Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94

Tiêu tổng vẫn như cũ, đến chỗ nào đều trở thành tiêu điểm nơi đó, không chỉ vậy, thịt bò khô trong tay đại tỷ cơ bản cũng bị cô chiếm đoạt, không nói hai lời, tất cả đều cho Hạ Linh Doanh đang ở trong lòng cô, Hạ Hạ khó có được nụ cười vui vẻ, dựa vào cô ăn thịt bò khô cười giống một đứa bé.

Nhan Tịch buồn bực, kéo tay Claire.

"Sao?"

Claire nhìn Nhan Tịch, trong mắt có ý cười thản nhiên. Thật ra không cần hỏi cô cũng biết Nhan Tịch đang buồn bực, không muốn nhiều người quấy rầy hai người du lịch.

Nhan Tịch mím môi nhìn Claire, nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay vỗ mặt nàng.

" Được rồi, sau này thời gian bên nhau còn nhiều, mỗi năm đều tranh thủ du lịch một lần, được không?"

"Chị hứa rồi đó."

Nhan Tịch nở nụ cười tôi nháy mắt nhìn Claire, Claire mỉm cười gật đầu.

" Tôi nói Nhan Tịch này."

Tiêu Mạc Ngôn ngồi ôm mỹ nhân, tận hưởng cảnh đẹp, chiếm lấy thịt bò khô, vô hạn tốt đẹp.

"Thế nào?"

Nhan Tịch đề phòng nhìn cô, Tiêu Mạc Ngôn cũng liếc nàng một cái.

" Em khẩn trương như vậy làm gì?"

Lời vô ích, em có thể không khẩn trương sao?! Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn không nói lời nào, số lần mắc mưu quá nhiều rồi nên cũng đã có kinh nghiệm, không cứng đối cứng, co dãn đúng lúc mới là đạo lý lớn.

" Lần trước tôi nói cho em đến Thiên Hoàng làm ký giả, em suy nghĩ thế nào rồi?"

Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi nói, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Linh Doanh, ánh mắt lại liếc về Claire. Quả nhiên, nghe nói như vậy Claire lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, đôi mắt đẹp màu lam nhạt hơi nheo lại lộ ra một tia lửa giận.

"À..."

Nhan Tịch đang trộm nhìn Claire, nàng biết Claire không muốn nàng rời khỏi Thượng Hoa, nhưng nàng thật sự không muốn làm kinh doanh. Làm ký giả, nàng trái lại rất hứng thú, trước đây có người bạn làm ký giả, ký giả lúc đầu làm việc sẽ vất vả một ít mệt mỏi một ít, nhưng nàng hy vọng có thể mượn đó chậm rãi bò lên, có thể làm những công việc khác như biên tập. Dù sao, người làm truyền thông, người bình thường không dám chọc...có một số phương diện, nàng cũng ít nhiều có thể giúp đỡ Claire.

"À cái gì? Đồng ý thì đồng ý, không muốn thì không muốn, em xem bộ dạng vô dụng của em đi, sợ vợ thành bộ dạng gì rồi!"

Tiêu Mạc Ngôn khinh bỉ nhìn Nhan Tịch, lần đầu tiên cô nhìn thấy người sợ vợ đến thế, haiz, thực sự là quá vô dụng.

" Tiêu."

Hạ Linh Doanh kéo kéo ống quần Tiêu Mạc Ngôn.

" Chuyện gì?"

Vừa nghe đến nữ nhân nhà mình gọi, Tiêu Mạc Ngôn lập tức thu hồi khí thế, cúi đầu vẻ mặt nịnh nọt. Nhan Tịch, Ray, Cherry cùng nhau trợn trắng cả mắt, sợ vợ, cái từ này chính là vì Tiêu Mạc Ngôn mà sinh ra!
"Chị đừng..."

Hạ Linh Doanh hơi nhíu mày, nhìn Claire một chút. Tiêu Mạc Ngôn hiểu ý nàng, nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ngẩng đầu nhướng mày nhìn Claire. Thế nào, Tiêu Mạc Ngôn cô cần sợ ai chứ?

Claire vẫn im lặng nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch mím môi do dự chốc lát, gật đầu.

" Em làm."

"Ừ, tốt lắm, nên sớm đổi nghề rồi, không phải tôi nói, nhưng thực lực của Thượng Hoa làm sao có thể so với Thiên Hoàng của tôi."

Tiêu Mạc Ngôn mặt mày hớn hở nở nụ cười, đắc ý vênh váo. Hạ Linh Doanh khẩn trương nhìn về phía Claire, ngoài dự đoán, Claire không chỉ im lặng, trái lại còn cười như không cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

.....

Ray nhai pho mat, nhìn mọi người nói chuyện, khóe môi giương lên.

Tiêu thật là một kẻ ngu ngốc! Ngay cả Claire cũng dám đắc tội!

Dọc đường, Tiêu Mạc Ngôn vừa dẫn Giản Tịch vừa không ngừng truyền đạt những kiến thức về những phương diện liên quan, cô sắp xếp Nhan Tịch bên người là có ý đồ của mình. Năng lực của Nhan Tịch mặc dù không tệ, nhưng không tính là siêu cường, huống hồ không có kinh nghiệm, muốn nàng ở bên người chỉ là muốn áp chế dáng vẻ bệ vệ của Phương Nhược Lâm, còn có một chuyện đó là mặc kệ thế nào, Nhan Tịch đều sẽ không bán đứng cô. Trước đó, Thiên Hoàng lại xảy ra nội loạn, khiến cô phiền lòng không ít.

"Tiểu thư, tôi đã nói với hướng dẫn viên du lịch, thuê mấy chiếc thuyền cho mọi người dạo chơi."

Đại tỷ ra khỏi liều vải, cười ha hả nói với Nhan Tịch.

Nhan Tịch gật đầu đáp lời, báo với mọi người một tiếng liền đi vào trong.

Đến nơi, hướng dẫn du lịch kiểm tra nhân số, cười hỏi:

" Có người say tàu sao?"

" Ách..."

Sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn có chút không tốt, Hạ Linh Doanh nắm tay cô. Say tàu vẫn là vết thương trí mệnh của Tiêu Mạc Ngôn, mặc kệ tham dự hoạt động gì, cô đều tận lực giảm bớt việc đi lại bằng đường thủy, nhưng Hạ Linh Doanh lại rất thích nước, chỉ cần con thuyền bất động, cô cơ bản có thể ứng phó.

" Chớ miễn cưỡng."

Hạ Hạ nắm tay cô nói, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu.

" Chia làm hai thuyền, nhanh một nhóm, chậm một nhóm."

Hướng dẫn du lịch đề nghị, vài người gật đầu đáp lời, Tiêu Mạc Ngôn thở dài nhẹ nhõm, nếu muốn chia thành hai thuyền, không bằng cô chờ ở trên bờ.

" A, Tiêu, chị sợ nước?"

Claire luôn ít nói cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn thân thể cứng đờ, trừng cô một cái.

Có ý gì?

" Hay là chờ ở trên bờ đi." Claire cười khẽ đả kích Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn ghét nhất bị người khác coi thường, mặt đỏ lên, cắn răng nói: "Tôi chính là thích chèo thuyền."

" Tiêu..."

" Em đừng lo cho tôi, Hạ Hạ, ngồi thuyền nhanh!"

Tiêu Mạc Ngôn nắm tay Hạ Linh Doanh tỏ vẻ trấn an, Hạ Linh Doanh lo lắng nhìn cô, mím môi.

Việc phân đi phân lại thuyền cuối cùng khiến Nhan Tịch tức giận, Claire lại muốn ngồi thuyền chậm cùng Tiêu Mạc Ngôn, hơn nữa chỉ hai người họ muốn ngồi thuyền chậm, tuy rằng không cam lòng nhưng Nhan Tịch vẫn miễn cưỡng ngồi thuyền chậm, Hạ Linh Doanh vốn cũng muốn ngồi thuyền chậm nhưng lại bị Tiêu Mạc Ngôn kéo xuống.

Lên thuyền, Nhan Tịch ngồi ở đầu thuyền, khó hiểu nhìn Claire, nàng không rõ vì sao Claire muốn ngồi thuyền chậm, rõ ràng không say tàu. Mà Tiêu Mạc Ngôn vừa lên thuyền liền an vị trên ghế, cầm lấy đai an toàn không dám hoạt động. Claire nhìn cô một cái, khóe môi cong lên.

Unhidden Content - Enjoy The View!"Cô cười cái gì?"


Tiêu Mạc Ngôn có chút khẩn trương nhìn Claire, Claire đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô.

....

Nhan Tịch ở một bên con mắt cũng sắp lòi ra ngoài, động tác của Claire bây giờ...

Tiêu Mạc Ngôn bởi vì say tàu sắc mặt không tốt, cả người cũng mất khí phách ngày xưa, nhu nhược của phái nữ hiện ra, có chút vô thố nhìn Claire. Claire lại nhàn nhạt cười, trong mắt lóe tia giảo hoạt. Vươn tay, Claire nâng cằm Tiêu Mạc Ngôn.

......

Không phải đâu!

Nhan Tịch điên tiết, nàng nhìn thấy gì? Nhìn thấy gì?

Tiêu Mạc Ngôn ngạc nhiên nhìn Claire, không biết cô muốn gì.

"Đào người của tôi đi, còn dám lên thuyền của tôi, Tiêu tổng, chị quả nhiên rất tự tin."

Claire cười nói, nhưng thanh âm kia còn lạnh hơn gió biển, Tiêu Mạc Ngôn thân thể cứng đờ, nắm đai an toàn thật chặt, vẻ mặt đề phòng.

"Cô muốn làm gì?"

Claire cười khẽ, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, buông tay nắm cằm cô ra.

" Nhan Tịch."

"Có!"

Nhan Tịch cấp tốc đáp lời trong lòng đã sớm cười nở hoa. Ha ha, Tiêu Mạc Ngôn, chị cũng có hôm nay a, thế nào, bị người đùa giỡn tư vị dễ chịu sao? Bị người uy hiếp tư vị dễ chịu sao?

"Hai người...."

Tiêu Mạc Ngôn khẩn trương nhìn Nhan Tịch, trong lòng bắt đầu hối hận. Cư nhiên bị Claire kích tướng cứ như vậy tùy tiện rơi vào tay hai người này!

"Trước tiên đi một vòng tròn đi, sau đó sẽ vẽ một hình vuông, sau đó là hình tam giác."

Claire nhàn nhạt nói, Nhan Tịch nghe xong quẫn bách, ngẩng đầu nhìn cô. Không phải đâu, đây cũng quá ác....

" Thế nào, có vấn đề?"

Claire nhìn Nhan Tịch hỏi, Nhan Tịch lắc đầu, thấy đôi mắt của cô lạnh lùng như vậy nàng nào còn dám nhiều lời, ôm mái chèo liều mạng vẩy nước.

Thuyền không lớn, dưới động tác của hai người, nhanh chóng xoay tròn, Tiêu Mạc Ngôn sắc mặt trắng bệch, cũng không nói cái gì phong độ không phong độ, tất cả đã chạy hết, hai người giơ chân lên, ôm lấy đai an toàn, cả người rút vào một chỗ như quả bóng.

" Nhan Tịch, Nhan Tịch, sau này tôi sẽ là bà chủ của em!"

Tiêu Mạc Ngôn hốt hoảng gào thét, Nhan Tịch nghe xong, động tác dừng lại. Đúng vậy, sau này chị ấy là bà chủ của nàng a...

Claire bất động thanh sắc nhìn Nhan Tịch, nhàn nhạt hỏi:

"Chị ấy là vợ em?"

"..."

Lực sát thương của câu này...

Nhan Tịch quẫn bách, không dám nói nữa, tiếp tục cố sức vẩy nước. Dưới sự chèo chống của hai người con thuyền xoay tròn như diều đứt dây giữa không trung, người trên thuyền của Cherry nắm mái chèo, khiếp sợ nhìn thuyền đối diện.

"Họ... Đùa cái gì vậy? Bale trên nước?"

Ray cười ra tiếng, mím môi không nói. Hạ Linh Doanh lại một lần sốt ruột, nhìn chằm chằm con thuyền kia.

" Nhanh lên một chút, chèo qua đó."

Hạ Linh Doanh lo lắng nói, Ray không thèm nhúc nhích,bàng quan cười híp mắt nhìn con thuyền nhỏ quay cuồng ở đối diện.

" Tiêu đáng đời, không có gì lại đi đắc tội Claire."

Ray lười biếng nói, Cherry nghe xong cũng nở nụ cười, thuyền cũng không chèo, ngồi ở một bên thưởng thức mỹ cảnh.

" Ray..."

Hạ Linh Doanh có chút khẩn cầu nhìn cô, lo lắng nhìn con thuyền ở đối diện.

"Được, giúp chị ấy cũng được."

Ray chậm rãi nói.

"Cô muốn gì?"

" Sau khi trở về tất cả đều do Tiêu giải quyết, phía người đại diện cũng phải là chị ấy đứng ra xử lý."

" Được!"

Hạ Linh Doanh lo lắng cho Tiêu Mạc Ngôn, không cần suy nghĩ liền trực tiếp đồng ý, Ray mỉm cười, vun mái chèo, chậm rãi chèo đến gần.

Chờ Tiêu Mạc Ngôn được giải cứu...

" Tiêu, chị không sao chứ?"

Hạ Linh Doanh nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Mạc Ngôn vô cùng nóng lòng, Tiêu Mạc Ngôn phất phất tay, từng ngụm từng ngụm hít thở. Cũng may, Claire không phải vô cùng tàn nhẫn, không từ hình tam giác đổi thành hình vuông rồi, nếu không cô không bị chơi chết mới lạ!

" Hắc, Tiêu tổng, không sao chứ."

Nhan Tịch tiểu nhân thăm hỏi, Tiêu Mạc Ngôn chợt ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng. Cô biết Claire nghĩ như thế nào, thứ nhất là mượn cơ hội này trả thù cô, thứ hai là khiến Nhan Tịch đắc tội cô, nhằm khiến nàng từ bỏ suy nghĩ đến Thiên Hoàng. Claire, tôi sẽ không cho cô được như ý!

Đều bị lăn qua lăn lại thành như vậy nhưng Tiêu Mạc Ngôn còn không quên từ túi xách móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Nhan Tịch, hữu khí vô lực nói: "Đây là phương thức liên lạc của Phương Nhược Lâm, em gọi điện thoại cho cô ấy ngay bây giờ, nhân cơ hội lần này giúp Ray tuyên truyền."

Nhan Tịch tiếp nhận danh thiếp, hoài nghi nhìn Tiêu Mạc Ngôn một chút, gật đầu đi sang một bên gọi điện thoại. Claire khoanh tay trước ngực, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

" Tiêu, chị thật là..."

Hạ Linh Doanh có chút oán trách nhìn Tiêu Mạc Ngôn, vô duyên vô cứ đi đắc tội Claire làm gì? Claire tuy rằng cũng không thích trêu chọc người khác, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể khi dễ cô ấy hết lần này đến lần khác. Huống chi, đối phó Nhan Tịch càng chết nhanh hơn so với trực tiếp khi dễ cô ấy...

Tiêu Mạc Ngôn vừa nhìn ngay cả vợ mình cũng không giúp mình, mặt lập tức xụ xuống.

" Hạ Hạ, của biết ở trên thuyền Claire đã nói gì không?"

" Cái gì?"

Hạ Linh Doanh nhìn Claire, Claire nhíu mày, Tiêu Mạc Ngôn đen mặt ồn ào: "Tôi, tôi bị hai người họ thông đồng đùa giỡn!"

" Cái gì?"

Hạ Linh Doanh không có nghe rõ nên hỏi lại, Ray ở một bên mỉm cười, giúp đỡ trả lời: "Chị ấy bị hai người họ chỉnh."

.....

Nhan Tịch gọi điện thoại nghe tiếng hô của Tiêu Mạc Ngôn xong thì điện thoại mất thăng bằng rơi trên mặt đất, run rẩy nhặt điện thoại lên, nàng nghiêng người nhìn Tiêu Mạc Ngôn, hít một hơi khí lạnh.

Ray, không phải cậu chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #diệpsáp