu, nói: "Tiểu Tô nói bọn họ cũng không có cách nào để cứu, võ công của Thiên Minh vốn đã rất cao, nếu như bản thân Thiên Minh cũng không cứu được chính mình thì bọn họ cũng chịu thua."
Tiểu Trữ nói đến đây trong lòng càng đau đớn hơn.
"Tự cứu mình?" Lương Thi Mạn lẩm bẩm. Đột nhiên, cô dường như nhớ ra gì đó, vội vàng dùng tay cởi quần Trần Thiên Minh ra.
"Chị Thi Mạn, chị định làm gì vậy?"
Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn muốn cởi quần Trần Thiên Minh, kỳ quái hỏi.
"Tiểu Trữ, em tin chị không?"
Lương Thi Mạn toàn thân vẫn trần truồng, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện ra Trần Thiên Minh đang hôn mê, cho nên vẫn chưa kịp mặc quần áo vào.
"Chị Thi Mạn, em đương nhiên tin chị." Tiểu Trữ gật đầu, nói.
"Em tin chị là được rồi, hiện tại rất cấp bách, chị không có thời gian giải thích cho em, chờ khi xong chuyện chị sẽ giải thích, hiện tại cứu Thiên Minh quan trọng hơn, em đừng trách chị, chị làm như vậy là để cứu Thiên Minh."
Lương Thi Mạn nói xong, lại tiếp tục cởi quần Trần Thiên Minh. Cô thấy Tiểu Trữ ở bên cạnh không động đậy, thế nên nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, giúp chị đi, cởi toàn bộ quần áo của Thiên Minh ra."
"Cởi toàn bộ quần áo?" Mặt Tiểu Trữ lập tức đỏ lên,
Bảo nàng ta cởi quần áo cho Lương Thi Mạn nàng ta còn thấy ngượng, hiện tại lại bảo cùng Lương Thi Mạn cởi quần áo của Trần Thiên Minh, thật sự là khiến nàng ta xấu hổ đến chết mất.
"Ừ, cởi toàn bộ, nếu em muốn cứu Thiên Minh thì đừng có xấu hổ, hiện tại cứu người quan trọng hơn, nếu như làm mất nhiều thời gian, có thể sẽ không cứu được Thiên Minh đâu." Lương Thi Mạn nói nghiêm túc.
Tiểu Trữ thấy vẻ mặt của rất nghiêm túc, biết cô ta không phải đang nói đùa, đồng thời Trần Thiên Minh hiện tại bị thương như vậy, tiểu Tô còn nói rằng hắn có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, bị nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, nàng ta cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết nghe theo sự phân phó của Lương Thi Mạn.
Chỉ một lát sau, Tiểu Trữ đã cởi quần của Trần Thiên Minh ra, đặt ở một bên giường. Khi nàng ta nhìn thấy cái quần lót màu đen và cái thứ đang nhô lên ở bên trong, trong lòng liền hoảng hốt, không dám tiếp tục cởi.
Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ như vậy, cô nàng cũng không đợi nữa, tự mình dùng tay tụt quần lót của Trần Thiên Minh xuống.
Chương 354: Tái diễn kịch cũ.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Lương Thi Mạn kéo quần lót của Trần Thiên Minh xuống, Tiểu Trữ nhìn thấy thằng em của Trần Thiên Minh, vội vàng nhắm mắt lại, đỏ mắt không dám nhìn nó nữa.
Lương Thi Mạn nhìn vào thằng em của Trần Thiên Minh, phát hiện nó tuy không cương cứng, nhưng trông vẫn khá to và dài. Kỳ thực Lương Thi Mạn làm như vậy là bởi vì cô nàng nhớ tới ba tiếng mà mình cùng Trần Thiên Minh ở ngoại ô ngày trước.
Lúc đó Trần Thiên Minh vốn bị Thái Đông Phong hạ Nhuyễn cốt đoạt hồn tán, vốn là không thể sống nổi, nhưng mình kích thích thằng em của hắn, sau ba tiếng thì Trần Thiên Minh không có chuyện gì. Có điều là khiến cho cô em của mình cả tháng không được thoải mái, cho nên, cô nàng hiện tại muốn dùng phương pháp cũ để cứu Trần Thiên Minh.
"Tiểu Trữ, dùng tay làm cho cái thứ ở phía dưới của Thiên Minh cửng lên đi." Lương Thi Mạn đỏ mặt nói với Tiểu Trữ.
"Làm cho cái thứ này... cửng lên..."
Tiểu Trữ vừa nghe thấy Lương Thi Mạn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Hiện tại ngay cả nhìn vào cái chỗ đó của Trần Thiên Minh còn không dám, mà Lương Thi Mạn còn bắt mình dùng tay làm cho nó cương lên, như thế, như thế không phải là khiến mình xấu hổ chết đi được ư? Tiểu Trữ càng nghĩ càng xấu hổ.
Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ không dám làm, biết rằng cô ta xấu hổ, hiện
tại cứu người là quan trọng nhất, cô nàng cũng không nhiều lời với Tiểu Trữ nữa. Vì thế, cô nàng tự bò tới cạnh Trần Thiên Minh, thò bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy thằng em của Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng sục.
Cô nàng vừa làm vừa nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, muốn cứu Thiên Minh thì chỉ có dùng cách này thôi, trước đây chị cũng từng làm thế để cứu anh ấy rồi,
đợi lát nữa chỉ sẽ kể cho em nghe chuyện ngày trước."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Trữ, Lương Thi Mạn chỉ nói qua loa hai câu, để cứu Trần Thiên Minh, cô cũng không thể để ý quá nhiều. Có điều, Trần Thiên Minh đã hôn mê, sao có thể biết rằng Lương Thi Mạn đang kích thích cho thằng em bên dưới, nếu như hắn biết, thì sớm đã chuẩn bị đạn dược, sẵn sàng chiến đấu rồi.
Ve vuốt thằng em của Trần Thiên Minh một lúc lâu, Lương Thi Mạn phát hiện nó vẫn không có chút khởi sắc, chẳng có chút cảm giác cương cứng nào cả. Vì thế, cô nàng vội vàng cúi xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng ngậm lên thằng em của Trần Thiên Minh.
"Ối!" Tiểu Trữ xấu hổ vội vàng lấy tay che miệng, để cho tiếng hét kinh hãi không phát ra.
Tình cảnh hiện tại, Lương Thi Mạn dùng miệng ngậm cái đó của Trần Thiên Minh mà nhẹ nhàng mút mát, khiến cô nàng vừa thẹn lại không dám nhìn. Cô nàng trước đây chưa từng nhắc đến chuyện tình ái, cái lần hôn môi đó với Trần Thiên Minh đã khiến cho nàng ta cảm thấy mình làm như vậy là có chút quá lắm rồi.
Hiện tại, lại bảo cô nàng nhìn cái đó của Trần Thiên Minh, đồng thời Lương Thi Mạn còn hôn cái chỗ đó nữa, điều này sao không khiến cho nàng ta xấu hổ? Tuy rằng Lương Thi Mạn nói đây là vì cứu Trần Thiên Minh, nhưng kiểu cứu này khiến nàng ta không chịu nổi.
Tiểu Trữ hiện tại không dám nhìn, thế nhưng sợ Trần Thiên Minh gặp phải chuyện gì nên không thể không nhìn. Loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho Tiểu Trữ một lúc thì quay đầu lại nhìn, một lúc lại quay đi.
Lương Thi Mạn không chỉ dùng miệng của mình hôn thằng em của Trần Thiên
Minh, mà còn chầm chậm ngậm lấy nó, cô nàng cảm thấy thứ đó hình như đã
có chút phản ứng. Thế là, cô nàng còn dùng cái lưỡi thơm của mình chầm chậm miết quanh nó, do đó càng kích thích Trần Thiên Minh hơn.
Kỳ thực, lần này Lương Thi Mạn đã chó ngáp phải ruồi. Bởi vì Trần Thiên Minh vì tiêu hao quá độ tiềm năng trong cơ thể, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, hôn mê bất tỉnh.
Nếu như Trần Thiên Minh không đả thông được kinh mạch đã thác loạn, hậu quả e rằng không kham nổi. Mà hiện tại lại không có hạng cao thủ giống như đại bá ở bên cạnh, Trần Thiên Minh chỉ đành tự mình cứu mình mà thôi.
Mà lần trước Trần Thiên Minh kích thích thằng em bị Huyết Nghĩ Hoàng cắn, do đó kích phát huyết dịch của Huyết Nghĩ Hoàng trong thân thể, từ đó sản sinh ra nhiệt lưu cường đại để giúp hắn khôi phục thân thể, nhiệt lưu này sau đó đã chuyển hóa thành một đao huyết khí chân khí trong cơ thể Trần Thiên Minh.
Hiện tại Trần Thiên Minh trong cơ thể đã không còn một chút chân khí nào, cái mà hắn thiếu chính là chân khí, cho nên, nếu như Lương Thi Mạn có thể kích thích được máu của Huyết Nghĩ Hoàng trong cơ thể Trần Thiên Minh, từ đó hình thành một cỗ nhiệt lưu để cung cấp chân khí cho Trần Thiên Minh, vậy thì mới có thể cứu được Trần Thiên Minh.
Dần dần, Trần Thiên Minh đang hôn mê cũng cảm giác được sự kích thích của Lương Thi Mạn, chỗ bị Huyết Nghĩ Hoàng cắn cũng bắt đầu có phản ứng, nó càng lúc càng cứng, càng lúc càng to hơn.
"Ối!" Lương Thi Mạn ngẩng đầu dậy, kêu lên một tiếng mệt mỏi, thân thể nàng ta vừa mới được khôi phục đã phải mút mát thằng em của Trần Thiên Minh trong một khoảng thời gian dài nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa còn phải cúi người xuống nên càng làm cho nàng ta mệt hơn. Vì vậy, nàng ta ngồi dậy thở hổn hển.
Nhưng nàng ta vừa ngồi dậy đã cảm thấy thằng em của Trần Thiên Minh lập
tức ỉu xìu. Vì thế, nàng ta vội vàng nói với Tiểu Trữ:
"Tiểu Trữ, chị mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi một lát, em mau dùng tay vuốt ve chỗ đó của Trần Thiên Minh đi, mau lên không phí hết công của chị vừa rồi."
Tiểu Trữ nhìn thằng em của Trần Thiên Minh đã hơi ngóc đầu dậy, xấu hổ không dám nhìn, cô nàng trước giờ đã bao giờ nhìn thấy chỗ này của đàn ông đâu, hiện tại Lương Thi Mạn bảo cô phải dùng tay vuốt ve chỗ đó, mình sao dám làm đây?
"Chị Thi Mạn, muốn em vuốt ve chỗ đó á? Em sợ, sợ lắm!"
"Tiểu Trữ, mau đi, làm một lúc thôi, nếu như thứ đó của Thiên Minh lại mềm xìu thì không cứu được anh ấy đâu." Lương Thi Mạn sốt ruột nói.
Hiện tại, cô thấy Tiểu Trữ đang xấu hổ như vậy, liền cao giọng nói với Tiểu Trữ.
"Chị Thi Mạn, em, em không biết phải làm thế nào." Tiểu Trữ đỏ mặt nói.
"Em cứ làm như chị ấy, nắm lấy chỗ đó của Thiên Minh rồi nhẹ nhàng sục,
Tiểu Trữ, đừng do dự nữa, nhanh lên một chút đi!"
Lương Thi Mạn hiện tại đã sốt ruột lắm rồi.
Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn sốt ruột như vậy, biết rằng tình huống hiện tại rất khẩn cấp, nếu như không làm vậy Trần Thiên Minh có thể sẽ xảy ra chuyện. Vì thế, nàng đưa cánh tay đang run nhẹ của mình ra, nắm về phía thằng em của Trần Thiên Minh. Cô nàng nhìn cái thứ vừa dài lại vừa to đó, tim đập thình thịch, như muốn nhảy tót ra ngoài.
Rốt cục tiểu Trữ cũng nắm được chỗ đó của Trần Thiên Minh, một loại cảm
giác vừa cứng lại vừa to lập tức từ tay truyền lên não, khiến cô nàng vừa xấu hổ lại vừa có một loại cảm giác khác lạ. Hiện tại, cô nàng không biết mình phải làm thế nào mới đúng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, giống như cảm giác đang choáng váng vậy.
"Tiểu Trữ, em lấy tay sục đi chứ!"
Lương Thi Mạn thấy tiểu Trữ chỉ cầm cái đó của Trần Thiên Minh, sốt ruột nói với Tiểu Trữ. Chỉ nắm như thế mà không sục, thì chẳng có hiệu quả gì cả, đặc biệt là hiện tại Trần Thiên Minh còn chưa tỉnh.
Nghe được lời "dạy bảo" của Lương Thi Mạn, Tiểu Trữ không thể làm gì khác hơn là lấy tay nhẹ nhàng làm theo động tác vừa rồi của Lương Thi Mạn. Dần dần, Tiểu Trữ cảm giác được chỗ đó của Trần Thiên Minh càng lúc càng cứng hơn, giống như là đang vùng vẫy thoát khỏi tay của mình .
Tiểu Trữ cảm thấy chỗ đó của Trần Thiên Minh đang cương cứng, cô nàng xấu hổ nhắm mắt lại, vừa run rẩy vừa sục.
Một lát sau, hô hấp của Lương Thi Mạn đã bình ổn trở lại, cô thấy vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Trữ, mỉm cười với nàng ta, nói:
"Tiểu Trữ, để chị làm cho, em nghỉ ngơi một lát đi!"
Tiểu Trữ nghe thấy Lương Thi Mạn nói vậy, vội vàng buông tay ra, sợ hãi chạy về ghế của mình. Bởi vì, khi nàng sục, không ngờ đã phát hiện ra rằng mình thích làm như vậy, đồng thời trong lòng còn có một loại khoái cảm không tên, phát hiện này khiến nàng ta thực sự vô cùng xấu hổ.
Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ đã chạy đi, liền lập tức lại dùng tay của mình cầm lấy thằng em của Trần Thiên Minh, sau đó lại nhẹ nhàng sục tiếp.
"Ối!" Trần Thiên Minh khẽ rên một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Vì Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ không ngừng mà kích thích thằng em bị Huyết
Nghĩ Hoàng cắn của hắn, cho nên, khiến cho máu của Huyết Nghĩ Hoàng trong cơ thể hắn sản sinh biến hóa, tạo ra một cỗ nhiệt lưu, lan tỏa khắp người hắn, do đó hắn mới tỉnh lại được.
"Thiên Minh, anh sao rồi? Hiện giờ cảm thấy thân thể của mình thế nào?"
Lương Thi Mạn phát hiện Trần Thiên Minh tỉnh lại, vừa kêu lên vui mừng
vừa tiếp tục sục thằng em của Trần Thiên Minh.
"Anh, anh cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể hình như không có một chút khí lực nào." Trần Thiên Minh yếu ớt nói.
Hiện tại chủ yếu là hắn cảm thấy trong cơ thể của mình không có một chút chân khí nào, nếu như mình có thể tìm lại được chân khí, thì có thể tự liệu thương.
"Thiên Minh, anh tỉnh rồi!"
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh tỉnh lại, vội vàng từ trên ghế chạy lên giường, nhìn Trần Thiên Minh với ánh mắt quan tâm.
"Bộ dạng vừa rồi của anh làm em sợ muốn chết."
"Anh, anh không sao."
Trần Thiên Minh muốn lắc đầu với Tiểu Trữ, nhưng
hắn phát hiện mình không sử ra nổi chút khí lực nào nữa rồi.
"Thiên Minh, anh đừng nói chuyện, còn nhớ lần trước không? Anh vừa rồi hôn mê bất tỉnh, em và Tiểu Trữ đã giúp anh sục chỗ này, hiện tại anh tỉnh rồi, có cần bọn em làm tiếp không, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lương Thi Mạn nói xong, lại đổi tay khác tiếp tục sục thằng em của Trần Thiên Minh.
"Á!" Trần Thiên Minh hiện tại mới biết Lương Thi Mạn đang sờ mó thằng em của mình, hắn nhìn thân thể của Lương Thi Mạn vì đang quay tay mà ngực đung đưa, mắt sáng rực lên, hơn nữa chỗ thằng em của mình được Lương Thi Mạn sục đang mang tới từng đợt khoái cảm, hắn nhịn không được mà hét lên.
Hiện tại, hắn đã cảm thấy chỗ đó lại sinh ra một cỗ nhiệt lưu, từ từ lan tỏa khắp bên trong thân thể hắn, dường như đang trùng kích những kinh mạch đang hỗn loạn và không thống suốt của hắn.
"Thi Mạn, cứ làm tiếp đi, thân thể của anh hình như đã cảm thấy nhiệt lưu rồi, cứ làm như lần trước là được." Trần Thiên Minh cao hứng nói,
Nếu Lương Thi Mạn cứ tiếp tục làm vậy, chỗ đó của mình nhất định sẽ sinh ra nhiệt lưu mạnh hơn, giúp thân thể của mình điều tức, từ đó sẽ khiến chân khí từ từ khôi phục, như vậy mình sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma nữa.
Lương Thi Mạn nghe thấy giọng nói cao hứng Trần Thiên Minh, biết rằng mình làm như vậy là đúng, Trần Thiên Minh vì cứu mình mà biết thành như vậy, cho dù bảo mình làm chuyện đó ba tiếng như lúc trước, mình cũng bằng lòng. Nghĩ tới đây, mặt Lương Thi Mạn lại đỏ lên.
"Thiên Minh, anh cảm thấy thân thể của mình sao rồi, khá hơn chưa?"
Lương Thi Mạn lo lắng hỏi Trần Thiên Minh.
Hiện tại, nàng cảm thấy thân thể của mình đã quá mệt, đồng thời cứ tiếp tục ve vuốt cái chỗ cương cứng này của Trần Thiên Minh mãi, thân thể của của mình cũng bắt đầu hưng phấn rồi.
"Vẫn như vừa rồi, nhiệt lưu vẫn chưa nhanh và mãnh liệt, không thể dẫn chân khí của anh ra để liệu thương được." Trần Thiên Minh lo lắng nói.
Hiện tại nhiệt lưu mà Huyết Nghĩ Hoàng sản sinh không lớn, chỉ có thể khiến cho thân thể của hắn có chút phản ứng, nhưng vẫn chưa thể dẫn chân khí trong cơ thể ra được.
Trần Thiên Minh biết rằng, nếu như không thể làm vậy, thì không có cách nào để chữa thương, vậy thì mình cũng không thể khôi phục được công lực lúc trước.
Chương 355: Hay là để anh làm nhé!
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Lương Thi Mạn nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của Trần Thiên Minh, cô suy nghĩ một thoáng rồi cắn chặt môi, quyết định sẽ lại làm giống như lần trước, dùng cô em của mình để kích thích thằng em của Trần Thiên Minh, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nhiệt lưu trong người hắn mạnh hơn, từ đó khôi phục lại thân thể.
Lương Thi Mạn không phải là không muốn để Tiểu Trữ làm, vì dù sao đi nữa Tiểu Trữ cũng là bạn gái của Trần Thiên Minh, thế nhưng, cô vừa rồi thấy Tiểu Trữ chỉ giúp Trần Thiên Minh ve vuốt chỗ đó thôi mà đã xấu hổ gần chết rồi,
Lương Thi Mạn đoán rằng giữa Tiểu Trữ và Trần Thiên Minh vẫn còn rất thanh bạch. Cho nên, để có thể cứu Trần Thiên Minh một cách nhanh nhất, Lương Thi Mạn nghĩ rằng tốt nhất là để mình ra tay.
Vì thế, Lương Thi Mạn lại dùng tay nhấc thằng em đang cương cứng của Trần Thiên Minh lên, sau đó quay lại nói với Tiểu Trữ:
"Tiểu Trữ, chị là vì muốn cứu Thiên Minh, em đừng trách chị, em giúp chị canh chừng cửa đi, đừng để ai vào."
Nói xong, Lương Thi Mạn lại ngồi dậy, dịch chuyển cặp mông tròn trịa của mình lên người Trần Thiên Minh, đặt khớp với vị trí của thằng em của hắn, sau đó từ từ ngồi xuống.
"Á!" Lương Thi Mạn khẽ rên một tiếng,
Cái đó của Trần Thiên Minh đã được đút vào trong chỗ ấy của mình, khiến cho nó có cảm giác như đang căng ra.
Hôm qua khi nàng bị Trần Thiên Minh xoa hai kinh mạch ở chỗ đặc biệt, bản thân cảm thấy đã vô cùng thèm muốn rồi, lòng bàn tay của Trần Thiên Minh cạ cạ đầu ti của mình, từng dòng điện lưu truyền đến làm mình như tê đi.
Mà khi Trần Thiên Minh đặt tay lên chỗ đó của mình để đẩy mạch, chỗ đố càng hưng phấn hơn, nhất cử nhất động của hắn khiến cho chỗ ấy của mình vừa nhột lại vừa sướng, hơn nữa khiến mình không thể khống chế nổi bản thân mình mà chảy ra nước "sướng", đúng là khiến nàng ta vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, không biết Trần Thiên Minh có sờ thấy nước "sướng" của mình hay không.
Hiện tại, khi thằng em của Trần Thiên Minh đút vào trong cô em của mình, Lương Thi Mạn cảm thấy được sự thỏa mãn đặc biệt.
Để kích thích Trần Thiên Minh khiến hắn có được nhiệt lưu lớn hơn để khôi phục thân thể, Lương Thi Mạn tiếp tục động tác một lên một xuống, khoái cảm từ chỗ cô em truyền tới khiến cô nàng không khỏi cắn chặt môi.
Tiểu Trữ đang ngây người ngồi trên ghế, nàng ta không ngờ sau khi Lương Thi Mạn dặn mình xong lại làm luôn chuyện này. Hiện tại Lương Thi Mạn đang nhấp nhô không ngừng trên người Trần Thiên Minh, đôi thỏ trắng mê người đó của cô ta giống như đang vui mừng nhảy nhót, khiến cho Tiểu Trữ phi thường khó chịu trong lòng.
Hiện tại, Tiểu Trữ cảm thấy trong lòng mình có một loại cảm giác rung động không tên, nàng ta tưởng tượng mình đang giống như Lương Thi Mạn, đang vận động không ngừng trên người Trần Thiên Minh:
"Trời ạ, sao mình lại có ý nghĩ này?" Tiểu Trữ thầm nghĩ trong lòng.
Nàng không ngờ mình lại có ý nghĩ đó, mặt không khỏi đỏ lên.
Trần Thiên Minh cảm thấy thằng em của mình dưới sự vận động kích thích
của Lương Thi Mạn đã sản sinh ra nhiệt lưu càng lúc càng lớn hơn, đồng thời giống như một bầy khoái mã đang chạy trong thân thể mình.
"Thi Mạn, nhiệt lưu trong thân thể anh càng lúc càng lớn hơn rồi."
Trần Thiên Minh vừa kêu lên vui vừa nhìn đôi thỏ trắng trước ngực Lương Thi Mạn,
Đôi thỏ trắng này đang nhảy nhót trước mặt hắn, khiến cho hắn muốn sờ một cái, thế nhưng, Trần Thiên Minh nhìn sang Tiểu Trữ ở bên cạnh, không dám thò tay ra, nếu như bị Tiểu Trữ thấy được mình sờ ngực Lương Thi Mạn, thì có nhảy xuống biển cũng không sạch tội. Vừa rồi vì chữa thương cho Lương Thi Mạn mình cũng đã sờ vào chỗ đó của nàng, thế nhưng, hiện tại mình vuốt ve đôi thỏ trắng của Lương Thi Mạn, thì có lý do gì để giải thích đây?
Nghe thấy Trần Thiên Minh nói rằng nhiệt lưu trong thân thể hắn càng lúc càng lớn, Lương Thi Mạn biết rằng hiện tại cũng giống như lần trước, chỉ cần mình kiên trì, nhất định có thể cứu được Trần Thiên Minh.
Vì thế, cô nàng không quản mệt mỏi, liều mạng vận động. Vì mình, cũng vì Trần Thiên Minh, nàng phải cố sức mà vận động.
Cô em bên dưới càng lúc càng hưng phấn, Lương Thi Mạn giờ cũng chẳng cố
kỵ gì nữa, nàng ta vừa cố sức dập vừa khe khẽ rên rỉ, khoái cảm từ bên dưới từ từ lan tỏa khắp đại não, khiến cho nàng hiện tại chỉ muốn làm nhanh hết mức để đạt tới cao trào, được bay lên thiên đường.
Dần dần, dưới sự dẫn động nhiệt lưu của huyết dịch của kiến máu vàng, Trần Thiên Minh cảm thấy huyết khí trong cơ thể của mình đã xuất hiện. Cỗ huyết khí này từ từ lưu động trong thân thể hắn. Vì thế, Trần Thiên Minh vội vàng vận khởi Hương Ba công, muốn huyết khí dẫn ra chân khí của bản thân mình.
Do kinh mạch các nơi đều tắc nghẽn, Trần Thiên Minh cảm thấy lần luyện công này có chút khó khăn, thế nhưng hắn cũng không nóng lòng, hắn biết vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có thể kiên trì luyện xong một vòng, thì có thể hoàn toàn chữa khỏi tất cả những kinh mạch đã bị thụ thương và bị tắc nghẽn của mình.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh âm thầm vận Hương Ba công, tiếp tục khai
thông kinh mạch bị tắc nghẽn. Đặc biệt là sự kích thích của Lương Thi Mạn đã khiến cỗ nhiệt lưu đó không ngừng biến thành huyết khí, khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn cho hắn.
Hắn biết rằng chỉ cần tiếp tục thế này, mình không lâu nữa sẽ luyện được một vòng, và chân khí khác cũng sẽ vì kinh mạch được khai thông mà khôi phục trở lại.
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, chính vào lúc Trần Thiên Minh đang cao hứng thì Lương Thi Mạn đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó gã gục lên thân thể của hắn, rồi run rẩy khe khẽ.
Căn cứ vào kinh nghiệm đã qua, Trần Thiên Minh biết Lương Thi Mạn đã lên tới thiên đường, đạt tới cực khoái.
Hơn nữa từ chỗ bên dưới của Lương Thi Mạn đột nhiên tuôn ra một cỗ âm lương, Trần Thiên Minh mừng rỡ như điên vội vàng hấp thu vào trong đan điền của mình để hóa thành chân khí, như vậy, chân khí của mình sẽ cường đại hơn một chút.
Có điều, bởi vì Lương Thi Mạn đã đạt tới cực khoái, nàng ta vì quá mệt mỏi cho nên không thể động đậy nổi nữa.
Cô nàng nhẹ nhàng từ trên mình Trần Thiên Minh trượt xuống, nằm ở bên cạnh hắn, sau đó vừa dùng tay nắm lấy thằng em đang ướt nhẹp của Trần
Thiên Minh, vừa nói:
"Thiên Minh, em mệt quá rồi, em không động đậy nổi nữa, em dùng tay giúp anh nhé." Nói xong lại thở hổn thển.
Trong lòng Trần Thiên Minh lạnh toát, tưởng rằng mình sắp thành công rồi, không ngờ Lương Thi Mạn lại mệt đến nỗi không thể động đậy nổi, phải làm sao bây giờ? Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên hắn linh cơ lóe sáng, thân thể của mình chẳng phải đã có thể động đậy rồi sao? Dẫu sao thì mình bất kể là dùng tư thế gì cũng có thể luyện được Hương Ba thần công mà, ài,
''Vậy thì để anh làm nhé! ''
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh xoay người lại, ngồi dậy, sau đó dùng tay tách hai chân Lương Thi Mạn ra, nhấn thằng em to khỏe của mình vào trong cô em nhỏ xinh của Lương Thi Mạn...
Cảm giác nằm và cảm giác mình ở bên trên mà nhấp hoàn toàn khác nhau, thế này, có thể khiến cho mình thể hội sâu sắc sự cường hãn và sự kích thích của Trần Thiên Minh, hơn nữa cũng không bị mệt.
Trần Thiên Minh hiện tại cũng chẳng để ý gì nữa, lễ tiết và cố kỵ gì đó cũng mặc kệ, hắn chỉ muốn luyện xong một vòng nhanh hơn một chút, để mau chóng khôi phục lại công lực của mình, nếu không, thời gian kinh mạch bị tắc nghẽn kéo dài, sau này muốn khai thông càng phiền phức hơn. Thế là, hắn lại ra sức mà nhấn thằng em và trong Lương Thi Mạn.
Hắn vừa động, thứ đó lập tức sản sinh ra một cỗ nhiệt lưu cường liệt, phối hợp với Hương Ba công của hắn, hướng tới những kinh mạch đang bị tắc nghẽn.
Trần Thiên Minh trong lòng mừng rỡ, tiếp tục dùng sức đập vào cái nơi đã ướt nhẹp của Lương Thi Mạn, hắn nghĩ chỉ cần mình tiếp tục làm thế này, rất nhiên sẽ khôi phục lại được thân thể.
Lúc này, Tiểu Trữ càng xem càng đỏ mặt, vừa rồi Lương Thi Mạn ở bên trên, hiện tại Trần Thiên Minh lại ở bên trên, hình như bọn họ đang luân phiên đổi ca thì phải, hơn nữa nghe tiếng rên của Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh hình như là đang hưng phấn lắm, nàng cảm thấy trong cơ thể có một loại rung động vô danh đang lan tỏa khắp cơ thể.
Nàng ta không khỏi giậm mạnh chân một cái, sau đó nhắm mắt lại không dám nhìn, nhưng, một lát sau lại mở ti hí mắt ra nhìn trộm, giống như là không nỡ bỏ qua tình cảnh trước mắt này.
Dưới một loạt những động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, Lương Thi Mạn
bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vừa rồi lúc ban đầu nàng còn có thể khống chế mình, cắn môi không để không phát ra tiếng, nhưng theo sự trùng kích không ngừng của Trần Thiên Minh, hơn nữa bên dưới càng lúc càng sung
sướng, cô nàng rên khẽ:
"Á..ớ..ôi"
Nghe thấy tiếng rên của Lương Thi Mạn, bản thân Trần Thiên Minh cũng cảm thấy hưng phấn, hiện tại, nhiệt lưu bên dưới phát ra càng lúc càng lớn, càng lúc càng cường liệt, đã khai thông được rất nhiều kinh mạch bị tắc nghẽn.
"Á, mệt chết em rồi..."
Lương Thi Mạn lại hét lên một tiếng hưng phấn, sau đó ngọe đầu sang một bên, hình như là đã ngất. Hơn nữa hai chân nàng còn khép chặt lại, rồi run khe khẽ, bên trong trào ra một cỗ âm lương, tràn về phía thằng em của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh biết rằng Lương Thi Mạn lại một lần nữa đạt tới cực khoái, hắn lại hấp thu âm lương của Lương Thị Mạn để chữa thương cho mình, sau đó lại tiếp tục nhấn vào....
Dần dần, Trần Thiên Minh đã luyện xong một vòng, chân khí của Hương Ba
công trên người lập tức xuất hiện, cùng với huyết khí hợp thành một thể, giống như là ôm lấy nhau rồi nhảy nhót sung sướng.
Trần Thiên Minh thấy kinh mạch bị tắc nghẽn của mình đã được khai thông rồi, hắn cũng không luyện Hương Ba công nữa, sau đó nhấn vào trong Lương Thi Mạn một phát cuối cùng.
Không có cách nào khác, thằng em của mình đã cố nhịn một khoảng thời gian lâu như vậy, nếu như không cho nó phát tiết, nhất định sẽ nổ tung. Cho nên, hắn nghĩ mình dẫu sao cũng đã làm rồi, thôi thì làm nốt cho xong. Thế là, hắn phát tiết luôn trong người Lương Thi Mạn.
"A..." Trần Thiên Minh rên lên một tiếng thỏa mãn, sau đó ngã lên người Lương Thị Mãn thở hổn hển.
Dù sao thân thể của hắn cũng chỉ vừa phục hồi được một chút, làm loại vận động kịch liệt này, khẳng định là phải mệt.
Mình và cô gái này thật là có duyên, mỗi lần mình gặp nguy hiểm tới tính mạng, cô ta đều giúp đỡ mình, xem ra, sau này mình không thể để cô ấy rời khỏi mình nữa, Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
Một lát sau, Trần Thiên Minh đang đè lên người Lương Thi Mạn chống tay từ từ đứng dậy, sau đó chậm rãi bước xuống giường, đối diện với Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh xuống giường, quan tâm hỏi: "Thiên Minh,
anh sao rồi?"
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên, bởi vì, nàng thấy thằng em của Trần Thiên Minh vẫn còn đang ngỏng đầu dậy, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mình.
Trần Thiên Minh cười với Tiểu Trữ, nói: "Anh đỡ hơn rồi, anh điều tức thêm một lúc nữa là sẽ ổn thôi."
Nói xong, Trần Thiên Minh lại ngồi xuống đất, khoanh chân luyện Hương Ba công.
Hiện tại, trong thân thể hắn chỉ có hai đạo chân khí, hắn muốn ngồi dưới đất để tiếp tục luyện công, luyện về hai đạo chân khí còn lại là thiên khí và địa khí, có như vậy thì công lực của hắn mới hoàn toàn khôi phục.
Chương 356: Em phải chịu trách nhiệm đối với anh
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Trần Thiên Minh luyện xong Hương Ba công liền mở mắt ra. Hắn hiện tại sau khi trải qua một trận điều tức, đã thu thập toàn bộ bốn đạo chân khí trong cơ thể trở về, dường như chân khí so với trước đây còn sung mãn hơn. Khi hắn vừa mở mắt ra liền phát hiện tiểu Trữ đang ngồi ở bên cạnh quan tâm nhìn hắn.
"Thiên Minh, anh tỉnh rồi, thân thể anh giờ sao rồi?"
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đã tỉnh, vội vàng hỏi thăm. Vừa rồi Trần Thiên Minh ngồi trên đất cả ba tiếng liền, khiến cho nàng ta vô cùng sốt ruột.
"Anh không sao rồi, tiểu Trữ, hiện tại là mấy giờ rồi?" Trần Thiên Minh lắc đầu, đứng dậy vươn người, nói.
"Mười hai giờ rồi, nếu như anh không tỉnh lại, em thực sự lo lắng chết luôn đó."
Tiểu Trữ vừa cười vừa nói, hiện tại nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh tỉnh lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
"Trời đất, mười hai giờ rồi ư, thời gian trôi nhanh thật."
Trần Thiên Minh tính thời gian, sau khi mình chữa thương cho Lương Thi Mạn ba mươi sáu tiếng xong chắc là tám giờ tối, hiện tại là mười hai giờ, xem ra,
thời gian điều tức của mình rất dài.
"Đúng vậy, anh, anh mau mặc quần vào đi."
Tiểu Trữ đột nhiên thấy bên dưới của Trần Thiên Minh trống trơn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ rực. Vừa rồi vì lo lắng cho nên nàng ta cũng không để ý, nhưng hiện tại đã thấy rồi, cho nên vội vàng bịt mắt lại.
"Ặc, xin lỗi, vừa rồi anh vì vội luyện công, quên mất không mặc quần. Đúng rồi, tiểu Trữ, Thi Mạn hiện tại sao rồi."
Trần Thiên Minh nhớ tới thương thế của Lương Thi Mạn, liền hỏi tiểu Trữ.
"Chị Thi Mạn không sao cả, hừ, có phải là anh nhớ chị ấy không?"
Tiểu Trữ nhớ tới cái cảnh xấu hổ giữa Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn vừa
rồi, không khỏi cố ý nghiêm mặt lại, nói với Trần Thiên Minh.
"Anh, anh không... anh chỉ là quan tâm tới thương thế của cô ấy thôi!"
Trần Thiên Minh ngượng ngùng vừa cười vừa nói, hắn thấy tiểu Trữ tức giận nên vội vàng giải thích.
"Anh xem anh kìa, em chỉ nói đùa thôi mà, em không trách anh đâu, anh vì cứu chị ấy mà thiếu chút nữa mất cả mạng, ấy, anh mặc quần vào đi đã!"
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh vẫn chưa mặc quần, vừa thẹn vừa bực mình nói.
Trần Thiên Minh vội vàng cầm quần lên mặc vào, sau đó hỏi tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, là em cởi quần cho anh hả?"
"Không, không phải!" Tiểu Trữ đỏ mặt lắc lắc đầu,
Cô nàng nhất quyết không chịu thừa nhận đã cởi quần cho Trần Thiên Minh.
"Không phải ư?"
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt đỏ rực của tiểu Trữ, giống như là đang giấu đầu lòi đuôi vậy, hắn tiếp tục hỏi:
"Không phải em thì là ai?"
"Em, em làm sao mà biết được?" Tiểu Trữ ấp úng nói.
" Được rồi, tiểu Trữ, vừa rồi Thi Mạn nói là em và cô ấy cùng giúp anh kích thích chỗ đó, em có phải là vào lúc anh chưa tỉnh lại, đã làm giống như cô ấy lúc về sau, ngồi lên anh rồi làm chuyện đó không." Trần Thiên Minh dâm đãng nói.
Nếu như tiểu Trữ vào lúc mình chưa tỉnh lại mà làm chuyện đó với mình, như vậy thì thật là chán quá, mình có cảm giác gì đâu.
"Anh nói bậy, em chút giúp anh sờ sờ một chút mà thôi." Tiểu Trữ đỏ mặt nói
"Một chút thôi ư? Anh không tin, khẳng định là sờ rất lâu." Trần Thiên Minh lộ ra vẻ mặt ngờ vực
"Chỉ một lát thôi mà, không lâu đâu."
Tiểu Trữ dưới sự dẫn dắt của Trần Thiên Minh, cuối cùng cùng nói ra tất cả những gì mình đã làm
"Vậy vừa rồi quần của anh cũng là do em cởi, Thi Mạn không có sức để cởi quần anh đâu, cô ấy ngay cả quần của mình còn phải nhờ em cởi giúp nữa là." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Đúng, là chị Thi Mạn bảo em cởi cho anh, em vốn không muốn cởi mà, anh
hư chết đi được." Tiểu Trữ hung hăng lườm Trần Thiên Minh, nói.
"Trời đất, tấm thân trong trắng của anh đã bị em làm cái gì rồi, em bảo anh sau này phải sống sao đây?" Trần Thiên Minh giả vờ thương tâm nói.
"Người ta không phải cố ý mà, là vì cứu anh nên mới làm vậy thôi." Tiểu Trữ đỏ mặt, xấu hổ nói.
"Nè, tiểu Trữ, dẫu sao thì chuyện cũng vậy rồi, em cũng không còn gì để nói, em phải chịu trách nhiệm đối với anh." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói.
Tiểu Trữ nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, nói:
"Thiên Minh, chị Thi Mạn vì cứu anh nên mới cùng anh làm vậy, anh cũng phải chịu trách nhiệm đối với chị ấy."
Nói xong, trong lòng nàng bỗng dưng xuất hiện cảm giác mất mát.
"Tiểu Trữ, anh không muốn em bỏ anh đâu."
Trần Thiên Minh nghe tiểu Trữ nói vậy, vội vàng đáp, hắn không muốn vì chuyện vừa rồi mà phải chia tay với tiểu Trữ, như thế thì chẳng khác nào được cái này lại mất cái kia.
"Em không nói là muốn chia tay anh, em chỉ nói là anh phải chịu trách nhiệm với chị Thi Mạn thôi." Tiểu Trữ lắc đầu nói.
"Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm thế nào?"
Trần Thiên Minh trong lòng thì cao hứng muốn chết, hắn không phải là thằng ngốc, sao còn không nghe ra ý tứ trong lời nói của tiểu Trữ, có điều, hắn muốn nghe tiểu Trữ chính miệng nói ra.
"Chị Thi Mạn vì cứu anh mà phải cùng anh làm chuyện dó, lẽ nào anh cứ như vậy mà không đếm xỉa gì đến chị ấy ư? Thiên Minh, dẫu sao thì anh cũng có mấy bạn gái, có thêm một người cũng có sao đâu, anh phải chịu trách nhiệm với chị Thi Mạn đó?" Tiểu Trữ chân thành khuyên Trần Thiên Minh.
"Nhưng, không biết ý Thi Mạn thế nào?"
Trần Thiên Minh trong lòng hiện tại chỉ có bốn chữ - vô cùng sung sướng. Ông trời đối với mình quá tốt, mình đang muốn thu nhận Lương Thi Mạn về dưới trướng, hiện tại tiểu Trữ lại đứng ra mai mối cho mình.
"Em vừa hỏi chị Thi Mạn, chị Thi hình như không bằng lòng lắm, chị ấy nói rằng không xứng với anh, xem ra, anh phải tự mình ra tay mới được." Tiểu Trữ nói.
"Dẫu sao thì anh cũng là người gây ra chuyện, nếu chị Thi Mạn không theo anh thì em cũng không theo anh đâu." Tiểu Trữ nói như chém đinh chặt sắt.
"Được rồi, anh sẽ nói chuyện với Thi Mạn, tiểu Trữ, khổ cực cho em rồi, em đã hai ngày không ngủ, nào, lại đây cho anh ôm một cái."
Trần Thiên Minh lại lao lên ôm tiểu Trữ, hôn nàng ta một cái.
"Đừng, anh bẩn chết đi được, anh mau đi tắm đi, sau đấy ăn gì đó, đồ ăn ở trong phòng khách ý. Chị Thi Mạn cũng qua bên đó tắm rồi."
Tiểu Trữ vừa đẩy Trần Thiên Minh vừa nói
"Được rồi, anh đi tắm đây, em ở đây chờ anh nhé." Trần Thiên Minh nói,
"Em muốn qua nói với chị Thi Mạn là anh không sao cả, anh mau đi tắm
đi."
Tiểu Trữ vừa nói vừa vừa đẩy Trần Thiên Minh ra khỏi phòng.
"Lão đại!"
Tiểu Tô và hai huynh đệ đang ngồi trong phòng khách thấy Trần Thiên Minh đi ra, vui mừng gọi. Tuy lúc trước tiểu Trữ đã nói với bọn họ rằng Trần Thiên Minh đã tỉnh lại và đang điều tức, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng.
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt tiều tụy của bọn tiểu Tô, áy náy nói:
"Tiểu Tô, các chú khổ cực rồi, anh không sao cả, các chú về công ty nghỉ ngơi đi, nơi này có anh là được rồi."
Bọn Tiểu Tô nghe Trần Thiên Minh nói vậy liền gật đầu, quay về công ty.
Lúc Trần Thiên Minh đi ra, phát hiện Tiểu Trữ đã không còn ở trong phòng, đoán là đã qua chỗ Lương Thi Mạn. Vì thế, hắn ăn một chút đồ rồi cầm chìa khóa đi ra cửa.
Gõ cửa phòng Lương Thi Mạn, một lát sau cửa mở ra, người mở cửa là Tiểu Trữ. Tiểu Trữ hỏi:
"Thiên Minh, anh tắm rửa xong rồi à?"
"Ừ" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi vào, hỏi: "Thi Mạn có trong phòng không?"
"Có, chị ấy còn chưa ngủ, anh vào thăm chị ấy đi, tâm tình của chị ấy hiện giờ không tốt lắm, anh bảo chị ấy theo anh đi, em không nói gì đâu."
"Để anh vào xem."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa vừa đi vào phòng của Lương Thi Mạn. Tiểu Trữ để cho bọn họ được nói chuyện riêng, cho nên không theo vào mà ngồi lại phòng khách xem TV.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, chỉ thấy Lương Thi Mạn mặc áo
ngủ đang nằm trên giường, trên mình đắp một cái chăn màu vàng, đang nhắm mắt ngủ.
"Thi Mạn!" Trần Thiên Minh gọi khẽ, vì vừa rồi Tiểu Trữ nói Lương Thi Mạn chưa ngủ cho nên hắn mới dám gọi.
Lương Thi Mạn không trả lời, cũng không mở mắt, chỉ có lông mi là hơi động đậy.
Trần Thiên Minh thấy rõ rất cả những điều này, hắn biết Lương Thi Mạn chưa ngủ, chỉ là không trả lời mình mà thôi. Vì thế, hắn đi tới cạnh giường của Lương Thi Mạn, nhẹ nhàng ngồi xuống, "két", cái giường phát ra tiếng như chào đón Trần Thiên Minh.
"Anh sao lại ngồi lên giường em? Anh mau đứng dậy đi, để Tiểu Trữ thấy thì không hay đâu!"
Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh ngồi lên giường mình, nàng không giả vờ ngủ nữa, vội vàng mở mắt, lấy tay đẩy Trần Thiên Minh.
"Tiểu Trữ bảo anh vào, anh chỉ muốn nói vài câu với em thôi." Trần Thiên Minh mỉm cười nói với Lương Thi Mạn.
"Anh nói đi!"
Lương Thi Mạn ngồi dậy, dựa vào tường, dùng chăn che kín người, như sợ Trần Thiên Minh thấy được cơ thể của nàng.
"Em, em làm bạn gái của anh nhé?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
"Không được." Lương Thi Mạn kiên định lắc đầu.
"Em vì cứu anh mà phải hi sinh nhiều như vậy, anh sẽ đối đãi với em thật tốt." Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, em muốn anh biết rõ rằng, em lần này cứu anh, là bởi vì anh đã cứu em, hai người chúng ta không ai nợ ai cả, hơn nữa em luôn đối đãi với tiểu Trữ như em ruột của mình, nếu như em theo anh, tiểu Trữ sẽ thế nào đây? Em không thể làm chuyện có lỗi với tiểu Trữ được." Lương Thi Mạn lắc đầu nói.
"Đây là ý của Tiểu Trữ, cô ấy còn nói, nếu như em không chịu theo anh, cô ấy cũng không theo anh, cho nên em cũng đừng từ chối anh, nếu không, anh sẽ thảm lắm đó."
Trần Thiên Minh biết rằng cuộc buôn bán này rất gay go, hoặc là sẽ kiếm lời lớn, hoặc là mất rất nhiều.
"Nhưng, nhưng Thiên Minh, em biết anh là người tốt, nhưng em đã là hoa tàn liễu úa, em không xứng với anh, người ta đã từng hãm hiếp em rất nhiều, trừ Thái Đông Phong và Điệp Đại Vĩ ra, còn có bạn bè của chúng nữa!" Lương Thi Mạn đau lòng nói,
Vốn nàng không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng vì để Trần Thiên Minh từ bỏ ý định, nàng chỉ đành nhắc lại chuyện đau lòng của mình trước kia.
"Anh biết chuyện trước kia của em, nhưng cái này cũng không trách em được, đều là tại những tên vương bát đản đó hại em, em vẫn còn trong trắng mà." Trần Thiên Minh nghiêm úc nói.
"Thế nhưng, em..." Lương Thi Mạn nói không ra lời,
Trong khoảng thời gian nàng tiếp xúc với Trần Thiên Minh, nàng đã rất thích Trần Thiên Minh rồi, thế nhưng, nàng biết tiểu Trữ là bạn gái của Trần Thiên Minh, nàng không thể làm gì có lỗi với tiểu Trữ, hơn nữa, nàng cảm thấy mình không xứng với Trần Thiên Minh.
"Thi Mạn, em đừng nói nữa, chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi, coi như đó là một cơn ác mộng, anh không để ý đến những chuyện trước kia của em đâu, anh ngược lại còn cảm thấy em là một cô gái rất kiên cường. Hơn nữa, sau này em theo anh, anh sẽ không để cho anh khi dễ em nữa đâu." Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Lương Thi Mạn.
"Thiên Minh!" Lương Thi Mạn bật khóc,
Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nàng có thể không cảm động được ư?
"Em không cần danh phận gì cả, em chỉ cần được đứng đằng sau anh, lặng lẽ nhìn anh là được rồi."
"Em đừng khóc, em mà khóc, lát nữa Tiểu Trữ lại nói anh khi dễ em, rồi tìm anh tính sổ thì anh sẽ thảm lắm đó."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa ngồi xuống giường, đưa tay lên ôn nhu lau nước mắt cho Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn chưa từng được ai đối đãi một cách ôn nhu như vậy, nàng cảm động lao vào lòng Trần Thiên Minh mà khóc. Hiện tại, nàng cảm thấy cho dù mình phải chết cũng đáng, bởi vì, nàng đã tìm thấy người mà mình yêu nhất rồi.
Chương 357: Thân thể anh rất cường tráng
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Vừa rồi Lương Thi Mạn còn dùng chăn đắp kín người, hiện tại đã bỏ chăn ra, cả thân thể dựa lên người Trần Thiên Minh, cặp vú đầy đặn cũng ép lên ngực hắn, khiến cho thằng em bên dưới lại có phản ứng. Vừa rồi chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ, hiện tại nó ở ngay bên cạnh mình, có thể không động tâm sao?
"Thi Mạn, em đừng khóc!" Trần Thiên Minh ghé vào tai Lương Thi Mạn thủ thỉ.
"Người ta đang vui mà, em cho rằng cả đời mình bị định trước là sẽ phải chịu cảnh cô tịch, không ngờ mạng của em lại tốt như vậy." Lương Thi Mạn nuốt lệ nói.
"Em xem em kìa, khóc một cái là xấu hơn rất nhiều." Trần Thiên Minh cố ý trêu Lương Thi Mạn.
"Thật ư?" Lương Thi Mạn nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng rời khỏi lòng Trần Thiên Minh, sau đó dùng tay lau nước mắt, lo lắng nói:
"Thiên Minh, có đúng là em xấu thì anh sẽ không yêu em nữa đúng không?"
"Cô bé ngốc, sao anh lại không yêu em chứ, em có xấu hơn nữa thì anh cũng vẫn yêu em." Trần Thiên Minh nghiêm túc nói.
Hắn biết lời nói đùa vừa rồi đã khiến Lương Thi Mạn tưởng thật.
"Thật ư? Anh không gạt em chứ?" Lương Thi Mạn nói với vẻ không tin.
"Thật mà, không gạt em đâu." Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt vừa khóc
xong của Lương Thi Mạn, không tự chủ được mà hôn một cái:
"Thi Mạn, em thơm quá!"
"Đáng ghét, em đã mấy ngày rồi chưa tắm rửa, mấy ngày nay đều là tiểu Trữ giúp em lau người, em chiều nay mới tắm đó." Lương Thi Mạn nũng nịu
nói.
"Thật ư? Để anh sờ cái xem nào."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng tay sờ soạng đôi thỏ trắng của Lương Thi Mạn, hai ngày nay vẫn muốn sở, đến tận giờ mới được thỏa nguyện. Đáng tiếc Lương Thi Mạn sắp đi ngủ mà vẫn mặc áo lót, khiến cho mình sờ không được đã tay. Trần Thiên Minh thở dài trong lòng.
"Anh, anh là đồ lưu manh." Lương Thi Mạn thấy trận địa tiền phương của
mình bị tập kích, trợn mắt lườm Trần Thiên Minh, xấu hổ nói.
"Ý, vừa rồi không biết ai là lưu manh nhỉ, anh chỉ không cẩn thận mà hôn mê một lúc, đã bị người ta cởi quần, sau đó là làm cái gì ấy."
Trần Thiên Minh nhìn cặp vú đẫy đà của Lương Thi Mạn, dâm đãng nói.
Lương Thi Mạn đang mặc một chiếc áo ngủ ngắn tay màu trắng, hai cánh tay
trắng như bạch ngọc thò ra ngoài.
"Không phải em cởi quần của anh, là tiểu Trữ, anh tìm cô ấy mà tính sổ." Lương Thi Mạn đỏ mặt cười nói.
"Anh sẽ tìm tiểu Trữ tính sổ, có điều, nghe nói em là chủ sự, anh bây giờ tính sổ với em trước đã."
Trần Thiên Minh nói xong, kéo Lương Thi Mạn về phía mình sao đó thò đôi bàn tay to lớn ra nắm lấy đôi thỏ trắng của Lương Thi Mạn.
"Đừng, ối..." Lương Thi Mạn vốn định vốn định đẩy tay của Trần Thiên Minh ra, thế nhưng, ngực của này sau khi bị Trần Thiên Minh tóm lấy, bản thân có chút tâm loạn như ma, thân thể dường như không còn khí lực, tùy ý để Trần Thiên Minh vuốt ve.
"Thi Mạn, chúng ta làm lại một lần nhé?" Trần Thiên Minh hôn Lương Thi
Mạn một cái, nói.
Hắn sờ soạng Lương Thi Mạn một hồi, khiến cho cả người trở nên hưng phấn, hiện tại, hắn muốn cùng Lương Thi Mạn vận động trên giường,
"Không được, tiểu Trữ đang ở đây, hơn nữa, thân thể của em mới khỏi bệnh, vừa rồi còn làm chuyện đó với anh nữa, em hiện tại mệt lắm rồi, để hôm khác nhé, được không?"
Lương Thi Mạn dùng ánh mắt van cầu nhìn Trần Thiên Minh, cô nàng hiện tại không đành lòng cự tuyệt Trần Thiên Minh, thế nhưng vì tiểu Trữ và cơ thể của mình, nàng ta đành phải cự tuyệt.
"Được, em mệt rồi, mau ngủ đi."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đỡ Lương Thi Mạn nằm xuống, sau đó lại vuốt ve ngực của nàng mấy cái rồi mới đắp chăn lại cho Lương Thi Mạn, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Trần Thiên Minh vừa ra khỏi phòng đã thấy tiểu Trữ đang ngồi trên sa lông xem TV.
"Tiểu Trữ, em đang xem TV à?" Trần Thiên Minh biết rõ vẫn cố hỏi.
"Đúng rồi, người ta ở trong phòng nói chuyện yêu đương, em thì chỉ có thể ở chỗ này xem TV thôi." Tiểu Trữ chua xót nói.
"Anh và Thi Mạn chỉ nói chuyện thôi mà." Trần Thiên Minh cười cười,
Tiểu Trữ trợn mắt lườm Trần Thiên Minh, nói: "Đúng rồi, chỉ ôm nhau mà tâm sự thôi."
Thì ra vừa rồi tiểu Trữ nghe thấy tiếng khóc của Lương Thi Mạn, cho rằng Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh không vừa lòng nhau, liền định chạy vào khuyên Lương Thi Mạn, nhưng ai ngờ vừa đi đến cửa thì phát hiện Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh đang ôm nhau,
"Ha ha, tiểu Trữ, em xấu lắm, nghe trộm người khác nói chuyện."
Trần Thiên Minh nhìn bộ dạng chua sót của tiểu Trữ, vội vàng ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Trữ, nói.
"Em không phải là muốn nghe trộm người khác nói chuyện, em chỉ sợ anh
khi dễ chị Thi Mạn thôi." Tiểu Trữ lườm Trần Thiên Minh :
" Nếu như anh dám khi dễ chị Thi Mạn, em sẽ không để cho anh yên đâu."
Trần Thiên Minh vừa vuốt ve cánh tay của tiểu Trữ vừa nói:
"Anh đâu dám khi dễ chị Thi Mạn của em, tiểu Trữ, tay em nuột quá." Vừa nói hắn vùa sờ soạng.
"Anh mau bỏ tay ra." Tiểu Trữ đỏ mặt nói.
Thì ra Trần Thiên Minh sờ tới cặp vú của nàng và đnag ve vuốt nó. Tuy đây không phải là lần đầu tiên Trần Thiên Minh làm vậy, nhưng vẫn khiến cho tiểu Trữ xấu hổ.
"Tiểu Trữ, anh rất muốn em."
Trần Thiên Minh phớt lờ câu nói của tiểu Trữ, hắn tiếp tục sờ soạng cặp vú mềm mại của cô nàng, khó có được cơ hội để sờ mò thế này, nếu như bỏ ra, không biết lần sau lúc nào mới được làm thế này nữa.
"Đừng, buông ra." Tiểu Trữ tiếp tục hô khẽ.
Buổi tối này hôm nay nàng đã xem Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn trình diễn trò chơi người lớn, khiến cho trong lòng đã có chút nhộn nhạo. Hiện tại lại bị Trần Thiên Minh vuốt ve thế này, trong lòng càng vô cùng khó chịu.
Tuy tiểu Trữ muốn đẩy tay Trần Thiên Minh ra, thế nhưng, Trần Thiên
Minh cứ sờ thế này làm cho nàng buông thõng tay, mặc kệ cho Trần Thiên Minh sờ tiếp. Sờ soạng một hồi, Trần Thiên Minh lại bắt đầu muốn cởi nút buộc áo lót của tiểu Trữ ra, khi hắn cởi ra rồi thì tiểu Trữ mới phát giác.
"Thiên Minh, anh muốn làm gì vậy?" Tiểu Trữ vội vàng hỏi Trần Thiên Minh.
Kỳ thực không cần hỏi cô ta cũng biết Trần Thiên Minh muốn làm gì, chỉ là, cô không ngờ Trần Thiên Minh lại thực hiện ngay ở đây.
Trần Thiên Minh nhìn cặp ngực cao vút của tiểu Tử, nuốt nước bọt rồi dâm đãng nói:
"Tiểu Trữ, em đã hai ngày không ngủ rồi, anh và em sang bên kia ngủ nhé, giường của anh ở bên kia vừa to lại vừa êm, nằm ngủ thoải mái lắm."
Trần Thiên Minh muốn ngày hôm nay sẽ làm cho tiểu Trữ chân chính trở thành người đàn bà của mình.
"Em không đi đâu, anh gian lắm, em không yên tâm." Tiểu Trữ hung hăng
trợn mắt lườm Trần Thiên Minh.
Cái gì mà qua bên kia, chỉ sợ qua bên đó rồi mình đừng hỏng được ngủ yên. Nghĩ tới đây, mặt tiểu Trữ đỏ lên.
"Trời ơi, tiểu Trữ, anh đối với em là thật lòng mà, em cứ yên tâm đi."
Trần Thiên Minh vốn muốn vỗ vào ngực mình, nhưng hắn một tay đang ôm
tiểu Trữ, một tay thì đang sợ ngực nàng, còn có tay nào rảnh để làm vậy
đâu.
"Tay anh hiện tại đang sờ chỗ đó của em, bảo em làm sao mà yên tâm đây?" Tiểu Trữ nói đến đây lại đỏ mặt.
"Anh, anh có làm gì đâu." Trần Thiên Minh mặc kệ tất cả, nhấc tay lên, trực tiếp luồn tay từ cổ áo tiểu Trử vào trong.
"Á!" Tiểu Trữ sợ hãi hét lên,
Nhưng đã muộn rồi, ma thủ của Trần Thiên Minh đã luồn được vào trong, đồng tời nắm lấy vú của nàng mà vuốt ve sờ nắn,
Trần Thiên Minh hiện tại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Trước đây hắn vẫn
muốn theo đuổi tiểu Trữ, nhưng đều vô ích, hiện tại, không chỉ cưa được rồi mà còn có thể ve vuốt cặp vú mềm mại của nàng ta. Thật là sung sướng.
"Thiên Minh, anh mau bỏ cái tay của anh ra." Tiểu Trữ nhỏ giọng nói,
Hiện tại giọng nói của nàng đã xuống thấp vô cùng, căn bản không có tác
dụng gì với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đâu thể nghe theo lời tiểu Trữ, hơn nữa con gái chuyên nói ngược, cô ta bảo ngươi bỏ ra, kỳ thực lại là bảo ngươi ngàn vạn lần đừng có bỏ ra. Cho nên, Trần Thiên Minh chỉ làm theo ý tứ bên trong của tiểu Trữ, đương nhiên là không bỏ ra rồi.
Trần Thiên Minh dùng tay nhẹ nhàng ve vuốt hạt anh đào của tiểu Trữ, tuy rằng hắn không thấy được màu sắc của nó, thế nhưng, hắn biết nó nhất định rất mê người. Dưới sự kích thích không ngừng của hai ngón tay Trần Thiên Minh, hột anh đào dần dần cương lên, nhưng trong cái cứng lại có cái mềm.
"A..." Tiểu Trữ rên khẽ,
Dưới sự trêu đùa của Trần Thiên Minh, phòng tuyến tâm lý của nàng đã dần dần thất thủ. Hiện tại nàng cảm thấy dường như mình hơi muốn để Trần Thiên Minh tiếp tục sờ soạng, hơn nữa không phải là chỉ sờ một chỗ mà là sờ toàn thân.
Nghe thấy tiếng rên của tiểu Trữ, Trần Thiên Minh mừng rơn, xem ra, chỉ cần mình tiếp tục nỗ lực, cách mạng nhất định sẽ thành công.
Trần Thiên Minh nhìn sa lông, ở chỗ này mà làm chuyện đó với tiểu Trữ ư? Thôi kệ đi, thời gian cấp bách, không nên câu nệ nhiều, cứ tiếp tục là được.
Nếu như chọn một ngày tốt lành, sau đó lại chọn một địa phương tốt rồi mới động phòng hoa chúc, vậy thì mình không biết phải đợi đến lúc nào mới làm được.
Kỳ thực, làm chuyện đó trên sa lông cũng khá hay, không khí tốt, có thể phải lúc hô hấp không thoải mái mà hít thở được nhiều hơn, sa lông tính đàn hồi tốt, tiện cho động tác dập mạnh.
Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh vội vàng rút tay ra, tiếp tục sờ tới trận địa bên dưới của tiểu Trữ.
Nhưng khi hắn vừa sờ lên cô em của tiểu Trữ thì tiểu Trữ đã tóm lấy tay Trần Thiên Minh, nói:
"Thiên Minh, không được, em còn chưa chuẩn bị tâm lý." Nói xong, cô nàng cúi đầu xuống.
"Đừng sợ, em cứ từ từ chuẩn bị, anh có thể đợi được mà, dẫu sao thì anh cũng có thời gian, anh trước tiên vuốt ve em trước, khi nào em chuẩn bị xong thì nói với anh." Trần Thiên Minh cười dâm.
"Không được, anh đã hai ngày không ngủ rồi, ngày hôm nay lại suýt tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa còn làm chuyện đó với chị Thi Mạn rồi, anh không nghỉ ngơi sao." Tiểu Trữ âu yếm nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cũng coi như là rất cường hãn, hắn đã hai ngày không ăn
không uống, lại còn chữa thương cho Lương Thi Mạn, nếu như là người khác đã sớm nằm vật trên giường mà ngủ rồi, nhưng hắn vẫn ở đây đùa bỡn mình.
"Không sao đâu, thân thể anh cường tráng lắm." Trần Thiên Minh tự hào
nói.
Hiện tại đừng nói là chỉ cùng một mình tiểu Trữ làm chuyện này, cho dù có thêm Lương Thi Mạn, mọi người cùng chơi trò 3P, mình nhất định vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn hoàn thành xuất sắc.
"Người ta, người ta dù sao cũng là người của anh rồi, anh cũng đừng có vội như vậy, anh quay về ngủ một giấc đi đã, hơn nữa, em cũng mệt rồi, anh ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không, em sau này sẽ không cho anh đâu."
Tiểu Trữ đỏ mặt, kiên quyết đứng dậy, sau đó lôi hắn ra cửa.
Trần Thiên Minh nhìn cảnh cửa bị khóa kín, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay về phòng mình.
Chương 358: Uống rượu tập thể
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Sáng sớm hôm sau, Trần Thiên Minh đứng dậy khỏi giường, hắn vốn muốn gọi Lương Thi Mạn và tiểu Trữ dậy cùng ăn sáng, nhưng nghĩ hai nàng ngày hôm qua mệt như vậy, thôi cứ để họ ngủ thêm một lát, tới lúc đó mình gọi điện thoại cho họ là được. Hơn nữa, hắn đã mấy ngày không tới trường, cũng nên tới trường học xem mấy học sinh đó thế nào rồi.
Tới trường học, Trần Thiên Minh liền đi tới phòng học số một, vừa đi vào, những học sinh này thấy Trần Thiên Minh, dường như rất vui mừng vì sự xuất hiện của hắn. Đặc biệt là tiểu Hồng, cô bé thấy Trần Thiên Minh tới, vội vàng đứng dậy, nói với Trần Thiên Minh:
"Lão sư, thầy cuối cùng thầy cũng đến rồi, Đặng lão sư nói là thầy có chút việc nên xin nghỉ."
"Đúng vậy, mấy hôm trước thầy có việc nên không tới trường được, tiểu Hồng, hiện tại lớp thế nào rồi?" Trần Thiên Minh hỏi tiểu Hồng.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là Hoàng Lăng từ sau hôm thầy nghỉ, nó thường không đến trường." Tiểu Hồng nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
"Hoàng Lăng lại trốn học à?" Trần Thiên Minh nhíu mày,
Con bé Hoàng Lăng đi học ba ngày thì nghỉ hai ngày, thái độ học tập kiểu gì thế?
"Đúng vậy, bạn ấy không đi học."
Tiểu Hồng cười trên sự bất hạnh của người khác, người không nghe lời giống như Hoàng Lăng, lão sư có thể thích nó sao?
"Thầy hiện tại đã quay lại, cái em có chuyện gì thứ cứ nói với thầy, các em đọc sách đi." Trần Thiên Minh nói.
Thời gian đọc sách buổi sáng thường là để chủ nhiệm lớp tới xem lớp học, nếu phát hiện trong lớp có chuyện gì thì xử lý một chút, không ngờ lại có vấn đề của Hoàng Lăng, đến lúc đó mình biết tìm con bé ở đâu đây.
"Lão sư, hai ngày nữa trường học muốn tiến hành bình xét vệ sinh của ký túc xá, ký túc xá nam nữ của lớp ta vệ sinh rất kém, thầy phải nói mới được."
Tiểu Hồng đột nhiên nhớ tới chuyện bình xét ký túc xá của trường học, vội vàng nói với Trần Thiên Minh.
"Được, ta khi nào rảnh sẽ xem túc xá của bọn họ, sau đó sẽ nói chuyện với họ." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
Nếu mình không hiểu tình huống, chỉ ở trong lớp mà nói, thế thì không được, không có chút thuyết phục nào. Có một số chủ nhiệm lớp thường như thế, nghe học sinh nói, sau đó đem đông nói thành tây, như vậy, học sinh sẽ càng không tiếp nhận vấn đề mà lão sư nói.
"Lão sư, lát nữa tan học thầy có ở phòng đoàn ủy không?" Tiểu Hồng nói khẽ, nó giống như đang làm ra vẻ rất thần bí.
"Có!" Trần Thiên Minh nói.
"Vậy em ăn xong sẽ tới tìm thầy, không ảnh hưởng gì tới thầy chứ?"
Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Không, em cứ tới đi!"
Nói xong, Trần Thiên Minh lại đi quanh phòng học một vòng, không phát hiện ra chuyện gì nên quay về phòng làm việc.
Hắn vừa xuống lầu thì thấy Hoàng Lăng đang hổn hển chạy lên.
"Hoàng Lăng, em đứng lại cho thầy."
Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy Hoàng Lăng, trong lòng lập tức mừng rỡ, mình đang muốn tìm nó, không ngờ nó lại tự tìm đến cửa.
"Lão sư, là thầy đấy à, thầy nghỉ xong rồi ư?" Hoàng Lăng vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán. Nó cố tình nhấn mạnh chữ "nghỉ".
Nó vừa ăn xong bữa sáng, đang định ra ngoài chơi thì nhận được điện thoại
mật báo của bạn trong lớp, nói rằng Trần Thiên Minh đã tới trường. Vì thế, nó vội vàng bảo tài xế trong nhà chở đến trường.
"Đúng vậy, Hoàng Lăng, em nói cho thầy nghe đi, vì sao mấy ngày nay em
không tới trường?"
Trần Thiên Minh nghiêm khắc nhìn Hoàng Lăng, lộ dạng bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống con bé. Rõ ràng đã đáp ứng với mình rằng không trốn học, hiện tại lại bỏ tiết, thực sự khiến hắn muốn nổi trận lôi đình.
"Lão sư, em trước đây không đúng, em muốn vào lớp học, nếu không em sẽ
muộn mất, lớp cũng bị ảnh hưởng theo."
Hoàng Lăng làm ra vẻ như rất quan tâm đến tập thể lớp, nếu như người ngoài nghe nó nói chắc chắn sẽ bị lừa, nhưng Trần Thiên Minh thì không.
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng muốn chạy, vội vàng kéo tay nó lại, lạnh lùng nói:
"Hiện tại thì em cũng đã muộn rồi, trước tiên nói cho thầy biết vì sao mấy ngày nay em không tới trường."
Hoàng Lăng lắc đầu, nói: "Em có tới trường mà, hôm qua vẫn tới đó thôi."
Hoàng Lăng dường như rất ủy khuất, lộ ra bộ dạng oan uổng.
"Em có tới? Vậy thầy hỏi em, mấy ngày nay có phải em tới một lúc rồi lại đi, buổi sáng tới còn buổi chiều không tới, đúng không?"
Trần Thiên Minh vạch trần mánh lới của Hoàng Lăng, loại mánh lới này trước kia học sinh cũng thường dùng với hắn, cho nên hắn nhìn ra cũng không có gì là lạ cả.
"Em có việc mà, cho nên không tới, lão sư, thầy không phải là vì có việc cho nên cũng không tới trường sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép thầy giáo có việc, còn không cho phép học sinh chúng em có việc ư?" Hoàng Lăng giảo hoạt nói.
"Thầy có xin phép nghỉ, em có xin phép không?" Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng, nói.
"Em muốn xin phép với thầy mà, nhưng thầy không đến cho nên không xin
phép được. Thầy hiện tại tới rồi, em muốn xin nghỉ thêm, lão sư, em có việc nên muốn xin nghỉ, xin thầy phê chuẩn." Hoàng Lăng lộ ra vẻ tiền trảm hậu tấu.
"Bỏ đi, quá khứ đã là quá khứ, sau này em không được trốn học nữa."
Trần Thiên Minh có chút bất lực với sự tinh nghịch của Hoàng Lăng , ai bảo mình không có ở trường để quản nó.
"Em sẽ không bỏ học nữa đâu, lão sư, thầy là bạn trai của em, em có thể không nghe lời thầy ư?" Hoàng Lăng cười nói.
"Ấy, Hoàng Lăng, em đừng nói lung tung, ai là bạn trai của em chứ?"
Trần Thiên Minh vừa nghe Hoàng Lăng nói như vậy, vội vàng quay đầu nhìn
xung quanh, cũng may, hiện tại không có ai tới lớp, nếu như để cho người khác nghe được những lời Hoàng Lăng nói vừa rồi thì mình thảm lắm. Lúc đó mình nhất định sẽ là nhân vật có giá trị tin tức nhất của trường Cửu Trung trong năm nay.
"Lão sư, em không nói nữa, chào thầy, em vào học đây." Hoàng Lăng nói xong vội vàng chạy lên lầu.
Ài, cái con quỷ nghịch ngợm này, mình có thời gian phải đến nhà nó mới được, có điều, lần trước mình gọi điện tới nhà nó, bố mẹ nó đều không có nhà.
Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa đi phòng phòng làm việc đoàn ủy, Lý Hân Di vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh quay lại trường, cao hứng nói:
"Thiên Minh, anh quay lại rồi à, thương thế của anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi không sao cả." Trần Thiên Minh cười nói.
"Tôi đang định để chiều tới thăm anh, lúc trước đến bệnh viện, bệnh viện nói là anh đã xuất viện rồi, gọi điện thoại cho anh lại không được." Lý Hân Di nói.
"Tôi chỉ là điều dưỡng thân thể mà thôi, không có chuyện gì đâu."
Trần Thiên Minh không muốn cùng Lý Hân Di nói nhiều về chuyện của mình, dù sao thì Chung Hướng Lượng đã xin nghỉ giúp mình rồi.
"Vậy tốt rồi, anh quay lại là tốt rồi, có anh giúp tôi một số việc, vậy thì tôi có thể được nhẹ nhõm hơn rồi." Lý Hân Di nói.
"Không vấn đề gì, tôi cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực vì lãnh đạo." Trần Thiên Minh cúi người, nói.
"Có anh ở đây thì tốt rồi, tôi có thể không cần phải tăng ca, buổi trưa có thể về nhà ăn cơm." Lý Hân Di cười nói.
"Ài, số cô tốt thật, có người giúp cô làm cơm, tôi thì cô đơn một mình." Trần Thiên Minh giả vờ xót xa, nói.
"Ai bảo anh không chịu tìm bạn gái."
Lý Hân Di vừa nghe nghe thấy Trần Thiên Minh nói hắn cô đơn, trong lòng bỗng dưng có một loại cảm giác cao hứng, giống như là cao hứng vì Trần Thiên Minh không có bạn gái vậy,
"Tôi cũng muốn tìm lắm, nhưng không ai ưng tôi cả."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn Lý Hân Di, giống như là muốn ám chỉ gì đó.
"Không ai ưng anh thì là không ai ưng anh, sao anh lại nhìn tôi? Tôi có phải là bà mối đâu."
Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh nhìn mình, mặt lập tức đỏ bứng, cô ta trợn mắt lườm Trần Thiên Minh, oán giận nói.
"Làm bà mối, tốt, Hân Di, cô có chị em nào xinh đẹp đáng yêu giống cô không, có thì giới thiệu cho tôi đi."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa len lén nhìn cặp ngực cao vút của Lý Hân Di. Không biết chị em của cô ta có đẹp như cô ta không nhỉ? Chỗ đó có mê người như cô ta không?
"Mẹ tôi chỉ sinh ra môt người con gái là tôi thôi, anh đừng có làm xấu đầu óc của mình, hơn nữa, tôi cho dù có chị em cũng sẽ không giới thiệu cho anh đâu." Lý Hân Di vô ý thốt ra.
"Sao lại không giới thiệu cho tôi, tôi kém lắm à? Tôi vừa đẹp trai lại có tài, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bạn trai tốt như tôi có thả một trăm cái đèn lồng cũng không tìm được đâu?"
Trần Thiên Minh cố ý lấy tay vốt tóc rồi hất đầu, làm ra vẻ tiêu sái, nói. Nghĩ rằng mình ngọc thụ lâm phong, anh tuất tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai như thế này mà Lý Hân Di lẽ nào lại không thích, cô ta không hài lòng ở điểm nào mà lại không giới thiệu chị em cho mình?
Xem ra có vấn đề rồi, chẳng lẽ Lý Hân Di muốn chiếm mình làm của riêng,
không để lại cho người khác?
Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa liếc trộm Lý Hân Di, chỉ thấy hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Hân Di đang đỏ bừng, giống như là bôi phấn vậy, đặc biệt là khi cô ta thấy ánh mắt của mình đang nhìn cô ta thì lập tức nhìn sang nơi khác. Có chuyện, nhất định là có chuyện rồi.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Vấn đề là loại đàn ông giống như anh, trông đẹp trai một cái là mồm mép lem lẻm, nhất định là bên cạnh có không biết bao nhiêu bạn gái và tình nhân, ai mà theo anh sẽ gặp xui."
Lý Hân Di phát hiện Trần Thiên Minh vẫn đang nhìn mình, vì thế, cô nàng cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt lườm hắn, nói.
Trần Thiên Minh nghe thấy Lý Hân Di nói như vậy, liền bật cười:
"Vui nhỉ, xem ra cô rất quan tâm đến tôi, cho nên thường để ý đến việc của
tôi, tôi có nhiều bạn gái và tình nhân thế nào cô đều biết cả, ài, xem ra cô ghen rồi, cũng chẳng có cách nào khác, người đẹp trai thì có lợi như vậy đó, có nhiều gái theo lắm, có điều, sau này cô đánh nhau với họ, tôi sẽ giúp cô."
Trần Thiên Minh lộ ra vẻ phi thường quan tâm Lý Hân Di.
"Biến đi, ai mà ghen vì anh chứ, ai mà thèm đánh nhau với gái của anh, tôi có bạn trai rồi, anh đừng tự tác đa tình, cho rằng mình hay lắm."
Lý Hân Di nghe thấy Trần Thiên Minh trêu mình như vậy, sao có thể chịu
thua?
"Ủa, thì ra lãnh đạo của chúng ta đã là danh hoa có chủ rồi, xem ra, tất cả nam lão sư của Cửu Trung chúng ta tối nay sẽ phải tập trung ở quán bar để uống rồi." Trần Thiên Minh thương tâm ôm lấy ngực, bi thống nói.
"Vì sao tất cả nam lão sư trong trường chúng ta đêm nay lại phải đi uống rượu tập thể?"
Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, không hiểu nên hỏi lại Trần Thiên Minh.
"Ài, vì cô nói cô đã có bạn trai rồi, mọi người khẳng định là sẽ rất thương tâm, người muốn nhảy lầu thì sẽ nhảy lầu, người muốn uống thuốc độc thì sẽ uống thuốc độc, người muốn bỏ nhà ra đi thì sẽ bỏ nhà ra đi, cho nên, phương pháp để mọi người thương tâm một cách thống nhất chính là đi uống rượu cùng nhau để quên sầu." Trần Thiên Minh tiếp tục ôm ngực, thương tâm nói.
"Biến đi, chẳng nghiêm chỉnh gì cả, đúng là miệng chó không thể mọc nổi ngà voi."
Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói vậy, vừa tức lại vừa xấu hổ, không khỏi mắng Trần Thiên Minh một câu.
"Lãnh đạo, cô không nên tức giận, tuy rằng lúc cô tức giận thì trông xinh hơn lúc không tức giận rất nhiều, nhưng có chuyên gia đã nói, tức giận nhiều sẽ khiến cô càng ngày càng thích tôi đó. Không nói nữa, tôi phải làm việc."
Trần Thiên Minh nói xong, vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.
"Trần Thiên Minh! Anh có phải là chán sống rồi không?"
Lý Hân Di chỉ vào Trần Thiên Minh, lớn tiếng mắng. Hắn, Trần Thiên Minh hắn có ý gì đây? Nói mình thích hắn, có thể như vậy sao? Mình mà thích hắn ư?
Lý Hân Di nghĩ tới đây, mặt lại đỏ lên.
Chương 359: Tối thứ bảy cuối tuần em sẽ tới chỗ thầy
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Tới buổi trưa, Trần Thiên Minh ăn xong bữa trưa thì dùng máy tính ở bên cạnh lên mạng tìm một chút tư liệu. Lý Hân Di trong khoảng thời gian này về nhà cơm, cho nên, hắn một mình ngồi một phòng.
"Cộc cộc cộc." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào!" Trần Thiên Minh nói vọng ra cửa, vừa rồi lúc hắn đóng cửa hình như không khóa.
"Két!" một tiếng, cửa mở ra, tiểu Hồng bước vào.
"Lão sư." tiểu Hồng khóa cửa lại, sau đó xoay người lại nhìn Trần Thiên Minh, cười nói.
"Tiểu Hồng, là em đó hả, em ăn chưa?"
Trần Thiên Minh thấy tiểu Hồng đến, thế là xoay người lại nói với nó.
Tiểu Hồng gật đầu, nói: "Em ăn rồi, em sợ là nếu ăn cơm cùng thầy thì nói không được bao nhiêu, cho nên em ăn xong rồi mới tới. Lão sư, thầy ăn chưa?" Tiểu Hồng vừa nói vừa bước tới đứng cạnh Trần Thiên Minh.
Tiểu Hồng đứng ở cạnh Trần Thiên Minh, hắn chỉ cảm thấy một mùi hương
thiếu nữ phả vào mũi mình, khiến tim hắn đột nhiên đập mạnh hơn, loại mùi thơm của thiếu nữ và hương vị của đàn bà thành thục hoàn toàn khác nhau, đàn bà thành thục có thể là xịt nước hoa gì đó, nhưng loại mùi thơm thiếu nữ này lại tự nhiên mà có, khiến cho người ta ngửi thấy rồi lại muốn hít thêm mấy cái.
"Lão sư, người ta đang hỏi thầy đó, sao thầy không trả lời."
Tiểu Hồng
thấy mình nói chuyện với Trần Thiên Minh nhưng hắn lại không trả lời.
"Ực, thầy ăn rồi, vừa ăn xong." Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói.
Mày sao vậy, sao định lực càng ngày càng kém thế. Trần Thiên Minh thầm mắng mình.
"Lão sư, mấy ngày nay không gặp thầy, em nhớ thầy muốn chết, gọi điện
cho thầy thì máy của thầy lại tắt, hại em lo lắng mấy ngày, thầy hư lắm."
Tiểu Hồng vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Trần Thiên Minh mà lắc, giống như có chút tức giận.
"Thầy có chút việc, điện thoại di động sau đó lại hết pin, tiểu Hồng, em đừng tức giận, em mau qua bên kia ngồi đi, cứ đứng thế này không hay đâu." Trần Thiên Minh nói với tiểu Hồng.
"Không, em chủ muốn ở cùng thầy thôi."
Tiểu Hồng vừa nói vừa dựa vào người Trần Thiên Minh, cặp vú mềm ép lên đầu hắn, khiến tim Trần Thiên Minh đột nhiên lại nhảy thót lên.
"Đừng, tiểu Hồng, em đừng như vậy." Trần Thiên Minh nói khẽ,
Hiện tại, hắn không biết mình cự tuyệt thì tốt hơn hay là đứng dậy tốt hơn, chỉ là, hắn cảm thấy mình hình như có chút thích thú cặp vú non trước ngực
tiểu Hồng thì phải, đặc biệt là cảm giác chỗ đó áp lên người mình, phối hợp với mùi thơm thiếu nữ trên người tiểu Hồng, khiến hắn cảm thấy mình giống như đang phê phê.
"Hừ, thầy không thích em sao."
Thấy Trần Thiên Minh cự tuyệt, tiểu Hồng thương tâm nói.
"Thích, ai nói thầy không thích em."
Trần Thiên Minh thấy tiểu Hồng dường như rất thương tâm, vội vàng dỗ dành nó. Ài, con gái bây giờ cứ hết người này đến người kia quấn lấy mình, thật là đau đầu quá đi.
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh nói vậy, mừng rỡ như điên, mỉm cười tươi
rói, nói:
"Thật ư, lão sư, em biết là thầy cũng thích em mà. Em mệt rồi, buổi chiều còn có tiết, lão sư, thầy cho em ngồi đi." Tiểu Hồng phân trần, rồi ngồi lên đùi Tiểu.
"Em..." Trần Thiên Minh vốn định đứng dậy, nhưng đùi của mình bị tiểu Hồng ngồi lên rồi, sao dám đứng dậy nữa, như thế thì tiểu Hồng sẽ ngã xuống mất.
Tiểu Hồng cúi đầu, đỏ mặt nó với Trần Thiên Minh:
"Lão sư, ngồi trên đùi thầy thật là thích! Em sau này phải ngồi thường xuyên hơn mới được." Nói xong, lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Trời ạ, em hiện tại ngồi thế này đã làm thầy sợ lắm rồi, em sau này còn muốn ngồi thường xuyên! Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu khổ.
Mông của tiểu Hồng tuy nhỏ, nhưng lại ngồi trên đùi mình, mình còn cảm thấy nó mềm mềm mà lại có tính đàn hồi. Đặc biệt là hiện tại tiểu Hồng còn
dựa vào ngực mình, cùng mình vô cùng thân mật.
"Tiểu Hồng, chúng ta thế này không được đâu, đây là trường học."
Trần Thiên Minh tình ý sâu xa nói với tiểu Hồng. Nếu như để người khác thấy
mình là tiểu Hồng như thế này, mịnh thực sự trở thành lưu manh lão sư đó!
"Lão sư, em hiểu ý thầy, thầy nói là ở trường học thì không được như thế này, còn ở nhà thầy thì có thể, nhưng vừa rồi lúc em vào đã cố ý khóa cửa lại rồi, không ai có thể vào được đâu, thầy yên tâm đi." Tiểu Hồng lắc đầu, an ủi Trần Thiên Minh.
"Đúng rồi, lão sư, thầy ôm em đi được không? Em thấy tình nhân trên TV đều như vậy, nữ ngồi lên đùi nam, nam nhẹ nhàng ôm lấy nữ, thật là lãng mạn!"
"Cái gì? Bảo thầy ôm em." Trần Thiên Minh vội vàng kêu khẽ.
Đầu hắn phình to ra rồi, yêu cầu của tiểu Hồng không phải là càng ngày càng to gan sao? Nếu như mình ôm nó, nó lại bảo mình sờ nó, nếu mình sờ nó, nó lại bảo mình cởi quần áo nó ra, sau đó làm chuyện trai gái. Ở đây thì
sao mà làm được?
Trần Thiên Minh nhìn xung quanh, lại tiếp tục nghĩ, nếu như làm trên cái ghế gấp dài của Lý Hân Di thì chắc là có thể, nhưng, mình không phải đã nói là muốn tiểu Hồng phải lên đại học thì mới làm thế sao? Sao mày không chịu thủ tín hả? Trần Thiên Minh thầm mắng chính mình.
"Đúng vậy, lão sư, thầy ôm em đi, có được không?" Tiểu Hồng nói như cầu xin Trần Thiên Minh.
"Không được." Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu,
Nếu như lập trường của mình không kiên định, thì ở thời ngày xưa nhất định mình sẽ làm một Hán gian rồi.
"Đi mà, lão sư, lãng mạn một chút thôi mà, người ta còn chưa từng được lãn mạn mà!" Tiểu Hồng lắc lắc mình, nũng nịu với Trần Thiên Minh.
"Trời ơi, cứu tôi với!" Trần Thiên Minh thầm hô trong lòng.
Thì ra, thân thể của tiểu Hồng đang ngồi trên đùi hắn cứ lay động, cái mông của nó cũng lắc theo, hơn nữa như vậy rất dễ khiến cho thứ đó của hắn nảy
sinh phản ứng,
"Tiểu Hồng, em đừng vậy mà, đừng..." Trần Thiên Minh nói với vẻ mặt đau
khổ.
Tiểu Hồng cứ dùng cái mông của nó cạ cạ vào chỗ đó của mình, càng cạ càng khiến cho chỗ đó hưng phấn, phỏng chừng hiện tại đã vô cùng "tức giận rồi", nếu như không phải là cái mông của tiểu Hồng đang đè lên nó, nó chắc đã dựng đứng lên mất.
"Lão sư, thầy đáp ứng người ta đi mà!"
Tiểu Hồng cho rằng Trần Thiên Minh cự tuyệt yêu cầu của mình, nó càng lúc lắc cái mông, khiến cho thằng em của Trần Thiên Minh bị kích thích chỉ muốn chọc vào cái mông của tiểu Hồng.
"Được được, thầy đáp ứng em." Trần Thiên Minh vội vàng đáp ứng tiểu
Hồng,
Nếu như mình mà không đáp ứng, xem ra tiểu Hồng sẽ khiến cho thằng em của mình phá rách cái quần mà dựng ngược lên mất.
"Lão sư, thầy thật là tốt với em." Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh đáp ứng yêu cầu của mình, vui vẻ cười nói.
Vì thế, Trần Thiên Minh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lần thân thể mềm mại của tiểu Hồng, hương thơm của thiếu nữ càng ùa vào mũi hắn.
"Lão sư, thầy ôm chặt hơn một chút đi, thầy cứ như thế này thì người ta sẽ ngã xuống đó." Tiểu Hồng hạnh phúc nói.
Nó được cánh tay to khỏe của Trần Thiên Minh ôm lấy, cảm thấy vô cùng thoải mái, nếu như Trần Thiên Minh có thể cả đời ôm mình, vậy thì thật tốt quá.
Trần Thiên Minh đành phải dùng lực ôm lấy tiểu Hồng, hiện tại, hắn cảm thấy thật vô cùng khó chịu, mình ôm một cô bé, hơn nữa cô bé còn đang ngồi
lên đùi mình, dùng cái mông không ngừng cọ sạt thằng em của mình, khiến
cho thằng em sắp sửa phát điên lên rồi.
"Tiểu Hồng, em hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì sang bên đó ngồi đi?"
Trần Thiên Minh chỉ vào chiếc ghế ở bên kia. Nếu cứ tiếp tục thế này, mình e rằng là không thể khống chế nổi bản thân, sẽ ngay ở đây mà làm chuyện đó với tiểu Hồng.
"Em thích ngồi trên đùi thầy cơ, lão sư, thầy ghét em lắm à? Không thích em ngồi lên đùi thầy sao?"
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh bảo vậy, buồn bã nói.
Trần Thiên Minh thấy tiểu Hồng đau lòng, tim hắn cũng tê tái theo, vội vàng an ủi tiểu Hồng:
"Thầy nào có ghét em, cô bé ngốc ạ, thầy chỉ là sợ em ngồi trên đùi thầy lâu thì sẽ mỏi thôi." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cười.
"Lão sư, em biết là thầy yêu em nhất mà, cho nên, em sau này cũng muốn
làm người tối nhất đối với thầy."
Tiểu Hồng đột nhiên quay người lại, hôn một cái lên mặt Trần Thiên Minh, cười rất ngọt ngào.
Động tác này của tiểu Hồng, càng khiến cho cái mông của nọ càng động mạnh, do đó càng ma sát thằng em của Trần Thiên Minh mạnh hơn. Thằng em của Trần Thiên Minh vốn đã rất cứng, dưới động tác này của tiểu Hồng,
thì càng cứng hơn, lập tức dựng lên, húc vào mông tiểu Hồng.
"A!" Trần Thiên Minh thực sự là không thể khống chế nổi nữa nên bật ra tiếng rên khe khẽ, thằng em của mình được tiểu Hồng làm cho sướng tê người, sướng nhe cả răng.
"Lão sư, thầy sao vậy?"
Tiểu Hồng vẫn chưa phát hiện cái đó của Trần Thiên Minh đang húc vào mông mình, thế lại,nó lại quay người lại, cặp vú nón lại áp lên người Trần Thiên Minh.
"Tiểu Hồng, em đừng cử động, em còn động nữa là phía dưới của thầy không chịu nổi đâu."
Trần Thiên Minh nhìn xuống dưới, cười khổ với tiểu Hồng.
Đặc biệt là cặp vú của tiểu Hồng hiện tại đang ép lên ngực mình, thế này thì có khác nào lửa đổ thêm dầu đâu? Vốn Trần Thiên Minh không muốn nói ra, nhưng hiện tại hắn thực sự nhịn không được nữa rồi, nếu như cứ để tiểu Hồng làm động tác đó, hắn thực sự sẽ bắn ra mất.
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, tiểu Hồng rốt cục cũng hiểu ra. Đồng thời hiện tại nó cũng cảm giác được thằng em của Trần Thiên Minh đang cứng ngắc, nó đỏ mặt không dám cử động, cũng không dám đứng dậy.
Trần Thiên Minh thấy bộ dạng đó của tiểu Hồng, chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Thầm nghĩ, tiểu Hồng dẫu sao cũng còn nhỏ, mình sao có thể ở trước mặt nó mà nói ra câu đó? Như vậy thì quá có lỗi với tiểu Hồng rồi, hiện tại tiểu Hồng không nói gì, có thể là nó đã tức giận.
Thế là, Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, tiểu Hồng hiện tại đang cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó, ngực nó tuy không lớn, nhưng lại cao vút, vô cùng trêu ngươi. Nó mặc kiểu quần áo con gái bình thường, T-shirt, nhưng không rộng cũng không bó, vừ hay làm nổi bật những đường cong của nó.
Nhìn đường con ở trước ngực tiểu Hồng, cao thấp phân minh, hơn nữa y phục ở giữa đoạn cao thấp lại bó sát vào ngực, Trần Thiên Minh biết rằng tiểu Hồng mặc loại áo lót không có lớp đệm, loại áo lót này, giúp cho chỗ đó của con gái phát dục đặc biệt tốt, hơn nữa, nếu như mình bóp nó, thì tốt đa có thể cảm nhận được cái áo lót cứng ngắc ở bên trong mà thôi.
"Tiểu Hồng, em đừng tức giận thầy, thầy biết là thầy không tốt, thầy sau này không nói vậy nữa."
Trần Thiên Minh cũng không biết biết là mình phải giải thích như thế nào thì mới khiến tiểu Hồng không tức giận.
Kỳ thực, cái này cũng không thể trách mình được, nếu như cứ để cho mông của tiểu Hồng cạ vào thằng em ở bên dưới, thì nó thực sự sẽ phát hỏa mất, đến lúc đó thì hậu quả khó mà gánh nổi.
Đột nhiên, tiểu Hồng ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, xấu hổ nói với Trần
Thiên Minh:
"Lão sư ngươi, thầy có phải là rất muốn em không? Nếu, nếu như thầy muốn, vậy, tối thử bảy cuối tuần em sẽ tới chỗ thầy, được không?"
Nói xong, nó càng cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn vào Trần Thiên Minh.
Chương 360: Để em cảm nhận một chút
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Lại tiếp tục
Trần Thiên Minh nghe tiểu Hồng hỏi mình có phải là đang muốn hay không, rồi tối thứ bảy cuối tuần sẽ tới chỗ mình, hắn đại kinh thất sắc, liều mạng lắc đầu:
"Tiểu Hồng, đây không phải là vấn đề muốn hay không, mà bởi vì thầy là một người đàn ông bình thường, em làm thầy như vậy thì đương nhiên là phải có phản ứng rồi."
"Vậy, vậy, em làm tiếp cho thầy nhé!" Tiểu Hồng vẫn cúi đầu, đỏ mặt nói.
"Không được, tiểu Hồng, em đã quên ước định của chúng ta rồi sao? Sau ba năm, chờ em thi đỗ đại học, nếu lúc đó em nguyện ý, thầy sẽ khiến em trở thành người đàn bà của thầy." Trần Thiên Minh nhìn tiểu Hồng, đau lòng nói.
Cô gái đẹp như tiểu Hồng, mình không động tâm thì là giả dối rồi.
"Lão sư, kỳ thực thầy cần gì phải chờ em lâu như vậy,dẫu sao thì em cũng là người của thầy,thầy muốn khi nào thì là khi đó thôi."Tiểu Hồng nhỏ giọng nói.
"Không, tiểu Hồng, em còn nhỏ, cái em cần làm bây giờ là đọc sách, em nhất định phải đọc sách thật tốt, nếu không, thầy thực sự sẽ rất buồn đó." Trần Thiên Minh nói.
Tiểu Hồng kiên định gật đầu, nói: "Lão sư, thầy yên tâm đi,ba năm sau, em nhất định sẽ không để thầy thất vọng đâu."
"Tốt lắm, thầy sẽ mở to mắt mà chờ." Trần Thiên Minh cười nói:
"Thầy biết tiểu Hồng của thầy nhất định sẽ không để thầy thất vọng đâu."
"Lão sư, thầy nhớ vấn đề về ký túc xá mà em đã nói không, nếu chiếu theo tình hình vệ sinh của túc xá chúng ta hiện tại, sau khi trường kiểm tra nhất định sẽ xếp cuối cùng, hơn nữa nhất định sẽ bị trường học điểm danh phê bình trên đại hội trường đó."
Tiểu Hồng nhớ tới mục đích thứ hai khi đến đây, mục đích đầu tiên chính là tâm tình với Trần Thiên Minh, hiện tại được ngồi lên đùi Trần Thiên Minh đã rất thỏa mãn rồi.
"Ký túc xá thực sự kém như vậy ư?" Trần Thiên Minh hỏi tiểu Hồng.
Tiểu Hồng gật đầu, lo lắng nói: "Quần áo của nam sinh cả một tháng cũng
không giặt, vừa bước vào là ngửi thấy mùi hôi rồi, hơn nữa người trực nhật cũng không chịu quét dọn, nghe ký túc xá trưởng nói, còn có một số nam sinh đem rác ném vào trong nhà vệ sinh. Nữ sinh còn đỡ, nhưng quần áo treo lung tung, chăn cũng không gấp, người trực nhật cũng có lúc quét dọn có lúc không."
"Vậy thầy sau khi tan học sẽ đến ký túc xá xem thế nào, khảo sát thực địa một chút, có điều, tiểu Hồng, em đừng nói cho bọn nó biết, ngoài ra, em cũng đừng nói là thầy tới kiểm tra, em tự mình thu dọn thật tốt là được." Trần Thiên Minh cười nói.
Tiểu Hồng lắc đầu, nói: "Lão Sư, cái này thì thầy cứ yên tâm, em lúc trước thế nào thì bây giờ vẫn thế, em là người thích sạch sẽ mà."
"Vậy thì tốt, em về ngủ đi, nếu không, chiều đi học sẽ không có tinh thần đâu." Trần Thiên Minh nói với tiểu Hồng.
"Vâng, lão sư, vậy thầy hôn em một cái thì em mới về, thầy trước giờ chưa từng hôn em, em nghe bạn nữ ở ký túc xá nói bọn họ được ban trai hôn thế này hôn thế kia, nhưng, nhưng em còn chưa được thầy hôn mà!
Em muốn cảm nhận cảm giác được hôn." Tiểu Hồng đỏ mặt nói.
"Cái này, cái này, thôi đừng nhé!" Trần Thiên Minh đỏ mặt nói,
Hiện tại tiểu Hồng càng ngày càng to gan, yêu cầu cũng càng ngày càng nhiều, xem ra nó bị bạn nữ cùng ký túc xá dậy hư rồi. Ài, học sinh hiện tại
thoáng thật, ngay cả những học sinh tiểu học cũng bắt đầu hư hỏng, đừng nói gì đến học sinh cao trung.
"Em muốn mà!" Tiểu Hồng lại bắt đầu "không biết sống chết" ôm lấy mông mình.
"Được rồi, em đừng làm vậy nữa, thầy đáp ứng em."
Hiện tại Trần Thiên Minh đã có chút sợ hãi rồi, nó càng cử động thằng em của mình càng phản ứng mạnh, vậy mình lát nữa sao mà ngủ được.
"Ừ!" Tiểu Hồng vui vẻ lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Hồng, trong lòng đột nhiên rúng động, hôn lên mặt con bé một cái.
Tiểu Hồng mở mặt ra, không hài lòng che miệng, nói: "Lão sư, không phải là lên mặt, là, là lên môi em."
Nói xong, cô bé lại đỏ mặt nhắm mắt lại.
Nhìn cặp môi anh đào đỏ tươi của tiểu Hồng, Trần Thiên Minh không do dự nữa, nếu như mình không đáp ứng tiểu Hồng, con bé nhất định sẽ quấn lấy mình, không bằng cứ dứt khoát đáp ứng cho xong.
Hơn nữa,cái miệng nhỏ nhắn mê người của tiểu Hồng đang đối diện với mình, khiến cho mình chỉ muốn hôn nó một cái. Thế là, hắn hôn lên môi tiểu Hồng.
"Ối!" tiểu Hồng bị Trần Thiên Minh hôn một cái khẽ rên lên một tiếng, sau đó giống như bị điện giật, cả người run bắn lên, rồi thì toàn thân mềm nhũn. Đồng thời cái mông của cô bé lại cọ lên ''sung'' Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh bị tiểu Hồng cọ một cái, thì càng không nhịn nổi nữa, lại tiếp tục hôn tiểu Hồng.
Bởi tiểu Hồng chưa từng được con trai hôn, cho nên cô bé mím chặt môi, không mở miệng ra để cho lưỡi của Trần Thiên Minh luồn vào, thế là Trần Thiên Minh chỉ hôn được lên môi cô bé.
Hiện tại, tiểu Hồng cảm thấy mình giống như bị điện giật, phiêu phiêu như đang bay lên thiên đường. Vì thấy, cô bé vội vàng tóm chặt lấy cánh tay Trần Thiên Minh, như sợ mình bay lên trời rồi sẽ không được thấy Trần Thiên Minh nữa.
Trần Thiên Minh bị tiểu Hồng kích thích giờ cũng chẳng quản nhiều nữa, hắn thả tay phải của mình ra, sau đó nhẹ nhàng nằm lấy cái thứ mềm mại trước mặt tiểu Hồng, tuy ngực tiểu Hồng không lớn, nhưng nắm vào thì vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái, có một loại cảm giác tự mãn.
Mặt tiểu Hồng càng lúc càng đỏ, sau khi ngực cô bé bị Trần Thiên Minh nắm lấy, trong lòng nó càng có cảm giác tê dại, rồi cảm giác vừa tê lại vừa nhột đó từ từ lan khắp toàn thân, sau đó lại quay về trước ngực bị Trần Thiên Minh nắm lấy, khiến cô bé có cảm giác không thể khống chế nổi bản thân mình.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve ngực tiểu Hồng, hắn sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ làm tiểu Hồng đau, tuy rằng trước đây đã từng tiếp xúc với bầu vú của tiểu Hồng, thế nhưng, sờ như thế này chính là lần đầu tiên. Cho nên, hắn sợ mình quá thô bạo thì sẽ làm ảnh hưởng tới cặp ngực chưa trưởng thành của tiểu Hồng.
"Ôi..." tiểu Hồng lại khẽ rên lên một tiếng,
Trần Thiên Minh hôn mình, sờ mình, khiến trong lòng cô bé rất hưng phấn, cái miệng vừa rồi còn mím chặt giờ đã từ từ mở ra.
Miệng của tiểu Hồng vừa mở, đầu lưỡi của Trần Thiên Minh cũng lập tức luồn vào, hơn nữa ở trong miệng của cô bé từ từ dẫn dụ. Hiện tại, tiểu Hồng cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác khi được người mà mình yêu hôn, cô bé cảm thấy linh hồn như như đang bay, bay đi rất xa, xa tít...
Trần Thiên Minh đã bị kính thích liền thò tay ra sau lưng tiểu Hồng theo thói quen, muốn cởi núi cài của áo lót, chỉ cần nút được mở, tay của hắn có thể lập tức tiến vào trong áo T-shirt của tiểu Hồng, chân chính sờ cắp vú non của cô bé, loại cảm giác không bị thứ gì ngăn cách đó nhất định là vô cùng sung sướng
"Lão sư..." Tiểu Hồng hưng phấn gọi,
Cô bé hiện tại bị Trần Thiên Minh kích thích khiến cho xuân tình lai láng, lộ ra bộ dạng mặc cho Trần Thiên Minh muốn làm gì thì làm.
Trần Thiên Minh nghe được tiếng gọi như sấm đánh vào tai này của tiểu Hồng, hắn bừng tỉnh, ngẩng đầu dậy rồi cố sức lắc đầu, hắn phát hiện mình còn đang ở phòng đoàn ủy, mà tiểu Hồng ở trong lòng mình thì hai má đỏ bừng, lộ ra bộ dạng mê đắm.
Trời ạ, Trần Thiên Minh, sao mày lại làm chuyện đó với tiểu Hồng ở đây? Trần Thiên Minh thầm mắng bản thân mình.
Thấy Trần Thiên Minh ngừng lại, tiểu Hồng kỳ quái mở mắt nhìn, thấy Trần Thiên Minh không nói gì.
"Tiểu, tiểu Hồng, em, quay về ký túc xá ngủ trưa đi!"
Trần Thiên Minh nuốt nướt bọt, thốt ra một cách khó khăn. nếu như không phải tiểu Hồng gọi một tiếng "lão sư", mình thực sự khó mà dừng lại được.
"Ặc!" Tiểu Hồng trong lòng có chút thất vọng, có điều, cô bé vẫn phi thường thỏa mãn, bởi vì hôm nay nó cuối cùng cũng biết được cảm giác được bạn trai hôn là như thế nào, lần tới khi nghe cái bạn học nữ ở trong ký túc xá chém gió, mình cũng sẽ không ở trong tình cảnh không hiểu gì cả nữa.
Nghĩ tới đây, cảm giác thất vọng vừa rồi chợt bay biến.
Hơn nữa, nó vẫn còn là một cô bé, tuy đã rất chủ động, nhưng, nếu bảo nó ở nơi này hiến thân cho Trần Thiên Minh, nó có thể là chưa nghĩ đến, nó chỉ muốn được thân cận với Trần Thiên Minh thêm một chút, còn làm sao để trở thành người đàn bà của Trần Thiên Minh thì phải dựa vào sự chủ động của Trần Thiên Minh.
"Ngoan, thầy cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Trần Thiên Minh thấy tiểu
Hồng vẫn ngồi trên đùi mình chưa đứng lên, liền mượn cớ, nói.
"Vậy được rồi, lão sư, em đi trước."
Tiểu Hồng từ trên đùi Trần Thiên Minh đứng dậy, sau đó chỉnh trang lại quần áo. Cô bé hiện tại trên mặt đỏ hồng kiều diễm, khiến người ta không chịu nổi chỉ muốn hôn một cái. Tiểu Hồng mỉm cười nhìn Trần Thiên Minh một cái rồi mở cửa rời đi.
Ài, cô bé mê người! Trần Thiên Minh thầm cảm thán trong lòng.
Bị tiểu Hồng làm như vậy, lửa dục trong người mình còn chưa hết hẳn, bỏ đi, không ngủ nửa, mình luyện Hương Ba công một chút vậy!
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh khóa cửa lại rồi ngồi lên ghế của mình luyện Hương Ba công.
Trước đây mình luyện công không được thành thạo lắm, mỗi lần luyện đều phải ngồi khoanh chân, hiện tại mình bất kể là ngồi ở đâu cũng có thể luyện được, thuận tiện hơn nhiều.
Nội thương tối hôm qua tuy đã khỏi hoàn toàn, nhưng từ tình huống mình giúp Lương Thi Mạn chữa thương trong ba mươi sáu tiếng có thể thấy rằng, Hương Ba công có chín tầng thì mình mới luyện được tám, nếu như mình có thể luyện tới tầng thứ chín, vậy khả năng là mình có thể giúp Lương Thi Mạn chữa thương.
Mình là dựa vào loại phương pháp nguy hiểm này mới có thể giúp nàng ta chữa thương được, hơn nữa nếu như không phải là thân thể của mình đặc biệt, còn có Lương Thi Mạn cứu mình, vậy mình cho dù không chết thì cũng tẩu hỏa nhập ma.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng, cho nên, bản thân hắn cũng cảm thấy là mình rất may mắn.
Lúc luyện công, thiên khí vẫn dễ dàng hấp thu, có điều muốn hấp thu địa khí thì mình phải ngồi trên đất, nếu mình ngồi trên giường hoặc là trên ghế, thì sẽ không hấp thu được. Nếu mình ở trên giường mà vẫn có thể hấp thu được địa khí, vậy thì tốt quá, sẽ không phải giống như hiện tại, vì sợ làm bẩn quần mà không dám ngồi trên đất để luyện công.
Sau khi tan học, Trần Thiên Minh lại ở trong phòng làm việc vận động một chút, sau đó đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi khóa cửa lại, đi về phía ký túc xá. Hiện tại chắc học sinh đã ăn cơm xong, hoặc là đang ăn trong ký túc xá, người khá đông.
Ký túc xá học sinh của Cửu Trung chia làm hai khu nam và nữ, bởi vì người ở ký túc xá của lớp Cao Nhất (1) không nhiều lắm, nam sinh một ký túc xá, nữ sinh một ký túc xá, cho nên Trần Thiên Minh quyết định tới ký túc xá nữ sinh trước, cái đó gọi là ưu tiên nữ giới.
Ký túc xá nữ sinh của lớp Cao Nhất (1) ở tầng năm tòa 8 khu C, không cao lắm, nếu như để Trần Thiên Minh dùng khinh công bay lên thì không có vấn đề gì. Có điều, vì để không dọa chết người khác, mình tốt nhất là dùng cách bình thường mà lên.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh liền đi về phía cầu thang, chuẩn bị lên lầu.
Đột nhiên, từ bên cạnh có một người xông ra chắn trước mặt Trần Thiên Minh, khiến hắn không lên lầu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro