1
Phượng Thiên Túng x Tô Trạch Dương + Hoắc Phong Hoa
Lúc này, Tô Trạch Dương đã đứng trước cửa lều trại, vén rèm lên, đang muốn đi vào thì Phượng Thiên Túng lại đột nhiên nói: "Ngươi đứng lại."
Phượng Thiên Túng nhìn thấy Tô Trạch Dương cùng Hoắc Phong Hoa một trước một sau xuất hiện bên ngoài màn cửa, hai người đều đã thay quần áo sạch, tóc dài rải rác, nhất thời tức giận, đổi ý, chỉ vào Hoắc Phong Hoa nói: "Ngươi vào đây, Trạch Dương ở ngoài trướng chờ."
Hoắc Phong Hoa cả kinh, nhìn về phía Tô Trạch Dương cầu cứu. Tô Trạch Dương lúc này lại không có ý định che chở hắn, chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài màn cửa.
Hoắc Phong Hoa không thể làm gì khác hít sâu một hơi, một tay đẩy mành đi vào, hắn đi vào trong lều do dự một chút, quỳ xuống, cung kính nói: "Tham kiến tướng quân."
Phượng Thiên Túng ngồi dựa ở trên giường nhỏ mềm mại, tay phải ôm lấy đùi phải đang co lại, chân trái mở rộng, tư thái phóng đãng mà nhìn hắn, nói: "Lại đây một chút."
Hoắc Phong Hoa vừa quỳ vừa di chuyển một khoảng nhỏ. Phượng Thiên Túng thân thủ đi lấy bên cạnh phục long tiên, "Muốn ta mời ngươi?"
Hoắc Phong Hoa liền vội vàng đứng lên, chạy chậm vài bước đến trước mặt Phượng Thiên Túng, quỳ xuống đến mức chóp mũi cơ hồ kề sát với đầu gối của hắn, nói: "Xin Tướng quân phân phó, không cần dùng đến roi."
Phượng Thiên Túng duỗi tay nắm lấy tóc Hoắc Phong Hoa vẫn đang hơi ướt, làm cho hắn phải ngước mặt lên để nhìn kỹ dung mạo. Hoắc Phong Hoa có tướng mạo tuấn mỹ, thanh tú, da dẻ trắng tích, đôi mắt êm dịu, đôi môi tinh tế, làm chất tử ở trong Dự Kinh thành ăn chơi chè chén nhật tử, Phượng Thiên Túng liền biết dáng dấp hắn không tệ. Bất quá mặt trưởng đến tái hảo, ở trong mắt Phượng Thiên Túng xem ra cũng là giá áo túi cơm, dù cho đem hắn thú về phủ tướng quân, từ trước tới nay mắt cũng không nhìn thẳng vào hắn. Cho tới bây giờ vẫn là lần đầu tiên tỉ mỉ xem khuôn mặt này của Hoắc Phong Hoa, muốn nhìn một chút xem hắn có bản lãnh gì mà mê hoặc Tô Trạch Dương.
Hoắc Phong Hoa chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, cổ chua cực kì, có thể buông ra ta, nói chuyện cẩn thận không?"
Phượng Thiên Túng lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
Hoắc Phong Hoa thở ra một hơi, giơ tay lên xoa xoa sau gáy, nhìn sắc mặt Phượng Thiên Túng âm lãnh, liền vội vã cung kính quỳ về phía trước, nói: "Không biết tướng quân có gì dặn dò?"
"Dặn dò?"
Phượng Thiên Túng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng từ đuốc chiếu rọi xuống, bóng Tô Trạch Dương lưu lại trên lều trại, biết y có thể nghe được tiếng hai người bọn họ nói chuyện, vì vậy cười lạnh một tiếng, hai chân dạng ra đem đầu Hoắc Phong Hoa ấn vào đũng quần mình, nói: "Ngươi trước tiên hầu hạ ta, hầu hạ tốt ta tái muốn làm sao dặn dò."
Hoắc Phong Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn y.
Phượng Thiên Túng nói: "Làm sao? Ngươi không phải nam thiếp của ta? Ta còn không thể chạm vào ngươi?"
Trán Hoắc Phong Hoa nổi lên một lớp mồ hôi nhỏ dày đặc, hắn tưởng muốn quay đầu lại nhìn Tô Trạch Dương, đã thấy đến Phượng Thiên Túng chính vững vàng theo dõi hắn, cũng không dám dễ dàng động tác, hắn tự hỏi hậu quả nếu phản kháng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể nghĩ: Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, tổng là dễ chịu cho người ta đánh một trận, dù sao chỉ cần còn núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Hắn chỉ có thể một đầu, nói: "Bính đến bính."
Sau đó đưa tay ra, xốc vạt áo Phượng Thiên Túng lên.
----
Hoắc Phong Hoa lấy tay cởi thắt lưng của Phượng Thiên Túng, hít sâu một hơi, cầm lấy quần y kéo xuống dưới mặt một chút, ngay lập tức nhìn thấy đám lông rậm rạp, dương cụ buông xuống giữa hai chân, cho dù vẫn đang mềm nhưng quy đầu không hề nhỏ. Hắn duỗi tay nắm lấy, suy nghĩ một chút cảm thấy mình nên khen Phượng Thiên Túng một câu, liền nói rằng: "Tướng quân thực sự uy vũ hùng tráng!"
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn Phượng Thiên Túng, thấy mặt Phượng Thiên Túng không đổi nhìn hắn, nhất thời cảm thấy được tự đòi vô vị, liền cúi đầu xuống, nâng bộ phận nam giới nặng trình trịch kia lên, học theo cách làm trong phim ảnh Nhật Bản đời trước, trước tiên lẻ đầu lưỡi liếm một chút. Sau khi liếm xong, hắn phát hiện cũng không có gì khó có thể chịu đựng mùi lạ, liền hé miệng, nhẹ nhàng đem quy đầu ngậm vào, thử nuốt vào sâu bên trong một đoạn, rất nhanh, dương vật cương cứng của Phượng Thiên Túng ở trong miệng Hoắc Phong Hoa bắt đầu bành trướng, đem hắn chỉnh há mồm chận đến khó chịu, liền phun ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm.
Hoắc Phong Hoa thở hổn hển, nghĩ thầm mình cũng đã làm đến mức này rồi, không bằng hảo hảo lấy lòng Phượng Thiên Túng một chút, làm Phượng Thiên Túng buông lỏng cảnh giác đối với hắn, rồi nghĩ biện pháp chạy trốn.
Vì vậy hắn liếc mắt nhìn Phượng Thiên Túng một cái, mặt kề sát vào bên trên quy đầu khổng lồ, nhẹ nhàng làm phiền. Đây là một loại rất vi diệu yếu thế, phảng phất sùng bái như nhượng một nam nhân đem dương vật hắn kề sát ở trên mặt của chính mình, điều này có thể mang đến cho đối phương cảm giác thỏa mãn cực kỳ.
Quả nhiên, Hoắc Phong Hoa cảm nhận được đồ vật trong tay càng cứng hơn, hắn nhìn Phượng Thiên Túng, thấy mặt Phượng Thiên Túng vẫn không cảm xúc như cũ, thế nhưng hai mắt lại hơi đỏ, khóe miệng cũng căng ra đến mức quấn rồi.
Ngay sau đó, Phượng Thiên Túng nắm lấy vật cứng của mình, vỗ lên mặt Hoắc Phong Hoa một cái.
Hoắc Phong Hoa mặt hơi trật một chút, hắn nhịn xuống suýt nữa chửi bậy, cắn răng nói rằng: "Tướng quân thật là lợi hại."
Giọng Phượng Thiên Túng có hơi khàn khàn, "Nếu lợi hại như vậy, ngươi còn không ngậm hảo."
Vì vậy, Hoắc Phong Hoa liền cúi đầu, hé miệng ngậm dương cụ nóng rực như sắt của Phượng Thiên Túng.
Lần này, Phượng Thiên Túng duỗi tay nắm chặt sau gáy Hoắc Phong Hoa, đem đầu hắn ấn xuống. Côn thịt tráng kiện lập tức chọc vào sâu trong cuống họng hắn, làm cho hắn phản xạ có điều kiện buồn nôn, cố gắng ngẩng đầu lên, mới vừa ngẩng đầu lên, Phượng Thiên Túng lại đem đầu hắn áp xuống, hơn nữa càng lúc càng sâu.
Hoắc Phong Hoa thấy đầu bắt đầu giật giật đau, cảm giác khi bị đồ vật đâm vào sâu trong cuống họng nhiều lần không dễ chịu một chút nào, ngoại trừ buồn nôn còn có chút khó thở, hắn bắt đầu phát ra tiếng nghẹn ngào, giơ tay đặt lên trên cánh tay Phượng Thiên Túng, sau đó nắm chặt.
Phượng Thiên Túng đè đầu hắn đâm mười mấy qua lại, đột nhiên buông lỏng tay ra.
Hoắc Phong Hoa lập tức ngửa mặt đổ ra phía sau, mặt đỏ bừng, khóe miệng vương vãi nước bọt, hai cánh tay chống đất liên tiếp lui về phía sau, cổ họng khàn khàn nói rằng: "Tướng quân tha cho ta đi, ta không chịu nổi."
Hai mắt Phượng Thiên Túng đỏ lên, hung ác nhìn hắn, nửa ngày sau quát lên: "Trạch Dương, vào đây!"
Luôn chờ bên ngoài trướng, Tô Trạch Dương vén rèm lên đi vào, đầu tiên liếc mắt nhìn Hoắc Phong Hoa, sau đó chậm rãi đi tới trước người Phượng Thiên Túng, động tác Phượng Thiên Túng có chút thô bạo, nắm lấy cánh tay y rồi vươn mình một cái đem y đặt ở dưới thân ngồi trên giường nhỏ, dùng sức hôn môi mặt cùng cổ của hắn.
Tô Trạch Dương hơi đẩy Phượng Thiên Túng ra, nhíu mày nhìn hắn.
Phượng Thiên Túng bị Tô Trạch Dương nhìn như vậy một chốc, thần sắc trở nên hơi nhu hòa, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn vành tai Tô Trạch Dương, sau đó hôn môi từ hắn hàm dưới chậm rãi chuyển qua môi của hắn một bên, lần này Tô Trạch Dương tiếp nhận Phượng Thiên Túng hôn môi.
Hoắc Phong Hoa vẫn ngửa mặt bán nằm trên đất, hắn nhìn về hướng hai người một phút chốc, vươn mình bò lên muốn chuồn ra lều trại.
"Không cho đi!"
Phượng Thiên Túng một tay dọc theo vạt áo Tô Trạch Dương thăm dò tiến vào, đồng thời phân tâm quát Hoắc Phong Hoa dừng lại, "Ở ngoài màn cửa đợi!"
Hoắc Phong Hoa nhỏ giọng đáp: "Vâng, tướng quân." Vội vã lùi tới xong nợ ngoài cửa.
Trước màn cửa, hai bên trái phải là hai tên thân binh của Phượng Thiên Túng canh chừng, Hoắc Phong Hoa mới vừa bước ra một bước, hai bên trái phải hai thanh trường thương liền chắn trước người, hắn vội vàng nói: "Ta không đi, ta không đi, chỉ đổi tư thế thoải mái thôi."
Nói xong, hắn thẳng thắn dựa vào lều trại ngồi xuống. Lúc này, hắn mới phát hiện lều trại này một tầng bố không cách âm một chút nào, ngồi ở cửa liền có thể nghe rõ ràng tiếng ma sát quần áo của hai người bên trong, thậm chí là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Hắn ngẩng đầu lên xem hai tên thân binh kia, thấy sắc mặt bọn họ trầm tĩnh, không nhúc nhích chút nào, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tiếp tục nghe.
Trong doanh trướng hai người tựa hồ càng ngày càng kịch liệt, Hoắc Phong Hoa đem lỗ tai ghé vào cạnh cửa, nghe được tiếng Tô Trạch Dương nghẹn ngào. Hắn thật sự không nhịn được hiếu kỳ, đem mành trước mặt nhấc lên một cái khe, phát hiện Tô Trạch Dương đã bị cởi hết y phục trên người, thân thể trắng noãn bóng loáng nửa nằm đang ngồi trên giường da hổ, tóc dài rối tung, ngước đầu thở dốc.
Phượng Thiên Túng cũng đã ngoại trừ áo cánh, quanh năm suốt tháng ở trên chiến trường mài giũa ra màu da khỏe mạnh, vượn lưng phong eo cơ nhục khẩn thực, hắn quỳ gối giường duyên, đem hai chân Tô Trạch Dương tách ra, chính mình khom người ngậm một bên núm khẽ cắn hút.
Tô Trạch Dương tựa hồ vô cùng hưởng thụ, hắn nhắm hai mắt lại, rên rỉ một tay đè lên vai Phượng Thiên Túng, tay kia thì lại đặt ở trên da hổ, năm ngón tay luồn vào bên trong da hổ vàng óng.
Hoắc Phong Hoa chỉ cảm thấy tim phảng phất nhéo lên.
Bỗng nhiên, Tô Trạch Dương mở mắt ra, từ góc độ của y, đúng lúc thấy Hoắc Phong Hoa ở ngoài trướng nhìn lén. Hai người đối diện hồi lâu, đều không dời tầm mắt, lúc này Phượng Thiên Túng thân thủ nhấc lên Tô Trạch Dương đầu, cùng y môi răng tương giao, y hé miệng nghênh tiếp sự xâm nhập của Phượng Thiên Túng, đồng thời duỗi tay nắm lấy vật bên dưới của Phượng Thiên Túng đã cương cứng từ lâu, dùng ngón tay vuốt nhẹ. Tô Trạch Dương bị Phượng Thiên Túng hôn đỏ cả mặt, nhưng vẫn không ngừng cùng Hoắc Phong Hoa đối diện tầm mắt.
Hoắc Phong Hoa trong giây lát cảm nhận được mặt mình cũng đỏ, thân thể bắt đầu nóng lên, chỉ có thể đem mặt kề sát ở trên mành, thân thủ đem vạt áo hơi mở ra.
Tầm mắt Tô Trạch Dương chậm rãi tuột xuống theo vạt áo Hoắc Phong Hoa mở ra, mà Phượng Thiên Túng lại vào lúc này, hai bàn tay dùng sức xoa bóp cái mông vểnh cao của Tô Trạch Dương, Tô Trạch Dương không nhịn được lớn tiếng rên rỉ, ánh mắt y mơ hồ, hai tay cuốn chặt lấy vai Phượng Thiên Túng.
Hoắc Phong Hoa chú ý tới Tô Trạch Dương đang nhìn cổ áo hắn, đột nhiên nổi lên tư tâm, đem vạt áo lại mở ra một ít, cho đến khi lộ ra một bên đầu vú màu sắc nhạt nhẽo.
Tô Trạch Dương run rẩy, ôm chặt Phượng Thiên Túng, ghé vào lỗ tai hắn kêu: "Thiên Túng —— "
Phượng Thiên Túng trầm giọng nói: "Muốn không?"
Tô Trạch Dương khẽ gật đầu.
Phượng Thiên Túng vẫn kiên trì hỏi: "Muốn sao? Nói cho ta?"
Tô Trạch Dương mở miệng nói: "Muốn."
Vì vậy, Phượng Thiên Túng nâng hai chân nâng y lên, dương vật để ở mông y, quy đầu chậm rãi tách miệng huyệt thịt mềm chen vào, chầm chậm mà kiên định đem chính mình từng chút đưa vào trong cơ thể Tô Trạch Dương.
Tô Trạch Dương mở miệng thở lớn, thân thể y mềm mại, hai chân có thể thoải mái co đến ngực, cả người ôm lấy Phượng Thiên Túng cùng hắn hôn môi kịch liệt.
Sau khi hôn môi xong, đầu Phượng Thiên Túng dựa vào một bên cổ của Tô Trạch Dương, dưới thân dùng sức xuyên vào, mồ hôi hột óng ánh che kín cả lưng, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nặng nề, gấp gáp.
Hoắc Phong Hoa co quắp ngồi dưới đất, một cái tay chống đỡ màn cửa lề sách, khẽ sờ ngực mình.
Tô Trạch Dương víu trụ sau lưng Phượng Thiên Túng, hai mắt nhìn chằm chằm vào trước ngực Hoắc Phong Hoa, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp mồ hôi trên vai Phượng Thiên Túng.
Trong nháy mắt Hoắc Phong Hoa cảm thấy hạ thân phồng lên, hắn im lặng không một tiếng động duỗi tay nắm chặt.
Phượng Thiên Túng tăng nhanh tốc độ, thẳng người dùng hết khí lực muốn đem chính mình hoàn toàn xâm nhập thân thể Tô Trạch Dương, cảm nhận sự ướt át, mềm mại bao lấy, Tô Trạch Dương cũng rên rỉ không ngừng, hiển nhiên thân thể cũng nhiều lần tích lũy khoái cảm, y sờ mặt Phượng Thiên Túng, gọi tên hắn: "Thiên Túng, Thiên Túng..."
Phượng Thiên Túng ghé vào lỗ tai y nói:"Ta yêu ngươi."
Sau đó càng thêm âu yếm kịch liệt xuyên vào....
Đợi đến khi mọi ổn định lại, Hoắc Phong Hoa phát hiện cả người mình đã ướt đẫm, hắn kéo vạt áo, đỡ môn duyên đứng dậy.
Phượng Thiên Túng ở trong cơ thể Tô Trạch Dương bắn ra một lần, những vẫn chưa thấy thỏa mãn, hắn rốt cục cũng nghĩ đến Hoắc Phong Hoa, không quay đầu lại nói rằng: "Ngươi có thể đi."
Hoắc Phong Hoa thấy Tô Trạch Dương thần sắc thoả mãn mà liếc hắn một cái, giọng không ổn định mà nói rằng: "Tạ ơn Tạ tướng quân."
Sau đó đi ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro