Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 4

Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng rút tay ra như bị điện giật, nhưng Chu Tỏa Tỏa vẫn ở rất gần.

Anh đứng dậy và nói với cô: "Em đang làm gì vậy? Em thật bất cẩn."

Chu Tỏa Tỏa nghe vậy cười lớn và sửa lại cho anh: "Đây không gọi là bất cẩn, mà gọi là động tay động chân." Nói xong, cô thực sự cử động chân và đá anh hai lần.

Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy khỏi ghế vì hành động bất thường của cô và trốn sang một bàn khác. Một lúc lâu sau, anh thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nên tiến tới hỏi cô: "Trưa em ăn cơm chưa?"

Chu Tỏa Tỏa nói lại với anh: "Không có, hôm nay em chỉ uống một tách cà phê." Diệp Cẩn Ngôn xua tay nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi."

Hai người đi đến nhà hàng phía sau quán cà phê, đồ ăn rất ngon, Diệp Cẩn Ngôn nghiêm túc nói với cô: "Tỏa Tỏa, em còn chưa từ chức, anh hy vọng em tốt nhất nên làm nốt phần công việc cuối cùng trong lúc đi khảo sát. Sau đó căn nhắc tương lai sắp tới khi em trở lại Thượng Hải."

Nghe anh nói xong, Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Vậy là anh đã đồng ý với em?"

Diệp Cẩn Ngôn cau mày hỏi cô: "Anh đã đồng ý cái gì?"

"Anh biết mà." Cô vui vẻ nói.

"Đó là hai việc khác nhau."

Không thừa nhận chính là cự tuyệt, chất vấn cũng không có đáp án, Chu Tỏa Tỏa nói: "Em từ chức với anh rồi, khi anh hỏi em có đi Tần Hoàng Đảo không, đó không phải vì lý do công việc, cho nên em sẽ không coi đó là công việc."

Thái độ của Chu Tỏa Tỏa khiến anh xấu hổ, thảo luận cũng không thích hợp, thế là Diệp Cẩn Ngôn nói: "Ăn cơm đi."

Chu Tỏa Tỏa cắn vài miếng đồ ăn, tùy ý xử lý, đặt đũa xuống nói: "Em ăn xong, em về."

Sáng sớm hôm sau, tài xế chở hai người đến sân bay, Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở ghế sau xe. Anh đặt một tay lên ghế ô tô và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đang ngắm cảnh, Chu Tỏa Tỏa nhìn anh trong xe, xe chạy được một lúc, Chu Tỏa Tỏa dùng ngón tay chạm vào ghế xe. Sau khi Diệp Cẩn Ngôn cảm nhận được, anh nhanh chóng quay đầu nhìn cô, sau đó cố ý buông tay ra, và ngồi khoanh tay lại.

Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy động tác của anh, liền ngồi ở giữa ghế sau, nghiêng người tựa đầu vào vai anh. Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng đưa tay đẩy đầu cô ra: "Ngồi bên kia."

Cô không vui hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn tài xế, nói với cô: "Em ngồi vào chỗ đi, ở giữa không an toàn."

Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn người lái xe, miễn cưỡng nghe lời khuyên rồi ngồi lại.

Sau khi lên máy bay, hai người ngồi cạnh nhau, đi được nửa đường, Chu Tỏa Tỏa dựa vào lưng ghế, như đang ngủ, đầu tựa vào vai anh một cách vô thức. Diệp Cẩn Ngôn đã thức suốt, cúi đầu nhìn cô như đang ngủ, nên anh chỉ để cô dựa vào mình, không để ý đến cô.

Chu Tỏa Tỏa đang giả vờ ngủ, tự nhủ phải cố gắng giả vờ giống hơn một chút, để không bị anh phát hiện và quấy rầy sự yên bình lúc này.

Máy bay bay được một lúc thì cô lại ngủ quên, mãi đến khi Diệp Cẩn Ngôn vỗ nhẹ bảo cô xuống máy bay mới tỉnh lại.

Phạm Kim Cương đã sắp xếp một chiếc ô tô đợi ở sân bay, tài xế nhanh chóng đưa họ đến thư viện Anaya.

Chu Tỏa Tỏa đi theo Diệp Cẩn Ngôn dạo quanh thư viện, đi vòng quanh hai lần, cô nhận ra điều gì đó và hỏi anh: "Lão Diệp, anh không đến đây để khảo sát sao?"

Diệp Cẩn Ngôn nói: "Anh không phải đang khảo sát sao?"

Chu Tỏa Tỏa nói: "Không phải, ý em là người của Tinh Ngôn đâu? Phạm Phạm và những người khác ở đâu?"

Diệp Cẩn Ngôn đã sớm sắp xếp xong: "Bọn họ chuẩn bị đi địa điểm tiếp theo."

Nghe xong, Chu Tỏa Tỏa đứng ở trước mặt anh, mỉm cười nhìn anh: "Ý của anh là, ở đây chỉ có hai người chúng ta."

Diệp Cẩn Ngôn vặn lại: "Ai nói vậy? Có tài xế và một chiếc ô tô."

Chu Tỏa Tỏa ôm cánh tay anh, "Cho nên, anh đến đây để khảo sát công việc, còn em ở đây để hưởng tuần trăng mật phải không?"

Diệp Cẩn Ngôn vội vàng rút tay ra khỏi cái ôm của cô, nói: "Đừng nói nhảm."

Nói xong, anh lại sải bước rời xa cô, Chu Tỏa Tỏa không khỏi nói sau lưng anh: "Đồ giả tạo."

Khảo sát xong thư viện, hai người tự nhiên đi đến bãi biển, sóng trắng lăn tăn trên bãi biển, cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây bị gió biển thổi bay.

Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Tỏa Tỏa, sau khi trở về em có dự định gì?"

"Tìm việc làm."

Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Tinh Ngôn là một công ty lớn, ở lại đây sẽ có lợi cho sự phát triển của em."

Chu Tỏa Tỏa từ chối mà không suy nghĩ: "Làm sao em có thể yêu đương với anh nếu em ở lại công ty?"

"Ai nói với em về việc yêu đương? Em có thể nghĩ tới điều gì khác không?"

"Không." Chu Tỏa Tỏa nói thẳng.

Diệp Cẩn Ngôn mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, mượn gió trên bãi biển làm bằng chứng cho sự có mặt của mình, anh đã hạ quyết tâm.

"Tỏa Tỏa, chúng ta không phải như em nghĩ."

"Tại sao."

"Bởi vì không thích hợp."

"Tại sao lại không thích hợp?"

"Có cần phải hỏi rõ ràng không?"

"Em không hiểu tại sao chúng ta không thể ở bên nhau khi chúng ta thích nhau."

"Ừ, anh rất thích em." Anh nói vậy nhưng vẫn tiếp tục.

Tiếp theo chính là anh nói về ngày sinh nhật của cô, Chu Tỏa Tỏa lắng nghe những gì anh nói, cô không mong đợi câu trả lời này.

"Anh có coi em là con gái của anh không?" Chu Tỏa Tỏa hỏi anh.

Diệp Cẩn Ngôn phủ nhận: "Ý anh không phải như vậy."

Cô dường như đang tiêu hóa những gì anh nói và một số điểm trùng hợp trong đó, cũng như liệu tình yêu anh thừa nhận có phải là điều cô nghĩ hay không. Trong bầu trời tối tăm ở bãi biển, khuôn mặt của người đối diện không còn phân biệt được nữa. Chu Tỏa Tỏa không thể đoán được anh đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy có vài giọt nước mắt đặt nhầm chỗ khiến trái tim cô đau nhói. Nhưng cô vẫn không chịu nhượng bộ: "Cho nên anh muốn em làm trợ lý và giữ em ở bên cạnh anh, là vì anh đang suy nghĩ liệu cô ấy còn ở đây hay không?"

Những lời cô nói dường như chọc vào chỗ nhức nhối trong anh, liên quan đến một trong hàng ngàn suy nghĩ của anh, nhưng đó không phải là tất cả những suy nghĩ của anh, "Tỏa Tỏa, đừng nói nữa, không phải như em nghĩ đâu."

"Vậy hãy nói cho em biết ý anh là gì." Cô hỏi.

"Đừng hỏi nữa." Anh muốn rời khỏi đây và không muốn đối mặt nữa.

"Vậy sao?" Cô nói, rồi đưa tay ôm lấy eo anh, tiến tới hôn anh.

Diệp Cẩn Ngôn vì động tác đột ngột của cô mà cứng đờ tại chỗ, nhanh chóng phản ứng lại, nhưng bị cô ôm chặt nên anh phải dùng thêm một chút lực mới đẩy cô ra. Nụ hôn vừa rồi khiến anh cảm thấy có chút cứng ngắc, cuối cùng anh chỉ bất đắc dĩ nói: "Sao em luôn hành động như vậy?"

Nói xong anh quay người rời đi thì cô lại gọi tên anh: "Diệp Cẩn Ngôn."

"Em có chuyện gì?" Anh dừng lại và quay lưng về phía cô hỏi.

"Đừng bỏ em một mình trên bãi biển."

Diệp Cẩn Ngôn dừng lại, quay người nói: "Chúng ta trở về đi."

Chu Tỏa Tỏa đi theo anh và cùng nhau trở về khách sạn.

Khi đến phòng khách sạn, phòng của họ ở hai bên hành lang, Chu Tỏa Tỏa quẹt thẻ bước vào, trước khi vào còn nói với anh: "Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại."

Diệp Cẩn Ngôn bị kẹt cửa một lát, chỉ nghe thấy tiếng cảm biến cửa, quay về phòng không nói một lời.

Sau khi khảo sát xong, Diệp Cẩn Ngôn mua vé máy bay cho cô và cùng nhau trở về Thượng Hải, còn Chu Tỏa Tỏa đi về nhà Nam Tôn.

"Làm sao vậy? Cậu theo đuổi Diệp Cẩn Ngôn thành công sao?" Tưởng Nam Tôn hỏi cô.

Chu Tỏa Tỏa trả lời thẳng thắn:"Không."

Nam Tôn đi tới ngồi cạnh cô, có chút quan tâm hỏi: "Anh ấy từ chối cậu à?"

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, "Đúng, nhưng không hoàn toàn."

Nam Tôn hỏi cô, "Cậu có ý gì vậy?"

"Chỉ là một nụ hôn và một cái ôm thôi..."

"Chu Tỏa Tỏa, cậu nói cái gì?"

Thấy được ánh mắt kinh ngạc của Nam Tôn, Chu Tỏa Tỏa bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy? Đúng là mình có nói, mà anh ấy lại không đồng ý."

Tưởng Nam Tôn nghe xong cười lớn.

Tỏa Tỏa hỏi cô: "Nam Tôn, sao cậu lại cười?"

Tưởng Nam Tôn đẩy cô nói: "Mình cười nhạo hai người các người, hai người thật kỳ quái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro