Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 40 (2)

Diệp Cẩn Ngôn đeo nhẫn cưới như một kẻ ngốc trong một hai ngày, sau đó đặt nó trở lại hộp đựng nhẫn mà không nhìn lại. Chu Tỏa Tỏa luôn đeo nhẫn cưới. Sau khi mua một chiếc mới nhân dịp kỷ niệm, cô đeo chiếc mới như một sự thừa nhận mối quan hệ của họ, điều này là bình thường mà an tâm. Diệp Cẩn Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến việc đeo chiếc nhẫn kia, nhưng khi buộc phải bày tỏ tình yêu của mình thì không có cách nào đơn giản hơn để tuyên bố mình đã có chủ. Anh đã cởi nó ra ngay sau khi tin tức lan truyền. Anh thực sự không thể chịu đựng được việc phải đeo nó cho đến ngày thứ ba.

Về trang phục đi vũ hội, Chu Tỏa Tỏa đã chọn một chiếc váy màu đỏ, hoa tai, vòng cổ, nhẫn và túi phù hợp khiến cả người trở nên xinh đẹp và rạng ngời. Diệp Cẩn Ngôn mặc bộ vest đầu tiên cô tặng anh. Đây là lần đầu tiên họ xuất hiện cùng nhau trước công chúng. Họ lấy nhau được hơn hai năm, việc đi dự tiệc ở công ty vợ khiến anh còn lo lắng hơn cả đám cưới.

Chu Tỏa Tỏa chỉnh lại lớp trang điểm trước khi ra ngoài, Diệp Cẩn Ngôn soi gương và chỉnh mái tóc của mình, mái tóc của anh ngày càng bạc nhiều hơn, dù than thở về sự tàn nhẫn của thời gian nhưng anh vẫn chăm sóc tóc của anh ấy nghiêm túc và không thể qua loa.

Khi hai người chuẩn bị đi ra cửa cùng nhau, Chu Tỏa Tỏa chọn chiếc xe mà cô thường lái đi làm. Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở ghế phụ nhìn người vợ trẻ trung xinh đẹp trong bộ váy đỏ. Họ có rất nhiều cơ hội xuất hiện cùng nhau, kể từ khi Chu Tỏa Tỏa còn là trợ lý của anh trong công ty, nhưng họ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt thế giới với tư cách vợ chồng.

"Công ty của em ai sẽ tới?" Anh hỏi với giọng điệu bình thường nhưng cẩn thận.

"Những người trong bộ phận của chúng em, một số phó tổng của công ty và những người trong tập đoàn công ty."

"Còn những người trong tập đoàn công ty?" Diệp Cẩn Ngôn nghe xong liền nói ra? Đều có cả người của Tổng công ty. Nếu mối quan hệ của họ được công khai thì chẳng phải sẽ đột phá trực tiếp cả Thượng Hải sao?

"Sao vậy, anh không muốn gặp?" Chu Tỏa Tỏa hỏi.

"Sao có thể thế được?" Đều cùng cô đến đây rồi.

Buổi khiêu vũ bắt đầu bằng bữa tối. Chu Tỏa Tỏa là Giám đốc của công ty lên phát biểu trên sân khấu, tóm tắt những thành tựu công việc trong giai đoạn này và khẳng định hoàn thành công việc của Chu Tỏa Tỏa.

"Chu Tổng, Giám đốc bán hàng của công ty chúng ta, còn trẻ nhưng thông minh và năng động. Cô ấy đã phát triển nhanh chóng trong vòng chưa đầy ba năm kể từ khi gia nhập công ty. Cô ấy đã lãnh đạo bộ phận bán hàng và có những đóng góp to lớn cho công ty. Công ty đã đạt được kết quả như ngày hôm nay chúng ta phải cảm ơn Chu Tổng. Cô còn trẻ và đầy triển vọng, đồng thời cảm ơn chồng của Chu Tổng, ông Diệp Cẩn Ngôn từ Tập đoàn Tinh Ngôn, một khách hàng lớn mà công ty chúng tôi đã hợp tác trong thời gian gần đây. Nhân cơ hội hôm nay, tôi muốn mời Chu Tổng và Diệp Tổng cùng phát biểu cho chúng ta có được hay không."

Diệp Cẩn Ngôn lặng lẽ làm nền sau màn chào hỏi tại bàn của anh. Đột nhiên, nghe anh ta nói "Chồng của Chu Tổng" trên sân khấu, điều này đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Cuối cùng, anh được mời lên sân khấu để phát biểu. Hôn lễ cũng không ồn ào thế này!

"Tại sao còn nói chuyện?" Diệp Cẩn Ngôn nhỏ giọng hỏi Chu Tỏa Tỏa.

Chu Tỏa Tỏa trả lời anh: "Có lẽ nhìn thấy anh đến nên có ý mới lên."

Diệp Cẩn Ngôn đang chửi thầm trong lòng, đây là bên B kiểu gì vậy? Không trâu bắt chó đi cày. Nhưng hôm nay thân phận là người nhà nên chỉ có thể phối hợp cho tốt.

Trước khi hoàn thành tâm lý chuẩn bị, Chu Tỏa Tỏa mặc váy đỏ đứng dậy, đưa tay chờ anh. Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy, trông khá lo lắng. Anh theo cô lên sân khấu.

Khi lên sân khấu, Chu Tỏa Tỏa nói ngắn gọn về công việc của mình, động viên cả đội rồi nhường vị trí của mình cho người nhà Diệp Cẩn Ngôn. Anh đến gần micro, Chu Tỏa Tỏa vẫn nắm tay anh không buông ra.

"Hôm nay tôi chủ yếu đến đây làm người nhà nên sẽ không nói nhiều. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ."

Sau khi hai người nói xong, Chu Tỏa Tỏa nắm tay anh và cùng nhau bước ra khỏi sân khấu, dù không nói vài lời nhưng tiếng vỗ tay nồng nhiệt và không khí cảm động.

Sau các bài phát biểu và bữa tiệc, các hoạt động và khiêu vũ sau đây bắt đầu. Một ban nhạc được mời lên sân khấu cùng biểu diễn và các cặp đôi dần dần hòa vào sàn nhảy.

Trong số những vị khách hôm nay, chỉ có Chu Tỏa Tỏa mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, trong tông màu tối duy nhất của phòng tiệc, sự hiện diện của cô là đặc biệt bắt mắt.

Trong tiếng nhạc, Chu Tỏa Tỏa hỏi anh: "Anh có muốn nhảy không?"

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười với cô và gật đầu, nhẹ nhàng ôn nhu.

Đứng dậy hòa mình vào sàn nhảy, ôm nhau đi dạo trong điệu nhạc dance, nhịp điệu nhạc nhẹ nhàng, ôm người yêu, nhảy và hát nhẹ nhàng như đang ở giữa đám bạn bè, thể hiện tình yêu của mình một cách trọn vẹn nhất.

Sau khi điệu nhảy kết thúc, Chu Tỏa Tỏa nắm lấy tay anh và quay trở lại chỗ ngồi của mình, anh ngồi xuống và nhìn người vợ bên cạnh mình đột nhiên nhớ lại quá khứ, lúc đầu họ không biết rõ về nhau, nhưng họ đã quen nhau. Anh nghĩ muốn cảm ơn cô vì đã không rời đi vào lúc đó, và anh cũng muốn cảm ơn chính mình vì đã không để cô đi.

Trong buổi khiêu vũ, những bạn trong bộ phận của Chu Tỏa Tỏa đã cùng nhau nâng cốc chúc mừng. Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn cùng nhau đứng lên cầm rượu, họ sôi nổi và nói: "Nào cùng nhau nâng ly chúc mừng chị Tỏa Tỏa và anh rể của chúng ta.".

Diệp Cẩn Ngôn bị mang theo lên vì bị gọi là anh rể và muốn uống thêm mấy ly. Chu Tỏa Tỏa muốn lái xe, nên chỉ vừa nói chuyện vừa cười với mọi người trong lúc cầm ly rượu.

Sau sự kiện buổi tối, Chu Tỏa Tỏa chở anh về nhà và hỏi anh trên đường: "Anh không uống nhiều lắm phải không?"

"Không có, chỉ uống mấy ly rượu thôi."

Trên đường đi Nam Tôn gọi điện, Diệp Cẩn Ngôn giúp ấn nút trả lời cho cô:

"Tỏa Tỏa, Tiểu Tiểu ngủ quên, hôm nay cậu không cần phải đến đón."

"Được rồi, Nam Tôn, mình làm phiền cậu rồi."

Điện thoại cúp máy, Chu Tỏa Tỏa nhìn thời gian, đã mười một giờ rồi. Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ buồn ngủ trước thời điểm này.

Về đến nhà đỗ xe, hai người nắm tay nhau đi vào nhà, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Hôm nay chỉ có hai người chúng ta."

Chu Tỏa Tỏa cười anh: "Sao vậy, anh vui mừng vì Tiểu Tiểu không trở lại à?"

"Đúng vậy, hai người có chỗ tốt của hai người." Nói xong, mượn vài ly rượu anh bế Chu Tỏa Tỏa lên vai.

Chu Tỏa Tỏa, người đột nhiên bị treo lơ lửng trên không, vỗ vào lưng anh: "Diệp Cẩn Ngôn, đừng nổi điên."

Đi được vài bước đến phòng khách, khi đến ghế sofa, Diệp Cẩn Ngôn đặt cô xuống: "Nổi điên làm sao vậy? Không có bóng đèn nhỏ ở đây."

Anh vừa nói xong, Chu Tỏa Tỏa ngồi trên ghế sofa nói với anh: "Anh thật dũng cảm, Diệp Cẩn Ngôn, nói Tiểu Tiểu như vậy. Khi con lớn lên, em sẽ kể cho con nghe."

"Đừng." Diệp Cẩnt Ngôn đến bên cạnh cô ngồi xuống, "Anh chỉ có một cô con gái quý giá mà thôi."

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh và mỉm cười, Diệp Cẩn Ngôn dường như nhớ ra điều gì đó: "Không đúng, còn có em, hai cô con gái."

Chu Tỏa Tỏa nhéo ánh tay anh.

"Ai u, xin nhẹ nhàng." Diệp Cẩn Ngôn bị nhéo đau, "Dù anh có nói gì thì em cũng không hài lòng phải không?"

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười: " Đúng vậy, dù anh có nói gì thì em cũng sẽ không hài lòng đâu."

Hai người đi tắm, Chu Tỏa Tỏa tẩy trang, thay quần áo rồi quay lên lầu. Diệp Cẩn Ngôn mở một chai rượu vang đỏ trong tủ rượu. Anh nói: "Em lái xe cũng không uống rượu. Bây giờ về đến nhà, em có thể uống một chút."

Chu Tỏa Tỏa thấy anh hơi say nên cầm lấy ly rượu uống cùng anh. Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sofa với một chút rượu vang đỏ, cụng ly với cô và nhấp một ngụm.

Diệp Cẩn Ngôn dường như phải dùng một chút rượu làm cái cớ để nói điều gì đó: "Tỏa Tỏa, có lẽ anh chưa làm đủ hài lòng em, nhưng anh cảm thấy mình rất may mắn. Có lẽ Diệp Cẩn Ngôn năm xưa đã mắc phải sai lầm, không thể bù đắp được. Nhưng anh có em, anh có Tiểu Tiểu, và anh sẽ không hối hận cuộc sống tương lai có em."

Chu Tỏa Tỏa cụng ly với anh, uống một chút: "Ai nói em không hài lòng? Em rất thích. Anh rất tốt, có Tiểu Tiểu là tốt rồi. Gia đình chúng ta rất tốt."

Hai người vừa cầm rượu nói chuyện, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Anh không thể uống nữa, nếu uống thêm sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh."

Chu Tỏa Tỏa không hiểu: "Đêm khuya rồi, anh có việc gì."

Diệp Cẩn Ngôn mím môi cười, cầm ly rượu của cô đặt sang một bên, sau đó bế cô trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro