Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 6

Cô đưa một miếng bánh hoa quế nhỏ có mùi thơm ngọt ngào đến trước mắt anh, Diệp Cẩn Ngôn đưa tay ra nhận lấy, nghe thấy Chu Tỏa Tỏa nói với anh: "Rất ngon, anh ăn thử đi."

Anh mỉm cười cắn một miếng nhỏ, mềm mại, anh không ăn nhiều đồ ngọt, nhưng anh ăn một chút đồ ăn vặt cô mang đến, lớp kem tan chảy trong miệng, ngọt ngào đến tận trong lòng. “Nó khá ngon.” Sau khi nếm thử một chút, anh ăn gần hết phần còn lại.

Chu Tỏa Tỏa ở bên cạnh lặng lẽ nhìn anh, nhìn anh ăn cẩn thận, nếm thử cẩn thận, đồng thời cảm thấy đáng yêu. “Anh thích ăn gì, lần sau en sẽ nấu cho anh.”

Nghe xong, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Hả?"

Chu Tỏa Tỏa nghe thấy nụ cười và hỏi: "Sao vậy? Em chỉ có thể đến đây lần này thôi à? Sau này em không thể đến đây nữa sao?"

Diệp Cẩn Ngôn đáp: "Đương nhiên không phải."

Chu Tỏa Tỏa lại ngồi gần anh hơn, "Vậy anh thích ăn gì? Đừng nói với em là bánh mì trộn hạt và lúa mạch, những cửa hàng chất lượng tốt ở gần nhà anh."

Diệp Cẩn Ngôn bị cô chọc cười, suy nghĩ một chút nói: "Anh cũng không có sở thích ăn uống gì đặc biệt."

Chu Tỏa Tỏa ngồi ở bên cạnh anh, đầu gối cơ hồ chạm vào nhau, "Vậy anh cũng nhàm chán quá, em thích..." Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh biết đấy em thích xíu mại và tôm càng. Em cũng thích làm món tráng miệng và đồ ăn nhẹ. Em cũng có thể nấu rất nhiều món ăn địa phương ở Thượng Hải. Khi gia đình Nam Tôn chiêu đãi khách, em sẽ giúp nấu một số món. Anh không thể nghĩ ra bất cứ món nào sao, thật là người có khẩu vị khó khăn mà.”

Nghe xong, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Cuộc sống của anh quá đơn giản, anh thực sự không có khẩu vị gì đặc biệt. Nếu phải nói món gì đó, có lẽ đó sẽ là cơm chiên trứng?"

Chu Tỏa Tỏa không ngờ anh lại nói một món giản dị như vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Món này không thích hợp mang theo, lần sau em đến làm cho anh nhé?"

Tuy rằng không biết lần sau là khi nào, nhưng Diệp Cẩn Ngôn cũng nói: "Ừ, được."

Cô lấy ra một chiếc túi giấy khác từ trong túi, mở ra để lộ ra một chiếc khăn quàng cổ màu xám: "Mặc dù thời tiết ở Thượng Hải chiếc khăn quàng cổ không có tác dụng gì nhưng anh có thể sử dụng nó nếu đi công tác xa."

Diệp Cẩn Ngôn nhận lấy, nghiêm túc nói với cô: "Cảm ơn, cảm ơn."

Chiếc khăn được gấp lại, con dấu bên ngoài được cố định ở giữa, cầm trên tay rất thoải mái, ngón tay chạm vào lớp nhung của chiếc khăn, hỏi lại cô: “Sao em lại muốn tặng quà cho anh? Không phải là chúc mừng em sao?"

"Đúng vậy, em muốn cùng anh ăn mừng, em cũng muốn anh vui, vậy nên em hy vọng anh cũng có thể vui vẻ. Tuy không biết anh có thích món quà này không, nhưng có lẽ anh sẽ vui một chút, đúng không?"

Diệp Cẩn Ngôn nghe được cô nói xong, trong lòng dường như có chút cảm động, "Đúng vậy, anh sẽ rất vui vẻ." Trên thực tế, vì không thể giữ cô ở lại Tinh Ngôn nên anh rất vui khi gặp lại cô sau một thời gian dài như vậy.

Chu Tỏa Tỏa nhìn chiếc khăn quàng cổ trong tay anh và hỏi anh: "Em đeo thử cho anh nhé?"

Anh lắc đầu: “Không cần.”

"Thử đi, nếu không vừa thì em đổi." Cô nói rồi nhận lại chiếc khăn từ tay anh, cởi bỏ lớp vỏ ngoài, anh ngồi yên không nhúc nhích, anh chưa kịp từ chối thì cô đã quàng khăn cho anh và sắp xếp cẩn thận. Thời tiết ở Thượng Hải không lạnh lắm. Cũng đã hết mùa để đeo khăn quàng cổ, nhưng anh không ngăn cản.

"Anh có muốn soi gương không?" Chu Tỏa Tỏa hỏi anh.

"Ừ, được thôi." Diệp Cẩn Ngôn quấn khăn đứng dậy đi xuống phòng ngủ chính ở tầng dưới, anh nhìn món quà cô mua nhìn trước gương, soi gương xong anh cởi nó ra khỏi cổ, lấy móc áo treo vào tủ và bước ra khỏi phòng.

Thấy anh cởi nó ra, Chu Tỏa Tỏa lại hỏi: "Sao vậy? Anh không thích à?"

Diệp Cẩn Ngôn trả lời: "Không, anh treo lên, cảm ơn."

Anh quay lại ghế sofa ngồi xuống nói: “Anh còn chưa giúp em ăn mừng, em có muốn uống chút gì không?”

Cô nghe lời đề nghị của Diệp Cẩn Ngôn, nói: "Được."

Diệp Cẩn Ngôn lấy chút rượu đỏ nồng độ thấp rót cho hai người một ít, họ nhẹ nhàng cụng ly cùng nhau uống một chút, rất phù hợp với chủ đề của buổi lễ hôm nay.

Ngồi một lúc, Chu Tỏa Tỏa nói: "Đã đến lúc em phải đi."

Diệp Cẩn Ngôn cũng nhìn đồng hồ và nhận ra đã muộn rồi, cô đã ở đây được một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh, khi biết cô sắp rời đi, Diệp Cẩn Ngôn nhìn xung quanh và cuối cùng nói: "Vậy anh gọi taxi cho em nhé?”

Cô nói: "Không cần, em có thể bắt taxi khi ra ngoài."

Diệp Cẩn Ngôn mím môi nói: "Vậy để anh đưa em ra."

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh và nói: "Tốt nhất anh không nên ra ngoài trong tình trạng này."

Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút: "Chờ anh, anh đi thay quần áo."

​Rất nhanh, Diệp Cẩn Ngôn thay quần áo  ra ngoài, nói với cô: "Đi thôi." Hai người ra khỏi số 95, đi dạo trên đường Tư Nam, khu vực sôi động ban ngày, ban đêm yên tĩnh, trên đường không có ai, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt. Khoảng cách một người, thỉnh thoảng cô đi lại có chút lúng túng, lại gần điều chỉnh lại cho vừa phải.

Chẳng mấy chốc đã tới cửa, Chu Tỏa Tỏa dùng điện thoại di động gọi xe, trong lúc chờ xe, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Khi nào có thời gian anh sẽ kêu Phạm Kim Cương đến công ty của em để bàn bạc hợp tác."

Chu Tỏa Tỏa ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt anh, "Anh Diệp, anh làm như em đến đây vì lợi ích gì đó. Không phải như vậy đâu. Em chỉ muốn gặp anh thôi."

Diệp Cẩn Ngôn nói: "Em không phải muốn kiếm 10 triệu sao? Em vẫn không thay đổi chủ ý chứ."

Cô lắc đầu: “Em không hề thay đổi, em vẫn luôn nghĩ như vậy.”

Lần trước anh chuyển Chu Tỏa Tỏa đến các bộ phận khác nhau làm thực tập sinh, cũng không hỏi cụ thể về kế hoạch của cô, hiện tại cô đã rời Tinh Ngôn và quay lại bán hàng, cô đã quay trở lại mục tiêu của mình. Nói về cô càng nhiều càng tốt, Diệp Cẩn Ngôn hỏi thêm một chút: "Em có cần tiền không?"

Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một chút, thật sự không muốn giấu diếm anh: "Gia đình Nam Tôn thiếu một ít tiền, em muốn giúp cô ấy trả nợ càng sớm càng tốt."

Diệp Cẩn Ngôn nhớ tới cô đã bán nhà cho Tưởng gia, hiện tại đang kiếm tiền giúp đỡ Tưởng gia, hiếm thấy người bạn làm nhiều chuyện như vậy với bạn bè. "Anh nói, nếu em có khó khăn gì, kể cả tài chính, đều có thể tới tìm anh. Anh hi vọng có cơ hội, anh có thể giúp được em."

Chu Tỏa Tỏa nói: "Anh Diệp, anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Em đã học được rất nhiều điều với tư cách là trợ lý ở bên cạnh anh, những điều này em sẽ sử dụng trong công việc sau này."

"Được rồi, cố gắng lên nhé."

"Được, em sẽ cố gắng hết sức."

Trò chuyện được một lúc thì xe đã đến rất gần.

Chu Tỏa Tỏa cùng anh tạm biệt, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Về sớm đi."

Cô do dự một chút, nhưng xe đang đến gần, cô không thể chần chừ quá lâu nên mạnh dạn hỏi một chút: "Được rồi, em phải đi rồi, em ôm anh một cái được không?"

Diệp Cẩn Ngôn vốn chỉ gật đầu, nhưng xe lúc này đã tới, đã đậu ở bên đường, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi anh nhanh chóng lùi lại và nói với cô: "Cứ đi đi."

Chu Tỏa Tỏa bước tới mở cửa xe, trước khi lên xe nói với anh: "Anh Diệp, tạm biệt."

Diệp Cẩn Ngôn vẫy tay với cô, khi cô lên xe thì xe đã chạy đi mất, anh đứng đó nói: “Tạm biệt.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro