TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 35 (HOÀN CHÍNH VĂN)
Sắp tới cuối năm, nhiều công ty đã nghỉ lễ trước, trong đó có công ty của Chu Tỏa Tỏa, cô tiến vào trạng thái nghỉ phép và bắt đầu tìm cách trải qua kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi.
Như thường lệ, công ty của Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa vào kỳ nghỉ, nhưng khi anh trở về vào buổi tối, anh hỏi kế hoạch ngày hôm sau của Chu Tỏa Tỏa.
Cô muốn mua đồ Tết, thăm chú, gặp bà và dành thời gian cho Nam Tôn, tuy nhiên, dù không đi làm, cô vẫn còn nhiều việc phải làm, Diệp Cẩn Ngôn nếu không tìm được chút thời gian rảnh rỗi thì khó có thể nói được gì.
Cuối cùng kéo cũng không thể kéo nữa, hôm nay là ngày 29 tháng 12 âm lịch và ngày 30 là ngày nghỉ lễ nên mọi việc phải dừng lại. Nhiều người ở Thượng Hải đã rời nhà, đường phố vắng tanh. Diệp Cẩn Ngôn lại hỏi cô: "Sáng mai em có rảnh không?"
"Ngày mai em muốn giúp gia đình Nam Tôn chuẩn bị đón năm mới. Bữa tối đêm giao thừa có rất nhiều người, bà nội cũng bận quá."
"Rất nhiều người sao?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi.
"Đúng vậy, dì, mẹ Nam Tôn và giáo sư làm vườn cũng trở lại. Cả nhà đều ở đây. Em phải giúp cô ấy."
"Không thể bớt chút thời gian sao? Sớm một chút cũng được."
"Em sáng mai sẽ đến nhà bà nội. Có chuyện gì vậy?"
"Không việc gì. Anh chỉ muốn đi mua sắm với em."
"Đi mua sắm? Sáng sớm anh muốn đi mua sắm?
"Đương nhiên đi mua ở bất kì chỗ nào mở cửa." Diệp Cẩn Ngôn nói.
"Anh muốn mua gì sao? Đồ Tết em đã chuẩn bị sẵn rồi, anh không cần lo."
"Ân, tốt lắm." Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, Chu Tỏa Tỏa sáng sớm đi tới nhà bà nội, tới buổi trưa, Diệp Cẩn Ngôn nói sẽ qua tìm cô, Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Anh không phải ở công ty sao?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Công ty đang trong kỳ nghỉ."
"Được rồi, anh đến đây đi."
Sau khi đến nơi, Diệp Cẩn Ngôn chào bà nội, ngay sau đó gửi lời chào đến người: "Bà ơi, con có chút việc tìm Tỏa Tỏa, con sẽ quay lại sớm."
Chu Tỏa Tỏa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Cẩn Ngôn đã xin phép bà ra ngoài. Cô theo Diệp Cẩn Ngôn ra ngoài rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Sắp được nghỉ lễ."
Chu Tỏa Tỏa trả lời: "Em biết."
Anh hỏi lại: "Em có mang theo CCCD không? "
"Có mang."
"Sổ hộ khẩu đâu."
"Ở nhà."
"Vậy chúng ta quay về lấy." Nói xong anh muốn lái xe về nhà.
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười: "Diệp Cẩn Ngôn, anh định làm gì?"
Anh vừa lái xe vừa trả lời: "Không nói nữa, anh không đến kịp."
Chu Tỏa Tỏa dường như hiểu chuyện gì xảy ra khi anh hỏi tới hỏi lui trong mấy hôm nay.
Cô ngồi ở ghế phụ hỏi: "Anh muốn đi đăng ký."
Diệp Cẩn Ngôn không trả lời, không nói nhưng cô vẫn hiểu.
Chu Tỏa Tỏa lại nói: "Diệp Cẩn Ngôn, chuyện kết hôn vẫn chưa ai biết."
Anh lái xe hỏi: "Cần nhiều người biết sao?"
"Nhưng phải nói một tiếng."
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Vậy thông báo đi. Em có thể nhắn tin hoặc gọi điện cho ông ấy. Hiện tại cũng có thể thông báo cho ông ấy."
Cô vừa nói, Diệp Cẩn Ngôn lập tức nghĩ tới người kia. Chu Tỏa Tỏa nhìn điện thoại nhưng không có động thái: "Quên đi, ông ấy có thể không quan tâm."
Diệp Cẩn Ngôn vốn đang lái xe trên đường, nhưng không hiểu sao anh lại tìm được một trạm dừng bên đường và dừng lại. .
"Sao vậy? Sao anh dừng xe?" Chu Tỏa Tỏa hỏi.
Diệp Cẩn Ngôn đỗ xe, nói với cô: "Chỉ cần nói với ông ấy là em sắp kết hôn. Về phần đám cưới, chúng ta sẽ sắp xếp sau, khi nào có thời gian chúng ta sẽ mời ông ấy đến. Anh sẽ thu xếp mọi chi phí và vé máy bay."
Nói xong, Chu Tỏa Tỏa vẫn đang do dự: "Ông ấy có thể đang ở trên biển, ở nước ngoài không có tết âm lịch, ông ấy chắc không có tín hiệu." Chu Tỏa Tỏa tìm nhiều lý do.
"Vậy em gọi điện thoại mới biết được." Diệp Cẩn Ngôn nói.
Như thể bị thuyết phục, cô gọi điện cho ba mình khi xe đang đậu bên đường.
Cuộc gọi đã được trả lời nhanh chóng.
"Tỏa Tỏa, có chuyện gì vậy?"
"Ba."
"Ba đây."
"ba không đi biển à?"
"Không có, mấy hôm nay ba mới về. Có chuyện gì vậy?"
"Có." Cô nói và nhìn nhìn Diệp Cẩn Ngôn, "Con có thể sẽ kết hôn."
Người gọi điện thoại bên kia cười, "Thật sao? Với Diệp Cẩn Ngôn kia?"
"Ân, vâng ." Chu Tỏa Tỏa nhỏ giọng nói.
"Tốt lắm, chúc mừng Tỏa Tỏa, ba chúc mừng con."
Điện thoại tiếp tục nói: "Tỏa Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn lớn hơn con rất nhiều tuổi, nhưng con nói con thích. Ba nghĩ quan trọng nhất là con vui vẻ, hơn nữa cậu ấy có thể vì con đi theo con đến tận Bắc Âu. Có thể thấy cậu ấy đem con để ở trong lòng. Ba..." Điện thoại tạm dừng một chút, "Ba không chăm sóc con đầy đủ, không cùng con trưởng thành. Là ba không tốt, nhưng con đã lớn, ba không còn cơ hội bù đắp nữa. Nhưng ba mong con có thể gặp được người yêu con, mong người đó có thể chăm sóc con thật tốt, mong con có thể sống hạnh phúc, Tỏa Tỏa, ba mong con hạnh phúc."
Chu Tỏa Tỏa nghe điện thoại, tuy đã kiềm chế rất lâu nhưng cô vẫn muốn khóc: "Cảm ơn ba, con chỉ muốn nói với ba là con sắp kết hôn, con sắp kết hôn với người con yêu. Con sẽ ở bên anh ấy thật tốt. Con rất hạnh phúc, ba ạ."
"Tốt, con hạnh phúc là tốt nhất."
Nói chuyện chốc lát, điện thoại đã tắt.
Nghe được cô nói xong, Diệp Cẩn Ngôn vỗ vỗ cô, dỗ dành một hồi, cuối cùng lái xe: "Chúng ta về nhà thôi."
Về đến nhà, lấy sổ hộ khẩu liền phóng xe đến Cục Dân Chính gần nhất thì đã 4h40. Các nhân viên rất ngạc nhiên khi thấy vẫn có người đến và không có hàng đợi, họ chỉ cần đi tới và đặt CCCD xuống.
Đang đăng ký thông tin, nhân viên nói đùa: "Các bạn đến thật đuổi kịp giờ. 20 phút nữa sẽ hết giờ làm trong năm nay. Tôi đoán hai người là đôi cuối cùng đến. Sao kéo dài đến bây giờ? Ai mà không kết hôn sớm?"
Diệp Cẩn Ngôn ở bên cạnh ngượng ngùng nói chuyện, anh cũng muốn nhanh lên, nhưng lại xấu hổ không dám nói, nếu không phải Cục Dân Chính sớm nghỉ lễ, anh không biết còn có thể kéo dài bao lâu.
Ngay sau đó con dấu đỏ được đóng dấu và hai cuốn sổ nhỏ được trao cho hai người. Diệp Cẩn Ngôn đặt hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ và giấy tờ tùy thân của hai người lại với nhau rồi tự mình cầm lấy.
Anh lái xe về nhà đã hơn sáu giờ, lúc này cả nước đang nghỉ lễ.
Sau khi xe dừng lại, Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô cùng nhau đi vào, mở cửa, cởi áo khoác treo lên, Diệp Cẩn Ngôn ôm cô nói: "Chúng ta về rồi."
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng miệng không thốt ra được lời nào nên đành kìm lại.
Buổi tối khi cô nằm xuống ngủ, Diệp Cẩn Ngôn ôm hôn cô, động tác của anh dễ dàng khiến người ta có cảm giác muốn tiếp tục.
Chu Tỏa Tỏa đẩy anh: "Diệp Cẩn Ngôn, chúng ta vừa mới tối qua."
Anh không dừng lại: "Không, hôm nay thì khác."
Ngày hôm sau, vào đêm giao thừa, Chu Tỏa Tỏa đưa Diệp Cẩn Ngôn đến nhà bà nội để ăn tối đêm giao thừa, bà nội, Nam Tôn, Vương Vĩnh Chính, Phạm Kim Cương, Đới Tây và mẹ của Nam Tôn đều có mặt ở đó.
Mẹ của Nam Tôn từ Úc trở về, bà kết hôn ở Úc, nhưng bà muốn về đón Tết cùng Nam Tôn năm nay. Giáo sư làm vườn cũng trở về Thượng Hải, nhưng cũng hiểu không được, mặc dù trước đây cùng bà nội Nam Tôn ở chung không tốt, nhưng vì Nam Tôn, mẹ Nam Tôn sẵn sàng cùng nhau ăn bữa tối đoàn tụ này.
Lẩu đã được chuẩn bị cho bữa cơm đêm giao thừa, cả gia đình quây quần bên nồi lẩu và trò chuyện vui vẻ một cách sôi nổi. Ở giữa, Chu Tỏa Tỏa bí mật nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Em có thể nói không?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, rồi nhìn mọi người trong bàn, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Tỏa Tỏa lại hỏi: "Anh có ngại khi em nói với nhiều người vậy không?"
Diệp Cẩn Ngôn trả lời: "Cũng không phải chuyện cần giữ bí mật gì."
"Vậy em nói nha?" Cô xác nhận lại nhiều lần.
"Được thôi." Anh nói.
Chu Tỏa Tỏa bưng cốc rượu đứng dậy: "Trước hết chúc mọi người năm mới vui vẻ. Ngoài ra, Con có chuyện muốn thông báo. Con kết hôn rồi."
Chu Tỏa Tỏa rất vui vẻ nói, Phạm Kim Cương nở nụ cười đã biết trên khuôn mặt, những người còn lại không biết nhưng có phần nhận thức được nhìn Diệp Cẩn Ngôn, người đang uống rượu trên bàn và dường như không liên quan gì đến anh.
Điều này khiến mọi người ngại nói. Đới Tây biết Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa cùng nhau đến ăn bữa tối đêm giao thừa, nhưng cô không đoán được nhiều chi tiết.
Chỉ có mẹ của Nam Tôn, người không biết tình huống, vui vẻ chúc phúc cho cô: "Con đã kết hôn, chúc mừng con, Tỏa Tỏa. Còn chồng con thì sao, sao không đến chung. "
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, rồi vỗ vai Diệp Cẩn Ngôn: "Là anh ấy."
Mẹ Nam Tôn kinh ngạc, mọi người đều hiểu.
Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng đứng dậy, đầu tiên là chạm ly với Chu Tỏa Tỏa, sau đó gật đầu nói: "Chúc mọi người một năm mới vui vẻ."
Lúc này, Phạm Kim Cương nâng ly rượu đứng lên: "Vậy thì chúng ta cùng nhau chúc phúc cho đôi tân hôn nhé. Chúng ta cùng nhau chúc Tỏa Tỏa và anh Diệp..."
Mọi người trong bàn ăn cùng nhau nói: "Tân hôn vui vẻ."
Nam Tôn nói thêm: "Tỏa Tỏa, chúc cậu trăm năm hảo hợp."
Vương Vĩnh Chính không sợ chết nói thêm: "Sớm sinh quý tử."
Chu Tỏa Tỏa đỏ mặt.
Đới Tây cũng cụng ly với hai người, rồi nói với Diệp Cẩn Ngôn:
"Cuối cùng thì anh cũng gặp được người để anh sẵn sàng kết hôn, Lão Diệp, xin chúc mừng. "
"Cảm ơn." Anh nói.
Đới Tây lại nói với Tỏa Tỏa: "Chúc mừng con."
Tỏa Tỏa ngoan ngoãn trả lời: "Cảm ơn dì."
Đới Tây nghe xong vui vẻ, lại cùng Diệp Cẩn Ngôn chạm cốc, Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, ý tứ là đã hiểu, biết cô ấy vai vế cao.
Sau khi ăn xong, trước 12 giờ mọi người đều về nhà.
Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn trở về Tư Nam và hai người cùng nhau chờ đếm ngược đến đêm giao thừa. Để đón không khí năm mới, Chu Tỏa Tỏa đã lắp TV trong phòng ngủ chính và bật âm thanh để tạo không khí.
Trước đây ở nhà anh còn không có TV vì không cần không khí, nhưng năm nay náo nhiệt hơn cũng được.
Chẳng mấy chốc đã đến 0 giờ, những người dẫn chương trình đang đếm ngược trên TV, bên ngoài, pháo hoa lần lượt nổ trên bầu trời, cả nước đều vui mừng.
Anh cưới cô vào cuối năm, Tết này và con đường phía sau, hai người sẽ cùng bên nhau.
(Kết thúc)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro