TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 37 (PHIÊN NGOẠI 2)
Tất nhiên tin đồn sẽ truyền đến chính chủ, chưa kể Diệp Cẩn Ngôn còn có Phạm Kim Cương ở bên cạnh. Lần này Phạm Kim Cương thật sự đã chịu đựng hết lần này đến lần khác, dù sao loại tin đồn thất thiệt này bắt đầu từ khi hai người kết hôn, Phạm Kim Cương đã chịu đựng gần một năm, đến lúc Tiểu Tiểu ra đời, càng nghe càng phẫn nộ, anh nghĩ, tại sao không nói cho chính chủ biết? Vì vậy liền đi nói với Diệp Cẩn Ngôn.
Nói xong, ông chủ tỏ vẻ khó tin, không ngờ bên ngoài xôn xao bàn tán đã như thế này. Từ lúc kết hôn đến đám cưới, anh không mời đối tác kinh doanh nào, trong công ty cũng không có ai biết chuyện này, vì vậy liền chồng của Chu Tỏa Tỏa hóa ra lại là người khác?
Sau khi về nhà và dỗ Tiểu Tiểu đi ngủ, Diệp Cẩn Ngôn ôm vợ bắt đầu hỏi:
"Tỏa Tỏa."
"Ân."
"Em có nghe một số tin đồn không tốt không?"
"Cái gì?"
"Về việc chồng em đi làm bên ngoài."
Tâm trí Chu Tỏa Tỏa xoay chuyển, lập tức giải thích: "Chồng, em cam đoan không có lỗi với anh." Vừa nói còn đưa tay ra.
Diệp Cẩn Ngôn ôm cô ngồi vào lòng anh: "Vậy tại sao lại có tin đồn chồng em đi làm bên ngoài? Anh nghĩ em không có thời gian để ra khỏi thành phố đâu."
Chu Tỏa Tỏa sờ tai anh: "Chồng em không phải tại đây sao, ai biết họ đang nói gì."
"Có người nói, Diệp Cẩn Ngôn, đang nuôi con gái cho người khác?" Tất nhiên anh đang hỏi về tin đồn, nhưng Chu Tỏa Tỏa nghe thấy điều này đã trợn mắt: "Thật khó nói."
Nói xong cô lấy tay che miệng, cười thầm.
Diệp Cẩn Ngôn bỏ tay cô ra, siết chặt, tay còn lại quàng qua cổ cô, ấn xuống hôn cô: "Anh muốn nuôi đứa con gái này."
Gác chuyện đùa sang một bên, mọi chuyện vẫn cần phải được làm rõ. Khi được hỏi về lý do, Diệp Cẩn Ngôn đánh giá: "Cho nên? Vợ anh truyền ra vậy không trách người khác loạn truyền."
Chu Tỏa Tỏa hỏi anh một cách cẩn thận: "Anh có để ý không? ."
"Cũng không nói xấu anh cái gì. Anh không bận tâm." Ngoại trừ việc đầu anh hơi xanh.
"Em chỉ cảm thấy mình chỉ làm việc bình thường ở công ty. Em đã kết hôn nhưng em vẫn là Chu Tỏa Tỏa. Em không muốn bị nhắc đến là vợ của ai đó. Còn anh cũng không nói đi."
Diệp Cẩn Ngôn nghe câu trả lời của cô: "Anh chỉ muốn cố gắng hết sức để chăm sóc em thật tốt. Nếu có người hỏi chuyện kết hôn, anh cũng sẽ không né tránh, nhưng trong giới kinh doanh cũng chưa có ai hỏi."
Chu Tỏa Tỏa nói: "Đúng vậy, có tin đồn như thế này, ai dám hỏi anh."
Thảo luận hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng cũng nhận được chứng nhận kết hôn, đám cưới cũng được tổ chức, hai người đã có con, không lẽ còn tổ chức họp báo đính chính tin đồn? Quên đi, để hai người yên.
Buổi sáng sau khi đi làm, Diệp Cẩn Ngôn đưa Tỏa Tỏa và Tiểu Tiểu gửi cho bà nội, mặc dù đã nhờ dì giúp việc giúp đỡ nhưng Tỏa Tỏa luôn lo lắng đứa trẻ sẽ không có gia đình bên cạnh nên đã đưa đứa trẻ cho bà nội và dì khi đi làm.
Sau giờ làm việc họ sẽ đón con và cùng nhau về nhà. Điểm khác biệt duy nhất là Tỏa Tỏa bây giờ không ngồi ở ghế phụ mà ngồi ở ghế sau với Tiểu Tiểu trong tay. Diệp Cẩn Ngôn lái xe, nghe Tiểu Tiểu nói chuyện bập bẹ ở ghế sau.
Lái xe, phía sau nghe thấy Tỏa Tỏa cười vui vẻ, Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Sao vậy."
Cô nói: "Con gái anh đang thổi bong bóng."
"Trẻ con." Diệp Cẩn Ngôn nói.
Chu Tỏa Tỏa hỏi anh: "Anh nói ai là trẻ con?"
Diệp Cẩn Ngôn tìm lời giải thích: "Anh nói Tiểu Tiểu của chính ta, trẻ con cùng dễ thương."
Chiếc nôi nhỏ được bố trí trong phòng của Chu Tỏa Tỏa, mặc dù Diệp Cẩn Ngôn phàn nàn về việc ngủ riêng nhưng Chu Tỏa Tỏa luôn đẩy anh ra với lý do không làm phiền Tiểu Tiểu. Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Anh ồn ào lắm à?"
Chu Tỏa Tỏa nói: "Ân, anh ồn ào lắm." Sau đó anh đẩy cô trở lại phòng.
Diệp Cẩn Ngôn khi ngủ không ồn ào, nhưng khi ngủ anh cũng không thành thật. Mặc dù đứa trẻ còn nhỏ nên Chu Tỏa Tỏa muốn hai người tách riêng ra.
Nửa đêm, đứa trẻ thức dậy khóc. Diệp Cẩn Ngôn, người đang ngủ trong phòng khác cũng không đóng cửa, đứng dậy nhanh hơn cô, trước khi Chu Tỏa Tỏa có thể mở đôi mắt bối rối của mình. Diệp Cẩn Ngôn đã thử nhiệt độ nước, chuẩn bị sữa bột, điều chỉnh nhiệt độ để cho đứa con nửa đêm khóc đói ăn.
Chu Tỏa Tỏa cũng đã tỉnh dậy, cô đứng dậy ngồi ở mép giường, nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang ôm bình dỗ dành con: "Em ngủ ngon là tốt rồi, anh sẽ chăm sóc con bé."
"Như vậy sao được?" Diệp Cẩn Ngôn nói, "Ban ngày em làm việc vất vả rồi."
Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Anh không như vậy sao? Sáng sớm anh cũng phải đi làm."
Diệp Cẩn Ngôn trả lời: "Anh không sao. Dù sao người quản được anh cũng ít."
Sau khi nghe điều này, Chu Tỏa Tỏa cười: "Ít à? Căn bản không ai quản anh cả."
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Không đúng, Có vợ chiếu cố."
Chu Tỏa Tỏa nghe lời anh nói, khen thưởng anh một cái ôm.
Từ khi Chu Tỏa Tỏa mang thai đến khi Tiểu Tiểu chào đời, thời gian trôi qua rất nhanh, ngày tháng trôi qua thật nhanh, Diệp Cẩn Ngôn lại không vui nữa, nhìn thấy đứa trẻ được sinh ra, anh đã già đi một tuổi. Càng ngày anh càng cảm thấy có lỗi với bản thân, mỗi khi có cơ hội lại kể khổ với vợ: "Tỏa Tỏa, nhìn anh xem, anh có già rồi phải không?"
"Không già, vẫn như cũ." Nếu Diệp Cẩn Ngôn hỏi một lần, Chu Tỏa Tỏa có thể an ủi anh, nhưng nếu anh hỏi quá nhiều, Chu Tỏa Tỏa chỉ có thể đối phó với anh.
"Nhìn xem, tóc anh bạc nhiều rồi." Anh ôm Chu Tỏa Tỏa ngồi vào lòng anh, xoa đầu không đúng chỗ.
Chu Tỏa Tỏa sờ tóc thuyết phục: "Chồng ơi, anh lớn một tuổi em cũng lớn cùng anh. Anh đừng mỗi ngày lo lắng nhiều như vậy."
Diệp Cẩn Ngôn vẫn vậy lo lắng: "Sao có thể giống nhau được? Vợ anh ngày càng trẻ đẹp, còn anh, aiiii."
"Sao anh lại thở dài?"
"Không biết còn được không."
"Không được thì hôm trước là ai."
"Hôm trước là hôm trước, hôm nay là hôm nay."
"Đừng gây rối." Chu Tỏa Tảo muốn đẩy anh ta.
"Tiểu Tiểu đã ngủ rồi." Diệp Cẩn Ngôn tìm cớ.
Khi đứa trẻ ngủ say, cô bị lừa về phòng để khi dễ cô, Chu Tỏa Tỏa cảnh cáo anh: "Tốt hơn hết, anh nên hy vọng con gái anh đừng khóc."
Diệp Cẩn Ngôn hôn lên tai cô: "Có khóc hay không, em sẽ sớm biết thôi."
Thời gian âm lịch hàng năm thay đổi, ngày kỉ niệm năm nay cũng cách xa Tết Nguyên đán. Diệp Cẩn Ngôn nói với cô là anh muốn đưa cô đi chọn nhẫn làm kỷ niệm, Chu Tỏa Tỏa nghe xong rất vui mừng và đồng ý. Diệp Cẩn Ngôn đẩy xe đẩy, một nhà ba người đi mua sắm.
Anh có phần hài lòng với nhãn hiệu nhẫn đính hôn mình chọn nên cùng Chu Tỏa Tỏa lại đến cửa hàng. Gia đình bước vào cửa hàng, nhân viên cũ vẫn còn đó, Diệp Cẩn Ngôn mua một viên kim cương carat và một đôi nhẫn, được người bán hàng liệt vào danh sách VIP.
"Anh Diệp, anh đến đây để chọn nhẫn à? Lần này là cho con gái anh à?"
Chu Tỏa Tỏa nhìn nhân viên bán hàng, không biết tại sao.
Diệp Cẩn Ngôn trả lời: "Ân, đúng, tặng cho con gái tôi."
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa đi cùng nhau: "Đây có phải là con gái của anh không?"
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Tỏa Tỏa đến gần hơn và nói: "Anh sao lại như thế này"
Diệp Cẩn Ngôn vẻ mặt bình thường: "Không có gì đâu."
Người bán hàng bắt đầu tiết lộ nội tình: "Cô gái thực may mắn. Khi cô kết hôn ba cô tặng một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy."
Chu Tỏa Tỏa cuối cùng cũng hiểu ra.
Nhân viên bán hàng tập trung nỗ lực quảng cáo sản phẩm: "Năm nay ngài muốn chọn loại nào cho con gái mình."
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Xem cô ấy thích gì."
Khi bán chiếc nhẫn, người bán hàng nhìn đứa trẻ trong xe đẩy và hỏi: "Đứa trẻ này là?"
Diệp Cẩn Ngôn là người đầu tiên nói: "Cũng là con gái tôi ."
Nhân viên bán hàng não bổ một chút, rất nhanh nói: "Gia đình hạnh phúc quá."
Diệp Cẩn Ngôn trả lời: "Ân, cảm ơn."
Chu Tỏa Tỏa đi tới và nói với anh: "Diệp Cẩn Ngôn, sao em không biết anh diễn xuất giỏi như vậy."
Vẻ mặt anh bình thường, rất nhanh nói: "Không có, anh đều nói sự thật. Chúng ta chọn một chiếc nhẫn đi." Anh thì thầm vào tai cô: "Vợ của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro