Lưu Manh Lão Sư 241>245
Chương 241: Thiên địa chi khí
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Có một cỗ khí, không phải rất lớn, nhưng lại duy trì liên tục ở dưới nơi hắn đang ngồi. Lẽ nào, dưới nền đất có người? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh dừng vận công, lạ quá, khi hắn dừng vận công, thì cổ khí lưu kia cũng ngừng lại, đột nhiên biến mất.
Trần Thiên Minh đứng lên, dùng sức giẫm lên mặt đất, trống rỗng không có cảm giác gì, hắn lại ngồi xổm xuống, dán tai sát xuống mặt đất, vận
công lắng nghe, vẫn không nghe thấy phía dưới này có cái gì lạ cả, quái, vậy là sao? Trần Thiên Minh ngồi xuống dưới đất, tự hỏi bản thân.
Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu là bởi lý do gì. Vì vậy, hắn liền khoanh chân xếp bàn, bắt đầu luyện Hương Ba Công. Thế nhưng, lúc hắn
đang vận khí, phát hiện dưới đất lại xuất hiện dòng khí kia, bắt đầu truyền từ dưới thân hắn, cùng thực khí trong cơ thể hắn đối kháng nhau.
Lúc này đây, Trần Thiên Minh chưa hề ngừng thực khí trong mình, hắn biết cổ khí thể này thực sự tồn tại, nhưng vậy rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Cái này làm hắn không hiểu được. Bất quá, khí thể này không công kích vào người hắn, dòng khí thể này chỉ liên tục di chuyển trong
thân thể hắn, loại khí thể này, hình như là cùng một loại với thực khí trong cơ thể hắn, nhưng có chút không hợp nhau, cứ chống lại nhau, thật
giống như nhiệt lưu của kiến huyết hoàng chống lại nhiệt lưu trong cơ thể mình. Nghĩ đến nhiệt lưu của kiến huyết hoàng, Trần Thiên Minh giật
mình, lần trước khi cơ thể hắn xuất hiện nhiệt lưu do kiến huyết hoàng cắn cũng không phải chống lại bản thân sao, sau đó không phải dòng nhiệt lưu này đã kết hợp với cơ thể mình sao? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lập tức vận công, dùng thực khí của mình dẫn khí thể từ trên mặt đất bắt đầu truyền lên người hắn.
Khí thể bắt đầu từ dưới nền đất truyền lên vẫn còn có chút chống cứ lại thực khí của Trần Thiên Minh, nhưng Trần Thiên Minh vẫn dừng lại, trái
lại tiếp tục vận công dẫn dắt. Chỉ chốc lát sau, khí thể dưới nền đấ đã dung hợp cùng với thực khí của bản thân hắn, lúc này, Trần Thiên Minh
cảm thấy thực khí trong cơ thể mình tuy đã kết hợp thành một cổ, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được một cổ chân khí chia làm ba đường, ba loại hình bất đồng, những có thể hợp ba thành một.
Chẳng lẽ là khí dưới nền đất? Trần Thiên Minh lại bắt đầu chậm rãi tự hỏi bản thân. Dùng khí mượn khí, thiên địa hợp nhất? Đúng rồi, đất, đó
chính là địa khí, mình vừa mới hấp thu địa khí, khí dưới nền đất, loại khí này nếu như mình có hết hút lấy, sau này nội lực của mình sẽ vô cùng vô tận. Khi đan điền của mình không có chân khí, mình liền vận công, dẫn địa khí lên, tùy mình sử dụng. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vui vẻ
nở nụ cười.
Địa khí ta tìm được rồi, nhưng còn khí thiên thì ở đâu? Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa nhìn lên phía trên một chút, phái trên tảng đá chính là nóc nhà, khí trời sao lại ở nóc nhà chứ? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh buồn bực, thiên khí rốt cuộc ở đâu chứ?
Bất quá, dựa theo lời của Trí Hải nói, mình phải đạt tới tầng thứ tám của Hương Ba Công, không phải nói thiên địa hợp nhất sao? Địa khí đã
xuất hiện, còn thiên khí phải xuất hiện chứ? Trăm mối ưu tư không thể giải thích được làm Trần Thiên Minh đành phải tiếp tục luyện hn, hắn
muốn song song với việc luyện Hương Ba Công, có thể tìm được thiên khí, nếu như có thể dung hợp bốn loại khí cùng một chỗ, ha ha, thực khí mình sẽ rất lợi hại rồi, tuy không dám nghĩ thiên hạ vô địch, nhưng nhất định là một cao thủ võ công.
Vì vậy, Trần Thiên Minh lại tiếp tục luyện Hương Ba Công, ba loại khí thể hợp hai thành một, càng luyện càng mạnh hơn, làm cho Trần Thiên Minh hưng phấn muốn luyện thêm nữa. Cứ tình hình như hiện giờ, Mja, đừng nói chỉ một tên Thái Đông Phong, dù có hai Thái Đông Phong, hắn đều tự tin giết chết được. Nghĩ đến việc rất nhanh là có thể báo thù, hắn như mở cờ trong bụng.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh cảm thấy một một loại khí thể trong không khí, bí ẩn nhập lên người hắn, chui qua hắn hắn, sau đó từ bên ngoài
thân thể lõa lồ của hắn, đều có thể cảm giác được loại khí thể ở trong không khí này. Loại khí thể này, từ từ tiến nhập cơ thể Trần Thiên Minh, sau đó áp vào thực khí của hắn.
Đây đã không phải lần đầu tiên, Trần Thiên Minh đã có kinh nghiệm, lập tức vận dụng thực khí ba thành một của mình dẫn dắt khí thể từ không khí truyền đến. Chậm rãi, khí thể này liền dung hợp thành một thể với thực khí của Trần Thiên Minhm chân chính trở thành bốn hợp thành một. Hiện tại, Trần Thiên Minh cảm thấy được thực khí của mình đã có bốn loại lực lượng, mạnh đến mức hắn không tài nào nói được tới mức nào, hắn chỉ biết là, thực khí ở trong đan điền hắn, cứ như cuồn cuộn bất tận, muốn dừng cũng không thể dừng được.
Lẽ nào, không khí chính là khí thể của thiên khí? Trần Thiên Minh lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Đúng rồi, thiên khí, không nhất định phải là khí thể đến từ bầu trời, khí thể trong không khí, không phải là khí trời sao? Nghĩ tới điều này, Trần Thiên Minh đột nhiên khai sáng, mình rốt cuộc đã làm được thiên địa hợp nhất, tu luyện đến tầng thứ tám của Hương Ba Công. Mja, sau này mình không để kẻ khác ăn hiếp nữa. Trần Thiên Minh trong lòng vui vẻ một trận.
Giờ hắn, đã bị thực khí cường đại trong cơ thể khiến cho hưng phấn, lại muốn ăn cho ăn rồi ngủ cho đã. Vì vậy, hắn lập tức tiếp tục luyện Hương
Ba Công, cảm thụ thật nhiều tầng thứ tám của Hương Ba Công, cảm giác một chút tứ khí hợp nhất, thỏa mãn cảm giác sự vui sướng lúc thành công.
Không biết đã luyện bao lâu, thực khí cường đại trong cơ thể đã khiến Trần Thiên Minh quên ăn, quên ngủ. Hiện tại, hắn chỉ lo đem thiên địa
khí ở bên ngoài, để dung hợp thêm vào thực khí trong cơ thể mình. Khí thể trên mặt đất cùng không khí vẫn tiếp tục đi vào trong cơ thể hắn.
Trời ạ, nếu còn như vậy, mình không phải sẽ thành khí cầu sao, toàn thân sẽ nổ tung.
Ta cũng không thể đem khí thể từ dưới đất hấp thu, đưa đến trong không khí, sau đó hấp thu khí thể từ trong không khí, đưa đến dưới đấy? Nói
đến điều này, Trần Thiên Minh lại bắt đầu luyện. Hắn lại bắt đầu ngầm hấp khí, vận chuyển khắp toàn thân một lại, từ lỗ chân lông trên da
mình, chậm rãi bài tiết ra bên ngoài. Sau đó sẽ hút khí từ trong không khí vào, cứ như vậy tuần hoàn, làm cho thực khí của hắn lưu động không
ngừng, không bao giờ dừng lại.
“Cạch” một tiếng, cửa thạch thất được mở ra, Lý Quân từ bên ngoài bước vào. Hắn thấy đò ăn đặt ở cạnh cửa vẫn chưa bị ăn, có chút lo lắng cho Trần Thiên Minh. Từ ngày đầu tiên, ngày thứ hai Trần Thiên Minh có ăn cơm, sau đó đã không ăn nữa. Sau đó, lúc hắn mang cơm đến, phần thức ăn đó vẫn chưa được động tới.
Hắn nóng nảy, vội đi tìm sư phụ Trí Hải, Trí Hải nghe xong Lý Quân hồi báo, nhìn hắn cười, nói: “Không sao cả, hắn không ăn cơm, tự nhiên hắn
có đạo lý, con chỉ cần để ý mỗi ngày mang thức ăn mới cho hắn là được, hắn đói tự phải ăn.”
“Vậy tiểu sư thúc có thể xảy ra chuyện không may hay không?” Lý Quân lo lắng hỏi. Tuy hắn tiếp xúc với Trần Thiên Minh không lâu lắm, nhưng hắn thấy Trần Thiên Minh con người này không tệ, hắn không muốn Trần Thiên Minh gặp chuyện chẳng lành.
“Hắn sẽ không sao cả, yên tâm đi, Lý Quân, con còn nhớ lúc trước thầy bế quan không? Lúc đó chẳng phải thầy bình thường không ăn cơm sao?” Trí Hải cười nói.
“Đúng vậy, nhưng công lực sư phụ người cao thâm, không ăn cơm cũng được, nhưng tiểu sư thúc, con sợ…” Tuy Lý Quân lo lắng, nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ điều tốt thì mất linh, điều xấu lại linh
“Ha ha, không sao đâu. Lý Quân, không ngờ con cũng lo cho Thiên Minh như thế, hắn không phải đã lôi kéo con ăn thịt, hại con bị phạt sao?” Trí
Hải nhìn Lý Quân, vừa cười vừa nói.
“Sư phụ, con không trách tiểu sư thúc, con cũng có sai, nếu như con đủ định lực, con sẽ không làm như vậy. Hơn nữa , tiểu sư thức làm người rất
tốt, hắn bề ngoài luôn tươi cười, nhưng con biết hắn là một người tốt.” Lý Quân suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.
“Ồ, không ngờ con đánh giá Thiên Minh cao như vậy, Thiên Minh tới Huyền Môn trong khoảng thời gian này, người khác đối có cái nhìn không tốt về hắn, đều nói hắn là một dạng sư thúc vô dụng, là một kẻ ham ăn uống ham mê cờ bạc. Người khác đều không thể nào thích ở cùng một chỗ với hắn, trái lại con lại thực sự thích ở một chỗ với hắn.” Trí Hải hình như vô cùng thỏa mãn với cách làm của đồ đệ mình. Thực ra đánh giá một người, không thể đánh giá dựa vào bề ngoài, mà Lý Quân có thể làm được điều này, đó là vô cùng tốt.”
“Thực ra, thầy nghĩ tiểu sư thúc không phải là người xấu, hắn là người rất tốt, lần trước hắn dẫn theo bọn A Quốc lén giúp con nấu nước, tuyệt
không trốn tránh trách nhiệm của mình.” Lý Quân nói.
“Đúng vậy, còn có thể nghĩ như vậy, thầy rất vui, Nhớ kỹ, đánh giá con người không thể chỉ dựa vào bề ngoài, còn nữa, Thiên Minh không phải là
một người đơn giản, con có cơ hội ở bên cạnh hắn nhiều, đối với con mới có lợi.” Trí Hải nói với Lý Quân. Có một số việc, hắn không thể nói rõ
ràng được, nói trắng ra, vậy thật không hay. Có một số việc, phải tự mình Lý Quân tìm ra, mới có thể chân chính hiểu rõ.
“Con đã rõ, thưa sư phụ.” Lý Quân gật đầu, nói.
“Con thay thầy làm chuyện này, một tuần sau, con phải đi mở cửa Huyền quan, để Thiên Minh ra” Trí Hải cười nói.Theo lời Lý Quân nói, hẳn Thiên Minh ở bên trong có thu hoạch, nếu không với tính cách của hắn, cả ngồi cũng ngồi không yên, làm sao có thể không ăn cơm được? Thiên Minh, mong sao ngươi có thể thật sự lĩnh hội được một ít đạo lỹ võ học cao thâm, như vậy, võ công của ngươi mới có được tiến bộ lớn hơn nữa.
“Tiểu sư thúc, người đang ở đâu?” Lý Quân cẩn trọng bước vào thạch thất, lớn tiếng kêu.
“Ơi, em nói vậy là sao chứ, anh không ở đây, có thể đi đâu chứ? Chìa khóa em đều giữ, anh muốn ra ngoài đi tản bộ cũng không được!” Nghe
tiếng cửa mở, Trần Thiên Minh liền dừng luyện công, mở hai mắt ra, hắn phát hiện Lý Quân đến. Bón hắn vui vẻ, nghĩ rốt cuộc có người đến để
cùng hắn tâm sự rồi, khuây khỏa một lúc. Thế nhưng, khi hắn nghe Lý Quân nói như vậy, liền trừng mắt nhìn Lý Quân, tức giận nói.
“Em không có ý đó, em lo lắng cho anh, anh cũng không chịu ăn, anh xem, đồ ăn vẫn còn ở đó.” Lý Quân hơi ngại nói.
“Ăn? Em không nói, chút nữa anh quên mất, giờ anh thấy dạ dày có hơi đói.” Trần Thiên Minh đứng lên, vuốt vuốt bụng mình, cười nói. Hắn nói
xong, liền lượm chén cơm canh trên mặt đất lên, chuẩn bị ăn.
“Đừng, đừng, tiểu sư thúc, đó là cơm của ngày hôm qua, ngàn vạn lần anh không nên ăn.” Lý Quân thấy Trần Thiên Minh muốn ăn chén cơm này, liền lớn tiếng ngăn cản.
“Sao chứ? Em không đem cơm mới tới sao?” Trần Thiên Minh trợn mắt nhìn Lý Quân,
Bọn Lâm Quốc đã xảy ra chuyện? Hay Tiểu Ny đã xuất gia rồi? Trần Thiên Minh càng nghĩ càng sợ, vậy rốt cuộc đã có chuyện đặc biệt gì xảy ra?
Chương 242: Anh hôi quá
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Lý Quân nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, cười nói: “Tiểu sư thúc, anh đã vào Huyền quan một tuần rồi, hôm nay là ngày thứ tám, anh có thể ra ngoài.”
“Cái gì? Anh ở trong Huyền quan một tuần rồi?” Trần Thiên Minh không dám tin vào lỗ tai mình, Lý Quân kia cái gì quốc tế nói dối chứ, chính mình làm sao ở trong huyền quan một tuần được? Nhiều nhất cũng là ba bốn ngày? Hắn còn nhớ mình ăn cơm có hai ngày, sau đó luyện công, hắn làm sao có thể không ăn uống mà luyện Hương Ba Công tới năm ngày? Nói giỡn sao chứ.
“Đúng mà, hôm nay là ngày thứ tám rồi, Tiểu sư thúc, em không có lừa
anh. Anh cho em mười lá gan, em cũng không dám tự tiên mở cửa Huyền quan. Vừa rồi sư phụ nói đã đến thời hạn một tuần, bảo em đến mở cửa.” Lý Quân thấy Trần Thiên Minh không tin mình, cấp tốc nói. Hắn còn tưởng Trần Thiên Minh đã bị nhũn não, thần trí không bình thường? Rõ ràng là ngày thứ tám rồi, hắn còn nói không phải.
Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt Lý Quân như thế, theo cách làm người bình thường của hắn, hắn không thể không tin: “Xem ra mình đã ở đây một tuần rồi. Ha Ha! Rốt cục có thể ra ngoài hóng gió rồi!” Trần Thiên Minh cười to một tiếng, vội vàng phóng ra ngoài cửa nhìn xem cảnh vật bên ngoài.
Cảnh vật bên ngoài quả là có khác, giờ đã là sáng sớm, mặt trời vừa lên,
từng tia sáng chiếu qua lá cây, xuống dưới làm Trần Thiên Minh có cảm giác thư thái. Trong thời gian ở Huyền quan, không đứng thì ngồi làm hắn chán muốn chết. Hiện tại tâm tình hắn đã khá lên rất nhiều.
Hăn vận khí vào tay, hướng về gốc cây bên kia nhẹ nhàng vung lên, “rắc” một tiếng, cái cây kia đã gãy. Trời, mình chỉ vận khí nhẹ vung tay một cái, cây liền gãy xem ra công lực mình đã tiến bộ rất nhiều. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh lại cao hứng.
Lý Quân nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Trần Thiên Minh, lại lo lắng, xem ra, tiểu sư thúc chắc là đói quá nên điên rồi, vừa ra ngoài liền đánh gãy cây, nhất định là phải cho hắn ăn cơm nhanh nếu không thì không biết xảy ra chuyện gì. “Tiểu sư thúc, đi, chúng ta nhanh đi ăn thôi.” Nói xong kéo Trần Thiên Minh bước nhanh ra.
Mới được nửa đường Chung Oánh và Lâm Quốc bọn họ đã tới đón: “Lão đại, anh rốt cục cũng ra được rồi.” Lâm Quốc vôi đến bên cạnh Trần Thiên Minh, cao hứng kêu lên.
“Cái này mà gọi là đi ra sao, phải gọi là xuất quan, cứ làm như anh từ trong tù ra không bằng.” Trần Thiên Minh mặt tỉnh rụi nhìn Lâm Quốc.
“ Dạ, dạ, nói sai rồi, sai rồi, là Lão đại xuất quan.” Lâm Quốc nói lại.
“Không có ta ở đó mấy ngày, mấy chú có nhớ anh không?” Trần Thiên Minh cao hứng nói, bên ngoài cảm giác có khác, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều, nhìn bọn Lâm Quốc cũng thấy đáng yêu không ít
“Ai thèm nhớ anh, chúng em ở cùng một chỗ đánh bài vui lắm.” Chung Oánh chạy đến trước mặt Trần Thiên Minh cười duyên.
“Cái gì, không có sự đồng ý của anh, các chú dám đem bài ra đánh, xem ra không giáo huấn các chú, các chú không coi trời bằng vung.” Trần Thiên Minh cố ý xắn tay áo mình lên, bộ dạng cực kỳ tức giận.
“Úi? Thiên Minh ca ca, trên người anh thế nào mà hôi vậy?” Chung Oánh đột nhiên che mũi, ghê tởm nói với Trần Thiên Minh.
“Người anh hôi? Có gì đáng cười đâu?” Trần Thiên Minh không tin, ngửi ống tay mình một chút, có gì đâu, hình như có mùi lạ chút thôi. Kỳ thật, Trần Thiên Minh chỉ là tự mình ngửi thôi, hắn đã một tuần không tắm rửa thay quần áo rồi, sao lại không hôi cho được?
“Anh Thiên Minh ơi, có phải cả tuần rồi anh không tắm thay áo quần?” Chung Oánh rốt cục cũng phát hiện được vấn đề, lui về sau vài bước cẩn thận hỏi.
“Anh? Anh vẫn như lúc đi vào, quần áo không có thay, không hề tắm.” Trần Thiên Minh sờ đầu mình một cái, ngượng ngùng nói. Cái gì thay quần áo chứ, mình vào trong đó, cơm còn không ăn, ngủ còn không có, hơn nữa, trong đó nước đâu mà tắm.
“Cái gì? Quả thật như vậy.” Chung Oánh vội lui về sau vài bước, che mũi lại, nói với Trần Thiên Minh: “Anh Thiên Minh ơi, anh bẩn quá đi, không vệ sinh chút nào.” Nói xong tròn xoe mắt nhìn Trần Thiên Minh.
“Anh, anh cũng không nhớ nữa, bên trong không có nước tắm rửa, anh cũng không mang quần áo vào. Tiểu Oánh em không cần nghiên trọng vậy chứ, anh Thiên Minh hôi như vậy sao?” Trần Thiên Minh cười khổ. Chính mình say mê luyện công quá, dù có quần áo để tắm cũng không màng.
“Sao lại không hôi? Anh có tự mình ngửi không nào?” Chung Oánh nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh nói vậy, ngửi ống tay áo mình một chút, lầm bầm nói: “Sẽ Không hôi đến vậy chứ? Ngạn Thanh, chú giúp anh ngửi một chút, xem có hôi không nào?” Nói xong đưa ống tay áo tới mũi Trương Ngạn Thanh.
“Ặc, ặc, ặc.” Trương Ngạn Thanh bị mùi hôi trên áo Trần Thiên Minh làm cho phải ho khan, hắn ấp úng nói: “Đúng, hình như hơi bị hôi.” Nói xong, hắn cũng giống như Chung Oánh, lùi xa mấy bước.
“Anh Thiên Minh ơi, anh bẩn chết đi được, mau đi tắm và thay áo quần đi ” Chung Oánh dậm chân, tức giận nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn thấy thái độ của mọi người, đặc biệt là Chung Oánh, hắn biết quần áo mình hôi thật, vì thế hắn liền về nơi hắn đang ở.
“Tiểu sư thúc, anh đi đâu vậy?” Lý Quân thấy Trần Thiên Minh không lại phòng ăn, liền lên tiếng hỏi.
“Anh đi tắm trước.” Trần Thiên Minh cũng không quay đầu lại nói.
“Tiểu sư thúc, anh không cần tắm trước, ăn cơm trước đi.” Lý Quân lại hét lên sau lưng Trần Thiên Minh. Nhìn hình dáng Trần Thiên Minh, nếu không cho hắn ăn gì đó, sợ hắn sẽ làm loạn. Vừa rồi thấy hắn có khuynh hướng bạo lực, vừa ra đã đánh gãy cây. Nhưng Trần Thiên Minh đã đi xa không kịp nghe lời hắn.
“Ai, xem ra người không biết giữ vệ sinh không chỉ có mình anh Thiên Minh.” Chung Oánh vừa nói vừa lắc đầu nhìn bọn Trần Thiên Minh đi nói.”Ai” bọn Lâm Quốc cũng giống Chung Oánh, lắc đầu, đi tiếp.
Tắm xong, thay đổi quần áo, Trần Thiên Minh cảm thấy thoãi mái cả người. Hắn đã luyện Hương Ba Công bảy ngày, toàn thân đầy mồ hôi, hiện tại tắm rửa xong, thoải mái ngồi lên ghế vỗ đùi huýt sáo.
“Tiểu sư thúc, anh nhanh đi ăn đi.” Lý Quân sợ Trần Thiên Minh lại chạy như điên, hắn vội lại nhà bếp lấy mấy bánh bao, chạy tới chỗ ở Trần Thiên Minh, hắn chờ Trần Thiên Minh tắm rửa xong, cho hắn ăn một ít, ngàn vạn lần đừng để hắn đói.
“Được, để anh ăn một chút.” Trần Thiên Minh cũng thấy vô cùng đói bụng, vì thế cầm bánh bao cắn lấy cắn để.
Nhìn thấy Trần Thiên Minh đã tắm xong, thay quần áo mới, Chung Oánh cẩn thẩn ngửi, cảm thấy không có mùi gì lạ, mới đến bên Trần Thiên Minh cười nói: “Anh Thiên Minh ơi, anh bế quan không ăn gì sao? Bây giờ nhìn anh ăn như quỷ đói đó.”
“Không, không…” Cái miệng nhét đầy banh bao của Trần Thiên Minh làm sao có thể trả lời, chỉ có thể lấy tay ra dấu. Ăn một lúc, Trần Thiên Minh chỉ vào chén nước bên cạnh.
Nói “ục ực…”
Chung Oánh hiểu ý đưa chén nước tới cho Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh cầm chén, uống vài ngụm, thoải mái thở một hơi.
“Anh Thiên Minh ơi, anh mấy ngày rồi chưa ăn cơm?” Chung Oánh thấy hình dáng Trần Thiên Minh như thế, cười nói.
“Anh cũng không biết nữa, em hỏi Lý Quân đi.” Trần Thiên Minh chỉ vào Lý Quân bên cạnh.
“Tiểu sư thúc đã năm ngày chưa ăn cơm.” Lý Quân nghĩ một chút rồi nói.
“Cái gì? Năm ngày? Chả trách được, anh Thiên Minh đói lắm phải không?”
Chung Oánh thâm tình nhìn Trần Thiên Minh.
“Không có gì, ăn mấy cái bánh bao, hiện tại đã hết đói.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Bây giờ hắn đã hiểu, người nếu bị đói quá lâu, không thể ăn ào ào mà phải ăn từ từ mới được.
“Vậy tốt rối.” Chung Oánh yên tâm cười.
“Tiểu sư thúc, em đi luyện công.” Lý Quân nói với Trần Thiên Minh: “Sư phụ nói, anh ngủ hai canh giờ rồi tới gặp sư phụ.” Nói xong, liền đi ra ngoài.
Bọn Lâm Quốc thấy Lý Quân đi luyện công cũng đitheo ra ngoài. Mà Chung Oánh thì ở lại, thần thần bí bí.
“Anh Thiên Minh ơi em hỏi anh, lần trước giấu cái gì phía dưới vậy?”
Chung Oánh nhìn phía dưới Trần Thiên Minh, tò mò hỏi hắn. Cô nàng hiện giờ thấy phía dưới hình như không nhô lên, hình như không có gì ở trong đó.
“Không, không có gì.” Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh hỏi, mặt không khỏi đỏ lên, ấp úng nói. Sao tiểu ma nữ nhớ dai vậy, tính hiếu kỳ lại mạnh như vậy, đã nói không có gì, nàng còn truy vấn.
“Không phải, nhất đinh là phải có cái gì đó, đáng tiếc là em tìm trong phòng anh mà không thấy.” Chung Oánh mặt tiếc rẻ hít một hơi.
“Cái gì? Em dám vào phòng anh lục đồ?” Trần Thiên Minh cả kinh, tức giận kêu lên. Hắn nghĩ lại, tốt quá, mình không có để văn hóa độc hại gì ở trong phòng, bởi vì đến Huyền Môn luyện công, nên hắn cũng không mang phim 3x tới, nếu không thật xấu hổ với Chung Oánh.
“Em đâu có làm bữa bãi đâu, là giúp anh sắp xếp lại đồ đạc mà, anh biết không? Đồ đạc trong phòng anh bừa bãi quá.” Chung Oánh giảo hoạt nói.
“Hừm, em có lòng tốt vậy sao? Quan tâm anh vậy sao?” Trần Thiên Minh làm vẻ mặt không tin.
“Đúng rồi, anh mới biết đó hở?” Chung Oánh cười nói.
“Em quan tâm anh thì lấy quần áo này đi giặt sạch đi.” Trần Thiên Minh âm hiểm cười, việc giặt quần áo này không thích hợp với hắn. Có Chung Oánh làm lao động miễn phí, thì cũng không cần phải giặt trắng hay không trắng.
“Anh Thiên Minh ơi, không phải em không giúp anh, em không biết giặt
quần áo, quần áo của em đều do chị Tiểu Ny giặt.” Chung Oánh xấu hổ nói
với Trần Thiên Minh.
“Tiểu Ny giúp em giặt quần áo? Vậy cũng được.” Trần Thiên Minh **** đãng
nói. Nếu Tiểu Ny giúp mình giặt quần áo thì tốt quá, chỉ cần nàng giúp
mình giặt, chính mình liền có cơ hội báo ân, mời nàng ăn cơm, dạy nàng
võ công, hay lấy thân báo đáp nàng đều được, tuyệt đối không nói hai
lời.
Chẳng qua, lần trước không cẩn thận dòm trộm Ngả Tiểu Ny đang làm “ấy”,
đặc biệt là nhìn những nơi không nên nhìn, vậy Ngả Tiểu Ny sẽ tha thứ
cho mình sao chứ? Đừng nói giúp mình giặt quần áo, chỉ cần nàng không
lấy mã tấu rượt mình, đã là chuyện rất tốt rồi.
Chương 243: Không thấy cái đó nữa
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Đúng vậy đó, Tiểu Ngả Tiểu Ny tốt với em lắm, còn thân hơn cả chị ruột nữa, anh Thiên Minh, em cảnh cáo anh, anh không được ăn hiếp chị Tiểu Ny.” Chung Oánh nói với Trần Thiên Minh.
“Anh đâu có, lần trước là do hiểu lầm, anh thật sự cho rằng cái cử động trong bụi cỏ là con thỏ, thật không ngờ ở bên trong là Tiểu Ny, anh oan uổng quá.” Trần Thiên Minh cười khổ. Xem ra, lần này danh tiếng tại Huyền Môn đã mất sạch rồi, ai cũng coi mình là **** tặc rồi. Ôi, không ngờ thanh danh một đời, lại bị phá hủy ở ngọn đại sơn này. Cũng còn may người ở đây không nhiều, ra ngoài chưa chắc đã có ai biết về chuyện này.
“Em cũng nghĩ vậy, anh Thiên Minh của em sao có thể làm được chuyện như vậy chứ? Cho nên, em cũng nói với chị Tiểu Ny, hôm đó chúng ta đi săn thú rừng, anh không thể cố ý nhìn lén chị ấy được.” Chung Oánh vừa nói vừa gật đầu.
“Đúng, đúng, anh Thiên Minh của em sao có thể là người như vậy chứ?”Trần Thiên Minh để chứng tỏ là mình trong sạch, cố sức vỗ vỗ ngực mình.
“Anh Thiên Minh ơi, chúng ta không từ mà biệt, anh chưa nói cho em biết, lần trước anh giấu cái gì ở phía dưới?” Chung Oánh đột nhiên trở lại chuyện chính, lại hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh đã nói rồi, không có cái gì cả, em đừng có hỏi mãi thế có được hay không?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa lén nhìn phía dưới của mình, may quá, phía dưới vẫn bình thường, vẫn nghe lời.
“Hừm, anh còn gạt em nữa, nếu như hôm nay anh không nói cho em biết, em sẽ không đi.” Chung Oánh ngồi trên giường Trần Thiên Minh, cố ý không đi.
“Được rồi, anh thành thật nói với em, anh có một thứ..” Trần Thiên Minh thất tiểu ma nữ ngồi lỳ trên giường mình, đành phải nói ra.
“Hi hi, em đã nói mà, nhanh đem vật ấy ra cho em xem mau” Chung Oánh vui vẻ vô cùng nói. Cô nàng vừa nói vừa vươn bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Trần Thiên Minh.
“Cái gì? Đem vật ấy ra cho em xem?” Trần Thiên Minh ngây người, sao có thể đưa vật ấy cho Tiểu Oánh nhìn chứ? Cô bé thực biết đùa quá đi, thứ nhất, vật này cũng mình không thể đưa được, thứ hai, vật này của mình sao có thể để cho Tiểu Oánh thấy chứ?
“Đúng vậy, nhanh đưa cho em xem đi!”: Chung Oánh vui vẻ xoay xoay tay mình, hình như nhìn thấy cái gì đó của Trần Thiên Minh là một chuyện vô cùng tốt.
“Cái đó tìm không thấy” Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, cương quyết nói. Để gạt tiểu ma nữ này, mình phải bất chấp một chút.
“Không thể nào? Sao lại tìm không thấy chứ? Anh có gạt em hay không?
Chung Oánh nói.
“Không, sẽ không đâu, anh sao dám gạt em? Anh gạt ai cũng đâu dám gạt em?” Trần Thiên Minh vô ngực mình khẳng định. Cái đó của mình sẽ tìm không ra, đó là bảo bối của mình mà! Trần Thiên Minh thầm nói trong lòng.
“Hừm, lừa gạt” Chung Oánh đánh vào cánh tay Trần Thiên Minh.
“Thật mà, không lừa em” Trần Thiên Minh vội lắc đầu, nói.
Thế nhưng, không biết vì sao, cái đó của Trần Thiên Minh dường như có chút phản ứng. Trần Thiên Minh hoảng sợ, vội che giấu quân tình. Nếu để Chung Oánh phát hiện ra, vật nhất định là thiên hạ đại loạn rồi. Hắn vội nói với Chung Oánh rằng: “Thực mà, Tiểu Oánh, nếu không sau khi trở lại thành phố, anh đãi em một bữa tiệc lớn, được không?” Trần Thiên Minh không còn cách nào nữa, đành phải dùng bữa tiệc lớn.
“Thật vậy chứ? Anh đừng có mà gạt em đó!” Chung Oánh lộ ra ánh mắt hoài nghi nhìn Trần Thiên Minh, cứ như không tin hắn.
“Thực mà, anh sao dám gạt em chứ?” Trần Thiên Minh vội vàng nói.
“Vậy được, tha cho anh đó, anh nghỉ ngơi đi, em đi luyện công đây” Chung Oánh nhìn Trần Thiên Minh cười duyên, sau đó vừa nhảy vừa chạy ra ngoài.
“Con nhóc quỷ, làm mình sợ muốn chết” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng xoa xoa phía dưới đã bình thường trở lại. May mà tiểu ma nữ không quá chú ý phía dưới, nếu không thì thảm rồi. Ôi, mình nghỉ ngơi một chút đã, cả tuần nay đã không ngủ một giấc nào, tuy không biết, nhưng vẫn muốn nằm một chút. Nghĩ tới đay, Trần Thiên Minh nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu sư thúc, sư phụ cho gọi anh” Lý Quân vừa nói vừa kéo Trần Thiên Minh ra khỏi giấc ngủ say.
“Ồ, kêu anh bây giờ sao?” Trần Thiên Minh bị Lý Quân kêu dậy, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nhìn Lý Quân, sau đó nhìn ra bên ngoài, hỏi.
“Đúng vậy, bảo anh phải đi bây giờ. Em cũng không muốn kêu anh dậy, nhìn anh mệt mỏi như vậy, nhưng… nhưng sư phụ gọi anh, em không còn cách nào khác” Lý Quân nhìn bộ dạng của Trần Thiên Minh, hình như rất thiếu ngủ, không đành lòng nói.
Trần Thiên Minh vươn vai, cười nói. Đã ngủ đẫy giấc, hắn cảm thấy tinh thần nhanh nhẹn, không cần phải ngủ thêm nữa. “Không sao, anh ngủ đủ rồi. Đi, chúng ta đi tìm chưởng môn sư huynh” Trần Thiên Minh nói xong, liền nhảy xuống giường, kéo Lý Quân đi.
Vừa vào phòng của Trí Hải, Trần Thiên Minh liền thấy khuôn mặt tươi cười của Trí Hải. Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, ngực không khỏi cảm kích. Nếu như không phải anh ấy một mực ám chỉ mình, còn bắt mình phải tĩnh tu một tuần trong Huyền quan, không biết đến bao giờ mình mới có tiến bộ thần tốc như vậy.
Nghĩ tới đay, Trần Thiên Minh đi tới trước mặt Trí Hải, cung kính cúi chào thật thấp, cảm kích nói: “Chưởng môn sư huynh, cảm ơn anh”.
“Ha ha, Thiên Minh, em cảm ơn anh làm gì chứ?” Trần Thiên Minh cười, khoát tay với Lý Quân, ý bảo hắn nên đi ra ngoài. Lý Quân cúi mình chào Trí Hải, xong liền đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Không có anh chỉ điểm, bảy ngày nay em đã không có tiến bộ” Trần Thiên Minh thành tâm nói.
Trí Hải nhìn Trần Thiên Minh, cười với Trần Thiên Minh nói: “Ồ, nói như vậy, bảy ngày bị giam hãm em có tiến bộ sao?”
“Đúng vậy, có tiến bộ một chút” Hiện giờ Trần Thiên Minh đã không còn kiêu căng tự mãn như xưa, cao mà không kiêu, ẩn giấu không lộ, học không có giới hạn, đã khắc thật sâu trong đầu, làm hắn nhớ thật kỹ.
“Tốt lắm, em sang đây để anh thử một lần” Trí Hải vẫy tay với Trần Thiên Minh, nói. Trí Hải chờ Trần Thiên Minh đến bên cạnh hắn, sau đó cầm lấy tay Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, em phải cẩn thận, hiện giờ em hãy vận công chống lại công lực của anh.” Nói xong, bắt đầu truyền công lực lên tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cảm thấy được một cổ nhiệt lưu cường đại từ tay của Trí Hải đang đè ép lên tay hắn, vì thế, hắn vội vận công chống lại.
Trí Hải cũng cảm thấy Trần Thiên Minh bắt đầu vận công, hắn phát hiện nhiệt lưu trên tay Trần Thiên Minh cũng ngày càng mạnh. Vì vậy, hắn cũng bắt đầu gia tăng công lực, muốn thử xem công lực Trần Thiên Minh rốt cục đạt mức nào, tiến bộ nhiều cỡ nào.
Từ từ, vẻ mặt của Trí Hải càng ngày càng ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, công lực của Trần Thiên Minh càng ngày càng mạnh, mỗi khi công lực hắn ép tới, đều bị một lực mềm nhẹ cản trở về. Loại mềm nhẹ này, không phải mềm yếu, mà công lực này vô cùng mạnh, chia ra thành nhiều hướng.
“Tốt, tốt, Thiên Minh, em phải cẩn thận đấy” Trí Hải cũng bị Trần Thiên Minh làm cho khơi dật ý chí chiến đấu, hắn biết công lực hiện giờ của Trần Thiên Minh đã không kém hắn. Vì vậy, hắn cũng không lo nữa, hắn phải cùng Trần Thiên Minh đấu một trận cho đã, đã lâu cũng không đấu với ai một trận thật thỏa sức, hiện giờ Trần Thiên Minh xuất hiện, làm hắn có ý chí chiến đấu. Bởi vậy, hắn bắt đầu dùng công lực toàn thân, đấu cùng công lực của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cũng cảm thấy Trần Thiên Minh ngày càng phát công mạnh hơn vào hắn, cứ như muốn đánh bại mình. Hắn cũng không dám lơ là, vội vận Hương Ba Công. Dùng bốn đạo chân khí trong cơ thể chống lại công kích từ bàn tay của Trí Hải.
Vẻ mặt của Trần Thiên Minh càng lúc càng nghiêm túc, mà trán của Trí Hải cũng đổ một ít mồ hôi hôt, xem ra, bọn họ đều đang rất tập trung, công lực của cả hai là tám lạng nửa cân, lực lượng ngang nhau.
“Thình thịch” một tiếng, Trần Thiên Minh và bàn tay của Trí Hải phát sinh ra một nguồn khí lưu rất mạnh, đẩy bọn họ ra một bước.
“Ha ha ha” Trần Thiên Minh nhìn Trần Thiên Minh cười to.
Trần Thiên Minh nhìn thái độ của Trần Thiên Minh, có chút lo lắng, hắn vừa cùng Trí Hải đấu nội công, ai cũng không ăn ai, chẳng lẽ Trần Thiên Minh còn muốn đấu sao? Không thể nào, thế chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao? Mình bị cầm cố đã một tuần không được nghỉ ngơi tốt, ăn cũng không, chỉ có mấy cái bánh bao.
“Thiên Minh, hậu sinh khả úy, em làm anh vui quá, Huyền Môn của chúng ta thật có phúc! Ha ha” Trí Hải lại cười một trận to, hắn vừa thử công lực của Trần Thiên Minh, phát hiện trong thời gian ngắn chỉ có bảy ngày, mà võ công của hắn lại tăng chóng mặt, hiện giờ Trần Thiên Minh ở trong Huyền Môn, có thể nói ngoài trừ Không Vô sư thúc cùng mình ra, không có ai là đối thủ của hắn. Nghĩ tới đây, sao hắn có thể không vui cho được?
“Em cũng chỉ may mắn luyện được thiên địa hợp nhất” Trần Thiên Minh vuốt đầu mình, ngượng ngùng nói.
“Em đã luyện đến thiên địa hợp nhất? Trách không được, em có thể chỉ trong bảy ngày tăng nội lực nhanh đến như vậy” Trí Hải vừa nói vừa gật đầu. “Được rồi, Thiên Minh, anh cảm thấy trong cơ thể em có bốn loại chân khí bất đồng, cứ coi như em có thể thiên địa hợp nhất, cũng chỉ là thiên khí, địa khí, cùng thực khí của bản thân, sao còn có một loại chân khí nữa chứ?” Trí Hải ngạc nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
“Trước đây em có ăn một thức, đó là thực khí của vật đó” Trần Thiên Minh giải thích với Trí Hải.
“Đừng, vậy là được rồi, có được bốn đạo chân khí là được” Trí Hải vui vẻ nói. Trí Hải cũng không khỏi Trần Thiên Minh ăn vật gì, dù sao có một số việc, người ta không muốn nói với mình, mình cũng không nên hỏi quá nhiều.
“Thiên Minh, công lực của em như vậy, ngàn vạn lần không nên ỷ mạnh mà khinh khi người khác, anh vẫn là câu nói kia, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (người mạnh còn có người mạnh hơn), bên ngoài người bản lĩnh gì đều có” Trần Thiên Minh ân cần nói với tiểu sư đệ, hắn phát hiện ra, mình càng ngày càng thích vị tiểu sư đệ này.
“Em biết, mạnh mà không kiêu, ẩn giấu không lộ, học không có giới hạn” Trần Thiên Minh gật đầu, rất biết học hỏi.
“Tốt, Thiên Minh, xem ra nội dung trong Huyền học em đã hiểu cả rồi, một người có thể đạt được thắng không kiêu, bại không nản, làm một người quan trọng phải thể hiện tâm lý hài hòa. Nhớ cho kỹ, nhớ cho kỹ. Hiện giờ em đã tiến bộ như vậy, còn không có giới hạn, sau này em còn tiến bộ rất lơn nữa, mong em sau này tiếp tục nỗ lực.” Trần Thiên Minh nói thâm sâu.
“Vâng” Trần Thiên Minh gật đầu.
“Ngày kia, là thời gian luyện võ của Huyền Môn, em cũng đi thử xem, tăng một ít kinh nghiệm đối chiến, còn nữa, ngày đó luận võ phải đến đúng giờ, về phần em đạt được vị trí gì, còn phải tùy vào em rồi. Hôm nay em không luyện công, hãy ở phòng tĩnh dưỡng” Trí Hải nói với Trần Thiên Minh: “Đúng rồi, giờ là giờ ăn, em nhanh đi ăn cơm đi, Lý Quân nói em đã năm ngày không ăn rồi”
“Vâng, chưởng môn sư huynh, em đi.” Trần Thiên Minh gật đầu chào Trí Hải xong, liền bước ra.
Chương 244: Sự lợi hại
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Tại một căn phòng trong hộp đêm của Diệp Đại Vĩ, Thái Đông Phong đang cùng 03 tâm sự. Vì thời gian này Ma Vương bảo hắn đến giúp Diệp Đại Vĩ
xây dựng lại Thiên Tinh bang, nên hắn cũng vui vẻ nghe theo, hắn giờ là sư huynh của Diệp Đại Vĩ, nên Diệp Đại Vĩ cái gì cũng phải nghe hắn, dù
là chơi với mấy ả tiếp viên, hắn cũng không có ý kiến. Hơn nữa, dù hắn có thấy thì sao chứ, dù sao Diệp Đại Vĩ cũng không còn cái thứ phía dưới
nữa.
“Anh Thái, anh thật lơi hại nha! Mấy hôm nay làm người ta thật thoãi mái.” 03 ở bên cạnh vừa nói vừa cố ý dùng cặp đại nhũ của mình chà lên
mặt Thái Đông Phong.
“Phải không đó? Lợi hại vậy sao?” Thái Đông Phong cười **** đãng. Hắn đang xem ca nhạc trên TV, nhưng cặp *** của 03 đã ngăn tầm mắt hắn, làm hắn muốn xem cũng xem không được.
Chơi với 03 thật đã, tối qua mình đã cùng chơi với nàng, hôm nay tính chơi em khác, nhưng lại gặp 03, hắn lại muốn chơi nàng, hắn muốn xem 03
hôm nay lại có thêm trò gì. Bởi vì hắn ở chung với 03 thì mổi ngày đều chơi trò mới.
Mẹ nó, nữ nhân như vậy, chơi thật đã, đã đến tận xương cốt. Thật không biết, Diệp Đại Vĩ tìm đâu được ả đàn bà như thế này, vừa giống như vợ
hiền, vừa rất hoang dại, cũng luôn làm vừa lòng đàn ông, luôn mang đến cho đàn ông những cảm giác mới mẻ? Nhưng 03 lại làm được, nàng thiệt lợi hại. Thái Đông Phong cảm thán trong lòng.
“Tất nhiên là thật rồi anh Thái, người ta thật sự rất nhớ anh.” Hiện giờ, 03 đối mặt với Thái Đông Phong, sau đó chuyển lên sô pha, ngồi lên
đùi Thái Đông Phong, nhẹ nhàng lắc cặp mông lớn của mình.
“Ô….” Vốn Thái Đông Phong đang cầm micro đang chuẩn bị hát, bị 03 dùng mông ngồi lên cái vật cứng rắn kia, làm hắn hưng phấn rên lên, thông qua bộ khuếch âm, làm tiếng rên vang lên. Mai mắn là trong phòng kín, không phải đại sảnh, nếu không sẽ làm người ta chết cười mất.
Nghe Thái Đông Phong rên lớn tiếng như vậy, 03 lại lắc lư mông mình, nàng cũng cảm thấy **** căn của Thái Đông Phong đã cứng rắn, mỗi ngày nếu được tiếp khách đẹp trai như vậy, nàng rất hưng phấn. Cho nên nàng mới liều mạng lấy lòng Thái Đông Phong, hơn nữa đêm nay nàng còn có mục đích khác.
“Anh Thái, thời gian này ông chủ của chúng em làm sao vậy, lúc nào cũng nghiêm mặt, như có chuyện gì ấy. Hiện giờ hắn không có chuyện gì cũng mắng bọn em, lúc trước anh ấy đâu có vậy?” 03 nói ra mục đích tìm Thái Đông Phong đêm nay. Trong khoảng thời gian này Diệp Đại Vĩ thường đánh mắng các chị em, cho nên mọi người mới cử 03 đến hỏi Thái Đông Phong xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
“Không có chuyện gì lớn, có thể do kinh nguyệt không đều! Qua ít ngày là hết thôi.” Thái Đông Phong híp mắt cười nói với 03. Diệp Đại Vĩ hắn có
thể không nghiêm mặt sao? Oai phong với đàn bà như ngày nào đã không còn, gặp mặt đàn bà có thể nhìn mà không làm gì được, tư vị này quả thật rất thú vị.
“Kinh nguyệt không đều?” 03 ngạc nhiên hỏi.
“Đúng rồi, đàn bà các em không phải cũng có kinh nguyệt không đều sao? Diệp Đại Vĩ bây giờ cũng đang trải qua một đoạn thời gian như vậy.” Thái
Đông Phong âm hiểm cười.
“Ôi, không biết ông chủ khi nào mới hết, hiện tại cứ ăn hiếp chị em bọn em.” 03 cố ý liếc mắt nhìn Thái Đông Phong, sau đó hít một hơi.
“03, đừng sợ, có anh Thái ở đây, Diệp Đại Vĩ không dám làm gì em đâu!” Thái Đông Phong bóp lấy cặp *** lớn của 03, hưng phấn nói. Phải dùng cả
hai tay mới bóp hết được, thực sảng khoái, mẹ nó, *** như vậy thật hiếm thấy.
“Thật không? Anh Thái, 03 thật yêu anh muốn chết.” 03 nói xong lại lắc lư mông lên mệnh căn của Thái Đông Phong.
“A…” Thanh âm **** đãng của Thái Đông Phong lại vang lên trên loa.
“03, em phải cố thể hiện, nếu làm anh vừa ý, về sau, không ai dám ăn hiếp em nữa.”
03 nghe Thái Đông Phong hứa hẹn vậy, vội cởi áo mình, sau đó mở nịt ngực, đặt lên đầu Thái Đông Phong như đội mũ cho hắn. Tiếp theo hai tay
nàng bóp lấy *** mình, nhảy sexy, thật khiến Thái Đông Phong chảy nước dãi.
“03, cho anh bóp.” Thái Đông Phong gào lên, một tay đã bóp lấy ***, ra sức nhào nặn cấu véo.
“A…Anh Thái, anh bóp mạnh tay quá, em sướng.” 03 **** đãng rên lên. Không biết là do hắn lấy lòng Thái Đông Phong hay do chính mình thật sự sung sướng.
Thái Đông Phong nghe 03 rên rỉ, lại dùng sức bóp mạnh. Đột nhiên, hắn buông tay, ôm lấy 03, miệng tiến lên ***, cắn lấy hạt anh đào.
“A….Đau…” 03 lộ vẻ mặt thống khổ, xem ra Thái Đông Phong cắn hạt anh đào rất mạnh, nếu không nàng sẽ không có thái độ như vậy.
“Đau à? Được, hiếm khi có cảm giác đau như vậy” Thái Đông Phong tiếp tục cắn, hắn cũng lấy tay, bắt đầu cởi quần 03.
“Ai da!” 03 lại kêu lên. Thì ra khi Thái Đông Phong lấy tay đưa xuống dưới của 03, dùng sức làm đứt một sơi lông. Khi bị đứt lông sao lại không đau chứ?
“03, âm thanh em rên lên, có phải lần đầu tiên bị phá trinh em cũng rên như thế?” Thái Đông Phong **** đãng nói
“Anh Thái, anh đừng nói 03 như vậy nữa, mau chơi 03 đi, chỗ này của 03 nóng muốn chết” 03 thành khẩn cầu xin Thái Đông Phong.
“Em muốn anh chơi chỗ nào?” Thái Đông Phong hưng phấn nói.
“Phía dưới, phía dưới của em rất nhớ anh!” 03 lớn tiếng rên lên. Nàng hiện tại có chút sợ Thái Đông Phong, nàng muốn Thái Đông Phong làm nhanh lên, không cần chút nữa làm chuyện gì biến thái. Theo như lời này của hắn, bao nhiêu sợi lông của mình không chừng sẽ bị hắn nhổ sạch.
03 nói xong tự mình cởi hết quần mình, sau đó bắt đầu giúp Thái Đông Phong cởi quần. Trong chốc lát, 03 đã cởi hết quần của Thái Đông Phong.
“Đến đây đi, anh Thái, đến chơi chết em đi” 03 **** đãng gọi.
“03, anh muốn chơi phía sau em.” Thái Đông Phong nhìn thấy cái mông lớn của 03, nảy sinh ý tưởng, hưng phấn nói.
“Cái gì, không được” 03 lắc đầu nói.
“03, em không nghe lời anh, mai mốt có gì đừng tới tìm anh” Thái Đông Phong nheo mắt nói với 03.
“Vậy thì, được rồi” 03 suy nghĩ, cố ý khó xử nói: ”Chẳng qua, anh Thái, anh phải giúp em một chút, nếu không, của anh lớn vậy, khi vào sẽ đau
lắm, chỗ này là lần đầu tiên của người ta đó” Thật ra đây nào phải lần đầu tiên của 03, trước đây khi nàng có tháng, sẽ dùng phía sau để thay
thế, dù sao như vậy nàng mới có thể mỗi ngày đều kiếm tiền.
Nàng nói với Thái Đông Phong như thế, là cố ý nâng giá mình lên, nếu nói với hắn mình thường xuyên làm phía sau, không biết Thái Đông Phong cảm giác gì, hiện tại nàng nói đây là lần đầu tiên, Thái Đông Phong cũng không biết, dù sao mông mình lớn vậy, đồng thời chỗ đó chặt vậy, khi
Thái Đông Phong tiến vào chỉ cần mình lớn tiếng la đau, lắc lư mông là được, chắc Thái Đông Phong không biết đâu.
“Được, không thành vấn đề” Thái Đông Phong cao hứng nói. Khi hắn nghe 03 nói phía sau còn trinh, còn chưa cho người ta chơi, hắn mừng như điên, giúp nàng một chút có sao đâu? Nếu hắn biết chỗ đó của 03 đã bị kẻ khác chơi qua, hắn sẽ ói toàn bộ những thứ đã nếm đêm nay ra.
03 nghe Thái Đông Phong đồng ý, cao hứng quỳ gối lên sô pha, đầu ngẩng lên, mông hướng về phía Thái Đông Phong.
“A ..Đã quá…” 03 hưng phấn rên lên, nàng chỉ cảm thấy sau mông mình, vừa nóng vừa nhột lại vừa sướng, mấy loại cảm giác cùng xuất hiện trong đầu nàng, không phân biệt được rõ ràng, dù sao thì nàng cũng vô cùng thích thú.
Nghe 03 rên lên muốn chết như vậy, Thái Đông Phong càng cảm giác hưng phấn. Cuối cùng, không nhẫn nại được nữa, Thái Đông Phong ngẩn đầu lên, dùng cái cứng rắn của mình dùng sức tiến vào phía sau của 03.
“Ai da, đau quá!” 03 cảm giác Thái Đông Phong đã tiến vào vội giả vờ kêu lên, còn làm bộ đau đớn.
Nghe 03 kêu thảm thiết, Thái Đông Phong lại càng hưng phấn. Tay trái hắn kéo 03 lên, tay phải vỗ mông nàng. Âm thanh “Bốp bốp bốp” càngcó tiết tấu, Thái Đông Phong dùng sức tiến vào mặt sau 03, loại cảm giác chặt khít này, làm hắn có cảm giác khác lạ.
“A…” 03 lại bắt đầu rên lên.
“Này… này…” Thái Đông Phong một bên vỗ mông 03, một bên hưng phấn kêu lên. Hiện tại hắn cảm giác mình như cao bồi, một bên cỡi ngựa 03, một bên chơi 03. Loại cảm giác mạnh mẽ làm hắn rất thích, lúc trước chưa từng có.
Mà cái mông trắng hồng của 03 do Thái Đông Phong dùng sức vỗ, Thái Đông Phong dùng sức xốc tới, trực tiếp dùng mệnh căn như muốn lấy mạng nàng.
“A…mạnh lên nữa…” 03 hiện tại như đã điên cuồng, nàng ngửa đầu, lớn tiếng kêu Thái Đông Phong cố lên, vì mình cố lên!
Nghe 03 cỗ vũ, Thái Đông Phong có thể làm mất mặt đàn ông sao? Vì thế hắn lại cố sức tấn công từ phía sau…
Bất quá, có thể do phía sau 03 hơi khít, nên Thái Đông Phong va chạm một lúc đã phải kêu to một tiếng, sau đó ngã trên lưng 03, thở dốc.
“Anh Thái, phía sau người ta đau quá!” 03 cố ý ra vẻ thống khổ, nhìn Thái Đông Phong khóc lóc nỉ non.
“Không sau đâu, lần đầu như vậy thôi mà! Hắc Hắc!” Thái Đông Phong hưng phấn nói. Hắn còn tưởng mình là người đầu tiên của 03, lại còn giúp nàng liếm mông.
“Anh tất nhiên là sướng rồi, còn đau đớn lại là đàn bà bọn em” 03 nhìn Thái Đông Phong thở dài.
“Anh biết làm khó em rồi, không sao, về sau, anh sẽ bảo vệ em, Diệp Đại Vĩ hay là ai dám ăn hiếp em, em nói anh nghe, anh sẽ ra mặt dùm em” Thái Đông Phong vỗ ngực mình, lớn tiếng nói.
“Thật không? Anh Thái” 03 vui mừng la lên, như quên đi sự thống khổ của mình.
“Đúng rồi, từ nay em đừng cho người khác chơi phía sau, biết không? Nơi này là nơi chuyên dùng của anh” Thái Đông Phong **** đãng nói.
“Em không cho ai động đến đó đâu, mới rồi anh làm em đau muốn chết” 03 cố ý nhe răng, lắc đầu nói.
Chương 245: Kiếm tiền trong một phút
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Ở phòng bên cạnh, Diệp Đại Vĩ nhìn 03 lắc mông đi ra từ sương phòng thì hỏa khí lại nổi lên. Từ khi hắn bị Thái Đông Phong cắt cái phía dưới,
thấy người khác làm vậy thật không hận không được. Đặc biệt là Thái Đông Phong, chơi gái của hắn, xài tiền của hắn, còn có thù cắt tiểu JJ của
mình, như thế nào lại không nghiến răng oán hận cho được?
Thái Đông Phong, một ngày nào đó tao sẽ bắt mày nợ máu phải trả bằng máu. Diệp Đại Vĩ bực tức gầm lên. Nhưng bây giờ không thể xúc động quá, hắn còn đang luyện Quỳ Hoa thần công, vẫn chưa luyện thành, bây giờ còn chưa tới lúc kích động.
“Anh Vĩ, có muốn em qua đó dạy cho con 03 bài học không?” Trường Mao nói với Diệp Đại Vĩ. Từ khi Diệp Đại Vĩ tiếp nhận Thiên Tinh bang, Diệp Đại
Vĩ bảo đàn em gọi là anh Vĩ. Trường Mao thấy Diệp Đại Vĩ căm hận nhìn 03, lập tức vỗ mông ngựa.
“Bây giờ chưa cần thiết, còn chưa tới lúc, hay là mày cứ làm như trước.” Diệp Đại Vĩ lắc đầu, nói với Trường Mao.
“Oh, em biết” Trường Mao gật đầu nói. Chẳng qua hắn nhất định tìm 03 để chơi một chút, 03 chính là hồng bài của hộp đêm, mình nhất định phải
chơi nó. Hiện giờ, Diệp Đại Vĩ còn phải quản lý Thiên Tinh bang, không có nhiều thời gian cho hộp đêm, đây là cơ hôi cho Trường Mao hắn uy
phong.
03 vừa lắc mông đi xuống cầu thang một chút, lại vừa gặp một gã cũng vừa lên. Gã kia thấy 03 rất vui vẻ: “03, tìm em thiệt khó quá, vừa rồi anh
vừa hỏi quản lý, hắn nói em không có rảnh, đang tiếp khách, anh còn chưa biết tìm ai, hên là em tới rồi.”
“Thật không? Ông chủ Lý, anh tìm em? Hôm nay em cảm thấy mệt.” Tuy chán ghét Lý hiệu trưởng nhưng vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp, nên tìm cách từ chối khéo.
“03, em coi thường anh sao, không muốn tiếp anh?” Lý hiệu trưởng nghe 03 nói vậy có chút tức giận. Một số đàn ông, chính là có tính tình như
vậy, giống Lý hiệu trưởng vậy, hắn lấy tiền ăn xài, không tìm 03 thì có thể tìm tiểu thư khác, dù sao hộp đêm cũng không có gì nhiều, chỉ là
không thiếu tiếp viên.
Nhưng khi hắn nghe 03 cự tuyệt, hắn lại muốn 03, nếu 03 cuốn lấy hắn, hắn có thể tìm tiếp viên khác, để đổi vị. Nên bây giờ hắn muốn lấy tiền
mà chơi 03, đêm nay hắn muốn nàng phục vụ hắn.
“Ông chủ Lý, sao anh nói vậy, em chỉ là một cô gái, sao mà xem thường anh được? Thật sự hôm nay em thấy khó chịu, muốn nghỉ ngơi một lát.” 03 thấy Lý hiệu trưởng hình như tức giận, liền kéo cánh tay Lý hiệu trưởng đặt lên *** mình, một bên nũng nịu nói.
“Em nghỉ ngơi, việc này còn không dễ sao, em cứ vào trong phòng nằm xuống nghỉ, anh còn có thể giúp em xoa bóp bên ngoài, nếu khách khác gặp em đã mắng em rồi!” Lý hiệu trưởng thấy hình dáng **** đãng của 03, nếu 03 nằm trên sô pha, hắn tất nhiên sẽ không buông tha nàng, trước là sờ phía trên, rồi sờ phía dưới, phải sờ hết toàn thân.
03 suy nghĩ, nàng biết đêm nay không thoát khỏi Lý hiệu trưởng, dù sao chiến lực của hắn cũng không mạnh, tiền cũng dễ kiếm, thôi thì tiếp hắn
vậy! Nghĩ vậy 03 làm bộ thẹn thùng, gật đầu với Lý hiệu trưởng. Lý hiệu trưởng thấy 03 đồng ý, liền kéo 03 vào phòng bên cạnh.
Trong sương phòng, 03 liền đi đến nằm trên sô pha, muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi nàng và Thái Đông Phong chơi như điên, bây giờ phải nghỉ
ngơi cái đã.
Lý hiệu trưởng vừa bước qua của đã thấy 03 nằm trên sô ha, càng hưng phấn thêm, vọt tới nắm lấy hai *** của 03.
“Đừng như vậy mà ông chủ, em hơi mệt, anh để em nằm một chút.” 03 nhẹ nhàng đẩy tay Lý hiệu trưởng ra, nũng nịu nói.
“Em không khỏe à? Được rồi, để anh xoa bóp cho.” Lý hiệu trưởng vừa nói vừa tăng phạm vi hoạt động của bàn tay, đầu tiên là từ bụng rồi lên ***
của 03, loại công pháp tương hỗ này do Lý hiệu trưởng vừa nghĩ ra.
“A…” Bị Lý hiệu trưởng sờ soạng một hồi, 03 không tự chủ được rên rỉ. Tuy nàng chán ghét Lý hiệu trưởng, nhưng Lý hiệu trưởng cứ vuốt thân thể
mình như vậy, cũng bắt đầu không ghét lắm, bắt đầu rên rỉ.
Nghe 03 rên rỉ, Lý hiệu trưởng càng cao hứng, hắn kéo tay lại, tiến vào trong áo ngực 03. Mở một hồi, chắc là do 03 nằm, nên hắn không thể luồn
tay ra phia sau, mà mở khóa áo ngực 03.
Không có cách cởi áo ngực Lý hiệu trưởng liền bóp lấy *** 03, cảm giác mềm mại trên tay không khỏi làm hắn có cảm giác hưng phấn, lại rên rỉ kêu: “03, nắm lấy ngọn núi của em thật đã nha, xem cái con mụ vợ nhà anh, thật kém quá xa. Năm trăm đồng này thật đáng giá.”
03 nghe nói như vậy, liền đẩy tay Lý hiệu trưởng khỏi người mình, nói với Lý hiểu trưởng: “Ông chủ, mọi người đã quen như vậy rồi, em giúp
anh, anh cho em năm trăm đồng.”
“Chưa gì hết đã lấy tiền? Không phải xong việc rồi mới tính sao?” Lý hiểu trưởng thật khó hiểu hỏi. Trước đây quy củ hình như đây phải vậy,
không phải tại mình vừa rồi nói: “Năm trăm đồng thậng đáng giá” mà thu tiền trước chứ.
“Ông chủ, giống nhau thôi, bây giờ cho hay chút nữa cho đều không phải giống nhau sao? Anh nhanh lên, nếu không em ra ngoài nha.” 03 không kiên nhẫn nói. Nếu không phải xem trọng tiền bạc, nàng không bao giờ ngó tới lão Lý xấu trai này, mấy chục tuổi rồi, mần việc thì chỉ được chút xíu, còn không thể làm cho mình thỏa mãn “Thú tính”, làm ả không biết khi nào lão mới ra.
“Cho, anh cho chứ” Lý hiệu trưởng thấy 03 đứng lên, sửa sang lại quần áo, vội móc bóp, lấy năm trăm đồng đưa cho 03.
03 nhận năm trăm đồng, lập tức đổi thái độ, cười nói với Lý hiệu trưởng: “Lão bản, không phải 03 không tin anh, mà tới lúc đó lại phiền, lúc đó
ai cũng không muốn động đậy, vậy mà còn phải móc tiền ra, vậy thì lãng phí thể lực lắm” Nói xong lại còn đá lông nheo với Lý hiệu trưởng.
“Đúng, đúng.” Lý hiệu trưởng gật đầu nói với 03. Đã “Nôn nóng” quá rồi, hắn còn quản 03 nói gì nữa, chỉ cần 03 cởi hết quần áo, cho hắn chơi,
hiện tại 03 kêu Lý hiệu trưởng gọi ả là mẹ hắn cũng sẽ gọi.
Sau khi cất tiền, 03 đến bên cạnh Lý hiệu trưởng, bắt đầu cởi quần áo hắn. Thấy bên dưới hắn vẫn chưa cứng nổi, bất đắc dĩ 03 phải dùng bàn
tay mêm mại nhỏ bé của mình để giúp hắn.
“A…Sướng quá…” Lý hiệu trưởng hưng phấn rên, hắn liền nắm lấy hai *** của 03 mà sờ vuốt, sờ trên bóp bên dưới, sướng làm hắn rên không ngừng.
03 giúp Lý hiệu trưởng một lúc, thấy phía dưới hình như đã có thể mần việc, vì thế nàng đứng lên, nhanh như chớp cởi quần mình, làm hiện ra
một bụi cỏ tươi tốt.
Nhìn cái sơn cốc kia, làm Lý hiệu trưởng không thể không nuốt nước miếng, hắn rên trong họng: “03, cho anh, anh muốn…”
03 thấy thời cơ đã tới, vì thế ngồi lên đùi Lý hiệu trưởng, dùng chiêu “Tọa liên”, dùng sức ngồi lên vật phía dưới của Lý hiệu trưởng.
“A! Sướng!” Lý hiệu trưởng **** đãng kiêu lên. Loại động tác này, làm hắn không mất nhiều sức, hơn nữa hắn có thể dùng tay cầm *** 03.
“Ông chủ, thích không? Em cho anh sướng hơn nữa.”. Lời chưa dứt, 03 liền liều mạng nhấp nhổm, nhìn như nàng đã điên cuồng, giống như hết muốn sống rồi vậy. Kỳ thật 03 muốn chính là vậy, dù sao mình cũng đã nhận tiền, còn có Lý hiệu trưởng tuổi tác và khí lực như thế, đã ra một lần, muốn lên lại, cũng không biết phải đến năm nào tháng nào.
Bởi vậy, nàng muốn làm như thế, muốn trong thời gian ngắn làm cho Lý hiệu trưởng phải ra, không còn sức chiến đấu, không thể ngẩng lên nổi,
vậy năm trăm đồng lời quá rồi.
“Đừng, 03, chậm một chút, em làm vậy anh sẽ không chịu nổi.” Lý hiệu trưởng cảm thấy phía dưới quá sướng, nhưng động tác 03 nhanh và mạnh như vậy, chắc là không bao lâu mình phải buông súng đầu hàng.
Nhưng làm 03 nghe lời hắn được, chính là muốn Lý hiệu trưởng buông súng. Vì thế khi nghe Lý hiệu trưởng nói, hai tay nàng đặt trên sô pha, càng
cố sức ấn mông xuống.
“A!” Lý hiệu trưởng kêu lớn một tiếng, gục đầu xuống, thở dốc, hình dáng như xong rồi. Hắn vốn kiên trì không lâu, lại bị 03 ngồi cứ lên xuống
làm hắn muốn chết, làm sao còn cố nổi, liền phóng hết hỏa dược của mình.
03 nghe Lý giáo trưởng rên lên, liền mỉm cười với nhìn Lý hiệu trưởng đang ũ rũ phía dưới, sau đó nhìn đồng hồ, từ khi bắt đầu đến khi hắn ra
chỉ hơn một phút, xem ra, một phút này kiếm tiền thật dễ nha.
“Ông chủ, anh thật lợi hại nha, vừa rồi làm em sướng muốn chết.” 03 lại dối lòng nói với Lý hiệu trưởng. Nếu mỗi ngày khách của mình đều như
thế, vậy một ngày có thể tiếp đến hai trăm khách. Nghĩ vậy 03 lại cười thầm.
----------------------
Việc luận võ trong Huyền Môn, thật ra cũng bình thường như luyện công, chẳng qua đây là hai người đối luyện, nhiều người như vậy, mọi người sẽ
bắt thăm, hai người một nhóm, cùng tiến hành tỉ thí, các trưởng bối từ việc họ đối luyện sẽ biết sự tiến bộ võ công của họ.
Trần Thiên Minh cũng là trưởng bối, theo lẽ không tham gian lần tỉ thí này, nhưng Trí Thâm và Trí Tĩnh lại cho rằng, Trần Thiên Minh mới vừa
học, thời gian học lại không nhiều, nên cùng bọn đệ tử Lý Quân tỷ thí một chút, xem tiến bộ của bản thâ hắnn. Trí Hải thấy Trí Thâm và Trí
Tĩnh đều nghĩ vậy nên cũng không dị nghị.
Vì thế hai mươi mấy đệ tử tiến hành rút thăm, Lý Quân chung tổ với Bàng Chí Dũng, Lâm Quốc cùng vài đệ tử khác một tổ, mà Trần Thiên Minh cũng có thể là do số trời định vậy, lại cùng Ngả Tiểu Ny một tổ.
Trần Thiên Minh nhìn lá thăm trong tay mình, trong lòng tự nhủ thầm: “Sao mình lại xui xẻo vậy chứ, rút nhầm cái tên này, trước mặt nhiều
người vậy, không lẽ thực sự đánh với Ngả Tiểu Ny? Không đánh, mọi người sẽ cười, không được! Đánh, càng không được, nhìn thấy Tiểu Ny xinh đẹp như vậy, làm sao mà xuống tay đây, chi bằng tìm tên đàn ông nào đó thay mình làm đối thủ của nàng, đánh cho sướng một trận. Vậy bây giờ làm sao đây? Trần Thiên Minh bắt đầu rầu rĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro