Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102

 Đêm đó. Từ lúc Nhan Tịch đến Thiên Hoàng, cơ thể rắn chắc hơn không ít, mỗi ngày đi mưa về nắng, đi công tác khắp nơi, không có thời gian còn phải bồi Tiêu tổng chơi mặt chược, đến ngay cả thời gian bồi Claire cũng càng ngày càng ít, Claire tuy rằng không oán giận nhưng thời gian bên nhau hiếm hoi của hai người, cô trở nên càng ngày càng yêu nghiệt, yêu nghiệt đến Nhan Tịch ăn không tiêu....

Thứ sáu, Nhan Tịch muốn đi theo Tiêu Mạc Ngôn đến Thượng Hải dự một lễ trao giải, dính nị cùng Claire một hồi, nàng ôm camera từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đang ngồi ở trong xe, không kiên nhẫn nhìn nàng.

" Aiz, tôi nói em có thể chuyên nghiệp một chút hay không, sao có khiến lão bản chờ đợi?"

Nhan Tịch nói cũng lười nói, chậm rì rì lên xe. Tiêu Mạc Ngôn tựa vào lưng ghế, nghiêng người, nhìn Nhan Tịch từ trên xuống dưới, trong mắt tất cả đều là ý vị thâm tường.

"Chị nhìn cái gì?!"

Nhan Tịch đỏ mặt, đó là ánh mắt gì?

" Thế nào, Claire làm?"

Tiêu Mạc Ngôn cực kỳ nhạy bén đưa ngón tay ra chỉ vào giữa hai chân Nhan Tịch, khuôn mặt Nhan Tịch bạo hồng, căm tức Tiêu Mạc Ngôn. Nữ lưu manh này?! Chị ấy có thể xấu xa hơn nữa không?

" Aiz, có người, chính là trời sanh tiện thụ!"

Tiêu Mạc Ngôn thở dài nói, trong lòng cười đến sắp chết. Không ngờ a không ngờ, thì ra Claire lạnh lùng trước mặt người khác lại yêu nghiệt như vậy!

"Chị còn nói, nếu không phải Hạ Hạ mỗi ngày đều gọi Claire đi bơi, thể lực của chị ấy có thể tốt đến mức này sao!"

Nhan Tịch nổi giận, cái gì gọi là tiện thụ? Rõ ràng là Tiêu Mạc Ngôn không quản được nữ nhân của mình, từ khi Ray bắt được quả anh đào, Claire và Hạ Linh Doanh càng ngày càng thân thiết, dành thời gian gặp nhau, Nhan Tịch đặc biệt nói vài lần đều bị Claire mắt lạnh trừng trở về. Vốn dĩ nàng còn không muốn nói, nhưng Tiêu Mạc Ngôn cư nhiên không biết tốt xấu ác nhân cáo trạng trước, đúng lúc, nàng còn muốn tìm cô tính sổ đây!

" Hạ Hạ?"

Tiêu Mạc Ngôn ngẩn ra, nhìn Nhan Tịch.

" Thế nào, đừng nói với em là chị cũng không biết?"

Nhan Tịch khinh bỉ khiến Tiêu Mạc Ngôn đen mặt, siết nắm tay, nghiến răng. Hạ Linh Doanh em giỏi lắm, thần bí như vậy, chẳng lẽ là đang ở sau lưng cô yêu đương vụng trộm?

" Còn có, đừng cả ngày nghĩ nữ nhân của chị băng thanh ngọc khiết, rất cao nhã, nếu như cao nhã, chị ấy có thể -"

Nói được một nửa, Nhan Tịch nghẹn lời, mặt đỏ bừng. Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấu môn đạo, cười hì hì nhích đến.

"Thế nào, chẳng lẽ Hạ Hạ nhà tôi còn làm lão sư, truyền thụ không ít kinh nghiệm tâm đắc cho Claire?"

Nhan Tịch cắn môi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cô quá không biết xấu hổ a!

" Sách sách sách, nhìn đức hạnh của em đi!" Tiêu Mạc Ngôn khinh bỉ chí cực nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch đỏ mặt trừng cô.

" Mặc dù nói, phương diện này quả thật cần thiên phú nhất định, nhưng em hiển nhiên không có thiên phú này."

Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng nói, như có như không nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch giấu bàn tay đi, ngiến răng, làm gì vậy a? Sao lại luôn kỳ thị ngón tay nàng ngắn, nếu lúc nhỏ nàng biết sau này ngón tay quý giá như vậy, thì đã liều mạng bồi bổ cho nó thật dài!

" Kỹ xảo, quan trọng là ... Kỹ xảo."



Tiêu Mạc Ngôn cười tà ác, Tô Luyến Tuyết lái xe bị cô cười đến cả người nổi da gà, Nhan Tịch cũng rụt cổ một cái, nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười đến vui vẻ, cô đây là - đây là bị đè nén bao lâu?

" Được rồi a, Tiêu tổng, đừng khoác lác, nếu như chị thật sự biết nhiều kỹ xảo như vậy, còn có thể sợ Hạ Hạ đến mức này?"

Nhan Tịch tức giận nói, Tiêu Mạc Ngôn lập tức phản bác.

" Nhan Tịch, nói như vậy em sợ Claire cũng là bởi vì sợ cô ấy ở trên giường dằn vặt em?"

"..."

Nhan Tịch nghẹn lời, buồn bực nửa ngày, suy nghĩ, mặc kệ Tiêu Mạc Ngôn bình thường ăn nói lung tung bao nhiêu, nhưng cô thật sự là chuyên gia ở phương diện này, mặt mũi tất nhiên quan trọng nhưng tính phúc nửa đời sau cũng rất quan trọng, nàng cũng không muốn bị Claire áp cả đời...

" Vậy chị nói xem, có kỹ xảo gì?"

Nhan Tịch khiêm tốn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cái này, Tiêu Mạc Ngôn đắc ý rồi, giày cao gót cũng trực tiếp cởi, ngã lưng ghế, thoải mái nằm xuống.

" Aiz, vừa rồi dự một cuộc họp thật là mệt mỏi, Nhan Tịch, xoa đầu cho tôi."

"..."

Hít sâu một hơi, Nhan Tịch cắn răng, tôi nhịn!

Tiêu Mạc Ngôn híp mắt, thoải mái hừ lên tiểu khúc, trên đầu ấn nhu không nhẹ không nặng, đã biết Nhan Tịch bình thường sẽ không ít phục vụ cho Claire, ngẫm lại nàng cũng thật đáng thương, lẽ ra ở phương diện vật chất và năng lực đã luôn luôn bị vây ở trạng thái bị động, các phương diện của Claire còn thiên phú cực cao, Hạ Hạ mới chỉ điểm vài câu là có thể đem Nhan Tịch thu dọn đến hai chân cũng sắp không khép lại được, đơn giản là hai thế giới so với Tiêu Mạc Ngôn cô, đáng tiếc giống như là Lý Quỷ gặp phải Lí Quỳ, so với một thiên tài thật sự thì còn kém rất xa.

Nhan Tịch một bên ấn huyệt cho Tiêu Mạc Ngôn một bên liếc trộm tay cô, liếc mắt nhìn, lại có chút tự ti, đố kỵ vô cùng.

Ngón tay kia, thật sự rất tốt đẹp a....

" A, thích không?"

Tiêu Mạc Ngôn không biết lúc nào mở mắt, giơ tay lên lắc lắc trước mắt Nhan Tịch, chế nhạo hỏi nàng.

Nhan Tịch đỏ mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng đặc biệt muốn biết nữ nhân này là thế nào luyện được thần công mặt dày, thực sự là thuốc nổ cũng đánh không thủng.

" Không có gì, tay tôi và em cũng giống như thác nước và hồ bơi, thác nước tuy đẹp, nhưng chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể chơi đùa, còn hồ bơi như em thì không giống vậy, nó —"

"Tiêu Mạc Ngôn!"

Nhan Tịch nổi giận, nàng đã nhìn ra, Tiêu Mạc Ngôn nào có muốn giúp nàng, chính là rãnh rỗi lấy nàng ra làm trò cười!

Tiêu Mạc Ngôn cong khóe môi mỉm cười, đứng dậy, nhìn Nhan Tịch.

"Cầm điện thoại của em đến đây."

"Làm gì?"

Nhan Tịch hồ nghi nhìn nàng, nhưng vẫn đưa điện thoại di động cho Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy điện thoại của Nhan Tịch, kế tiếp....

Nhan Tịch nhìn hoa mắt, ngón tay trắng bóng của Tiêu Mạc Ngôn nhanh chóng xoay tròn điện thoại giống như có ma thuật, tốc độ cực nhanh, khiến Nhan Tịch không khỏi cảm thán trong lòng, đây quả thực không phải tay người a!

"Thế nào?"

Tiêu Mạc Ngôn cười trả điện thoại lại cho Nhan Tịch, vẻ mặt đắc ý. Nhan Tịch không phục, bĩu môi.

"Tiêu tổng, lẽ nào đây là thiên phú và năng lực? Chẳng lẽ Hạ Hạ cởi quần áo, còn chị ở bên cạnh đùa điện thoại?"

"Phốc —"

Tô Luyến Tuyết nhịn không được cười ra tiếng, Tiêu Mạc Ngôn đen mặt nhìn Nhan Tịch.

"Tôi đây là cho em kiến thức một chút năng lực của tôi. Kỹ xảo cụ thể tôi có thể nói sao? Chẳng lẽ em bảo tôi giảng giải ngay tại đây."

"Chị!"

"Tôi cái gì mà tôi?!"

Hai người lại có xu thế muốn cải vả, mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày, Nhan Tịch thua trận cúi thấp đầu, mím môi không nói, biểu tình muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất. Làm gì chứ? Tiêu Mạc Ngôn luôn đùa cợt nàng? Nàng dễ dàng sao? Không phải là muốn phản công một lần thôi sao, mặt mũi đều mất hết rồi!

"Được rồi, đừng giả bộ đáng thương."

Tiêu Mạc Ngôn nhìn Nhan Tịch có chút không đành lòng nói, thở dài, đây là gương mặt khiến mẫu tính trỗi dậy ghê gớm!

"Vậy chị hãy nói chút gì có ích đi chứ."

Nhan Tịch hét lên, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng chằm chằm một hồi, suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Với tính cách của Claire, chắc là chậm nhiệt, có phải mỗi lần em công nói quá nhiều lời dư thừa, cho nên mới bị —"

Tiêu Mạc Ngôn muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm Nhan Tịch, Nhan Tịch đỏ mặt, có chút ngượng ngùng gật đầu. Lẽ ra hai người không có bao nhiêu lần, đều không có kinh nghiệm gì, mà thân thể Claire lại vô cùng mẫn cảm, nàng sợ làm cô đau, cho nên mỗi lần đều nói nhiều lời vô ích, không ngờ cuối cùng lại trở thành thụ...

"Ừm, như vậy."

Tiêu Mạc Ngôn chăm chú nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch đồng dạng chăm chú nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tô Luyến Tuyết liếc xéo nhìn hai người, trong lòng thở dài một hơi, thật sự là ấu trĩ!

"Lần sau yêu yêu, em đừng nói gì cả, trực tiếp đẩy cô ấy lên giường!"

"Nếu chị ấy muốn nói chuyện thì sao?"

"Em liền hôn cô ấy, hôn đến cô ấy nói không nên lời!"

Nhan Tịch trầm mặc suy tư nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, dùng sức gật đầu.

"Được, tôi chờ tin tốt của em!"

Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười với Nhan Tịch, Nhan Tịch đột nhiên phát hiện thật ra Tiêu Mạc Ngôn cũng không tà ác như trong tưởng tượng, tuy rằng hơi xấu tính một chút. Tiêu Mạc Ngôn mím môi chân thành mỉm cười với Nhan Tịch, cầm điện thoại di động lên, len lén nhắn tin cho Hạ Linh Doanh.

"Ai u, Hạ Hạ, em cười nhạo tôi, Nhan Tịch cô ấy cũng quá đơn thuần dễ lừa gạt rồi! Mối thù lần trước cô ấy chụp lén em, tôi đã báo thù cho em rồi!"

* * * * * * * * * * * * * * * *

Claire mới vừa mở cửa, đã bị Nhan Tịch nhiệt tình hôn môi, còn không đợi cô phản ứng, đã bị đè trên bức tường lạnh băng, hai tay nàng lại không phận phóng hỏa khắp nơi, chưa được mấy phút, hô hấp của Claire liền hỗn loạn, mặt đỏ thành một mảnh, dùng sức đẩy nàng.

"Nhan Tịch, em —"

Nhất định không thể để chị ấy nói chuyện, Nhan Tịch ghi nhớ phương châm tác chiến của Tiêu Mạc Ngôn, chỉ cần Claire vừa mở miệng, nàng liền hôn, Claire bị nàng hôn thiếu chút nữa tắt thở, kịch liệt kịch liệt phập phồng, trên người không còn sức lực nhưng vẫn cố chấp đẩy Nhan Tịch.

Hô hấp của Nhan Tịch cũng trở nên gấp rút, hai tay dùng sức cởi quần áo của Claire, Claire lại mặc một bộ váy liền thân, vây kín người, kéo thế nào cũng kéo không xuống, trong lòng Nhan Tịch phiền toái bất an, thế nào ở nhà còn mặc nhiều như vậy?! Mà Claire giãy dụa càng thêm kích phát dục vọng nguyên thủy của nàng, nàng dùng sức xé rách chiếc váy của cô, theo âm thanh vải vóc xé rách, chiếc váy của Claire rốt cuộc bị lột xuống, sợ rằng đây là lần cuối cùng Claire mặc nó....

"Nhan Tịch!"

Claire đỏ mặt đẩy Nhan Tịch ra, Nhan Tịch vươn tay ôm lấy cô, bế bổng cô đặt lên trên giường.

Claire hoảng loạn bất an, dục vọng như ngựa hoang thoát cương trong mắt Nhan Tịch gần như bao phủ cô, thân thể giãy dụa phí công, làm thế nào cũng không tránh thoát.

Nhan Tịch mê muội hôn Claire, cảm giác được cô từng chút vô lực trong lòng mình, không khỏi cảm thán quả nhiên gừng càng già càng cay, Tiêu tổng, thật không phải chỉ nói khoác.

"Ai u uy!"

Nhan Tịch đang hôn tận hứng đột nhiên bị giọng nói cả kinh, bàn tay thoát lực, lập tức đặt Claire xuống, hoảng sợ nhìn phía sau.

"Thân ái, mau đến xem!"

Ray!! Sao cậu ấy lại ở đây!!!

Khuôn mặt Nhan Tịch bạo hồng một mảnh, xoay người nhìn Claire, Claire đã sớm xấu hổ đỏ mặt giận dữ nhìn nàng, vươn tay kéo váy che ngực.

"Ai nha nha, tiểu hài tử, em có bao nhiêu đói khát a?"

Cherry không biết lúc nào chui ra, kinh ngạc nhìn Nhan Tịch và Claire váy áo không đủ che thân. Này — chơi gì vậy? Ai, sai,nhìn quần áo Claire, khuôn mặt Cherry đen lại, nửa ngày mới rống to xuyên thấu màng nhĩ của mỗi người: "Nhan Tịch, chiếc váy của Claire là tôi vừa mua về! Giá trị hơn một vạn nhân dân tệ! Tên khốn kiếp nhà cô!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #diệpsáp